Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em


Chương 44


Buổi tối, Nhiễm Thuật rửa mặt xong, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, phóng đi như một viên đạn bắn, đổ lên giường, nằm trên đó gửi tin nhắn cho Tang Hiến: Em nhớ anh yêu quá.

X: Đây mới là ngày đầu tiên anh đi công tác.

R. S: Không phải là em đang giữ quan hệ với anh trai số một à!

X: Xem ra gần đây em rất vừa ý với livestream gần nhất.

R. S: Cũng không hẳn, anh trai đang làm gì vậy? Có nhớ người ta không?

Tang Hiến không tiếp tục trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi video tới, cậu nhanh chóng kết nối.

Sau khi kết nối xong, Tang Hiến nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, dường như là đang quan sát.

Nhiễm Thuật nhận ra chỗ mà Tang Hiến đang tập trung nhìn vào. Cậu lấy tay che lông mày của mình, giải thích: “Em rửa mặt rồi, anh đừng nhìn lông mày của em.”

Rõ ràng những chỗ khác của Nhiễm Thuật đều rất bình thường nhưng lông mày lại rất thưa, màu sắc lại nhạt. Mỗi lần rửa mặt sẽ rửa trôi luôn cả lông mày.

Cậu là một chàng trai đẹp, cụm từ “mày rậm mắt to” lại thiếu mất hai chữ “mày rậm”.

Tang Hiến đã quen, gật nhẹ đầu hỏi: “Anh trai hạng nhất gọi video cho em mà em chỉ cho anh xem cái này à?”

Nhiễm Thuật lập tức trở nên vui mừng, Tang Hiến có hứng* rồi à?

(*)

Cậu lập tức đứng dậy, tìm một cái giá cố định điện thoại rồi nói: “Thời gian dành cho phép lạ sẽ từ từ bắt đầu!”

Nói rồi cậu tiến vào trong phòng để quần áo.

Chưa đầy một lát sau, cậu mặc đồ bác sĩ đi ra, đối diện ống kính chỉnh sửa quần áo, lầm bầm: “Không có lông mày cũng rất cấm dục đúng không?”

Tang Hiến chống má, nhìn Nhiễm Thuật trên màn hình. Ánh mắt anh nặng nề, quan sát cậu trong chốc lát rồi nói: “Cũng được.”

“Em đi kẻ lông mày.” Câu nói rồi đi ra khỏi ống kính.

Chưa đầy một lát sau, cậu đứng trước ống kính hỏi: “Lúc này thì sao, cảm giác thế nào?”

Vì từ hồi học sinh đã bắt đầu vẽ lông mày nên chuyện kẻ lông mày đối với Nhiễm Thuật mà nói quả thật là dễ như trở bàn tay, có thể vẽ xong rất nhanh.

Nói rồi, cậu nhìn về phía ống kính đi mấy bước. Quả thật có chút dáng vẻ của bác sĩ trong phim thần tượng, có điều kém bác sĩ ngoài đời thực một chút, chủ yếu là ánh mắt của Nhiễm Thuật không đủ thông minh.

Cũng may Tang Hiến vẫn rất cổ vũ cậu: “Cũng không tệ lắm.”

“Nhìn biểu cảm của anh… không cảm thấy hứng thú lắm!” Nhiễm Thuật bĩu môi, xoay người đi vào trong phòng quần áo lần nữa.

Chưa đầy một lát sau, Nhiễm Thuật đeo dây da thuộc đi ra, trên cổ còn đeo một cái lục lạc.

Cậu cố ý xoay người sang chỗ khác cho Tang Hiến nhìn: “Nhìn này, cái đuôi!”

“…” Tang Hiến nhìn cậu, hơi nhướn mày lên.

Dường như Nhiễm Thuật đang tìm kiếm gì đó trong phòng. Cuối cùng cậu tìm ra một cái cài tóc tai mèo lên, kêu “meo” một tiếng với điện thoại.

Điện thoại Tang Hiến ở đầu bên kia chao đảo, thật lâu sau mới được đặt ổn định lại lần nữa. Anh nói: “Đẹp lắm, chờ anh về mặc cho anh xem.”

“Không, cái này là do Lữ Ngạn Hâm cho em mà. Cứ phải đưa vào lúc chúng ta chia tay để kích thích em. Bây giờ em kích thích anh.” 

Nhiễm Thuật kể xong thì lại lần nữa rời khỏi ống kính. 

Tang Hiến chưa được nhìn đủ nhưng không nói gì. Anh sợ nhìn lâu thì anh sẽ trở về tìm Nhiễm Thuật trong tối nay mất.

Một lát sau, Nhiễm Thuật cầm quần áo khác đi đến, nói: “Lữ Ngạn Hâm còn gửi cho em đồng phục! Còn có rất nhiều bít tất nữa, anh nhìn nè.”

Vừa nói chuyện, cậu vừa thay lại áo ngủ.

“Đã mở ra nghĩa là em đã thử rồi à?”

“Chắc chắn là phải thử để xem thử size có vừa không chứ!”

“Em mặc lại lần nữa cho anh xem.”

“Không.” Nhiễm Thuật cười gian xảo với màn hình: “Em phải để lại cho anh một chút nhớ mong chứ, nếu không thì làm sao giữ chân anh trai số một của em được?”  

“Được, được lắm.” Tang Hiến xem xong thì hít sâu một hơi: “Ba ngày nữa anh về ngay.”

“Có gặp anh hay không không quan trọng, liên tục gửi quà cho em là được rồi.”

“Được, anh biết rồi.”

Nhiễm Thuật vứt quần áo xuống, cầm điện thoại quay trở lại giường lần nữa, nằm xuống, nhìn màn hình hỏi: “Anh trai có nhớ em không?” 

“Ừm, nhớ.”

“Vậy em hỏi anh, tại sao trước đó anh không gọi điện cho em?”

“Anh đang làm việc.”

“Ừm…”

Tang Hiến hạ mắt xuống: “Được rồi, em đi ngủ sớm chút đi. Anh thức một đêm tăng tốc làm xong việc, tranh thủ về sớm một chút.”

“Anh đừng thức khuya quá nhé.”

“Lúc nãy em đã bồi bổ cho anh rất khá rồi, yên tâm đi.” 

“…”

Cúp điện thoại, Nhiễm Thuật nằm ở trong chăn lật người, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao mà cứ xa nhau mãi…”

“Được rồi, tách ra cũng tốt, có thể nghỉ ngơi mấy ngày, nếu không thận của mình cũng không chịu nổi… Chuyện này mà nếu không tiết chế thì có khác gì Ngọc Ca?”

*

Tối ngày thứ hai.

Lại kết thúc một ngày livestream, Nhiễm Thuật cầm kịch bản trong tay nhưng hai mắt lại vô hồn, xem không vào.

Lúc này ở cổng xuất hiện tiếng động. Nhiễm Thuật nghe thấy tiếng ấn mật mã, đoán hẳn là Tiểu Tề đưa bữa ăn khuya đến cho mình nên không động đậy, tiếp tục thả lỏng.

Chưa đầy một lát sau, từ phòng khách truyền đến tiếng thay giày, mở túi giao hàng.

Nhiễm Thuật cuối cùng cũng buông kịch bản xuống, mở cửa đi ra ngoài lại nhìn thấy một bóng người cao lớn, không khỏi sững sờ.

Cậu ngưng động tác, nhìn thấy Tang Hiến quay đầu về phía cậu nói: “Anh gặp Tiểu Tề ở dưới lầu.”

“Trùng hợp như vậy à?”

“Ừm, trước đó anh đã liên lạc với cậu ấy, cậu ấy chờ anh một lát.”

“Không phải còn tận hai ngày anh mới về được à?”

“Nhớ em.”

Nhiễm Thuật cong khóe môi, ra vẻ bình tĩnh đi qua, đứng bên cạnh Tang Hiến.

“Mau ăn đi, livestream rất mệt.” Tang Hiến nói với cậu.

“Đột nhiên em không muốn ăn, muốn cắn chồng em hai miếng trước.” Nói rồi, cậu bám lên người Tang Hiến.

Tang Hiến bế con quái vật bạch tuộc nhỏ đang treo trên người mình lên, hôn cậu rồi mang cậu vào trong phòng ngủ, nhưng anh không lập tức lên giường mà đẩy cửa phòng để quần áo ra.

Nhiễm Thuật ngừng hôn, vòng tay quanh bả vai Tang Hiến, hỏi anh: “Anh về vì cái đuôi hay về vì em?”

“Thật ra còn vì lục lạc nữa.”

Tang Hiến đứng ở trước tủ, ôm Nhiễm Thuật nhẹ nhàng như đang ôm một đứa bé, thậm chí còn có thể chỉ ôm bằng một tay.

Anh cầm một đôi tất, hỏi cậu: “Mặc cái này nhé?”

“Không.” Nhiễm Thuật lười biếng tựa lên vai Tang Hiến: “Lần trước em mặc anh không biết quý, cuối cùng em phải lén đi nhà vệ sinh cởi ra, sau này anh đừng hòng nhìn thấy nữa.”

“Anh mặc cho em.”

“Không mặc!”

Có lẽ Tang Hiến chỉ hỏi khách sáo thế thôi, chọn xong thì cầm vài món rồi ôm Nhiễm Thuật đi ra ngoài.

Lục lạc rung lên không biết mệt, Nhiễm Thuật lắc đuôi, “meo” một đêm với Tang Hiến.

Cũng không ăn khuya được.

*

Nhiễm Thuật hẳn là rất mệt, cậu ngủ rất sâu.

Tang Hiến đứng dậy, dọn căn phòng lộn xộn, cầm tất rách đến mức không thể mặc được nữa lên ném vào trong thùng rác.

Anh đi vào trong phòng bếp xử lý bữa khuya chưa ăn được, lại nhìn thấy một túi thuốc quen thuộc ở trong thùng rác.

Anh nhìn cái túi, im lặng, nghĩ mình có nên kiềm chế lại chút không. Thể chất của Nhiễm Thuật dường như không tốt, tuổi cũng lớn hơn trước rồi, sợ là không thể làm lung tung như trước nữa.

Một người yếu ớt như thế mà phải uống thuốc đắng như vậy, hẳn ngũ quan đều co rúm lại với nhau.

Dù vậy cũng chỉ lén uống một mình, không nói với anh.

Quả nhiên, Nhiễm Thuật của anh đã trưởng thành rồi.

Tang Hiến rất vui mừng.

Dọn dẹp đâu vào đấy rồi, Tang Hiến quay về phòng, rón rén vén chăn lên, nằm bên cạnh Nhiễm Thuật.

Anh hôn nhẹ lên trán Nhiễm Thuật, lại nhìn thấy Nhiễm Thuật đưa tay như đang tìm kiếm gì đó. Sau khi hiểu ý cậu, anh cầm tay Nhiễm Thuật kéo qua, quả nhiên Nhiễm Thuật thỏa mãn ngủ tiếp.

Lúc này, Tang Hiến nhìn thấy một con mèo đen bước chân nho nhã đi tới, đứng lên người Nhiễm Thuật.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đã đi thi đấu, lần nữa giao Đại Ca cho Nhiễm Thuật chăm sóc.

Sau khi đến, Tang Hiến vẫn luôn “bận rộn” với Nhiễm Thuật, giờ mới chú ý đến Đại Ca.

Tang Hiến đưa tay sờ đầu Đại Ca. Đại Ca là mèo của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch, hẳn cũng là một con mèo đã trải qua sóng to gió lớn, sẽ không chú ý đến hành động của anh và Nhiễm Thuật.

Quả nhiên Đại Ca vẫn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh như trước, giẫm lên người Nhiễm Thuật, đi đến chỗ đầu cậu thì dừng lại, ghé vào người cậu liếm tóc.

Dường như Nhiễm Thuật mới ngủ, rất dễ bị đánh thức. Tang Hiến chỉ có thể đưa tay ngăn Đại Ca lại.

Đáng tiếc Đại Ca chỉ kiêu ngạo nhìn Tang Hiến một lát như đang nói: Nó chỉ là đang chăm sóc người hầu của nó, người đàn ông không thức thời này không nên nhúng tay vào, cút đi.

Tang Hiến giằng co với Đại Ca trong chốc lát thì Nhiễm Thuật mơ màng mở mắt ra nhìn anh. Anh vội ôm Đại Ca vào trong ngực.

Nhiễm Thuật chưa tỉnh lại hoàn toàn, lại nhanh chóng rơi vào trong mộng đẹp.

Tang Hiến chỉ có thể liên tục ôm Đại Ca như thế để Nhiễm Thuật có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Dù sao đã bị anh giày vò đến mức phải lén uống thuốc Đông y nên phải ngủ đủ, nếu không thận sẽ càng không tốt.

Nhưng…

Chung quy là anh đã suy nghĩ đơn giản.

Sáng hôm sau, anh vừa mở mắt ra đã thấy Nhiễm Thuật đang khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo.

Anh hơi khó hiểu, tò mò nhìn về phía Nhiễm Thuật, lại thuận theo ánh mắt cậu nhìn về phía con mèo đang nằm ngủ ngon lành trong lồng ngực anh.

Dường như anh đã đoán ra được rồi.

Quả nhiên, Nhiễm Thuật ngay lập tức vén chăn đi xuống giường, vừa mặc quần áo vừa lầm bầm: “Anh về trong đêm khuya vừa đuôi vừa tai mèo, còn bắt em meo meo cả đêm, thì ra là anh muốn nựng mèo à? Trong nhà anh không phải có Bò Sữa à? Quýt nhỏ cũng đón về rồi đúng không? Anh đến chỗ của em làm gì?”

Tang Hiến chỉ có thể để Đại Ca ngủ một mình trên giường, đi theo Nhiễm Thuật vào trong toilet: “Không phải, đêm qua nó làm phiền em ngủ nên anh mới ôm nó.” 

“Nó quấy rầy em thì anh mang nó đến phòng khách đi! Em còn có một căn phòng cho mèo đấy! Kết quả anh lại cứ phải ôm nó ngủ?!” Giọng điệu của Nhiễm Thuật càng trở nên thảm thiết. 

“Anh sợ anh mà động đậy sẽ làm em tỉnh dậy.”

“Anh thật quan tâm em quá! Em may mắn ghê, có người bạn trai như anh, ôm mèo ngủ chứ không ôm em ngủ!”

“Không phải…”

Nhiễm Thuật đặt kem đánh răng và bàn chải điện xuống trước mặt Tang Hiến: “Nhanh đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi xéo đi!”

Tang Hiến chần chừ một lát, định nói gì đó thì nghe thấy Nhiễm Thuật quát: “Nhanh lên!” 

Anh chỉ có thể nghe lệnh rửa mặt dưới sự quan sát của Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật tiếp tục làm khó làm dễ: “Anh xem anh rửa nghiêm túc chưa kìa, có phải anh cũng muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ của em không? Em còn tưởng anh nhớ em thế nào, ra là tình một đêm, tỉnh dậy là anh đi ngay.”

“Chính em bảo anh rửa mặt nhanh đi.” 

“Vâng, toàn do em nói thôi, do em hết! Em lại cố tình gây sự đúng không?!”

“…”

Nhiễm Thuật nhanh chóng đi ra khỏi phòng, tìm quần áo của Tang Hiến rồi ném cho anh: “Mặc vào rồi đi nhanh lên, em nhìn thấy anh là thấy phiền lòng. Anh đi rồi đừng quay lại nữa, trong nhà anh cũng có mèo cho anh nựng đấy.”

Nói xong, đột nhiên cậu hiểu ra: “Khi đó anh đi thăm đoàn cũng là chạy đi thăm mèo chứ không phải đi thăm em đúng không? Chẳng trách bắt được mèo xong là đi ngay.”

Tang Hiến đang cầm đồ của mình: “…”

Ánh mắt anh ngày càng nặng nề.

“Anh nhìn em kiểu gì đấy, anh mất kiên nhẫn rồi à? Anh tìm mèo, chó của anh yêu đương đi. Đừng tìm em, bọn nó quan tâm anh biết bao, cũng không ồn ào! Anh tìm em làm gì?! Tìm em cũng không ôm em đi ngủ, anh ôm mèo… Anh vậy mà dám ôm mèo ngủ! Chia tay được rồi đấy! Chia tay!”

“…” Tang Hiến yên lặng đặt quần áo xuống.

“Anh để xuống làm gì, anh đi làm đi!”

“Không đi làm.”

“Không đi làm?”

“Làm em.” Tang Hiến nói rồi xách Nhiễm Thuật lên tiến vào trong phòng ngủ lần nữa, thấy Đại Ca đã bị bọn họ ồn ào làm cho rời khỏi phòng, Tang Hiến dứt khoát đóng cửa phòng lại.

Tiếp đó tập trung xử lý “yêu tinh chia tay” làm anh phiền lòng.

Thế mà anh còn lo lắng cho thận của Nhiễm Thuật cơ!

Nhiễm Thuật chính là thiếu | **.

***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN