Sáng, Trưa, Đêm
Sáng (16)
Woody, Kendall ngồi trong phòng khách tại Rose Hill. Nửa tá người làm trong bộ đồ trắng đang hạ các bửc tranh trên tường xuống và bắt đầu dỡ bỏ các đồ đạc khác.
– Kết thúc một thời đại. – Kendall thở dài.
– Đây mới là mở đầu thôi. – Woody nói. Gã cười. – Tôi ước gì có thế thấy khuôn mặt của Peggy khi cô ta nhận ra mình là nửa phần tài sản của tôi. – Gã cầm lấy tay chị mình. – Chị có sao không? Ý của tôi muốn hỏi thăm về Marc?
– Đã xong hết rồi. – Nàng gật đầu. – Sắp tới đây có lẽ tôi rất bận. Hai tuần tới tôi sẽ có một buổi kiểm tra thính giác sơ bộ. Sau đó, tôi sẽ xem nên làm cái gì.
– Chắc mọi việc sẽ ổn cả thôi. – Woody đứng lên. – Tôi có một cú điện thoại rất quan trọng. – Woody nói với nàng. Gã phải thông báo nhiều tin tức cho Mimi Carson.
– Mimi. – Woody biện bạch. – Anh sợ rằng anh phải quay lại với công việc của minh. Mọi thử không được suôn sẻ như anh tưởng.
– Anh có sao không, Woody?
– Không. Nhiều việc đến lúc phải giải quyết. Anh và Peggy đã chia tay nhau.
– Thế à? Anh có quay lại Hobe Sound không?
Thật lòng anh không biết phải làm gì bây giờ.
– Woody?
– Sao cơ?
– Hãy về với em. – Giọng Mimi dịu dàng.
Julia và Steve đang ở ngoài sân.
– Anh xin lỗi về những điều xảy ra. Ý của anh là việc em đã không lấy được tiền.
Julia cười với anh.
– Em thật sự không cần đến một trăm người đầu bếp.
– Em không thấy thất vọng khi đến đây một cách vô ích hay sao?
– Vô ích là thế nào, Steve? – Nàng ngước nhìn anh.
Họ không biết ai đã cử động, nhưng nàng đã ở trong vòng tay anh và anh ôm chặt lấy nàng, họ hôn nhau.
– Anh muốn làm điều nầy ngay từ lần đầu tiên gặp em.
Julia lắc đầu:
– Lần đầu tiên gặp em, anh đã bảo em phải rời khỏi thành phố.
– Anh có nói thế không nhỉ? – Anh cười. – Anh đâu có muốn em đi khỏi anh.
Và nàng nghĩ đến lời hỏi của Sally: Mày có chắc hắn ta sẽ cầu hôn? Đó có phải là lời cầu hôn không nhỉ? Julia tự hỏi.
Anh ôm nàng chặt hơn.
– Em lấy anh chứ?
– Dĩ nhiên là vậy.
Kendall đi ra ngoài sân. Trên tay nàng là một mảnh giấy.
– Tôi… tôi vừa nhận nó xong.
Steve nhìn nàng, lo lắng. Kendall cười:
– Không! Tôi vừa được phong “Nhà thiết kế thời trang phụ nữ” của năm nay.
Woody, Kendall, Steve và Julia ngồi tại phòng ăn.
Xung quanh họ là các lao công đang khuân giường, tủ bàn ghế ra ngoài.
– Anh định làm gì bây giờ? – Steve hỏi Woody.
– Tôi trở về Hobe Sound. Đầu tiên tôi sẽ đến kiểm tra tại nhà bác sĩ Tichner. Sau đó tôi sẽ tham gia vào buổi picnic dài ngày của các bạn tôi.
Kendall nhìn Julia.
– Thế em có về Kansas không?
Khi tôi còn bé, Julia nghĩ, tôi đã từng mơ ước có một người nào đó sẽ dẫn tôi đi khỏi Kansas và đưa tôi đến xớ sở thần tiên, nơi tôi sẽ tìm thấy một hoàng tử cho mình. Nàng nắm tay Steve:
– Không. – Nàng nói. – Em không về Kansas.
Họ nhìn hai người lao công đang hạ bức ảnh chân dung Harry Stanford xuống.
– Tôi sẽ không bao giờ mong như bức ảnh nầy. – Woody nói.
Hết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!