Sáng, Trưa và Đêm - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Sáng, Trưa và Đêm


Chương 33


Trời giúp ta rồi. Y không thể tin mọi việc lại tốt đẹp như vậy. Một sự may mắn lạ thường. Đêm qua, Sloane đã trao tận tay Julia cho y. Hal Baler là tên bất tài, Tyler nghĩ. Lần nầy tự ta sẽ săn sóc cho Julia.

Tyler ngẩng đầu lên nhìn Clark đi vào.

– Thưa ngài thẩm phán, có một cú điện thoại cho ngài.

– Tyler? – Đó là Keith Percy.

– Tôi đây, Keith

– Tôi gọi đến để báo cho anh một vài tin tửc về Margo Posner.

– Gì cơ?

Bác sĩ Gifford vừa gọi điện cho tôi. Người phụ nữ đó điên rồi. Bệnh của cô ta càng ngày càng nặng và họ đã phải dùng đến bạo lực để kiểm soát cô ta.

– Tôi rất tiếc khi phải nghe chuyện nầy.

– Dù sao, tôi cũng muốn anh được thanh thản đầu óc. Cô ta cũng chẳng còn nguy hại gì cho anh hay cho gia đình anh nữa đâu.

– Tôi rất cảm kích đấy – Tyler nói.

Tyler trở về phòng riêng và gọi điện cho Lee. Chuông reo rất lâu trước khi Lee nhấc máy.

– A lô? – Tyler nghe thấy những tiếng nói khác.

– Ai vậy?

– Tyler đây.

– Ồ anh, Tyler.

– Cưng mở tiệc à? – Tyler nghe thấy tiếng chạm cốc

– Ừm… Hừm. – Anh có muốn tham gia không?

– Anh cũng mong là anh có thể đến được.

Tyler rất muốn biết những ai có mặt tại bữa tiệc nầy.

– Anh gọi điện để báo em chuẩn bị cho chuyến du lịch mà ta đã bàn tính.

– Ý của anh là đi trên con du thuyền lớn, mầu trắng tới St. Tropez? – Lee cười to.

– Đúng vậy! – Tyler khẳng định, thầm đắc ý.

– Vậy được! Lúc nào tôi cũng sẵn sàng. – Lee nó, vẻ nhạo báng.

– Lee, anh nói nghiêm túc mà.

Thôi, dẹp nó đi, Tyler. Thẩm phán thì làm gì có du thuyền. Tôi phải đi đây. Khách của tôi đang gọi.

– Đợi một chút nào. – Tyler nói tuyệt vọng. – Cưng có biết anh là ai không?

– Tất nhiên, anh là…

– Anh là Tyler Stanford. Cha anh là Harry Stanford.

– Anh có đùa không đấy. – Giọng nói vang lên sau hội lâu im lặng.

– Không: Anh đang ở Boston và đang chuẩn bị chia gia tài.

– Chúa ơi. Anh đúng là Stanford. Em không biết.

– Em xin lỗi. Em có biết chuyện đó qua tivi nhưng em chẳng hề quan tâm: Em không bao giờ hình dung được lại là anh…

– Không sao đâu!

– Có đúng là anh sẽ đưa em đến St. Tropez không?

– Tất nhiên là đúng. Chúng ta sẽ cùng nhau làm nhiều việc khác nữa. – Tyler nói. Tất cả những gì em muốn làm.

– Chắc chắn rồi. – Giọng Lee bỗng nhiên tràn đầy cảm xúc. – Tyler ơi, đây đúng là một tin tuyệt vời.

Khi bỏ ống nghe xuống, Tyler mỉm cười. Lee đã lại như xưa. Bây giờ, y nghĩ, đã đến lúc phải “săn sóc” cho cô em rồi.

Tyler đi sang thư viện, nơi để bộ sưu tập súng của Harry Stanford, mở hòm và nhấc ra một hộp gỗ mầu dái ngựa. Y lấy thêm vài băng đạn từ cái ngăn kéo bên dưới, cho vào túi áo và mang chiếc hộp gỗ về phòng ngủ của mình, khoá cửa cẩn thận và mở chiếc hộp ra. Bên trong là hai khẩu súng ngắn kiểu Ruger mà Harry Stanford rất thích. Tyler lấy ra một khẩu, lắp đạn vào, sau đó cất những băng đạn còn lại cùng khẩu súng kia vào ngăn kéo bàn làm việc của y.

Một viên là đủ, y nghĩ. Người ta đã dậy y sử dụng súng thành thạo từ khi còn ở trường võ bị, nơi mà cha y đã tống y vào. Cảm ơn Cha!

Tiếp theo, Tyler với tay lấy cuốn danh bạ điện thoại và dò tìm số địa chỉ nhà Steve Sloane.

280 đường Newbury, Boston.

Tyler lặng lẽ đi xuống nhà xe, nơi chứa nửa tá ô tô. Y chọn chiếc Mercedes mầu đen đề khó bị phát hiện. Y mở cửa gara và rất thận trọng đưa xe ra.

Xung quanh là màn đêm yên lặng.

°°°

Trên đường đến nhà Steve, Tyler nghĩ miên man về điều y sắp làm. Y chưa bao giờ phải chuẩn bị tâm lý để giết người Nhưng lần nầy y đã hết đưởng chọn lựa. Julia Stanford là vật cản cuối cùng giữa y và giấc mộng đẹp đang sắp thành hiện thực. Nếu nàng chết, mọi chuyện sẽ trở nên êm xuôi. Mãi mãi, Tyler nghĩ.

Y lái xe chậm, cẩn thận để không quệt phải bất cứ cái gì. Khi đến đường Newbury, Tyler cho xe trôi qua nhà Steve. Có vài chiếc xe đỗ sát lề đường nhưng không có người đi bộ nào…

Y đỗ xe ở góc xa và đi bộ đến trước căn nhà. Y nhấn chủông cửa rồi đứng đợi.

Giọng nói của Julia vọng qua cánh cửa.

– Ai đó?

– Thẩm phán Stanford đây.

Nghe vậy, Julia liền mở cửa ra. Nàng nhìn Tyler với cặp mắt ngạc nhiên:

– Ông làm gì ở đây vào lúc nầy? Có chuyện gì xảy ra thế?

– Không, không gì cả. Steve Sloane yêu cầu tôi đến nói chuyện với cô. Anh ấy bảo rằng cô ở đây. Tôi vào được chứ?

– Vâng, mời ông.

Tyler bước vào bên trong và nhìn Julia đóng cửa lại Nàng đưa y vào phòng khách.

– Steve không có nhà. – Nàng nói. – Anh ấy đã đi San Remo rồi.

– Tôi biết. – Y nhìn quanh. – Cô ở một mình à? Có người làm hay ai đó ở cùng không?

– Không. Ở đây rất an toàn. Ông uống chút gì nhé?

– Không, cảm ơn.

– Ông muốn nói chuyện gì với tôi vậy?

– Tôi muốn cho cô biết tôi rất thất vọng về cô.

– Thất vọng?

– Lẽ ra cô không nên đến đây. Cô có nghĩ rằng cô đang cố chiếm lấy một phần tài sản mà chẳng hề thuộc về mình không?

Nàng ngơ ngác nhìn y:

– Nhưng tôi có quyền…

– Cô chẳng có quyền gì cả. – Tyler bật ngón tay. – Cô đã ở đâu khi chúng tôi phải chịu những sự sỉ nhục và roi vọt của lão già? Lão ta đã tìm mọi cách để hành hạ chúng tôi. Chúng tôi như sống trong địa ngục vậy. Cô đâu có phải trải qua những cảnh đó Còn chúng tôi, chúng tôi đã phải khổ cực nhiều và giờ đây, chúng tôi đáng được hưởng đống của cải của lão ta. Nhưng cô thì không.

– Tôi… thế ông muốn tôi làm gì?

– Tôi muốn cô làm gì à? – Tyler cười gằn. – Chẳng gì cả. Cô đã làm xong hết rồi. Cô sắp tước đoạt mọi thứ của tôi, cô có biết không?

– Tôi chẳng hiểu gì cả.

– Điều nầy đơn giản thôi. – Y rút khẩu súng lục ra. – Cô sẽ biến mất ngay thôi mà.

Nàng lùi lại một bước.

– Nhưng, tôi…

– Đừng nói gì nữa. Đừng phí thời gian vô ích. Cả tôi và cô chúng ta đều đã mắc phải một sai lầm nho nhỏ.

– Nếu tôi không đi thì sao? – Nàng cứng người lại.

– Dĩ nhiên cô sẽ đi. Sống hoặc chết, tuỳ cô chọn lựa.

Ngay khoảnh khắc đó, Tyler chợt thấy giọng nói của mình vang lên từ căn phòng kế bên: “Dĩ nhiên cô sẽ đi… Sống hoặc chết, tuỳ cô chọn lựa”.

Y quay lại đằng sau:

– Cái gì?

Steve Sloane, Simon Fitzgerald, trung uý Kennedy và hai cảnh sát mặc sắc phục đang từng bước một tiến vào phòng. Steve cầm trên tay một cái máy ghi âm.

– Trao súng cho tôi, ngài thẩm phán. – Trung uý Kennedy nói.

Tyler thấy lạnh khắp người. Nhưng sau đó y nặn ra một nụ cười.

– Dĩ nhiên. Tôi chỉ muốn làm cho người phụ nữ nầy đi khỏi đây thôi. Cô ta là giả mạo, các anh biết đấy! – Y đặt khẩu súng vào tay viên cảnh sát. – Cô ta muốn chiếm một phần gia tài của nhà Stanford. Mà tôi thì không thể để cô ta làm thế được. Nên tôi mới…

– Dừng được rồi đấy, ngài thẩm phán ạ. – Steve nói.

– Anh nói gì cơ? Anh nói Woody mới là hung thủ…

– Woody không đủ khả năng đề dàn dựng một kỵch bản khéo như vậy, còn Kendall thì vẫn luôn luôn thành công trong sự nghiệp. Vì vậy tôi đã quay sang kiểm tra về ông. Dmitri Kaminsky bị giết ở Austrlia và cảnh sát Austrlia lại tìm thấy số điện thoại của ông trong ví hắn ta. Ông đã sử dụng hắn để giết hại cha ông. Ông cũng là người đã đưa Margo Posner vào cuộc và sau đó lại khăng khăng cô ta là giả mạo dể tránh bị nghi ngờ. Ông cũng là người đề ra vụ thứ ADN và tạo điều kiện cho cái xác bị cướp đi. Và ông cũng là người đã gọi điện cho Timmons. Ông thuê Margo Posner thủ vai Julia và sau đó ông đã đẩy cô ta vào nhà thương điên.

Tyler nhìn quanh căn phòng và giọng nói của y trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ:

– Một số điện thoại trên mình người chết mà các anh gọi là bằng chứng à? Tôi không tin. Các anh dựa vào đó mà dám gài bẫy tôi à? Các anh chẳng có tí ti bằng chứng nào cả. Dmitri có số điện thoại của tôi là vì tôi nghĩ rằng cha tôi đang bị nguy hiểm. Tôi bảo Dimitri phải trông chừng ông cẩn thận. Và dĩ nhiên hắn đã không làm được. Người giết Dmitri cũng có thể là người đã giết cha tôi.

– Đó là người mà cảnh sát đang tìm. Tôi gọi điện cho Timmons và tôi muốn biết sự thật. Có ai đó đã đóng giả ông ta ư?

– Tôi nào biết đó là ai. Tôi nghi ngờ mãi rồi mới buộc phải tin Margo Posner thật sự là em tôi. Khi cô ta bỗng nhiên bị điên, đe doạ giết hết chúng tôi thì tôi đã thuyết phục cô ta đi Chicago. Sau đó tôi lại sắp xếp để cô ta được vào điều trị và chăm sóc ở đó. Tôi muốn mọi chuyện đều được êm thấm và tránh cho gia đình tôi khỏi gặp rắc rối.

Julia nói:

– Nhưng ông đến đây để giết tôi.

– Tôi không có ý định giết cô. – Tyler lắc đầu – Cô là giả mạo tôi chỉ muổn đuổi cô đi thôi.

– Hắn nói dối.

Tyler quay lại nhìn mấy người đàn ông.

– Có một vài điều các vị nên cân nhắc. Có thể chẳng ai trong gia đình tôi dính dáng vào vụ nầy. Mà cũng có thể một người bên trong gia đình tôi đã dàn dựng tất cả người đã đưa đến một kẻ giả mạo và đặt kế hoạch thuyết phục mọi người trong gia đinh tin rằng cô ta là con của bố tôi, sau đó thì cùng cô ta chia chác số tài sản họ đoạt được. Đã bao giờ bản thân các anh gặp tình cảnh nầy chưa?

Y nói tiếp với Simon Fitzgerald.

– Tôi sẽ kiện anh về tộì vu khống và tôi sẽ làm cho anh mất tất cả. Họ sẽ là nhân chứng của tôi. Trước khi anh mất hết, hãy đừng làm phiền tôi nữa. Tôi sắp có cả tỉ đô la, tôi sẽ dùng tiền đó đề tiêu diệt anh. – Y quay sang Steve. – Tôi chắc rằng lần đóng vai luật sư cuối cùng của anh là ngày đọc chúc thư của Stanford. Nào, nếu các vị không bắt tôi về tội sử dụng súng bất hợp pháp thì tôi đi đây.

Mấy người nhìn nhau, vẻ thất vọng.

– Không hả? Vậy thì xin chào nhé.

Họ dõi theo từng bước của Tyler ra khỏi căn phòng.

Trung uý Kennedy là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng.

– Chúa ơi! – ông nói. – Các anh có tin không?

