Sanh Tử Kiều - Chương 6: Tay độc lòng độc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Sanh Tử Kiều


Chương 6: Tay độc lòng độc


Lệ Tuyệt Linh nhìn Lâu Tử Nghiên.Ai ở trong trường hợp đó, ít nhất cũng quát một tiếng hay mắng một câu.Song chàng nín lặng, lạnh lùng nhìn.Chàng không nói thì Lâu Tư ûNghiên nói, bởi cần nói nên y mới quay trở lại ngay.Y hừ một tiếng hỏi:

– Ngươi dấu số ngọc đó ở đâu?

Lệ Tuyệt Linh hỏi lại:

– Ngọc không có ở trong rương à?

Lâu Tử Nghiên hét lên một tiếng to.Qua lỗ hổng Lệ Tuyệt Linh thấy rõ gương mặt biến sắc của ỵ Y gầm lên như thú dữ:

– Ngọc ở đâu mà ngươi nói trong rương, hỡi cái tên chó má kiả Ngói, gạch vụn mà ngươi dám nói là ngọc à?

Lệ Tuyệt Linh nhếch môi cười:

– Ngươi mới phát giác ra thôi sao?

Lâu Tử Nghiên lại gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu:

– Ngươi định chiếm hưởng một mình phải không?

Chết cũng đáng lắm rồi nghe tên súc sanh.Lệ Tuyệt Linh bật cười nói lớn:

– Lâu Tư ûNghiên ơi là Lâu Tử Nghiên, trong hai chúng ta, chưa biết kẻ nào muốn đoạt hưởng một mình đây! Ngươi tưởng ngươi man trá nổi ta sao?

Đừng có hòng mà đánh giá ta quá thấp.Lâu Tử Nghiên, cái việc ngươi làm hôm nay, ta đã làm hơn mười năm về trước rồi.Ta là sư tổ, ngươi chỉ đáng làm đồ đệ, ta chuyên nghiệp còn ngươi chi?

là kẻ mới tập sự, ngươi sao lừa nổi tả Đừng tưởng up hiếp ta là ngươi có ngọc.Ngươi chẳng nên nuôi cái mộng ảo đó làm gì!Lâu Tử Nghiên luôn luôn quát tháo:

– Ngươi là một tên bại hoại nhất trên đời, đối phó với ngươi ta cần gì phải chọn lựa thủ đoạn.Lệ Tuyệt Linh trầm giọng:

L

– Ngươi đã thú nhận rồi đó hả.Xích Phù cùng sáu người đó có phải do ngươi sai phái hành độâng không?

Lâu Tử Nghiên buông cộc lốc:

– Không sai!Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

– Tốt, cái chủ ý đó ngươi tính toán khá kỹ.Ngươi đinh ninh rằng sau khi ta đối phó với bọn người Mạnh Ngạn nhất định sẽ thọ thương, sức đã kiệt cho nên mới phái mấy tên thuộc hạ theo dõi ta, chực dịp cướp ngọc đồng thời sát nhân diệt khẩu.Một việc ném đá hai con chim phải không?

Lâu Tử Nghiên căm hận vì thất bại nói:

– Ta quyết trừ diệt được ngươi mới cam tâm.Bảy tên thuộc hạ đó cầm đầu là đàn chủ Trung Quan đàn Đại Mãng Tiên Xích Phù, ba hương chủ trong Trung Quan đàn cùng ba hương chủ trong Anh Quan Đàn….Tất cả mấy người hiệp lực đối phó ngươi…Dừng lại một chút y tiếp:

– Ngoài ra còn có đàn chủ Đông Quan Đàn là Đỗ Quang Tài cùng một vị hương chủ âm thầm theo dõi, phòng tiếp trợ Xích Phù! Tất cả đều bị ngươi sát hại, trừ một mình Đỗ Quang Tài nhờ chạy trước mà thoát nạn.Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:

– Song ta có giết Xích Phù đâu?

Hắn bị bọn các ngươi hạ sát diệt khẩu mà!Lâu Tử Nghiên nạt :

– Vô luận làm sao, Xích Phù cũng chết tại nơi ngươi! Ngươi không trốn trách nhiệm được đâu.Vịn tay vào thành ghế, Lệ Tuyệt Linh hỏi:

– Ngươi cho bọn Xích Phù đón chận ta, phải chăng muốn đọat rương ngọc để tư.hưởng một mình?

Lâu Tử Nghiên lại gầm lên:

– Phải, không sai, Ngươi nên biết là chúng ta đã mạo hiểm vào sinh ra tử để đoạt cái rương ngọc đó từ tay ngoại nhân mang về, sự hy sinh đó đáng kể lắm chứ.Còn ngươi công lao gì mà đòi hưởng phân nửa số ngọc trong đó.Ngươi không rơi một giọt máu mà đòi lấy phần quan trọng trong đó à?

Sự đời đâu có chuyện nào dể dàng tiện nghi cho riêng ngươi thế vậy?

Một hạt cũng không chứ đừng nói đến nửa phần.Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

– Thế sao ngươi thỉnh cầu tả Nào phải ta tìm đến ngươi thương lượng đâu?

Lâu Tử Nghiên bật cười cuồng dại:

– Ai cấm ta lợi dụng ngươi?

Ngươi biết không, ta gọi ngươi đến bất quá dùng ngươi như một công cụ vậy thôi.Ngươi có chỗ hơn người, ta phải chọn ngươi.Ngươi là một công cụ hữu hiệu nhất, tuy nhiên bọn ta chẳng hề muốn tặng cho ngươi dù là một hạt nhỏ.Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

– Ngươi đã khá biết rõ ta là hạng người nào mà ngươi hòng lợi dụng.Ngươi hãy chờ mà xem.Ngươi chỉ vẽ lên cái bánh vẽ, rồi ở đó mà chia nhau mà xây mộng tưởng?

Lũ các ngươi tài cán gì mà hòng đòi lại vật đã mất, nhất là nó đang ở trong tay ta.Lâu Tử Nghiên chấn chỉnh phần nào nhưng càng lộ vẻ bình tĩnh, y càng lộ ve?

hung ác:

– Đúng! Bởi ta tự lượng sức mình không cán đáng nổi việc đó nên mới phải du.dẫm ngươi.Ngươi cũng đã biết Mạnh Ngạn nào phải tay vừa.Ta lại còn biết là hắn còn mời thêm mấy tay viện thủ thượng thặng tiếp trợ thì khi nào ta dám huy động toàn lực đánh với chúng.Giả như thất bại thì còn gì là môn phái của tả Thử hỏi, ai mà chẳng muốn ngồi nhàn hưởng lợi cơ chứ?

Vì thế ta đã phải lợi dụng ngươi.Ta tin chắc ngươi sẽ thành công, mà dù ngươi có táng mạng thì ta cũng chẳng thiệt thòi gì.Bất quá ta chi?

đình hoãn lại một thời gian, mưu đồ đoạt ngọc.Muốn dụ ngươi, ta hứa chia phần! Hứa là một việc, giữ lời hứa lại là một việc khác.Ngươi không thấy ngươi đang ở trong tay ta sao?

Lệ Tuyệt Linh cười lạnh:

– Ngươi điềm nhiên thú nhận cái ý đồ hèn hạ đó thì thật không thể nào tưởng tượng nổi.Người ta thất tín là một cái nhục, còn ngươi trái lại lấy làm hãnh diện.Lâu Tử Nghiên cười rợn:

– Con người của ngươi có xứng đáng cho ta phải thủ tín sao?

Lệ Tuyệt Linh trầm giọng:

– Ngươi đã chọn sai đối tượng rồi.Ta thuộc mẫu người khó chơi nhất.Lâu Tử Nghiên quát:

– Ngươi đã bị quản thúc rồi, sống chết do ta định đọat, đừng hòng ở đó cuồng ngạo chỉ tổ hại thân thôi.Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

– Ngươi khoan đắc ý vội.Ngươi chưa làm gì được ta đâu?

Trong hai chúng ta, chưa chắc ai phải chịu khổ.Nhớ gương trước để hành động sau, ta khuyên ngươi để sau khi chết xuống âm phủ sợ ngươi không nhìn được Xích Phù nổi đấy nhé.Lâu Tử Nghiên lại nạt:

– Ngươi mong tưởng một phép màu sẽ xảy ra sao?

Ngươi sẽ rủ xương trong căn nhà đó cho ngươi hay.Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:

– Dù sao ta cũng phục cái gan của ngươi.Cái gan của kẻ ngu si sai một một vô dụng đi chặn đường ta, ngu vì chưa thấy trước kết quả tai hại.Chúng chết mà mưu của ngươi cũng lộ ra luôn.Lâu Tử Nghiên căm hờn:

– Cái xui của ta là ngươi đã gặp may, ngươi không có bị thọ thương.Giả như ngươi thọ thương thì bọn ta đã hoá kiếp cho ngươi lâu rồi.Dừng lại một chút y tiếp:

– Ta công nhận sắp đặt kế hoạch đó bọn ta đã phải khổ tâm rất nhiều.Ta liệu việc rất chu đáo cho nên dấu cả những khuôn mặt quen biết, sợ ngươi nhìn ra, ta lại còn cẩn thận hơn cho chúng bao mặt, nhưng ta vẫn thất bại.Bởi bọn Mạnh Ngạn vô dụng quá không làm tổn thương được ngươi.Bây giờ ta tiếc hận, mất luôn một lúc tám cao thủ.Lệ Tuyệt Linh hỏi:

– Phóng Độc Lạc Tinh có phải là tác phẩm của Đỗ Quan Tài chăng?

Lâu Tử Nghiên rít lên:

– Phải! Nhưng y không thành công, trái lại một thuộc hạ khác lại chết về tay ngươi.Nếu y đừng phóng ra thì làm gì ngươi phát hiện ra y cùng Trần Tuyên.Lệ Tuyệt Linh bỉu môi khinh miệt:

– Trần Tuyên dùng đạn sắt có cạnh, sát nhân diệt khẩu, hắn chết là đáng tội.Lâu Tử Nghiên trầm giọng:

– Ngươi phải chết, những kẻ đã chết vì ngươi phải được báo thù.Lệ Tuyệt Linh khịt mũi:

– Ngươi đừng cứ mãi đắm mình trong mộng!Lâu Tử Nghiên nghiến răng:

– Ngươi thoát chết lần trước, chứ chẳng thoát được lần này.Bọn ta hành sự rất chu đáo, luôn luôn có kế hoạch dự phòng bổ khuyết những thất bại.Ta chờ ngươi đến thì quả nhiên ngươi đến.Tự ngươi dẫn xác chui vào lưới rập.Lệ tuyệt Linh thản nhiên:

– Ta khuyên ngươi nên hồi đầu nhìn vào thực tế! Tài và trí của ngươi chưa đủ giúp ngươi đạt được những mục đích cao xa vậy đâu.Chàng xoay mình đổi tư thế cho thoải mái hơn:

– Trước hết ta biết ngươi giảo quyệt, nên dấu ngọc, lấy ngói gạch thay vào, gián tiếp cảnh cáo ngươi rằng mưu mô của ngươi càng đen tối thì ngươi sẽ tiếp nhận hậu qua?

càng thê thảm.Đành rằng hiện tại, các ngươi đắc thế, trói buộc được sự tự do của ta, song ta dám chắc, không một kẻ nào trong các ngươi dám vào đây xúc phạm đến ta!Bất quá ta chỉ mất một thời gian ngắn, cuối cùng rồi ta cùng thoát ra được ngoài như không.Và chừng đó thì dù ngươi có cánh cũng không bay thoát khỏi tay ta.Chàng cười mỉa tiếp luôn:

– Huống chi, ngọc chưa về tay, các ngươi đã đám quyết liệt cùng tả Ta bảo đảm khi chưa biết rõ số ngọc được dấu nơi nào, ngươi chẳng bao giờ dám hạ độc thủ với ta.Ta biết quá rõ tâm địa bọn người tham tài như các ngươi mà.Lâu Tử Nghiên gằn giọng:

– Ngươi hãy nhìn vào cục diện, thấy rõ thứ tự rồi hãy diễn tiến…Lệ Tuyệt Linh khoát tay:

– Đừng dọa ta, trong hai chúng ta nếu có một kẻ nào đó hoảng sợ thì kẻ đó chẳng phải Lệ Tuyệt Linh này!Lâu Tử Nghiên gắt:

– Ngươi muốn gì ?

Lệ Tuyệt Linh bình thản tiếp:

– Ta có muốn gì đâu?

Ta chỉ khuyên ngươi nên thức thời một chút.Đơn Quan Môn của ngươi là một lũ ô hợp như vậy, phỏng làm nên trò trống gì trên giang hồ?

Không biết tự lượng sức mình lại còn dám chống đối ta, một tay hào kiệt mà hầu hết suốt mười ba tỉnh hai vùng Nam Bắc đều phải kiêng sợ.Thiết tưởng không còn ai ngu hơn các ngươi.Giả sử các ngươi cứ âm thầm kết tạo lượng gia ân, tiêu oán mà từ từ lập nghiệp trong âm thầm thì còn mong có một ngày nào đó chiếm được một đia.vị giữa giang hồ.Khôn chọn lên, ngu chọn xuống, không lo xây dựng mà ngươi lại tự đi hủy hoại! Có phải là ngươi hồ đồ chăng?

Nếu thông minh hơn một chút, thay vì chống đối ta, ngươi hợp tác cùng ta, chẳng những ngươi có liền nửa rương ngọc này mà trong tương lai, ta còn giúp ngươi nâng thinh giá lên cao.Ngươi bỏ mất một cơ hội hợp tác tối quan trọng, tối hữu ích.Có phải là ngươi hồ đồ chăng?

Vào giang hồ mà ngươi vấp phải hai cái hồ đồ đó, thì đừng mong cất đầu lên nổi, Lâu Tử Nghiên.Lâu Tử Nghiên hừ hừ luôn mấy tiếng:

– Thế ngươi cho rằng mình thông minh tuyệt thế?

Lệ Tuyệt Linh cười mỉa:

– Ít nhất cũng hơn ngươi!Lâu Tử Nghiên hừ thêm một tiếng nữa:

– Thông minh mà sao ngươi lại bị giam lỏng như thế này?

Thông minh để cuối cùng làm một tên tù thì có ích chi chứ?

Thật là mâu thuẫn, kẻ ngu được thong thả, người khôn thì lại sa lưới.Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:

– Cái khổ của người khôn là cái khổ tạm, cái khổ ngắn.Còn cái khổ của kẻ ngu là cái trường cửu, là vĩnh viễn.Huống chi chắc gì cái cảnh hiện tại là cái khổ của ta?

Ngươi khoan đắc ý vội.Rồi ngươi sẽ thấy, chính ta mới là kẻ cười sau cùng.Khí uất dâng trào sôi sục, Lâu Tử Nghiên nghiến răng, quắc mắc bắn lửa.

– Đáng lẽ họ Xích Phù phải giết ngươi tại chỗ.Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

– Nhưng chúng không làm nổi.Chúng lại còn ngu ngốc chẳng nhận thức được tình trạng của ta, bị thương như ngươi đà dự đoán.Dù cho ngươi lúc đó cũng khoanh tay, huống hồ bọn vô dụng đó.Lâu Tử Nghiên rít lên:

– Chẳng phải ta đoán sai, chính ngươi có may mắn đó thôi.Bây giờ thoát chết rồi, ngươi nói gì mà chẳng được.Tuy nhiên cũng tại Xích Phù tham công, gặp mồi là vồ, trách nhiệm không hoàn toàn do nơi ta, ngươi đừng ăn nói hàm hồ.Lệ Tuyệt Linh gật gù:

– Cũng được, còn cái tên sát nhân diệt khẩu, ngươi giải thích làm sao?

Chẳng lẽ cũng do nơi Xích Phù?

Chàng cười mỉa:

– Muốn dấu một cái mốc quá dài, chẳng phải là một việc dễ đâu họ Lâu kia.Ta có lời khuyên ngươi thế này.Muốn lập thành một cơ nghiệp ngươi cần phải có một số người tâm phúc, phải có một số người sẵn sàng hy sinh cho mình.Ngươi luôn luôn lấy lòng lang sói đối xử với thuộc hạ, thì còn ai dám chết cho ngươi nữa, còn ai dám hết lòng hết dạ vì ngươi.Cho nên Xích Phù chẳng ngại ngùng gì xưng tên xưng hiệu với ta.Lâu Tử Nghiên luôn luôn cao giọng:

– Ta nhìn hắn hy sinh cho ta, ta sẽ báo thù cho hắn.Y quắc mắt nghiến răng tiếp:

– Họ Lệ kia, ngươi hãy chờ mà xem Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

– Ta chống mắt lên chờ đây này.Một tiếng động vang lên bên ngoài.Bành Thiếu Sơn đã thốt lên:

– Những bằng hữu đến đây hôm qua hối thúc giao người cho họ mang đi.Chúng ta hãy kết thúc nhanh chóng vụ này đi chưởng môn.Họ không chờ lâu được.Lâu Tử Nghiên lộ vẻ không vui đáp:

– Kết thúc nhanh chóng, ngươi hãy nói cho ta nghe làm sao mà làm chóng được đây?

Ngươi thử nghĩ xem chúng ta chưa được một hạt ngọc nào vào tay thì làm sao mà giao người cho họ mang đi được.Họ có đảm bảo số ngọc sẽ thu hồi về cho ta chăng?

Bảo họ chờ thêm vài ngày nữa, Bành đàn chủ, ngươi hãy lựa lời nói cho khéo đấy nhé.Bành Thiếu Sơn thấp giọng:

– Khó lắm chưởng môn, họ gồm toàn những tay ghê gớm hơn chúng ta nhiều, không nên trêu vào.Nếu họ nổi giận thì Đơn Quan Môn này cầm như hủy diệt.Xin chưởng môn hãy nghĩ ra một biện pháp hoàn toàn.Lâu Tử Nghiên nói gì một lúc với Bành Thiếu Sơn song Lệ Tuyệt Linh không thê?

nào còn nghe lọt được, tuy nhiên chàng cũng đã đoán ra được một phần nào.Chàng giật mình quay về ghế ngồi, trầm tư:

– Dù Lâu Tử Nghiên không nói ra, ta cũng biết cái người sẽ bị trao ra co bọn người nào đó mang đi chính là tạ Những người đó là ai mà bọn Lâu Tử Nghiên hãi sợ đến như vậy?

Mà tại sao họ lại đòi mang ta đi?

Bỗng chàng biến sắc nghiến răng:

– Hắc Lâu ..! Đúng là bọn chúng rồi, chắc là như vậy rồi…Chàng định tâm thần, tìm cách ứng phó.Tình thế càng diễn tiến, càng gây bất lợi cho chàng.Bây giờ thì nguy nan chồng chất, muốn thoát ra khỏi hiểm cảnh cũng không còn dễ dàng như chàng vọng tưởng.Chàng đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng Lâu Tử Nghiên thốt vào:

– Ta thấy cần phải cho ngươi biết một cái tin, cái tin này ta xem như là kế hoạch thứ ba của Đơn Quan Môn.Ta có một số bằng hữu bên ngoài sẵn sàng tiếp trợ ta, mạng ngươi sẽ hết nếu như ta giao ngươi cho chúng.Lệ Tuyệt Linh trầm tĩnh thốt:

– Ngươi cứ nói đi Lâu Tử Nghiên tiếp:

– Chiều hôm qua có mấy vị bằng hữu từ Hắc Lâu đến đây, hỏi thăm ta về hành tung của ngươi.Ta muốn thu thập ngươi gấp nên cần nhờ đến họ vì ta sợ mình không đủ sức cáng đáng nổi một việc trọng đại.Do đó ta nói thật tình cho họ biết về ngươi và bảo rằng sớm tối gì ngươi sẽ đến.Bọn họ đã ở đây chờ đợi ngươi.Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

– Ngươi khẳng khái giúp họ toại nguyện?

Lâu Tử Nghiên nở một nụ cười hiểm độc:

– Ngươi hành nghề này mà còn hỏi một câu ngớ ngẩn quá chừng.Bất cứ cuộc giao dịch nào cũng có điều kiện cả.Đổi ngươi ta lấy một ngàn lạng vàng đó.Y chợt biến giọng, tiếng nói rít qua hai hàm răng khép chặt:

– Ngàn vàng, đáng giá thật song so với số ngọc kia có thấm tháp gì?

Lệ Tuyệt Linh, nếu ngươi giúp ta lấy lại số ngọc đó tự nhiên ta sẽ bỏ vàng và như vậy ta sẽ từ chối giao ngươi cho các cao thủ Hắc Lâu.Bằng ngược lại, ngươi hãy chuẩn bị tiếp nhận mọi khổ hình đang chờ ngươi.Hắc Lâu chụp được ngươi rồi thì họ cao hứng không thê?

tưởng.Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

– Ngươi lòng đen, dạ đen, óc đen, cái gì từ nơi ngươi cũng đen cả! Nhân tánh của ngươi vì lợi mà đen mất rồi.Mưu toan hãm hại ta để chiếm hữu số ngọc một mình ngươi chưa cho là đủ sao lại còn kêu gọi thêm một lũ ác quỷ nữa.Ngươi muốn thế thì chứ làm thế đi, ta không chỉ chỗ chôn dấu ngọc cho ngươi biết đâu! Cứ giao ta cho bọn Hắc Lâu, ta sẵn sàng tiếp nhận mọi cực hình do chúng dành cho tạ Ngươi cứ lấy ngàn lạng vàng mà hưởng dụng.Lâu Tử Nghiên kêu lên:

– Ngươi thật không muốn tốt mà chỉ muốn xấu à.Được, trước khi giao ngươi cho họ, ta sẽ có cách khai khẩu ngươi.Họ cũng sẽ giúp ta bức ngươi cung khai.Đó là sự thoa?

thuận giữa ta và họ từ trước.Êm không nghe, ngươi muốn cứng, ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của ta.Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:

– Ta thương hại ngươi ấu trĩ quá chừng.Trao đổi điều kiện với Hắc Lâu thì cầm như ngươi mất trắng vì đối với chúng mọi thứ đều là vô giá trị, nếu chúng mà nổi giận lên thì ngươi cũng mất cả mạng đấy chứ đừng có mà ở đó nói điều kiện.Họ chẳng bao giờ có đủ kiên nhẫn để chờ đợi ngươi đâu, còn ngươi thì có dám làm gì trái ý họ chăng?

Họ đòi ta ngươi nên đưa ra ngay đi, giao là có vàng, không giao là vừa mất mạng vừa mất vàng.Yên trí đi, ngươi hãy ở đó mà chờ xem họ có ra tay tiếp trợ ngươi bắt buộc ta cung khai hay không cho biết?

Chàng thở dài tiếp:

– Thực ra, ta cũng biết là ngươi khổ tâm lắm chứ.Ta biết ngươi có tính toán ấy nếu thất bại lần này thì ngươi sẽ trông chờ vào sự tương trợ của bọn Hắc Lâu để đối phó tạ Ta biết ngươi sợ bọn đó rõ rệt.Cho nên ngươi không dám dấu diếm họ, họ hỏi đến ta thì ngươi nói ngaỵ Ngươi ngán cái hậu quả họ dành cho ngươi.Lâu Tử Nghiên giật mình xong vẫn gượng cười:

– Ta không cần biết gì khác hơn là không muốn làm mất lòng bạn bè bằng hữu trên giang hồ, ai nhờ đến ta việc gì giúp đươc thì ta sẵn sàng giúp.Bất cứ ai chứ chẳng riêng gì Hắc Lâu.Ta giúp họ lẽ nào họ lại không giúp lại tạ Lẽ nào họ lấy ân báo oán.Tuy nhiên ta không muốn ngươi rơi vào tay họ.Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

– Ta không cầu tình, cần gì ngươi phải vuốt vẹ Cho ngươi biết ta không bao giờ chỉ ra chổ dấu ngọc khiến ngươi cứ đòi hỏi thêm thời gian, họ không chờ đợi được sẽ nổi nóng lên, chừng đó Đơn Quan môn của ngươi sẽ bị tiêu diệt.Ngọc Long sơn trang của ngươi tan thành mây khói.Còn ngươi thì ôm mộng xuống tuyền đài luôn.Rồi chàng bàn:

– Chỉ có cách này giải nguy cho ngươi được.Ta với ngươi hiệp lực đánh đuổi bọn đó, sau đó mỗi ngươi chia đôi số ngọc.Ngươi nghĩ sao?

Hơi do dự một lúc lâu, Lâu Tử Nghiên mắng lớn:

– Ngươi định dụ hoặc ta à?

Ngươi ly gián bọn bọn ta cùng Hắc Lâu, cho ngươi biết chúng ta là bằng hữu.Mà ngươi biết không, ta là hạng người gì lại đi bán đứng bằng hữu.Ta có thể hợp tác với quỷ sứ chứ ngươi thì không bao giờ, thả ngươi ra ư?

Để ngươi có cơ hội đánh lại bọn ta à?

Hãy khai cho mau số ngọc đó giờ ở đâu?

Nếu không ta sẽ áp dụng mọi biện pháp.Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

– Hay cho cái bản sắc của con ngươi không bán rẻ bằng hữu.Thế trước kia ta là gì của ngươi, thế giờ đây ngươi đang làm gì ta ?

Lâu Tử Nghiên lỳ mặt:

– Ai nhận ngươi là bằng hữu! Quỷ cũng không dám giao tình với ngươi nói chi là người.Lệ Tuyệt Linh gật gù:

– Tùy ngươi muốn nói gì thì nói, hãy chờ xem cái gì sẽ đến với ngươi trong chốc lát.Lâu Tử Nghiên nóng nảy:

– Ngươi thật không nói ra.Lệ Tuyệt Linh bỉu môi:

– Ta chưa bao giờ nói sai lời.Bành Thiếu Sơn cất tiếng:

– Hắn cương quyết như vậy, chưởng môn cứ áp dụng mọi biện pháp của bằng hữu Hắc Lâu.Lâu Tử Nghiên không màng đến hắn, hướng vào Lệ Tuyệt Linh thuyết phục:

– Ngươi nên suy nghĩ kỹ lại, ta chờ ngươi.Lệ tuyệt Linh lắc đầu:

– Đừng vọng tưởng.Lâu Tử Nghiên mắng to lên mấy tiếng, đọan vừa rời lỗ hổng vừa hăm:

– Được lắm, ngươi muốn khổ ta cho ngươi khổ.Một tiếng cạnh vang lên.Lỗ hổng được đóng lại liền.Ở bên trong Lệ Tuyệt Linh đi tới đi lui, suy tư trầm trọng.Chàng biết chúng sẽ bắt đầu hành hạ chàng.Nhưng bằng cách nào đây?

Biện pháp gì, biện pháp của Hắc Lâu chăng?

Thời gian từ từ trôi qua, trầm tịnh nhưng khiến Lệ Tuyệt Linh cũng phải lo âu.Chàng nhìn quanh, chẳng thấy một điểm nào khả nghị Chẳng lẽ chúng dám mơ?

cửa vào đây.Bỗng chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt hoa lên hơi thở khó khăn, trong không khí có mùi lạ.Chàng nhận ra mùi lạ đó xuất phát từ chiếc lư đồng, một luồng khói mờ màu tro bốc lên từ cái lư đồng.Lập tức chàng bế tụ hô hấp, đọan bước tới chụp cái miệng lư kéo mạnh Băng!Chiếc lư to, nặng nề bị chàng lôi khỏi vị trí, cách độ thước, bên dưới lư có một lỗ môi, nơi lỗ môi có một đợt hơi xì ra, lỗ môi ăn thông ra ngoài, được chiếc lư che khuất, đợt hơi xì lên lư hương, xem như chính chiếc lư hương phát ra.Thủ đoạn của Hắc Lâu.Có lẽ chúng an bày lỗ môi và đường hầm thông ra ngoài trong đêm qua.Ống đó thụt tuốt ra ngoài.Luôn cả đá chung quanh ống thông hơi cũng bể nát.Dùng lực quá nhiều, sức chạm quá mạnh, chấn dội Lệ Tuyệt Linh chao chao người.Chàng nghe đầu nặng hơn, đôi mắt như mờ lại.Cũng may chàng phát hiện kịp thời, nên chất độc chưa ngấm vào nặng lắm.Chàng cũng nhìn nhận là chất độc rất lợi hại, mới hít phải một ít mà đến cả chàng có công lực vững chắc cũng không chịu nổi nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN