Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống
Chương 257: Lầu hai dược liệu!
Nghe lão giả nói vậy, Lý Thiên Ngọc chỉ cười lắc đầu đáp:
“Không phải, chỉ là bản tọa tình cờ nghe được chuyện này mà thôi!”
Lão giả gật đầu, cũng không có quấn quanh chuyện này quá lâu, thân thiên đối với Lý Thiên Ngọc đưa ra lời mời:
“Nếu khách nhân đã có hứng thú, vậy thì xin mời đi theo ta!”
Lão giả dẫn đầu đi trước tiến về lầu hai của Thiên Dược phường, Lý Thiên Ngọc cũng thanh toán kim tệ rồi thu lấy dược liệu vào nội không gian sau đó mới cùng với hai tên đại hán đi theo phía sau.
Lên đến nơi, tầng thứ hai Thiên Dược Phường trước mắt cũng không có xa hoa như trong tưởng tượng của Lý Thiên Ngọc, mà bài trí hơi có chút phong cách cổ xưa, không có chút tục khí nào, xem ra có thể thấy được, chủ nhân của Thiên Dược Phường này, tựa hồ còn có một chút phẩm vị.
Trong đại sảnh tầng thứ hai bây giờ có đặt một vài quầy thạch anh, trong tủ thạch anh cất chứa một vài hộp ngọc, trong hộp học mơ hồ có hào quang nhàn nhạt lóe ra, liếc mắt vừa nhìn thấy liền biết không phải là vật tầm thường.
Ở bên trong đại sảnh, cũng là có không ít bóng người hỗn tạp, nhìn phục sức của bọn họ, không ngờ phần lớn đều là luyện dược sư, xem ra bọn họ hẳn là cũng muốn ở bên trong tầng hay này, đổi lấy một vài dược liệu quý hiếm.
Ba người Lý Thiên Ngọc theo đó cũng thu hút lấy không ít ánh mắt chú ý, không phải bởi sự xuất hiện của hắn mà là có phần bởi vì lão giả dẫn đường, có thể đoán ra địa vị của lão giả này cũng không thấp, bất quá đám người kia đa phần là luyện dược sư, khi thấy ba người Lý Thiên Ngọc không mặc Luyện dược sư bào phục liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục lựa chọn dược liệu.
“Khách nhân, xin mời ngài trước tiên tùy ý nhìn xem, phải chăng có dược liệu cần thiết!” Lão giả cũng phát hiện ra ánh mắt của đám người kia, có điều hắn cũng không để ý ngược lại quay đầu khách khí nói.
“Cũng tốt, vậy trước tiên xem một chút, nếu các người trong tay có dược liệu quý liền mang tới cho bản tọa xem một chút, chỉ cần đối với bản tọa có ích, như vậy giá tiền không thành vấn đề!”
Nghe thấy như vậy, lão giả bên trong con ngươi già nua ánh lên một đợt tinh quang, sau đó cười nói:
“Vậy được, khách nhân tùy tiện xem, ta đi tìm quản sự phụ trách lầu hai, dù sao cao cấp dược liệu ta cũng không thể làm chủ!”
Phất tay, Lý Thiên Ngọc đuổi đi lão giả, sau đó tự mình tiến tới bên quầy thạch anh mặt kính, bắt đầu tìm kiếm dược liệu cho bản thân.
“Thanh nham mộc…Huyết linh trấp…Bồi tủy căn…” Liếc qua một chút, Lý Thiên Ngọc cũng khá kinh ngạc về mức độ phong phú ở lầu hai Thiên Dược phường này, quả thật không hổ là dược phường bậc nhất Hắc Hoàng thành, không phải dược phường khác có thể so sánh được.
Nhưng thứ này nếu là ở bên ngoài, tuyệt đối thuộc về cực kỳ quý hiếm mức độ để đám luyện dược sư đỏ mặt truy cầu, thế nhưng đặt ở nơi này trái lại có cảm giác chẳng khác củ cải trắng là mấy.
Đương nhiên sau đó, Lý Thiên Ngọc bắt đầu xuất thủ, bất kể là có ích hay không, chỉ cần hắn chưa thu thập được đều bỏ ra kim tệ mua hết, quả thực nguyên một bộ tác phong thà giết nhầm hơn bỏ sót để cho ngay cả vị tiểu thư bán hàng dung mạo khá xinh đẹp cũng phải lấy làm kinh ngạc không ngớt thầm nghĩ hôm nay vận khí thật không tệ, gặp được một vị kim tài chủ lắm tiền nhiều của.
Lý Thiên Ngọc cũng suy nghĩ về việc giúp đám lão bà luyện chế chút đan dược phòng thân cùng tăng lên thực lực, các nàng thực lực hiện giờ không thể giúp gì được cho hắn trong việc đối kháng hồn tộc đám người kia.
Hắn tự phụ bản thân nếu bật hết hỏa lực cùng con bài chưa lật, ngay cả Hồn Thiên Đế hay Hư vô thôn viêm có liên hợp lại cũng không thể đối với hắn thế nào, đặc biệt nếu tung ra Đại thiên tịch diệt chỉ loại này sát chiêu, e rằng Hồn Thiên Đế sau khi trở thành đấu đế cũng phải nhượng bộ lui binh, không dám chính diện đối kháng.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn có thể kiềm chế hoặc đánh giết hai người kia, nhưng còn một đám đấu thánh cùng một loạt pháo hôi còn lại thì sao? Chẳng lẽ toàn bộ đều là bao cỏ? Cho nên, tăng lên thực lực cho đám lão bà của hắn là điều cần thiết.
“Ha ha, vị tiên sinh này là người muốn mua dược liệu đúng không?” Ngay khi Lý Thiên Ngọc đang miệt mài chọn lựa lấy dược liệu thì một thanh âm nhẹ nhàng của một vị nữ tử mang theo vài phần quyến rũ từ phía sau lưng vang lên.
“Ừ!?”
Nghe được thanh âm, Lý Thiên Ngọc nghi hoặc xoay đầu lại, đập vào mắt là một vị nữ tử trên người mặc cung bào màu đỏ đang đứng phía sau, trên môi còn treo lấy nụ cười, dung mạo nữ tử khá diễm lệ, thân thể mềm mại, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, theo sự bao bọc của cung bào, nữ tử trên thân tỏa ra một loại khí chất đặc biệt động lòng người cùng phong vận của nữ nhân thành thục.
Lại khiến người khác chú ý nhất chính là nàng có một đôi mắt tràn ngập thu thủy, dường như vĩnh viễn mang theo một tia thủy ẩn bên trong, theo đó là hàng lông mày kẻ đen, cong như trăng rằm càng thêm quyến rũ mê người.
Đi bên cạnh nàng ngoài vị lão giả vừa rồi cùng Lý Thiên Ngọc đàm thoại, còn có thêm một vị lão giả khác, chỉ là vị lão giả này một đầu bạch phát, trên người bào phục phong cách cực kỳ cổ lão, hai mắt cụp xuống, trông rất vô hại, thế nhưng Lý Thiên Ngọc sẽ không ngu xuẩn nghĩ lão giả này sẽ là người bình thường, bởi lẽ thông qua linh hồn lực lượng, hắn có thể cảm nhận được vị bạch phát lão giả này cũng là một vị luyện dược sư đẳng cấp không thấp, cấp bậc hẳn là rơi vào lục phẩm giai vị.
Sự xuất hiện của bạch phát lão giả để Lý Thiên Ngọc âm thầm cảm thấy kinh ngạc, đương nhiên hắn cũng không kinh ngạc vì nơi này xuất hiện luyện dược sư đẳng cấp cao vì nói gì thì nói cũng là một Dược phường, chính là nơi đám luyện dược sư tụ tập, cho nên hắn không lấy gì làm lạ, hắn kinh ngạc là bởi lẽ nhìn sơ qua thái độ của cung bào màu đỏ nữ tử đối với vị này trong mắt thoáng ẩn thoáng hiện có một tia cung kính, xem ra vị bạch phát lão giả này là luyện dược sư thuộc về thế lực của Thiên Dược phường, hơn nữa địa vị chắc chắn không thấp chút nào.
Cảm ứng được linh hồn lực khổng lồ của Lý Thiên Ngọc lướt qua, bạch phát lão giả con ngươi đột nhiên trợn lên, suýt chút nữa thì há hốc cả mồm, bởi lẽ hắn chưa bao giờ gặp được người nào có lực lượng linh hồn lớn và ngưng thực như vậy, cho dù có là luyện dược sư thất phẩm đi chăng nữa cũng là không thể.
Thấy bạch phát lão giả đột nhiên có biểu lộ khác thường mặc dù rất nhanh được hắn che dấu, cung bào đỏ nữ tử sử dụng đấu khí thành tia thủ pháp truyền âm nhanh chóng hỏi lấy:
“Diêm lão, ngươi thế nào?”
Lão giả đột nhiên thấy nữ tử dò hỏi, lại nhìn Lý Thiên Ngọc cười thâm ý nhìn mình, hắn bên trong ánh mắt có một tia hoảng sợ đột nhiên ẩn đi, vội vàng dùng cùng một loại thủ pháp truyền âm trở lại đáp:
“Không có gì!”
Tuy Diêm lão không nói gì, thế nhưng cung trang nữ tử đương nhiên không tin thật sự không có chuyện gì, bởi lẽ nàng cũng nhanh chóng bắt được một tia thất thố của hắn, trước đây Diễm lão cũng chưa bao giờ có biểu lộ như vậy, ngay cả đối mặt với thành chủ Hắc Hoàng thành là Mạc Thiên Hành đi nữa sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, cho nên nàng ngay lập tức phán đoán nguyên nhân tới từ vị công tử trẻ tuổi trước mặt này, đoán chừng vị công tử này hẳn không phải người tầm thường.
Tạm thời Diễm lão không có ý cùng nàng nói chuyện, nữ tử cũng không quấn lấy không bỏ, trái lại mỉm cười quyến rũ đối với Lý Thiên Ngọc nói:
“Thiếp thân là phường chủ của Thiên Dược phường, tiên sinh cứ gọi là Diêu phường chủ là được rồi, không biết tiên sinh xưng hô thế nào?”
Lý Thiên Ngọc đối xử với nam nhân đương nhiên không thể so với khi ở cùng nữ nhân, hơn nữa còn là mỹ nhân, có thể nói một trời một vực cũng không quá, hắn ôn hòa đáp:
“Ta tên là Lý Thiên Ngọc, Diêu phường chủ cứ gọi ta Thiên Ngọc là được!”
Đồng thời hắn cũng không quên đối với nàng nở một nụ cười ấm áp.
Mặc dù nữ tử họ Diêu này trong lúc nói chuyện đều xen lẫn một chút mị thuật khiến người đối diện tâm thần buông lỏng, thế nhưng cũng không thể ngay lần đầu tiên gặp mặt liền có thể đối với hắn xưng hô thân mật như vậy, cho nên đối với biểu hiện của hăn, nàng tự động bỏ qua, cười nói:
“Thì ra là Lý tiên sinh, không biết tiên sinh cần mua những dược liệu gì?”
Nghe nữ tử có vẻ lảng tránh, Lý Thiên Ngọc cũng không lấy làm phiền lòng, dù sao hắn cũng không thật có ý đồ gì với nàng, chỉ là gặp dịp trêu đùa một chút tìm kiếm hứng thú mà thôi, cho nên hắn thản nhiên đáp:
“Ha hả, ta cũng không có tìm tới cố định một loại dược liệu nào, chỉ là đối với ta cần thiết ta đều muốn mua, không biết Diêu phường chủ ở nơi này có những loại dược liệu quý hiếm nào cất trữ? Có thể để cho ta xem qua một chút hay không?”
“Đương nhiên giá tiền không thành vấn đề, ta có thể sử dụng đan dược theo phương pháp vật đổi vật trao đổi với phường chủ, đảm bảo Diêu phường chủ hài lòng!”
Thấy Lý Thiên Ngọc khẩu khí lớn như vậy, nàng cũng âm thầm kinh ngạc, hơi trầm ngâm một chút, sau đó ngoảnh đầu phần phó một vị hạ nhân nói:
“Ngươi đi lấy danh sách dược liệu trong kho lại đây!”
Một lúc sau, vị hạ nhân kia quay lại, trên tay cầm theo một bản danh sách các loại dược liệu đưa cho nàng, nữ tử phất tay đuổi đi hạ nhân sau khi ánh mắt quét qua một lượt mới đưa tới cho Lý Thiên Ngọc xem xét.
“Lý tiên sinh, không thể không nói ngươi tới cũng không đúng lúc lắm, bởi lẽ khi nào có dược liệu quý hiếm, Thiên Dược phường đều tổ chức lễ hội đổi đan, mà ngươi tới thời điểm này, dược liệu quý hiếm không có quá nhiều, ngươi xem nơi này có loại dược liệu ngươi cần hay không?”
Khoát tay, Lý Thiên Ngọc cười đáp:
“Như vậy cũng khá đáng tiếc, bất quá đối với ta cũng không ảnh hưởng quá nhiều!”
Sau đó, hắn tiếp lấy quyển trục, mau chóng vạch ra, bắt đầu đọc lấy.
“Ừm,…Bách linh câu, Huyễn nguyệt thảo, Huyết mộc,…những vị dược liệu này toàn bộ ta đều muốn, như vậy giá cả tính toán như thế nào?” Điểm ra một loạt cái tên các vị dược liệu, Lý Thiên Ngọc gấp lại danh sách đưa tới cho Diêu phường chủ nữ tử mà nói.
“Khoan đã!!!” Bỗng nhiên một giọng nói như sấm vang lên để toàn bộ những người có mặt tại lầu hai cũng như Lý Thiên Ngọc cùng Diêu phường chủ hành động sững lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!