Săn Hồ Ly
Chương 101: NỘI GIÁN (1)
Những tiếng xả súng bỗng dưng làm cho không gian tĩnh mịch dần dần sôi sục chết chóc. Mặc dù đã đi sâu vào bên trong, nhưng tất cả mọi người vẫn nghe rõ mồng một âm thanh của tia lửa đạn nẹt vào không khí liên hồi bất tận.
Hiroshi và Arsenè bỗng chợt nhíu mày, vừa lúc đó, Xích Triệt cũng đã đi ra.
“Chúng ta bị phục kích sao?” Xích Triệt chợt mím môi, không ngờ lũ người đó lại hành động nhanh đến vậy. Vừa có được thông tin anh đến Durham là đã triển khai vây bắt rồi.
“Lion và Puma thông báo, có một nhóm người với số lượng khoảng 100 tên đang tiến về đây, bộ phận thợ săn ở bên ngoài đang chiến đấu với chúng.” Hiroshi tiến lên thông báo.
Xích Triệt nhìn sang Challice hỏi. “Có lối ra nào khác với lối vào hay không?” Nếu như tất cả bọn họ đi ra bằng lối cũ, hóa không phải trở thành bia bắn cho bãi chiến trường hay sao.
“Có, nhưng ngài phải lặn qua một hang động ngầm ở đây thì mới có thể đến được bờ sông.” Challice lo lắng đáp lại.
“Vậy làm nhanh lên đi.” Hiroshi lớn tiếng thúc giục.
Cả bọn theo chân Challice đi ra, sau đó rẽ vào một lối đi ẩm ướt kế bên lăng mộ. Thực ra khi thiết kế lăng mộ này phần nền nơi chôn cất Charles được xây rất cao và tránh hướng nước. Tuy nhiên, Kai cũng cho xây dựng một lối thoát nước khác để dẫn con nước đi ra ngoài, phòng trong trường hợp mỗi lần thủy triều dâng lên và con nước sẽ gây hư hại lăng mộ.
Tất cả năm người đi vào lối đó, sự lạnh lẽo như khuếch tán vào da thịt. Cuối cùng, trước mắt họ là một đầm nước rộng lớn, nếu đoán không lầm, đáy hồ này sẽ ăn thông với con sông Wear bên ngoài.
“Cần phải lặn qua hồ nước này, sau đó chúng ta mới có thể đến được bờ sông. Hướng này sẽ ngược lại với hướng lúc chúng ta đi vào.” Challice nói.
“Rất tốt, cứ để những thợ săn của Lion và Puma đánh lạc hướng lũ người kia đi, chúng ta sẽ yêu cầu một nhóm cứu viện khác hỗ trợ.” Arsenè kế bên lạnh giọng.
“Sao mãi mà chưa thấy tên M đến vậy Arsenè, ngươi thông báo cho hắn chưa?” Hiroshi bực tức, hộ pháp khỉ gì chứ, tới giờ hắn vẫn mất tăm.
“Rồi, nhưng không liên lạc được. Chắc hắn đang rong chơi trong một tổ chức nào đó, nhưng ta cũng đã để lại lời nhắn bảo hắn sớm hội ngộ cùng chúng ta.”
Xích Triệt không để ý đến chuyện Hiroshi và Arsenè nói, anh quay sang nhìn Tiểu Thúy, giọng nói từ rét muốt trở nên mềm mại rất nhiều. “Bám chắc vào anh, không lâu nữa mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Tiểu Thúy nhìn anh kiên định gật đầu.
“Đùng” hàng ngàn giọt nước bắn lên tung tóe, tất cả mọi người cùng nhau hòa mình vào từng luồng nước lạnh lẽo đến tận xương tủy. Tiểu Thúy bám chặt vào cổ Xích Triệt, khoảnh khắc này làm cô nhớ lại cuộc hành trình đầy khốc liệt trên biển trước đó, hi vọng mọi thứ vẫn có thể kiểm soát mà không sinh ra quá nhiều biến cố.
Xích Triệt mạnh mẽ như một chiếc tàu ngầm vĩ đại, hai cánh tay như hai mái chèo linh hoạt của một con sư tử biển, dữ dội gạt đi những làn nước lạnh lẽo xung quanh. Anh biết rõ cô rất khó chịu, nhưng anh thề, đây là lần cuối cùng cô phải chịu những đau đớn này.
Mọi người sau hơn mười phút dùng toàn sức lực vượt qua hồ nước thì cũng thành công mà bám được vào bờ. Đúng như Challice nói, hướng họ đang đứng ngược chiều với hướng tấn công của kẻ thù, thế nên họ có đủ thời gian để lẩn trốn.
“Các ngài hãy đi trước, tôi phải trở về nhà thờ ngay lúc này.” Challice vừa nói vừa bước sang một ngã khác, trông có vẻ là ngược hướng với bọn người Xích Triệt, Challice cực kì gấp háp, ông lo lắng liệu mọi người trong nhà thờ có nguy cơ bị sát hại hay không.
Xích Triệt cũng không giữ ông ta. Nhưng khi bốn người quay đầu đi được mấy bước thì…
“Đùng” tiếng nẹt của những tia lửa đạn nhá lên không ngừng. Challice ngay tức khắc ngã quỵ rồi rơi xuống lòng sông. Thật may mắn cho Xích Triệt, đáng lẽ viên đạn đã cắm vào người anh, thế nhưng khi Challice di chuyển, không ngờ rằng cơ thể ông ấy lại biến thành bệ chắn che chở cho anh.
Tiểu Thúy quay đầu định với theo cơ thể Challice đang chìm dần xuống, thì một bàn tay rắn chắc đã níu cô lại. Anh nhìn cô lắc đầu tiếc nuối, ngầm báo hiệu rằng, ông ấy đã không cứu được nữa, lúc này cần phải rời khỏi nơi đây.
“Chủ nhân ngài đi trước, tôi và Arsenè sẽ yểm trợ phía sau.”
Hiroshi vừa nói vừa cùng Arsenè đồng loạt rút súng ra, phút chốc, những tiếng nổ kinh trời như xé rách đi cái lạnh tê tái. Lũ người kia bị Hiroshi và Arsenè hạ sát trong gang tấc, thật may mắn, bọn chúng ở đây rất ít, có lẽ đại đa số được chỉ định tập trung ở lối ra vào lăng mộ là nhiều, còn những người bên ngoài vòng quay chỉ là những nhóm nhỏ bao quanh theo các điểm mà thôi.
Xích Triệt và Tiểu Thúy đi trước, cả hai nhanh chóng tiến về hướng của Arsenè chỉ định, nơi mà Bee và Squarrel sẽ hỗ trợ cho anh.
Thế những, khi chạy về phía đó được hơn 100 mét, thì cảnh tượng trước mặt lại khiến cho hàn khí từ Xích Triệt trở nên đậm đặc hơn.
Một nhóm gần hai chục người đang hướng mũi súng về phía anh và Tiểu Thúy. Tuy nhiên, rất kì lạ, bọn chúng không hề ra tay nả pháo như những tên vừa rồi mà chỉ liềm liềm nhìn anh như đang chờ đợi chỉ thị của ai đó. Bất giác, trong đôi mắt xanh đầy sâu thẳm kia, một vệt sáng chợt lóe lên.
Từ trong đám người, một tên bước ra, hắn nở một nụ cười đầy chế nhạo. “Xích Triệt Hunter, chủ nhân có lệnh mời ngươi theo chúng ta về gặp ông ấy.”
Xích Triệt khẽ nhếch khóe môi đầy nguy hiểm. “Nếu ta không đi thì sao? Các ngươi nghĩ những khẩu súng đó sẽ khiến ta sợ ư?”
Tên đứng đầu cũng không hề khiếp vía, hắn cười vang đầy khoái trá. “Ngươi thì ổn, nhưng ta không biết cô gái bên cạnh ngươi liệu có mất mát gì không thôi.”
Đôi mắt Xích Triệt ngày càng nồng đậm nguy hiểm, nó tựa như hai mũi dao đâm thẳng vào chiếc miệng khốn kiếp của gã trước mặt, dễ dàng làm hắn câm nín và có giấu hiệu của việc mất thở tức thời.
“Đứng ra đằng sau anh!” Xích Triệt ra lệnh. Nhanh như cắt, không để cho đối phương kịp nhìn rõ, từ trong eo mình, hai khẩu súng đen ngòm được lấy ra, những âm thanh dồn dã vang lên không dứt. Ngay tức thì, mười tên trước mặt đã ngã quỵ.
Bọn người kia bất ngờ bát nháo, quá nhanh quá nguy hiểm. Thế nhưng, theo bản năng sinh tồn, họ ồ ạt nổ súng loạn xạ vào Xích Triệt và Tiểu Thúy.
Uốn éo và ngang tàng như một con báo đen, anh khẽ sượt qua những luồng đạn chết chóc của kẻ thù. Thế nhưng, khi các tia lửa đạn phát ra và giao nhau, một viên trong số đó vì va chạm với các viên còn lại nên đã lệnh hướng, vùn vụt cắm thẳng đến tim anh.
“Keng” một chiếc phi tiêu đã đánh bạt được viên đạn tử thần. Từ trên một cái cây, hàng loạt mũi dao được phóng xuống ghim thẳng vào tay của đối phương, khiến máu từ người họ phúng ra không ngớt.
Tiểu Thúy quay đầu thì phát hiện một người đàn ông to lớn đang thần tốc mà lao về phía họ. Anh ta cao không kém gì Xích Triệt, thế nhưng, khuôn mặt của người đàn ông đó đều bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ, chỉ chừa lại một đôi mắt đen đầy cuốn hút. Người đàn ông kia khẽ mím môi nhìn anh, lời nói mang đậm ý cười đanh thép, từng chữ phả vào không trung đầy máu lửa.
“Ngươi nợ ta một mạng đấy!” M chế giễu.
“Được, ta ghi nhận.” Xích Triệt nheo mắt. Tiểu Thúy thì trầm trồ, đây hẳn là người đàn ông duy nhất dám ghi sổ nợ đối với một kẻ đầy âm khí như anh.
“Tình hình thế nào rồi?” Xích Triệt quay sang hỏi M.
“Ngươi gây thù cũng không ít đấy. Cách đây 100 mét, Arsenè và Hiroshi đang giúp ngươi diệt trừ một nhóm người khác đang tiến đến. Độ là gần 100 người, bọn chúng có trang phục rất khác so với lũ người này.” M vừa nói vừa hất đầu về phía những tên đang nằm dài trên nền đất.
“Chả lẽ muốn tiêu diệt chúng ta có đến hai nhóm người sao?” Tiểu Thúy trợn mắt, miệng cô lắp bắp. “Là gia tộc Ưng thừa cơ hội mà…”
“Chúng ta lúc này không nên lo nhiều như vậy.” Anh lên tiếng. Anh không tin vì muốn có được nước mắt hồ ly mà Ngạo Dận sẽ bất chấp tất cả.
“Còn về phía nhóm thợ săn của ta thì sao?” Anh quay sang hỏi M.
“Lúc ta đến đây có thấy bọn chúng. Đại đa số đang chiến đấu gần khu bờ sông hướng sát nhà thờ. Phần còn lại hình như là nhóm người của Bee và Squarrel cách chúng ta 150 mét, bọn họ lại đang ngăn cản lũ người vừa rồi uy hiếp ngươi. Còn Arsenè và Hiroshi đang chặn đứng một nhóm người khác, là 100 tên ta vừa nói.” M đáp lại.
“Nếu cứ tiếp tục thế này. Khoảng chưa tới 15 phút nữa, Hiroshi cùng với Arsenè cũng như nhóm người của Bee và Squarrel chắc chắn không chịu nỗi. Hai nhóm người ám sát kia sẽ từ hai hướng mà ép chúng ta lại chính giữa, lúc đó sẽ rất nguy cấp đấy.” M vừa nói vừa nhíu mày.
Tại viện nghiên cứu tầng 5
Holmes và Lang Tâm đang cực kì chăm chú nhìn vào tiêu bản trên bàn. Đó là một ấu trùng đã đạt được kích thước giới hạn của nó. Holmes nhanh chóng đưa nó vào một con chuột bạch thí nghiệm. Trong phút chốc, con chuột giãy giụa đau đớn vì bị gặm nhấm nội tạng.
“Nếu như chủ nhân và tôi không đến kịp lúc, một khi lũ trùng này bắt đầu hoạt động, thì bọn người ở Muôn Trượng sẽ khó sống.” Holmes nâng mày lên tiếng, tầm mắt của anh vẫn tập trung không ngừng trên con chuột đang bắt đầu xuất huyệt ở miệng và mắt.
Lang Tâm như chấn kinh với cuộc thử nghiệm trước mắt. Thế nhưng, thật may mắn, lòng cô cũng thở hắt, đúng vậy, nếu lũ trùng hoạt động, nó sẽ ăn mòn từng bộ phận trong cơ thể người, họ sẽ đau đớn mà tự giết mình vì không còn cách nào có thể giải thoát.
Holmes khẽ đưa con chuột ra ánh đèn, sau đó anh quay sang nhìn Lang Tâm gật đầu, ngầm nói với cô là hãy thực hiện hành động đi.
Từ trong một chiếc máy nuôi dưỡng vi khuẩn, Lang Tâm lấy ra một lọ thủy tinh, sau đó đem thẳng đến trước mặt Holmes. Cô ngay tức thì bơm dung dịch đó vào cơ thể con chuột đang đau đớn kia.
Holmes và Lang Tâm tiếp tục quan sát động tĩnh trong cơ thể con chuột qua máy siêu âm bốn chiều. Ấu trùng sau khi bị vi khuẩn bám vào bắt đầu ngừng hoạt động, có thể nói, nó đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Khoảng mười phút sau, cơ thể của ấu trùng từ từ tiêu trừ và biến thành một dạng dung dịch vô hại trong tích tắc.
Lang tâm trở nên cực kì phấn khích, cuối cùng cũng thành công rồi, vi khuẩn của Holmes đã biến ấu trùng thành một hợp chất vô hại. Như thế là tất cả sẽ được cứu rồi.
“Chúng ta thành công rồi!” Lang Tâm reo lên trong sung sướng.
“Chưa đâu, điều quan trọng nhất chính là phải đợi xem lũ vi khuẩn kia có ăn luôn cơ thể người hay không, đó mới là kết quả thật sự.” Holmes vẫn tập trung theo dõi, mọi thứ đã gần đến đích rồi, sai lầm là điều không thể dung thứ.
Mười phút, hai mươi phút trôi qua, cuối cùng Holmes mới quay sang nhìn Lang Tâm, giọng nói đầy uể oải. “Chúa đã giúp tôi thoát chết rồi.” Holmes cười rạng rỡ, sau đó bỗng chốc anh ngã quỵ xuống sàn.
Lang Tâm gần như hốt hoảng. Cô biết rõ, năm ngày này, việc không hề ngủ nghỉ đã diệt trừ mọi sức lực của anh. Mặc dù, trong lúc làm thí nghiệm, cô gần như chăm sóc anh, nhưng Holmes đặc biệt cứng đầu, không hề nghe cô mà chợp mắt. Mãi cho đến giờ phút này, khi mọi giới hạn sụp đổ, anh mới chịu bỏ đi lớp ngụy trang mà quỵ ngã. Lang Tâm nhìn người đàn ông trong lòng không khỏi đau xót, anh thật sự giống như bán mạng cho lần này vậy. Còn cô, qua ngày hôm nay, cô đã biết rõ, cô yêu người đàn ông vô tâm trước mặt nhiều như thế nào!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!