– Hắn bịp bợm đấy. – Steve nói chậm rãi. – Nhưng chúng ta không thể chứng minh được. Chúng ta cần một vật chứng cụ thế. Tôi đánh giá hắn thấp thôi, dù hắn thực sự là tay khá đấy.

– Có vẻ như chúng ta bị gậy ông đập lưng ông rồi. Simon Fitzgerald nói. – Thiếu Dmitri Kaminsky và sự chứng nhận của Margo Posner chúng ta chẳng có lí do gì để nghi ngờ hắn cả.

– Thế còn việc hắn doạ giết tôi thì sao? – Julia hỏi.

– Em nghe rồi đấy. Hắn nói hắn chỉ muốn đuổi em đi bởi hắn nghĩ em là giả mạo. – Steve nói.

– Hắn chẳng phải muốn đuổi em đi đâu. – Julia phản đối. – Hắn muốn giết em thì có.

– Anh biết. Những chúng ta bây giờ chẳng làm gì được. Dickens đã nói: “Pháp luật là con lừa…”

– Chúng ta lạì phải quay về điểm khởi đầu.

– Còn tồi tệ hơn thế cơ, Steve ạ – Simon Fitzgerald cau mày. – Tyler nói hắn sẽ kiện chúng ta. Nếu không kiếm được bằng chứng, chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy.

Khi những người khác đã ra về, Julia nói với Steve:

– Em thấy lo quá. Em cũng nên chịu một phần trách nhiệm. Lẽ ra em không nên đến…

– Đừng dại dột như thế. – Steve nói.

– Nhưng hắn nói hắn sẽ không để các anh yên cơ mà. Hắn có làm điều đó không?

– Ý của em là gì? – Anh nhìn nàng, bối rối.

– Em sắp có nhiều tiền. Em sẽ đưa cho anh, đủ để…

Anh đặt tay lên vai nàng:

– Cảm ơn Julia. Anh không lấy tiền của em đâu. Anh sẽ ổn thôi.

– Nhưng…

– Đừng lo quá mà, Julia.

– Nhưng Tyler là con quỷ đó.

– Em cũng đã quá can đảm để làm những việc như em đã làm.

– Anh nói là không có cách để bắt hắn, nhưng em nghĩ nếu anh dụ hắn tới đây, đó cũng là một cách để bắt hắn.

– Nhưng có vẻ như chúng ta đã bị rơi vào bẫy, phải không?

Đêm đó, Julia nằm trên giường nghĩ tới Steve và nghĩ xem mình có thể giúp đỡ anh như thế nào. Lẽ ra mình không nên đến, nàng nghĩ, nhưng nếu mình không đến, mình lại không gặp anh ấy.

Ở phòng bên, Steve cũng đang nghĩ đến Julia. Thật là thất vọng vì nàng nằm ở bên kia bức tường. Tôi phải nói gì đây? Bức tường đó là cả tỉ đô la dầy cộp.

Tyler đang trong tâm trạng hưng phấn. Trên đường về nhà, y nghĩ đến những gì đã xảy ra và việc y đã tỏ ra khôn khéo hơn đám người kia ra làm sao.

Chúng là những tên vô dụng đang cố đẩy ngã một người khổng lồ. Y không biết rằng đó cũng từng là ý nghĩ của cha y.

Khi trở về Rose Hill, y thấy Clark đang đứng đón mình.

– Xin chào ngài thẩm phán. Buổi tối tốt đẹp chứ?

– Rất tuyệt, Clark ạ, rất tuyệt.

– Ngài uống gì không?

– Có. Cho tôi một ly champague.

– Vâng, thưa ngài.

Y chúc mừng cho chiến thắng của y. Ngày mai, ta sẽ có hai tỉ đô la. Y nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc đáng yêu đó. Hai tỉ đô la. – Y quyết định gọi cho Lee lần nầy, Lee nhận ngay ra giọng y.

– Tyler! Anh có khoẻ không? – Giọng Lee ấm áp.

– Khoẻ Lee ạ.

– Em đang chở điện thoại của anh đây.

Tyler thấy có chút hồi hộp.

– Thật không? Em có muốn đến Boston ngày mai không?

– Có. Nhưng để làm gì?

Để dự buổi mở di chúc. Anh sắp nhận thừa kế hai tỉ đô la. Hai tỉ… thật tuyệt diệu. Anh muốn có em bên cạnh. Chúng ta sẽ cùng nhau vui vẻ trên du thuyền.

– Ồ Tyler! Thật tuyệt vời làm sao.

– Vậy em đến chứ?

– Dĩ nhiên.

Khi Lee dập máy, Tyler ngồi xuống và lại lặp đi lặp lại: Hai tỉ đô la… hai tỉ đô la.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN