Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em
Chương 63
Lúc Tang Hiến bưng bàn ăn lên lầu thì Nhiễm Thuật đang khóc nhè.
Tang Hiến không khỏi bất ngờ, anh đặt bàn ăn xuống, nghiêm túc nhìn Nhiễm Thuật và hỏi thăm: “Em sao thế?”
Với chuyện Nhiễm Thuật bỗng nhiên khóc nhè, Tang Hiến nghĩ trăm lần vẫn không hiểu nổi.
Nhiễm Thuật cũng không nói thật, quật cường khịt mũi một cái. Cậu hơi hất cằm lên, hiện rõ vẻ câng câng: “Em đói rồi.”
“Em khóc vì đói luôn à?”
“Vừa đói, vừa phiền.”
“Phiền cái gì?”
“Phiền chuyện… bạn trai cũ đã chết của em nhảy ra khỏi mồ cãi nhau đòi chia tay với em, ai cho anh ta gan chó đấy thế.”
“…” Tang Hiến cũng không nói được gì nữa.
Ban đầu, rõ ràng người làm loạn lên là Nhiễm Thuật, nhưng nếu như câu trả lời của anh không đúng ý Nhiễm Thuật, cậu sẽ lại trách anh.
Tang Hiến giúp Nhiễm Thuật dọn bát đũa ra xong, đặt bữa sáng trước mặt cậu, thử hỏi dò tiếp: “Cực kỳ thích bộ đồ này à?”
Chẳng lẽ là không thích mặc váy nên mới khóc?
Nhiễm Thuật ăn sáng, làu bàu trả lời: “Ừm, còn không có ren, không thể tôn lên vẻ đẹp của em.”
“Được, lần sau anh sẽ chú ý.”
Miệng Nhiễm Thuật tiếp tục lải nhải liên miên: “Nhất định anh phải chú ý, nếu không em chơi chếch anh.”
“Em chơi kiểu gì?”
“Chặn lỗ ống bơm của anh lại, khỏi cho anh sướng luôn.”
“…” Động tác ăn cơm của Tang Hiến chững lại một chút, lẩm bẩm nói: “Ngu ngốc…”
Nhiễm Thuật tức đến nỗi đặt luôn bát đũa xuống: “Sao anh còn mắng chửi người khác vậy?”
“Khen em đấy chứ, anh thích người ngu.”
“Anh bị bệnh gì rồi à?”
“Anh không có bệnh thì sao lại thích em được cơ chứ?”
Trong nháy mắt, Nhiễm Thuật không còn thấy ngon miệng nữa.
Tang Hiến lại nhắc nhở cậu: “Ăn đi, trong chén này không có vảy tường.”
Nhiễm Thuật lấm la lấm lét nhìn Tang Hiến một chút, nhận ra Tang Hiến đã nhìn thấu tội lỗi của mình. Cuối cùng cậu lại bắt đầu ăn một lần nữa, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, hai người cùng đi xuống vườn hoa dưới lầu.
Hôm nay, khi xuống đây vào ban ngày, Nhiễm Thuật mới để ý tấm gương dùng để khiến vườn hoa trông lớn hơn. Đằng sau tấm gương là một cái giếng nước, vừa lúc có thể che lại để không làm ảnh hưởng đến mỹ quan.
Xung quanh tấm gương còn có các vật trang trí khác, nhìn tổng thể rất hài hòa.
Chỉ cần không làm chuyện gì kỳ quái trước gương thì rất bình thường.
Cậu bước đến, lấy váy lau dấu vân tay từ đêm qua đi. Không thể không nói rằng mặc váy rất tiện, đỡ phải đi lấy khăn lau.
Chẳng trách con gái thích mặc váy thế.
Cậu đột nhiên ngộ ra.
Một mình Tang Hiến ngồi trên ghế phơi nắng, mù quáng nhìn theo Nhiễm Thuật.
Giờ phút này, Nhiễm Thuật đã đội lên bộ tóc giả xoăn dài. Cậu vẫn mặc đồ hầu gái như cũ, xách bình nước đi tưới nước trong vườn hoa.
Tưới một lúc, cậu đột nhiên nhìn về phía Tang Hiến, đề nghị: “Chắc là nên đem mấy con chó đến nhỉ? Có thể ồn ào hơn một chút, ở đây vườn lớn, đủ cho bọn nó chơi.”
Tang Hiến nghĩ một lát rồi trả lời: “Được.”
Tang Hiến lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng Thẩm Quân Cảnh gửi tin nhắn âm thanh tới. Nhiễm Thuật đang tưới hoa mà cũng có thể nghe thấy tiếng Thẩm Quân Cảnh gầm gừ: “Mày đột nhiên xin phép nghỉ, mình tao xử lý cục diện hỗn loạn còn phải dành thời gian đưa chó qua cho mày?!”
“Nhanh qua đây.” Tang Hiến trả lời xong thì chuyển khoản cho Thẩm Quân Cảnh.
“Lần sau chuyển tiền trước rồi nói sau thì có phải tình hữu nghị của chúng ta trường tồn rồi không?” Thẩm Quân Cảnh nhận được tiền chuyển khoản xong thì thái độ đã khá hơn.
Khoảng hai tiếng sau đó, Thẩm Quân Cảnh dẫn ba con chó xuất hiện ở trang viên.
Vốn dĩ Thẩm Quân Cảnh còn định đi vào ngồi xuống nghỉ một lát, dù sao cũng lái xe hai tiếng rồi. Kết quả là khi hắn nhìn thấy Nhiễm Thuật mặc đồ hầu gái thì dừng bước, sau đó quay người lại lên xe lần nữa: “Tao không xứng được nghỉ.”
“Tạm biệt.” Tang Hiến giữ chó mắt nhìn Thẩm Quân Cảnh rời đi.
Nhiễm Thuật nhìn thấy Thẩm Quân Cảnh nhẹ nhàng lái xe rời đi, không hiểu hỏi: “Em mặc váy khó không đẹp à? Cậu ta cứ như nhìn thấy ma ấy.”
“Đẹp lắm, cậu ta không biết thưởng thức thôi.” Tang Hiến đáp.
“Ý.” Nhiễm Thuật mở cái túi Thẩm Quân Cảnh mang tới ra, lấy đĩa ở bên trong ra ném.
Tang Hiến buông dây thừng giữ chó ra, để ba con chó tùy ý chạy trong vườn ở trang viên.
Nhiễm Thuật ném đĩa ra xa bên ngoài, đĩa bay ra thật xa.
Samoyed và Alaska lập tức phi nước đại đuổi theo cái đĩa đang bay, còn Husky thì lại đi đào đất, cũng không biết tại sao cỏ trên đất lại hấp dẫn sự chú ý của nó hơn.
Sau khi Nhiễm Thuật chơi ném đĩa với hai con chó một lúc, Husky rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhưng nó cũng không đuổi theo đĩa ném mà bắt đầu phi nước đại trong trang viên, sau đó đâm vào trong hồ sen.
Nhiễm Thuật nhìn hành vi kỳ lạ của Husky, cơ thể hơi ngừng lại một chút. Ngay sau đó, cậu bắt đầu đuổi theo Husky đang phi nước đại: “Mày đi ra cho tao! Đi ra! Dm! Mày bị điên hả, mày nhảy xuống nước làm gì, trong đó toàn là bùn! Trong rừng núi hoang vắng này làm sao tắm cho mày hả!”
Tang Hiến cũng không vội gì. Anh nằm trên ghế ở trong sân, lấy điện thoại di động ra quay cảnh Nhiễm Thuật mặc váy đang gào thét và phi nước đại, nhìn thế nào cũng thấy thú vị.
“Con chó ngu! Mày tên gì đó, mày có đi ra không! Mày chạy qua đó làm gì! Đó là hoa, mày đừng có ủi cả hoa!” Nhiễm Thuật vừa đuổi tới vườn hoa thì đột nhiên thấy Husky bắt đầu kêu rên. Cậu tiến tới nhìn thì phát hiện Husky dẫm phải dây leo của hoa có gai, hả hê cười to.
Kết quả Husky lại đột nhiên nhào về phía cậu, đè cậu ngã nhào ra đất.
Nhiễm Thuật ngã trên mặt đất, quay đầu đánh con chó: “Mày làm bẩn váy tao rồi! Trên người mày toàn là bùn!”
Từ từ, Nhiễm Thuật không đánh lại Husky. Hai con chó kia lại tưởng là cậu đang lăn lộn chơi đùa cùng với chúng nên cũng đè Nhiễm Thuật theo, làm cậu mãi không đứng dậy được.
Nhiễm Thuật chỉ có thể kêu lên với Tang Hiến: “Lại đây giúp em đi!”
Tang Hiến trả lời không nhanh không chậm: “Bạn trai cũ đã chết sẽ chết trong âm thầm.”
Nhiễm Thuật vô cùng giận dữ: “Chồng! Anh qua giúp em trừng trị bọn nó với!”
Tang Hiến nhếch miệng, cười đứng dậy: “Được, chồng đến đây.”
Tang Hiến đến bên cạnh bọn nó, chỉ nói một câu: “Ngồi.”
Ba con chó cùng trở nên ngoan ngoãn.
Lúc này Nhiễm Thuật mới hoàn hồn, thật ra cậu cũng có thể ra lệnh.
Nhưng lời đã nói, hai người xem như đã chính thức quay lại.
Tang Hiến đi đến bên cạnh cậu. Cậu tưởng anh định kéo cậu dậy, không ngờ anh lại cầm điện thoại, chụp gương mặt đang dính đầy bùn của cậu.
Nhiễm Thuật tức giận ngồi dậy đánh anh.
Tang Hiến cuối cùng cũng để điện thoại xuống, ngồi xuống trước người, cúi đầu hôn cậu.
Cậu bị ép phải hôn, rồi dần dần cũng chấp nhận, đưa tay kéo vạt áo Tang Hiến.
Nếu không có con chó ngốc liên tục cắn váy cậu thì sẽ hoàn hảo hơn.
Kết thúc nụ hôn này rồi, Nhiễm Thuật đè con Husky lại, nói với Tang Hiến: “Đi, đem nó đi tắm rửa.”
“Được.”
Hai người bắt Husky đi đến trước ống nước tưới hoa, giúp Husky xối bùn trên người.
Nhưng bọn họ làm gì khống chế được nó.
Husky vừa tru lên vừa cố gắng vẩy nước, làm cho váy trên người Nhiễm Thuật ướt đẫm, dán sát vào cơ thể.
Tang Hiến lấy nước dội Husky, ánh mắt thì lại đảo quanh người Nhiễm Thuật.
Quần áo ướt đẫm dán sát vào người làm lộ ra dáng người mảnh khảnh, trông rất hợp bắt nạt.
Ai ngờ ánh mắt Nhiễm Thuật cũng không hề trong sáng.
Thậm chí cậu còn bình luận: “Áo sơ mi, thân thể ướt át, cơ ngực…”
Tang Hiến nghe xong thì cười khẽ: “Sao thế?”
“Không sao cả, chồng em đẹp trai thôi.”
Tang Hiến đóng vòi nước, dùng khăn bao con chó lại, lau sạch cơ thể to lớn của nó.
Tiếc là Husky sốt ruột muốn đi chơi tiếp nên lại nhanh chóng xông ra ngoài, cũng may lần này chỉ là chạy đi chạy về chứ không lao vào hồ sen nữa.
Nhiễm Thuật đi sang một bên, cầm điện thoại chụp ảnh Tang Hiến, thậm chí còn không muốn lọt mặt Tang Hiến vào trong ống kính, có cơ ngực là đủ rồi.
Tang Hiến cũng không thèm để ý, dẫn Nhiễm Thuật đến trước gương lần nữa: “Nhìn bên này rõ ràng hơn nè.”
“Bây giờ đang là ban ngày đó…”
“Không ai thấy.”
Ánh nắng buổi chiều thật ấm áp.
Trang viên vốn yên tĩnh vì có chủ nhân và chó đến mà trở nên huyên náo.
Ba con chó có thể chạy chơi trong sân, hoàn toàn không cần chủ nhân làm bạn.
Mãi đến khi chủ nhân nhỏ của bọn chúng bị chính chủ nhân ôm công chúa vào trong nhà, bọn chúng mới đi vào theo.
Cứ như vậy, phơi nắng cùng người mình thích, dắt chó đi dạo, lại về nhà ngủ một giấc trưa dưới ánh mặt trời*, lười biếng cả ngày dài.
*在阳光下睡一个午觉
Dù ồn ào nhưng lại mang lại cảm giác vô cùng an nhàn.
Lúc ôm người ở trong ngực thậm chí còn nghĩ cứ sống như thế này hết đời cũng rất tốt.
*
Sau khi bị giày vò một trận, buổi chiều Nhiễm Thuật ngủ một giấc để lấy lại sức.
Nhưng trong lúc ngủ, cậu lại mơ thấy dáng vẻ đau khổ của Tang Hiến.
Tang Hiến giống như một con chó lớn không có chủ nhân làm bạn, lẻ loi trơ trọi ngồi trong phòng bệnh, không có ai ở bên cạnh anh.
Nhiễm Thuật muốn tới gần Tang Hiến nhưng không thể lại gần, giữa bọn họ luôn bị ngăn cách bởi cái gì đó.
Nhiễm Thuật liều mạng gọi tên Tang Hiến nhưng hình như anh lại không nghe thấy.
Cuối cùng, sau khi không ngừng nỗ lực, cậu rốt cuộc đã vượt qua lớp lớp khó khăn để đến trước mặt Tang Hiến.
Tang Hiến ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, mặt đầy vẻ mơ màng.
Tang Hiến hỏi cậu: “Cậu là ai?”
Ánh mắt lạnh lùng không có chút độ ấm, trông vô cùng lạ lẫm.
Câu nói này làm cho Nhiễm Thuật bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Cậu mở to mắt, liền thấy mình vẫn đang ngủ trong ngực Tang Hiến. Cậu lập tức ôm eo Tang Hiến, dựa đầu vào ngực anh.
Cậu nhớ lại chuyện hai năm đó.
Cậu luôn tức giận.
Tang Hiến không tìm cậu, không đến dỗ cậu, dường như muốn chia tay với cậu thật.
Ngày nào cậu cũng rất bực bội, nhưng luôn mong Tang Hiến đến tìm mình. Cậu thì luôn ở im đó, không chịu chủ động cúi đầu.
Nếu có một ngày cậu không nhịn được, đi tìm Tang Hiến, có phải cậu sẽ biết ngay rằng Tang Hiến đang chữa bệnh một mình.
Dường như… cậu đối xử không tốt với Tang Hiến.
Cậu rất ầm ĩ, rất tùy hứng, cậu là bên được cưng chiều.
Cậu đã từng yêu thương Tang Hiến chưa?
Cậu không biết.
Nếu cậu có thể làm một người bạn trai tốt thì có phải Tang Hiến sẽ tin tưởng cậu, cùng nhau vượt qua thời điểm khó khăn với cậu không?
Ít nhất cậu phải ở bên Tang Hiến mới đúng.
Trời mới biết lúc đọc quyển nhật ký kia cậu đau lòng đến nhường nào. Tay cầm nhật ký cũng phát run.
Cậu rất thích Tang Hiến.
Kiểu cực kỳ cực kỳ thích.
Cậu hận không thể khiến trong mắt trong tim Tang Hiến toàn là cậu.
Nhưng cậu sẽ không thể hiện ra, thậm chí còn hơi biệt nữu (thích mà bên ngoài tỏ vẻ ngược lại).
Mười năm.
Yêu một người mười năm.
Từ thuở thanh xuân còn ngây thơ, đến nay đã trưởng thành.
Người này đã chiếm hết lộ trình ký ức của cậu.
Chuyện này làm cho cậu trầm tư, cậu cảm thấy cậu nên làm gì đó.
Làm gì đây…
Chuyện này làm cho cậu rất buồn rầu.
Cuối cùng, cậu thở dài một hơi, quyết định chí ít trong vòng ba tháng sẽ không ầm ĩ đòi chia tay nữa.
Nhưng cậu lại bắt đầu nghĩ. Nếu cậu không ầm ĩ, Tang Hiến không bị phân tán lực chú ý thì có phải cũng dễ bị tái phát không?
Phải khống chế tần suất như thế nào đây?
*
Cứ thế, Nhiễm Thuật suy nghĩ suốt sáu ngày, cho đến khi Tang Hiến lái xe đưa cậu về nhà.
Sau khi quay về Nhiễm Thuật còn phải đi quay tập cuối “Không phải tôi”, trong một tuần lễ này hai người cũng không ngừng giày vò nhau, e là cơ thể Nhiễm Thuật sẽ không chịu nổi.
Nghĩ rồi, Tang Hiến nói với cậu: “Trong hai ngày này anh sẽ không tới, em hãy nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh lại trạng thái.”
Nhiễm Thuật trả lời vô cùng ngoan ngoãn: “Dạ, được ạ.”
Tang Hiến tuyệt đối sẽ không ngờ rằng mười phút sau khi anh đưa người vợ nhỏ bé xinh đẹp của mình về nhà, cậu vợ nhỏ của anh sẽ lái thẳng chiếc xe năm chỗ của mình đến phòng khám tâm lý liều mạng với bác sĩ.
Sau khi đi vào, cậu thẳng tiến đến phòng của bác sĩ Giản, vừa bước vào đã vung chổi lên, hỏi bác sĩ Giản: “Tôi hay đến đây vậy mà anh còn giấu bệnh tình của Tang Hiến với tôi. Anh ấy đi trị liệu giật điện, tại sao anh không nói cho tôi biết?!”
Bác sĩ Giản nhanh nhẹn, lập tức đứng dậy né Nhiễm Thuật, vội giải thích: “Thầy Nhiễm đừng kích động, chính miệng anh ấy nói với cậu rồi à?”
“Tôi đọc lén nhật ký của anh ấy.”
“Ừm… Chuyện này, tôi cần phải nghe sắp xếp của kim chủ…”
Hai người chạy quanh bàn làm việc, Nhiễm Thuật giận đến gào thét: “Vậy Tang Hiến cũng biết là tôi có đến đúng không?”
“Biết.” bác sĩ Giản trả lời xong còn cười: “Mỗi lần cậu tới mà cậu ấy biết thì sẽ vui vẻ lì xì cho tôi, nên lần nào tôi cũng nói cho cậu ấy!”
“A a a a! Tôi liều mạng với anh!”
Bác sĩ Giản vội an ủi: “Cậu bỏ cây chổi xuống trước đi. Chúng ta là người văn minh, người văn minh đều đọ sức bằng tay không.”
“Anh đánh rắm! Anh đã từng luyện tán đả đừng tưởng tôi không biết. Tôi cầm vũ khí không phải để đánh anh mà là sợ tôi mắng ác quá anh động thủ với tôi.”
“Cũng chỉ để đề phòng bệnh nhân làm ầm ĩ thôi, chứ tôi nhát gan.”
“Gan anh nhỏ chỗ nào, vậy mà anh dám diễn ở trước mặt tôi! Sao anh không gia nhập giới giải trí diễn kịch luôn đi, vua màn ảnh đời kế tiếp là anh đó! Anh chọc tôi tức chết mất!”
Bác sĩ Giản tốn sức chín trâu hai hổ mới khống chế được Nhiễm Thuật.
Anh ta thở hổn hển, có trời mới biết họ đã chạy quanh cái bàn bao nhiêu vòng.
Lúc này Nhiễm Thuật mới vươn tay về phía bác sĩ Giản: “Chia cho tôi một nửa.”
Bác sĩ Giản chỉ có thể lấy điện thoại ra, chuyển mười vạn tệ cho Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật nhìn rồi cười lạnh một tiếng: “Tôi không tin Tang Hiến keo kiệt như vậy.”
Thế là bác sĩ Giản lại chuyển bốn mươi vạn cho cậu, Nhiễm Thuật nhận được thì im lặng, hồi lâu sau mới lầm bầm: “Tang Hiến phải vui đến mức nào vậy?”
“Khoảng thời gian đó cậu ấy kiên trì tiếp nhờ tin về cậu.”
Nhiễm Thuật nghe thấy câu này xong lại bắt đầu đau lòng, hỏi: “Nghiêm trọng không? Có tái phát nữa không?”
“Lần đó cậu ấy trị liệu rất triệt để. Theo chúng tôi thấy thì là như thế này, vì cậu ấy rất muốn tiếp tục ở bên cậu, sợ mình mất khống chế lại tổn thương cậu nên cường độ trị liệu rất mạnh. Tùy Hầu Ngọc cũng từng trị liệu kiểu này, sẽ ảnh hưởng trí nhớ, cậu biết đúng không?”
“Ừm.” Nhiễm Thuật lại hiểu rất rõ.
“Cậu ấy luôn mang theo nhật ký bên mình là vì cậu ấy cần ghi lại. Cậu ấy sợ có một ngày trí nhớ cậu ấy sẽ bị thiếu sót, như vậy có thể lật lại nhật ký, xem lại chuyện trước kia là sẽ nhớ lại được. Cậu ấy không sợ cậu sẽ nhìn thấy nhật ký vì cậu ấy hoàn toàn không ngờ rằng cậu sẽ biết chuyện này. Tôi còn nhớ có một lần sau khi trị liệu xong, cậu ấy nhìn thấy bố mẹ mà còn mù mờ không nhớ ra ngay được, nhưng vẫn có thể gọi tên của cậu. Cậu ấy sẽ hỏi Nhiễm Thuật đến tìm tôi rồi à? Biết cậu chưa đi tìm thì cậu ấy lại trông như người mất hồn một lúc.”
Tang Hiến không muốn gây thêm phiền phức cho Nhiễm Thuật, không muốn cậu lo lắng. Hơn nữa Tang Hiến cũng không muốn để Hầu Mạch biết chuyện cậu ấy đi trị liệu. Nếu mà cậu biết thì cậu nhất định sẽ làm ầm ĩ cho Hầu Mạch và mẹ Hầu Mạch cũng biết được, để hai người bọn họ nhớ lại chuyện đã từng xảy ra.
Nhưng Tang Hiến vẫn sẽ mong chờ Nhiễm Thuật chủ động đến dỗ anh.
Dù sao… đối với anh mà nói Nhiễm Thuật mới là người quan trọng nhất.
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!