Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em
Chương 8: 8: Tóm Về
Năng lực hành động của Nhiễm Thuật cao cỡ nào?
Buổi tối hôm kết thúc công việc quay lại thành phố, cậu liền lập nhóm rủ dăm ba đứa bạn thân cùng đi hộp đêm chơi.
Nhớ năm xưa, cậu là một người không yên phận, cũng chính là kẻ điên trong truyền thuyết.
Yêu đương với Tang Hiến đã làm chậm trễ một cách nghiêm trọng việc cậu phóng khoáng mà trưởng thành.
Bây giờ lại bay lắc ở hộp đêm khiến Nhiễm Thuật cảm thấy cậu đã về sân nhà của mình.
Nhiễm Thuật trở về từ sàn nhảy, vuốt mồ hôi trên trán, nói với người bên cạnh: “Sao không ai đến gần tôi vậy?”
Hộp đêm rất ồn, Nhiễm Thuật phải gào lên.
Những người khác trả lời cậu cũng phải ra sức gào lại, Kiều Thuyền Quy cố gắng khiến cậu nghe rõ: “Cậu nhảy disco sung thế, người bình thường không dám tới gần cậu, người ta sẽ nghi ngờ là lòng bàn chân của cậu có công tắc.”
“Xạo quần, tại vì đeo khẩu trang ngăn cản sức quyến rũ của tôi tỏa ra.”
Kiều Thuyền Quy khẽ cười: “Kỹ thuật nhảy của cậu không hợp với đám người trẻ.”
“Có phải tôi nên học múa quạt không?” Nhiễm Thuật nói xong dùng tay bày ra tư thế, tập một hồi mới đột nhiên tỉnh ngộ, mắng: “Cậu mới già ấy, tôi hai mươi bảy tuổi đầu, có phải cậu sống hơn 40 năm đã xuống mồ rồi không? Nếu cậu sống qua 40 tuổi thì quá có lỗi với cái thời đại khôn sống mống chết này rồi!”
“Tôi sai rồi được chưa!” Kiều Thuyền Quy đột nhiên tiến đến bên cạnh Nhiễm Thuật, “Tôi mới quen được một streamer, đẹp trai lắm, năm nay mới mười tám thôi, chiều cao 187.”
Nhiễm Thuật nghe vậy sáng cả mắt, khóe miệng nhếch lên: “Sao nữa?”
“Học sinh thể dục.”
Nhiễm Thuật lập tức thở dài, mất hứng thú, khoát tay nói: “Học sinh thể dục thì không được đâu, cái tuổi này của tôi không chịu nổi học sinh thể dục, con người ấy mà, đúng là phải già đi.”
Học sinh thể dục mười tám tuổi, vừa mới khai trai, điên cuồng đến nhường nào cậu biết rõ.
Cậu không định cùng trưởng thành với một học sinh thể dục nữa.
Lúc này, MC cầm mic hưng phấn hò hét: “Tất cả chi phí đêm nay đều do cậu chủ Tang thanh toán.”
Ngay sau đó, hộp đêm vang lên tiếng hoan hô, ngay cả tiếng nhạc bùng nổ cũng không che giấu được.
Nhiễm Thuật nghe xong liền xem thường: “Ít đọc truyện tổng tài bá đạo thôi, cứ phải học mấy chiêu tán tỉnh ngu ngốc trong tiểu thuyết, có tầm thường quá không vậy? Ảnh hưởng đến tôi…”
Lầu bầu được một lát, đột nhiên cậu sực tỉnh, quay đầu nhìn Kiều Thuyền Quy: “Cậu ấm ban nãy họ gì ấy nhỉ?”
“Tang.”
Nhiễm Thuật lập tức hoàn hồn, đưa tay cài cúc áo kín cổ theo bản năng.
Sau đó cậu lại cấp tốc kiểm tra bộ dạng của mình có đứng đắn không.
Cậu nhanh chóng nhớ ra.
Mình cài cúc áo làm gì? Tang Hiến là bạn trai cũ của mình cơ mà?
Nhiễm Thuật, mày thật sự định khóa trinh tiết từ ót đến bàn chân luôn à?
Mày phải vùng lên!
Mày là tên đàn ông không giữ nam đức!
Vì thế cậu, đứng dậy, định trở về sàn nhảy.
Đáng tiếc cậu vừa quay người liền trông thấy Tang Hiến và Thẩm Quân Cảnh đang đi về phía mình.
Hai người đều từng là học sinh thể dục môn tennis, chiều cao xuất chúng, đi trong đám người vẫn cao hơn người khác rất nhiều, lộ vẻ thu hút vô cùng, liếc mắt một cái rất dễ phát hiện.
Lúc này cậu lại ngồi xuống.
Tang Hiến đi tới trước bàn bọn họ, gật đầu chào hỏi với bạn của Nhiễm Thuật.
Có vài người không biết Tang Hiến, chỉ có Kiều Thuyền Quy nâng ly với hắn: “Cảm ơn cậu chủ Tang chiêu đãi, tôi mời cậu một ly.”
“Cảm ơn.” Tang Hiến trả lời.
Kiều Thuyền Quy giới thiệu với những người khác: “Ông chủ công ty giải trí.”
Toàn là người trong giới, nhao nhao chào hỏi Tang Hiến.
Tang Hiến thấy Nhiễm Thuật ngồi trên ghế như tượng, không hề nhúc nhích vì thế cúi người hỏi cậu: “Chơi đủ chưa?”
“Thì…!vẫn chưa thấy đã.”
“Thế nào em mới đã?”
“Ít nhất phải…!tìm…!mười tám học sinh thể dục.”
“Em một lòng thật đấy.”
“…” Trùng hợp mà thôi.
Nhiễm Thuật ngẩng đầu, oán hận nhìn về phía Thẩm Quân Cảnh, có vẻ đã đoán ra được là Thẩm Quân Cảnh bán đứng mình.
Thẩm Quân Cảnh buông tay nhún vai, khuôn mặt vô tội, bây giờ y đang làm thuê dưới quyền Tang Hiến, không thể không cúi đầu.
Đương nhiên, từ tận đáy lòng y cũng muốn nhìn bộ dạng bực dọc của Tang Hiến.
Nhiễm Thuật điều chỉnh trạng thái của mình, nói với Tang Hiến: “Đừng có quấy rầy em, bây giờ là thời gian tan làm, anh không có lý do…”
“Trong tay anh có mấy kịch bản mới có thể cho em xem qua, nhưng mà anh chỉ rảnh hôm nay thôi, muốn tới không?”
“Anh gửi cho anh Lưu trước đi.”
“Ngày mai anh đi công tác, kịch bản ở nhà anh, lúc anh đi công tác về thì đã lỡ mất thời gian thử vai rồi.”
Nhiễm Thuật: “…”
Kiều Thuyền Quy nhấp một ngụm rượu, ngóng trông nhìn hai người, mỉm cười không nói gì.
Cũng chỉ có Tang Hiến mới khiến cho cái miệng của Nhiễm Thuật tém tém lại.
Nhiễm Thuật trừng mắt nhìn Tang Hiến, tiếp tục mạnh miệng: “Chẳng sao.”
“Thế cùng chơi nhé.” Tang Hiến không đi, ngồi đối diện Nhiễm Thuật.
“…” Nhiễm Thuật nghĩ đến chuyện Tang Hiến nhìn thấy mình nhảy disco, nhìn thấy cậu đi dụ dỗ người khác liền có cảm giác da đầu ngứa ngáy.
Vì thế Nhiễm Thuật bắt đầu dông dài với Thẩm Quân Cảnh: “Nghe nói cậu chia tay với bạn gái rồi? Còn độc thân?”
“Ừ.” Thẩm Quân Cảnh không phủ nhận.
“Lớn rồi, nên kết hôn đi.
Đặng Diệc Hành cũng kết hôn rồi.”
“Tớ thì đã là gì, có vài người bằng tuổi tớ mà vẫn cứ chia tay rồi quay lại miết cơ.”
“…”
Có gì đáng cười hả?
Mất cả hứng.
“Không chơi nữa, về đây.” Nhiễm Thuật cầm áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.
Tang Hiến nhanh chóng đuổi theo, nói với cậu: “Anh đưa em về.”
Cậu quay đầu nhìn Kiều Thuyền Quy đang vẫy tay tạm biệt mình, cả Thẩm Quân Cảnh cũng không đi.
Cậu đành phải đi theo Tang Hiến ra khỏi hộp đêm, bị Tang Hiến túm tới trước xe hắn.
Lái xe của Tang Hiến vẫn đang chờ, Nhiễm Thuật vừa tới, lái xe liền mở cửa ra, ý bảo cậu có thể đi vào.
Đóng cửa xe xong lái xe mới quay về ghế lái.
Ngồi trên xe được một đoạn, Nhiễm Thuật nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Đây không phải đường về nhà em.”
Trái lại Tang Hiến rất điềm nhiên, trả lời như đúng rồi: “Là đường về nhà anh.”
“Em nói muốn tới nhà anh hả?”
“Xem kịch bản, nói cách nghĩ của em cho anh, rồi anh lại đưa em về.”
Nhiễm Thuật hừ lạnh trong lòng, đàn ông chết tiệt, lắm trò quá, chẳng qua là muốn quay lại với mình hôi.
Ngày trước còn không chịu nhận mình là hình tượng tổng tài bá đạo, kết quả bây giờ lại học không sót chiêu trò nào của tổng tài bá đạo.
Nhiễm Thuật đưa tay chỉ ra ngoài xe: “Em đói, em muốn ăn khuya, anh dừng ở con phố phía trước một lát cho em.”
Tang Hiến đưa điện thoại trong xe cho Nhiễm Thuật: “Em tự nói đi, em phải quen với lái xe mới của anh, về sau hai người sẽ gặp mặt thường xuyên.”
Nhiễm Thuật: “…”
Nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
Xe chậm rãi dừng bên đường, Nhiễm Thuật đeo khẩu trang đội mũ, xuống xe nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm một cửa hàng: “Một bát bún ốc, một suất đậu phụ thối.”
Gọi xong cậu cảm thấy mình thông minh quá trời.
Không tồi, quá tuyệt vời, bún ốc là mùi Tang Hiến không thích.
Nếu chó Tang muốn cưỡng bức cậu, cậu sẽ cho hắn ngạt chết.
Nhiễm Thuật đem bún ốc về xe, vừa ngồi xuống cậu liền trông thấy vẻ mặt không mấy thoải mái của Tang Hiến.
Tuy Tang Hiến không vui, nhưng hắn chỉ mở cửa kính xe ra, không nói gì thêm.
Hai người im lặng suốt dọc đường, tới căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố của Tang Hiến.
Ra khỏi thang máy, Nhiễm Thuật nhìn ngó xung quanh, cậu không biết gì về bất động sản này, nghĩ rằng Tang Hiến đã mua nó trong hai năm chia tay.
Nhiễm Thuật xách đồ vào nhà, tìm tới phòng ăn đặt bữa khuya của mình xuống, say mê mở nắp, tận hưởng cảm giác khi nắp hộp bún ốc mở ra, Tang Hiến sẽ trốn mất tăm, Nhiễm Thuật cười sằng sặc.
Cậu vừa gắp mì vừa lấy điện thoại ra xem số phiếu của Lương Tuấn Phàm.
Do cái hotsearch thái quá hôm qua khiến phiếu của Lương Tuấn Phàm tăng lên, bây giờ đã vào hẳn top 3.
Kết quả này khiến Nhiễm Thuật vô cùng vui vẻ, vì thế cậu tiếp tục ăn mì.
Ăn lưng lửng dạ, cậu cay đến mức xuýt xoa nửa ngày, chạy ra tìm Tang Hiến hỏi: “Kịch bản đâu?”
Vừa đi ra cậu liền thấy Tang Hiến đang đeo dây cho ba chú chó.
Chó nhìn thấy cậu liền vô cùng hưng phấn, muốn nhào lên người cậu, chẳng biết là do đã lâu không gặp nên nhớ cậu hay là ngửi thấy trên người cậu có mùi bún ốc và đậu phụ thối, hớn hở bổ nhào tới hỏi: “Cậu cũng thích ăn cứt à?”
“Kịch bản trên bàn ngoài phòng khách, tự em xem đi, anh dắt chó đi dạo.” Tang Hiến nói xong mặc áo khoác dắt ba con chó ra ngoài.
Nhiễm Thuật trơ mắt nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, một mình mình bị bỏ lại đằng sau cánh cửa, kinh ngạc một hồi.
Lúc đi ra phòng khách cậu vẫn chưa hết hi vọng, cố ý ló đầu xuống dưới lầu, quả nhiên trông thấy Tang Hiến đang thật sự dắt chó, hơn nữa còn càng chạy càng xa.
Cậu lại nhìn về phía kịch bản trên bàn trà, cầm lên xem, nhịn không được lầm bầm: “Chỉ đến xem kịch bản thật à?”
Cậu ngồi trên sô pha xem một hồi, vẫn cảm thấy miệng cay không chịu nổi nên đi tìm cái ly, rót cho mình một ly nước, uống một hơi hết sạch.
Cậu ngồi xuống, vừa xuýt xoa xem kịch bản, xem đoàn đội trước rồi xem đến nội dung, thế mà lại thấy hứng thú.
Chất lượng của ba kịch bản này không tồi.
Cậu xem khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng Tang Hiến đã dắt chó về, lúc Tang Hiến thay giày, ba con chó nhào về phía Nhiễm Thuật.
Trước kia Nhiễm Thuật thật sự không biết quan hệ của mình và ba con chó này tốt đến chừng nào, nhưng chúng nó đều rất thích cậu, vẫy đuôi điên cuồng với cậu.
Cậu chần chờ một lát, vẫn vươn tay sờ đầu nó khiến ba đứa nó càng hưng phấn.
Tang Hiến gọi tên ba con chó, cả ba đồng loạt đi theo Tang Hiến vào phòng.
Chắc là đã về đến phòng dành riêng cho chó, căn nhà nhanh chóng yên lặng trở lại.
Cách âm không tồi.
Nhiễm Thuật nhịn không được hỏi, “Ngày nào cũng nhốt chúng nó lại, không gò bó à?”
“Phòng chúng nó tận 300 mét vuông, có rất nhiều đồ chơi, có cả hai quản gia riêng.”
“Ờ…” Căn nhà hiện tại của Nhiễm Thuật cũng 300 mét vuông, đãi ngộ của cậu giống y như chó, lại còn lo cho sự tự do của chó.
“Kịch bản sao rồi, thích cái nào?” Tang Hiến ngồi đối diện cậu hỏi.
Nhiễm Thuật lấy hai kịch bản ra nói: “Hai cái này đều có thể nhận, thời gian không trùng nhau.”
“Không cần thiết, chọn trước một cái đi, anh sẽ tìm kịch bản tốt khác cho em.”
“Em sẽ cầm về xem kỹ.”
“Được thôi, anh đưa em về.”
“…” Đưa mình về?
Chẳng phải tên đàn ông khốn nạn này muốn đưa mình tới đây để cưỡng bức mình hay sao?
Kết quả thật sự đến xem kịch bản?
Thế bún ốc với đậu phụ thối cậu ăn vô ích à?
“Khuya rồi, lái xe không tan làm à?” Nhiễm Thuật hỏi.
“Tan rồi, anh lái xe đưa em về.”
“Không cần đâu, ngại lắm, em gọi xe về là được.”
“Ờ, được.”
“…”
Được?
Để cậu tự gọi xe về?
Tang Hiến chó thật đấy!
Chẳng trách hắn nuôi chó, mấy người là đồng loại mà!
Nhiễm Thuật không thể chửi thành tiếng, tay cầm ba kịch bản, ngẩn ngơ nhìn Tang Hiến khoác áo lên giúp cậu, nói với cậu: “Xuống lầu không cần quẹt thẻ.”
“Ờ.”
Nhiễm Thuật nhìn Tang Hiến đóng cửa nhà, lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị bảo Kiều Thuyền Quy gửi Wechat của học sinh thể dục mười tám tuổi cho cậu.
Dường như Tang Hiến linh cảm được điều gì, nhanh chóng mở cửa ra nói với cậu: “Trước khi vào đoàn phim đừng gây ra chuyện xấu gì, em hiểu mà.”
Nói xong lại đóng cửa.
Nhiễm Thuật chỉ có thể yên lặng bỏ điện thoại xuống.
…
Đây là một đêm đặc biệt.
Nhiễm Thuật về đến nhà, trước mặt là ba kịch bản nhưng cậu không mở ra, cậu chỉ ngẩn người nhìn trang bìa.
Một con mèo đen ở bên cạnh cậu, nghiêm túc làm động tác chôn cứt.
Nhiễm Thuật suy nghĩ một câu hỏi rất lâu.
Vì sao…!cậu phải ăn bún ốc và đậu phụ thối?
Thôi bỏ đi, tắm rửa nào, Đại ca chôn mệt cả người rồi..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!