Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em


Chương 33


Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc hoàn thành thu thập ở địa điểm thứ ba thì tới địa điểm thứ tư, quả nhiên thấy đám người không tuân thủ quy tắc kia đã tập trung ở chỗ này.

Họ biết địa điểm thứ ba chắc chắn đã được Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc lục tìm hết nên có tới đó thì cũng không kiếm được gì, vì vậy dứt khoát vượt qua hai người, đi thẳng tới cùng một chỗ luôn.

Lúc này, mọi người đang tập trung trước máy đấm bốc, vận động viên chạy cự li dài vừa mới đá một lần, con số hiển thị là 2100.

Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc đứng trước máy đấm bốc, nhìn hành động của bọn họ.

Có lẽ mấy người đó đã ở đây cố gắng một lúc rồi, đồng thời cũng đã giấu giấy gợi ý đi, không định để hai người họ nhìn thấy. Vì thế bọn cậu chỉ có thể dựa vào hành động của sáu người để suy luận điều bí ẩn ở cơ quan này.

Tùy Hầu Ngọc nhìn thoáng qua rồi nói: “Chắc chắn không phải so xem ai mạnh nhất, có lẽ phải làm sao để ba lần tác động lực cộng lại ra được một con số nào đó thì mới có thể mở cơ quan. Nhưng để khống chế lực ra được con số đó thì rất là khó nên họ mới phải thử lâu như vậy.”

Nhóm người bị lộ manh mối cũng không hoảng, dù sao quan trọng vẫn là con số kia. Họ không biết số bao nhiêu thì cũng không thể qua cửa.

Lưu Huân mỉm cười với Nhiễm Thuật: “Trao đổi manh mối đi.”

Nhiễm Thuật không trả lời cậu ta, quay qua nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc hơi do dự: “Cái nguyên lý máy móc kia của cậu chắc chắn không có tác dụng với chúng tôi, không có giá trị để trao đổi chút nào.”

“Không phải của hai anh là thời gian biểu à. Em đoán gợi ý trong cái máy này là manh mối để loại trừ thời gian sai lệch. Trao đổi xong, chúng em sẽ nói con số cho các anh.”

“Được thôi.” Tùy Hầu Ngọc đồng ý trao đổi một phần thông tin với bọn họ.

Đôi bên trao đổi rất thoải mái.

Dù sao bọn họ cũng đã thử một hồi ở đây rồi, quá khó để thực hiện được con số chính xác với cái máy này. Cứ cho là bọn họ biết đáp án cuối cùng nhưng chưa chắc có thể mở ra.

Sau khi lấy được con số 6523, Tùy Hầu Ngọc thử dùng nắm đấm để tấn công. Con số hiển thị là 1720.

Nhiễm Thuật nhìn một chút, không kìm được hỏi: “Số này dựa vào gì vậy?”

“Chắc cho vui thôi.” Tùy Hầu Ngọc trả lời xong thì thử dùng chân đá, được số 2312.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc thầm tính toán một chút, cậu điều chỉnh lại máy móc.

Lần thứ nhất 2310

Lần thứ hai 2310.

Cả hai lần đều ra cùng một số khiến mọi người ở đây không khỏi trầm trồ. Có thể thấy Tùy Hầu Ngọc kiểm soát lực rất đúng, mỗi lần ra sức đều giống nhau.

Lần cuối cùng mới quan trọng.

Tùy Hầu Ngọc vẫn chọn dùng chân như cũ, dùng lực đá ra.

Trước kia cậu đã từng học tán đả, bây giờ rốt cuộc cũng có dịp thể hiện. Một cú đá này vừa gọn gàng dứt khoát lại ung dung duyên dáng.

Số bắt đầu tăng, cuối cùng dừng lại ở 1903.

Máy móc tích lũy đến giá trị quy định thì vang lên âm thanh nhắc nhở. Phía dưới ánh đèn lấp lóe, cửa cabin mở ra. Nhiễm Thuật vội vàng nhảy xồ ra, không chờ được máy móc mở hết đã lấy gợi ý từ trong khe hở.

Sau khi cầm lấy, cậu nhanh chóng đưa cho Tùy Hầu Ngọc.

Cùng lúc đó vài tiếng chuông bất ngờ reo, tất cả ánh sáng ở bãi đất hoang tắt ngúm, để lại hiện trường chìm vào bóng tối, giơ tay trước mặt cũng không thấy gì.

Cũng may ekip chương trình không đến nỗi không để lại ánh đèn nào. Sau khi hồi chuông kết thúc thì cách đó không xa hiện lên đốm sáng đỏ sậm, lờ mờ có thể thấy được dãy hành lang dài dằng dặc.

Nghĩ lại có khi họ phải đi qua từ chỗ này.

Giữa màn đêm, Lưu Huân đưa tay như muốn bảo vệ Nhiễm Thuật. Cậu ta biết Nhiễm Thuật sẽ sợ hãi những lúc thế này.

Đáng tiếc là Tùy Hầu Ngọc đã kéo Nhiễm Thuật đến bên cạnh mình, động tác nhanh gọn lẹ như xách gà con.

Nhờ ánh sáng màu đỏ đậm mà đám người có thể lờ mờ thấy hình dáng của những người khác trong phòng, đoán xem họ đang ở đâu.

Lưu Huân thấy Nhiễm Thuật sợ đến run chân, đang ngồi xổm trên mặt đất ôm Tùy Hầu Ngọc không buông tay.

Tùy Hầu Ngọc phán đoán xung quanh một chút, nói: “Chúng ta cần đi sang bên kia.”

“Ngọc Ca… Tớ sợ, cậu nhìn đi mấy cái ô vuông trên sàn nhà đang di chuyển kìa…”

Sàn nhà được thiết kế theo phong cách Pháp cổ, gạch vuông trắng đen. Lúc ánh đèn chiếu xuống hiện ra hiệu ứng mắt cá, những ô vuông như đang uốn lượn lên xuống.

Lúc này, gần đó vang lên một tiếng cười quỷ dị, gió lạnh lúc gần lúc xa, thổi thẳng vào cổ.

“Ngọc Ca…” Nhiễm Thuật xin giúp đỡ lần nữa.

“Đi thôi.” Tùy Hầu Ngọc vừa nói phát lực, chân bước về phía trước, Nhiễm Thuật ôm chặt chân cậu cũng đi theo tiến lên.

Hình như ghét năng suất chậm thế này, hơn nữa thân thể Nhiễm Thuật hơi khó kiểm soát, Tùy Hầu Ngọc đành vươn tay nắm lấy áo sau gáy cậu, đích thị là tư thế này kéo Nhiễm Thuật tiến về trước thêm mười mét.

Trên đường, Lưu Huân đuổi kịp bọn họ, hỏi: “Thời gian chênh lệch trên thời gian biểu không nhiều, bọn tôi muốn đến mật thất máy móc vô hiệu hóa cơ quan.”

Tùy Hầu Ngọc không trả lời vì trong hành lang xuất hiện một NPC. Người này chắc cùng một loại với NPC xuất hiện ở địa điểm xuất phát của bọn Lưu Huân. Họ cần thoát khỏi sự truy đuổi của NPC mới được.

NPC đột nhiên xuất hiện khiến người chơi rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Tùy Hầu Ngọc sợ Nhiễm Thuật chạy ngược về phía sau nên túm cậu lao về phía trước.

Lưu Huân vẫn luôn cảm thấy Tùy Hầu Ngọc rất gầy, không ngờ rằng Tùy Hầu Ngọc có thể bê người ta chạy như điên, chân không dừng một bước.

Cậu ta không khỏi kinh ngạc nhưng vẫn đồng hành cùng hai người, cùng nhau trốn vào một căn phòng nhỏ.

Căn phòng có vài cái giường, họ vội vàng trốn dưới gầm giường.

NPC đến đây và lượn lờ vài vòng, sau đó thì rời đi.

Bọn họ vẫn chưa lập tức rời gầm giường ngay, Tùy Hầu Ngọc nói ra suy nghĩ của mình: “Chuông vang lên tức là gián điệp đã đến phòng máy. Vì gián điệp phải đến phòng máy hai lần một ngày mới giữ được cho máy móc tiếp tục hoạt động, máy móc hoạt động thì mới điều khiển được người biến dị.

“Ừ.” Lưu Huân nhìn sơ đồ máy móc, đồng ý với quan điểm này.

Tùy Hầu Ngọc đưa thời gian biểu của mình ra, chỉ vào hai mốc thời gian, sau đó lại lấy manh mối mình mới tìm được cho Lưu Huân xem: “Đây là thời gian thứ nhất phải đến khu máy móc, nhưng lúc này nhóm chúng tôi đang ở nhà kho.”

Nhiễm Thuật cũng đi tới gần, để giữ khoảng cách với Lưu Huân, cậu cố tình ngồi xổm phía sau Tùy Hầu Ngọc, nói: “Lúc hai nhóm kia đến, họ có nói với cậu họ đến từ đâu không?”

Trước tiên, Lưu Huân xác định nhóm này không phải gián điệp.

Lưu Huân khá hiểu Nhiễm Thuật, quan sát trạng thái của Nhiễm Thuật thì có thể đoán rằng, hẳn Nhiễm Thuật không thể nào là gián điệp được.

Tùy Hầu Ngọc thì cậu ta không rõ lắm nhưng Nhiễm Thuật rất đơn thuần, điều này cậu ta có thể chắc chắn.

Lại thêm đầu mối về thời gian, đúng là bọn họ đã ở cùng một chỗ, như vậy gián điệp chỉ có thể nằm ở hai nhóm còn lại.

Tùy Hầu Ngọc tiếp tục phân tích với bọn họ, nói năng trật tự rõ ràng. Lưu Huân và đồng đội của cậu ta hoàn toàn đồng ý, quan trọng nhất là Nhiễm Thuật nghe cũng hiểu, gật đầu liên tục. Có thể thấy rằng Tùy Hầu Ngọc giảng giải rất mạch lạc.

Sau khi ghép các manh mối dưới gầm giường xong, bốn người họ đều đồng ý.

Nhóm của Lưu Huân định đến khu máy móc phá giải cơ quan, mà việc này cần sự phối hợp của nhóm khác ở nơi khác, như vậy mới có thể phá hủy hoàn toàn.

Vô hiệu hóa cơ quan xong, nhóm bốn người bọn họ sẽ đi tìm chìa khóa du thuyền, tìm xong là có thể tẩu thoát thành công.

Sau khi đồng ý, họ chia nhau ra để hành động

*

Vị trí của Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc là ở chỗ cái giếng điện.

Họ phải giải được câu đố ở đây, tìm công tắc điện sau đó kéo chính xác cái công tắc đó mới có thể phối hợp với nhóm Lưu Huân vô hiệu quá cơ quan.

Tùy Hầu Ngọc cũng giải mã, nghiêm túc nghiên cứu công tắc điện, thăm dò xem ấn xuống như thế nào. Sau đó nhân dịp Nhiễm Thuật không để ý tìm tới một mớ dây kẽm, cẩn thận sắp xếp.

Hoàn thành giải mật mã, bọn họ gạt công tắc điện xuống. Năm giây sau, căn phòng ngập tràn ánh đèn xanh lá.

Cùng lúc đó, tất cả những cơ quan trên đảo cũng bị vô hiệu hóa.

Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc đập tay ăn mừng sau đó chạy ra ngoài tìm đạo cụ cuối cùng: Chìa khóa du thuyền.

Nhiễm Thuật từng cho rằng bọn họ có được trong tầm tay, không may thay công cuộc tìm kiếm chìa khóa của bọn họ không mấy suôn sẻ. Đã có một nhóm khác lấy được chìa khóa, giờ đang chạy như điên ra chỗ du thuyền.

Nhiễm Thuật nhìn bọn họ thở dài: “Chậm chân rồi.”

Tùy Hầu Ngọc vỗ bả vai Nhiễm Thuật an ủi: “Không sao, kỳ này chúng ta nắm giữ rất nhiều gợi ý, nói không chừng tìm được gián điệp.”

Đúng lúc đó, xung quanh tối đen.

Cơ quan lại khởi động lần nữa, NPC xuất hiện.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lưu Huân hoảng hốt: “Rõ ràng chúng ta đã vô hiệu hóa nó rồi mà.”

Những người khác cũng nhao nhao thắc mắc: “Chúng ta đều ở đây, sao cơ quan lại khôi phục rồi?”

Nhiễm Thuật cả người mông lung.

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Cứ cho là họ rất nhanh đã chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn bị NPC bắt được.

Ekip chương trình tuyên bố: “Trong thời gian quy định nếu mọi người không thể thành công trốn thoát, gián điệp sẽ thắng.”

Đến lúc bỏ phiếu cho gián điệp, Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc thương lượng rất lâu rồi mới bỏ phiếu.

Khâu bỏ phiếu kết thúc, nhóm được chọn là gián điệp cực kỳ vô tội đi ra: “Phải công nhận gián điệp tập này giỏi ghê. Trong lúc tất cả chúng ta tập hợp tại một chỗ, không những khôi phục lại cơ quan mà còn đẩy thân phận gián điệp lên người chúng tôi nữa chứ.”

“Diễn vậy đủ chưa?” Nhiễm Thuật không tin, nói rất thuyết phục: “Tôi tin tưởng Ngọc Ca, cậu ấy nói là mấy người thì chắc chắn là mấy người.”

“Các cậu sẽ hối hận!” Nhóm kia sụp đổ nói.

“Mấy người không hiểu thực lực của Ngọc Ca đâu. Năm đó thi đại học, Ngọc Ca của tôi là thủ khoa đó, học bá luôn!”

Lúc này ekip chương trình công bố kết quả: “Tập này mọi người trốn thoát thất bại, gián điệp sẽ có hai huychương. Mặt khác, mọi người cũng không bầu ra được gián điệp thực sự, gián điệp sở hữu tổng cộng bốn huy chương.”

Nhiễm Thuật nghe xong, khó tin mở to hai mắt nhìn ekip chương trình, sau đó lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, kinh ngạc nói: “Ngọc Ca, chúng ta bỏ lỡ chi tiết nào sao? Sao lại phân tích sai rồi?”

Ekip chương trình nói: “Tập này không dùng luật cũ nên đồng đội của gián điệp không biết thân phận của hắn. Đồng thời gián điệp cũng không được đến sớm làm quen trước với hiện trường, độ khó trò chơi tăng thêm nên được tặng thêm hai huy chương nữa.”

Nghe đến đó, Nhiễm Thuật lại im lìm.

Lưu Huân đoán được cái gì đó, nhìn về phía Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc.

Những người chơi khác cũng nhao nhao nhìn về phía Nhiễm Thuật, bắt đầu có người sụp đổ rồi cười: “Đồng đội cũng không biết thân phận gián điệp? Quay xong cũng không biết đồng đội mình là gián điệp hả?”

Ekip: “Không sai.”

Nhiễm Thuật nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc mỉm cười với cậu, khuôn mặt xinh đẹp lúc cười lên trông như thiên sứ.

Nhiễm Thuật thăm dò hỏi: “Là thật sao? Ngọc Ca… không phải là cậu chứ?”

Đến nước này rồi, Tùy Hầu Ngọc cũng không phủ nhận nữa: “Là tớ nè…”

Nhiễm Thuật không biết nên khóc hay cười: “Cậu thế này lại khiến tớ ngốc nghếch quá.”

“Nhưng cậu có sáu cái huy chương.”

“À, hình như… cũng tốt nhỉ.” Nhiễm Thuật ngơ ngác đi lấy huy chương, sau đó nói với những người khác: “Tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nữa nhưng tôi thắng rồi.”

Lưu Huân nhanh chóng hỏi: “Chuyện cơ quan là như thế nào?”

Tùy Hầu Ngọc lạnh nhạt trả lời: “Tôi xem qua sơ đồ máy móc của các cậu và phân tích một chút. Tôi buộc một sợi dây kẽm lên công tắc điện, dây kẽm nối với đồng hồ quả lắc bên trên. Một lúc sau kim đồng hồ nâng lên sẽ kéo công tắc theo. Công tắc bật thì bên kia các cậu làm gì cũng vô dụng. Cho nên cơ quan lại được khởi động lại, quay lại cũng muộn rồi.”

Lưu Huân vẫn chưa hiểu: “Nhưng lúc hai người cần phải đến phòng máy, chúng ta đều ở kho hàng mà?”

“Đáp án bị loại mà tôi cho cậu xem là cái tôi nhặt được từ một NPC đã bất tỉnh, số lượng trên đó đã bị sửa, còn manh mối ẩn lấy được từ máy đấm bốc bị tôi giấu rồi.”

“Òooo.” Lưu Huân gật đầu cam chịu.

Một thành viên khác cảm thán: “Lần này Nhiễm Thuật đúng là nằm không cũng thắng.”

Một người khác cũng thán phục theo: “Hồi trước, một mùa cậu ấy cũng chưa từng có nhiều huy chương như vậy, giờ lại hốt sáu cái một lần! Sáu cái luôn!”

Cuối cùng Nhiễm Thuật cũng nở nụ cười, cầm huy chương vui hết nấc: “Ngọc Ca của tôi rất là đỉnh!”

Sau đó cằm Tùy Hầu Ngọc vênh lên, cười rạng rỡ: “Quen rồi!”

***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN