Sáng nắng, chiều mưa, trưa áp thấp
Chapter 8: Chuyến xe
Mọi người đều cho rằng Hirata Teruhan đã chết. Họ đã bỏ cuộc.
Hôm qua, gia đình Hirata đã tổ chức lễ tang cho cô ấy. Xương cốt nằm trong liễn là xương cốt giả, nhờ một ông thầy bói gọi hồn. Lễ chôn cất được tổ chức tại Kyoto, quê hương của Hirata. Toàn bộ lớp 1 – 3 đều đến dự đám tang của cô ấy. Sau khi lễ tang kết thúc, họ đã lên tàu trở về Tokyo, chỉ còn lại Nishikawa ngồi nán lại bên cạnh mộ của Hirata Teruhan. Cậu chỉ ngồi đó và ngủ, không ai đánh thức cậu. Nishikawa Kazuma đã ngủ qua đêm bên cạnh nấm mồ giả của Hirata, tại một nghĩa trang lạnh lẽo. Cuối cùng, Nishikawa vẫn phải về Tokyo. Trước khi về, cậu đã ghé lại trường sơ trung năm xưa, nơi chữa đầy ắp kỉ niệm của cậu với cô gái tóc đỏ mang tên Hirata Teruhan, rồi cả quán xăm mình mà cậu đã bị đàn em của cô vật ra rồi xăm lên nữa.
Chuyến tàu từ Kyoto về Tokyo mất 2 ngày 1 đêm. Nishikawa như người mất hồn. Cậu chỉ nhìn ra cửa sổ, đến bữa thì mua một hộp cơm đơn giản, thỉnh thoảng lại mở ipod ra nghe:
“A little love, little kiss
A little hugh, little gift
All of little somethings
It’s our memories…”
Không còn chất giọng siêu ngọt của Fiona Fung, bài hát mà cậu đang nghe là bản thu âm cậu lén ghi lại lúc Hirata đang hát. Giọng cô rất ấm, hơi trầm và cô đặc biệt hát rất hay.
Nishikawa cứ ngồi lì trong khoang của mình suốt cả chuyến đi. Cậu ta trở nên u ám hơn cả lúc trước khi gặp Hirata, nhưng, lúc đó, là Nishikawa hoàn toàn khác. Lúc trước, cậu là một người luôn để tâm trí ở trên trời, tận nơi đẩu nơi đâu, thì giờ đây, nó chỉ quay xung quanh Hirata Teruhan.
4 năm trước…..
“Yo! Bạn mới!”
Một cô gái cao hơn hẳn so với các nữ sinh cùng lớp, có mái tóc nhuộm dài ngang lưng, nhuộm đỏ và uốn xoăn rực rỡ như một con phượng hoàng lửa, đi tới đập bốp vào bàn của Nishikawa Kazuma, người vừa chuyển tới lớp 2 – 9.
“Ch..Chào b..bạ…bạn!” Nishikawa giật mình, đâm ra lắp bắp.
“Tớ là Nobunaga Teruhan, rất vui được gặp cậu!”
“Vậy tớ gọi cậu là Nobunaga – chan nhé! Tớ là Nishikawa Kazuma!”
“Ừm, mà cậu thấy tên họ tớ có hay không?” Cô gái tóc đỏ khẽ cười.
“Cậu là họ hàng xa của Nobunaga Oda à?” Nishikawa dè dặt hỏi.
“Chính xác!” Cô gái kia vỗ đốp bàn tay lại với nhau. Nhớ tới hồi ấy, Nishikawa khẽ mỉm cười. Lúc đấy, cả trường ai ai cũng tin sái cổ Teruhan tên thật là Nobunaga Teruhan. Cô ấy viết tên mình trong sách vở là Nobunaga Teruhan, tên trong thẻ học sinh cũng là Nobunaga Teruhan, cả thầy cô cũng tin, vì cô ấy ghi trong lí lịch và sổ điểm tên mình là Nobunaga Teruhan. Cô hay đi khoe khắp nơi mình thuộc dòng tộc của Nobunaga Oda. Mà mọi người thấy cũng giống. Khí chất lãnh đạo bao phủ quanh cô, cùng với cái tính cách hiếu chiến, thì ai mà chẳng tin cô là hậu duệ đích thực của ông ấy?
Nishikawa thích mái tóc đỏ khi ấy của cô. Mỗi lúc Teruhan nổi giận, tóc cô thường dựng chổng ngược lên, trông như một đám lửa đang cháy hừng hực trên đầu cô.
Một kí ức khác lại quay về với Nishikawa….
“Chào cậu!” Một cô gái có mái tóc xoăn sóng nước, nhuộm màu nâu cà phê, ngoại hình trung bình đến trước mặt Nishikawa.
“Chào bạn!”
“Cậu gọi mình là Hirata – san nhé! Ăn bánh không?” Cô ấy chìa ra cho Nishikawa một miếng bánh quy.
“Ngon thế! Bánh cậu tự làm à?”
“Ưm! Ăn nữa không?” Cô gái lại chìa cả hộp bánh ra trước mặt Nishikawa.
“Cảm ơn! Mình là Nishikawa Kazuma.”
“Nishikawa – kun, cho mình hỏi….cậu nặng bao nhiêu cân thế?”
“Mình á..humm..39 cân!”
Hirata mắc nghẹn, ho sặc sụa: “Ặc…khụ, khụ!”. Người đâu mà như cái que củi thế!
“Hirata – san, cậu có sao không? Nghẹn à?” Nishikawa cười hiền, vỗ vỗ lưng của Hirata.
“Khụ..Nishikawa – kun này… cho cậu hết đấy! Cậu ăn đi!” Hirata đẩy cả hộp bánh quy vào trong lòng Nishikawa. “Mỗi bữa cậu hay ăn cơm với gì?” – Cô hỏi tiếp.
“À, thì mình hay ăn…cà chua sốt!”
“Gì nữa không?”
“Thế thôi!”
“Cậu biết không, Nishikawa – kun, bây giờ có nạn bắt cóc trẻ em đấy!”
“Mình 17 tuổi rồi mà!”
“Ừ, và cậu gầy dơ xương. Người ta sẽ bắt cóc cậu đem đi nấu cao.”
Nishikawa nhìn xuống cơ thể mình, rồi ngẩng lên nói:
“Ồ, gầy thật!”
“Từ giờ để mình làm cơm trưa cho cậu. Phải biết tự cân bằng dinh dưỡng chứ! Cứ như nạn đói 1973 không bằng!”
Quay trở lại thực tại, Niishikawa nhìn cái hộp xôi có lèo tèo vài sợi ruốc của mình. Đã hơn một tháng, cậu không ăn đồ của Hirata làm cho, thấy nhớ cái mùi vị của nó da diết. Nếu có Hirata ở đây, thể nào cô ấy cũng gào lên ầm ĩ với cậu khi ăn một thứ này như này.
“Quý khách đã đến Tokyo! Đã tới ga trung tâm Tokyo!”
Tiếng loa tàu tàu vang lên. Nishikawa đáng nhẽ phải xuống ga này, nhưng cậu không xuống. Cậu ngồi lại trong khoang của mình.
Tàu lại trở bánh. Nishikawa đọc giờ tàu chạy và thấy nó sẽ kết thúc tại một trạm dừng ngoại ô Tokyo. Cậu cho phép mình đi tới đó, mặc dù không hề có người quen nào ở vùng này.
Tàu đến ga cuối chỉ trong vòng 20 phút. Nishikawa trả tiền vé. Cậu mất 7000 yên cho toàn bộ chuyến đi (tầm 1 triệu đồng rưỡi). Khẽ xóc ba lô lên, Nishikawa rời nhà ga.
Không ngờ là ở Tokyo cũng có nơi như này! Nishikawa nghĩ thầm. Những ngôi nhà xây theo kiểu Nhật thời Edo trông rất hoành tráng, nhưng mỗi nhà phải cách xa nhau cả quả đồi. Người dân vẫn mặc Kimono và Yukata, đi guốc mộc. Cậu có thể nghe thấy tiếng ống tre dẫn nước đập “cốc” xuống mặt đá của vườn sơn thủy.
Nishikawa đi dọc trên con đường làng. Nếu đem so sánh nơi đây với Shinjuku, thì quả là một sự khác nhau choáng ngợp. Shinjuku vẫn sáng một cách chói mắt, kể cả khi là ban ngày, đi đâu cùng là những khối nhà cao bọc kính của chính phủ xung quanh, rồi những biển hiệu chen chúc nhau. Còn nơi đây cực kì tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng chảy róc rách của nước và tiếng đập của ống dẫn nước bằng tre.
“Kiuuuuuuuuu” Trên đầu của Nishikawa, một con chim rất lớn đang sải cánh, che cả mặt trời. Cậu ngước nhìn lên. Là đại bàng. Nó giống hệt cái hình xăm trên lưng cậu.
Nhìn thấy đại bàng, Nishikawa nhớ tới Hirata Teruhan, cậu đã từng hỏi cô vào ngày sinh nhật thứ 18:
“Hirata – san, cậu thích quà gì nhất?”
“Nobunaga Oda người thật!” Cô trả lời không do dự.
“Cái đấy khó quá! Cái khác đi!”
“Chim đại bàng chúa!” Lại một câu trả lời không do dự.
“Cái đấy cũng khó nốt. Cái gì bình thường đi!”
“Thế thì..” – Cô ngân dài – “Nishikawa làm một cái gì cho mình cũng được! Nhưng không được dùng đến tiền!”
“Cái đấy được! Thế nhé!”
Và thế là, sinh nhật năm ấy, Nishikawa đã tặng một bài hát tự chế về Hirata Teruhan, làm cô cười đến ngạt thở.
(Riêng tác giả lại nghĩ chị muốn có thai với ảnh)
Nishikawa rảo bước theo con đại bàng một cách vô thức. Nó bay tới một ngọn đồi khá thấp, có thể leo lên dễ dàng. Cậu ta nhanh chóng trèo lên ngọn đồi đó. Một rừng cây xanh mượt, rất thơm. Không phải kiểu rừng rậm hoa lá mọc um tùm, đây là một khu sinh thái. Phần trên cùng tầng rừng có những cây tùng, cây bách cao vĩ đại. Phần tán lá thấp hơn, là các hàng cây ăn quả mọc thẳng hàng chạy dọc lên tới đỉnh đồi. Mặt đấy được phủ bởi một thảm cỏ Nhật xanh non mọc mơn mởn. Ánh sáng xuyên qua các tầng lá, tạo nên màu xanh ngọc. Nishikawa bám theo hàng cây ăn quả, lên tới đỉnh đồi.
Ở đó, cậu đã thấy CÔ ẤY.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!