Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em


Chương 26


Nhiễm Thuật say mê đọc bình luận trên Weibo một lát, cảm giác fan càng cà khịa món quà này thì cậu cũng hả giận theo.

Tắt đi cậu mới thấy tin nhắn trả lời của Tang Hiến, tuy nhiên nội dung không liên quan đến cái đèn đuổi muỗi kia.

X: [Hình ảnh]

X: Nhóc mèo vàng đẻ con rồi nhưng không có con nào màu trắng đen cả. Khả năng di truyền màu của mèo rất lớn, anh sẽ để bác sĩ kiểm tra qua một chút, có lẽ mèo con không phải con của nhóc bò sữa.

Trước đó cảm xúc sục sôi của Nhiễm Thuật còn chưa kịp thu lại, giờ trông thấy mèo con lập tức ôn hòa hơn.

Hóa ra mèo cũng có thể làm giám định người thân ư?

Cậu nhanh chóng gõ lại, hỏi thăm: Không phải con của bò sữa à? Nhưng em nhìn thấy chúng nó ấy ấy ngoài cửa sổ nhà em mà.

X: Anh đoán là nhóc bò sữa ép buộc nhóc vàng. Lúc ấy nhóc vàng mang thai rồi, đói quá nên ăn đồ ăn cho mèo ở ngoài cửa sổ. Nhóc bò sữa lợi dụng giai đoạn nguy hiểm của mèo, nhóc mèo vàng vì con mình nên đã thỏa hiệp. 

R.S: Nhóc bò sữa hơi quá đáng…

X: Có khi lúc đó nhóc bò sữa không biết tình trạng nhóc vàng, khổ nỗi nó đang động dục nên bị bản năng thôi thúc. Tuy nhiên nhìn biểu hiện sau này thì nhóc bò sữa đối xử với nhóc vàng không tệ lắm, luôn bên cạnh bảo vệ xem như bù đắp cho nó, tốt hơn con mèo cha kia nhiều. 

Nhiễm Thuật bắt đầu suy nghĩ. Ra là cậu đuổi theo một con mèo cái có thai như điên, thế mà còn không chạy bằng nó?

Xấu hổ chết mất.

Nhiễm Thuật nhìn điện thoại, không khỏi cảm thấy vi diệu trong lòng. Ra là mèo cũng có tình tay ba máu chó, đúng là một chuyện tình ngược luyến.

Còn ngược hơn cả cậu với Tang Hiến.

Cậu gõ lại lần nữa: Khi nào thì có thể đón mèo?

X: Đến đón nhóc bò sữa được rồi, nhóc vàng phải chăm sóc con. Sức khỏe nó còn yếu lắm, anh tính để nó tiếp tục nằm viện.

R.S: Anh đưa nhóc bò sữa về chỗ em đi, em nuôi nó.

X: Có thể nó sẽ đánh nhau với Đại Ca đấy.

R.S: Vậy giờ phải làm sao?

X: Anh có thể nuôi cả nhóc bò sữa lẫn vàng. Bốn con mèo con tìm xem có ai nhận nuôi không, nếu không ai nuôi anh lại nuôi.

Cậu bảo Tang Hiến gửi thêm ảnh đến, sau đó đăng trên vòng bạn bè: Có ai muốn nhận nuôi mèo ta không? Yêu cầu: Có tâm, có tiền. [hình ảnh]

Vừa đăng không bao lâu đã nhận được tin nhắn của Lưu Huân: Anh Nhiễm, em thích con mèo trắng tinh kia.

Nhiễm Thuật dựa vào đầu giường, trả lời: Cậu có thời gian nuôi mèo à?

Lưu Huân: Em có tiền, haha.

R.S: Chắc không? Nếu nuôi phải chịu trách nhiệm cả một đời đấy.

Lưu Huân: Có gì mà phải chắc nữa ạ?

R.S: Cứ thế đi, chắc bốn tháng sau mới có thể đưa qua cho cậu.

Lưu Huân: Vâng, được ạ.

R.S: Vậy cậu phải chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho mèo đi.

Lưu Huân: Đồ ăn mèo, máy đun nước, chậu cát mèo, gì nữa không ạ?

Nhiễm Thuật đã từng chăm Đại Ca nên cũng có một chút kinh nghiệm. Cậu nhắn danh sách thuốc cần mua cho Lưu Huân, sau đó dặn dò cậu ta một vài lưu ý.

Hai người cứ thế trò chuyện cho tới khuya.

Nhiễm Thuật ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ. Vừa mới đắp chăn thì cậu lại nhận được tin nhắn Tang Hiến gửi tới: Anh về nhà rồi, chuẩn bị đi tắm. Em muốn video call không?

Nhiễm Thuật không chút nao núng, dứt khoát gửi lời mời video call.

Bên kia màn hình nhanh chóng kết nối.

Lúc video được kết nối Tang Hiến đang chơi với chó, trên màn hình là tay của anh, tiếp đó là giọng nói: “Là mẹ các con này, nghe giọng mẹ một chút.”

“Em là ông chúng nó cơ mà!” Nhiễm Thuật phản đối ngay.

Tang Hiến cũng đổi lại xưng hô: “Là ông các con, đến nghe giọng ông một chút.”

“Em là ông chúng nó, vậy anh là gì của em?”

Hỏi xong câu này, trong lòng Nhiễm Thuật có hơi mong chờ, nghĩ đến việc Tang Hiến trả lời là người yêu nè, là vợ chồng nè.

Nếu vậy cậu có thể tranh thủ mắng Tang Hiến mấy câu rồi tiện thể làm hòa luôn.

Ai ngờ Tang Hiến lại trả lời: “Anh là ông cố của em.”

“…” Trong phút chốc Nhiễm Thuật muốn cúp máy.

Về vai vế, Tang Hiến đúng là ông cố của Nhiễm Thuật.

Không biết từ bao nhiêu năm trước, hai lão gia nhà họ Tang và nhà họ Nhiễm kết huynh đệ, cùng lập nghiệp.

Về sau mối quan hệ rạn nứt, mà họ cũng không phải anh em ruột, hai nhà lại không có liên quan gì. Mãi đến khi Nhiễm Thuật đến nhà Tang Hiến mới biết họ có mối liên hệ như vậy.

Nhà họ Nhiễm nhiều cành lá xum xuê (cây gia phả nhiều nhánh) không có việc gì làm đành sinh con, con riêng cũng một đống, loạn hết cả lên. Đến đời của Nhiễm Thuật cũng không biết là đời nào.

Nhưng nhà họ Tang kết hôn rất muộn, Bố Tang cũng không chịu được việc vợ sinh nhiều con khổ, dần dần Tang Hiến đã lên bậc ông cố của Nhiễm Thuật, Tang Hiến lại trở thành con độc nhất của nhà họ Tang.

Nhiễm Thuật mặc niệm trong lòng: Tang Hiến ơi, anh mà không làm chó 24 giờ một ngày thì chúng ta cũng không đến nỗi chia tay hai năm đâu.

Cứ cho như đây là sự thật thì cũng đừng có nhắc đến ở đây chứ?

Nhiễm Thuật tức đến nghiến răng.

“Không thấy gì hết, tối quá.” Nhiễm Thuật bắt đầu bật lại.

“Anh đen quá à?” Tang Hiến giơ cánh tay của mình lên, nhìn màu da của mình một chút

Anh làm sao so được với  Hầu Mạch, tên kia trắng nhợt, hai đầu ti còn màu hồng phấn, nhìn có hơi ốm yếu.

Màu da Tang Hiến bình thường, cũng không tính là đen.

Nhiễm Thuật thẳng thừng quát: “Đen là đen.”

Cuối cùng Tang Hiến cũng hiểu: “À… vậy em ngắn.”

Nhiễm Thuật gào tướng lên: “Tang Hiến, anh muốn chết phải không? Hôm nay anh phải cãi nhau với em cho bằng được đúng không?”

“Dù sao cũng đâu có dùng đến, dài ngắn không quan trọng, thoải mái đi.”

“Tang Hiến! Con mẹ nó, có phải anh muốn chọc tôi nổi đóa không? Há? Tên khốn nhà anh nghĩ tôi chia tay với anh là chuyện ngoài ý muốn hả? Không hề! Lần chia tay trước đâu phải do tôi, anh không chọc điên tôi bộ chúng ta có thể chia tay à? Ai cũng nói tính tình tôi không tốt, gặp anh thì tính tình tôi tốt nổi không?”

“Được, anh sai rồi, em đừng giận nữa nha?” Tang Hiến cầm điện thoại, đi vào nhà.

“Vừa chọc tôi tức xong bây giờ còn muốn tôi nguôi giận, ngay cả rùa hồ ước nguyện cũng không thể có suy nghĩ hão huyền như anh?”

“Không ngắn mà, vừa đủ.”

“Đủ mà có để cho em dùng đâu?”

“…” Tang Hiến đột nhiên cười khẽ một tiếng, coi như đã trả lời nhưng lại như chưa trả lời.

Trong phút chốc, Nhiễm Thuật cảm thấy tức tối đến khó thở.

*

Tang Hiến thấy Nhiễm Thuật ngắt video call, hơi nôn nao.

Theo kinh nghiệm của Tang Hiến mà nói, nếu lập tức gọi lại thì Nhiễm Thuật chắc chắn sẽ không nghe.

Nhưng nếu như anh không gọi, Nhiễm Thuật sẽ càng tức giận hơn.

Thế là Tang Hiến ngồi trên ghế salon gửi lì xì cho Nhiễm Thuật, đồng thời soạn tiêu đề.

X: [Anh sai rồi]

X: [Đừng giận mà]

X: [Anh tặng em một món quà]

X: [Có lẽ sẽ cần em phối hợp]

X: [Làm một vài thủ tục]

♥️ rất thích rất thích: Thứ gì vậy?

♥️ rất thích rất thích: Sao, muốn định cư với tôi à?

Tang Hiến nhìn dòng chữ này, lại nghĩ tới vấn đề vừa rồi của Nhiễm Thuật, sau khi móc nối với nhau thì bỗng hiểu ra.

Có thể là Nhiễm Thuật đợi anh nói đến chuyện quay lại, nhưng mà anh không nói, sau khi Nhiễm Thuật thất vọng thì thẹn quá hóa giận nên mới có thể hung hãn như thế.

Lúc này anh gửi một trang đến: Tặng em một cái máy bay trực thăng.

Phía bên kia mất một lúc lâu vẫn không trả lời, đoán chừng là đang đi thăm dò giá cả.

Dựa vào trình độ ham tiền của Nhiễm Thuật, chắc chắc sẽ phải xem thật cẩn thận.

Tang Hiến cũng không sốt ruột, yên lặng chờ đợi.

*

“4500 vạn… cái máy bay này ngầu quá đi!” Nhiễm Thuật nhìn một chút: “Màu vàng hay màu xanh đẹp hơn nhỉ? Món này được tùy chọn à? Mình chưa mua bao giờ… Giờ mà hỏi Tang chó má thì anh ấy có cười vô mặt mình không? Hôm nay miệng anh ấy thúi lắm. Thôi để mình suy nghĩ thêm… Uầy, không có nhiều thông tin về thủ tục mua bán, không ai mua trực thăng à? À có mỗi 98 cái trên thế giới thôi, mình sẽ không là người đầu tiên ở Trung Quốc chứ…”

Nhiễm Thuật nhìn một lát rồi mới trả lời Tang Hiến: À, cũng tạm được.

X: Anh xem lịch trình của em rồi, mười ngày nữa em có một kỳ nghỉ hai ngày. Anh sẽ sắp xếp chuyến bay cho em, để em về làm thủ tục.

R. S: Ok.

X: Ừm, anh đi tắm rửa đây.

Nhiễm Thuật nhìn màn hình lại tức giận lần nữa, vừa mới bị máy bay trực thăng dỗ xong thì lại tức giận bởi vì Tang Hiến đi tắm.

Đang nằm trong chăn lăn lộn trong tức giận, thấy cuộc gọi video của Tang Hiến là vui lên trong nháy mắt, khóe miệng cười toe toét. Nhưng lúc cậu ấn nhận cuộc gọi, mặt cậu đanh lại.

Hôm nay Nhiễm Thuật rất nghiêm túc, cả cuộc gọi đều không quá quan tâm để ý đến Tang Hiến mà chỉ chăm chú xem với gương mặt nghiêm túc, sau đó trò truyện với Tang Hiến đến đêm khuya.

Tang Hiến nói một câu, cậu sặc một câu.

Cứ như vậy, họ đấu võ mồm với nhau như cũ.

*

Mười ngày sau, Nhiễm Thuật đi thẳng tới tổng công ty của Tang Hiến.

Không ít người trong công ty đều biết tập đoàn của bọn họ đang thu mua một công ty giải trí nhưng không ai nghĩ rằng nghệ sĩ của công ty đó sẽ tới công ty mình, thậm chí còn tiến vào một cách rất đường hoàng.

Nhiễm Thuật nghênh ngang đeo kính râm vào thang máy với Thẩm Quân Cảnh.

Hầu hết nhân viên ở đây đều là người hiểu chuyện. Họ không kéo nhau đến tham gia hóng hớt.

Tuy nhiên vẫn có rất nhiều nhân viên nghe tin chạy tới. Bọn họ lao nhao tập trung tại sảnh lớn để xem, rốt cuộc nhìn thấy Nhiễm Thuật và Thẩm Quân Cảnh đang hàn huyên với nhau trong thang máy lồng kính.

Không hổ danh ngôi sao hạng A một thời, khí chất đúng là ghê gớm. Đứng làm dáng đại là không khác gì chụp poster, cứ như đang quay phim thần tượng.

Nhưng mà nội dung buôn chuyện trong thang máy lại là…

Nhiễm Thuật nhìn dòng người bên ngoài thang máy, nói: “Tôi muốn ăn bún cay thập cẩm, nhiều tôm.”

“Tôi cảm thấy Tang Hiến nhất định đã đặt trước bàn đồ ăn cao cấp cho cậu rồi, dù sao cậu chỉ thích mấy cái đẹp mã nhưng không thực dụng, ai ngờ hôm nay cậu thực tế ghê.”

“Chậc, muốn uống Cocacola.”

“Để tôi bảo người đi mua cho cậu.”

“Không được, trà sữa với Coca tôi uống vào không ngủ được, đêm về mà còn hưng phấn, còn hơn cả cà phê nữa.”

Cửa thang máy mở ra, Nhiễm Thuật còn đang bàn chuyện ăn uống với Thẩm Quân Cảnh: “Ngày mai chúng ta đi ăn oa lạc* đi, để tôi rủ bọn Ngọc Ca.”

(*)

“Chỉ sợ Ngọc Ca và mấy người khác bị cấm ăn bên ngoài.”

“Vận động viên thật phiền phức.”

Ngược lại, Nhiễm Thuật rất ít khi đến công ty Tang Hiến, nhìn thấy chỗ này có hơi thay đổi, cậu chỉ vào một cái phòng, nói: “Tầng này còn có phòng tập nữa hả? Phúc lợi của công ty à?”

“Là cho chủ tịch Tang.”

“Không phải anh ấy rất bận sao?”

“Ừ, nhưng mỗi khi có thời gian thì vẫn đi, dù sao thì… cũng có người thích thân hình của nó, nó tập để duy trì.”

Vốn Nhiễm Thuật chỉ tiện mồm hỏi một chút, nghe được câu trả lời này thì vui lên, hài lòng nở nụ cười.

Thẩm Quân Cảnh không nói gì thêm, chỉ là cảm thấy chân răng hơi ê.

Vào văn phòng Tang Hiến, anh đang ở cách đó không xa cùng mấy nhân viên. Nhìn thấy Nhiễm Thuật đến, anh nói ngay: “Mua cho em ấy, mấy người giới thiệu cho em ấy đi.”

Mấy nhân viên công tác thấy người vào là Nhiễm Thuật thì nhao nhao lên vì ngạc nhiên nhưng vẫn chỉ lịch sự bắt tay chào hỏi.

Nhiễm Thuật lại rất lạnh nhạt, cậu thường xuyên đối mặt với những trường hợp như vậy.

Ngó nghiêng giây lát, cậu ngồi xuống một cái ghế cạnh Tang Hiến, nghe mấy người giới thiệu.

Tang Hiến chỉ là người dự thính, chống cằm, chưa nói lời nào.

Ánh mắt anh liếc qua, đột nhiên chú ý đến outfit của Nhiễm Thuật là quần áo bình thường. Quần jeans, giày thể thao nhưng lúc giơ chân lên có thể thấy bên trong có… tất chân màu đen.

Chỉ có lúc cử động mới có thể nhìn thấy một chút mắt cá chân.

Có lẽ trong mắt người bình thường, cảnh này rất lạ lùng.

Nhưng mà đây là… đam mê biến thái của Tang Hiến.

Chân Nhiễm Thuật vừa nhỏ vừa thẳng, cực kỳ hợp quần tất lưới.

Trước mặt Nhiễm Thuật là bàn làm việc to đùng, có thể che mắt những người khác.

Cho nên chỉ có Tang Hiến ngồi cạnh cậu là có thể nhìn thấy.

Thậm chí anh còn biết, đó là Nhiễm Thuật cố ý mặc cho anh nhìn.

Anh tỏ vẻ bình tĩnh, không làm gì hết, dường như không hề để ý đến.

Ai ngờ đúng lúc này Nhiễm Thuật lại vắt chéo chân một cái, lộ ra cái quần bên trong… Là quần tất lưới.

Tang Hiến rất muốn kiềm chế ánh mắt của mình nhưng vẫn không nhịn nổi mà liếc mấy cái.

Tự nhiên anh cảm thấy hơi khát, tay không kìm được mà dùng tay nới cổ áo mình ra, như là cà vạt bị hơi chật.

Nhưng lúc này vẫn còn có những người khác ở đây, anh chỉ có thể tiếp tục lạnh lùng, duy trì dáng vẻ không động đậy như trước.

Sẽ tốt hơn nếu… cậu không lén lút nhấc tay vịn của ghế lên.

Đương nhiên là do Nhiễm Thuật cố ý.

Cậu muốn tên chó này nhìn thì thấy mà gặm thì không nổi.

Xem tên chó này có nhịn được nữa hay không!

***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN