Sáng nắng, chiều mưa, trưa áp thấp
Chapter 2
“Hirata – san, sau giờ học rảnh không? Đi karaoke không?” Suotome Mizuki – cô tóc thẳng lên tiếng
(Nhật thường thêm kính ngữ – san, – chan, – kun, – senpai, – tan,….vào sau tên hoặc tên họ của người khác, họ chỉ gọi tên của nhau khi thật sự thân với nhau, ví dụ như bạn thân tri kỉ hoặc người yêu, vợ chồng,…)
“Ừm, tớ nghĩ là tớ sẽ nói không!” Gì chứ, tôi ghét đi chơi thế này, đúng hơn tôi ghét tiêu tiền vào việc đi chơi. Ý tưởng đó thật không giống với học sinh cuối cấp cao trung đúng không? Nhưng tôi thuộc loại người ghét nói chuyện về tiền nong.
“Thế thôi, để tớ rủ người khác vậy.” Suotome Mizuki nói.
“Ừm” Tôi đáp lại
Tôi đi tới chỗ ngồi của mình, rồi vứt cặp xuống. Theo thói quen, tôi đưa mắt tìm bóng dáng cô độc của Nishikawa Kazuma. Không khó để nhận biết cậu ta. Đồng phục mùa đông kín mít, tóc đen dài rủ xuống. Xin lỗi, Nishikawa! Là tại tôi!
Tôi ngồi xuống cái bàn phía trên Nishikawa rồi ngó vào vở cậu ta. Đang làm toán. Và sai. Nishikawa thực ra cực kì thông minh, cậu ta tính nhanh hơn cả tôi ngồi bấm máy tính tuy nhiên Tiếng Nhật của cậu ta lại dở tệ, cho nên đọc không hiểu đề bài. Tôi dí sát mặt vào mặt cậu ta:
“Chào buổi sáng, Nishikawa – kun!”
“Chào buổi sáng, Hirata – chan!” Nishikawa đáp lại tôi. Có lẽ người ta sẽ thấy ngạc nhiên vì một người gần như tự kỉ và điểm Tiếng Nhật lẹt đẹt lại giao tiếp rất tốt.
“Mình đang mắc bài này, chỉ giúp tớ với!” Nishikawa đẩy quyển vở ra trước mặt tôi.
“Đầu tiên cậu phải xác định lại đúng giao điểm của hệ tọa độ đã, còn chỗ này thì phải đặt vào trong căn bậc hai.”
“Ưm, cảm ơn.” Nishikawa gạch bài vừa rồi đi, rồi chăm chỉ làm lại. Tôi lặng lẽ ngồi nhìn cậu ấy.
Nishikawa, đã có ai nói với cậu ấy là cậu ấy rất…xinh gái không?
Tóc Nishikawa dài và rất mềm, tôi rất muốn chạm vào nghịch tóc cậu ta. Da trắng hồng, mịn nhẵn nhụi chứ không như cái mặt rỗ đầy tàn nhan của tụi con trai khác. Lông mi cậu ta dài, rậm và cong vút, mắt to trông y hệt mắt con gái. Mũi nhỏ thanh tú, môi mỏng rất gợi cảm….
Phập
“Ái! Hirata – san, sao cắn tớ?” Nishikawa dùng hai tay giữ lấy đầu tôi, khuôn mặt giật giật kiềm chế cảm xúc. Lúc này tôi mới nhận ra là tôi đang cắm phập răng tôi vào đầu Nishikawa, ở phần mái của cậu ấy!
“Xin lỗi, xin lỗi, cơ thể mình tự di chuyển!” Tôi cười nhe răng, vẫy tay rồi rít.
“Xì, bài này tớ làm đúng chưa?” Nishikawa xoay vở về phía tôi, giọng mềm mỏng. Nishikawa, cậu ấy đúng là hiền thật! Tôi rất yêu điểm này của cậu ta. Đúng hơn, tôi yêu từ chân lên đầu cậu ta, yêu đến từng cái móng tay cậu ta cắt ra. Tôi yêu Nishikawa Kazuma!
Tôi đã thích Nishikawa từ rất rất lâu rồi. Tôi nên tỏ tình? Đó là một quyết định ngu ngốc. Tôi không có đủ tư cách. Chắc chắn là Nishikawa sẽ không từ chối lời tỏ tình của tôi, nhưng nếu ở bên cậu ta, tôi sẽ lại thấy những tội lỗi của mình, cái thứ gọi là lương tâm sẽ nuốt chửng tôi. Hirata Teruhan này sẽ lặng lẽ bước vào đời cậu, đem cậu ra khỏi cái bóng của sự u ám, sau đó sẽ im lặng bước ra. Nishikawa quá tốt, tôi sẽ hướng cậu ấy tới một cô gái nào đó, tốt hơn tôi. Còn về phần tôi, tôi sẽ để lí trí làm chủ, gạt con tim sang một bên…..
“Hirata – san, Hirata – san, nghe mình nói không?” Tay Nishikawa vẫy vẫy trước mặt tôi, kéo tôi trở về thực tại.
“Ừ, nà ní?” Tôi đáp.
“Fu fu fu (tiếng cười ý mà), từ nãy giờ cậu nghĩ gì thế?”
“Há? Không có gì!” Tôi xua tay rối rít.
“Có mà! Mình còn nhìn thấy linh hồn của cậu bay ra khỏi xác nữa!”
“Vớ vẩn!” Tôi lấy cạnh bàn tay của mình, bổ vào đầu Nishikawa. Như một thói quen, tôi nói: ” Chiều nay đến nhà mình chơi không?”
“Có ai nữa không?”
“Không. Chiều nay chẳng có ai ở nhà mình, chán chết đi được!”
“Ok, dù chiều nay cả Tokyo này có bị ngập lụt, mình cũng chèo xuồng đến!” Nishikawa giơ nắm đấm nhìn lên trần nhà với vẻ quyết tâm. Cả hai chúng tôi cùng cười vì điệu bộ của cậu ta.
Vào tiết học, Naruse Mahiro, cậu bạn bàn trên của tôi chuyển cho tôi một tờ giấy gập làm 4, bên trong viết:
“To Hirata
Sao dạo này mà toàn đi chơi với cái thằng Nishi…Nishi gì gì đó tao không nhớ, thế? Tụi tao muốn mày đi hát mà mày toàn trốn thế? Mày làm sao à? Định làm bác sĩ tâm lý cho cái thằng otaku dị hợm đấy à?
Hide Kokomi.”
Vâng ạ! Đây chính là cái hội con gái mà tôi đã từng chơi cùng đấy! Nhà giàu. Xinh đẹp. Kiêu sa. Không phải tôi ghét chúng nó hay gì, chỉ là từ trước tới nay tôi không thích chơi với con gái, tôi mới chỉ chơi với hội Hide Kokomi được nửa năm thôi. Mà chơi với Nishikawa không ảnh hưởng gì đến Kokomi cả. Đấy, đên cả tên của bạn cùng lớp cô ấy cũng không nhớ kìa!
Tôi viết thư hồi âm, cũng gập 4 lại:
“To Hide Kokomi
Thứ nhất, tao xin lỗi vì đã nhạt với tụi mày. Thứ hai, tao đang hết tiền (thật ra là tôi còn đầy), và tao không muốn tiệc tùng. Thứ ba, Nishikawa không phải otaku dị hợm, cậu ấy không dị hợm, và cũng không phải là otaku! Và tao vẫn chưa muốn nhận bệnh nhân đầu tiên của mình.
Hirata.”
Tôi đưa mấy giấy cho Naruse Mahiro, nhờ cậu ấy chuyển lên chỗ Hide Kokomi. Thoáng thấy mặt nhỏ biến sắc, tội vội nhìn sang chỗ của Nishikawa. Cậu ta đang chống tay lên mà nhìn tôi. Tôi cười rồi vẫy vẫy tay dưới bàn, sau đó lấy ngón trỏ và ngón cái bắn tim về chỗ Nishikawa. Cậu ta giả bộ bắt lấy, rồi đặt vào ngực mình. Đáng yêu quá! Tôi úp mặt vào cánh tay cười rúc rích. Ý như thế là muốn để tim tôi và tim Nishikawa ở cùng nhau đùng không?
Ơ nhưng mà….
Nishikawa vừa đặt lên ngực phải mà!
Đột nhiên, cảm giác tội lỗi lại tràn về với tôi. Có phải Nishikawa làm thế nghĩa là tôi và cậu ta sẽ bị chia cắt bởi cái cuống phổi à? Hay cậu ấy muốn cho tôi vui rồi buồn tê tái khi nhận ra sự thật? Nishikawa, cậu là cáo già đội lốt cừu non hay là cừu non hàng thật?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!