Sáng Sớm Hôm Sau
Chương 1: Chệch đường ray
Trì Ý bị cắm sừng.
Đối phương trước đó vừa gửi tới một tấm ảnh giường chiếu thị uy, lúc sau tin nhắn ân ái của Trương Nhất Minh vẫn đúng hẹn tới, cô vẫn như thường, trả lời lại: Em cũng nhớ anh.
Mất một lúc mới đứng dậy, có lẽ do ngồi quá lâu mà khi đứng lên trước mắt đột nhiên tối sầm lại, nhắm mắt vài giây, chờ cảm giác khó chịu qua đi, có chút quên mất trước đó đứng lên định làm gì.
Dừng trước bàn một lúc, Trì Ý mới nhớ ra tìm đến dưới gối móc ra một bao thuốc lá, trường học vừa cho nghỉ hè, bạn cùng phòng về nhà cả, cũng không cần lén lén lút lút, trực tiếp rút ra hút.
Cô cùng Trương Nhất Minh ở bên nhau, tính đi tính lại cũng đã bốn năm, từ lớp 11 đến bây giờ, nếu nói “Bảy năm ngứa ngáy” cũng coi như đã qua hơn nửa, hắn chệch đường ray* cũng xem như chuyện có thể xảy ra.
*Chệch đường ray: Tiếng lóng, chỉ hành vi ngoại tình.
Chỉ là…….
Trì Ý lại mở điện thoại ra liếc nhìn dãy số vừa gửi cho cô cái ảnh kia, cô không biết dãy số này, nhưng đem gõ lên Weixin tìm kiếm lại nhảy ra một khuôn mặt quen thuộc – Lương Tịnh lớp kế bên.
Quan hệ của Lương Tịnh và Trì Ý không phải chuyện ngày một ngày hai.
Bắt đầu từ năm nhất, hễ là hoạt động nào có Trì Ý tham gia, Lương Tịnh cũng nhất định báo danh, cô ta tham gia cũng chả sao nhưng lại không biết mệt tìm Trì Ý gây phiền phức, khiến cho Trì Ý không nhịn được nghĩ, mình không cẩn thận làm việc gì đắc tội đến Lương Tịnh rồi?
Sau này Trì Ý mới biết, Lương Tịnh có địch ý đối với nàng chỉ đơn giản do một câu bình luận nhạt nhẽo của bọn nam sinh: Lương Tịnh đẹp thì đẹp thật, nhưng đem so với Trì Ý lớp bên cạnh vẫn kém một chút.
Nồi* từ trên trời úp xuống, Trì Ý cũng cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa bực, nhớ lại lúc đó Tưởng Nhất Minh còn an ủi cô: Tức giận với loại người như thế làm gì, không đáng hại đến thân thể.
*Đội nồi: Tiếng lóng trên mạng, chỉ việc người vô tội bị chỉ trích, ghét bỏ do những lời đàm tiếu vô nghĩa.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy rất buồn cười, loại người như thế? Loại người thế nào? Loại người có thể cùng anh ta lên giường sao?
Trong phòng không bật đèn, tàn thuốc màu đỏ tươi lúc ẩn lúc hiện Trì Ý phun ra ngụm khói cuối cùng, sau đó để tay lên bàn cứ như vậy nhìn tàn thuốc chậm rãi biến mất hầu như không còn, đến tận khi làm đỏ cả ngón tay giữa của cô.
Đứng dậy dọn dẹp dấu vết dưới sàn nhà, lại mở cửa sổ thông khí một chút. Lúc này đã không còn sớm, ngày nghỉ lễ trong trường chỉ có ít người, bên dưới ký túc xá người qua lại cũng không nhiều như ngày thường.
Trì Ý tựa ở bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, cũng không biết mình nhìn cái gì ở đó, chỉ là thường có trạng thái như vậy, thả lỏng đầu óc, không muốn nghĩ gì.
Vì thế trong lúc lơ đãng nhìn thấy người kia ở bên dưới, cô cũng hơi ngẩn ra.
Người kia hiển nhiên cũng nhận ra, tầm mắt như có như không còn dừng lại vài giây trên mặt cô, có điều cũng chỉ vài giây, sau đó hắn liền ôm cô gái bên cạnh rời đi.
Trì Ý nhìn theo hắn một lát, sau mới thu hồi tầm mắt đóng cửa, lúc xoay người theo bản năng mà vân vê ngón tay, ẩm ướt, dinh dính.
Người vừa rồi —— cô biết, là “anh em” mà Tưởng Nhất Minh thường xuyên treo trên miệng.
……
Đi thật xa khỏi ký túc xá nữ, Tần Tranh vẫn mang theo bộ dạng mất tập trung, Tần Nịnh không nhịn được lườm hắn, xong lại cấu Tần Tranh một cái: “Anh, em đang nói với anh đấy, có đi ăn bánh ngọt hay không đây?!”
Tần Tranh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, mí mắt nhàn nhã nhấc lên, dáng dấp bất cần: “Anh nói tật xấu của cô bao giờ mới đổi được đây?”
Đáp lại hắn tất nhiên lại là một cái liếc mắt của Tần Nịnh: “Quản nhiều vậy! Anh đó, sau này đi qua ký túc xá nữ có thể đừng kéo người ta đi không, anh ——”
Tần Nịnh nói đến đây lại dừng một chút, lát sau mới giả vờ lơ đãng chế giễu một câu: “Anh cũng lớn rồi đấy, thừa trước khi tốt nghiệp mau mau tìm bạn gái đi, chờ đến khi tốt nghiệp rồi mới quay đầu tìm khẳng định bị người ta cười cho chết!”
Tần Tranh lần này đến mí mắt cũng chẳng muốn nhấc, trực tiếp trả cho cô một nụ cười không rõ ràng, cười đến trong lòng Tần Nịnh không khỏi hồi hộp, xong luôn, dễ là vẫn còn thích người ta lắm.
Đi thêm một chút, Tần Nịnh cuối cùng không nhịn được, lắm miệng nhắc nhở một câu: “Anh, người ta có bạn trai rồi nhỉ?” Không chỉ có bạn trai, mà người bạn trai kia còn là bạn cùng phòng của vị trước mặt cô đây.
Tần Tranh lần này đúng là không nhịn được cười: “Thì sao?”
Tần Nịnh cũng bị câu “Thì sao” này của hắn làm cho câm nín, gớm thật, yêu ai không yêu lại đi yêu hoa đã có chủ.
Ho nhẹ một tiếng, Tần Nịnh suy nghĩ tìm từ: “Này —— đào góc tường nhà người ta, không tốt lắm đâu.”
Đào góc tường? Tần Tranh nở nụ cười, vậy hắn cũng phải đào bằng được mới thôi a.
……
Lúc Tần Tranh về đến ký túc xá, trong phòng còn mở đèn, vừa nãy ra ngoài vội vàng, hắn quên đóng cửa, bây giờ trở lại không hiểu sao cửa đã khép.
Đốt một điếu thuốc tựa lên tường, giương mắt là có thể nhìn thấy bức ảnh kia trên bàn Tưởng Nhất Minh, là ảnh hắn chụp cùng với Trì Ý, đồng phục học sinh hai màu xanh trắng, khuôn mặt ngây ngô, hết thảy đều tuyên bố những năm tháng thanh xuân chỉ thuộc về bọn họ.
Đến tận khi hút xong một điếu thuốc Tần Tranh mới thu hồi tầm mắt, bất ngờ nhớ lại lần đầu nhìn thấy tấm ảnh kia.
Từ lúc hắn vào phòng này ở, bức ảnh hai người bọn họ chụp chung vẫn được Tưởng Nhất Minh đặt tại chỗ đó.
Rất bắt mắt, cũng rất —— khoe khoang.
Cũng vì thế cô gái xinh đẹp tên là Trì Ý kia trở thành đề tài trong những câu chuyện của Tưởng Nhất Minh, trong một khoảng thời gian dài, cô ấy cũng là đề tài duy nhất sau khi tắt đèn trong phòng ký túc xá bọn họ.
Tần Tranh rất ít khi tham dự vào câu chuyện, lúc đó nghe bọn họ dùng những ngôn ngữ bẩn thỉu, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, cô bé kia có biết không? Biết rằng mình yêu phải một kẻ rác rưởi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!