Sáng, Trưa, Đêm
Sáng (12)
“Julia Stanford”
Họ nhìn nhau, lạnh nhạt.
– Quỷ tha ma bắt cô ta đi. – Woody thốt lên.
Tyler nói nhanh:
– Có lẽ chúng ta nên sang phòng thư viện.
Rồi y quay sang bảo Clark:
– Hãy đưa cô ta vào trong đó!
– Vâng, thưa ngài!
Nàng đứng trên ô cửa, nhìn vào từng người trong bọn họ, vẻ không thoải mái lộ rõ.
– Tôi… có lẽ tôi không nên đến. – Nàng nời.
– Đúng đấy. – Woody nói. – Thế cô là ai?
– Tôi là Julia Stanford. – Nàng lắp bắp trong sự bối rối pha chút sợ hãi.
– Không. Ý tôi muốn hỏi thật ra cô là ai?
Julia định nói cái gì đó nhưng rồi lại lắc đầu.
– Mẹ tôi là Rosemary Nelson. Harry Stanford là bố tôi.
Đám người trong thư viện nhìn nhau.
– Cô có bằng chứng gì không? – Tyler hỏi.
Julia nuốt nước bọt.
– Tôi không nghĩ rằng tôi có bất kỳ bằng chứng thật nào.
– Tất nhiên là cô không có. – Woody bật ngón tay.
– Vậy làm thế nào mà cô lại có can đảm để…
Kendall ngắt lời, nói với Julia:
– Đây quả là một cú sốc đối với bọn tôi, như cô thấy đấy. Nếu những gì cô nói là thật, cô chính là đứa em cùng cha khác mẹ của chúng tôi.
Julia gật đầu:
– Chị là Kendall. – Nàng quay nhìn vào chỗ Tyler. – Anh là Tyler, – rồi quay sang Woody. – Còn anh là Woodrow. Song người ta vẫn gọi anh là Woody.
– Như tạp chí People đã nói với cô. – Woody đáp một cách hài hước.
Tyler cất cao giọng:
– Tôi tin chắc rằng cô hiểu được vị trí của chúng ta, thưa cô. Nếu không có chứng cớ chính đáng thì không có cách gì…
– Tôi hiểu. – Nàng bối rối nhìn quanh. – Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại đến đây.
– Tôi nghĩ là cô biết. – Woody nói. – Vì tiền!
– Tôi không quan tâm đến tiền. – Nàng nói một cách phẫn nộ. – Sự thật là… Tôi đến đây với hy vọng được gặp gia đình của mình.
Kendall hỏi tiếp:
– Mẹ cô hiện đang ở đâu?
– Bà ấy đã đi xa. Khi tôi biết rằng cha mình đã chết…
– Cô liền quyết định tới trông nom chúng tôi. – Woody tiếp lời nhạo báng.
– Cô nói rằng cô không có chứng cớ nào hợp pháp để chứng tỏ mình là ai? – Tyler hỏi.
– Hợp pháp? Tôi nghĩ là không. Tôi thậm chí còn không nghĩ tới điều đó. Nhưng tôi có biết một vài điều từ mẹ tôi.
– Ví dụ? – Marc thốt hỏi.
Nàng dừng lại suy nghĩ.
– Tôi nhớ mẹ tôi vẫn thường nói về căn nhà mầu xanh ở sân sau. Bà yêu cây cỏ, hoa lá và bà dành nhiều thời gian để ở đó.
Woody nói to:
– Những bức ảnh của căn nhà đó vẫn còn trong nhiều cuốn tạp chí.
– Mẹ cô còn nói những gì nữa? – Tyler hỏi.
– Ồ, rất nhiều thứ! Bà hay nói về tất cả những người ở đây và quãng thời gian tươi đẹp mà mọi người đã trải qua. – Nàng nghĩ một lát. – Có một ngày, khi các anh, chị còn rất bé, bà đã dẫn các anh chị đi tầu thuỷ. Và một người đã ngã ra khỏi tầu.
– Tôi không nhớ là ai nữa.
Woody và Kendall nhìn Tyler.
– Chính là tôi! – Y nói.
– Có lần bà dẫn các anh chị đi mua sắm ở cửa hàng Filence. Một người bị lạc và tất cả đều rất sợ hãi.
Kendall chậm rãi:
– Tôi bị lạc ngày hôm đó.
– Còn gì nữa không? – Tyler hỏi.
– Bà dẫn các anh, chị tới cửa hàng bán đồ biển và anh đã ăn con sò đầu tiên trong đời, sau đó anh bị bệnh.
