Sáng Sớm Hôm Sau
Chương 19: Xử nam cứng*
Sau khi Trì Ý rút chân về, Tần Tranh lại thuận tiện đổi tư thế, vừa khéo đối mặt với Tần Nịnh, tất nhiên cũng đối diện với cô bé đang đứng kia.
Tần Tranh hoàn toàn không có ấn tượng gì về em gái này, có điều nghe cô ta gọi mình cái gì, Tần Tranh ca? Như là đã thân quen lắm vậy, khóe miệng khẽ nhếch, theo bản năng liếc Tần Nịnh một cái, nha đầu này lại ngứa da rồi đây.
Thu lại tầm mắt, đặt đôi đũa xuống miệng bát, Tần Tranh đột nhiên nhả ra một câu: “Đừng gọi loạn ca ca như thế, nhà tôi nào có nhiều em gái vậy.”
Một câu nói mà làm cho mỗi người một vẻ.
La Vĩ Hàng và Ngô Nam đều chăm chú nghiêm mặt, sợ không cẩn thận cười ra tiếng làm cô bé kia lúng túng, Tần Nịnh lại tức đến trợn mắt, liếc sang thấy Lâm Miểu bên cạnh mặt mày lúng túng, trong lòng dâng trào hối hận, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là do bản thân đã quá nóng vội.
Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, Tần Nịnh vẫn cứ không nhịn được cục tức này, dù thế nào thì ông anh cũng đừng nên nói mấy lời làm mất mặt người ta như vậy chứ! Thế là dẩu mỏ ra cãi lại: “Lâm Miểu là bạn học của em, gọi ca ca theo em thì cũng làm sao chứ? Anh ấy, chuyện bé xé ra to……”
Vừa gân cổ lên thì Tần Tranh quét mắt qua, âm thanh của Tần Nịnh cũng tự nhiên nhỏ lại, ông anh họ này của cô bình thường thì có vẻ rất dễ nói chuyện, thật ra chính là chúa thù dai, mấy trò trẻ con thì còn được bỏ qua chứ cô cũng không dám đắc tội nha.
Cũng may em gái Lâm Miểu lại rất thức thời, bị Tần Tranh nói vậy đúng là lúng túng thật, nhưng ít nhiều gì cũng là mình gọi sai trước, đều do nghe theo Tần Nịnh tự ý gán ghép, người ta thì có biết gì đâu, giọng điệu không tốt cũng phải thôi.
Nhẹ kéo tay Tần Nịnh một cái, cũng tự tìm bậc thang cho mình bước xuống: “Được rồi, được rồi Tần Nịnh, tớ đi tìm chỗ ngồi trước đây, cậu — cậu nói chuyện xong thì qua nhé.”
Tay cầm đũa của Trì Ý hơi nắm lại, Tần Nịnh? Hóa ra cũng là họ Tần à……
Đây cũng không phải là lần đầu Tần Nịnh tự cho mình là thông minh mai mối bạn gái cho Tần Tranh, sau khi nhìn Lâm Miểu rời đi, tự biết mình không đúng lè lưỡi, vốn đã định thôi, không nói thêm gì nữa, chỉ là tự nhiên liếc thấy Trì Ý đang ngồi đối diện với Tần Tranh, mặt đờ ra.
Tần Nịnh cũng xem như biết biết cái “tâm tư” mà Tần Tranh dành cho Trì Ý, có điều cái “tâm tư” này đã đến mức độ nào thì Tần Nịnh cũng không rõ, nhưng dù thế nào đi nữa thì cô cũng cảm thấy việc Tần Tranh cứ mãi nhớ nhung một người đã có chủ thật chả ra làm sao cả, lại còn tâm tâm niệm niệm ba năm giời, trình độ thế này, rõ là cái đồ không biết xấu hổ!
Nghĩ đi nghĩ lại, bực vì cái “tâm tư” ông anh họ, đầu óc bốc khói, mấy câu không nên nói cũng bật hết ra: “Anh —— cái thái độ của anh với con gái nhà người ta mà còn thế này nhá, thì chả trách được ai là đến giờ này vẫn chưa có bạn gái đâu, đáng đời cái ĐỒ XỬ NAM!”
Mồm nhanh hơn não, một phút căm phẫn qua đi, Tần Nịnh vội vàng chạy mất, chỉ lo Tần Tranh điên lên, “xử” cô một trận.
Sau khi Tận Nịnh biến mất, Ngô Nam và La Vĩ Hàng cuối cùng cũng không nhịn được nữa phá ra cười, tất nhiên còn không quên chế nhạo Tần Tranh.
“Chết mất chết mất, tôi cười chết mất, không biết là ông lại có cô em gái ăn nói hay ho gớm vậy.”
“Lão Xử Nam? Ai dô dô, không được rồi, Tần Tranh, nghe lời mấy anh, mau kiếm lấy một cô bạn gái đi, chứ để trẻ con nó hỉ mũi coi thường vậy à.”
Bị hai người bọn họ hùa vào trêu chọc Tần Tranh cũng chẳng nói chẳng rằng, mắt khẽ liếc về phía người vẫn cắm cúi ăn nãy giờ, tâm tình tự dưng tốt lên, đôi đũa trong cứ nắm lại thả, cuối cùng trực tiếp đặt lên bàn.
“Này” một tiếng, quay sang phía người kia, bất ngờ cố ý.
“Cậu cười cái gì?”
Người bị hắn hỏi, vốn đang cong miệng xem kịch vui rốt cuộc ngẩng đầu, trong mắt Tần Tranh tràn ngập hình bóng của nàng vì vậy mà ý cười đong đầy, tự nhiên gọi ra hai tiếng “Trì Ý”, tên của nàng từ miệng hắn phát ra, rõ ràng chỉ là hai chữ quá đỗi bình thường, không hiểu sao bỗng trở nên lưu luyến khó tả.
Khóe môi Trì Ý như cười như không, câu hỏi đột ngột này của hắn thành công làm ngậm miệng hai kẻ làm loạn vẫn đang ra sức nhạo báng hắn, ngay cả Tưởng Nhất Minh ngồi cạnh nàng cũng phải dừng đũa liếc qua, quắc mắt xét đoán, như đang suy nghĩ xem câu nói kia của hắn là vô tình hay có ý.
Những điều này, Trì Ý biết cả.
Hôm nay nàng đi một đôi xăng – đan đơn giản, chỉ cần vài động tác nhẹ, đôi dép đã trượt ra khỏi bàn chân nàng, sau đó —— ngón chân mượt mà khẽ chạm vào cẳng chân hắn, dần dần lên trên, đến đầu gối hắn, siết lại, cọ sát, từ từ lần đến giữa hai chân hắn……
Nàng nhìn thẳng hắn, gương mặt giả nai, ngây thơ vô tội: “Không được cười à?”
Tần Tranh lại cầm đũa lên, ngón tay thậm chí còn như có như không vuốt nhẹ hai lần, nét cười trong mắt vừa ôn nhu vừa cưng chiều.
Hắn nhìn Trì Ý không chớp mắt, sau đó —— ừm không có sau đó……
Mãi đến tận khi ăn cơm xong, tận khi Trì Ý và Tưởng Nhất Minh cùng nhau rời đi, khóe miệng của Tần Tranh cũng vẫn chưa buông xuống, xem ra tâm tình vô cùng vô cùng tốt, nhìn chỉ muốn đấm!
Bọn Ngô Nam, La Vĩ Hàng đi bên cạnh không khỏi liếc nhau một cái, nghĩ thầm cái tình huống vừa rồi lúc Tần Tranh nói chuyện với Trì Ý thế nào cũng cảm thấy như kiểu đang chòng ghẹo người ta vậy á…..
– —————————————–
* cứng ở đây là mình sân si hùa theo cái phong trào fan cứng thôi, chứ anh Tranh cứng hay không thì chị Ý mới biết được:v để mọi người chờ lâu quá mình xin lỗi nha, tuần trước mình ốm ghê quá, thời tiết giao mùa đúng là không đùa được, mọi người cũng cẩn thận nha
~ps: có ai ngửi thấy mùi thịt không, hihi:v
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!