Sáng Sớm Hôm Sau
Chương 7: Muốn về à? (hơi H)
Có biết không á? Trì Ý biết chứ, chỉ là cô có trêu ngươi hơn nữa cũng không bằng dáng vẻ thiếu vải đó của hắn đâu.
Nghiêng người tiến vào, lúc đi qua Trì Ý lại lơ đãng liếc nhìn chỗ đó của hắn, hừ nhẹ, hắn đúng là kiểu cái gì cũng show được.
Trước đó còn hỏi là ai, biết rồi mà lúc mở cửa lại còn ăn mặc như vậy, bảo không phải cố ý, ai thèm tin?
Còn có vừa nãy cô thoáng nhìn qua, thành thật mà nói, cái thứ kia có vẻ hơi đáng sợ, thảo nào hắn cứ “thoải mái” để cho cô nhìn.
Chắc đàn ông đều lấy cái đó làm kiêu ngạo, không phải chỉ là dương vật thôi sao, con nào chả có? Giống như thú vậy, dùng nửa thân dưới để nghĩ?
Cô chỉ đến tìm đồ thôi, đúng vậy, Trì Ý tự nhủ, cô sẽ không ở lại lâu, có lẽ một giây sau đã đi rồi.
Nhưng tay nắm cửa của Tần Tranh không tự chủ được đột ngột đóng lại, âm thanh không lớn không nhỏ, có lẽ cô cũng nghe thấy.
Trì Ý nghe thấy nhưng cũng không dừng lại công việc tìm kiếm, Tần Tranh dường như đến giờ mới cảm thấy cứ “tồng ngồng” thế này cũng có chút không thích hợp lắm, cầm quần áo trên giường đi tới phòng tắm mặc.
Trì Ý không nhịn được xì một tiếng, còn biết ngại à, sao không mặc trước mặt cô luôn này.
Lúc Tần Tranh đi ra, Trì Ý vẫn đang ngồi trước bàn Tưởng Nhất Minh tìm tìm kiếm kiếm, hắn thức thời không đến quấy rầy, khoanh tay dựa vào tường xem cô, người kia thỉnh thoảng sẽ cúi người xuống, quần lót đen bọc lấy mông cũng thoáng ẩn thoáng hiện.
Đầu lưỡi lướt qua răng, mang theo cảm giác ngứa ngáy lan đến đầu quả tim, làm cho Tần Tranh lòng dạ khó chịu.
Một hồi lâu sau, động tác của cô dần chậm lại, Tần Tranh cũng đúng lúc mở miệng hỏi: “Tìm được đồ chưa?”
Tìm được chưa à? Làm gì có mà tìm.
Trì Ý không quay lại, đưa lưng về phía Tần Tranh trả lời “Chưa”, sau đó nhìn xuống, đến bức ảnh trên bàn Tưởng Nhất Minh, nàng đột nhiên cầm lên, sau đó nhìn về phía Tần Tranh, sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Chắc không để ở đây rồi.”
Tần Tranh hờ hững “À” một tiếng, như thể không quá quan tâm chuyện cô không tìm thấy đồ, cũng không quản cô đến đây rốt cuộc muốn làm gì.
Mắt vô thức nhìn về phía cô, thấy Trì Ý như đang định về, Tần Tranh hơi nghiêng người tránh cho cô tiện đi qua, chỉ là lúc Trì Ý sắp đi đến cửa, hắn lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Muốn về à?”
Trì Ý miễn cưỡng dừng bước, cũng dựa lên cửa như hắn, tầm mắt hai người không hẹn mà giằng co với nhau, sau đó Trì Ý hơi nhíu mày, hỏi lại: “Không về thì sao?”
Người kia cúi đầu cười khẽ, hành lang không tới 1 mét, hắn chỉ cần đi mấy bước đã đến trước mặt cô, rất gần, gần đến mức —— Trì Ý có thể thấy rõ bóng của mình trong mắt hắn, đến mức —— hắn chỉ cần cúi người xuống là có thể hôn lên môi cô.
“Tôi nghĩ……”
Người kia mang theo hơi thở nóng bỏng đến bên tai cô, Tần Tranh cố ý nói chuyện thong thả, như thể hắn đang hưởng thụ không khí giằng co này.
Câu “Tôi nghĩ” được hắn dừng lại hồi lâu, đến khi Trì Ý bất ngờ nghe thấy một tiếng “Cạch” vang lên, ngay sau đó trước mắt tối om, là người kia tắt đi công tắc điện trong phòng.
Trì Ý trong lòng cười lạnh, không nhìn thấy thì sao chứ, tắt đèn cái gì chứ?
Trong không gian tối tăm hắn có vẻ trắng trợn không kiêng dè, hơi thở nóng hổi bên tai thay thế bằng bờ môi nóng ướt của hắn, người kia nhẹ nhàng đụng chạm như gần như xa, từng chút từng chút thăm dò.
Lúc đầu Trì Ý có chút cứng người, nhưng cũng chỉ vài giây.
Dần dần bình tĩnh, thân thể cố ý lại gần hắn, bắp đùi thon dài trơn bóng tiến vào giữa hai chân người kia, cảm nhận được run rẩy rất nhỏ từ người đó, cũng cảm nhận được giữa hai chân hắn —— tâm ý nóng bỏng.
Trì Ý nở nụ cười, không ngăn lại động tác xâm lược bên tai của hắn, chỉ cố ý hỏi: “Cậu nghĩ gì cơ?”
Vuốt ve thăm dò đã chuyển sang xâm nhập cắn nhẹ, “Tôi nghĩ —— cậu tới vì muốn tìm bật lửa.”
Lúc nói chuyện, cái tay đang để bên người Trì Ý chậm rãi đi đến vạt áo của nàng, không hề chần chờ thăm dò vào bên trong, dán lên lưng nàng, một giây sau, Trì Ý liền bị Tần Tranh ấn vào trong ngực, thân thể hai người vừa vặn kín kẽ, thân mật không thôi.
Trì Ý ý thức được rên lên một tiếng, cái tay kia lần mò trên thân thể nàng tìm đến nội y, Trì Ý lại cố tình tiến sát vào lồng ngực hắn, tránh đi động tác trên lưng của Tần Tranh.
“Cho cậu thì là của cậu, tôi lấy lại làm gì?”
Lừa gạt tiến vào giữa hai chân hắn.
Chạm vào nơi không an phận đang hừng hực phấn chấn kia, làm cho nơi đó đột nhiên giật giật mấy cái.
Hô hấp trở nên dồn dập, Tần Tranh nhắm chặt mắt, cố hết sức bình ổn nhịp thở, tiếp theo như muốn trừng phạt sự không nghe lời của nàng, Tần Tranh đột nhiên nắm vai Trì Ý, ấn nàng lên tường, sau đó lại theo bản năng mà đỡ lấy lưng nàng, dường như chỉ lo nàng sẽ bị đau do trừng phạt của hắn.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, bụng Trì Ý bị cái thứ hừng hực nóng bỏng kia chạm vào, mặc dù cách lớp vải quần, nàng vẫn có thể cảm nhận được xao động từ chỗ đó.
Nong nóng, cưng cứng, có chút bỏng tay, có chút khó chịu, nhưng dường như —— trong thân thể còn có chút trống vắng không thể nói rõ……
– —————————————————————————————
Thu: Có ai đọc không vậy, có gì muốn góp ý cho mình không nè, hoan nghênh~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!