– Tôi vẫn nhớ chuyện đó.
Họ nhìn nhau, im lặng.
Nàng nhìn vào Woody.
– Anh và mẹ tôi đã đến khu trại của hải quân để xem họ tập trận, và anh đã không chịu về. Bà đã phải lôi anh đi. – Nàng tới gần chỗ Kendall. – Và tại vườn hoa công cộng, chị đã hái trộm hoa và đã bị bắt.
Kendall nuốt nước bọt.
– Đúng vậy!
Họ lắng nghe những điều Julia nói một cách chăm chú và đầy thú vị.
– Có một ngày, mẹ tôi dẫn tất cả các anh chị tới Viện bảo tàng lịch sử tự nhiên và các anh chị đã vô cùng hoảng sợ trước bộ xương rắn biển và những con voi răng mấu khổng lồ.
– Tất cả chúng tôi không ai ngủ được đêm hôm đó. – Kendall nói.
Julia nói tiếp với Woody:
– Vào một lễ Giáng sinh, bà dẫn anh đi trượt tuyết. Anh bị ngã và bị gẫy răng. Khi anh lên 7 tuổi, anh lại bị ngã từ trên cây xuống và phải khâu ở chân. Ở đó có một vết sẹo.
– Nó vẫn còn đó. – Woody nói một cách miễn cường.
Nàng quay lại với những người khác.
– Một người ở đây đã bị chó cắn. Tôi không nhớ là ai. Mẹ tôi đã đưa người đó vào phòng cấp cứu của bệnh viện đa khoa Massachusetts.
Tyler gật đầu.
– Tôi phải tiêm phòng dại.
Những lời của Julia vẫn tiếp tục tuôn trào ra:
– Woody, khi anh lên tám, anh đã đi xa. Anh đi đến tận Hollywood để trở thành diễn viên. Cha anh hết sức giận dữ vì anh, ông nhốt anh vào phòng và không cho anh ăn tối. Mẹ đã phải lén đưa thức ăn cho anh.
Woody gật đầu, im lặng.
– Tôi… tôi… không biết còn nói được gì cho các anh chị nghe. – Bỗng nhiên nàng nhớ ra điều gì. – Tôi có một bức ảnh trong túi. – Nàng mở túi và lấy nó ra, đưa cho Kendall. Tất cả mọi người đều đi đến xem nó. Đó là bức ảnh của ba người trong số họ, khi còn bé, đứng cạnh một phụ nữ trẻ, quyến rũ trong bộ đồ gia sư.
– Mẹ đã đưa nó cho tôi.
– Bà còn để lại cái gì không? – Tyler hỏi?
Nàng lắc đầu:
– Không, rất tiếc. Bà không muốn bất cứ vật gì xung quanh gợi cho bà nhớ đến hình ảnh của Harry Stanford.
– Ngoại trừ cô phải không? – Woody nói.
Nàng quay lại với gã, vẻ thách thức.
– Tôi không quan tâm đến việc các người có tin tôi hay không. Anh chẳng hiểu gì cả. Tôi… tôi chỉ hy vọng… – Nàng sững lại.
– Như em gái tôi nói, sự xuất hiện của cô đã gây bất ngờ cho tất cả chúng tôi. Có nghĩa là… một người tình cờ xuất hiện và tự nhận là thành viên của gia đình… Cô có thể hiểu tâm trạng của chúng tôi. Tôi nghĩ chúng ta cần có thời gian để giải quyết chuyện nầy. – Tyler nói.
– Tất nhiên, tôi hiểu.
– Cô đang ở đâu?
– Khách sạn Tremont.
– Vậy cô nên quay lại đó. Chúng tôi sẽ cho xe đưa cô đi. Và chúng ta sẽ gặp mặt sau.
Julia Stanford gật đầu.
– Được! – Nàng nhìn từng người một và sau đó nói khẽ. – Cho dù các người có nghĩ gì, các người vẫn là những người thân của tôi.
– Tôi tiễn cô ra cửa. – Kendall nói.
Julia cười:
– Thế là đủ. Tôi tự về một mình. Tôi có cảm giác tôi biết đến từng phân vuông của căn nhà nầy.
Họ nhìn từng bước chân “đứa em gái” ra khỏi căn phòng.
– Có vẻ như chúng ta đã có một cô em rồi, – Kendall nói.
– Tôi không tin! – Woody lên tiếng.
Tyler giơ tay lên:
– Hãy nhìn vấn đề một cách hợp lý nào. Trong ý thức, người phụ nữ nầy là người bị xét xử, còn chúng ta là những bồi thẩm. Chúng ta sẽ quyết định xem cô ta có tội hay vô tội. Trong vụ xét xử nầy, quyết định cuối cùng phải được tất cả mọi người đồng ý.
– Chúng ta phải nhất trí với nhau.
– Đúng! – Woody gật đầu.
– Tôi bỏ lá phiếu đầu tiên. Tôi nghĩ rằng cô ta là kẻ giả mạo. – Tyler nói và bỗng giơ lên một cánh tay.
– Giả mạo? Làm sao cô ta có thể như thế được? – Kendall nói. – Cô ta không thể biết một cách tường tận về những chi tiết riêng tư của chúng ta nếu cô ta là giả mạo.
Tyler quay lại với Kendall:
– Kendall, có bao nhiêu người làm trong nhà nầy khi chúng ta còn bé?
– Tại sao? – Kendall nhìn Tyler bối rối.
– Mười hai người, đúng không? Và vài người trong số họ nhất định từng biết những gì cô ta vừa nói với chúng ta. Qua nhiều năm, đã có nhiều người hầu gái, lái xe, quản gia, đầu bếp… Một người trong số họ đã cho cô ta bức ảnh đó.
– Ý của anh là cô ta có thể đã liên kết với một ai đó?
– Một hoặc nhiều hơn. – Tyler nói. – Đừng quên rằng vụ nầy dính dáng đến một món tiền khổng lồ.
– Nhưng Julia đã nói cô ta không cần tiền. – Marc nhắc nhở mọi người.
Woody gật đầu.
– Đúng, đó là những gì cô ta nói. – Gã nhìn Tyler.
– Nhưng bằng cách nào chúng ta mới chứng minh được cô ta là giả mạo?
– Có một cách? – Tyler nói quả quyết:
Tất cả nhìn sững vào y.
– Như thế nào? – Marc hỏi.
– Tôi sẽ trả lời vào ngày mai.
***
– Anh nói rằng Julia Stanford đã xuất hiện sau nhiều năm? – Simon Fitzgerald chậm rãi.
– Một người phụ nứ tự nhận là Julia Stanford. – Tyler chữa lại.
– Và anh không tin cô ta? – Steve hỏi.
– Hoàn toàn không. Cái được gọi là bằng chứng mà cô ta đưa ra chỉ là một số chuyện lúc nhỏ của chúng tôi, những chuyện ít nhất có tới một tá người làm cũ biết được và một bức ảnh cũ mèm chẳng nói lên điều gì. Cô ta có thể đã hợp tác với một trong số những người làm cũ đó. Tôi nhất định sẽ chứng minh cô ta là đồ giả mạo.
Steve cau mày.
– Anh sẽ làm điều đó như thế nào?
Rất đơn giản. Tôi muốn thử bằng phương pháp xác định ADN.
– Có nghĩa là phải đào xác bố anh lên? – Steve Sloane ngạc nhiên.
– Đúng. – Tyler quay sang hỏi Simon Fitzgerald. – Có nghiêm trọng lắm không?
– Trong hoàn cảnh hiện tại, tôi có thể phải chấp nhận lời đề nghị nầy. Song liệu cô ta có đồng ý thử không?
– Tôi chưa hỏi. Nếu cô ta từ chối, điều đó có nghĩa cô ta là đồ giả mạo. – Y do dự. – Tôi phải thú nhận rằng tôi không muốn làm như vậy. Nhưng tôi cho rằng đây là cách duy nhất để chúng ta tìm ra sự thật.
Fitzgerald suy nghĩ một lúc.
– Rất tốt. – Rồi ông nhìn Steve. – Anh nhận vụ nầy chứ?
– Tất nhiên! – Anh nhìn Tyler. – Có lẽ anh cũng đã biết cách thức tiến hành. Một trong số các con của người đã chết phải đệ đơn lên văn phòng điều tra về các vụ chết bất thường để xin phép khai quật tử thi. Các anh sẽ phải trình bầy lí do của việc khai quật. Nếu được tiến hành, các nhân viên ở Văn phòng điều tra sẽ liên hệ với nghĩa trang và cho phép họ tiến hành công việc. Người của Văn phòng sẽ có mặt tại buổi khai quật.
– Làm những điều đó mất bao lâu? – Tyler hỏi.
– Ba hoặc bốn ngày để nhận được sự đồng ý. Hôm nay là thứ tư. Chúng ta có thể khám nghiệm tứ thi vào thứ hai tới.
– Tốt, – Tyler ngập ngừng. – Chúng ta cần có một chuyên gia về ADN, người mà toà án có thể tin tưởng. Tôi hy vọng là anh biết một người như thế.
Steve gật đầu nói.
– Tôi biết. Tên anh ta là Perry Winger. Anh ta sống ở đây tại Boston nầy. Anh ta từng được nhiều quốc gia công nhận là một chuyên gia. Tôi sẽ mời anh ta.
– Tôi rất kỳ vọng vào việc nây. Nó đến càng sớm bao nhiêu chúng ta càng có lợi thế bấy nhiều.
Mười giờ sáng hôm sau, Tyler đến thư viện Rose Hill, nơi mà Woody, Peggy, Kendall và Marc đang chờ. Bên cạnh Tyler là một người lạ.
– Tôi muốn mọi người gặp Perry Winger. – Tyler nói.
– Anh ta là ai vậy?
– Chuyên gia AND của chúng ta.
– Chúng ta cần một chuyên gia ADN để làm gì? – Kendall trợn mắt nhìn Tyler.
– Để chứng minh người phụ nữ đột nhiên xuất hiện đó là giả mạo. Tôi không có ý thả cô ta đi một cách dễ dàng đâu.
– Anh sắp quật mộ ông già lên à? – Woody hỏi.
– Đúng vậy, Tôi đã được phép làm điều đó. Và cuộc thử ADN sẽ cho ta biết Julia Stanford có thật sự là cô em gái yêu quí của chúng ta hay không.
– Tôi e là tôi chẳng biết một tí gì về ADN. – Marc nói. Perry Winger lấy tay xoa cổ.
Chỉ đơn giản ADN là một phân tử di truyền. Nó chứa đựng những mã số di truyền riêng của từng người. Nó có thể được trích ra từ vệt máu, tinh dịch, nước bọt, chân tóc và thậm chí từ xương: Những dấu vết đó có thể tồn tại trên một hài cốt tới hơn 40 năm.
– Tôi hiểu… Xem ra nó khá là đơn giản. – Marc nói.
Perry Winger cau mày.
– Tin tôi đi, cũng không hoàn toàn ngon xơi như thế đâu. Có hai cách thử ADN. Cách thử PCR cần ba ngày để có kết quả còn cách thử RFLP thì cần đến từ sáu tới tám tuần. Trong trường hợp của chúng ta, nên dùng cách thử đơn giản thôi.
– Anh thực hiện nó như thế nào? – Kendall hỏi.
– Có một vài bước. Đầu tiên các mẫu được tập hợp lại và ADN sẽ bị cắt ra thành các mảnh nhỏ. Các mảnh nhỏ ấy được phân chia theo độ dài và vị trí trên một miếng gel nhỏ và cho một dòng điện chạy qua. Những ADN nào không được lắp ghép sẽ di chuyển lại với nhau và vài giờ sau chúng sẽ tự sắp xếp theo độ dài. Dung dịch kiềm được dùng để tách từng phần ADN ra và sau đó các phần nầy sẽ được đặt lên một miếng nilon nhỏ, được ngâm trong nước và máy dò phóng xạ…
Những cặp mắt của đám con Harry Stanford đờ đẫn ra, chán nản.
– Độ chính xác của thử nghiệm nầy là bao nhiêu? – Woody ngắt lời.
– Một trăm phần trăm nếu người đàn ông không phải là cha. Nếu cuộc thử nghiệm rõ ràng, có đến 99,9% chính xác.
Woody quay sang bảo Tyler.
– Tyler, anh là thẩm phán. Hãy nêu lên lý do để cô ta thật sự là con của Harry Stanford. Mẹ cô ta và bố chúng ta chưa bao giờ làm đám cưới. Tại sao cô ta có quyền làm như vậy?
– Theo pháp luật. – Tyler giải thích. Nếu như tư cách làm cha của bố được xác minh, cô ta sẽ có quyền ngang với chúng ta.
– Vậy thì hãy tiến hành cuộc thử ADN chết tiệt kia và hãy vạch mặt cô ta ra.
***
Tyler, Woody, Kendall, Marc và Julia ngồi tại phòng ăn của khách sạn Trermont.
Peggy ở lại Robe Hill.
– Tất cả những cuộc nói chuyện về việc khai quật người chết đều làm tôi cảm thấy ghê rợn. – Cô nói.
Bây giờ thì họ đang đối mặt với người phụ nữ tự xưng là Julia Stanford.
– Tôi không hiểu anh đang muốn tôi làm gì?
– Rất đơn giản. – Tyler cho nàng biết. – Một bác sĩ sẽ lấy một mẩu da nhỏ của cô để so sánh với mẫu da của bố tôi. Nếu các phân tử ADN phù hợp, điều đó chứng tỏ cô quả thực là con gái của ông. Về một khía cạnh khác, nếu như cô không sẵn lòng thử nghiệm…
– Tôi… tôi không thích đỉều nầy.
Woody nôn nóng:
– Tại sao không?
– Tôi không biết. Việc khai quật tử thi bố…
– Để chứng minh cô là ai.
Nàng nhìn vào mặt từng người một.
– Tôi mong các anh sẽ…
– Gì cơ?
– Không còn cách nào khác, phải không?
– Đúng. Hãy nhận lời đi.
Im lặng kéo dài.
– Được Tôi đồng ý.
***
Việc xin khai quật khó hơn những gì người ta dự tính trưởc. Simon Fitzgerald đã phải đích thân nói chuyện với các nhân viên điều tra.
– Không, làm ơn đi, Simon? Tôi không thể đồng ý được! Anh có biết cái gì sẽ xảy ra không? Nếu nó truyền ra ngoài, sẽ to chuyện đấy. Đám báo chí lại được dịp bới lại đống phân cũ và mùi thối của nó lại làm ô uế khắp thành phố nầy, chưa kể…
– Marvin, điều nầy rất quan trọng. – Simon ngắt lời Đây là chuyện liên quan đến cả tỉ đô la. Nên anh phải đảm bảo nó sẽ không lộ ra ngoài.
– Không còn cách nào khác sao?
– Tôi e là không. Người phụ nữ đó đáng làm cho người ta tin cậy.
– Nhưng lại không ai trong gia đình tin cô ta?
– Không.
– Anh có nghĩ cô ta là giả mạo không?
– Frankly, tôi không biết. Nhưng ý kiến của tôi không có ý nghĩa gì. Trong thực tế, không một ý kiến nào trong số chúng tôi có ý nghĩa gì. Toà án thì yêu cầu bằng chứng, và bằng chứng thì chỉ xuất hiện qua cuộc thử ADN.
Người nhân viên lắc đầu.
– Tôi biết ông Stanford. Ông ta nhất định sẽ ghét vụ thử nầy lắm. Tôi thấy thực sự ta không nên…
– Nhưng anh nhất định phải làm cho tôi, vì tôi.
Người nhân viên thở dài.
– Tôi cho rằng đành phải như thế. Anh sẽ giúp đõ tôi chứ?
– Tất nhiên!
– Giữ kín nhé. Đừng để xảy ra vụ tranh cãi nào.
– Tôi sẽ câm như hến. Bí mật tuyệt đối. Tôi sẽ đưa gia đình Stanford đến đó.
– Khi nào anh định tiến hành?
– Chúng tôi dự định vào thứ hai tới.
Người nhân viên lại thở dài.
– Được Tôi sẽ gọi điện cho nghĩa trang. Anh nợ tôi một việc, Simon.
– Tôi sẽ không quên!
Chín giờ sáng thứ hai, cổng vào khu vực núi Auburu Cemetery, nơi có cái xác Harry Stanford được ngăn lại tạm thời với lí do sửa chữa, bảo trì.
Không có người lạ nào đi theo đám con Harry Stanford. Woody, Peggy, Tyler, Kendall, Marc, Julia, Simon Fitzgerald, Steve Sloane và bác sĩ Collins – đại diện cho văn phòng điều tra đứng quanh ngôi mộ của Harry Stanford, nhìn bốn người công nhân đang nâng cỗ quan tài lên. Perry Winger khoang tay đứng đợi sẵn ở bên.
Khi chiếc quan tài đã nằm trước mặt mọi người, viên đốc công hỏi:
– Chúng tôi phải làm gì bây giờ?
– Làm ơn mở nắp ra. – Fitzgerald nói. Rồi ông hỏi Perry Winger. – Khoáng bao lâu thì xong?
– Không hơn một phút. Tôi chỉ lấy một mẩu da thôi.
– Được! – Fitzgerald nói, gật đầu với người đốc công người nầy cùng mấy nhân viên bắt đầu mở nắp quan tài.
– Tôi không muốn nhìn. – Kendall nói. – Chúng ta phải làm thế sao?
– Ừ! – Woody trả lời. – Chúng ta bắt buộc phải làm thế.
Tất cả đều nhìn, hồi hộp. Nắp quan tài được từ từ nhấc sang một bên. Họ đúng yên, chăm chú.
– Ôi, Chúa ơi! – Kendall thốt lên.
Cỗ quan tài rỗng không.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!