Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em - Chương 90: Ngoại truyện 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em


Chương 90: Ngoại truyện 18


Lại là một lần bỏ nhà ra đi.

Đích đến: nhà Tùy Hầu Ngọc.

Nhiễm Thuật nằm trên giường Tùy Hầu Ngọc, chỉ tay năm ngón: “Không phải cái chăn này, dày cơ, tớ muốn cái đó, đúng rồi, chính cái bên cạnh đó.”

Dưới sự chỉ huy của cậu, Tùy Hầu Ngọc lấy một tấm chăn từ trong ngăn tủ ra trải xuống, nói: “Chưa phơi phóng gì, được chứ?”

Nhiễm Thuật có vẻ rất khó xử, biểu cảm hơi hơi mong đợi: “À thế thì… Hai ta chung chăn nhé.”

Kết quả Tùy Hầu Ngọc ụp thẳng cái chăn xuống đầu cậu: “Chấp nhận thì dùng.”

Nhiễm Thuật chỉ có thể tự trải chăn, tựa vào đầu giường thoải mái nói: “Lâu lắm không ngủ với cậu, nhớ lại là thấy vui. Dù có đóng cửa lại thì tớ vẫn có thể nghe được tiếng chó con nghiến răng vì tức giận.”

Tùy Hầu Ngọc lên giường, đắp chăn của mình xong hỏi: “Lần này lại vì lý do gì?”

Nhiễm Thuật sửa chăn, còn phải quấn chăn lại che kín chân: “Lần này không phải cãi nhau, là tớ muốn đến chỗ cậu nghỉ ngơi hai ngày.”

“Nghỉ ngơi?” Tùy Hầu Ngọc hỏi xong, hơi nghĩ kỹ xong thì hối hận, liếc Nhiễm Thuật một cái đầy chê bai.

Nhiễm Thuật háo hức lấy điện thoại ra cho Tùy Hầu Ngọc xem bức hình trong máy: “Xem nè, Tang Hiến đeo kính đẹp đúng không?”

“Ừ.” Tùy Hầu Ngọc thậm chí còn không nhìn ra có gì lạ.

Chẳng phải vẫn là khuôn mặt chán đời âm trầm như thể không muốn sống nữa đó sao?

“Cậu không hiểu rồi, bình thường Tang Hiến luôn là dạng đầy ham muốn, nhìn cái là thận chạy ầm ầm liền. Sau khi đeo kính lên thì có vẻ trí thức hư hỏng, cảm giác rất là tương phản nhé.”

“Ồ…” Tùy Hầu Ngọc không có cảm giác gì, cũng không có hứng nghe lắm, chỉ công nhận hai chữ “hư hỏng”.

Nhiễm Thuật nhắc đến đây lại hưng phấn: “Thế nên lần trước anh ấy đeo kính, tớ bị làm bốn lần ròi, chân mềm nhũn cả ra nhưng vẫn không muốn hắn dừng lại.”

Tùy Hầu Ngọc giơ tay tắt đèn, trong phòng tức khắc tối om, chỉ còn giọng nói nghe có vẻ không chịu nổi của Tùy Hầu Ngọc vang lên: “Nên cậu mới làm mình làm mẩy với Tang Hiến? Chỉ là muốn trải nghiệm cảm giác tương phản?”

Nhiễm Thuật thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, mỗi lần quậy xong là Tang Hiến sẽ làm làm hùng hục mấy nháy hơn hẳn bình thường. Thì là… Ấy chà, là cái kiểu làm sướng muốn chết ấy…”

“Cậu nói thẳng cho cậu ta là cậu thích cậu ta mạnh bạo không được à?”

“Không giống, bình thường anh ấy chiều tớ lắm, vừa cẩn thận lại dịu dàng vô cùng, thế nên phải tức giận rồi mạnh bạo mới có cảm giác tương phản, thế mới thấy hừng hực lên được!”

“Tớ không thể hiểu nổi…” Tùy Hầu Ngọc thở dài.

Nhiễm Thuật vẫn chưa thôi ý muốn nằm lại gần Tùy Hầu Ngọc, diễn tả: “Cậu không thấy cảm giác tương phản rất gì và này nọ à, chẳng hạn như bình thường chó Hầu rất là ngầu, kết quả lại vừa khóc vừa…”

Tùy Hầu Ngọc chặn họng cậu ngay: “Im giùm!”

“Làm 0 thì có gì mà xấu hổ, chẳng phải tiết kiệm sức lực à? Khỏe người.”

Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng phủ nhận: “Tớ không muốn cậu suy diễn chuyện của tớ và Hầu Mạch.”

“Ố…” Nhiễm Thuật nằm dang tay dang chân: “Tớ lại không thèm để ý, thực lòng tớ còn muốn để cho mọi người biết Tang Hiến thích tớ đến mức nào. Nhưng dạo này thì không được, hai đứa tớ ở chung với nhau thì nhất định là sẽ… Cơ thể tớ không hold nổi đâu. Cũng mười một năm rồi, sao hắn vẫn cứ thích tớ như vậy nhỉ? Ây dà!”

Nhiễm Thuật đợi một lúc mà vẫn không thấy Tùy Hầu Ngọc trả lời bèn lật người lại luôn, trong bóng tối nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc: “Cơ thể hai người các cậu có khỏe không?”

“Khoảng thời gian chúng tớ thi đấu hoặc chuẩn bị thi đấu sẽ không làm gì hết, một năm chỉ có mấy lúc, bây giờ còn bị cậu chiếm dụng vài ngày, cơ thể có khỏe được không?”

“…”

Tùy Hầu Ngọc hỏi dứt khoát: “Ngày mai có đi không?”

“Không đi, tớ không biết xấu hổ, không có mắt nhìn.”

“Được rồi.”

*

Nhiễm Thuật cắm rễ ở nhà Tùy Hầu Ngọc ba ngày, đến khi tới nhà Tang Hiến thì ngay ngày đầu tiên đã làm ầm với anh một trận.

Nhiễm Thuật cảm thấy nhà Tang Hiến trang trí kiểu trầm quá, toàn hệ màu tối kết hợp với đồ gỗ cứng, hiếm có màu sáng hoặc màu xám bạc. Sống trong không gian nặng nề thế này, Tang Hiến không trầm cảm ra mới là lạ.

Tới khi Tang Hiến đi công tác, Nhiễm Thuật bèn hơi sửa đổi lại màu sắc trong nhà Tang Hiến, sơn một mặt tường thành màu đỏ.

Dưới phong cách trang trí của hiệp sĩ màu đen, một chiếc bàn trang điểm màu cam sáng được chuyển vào phòng ngủ, trên đó chất đầy các sản phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm mà Nhiễm Thuật thường sử dụng.

Tang Hiến trở về, lặng nhìn mặt tường đỏ rực kia một lúc không nói gì, nhưng Nhiễm Thuật lại cảm thấy là anh thích.

Kết quả Nhiễm Thuật về đến nhà đã thấy xe thể thao nhỏ của mình bị đổi thành màu xanh neon.

Nó xanh đến nỗi giữa trán Nhiễm Thuật cũng ánh lên màu xanh, lần đầu tiên cậu thật lòng than thở thì ra còn có màu xanh lá đến như vậy.

Thế là Nhiễm Thuật về làm ầm lên với Tang Hiến ngay: “Anh không thích thì nói với em đi chứ! Đâu cần phải trả đũa lại như thế! Hơn nữa em sơn màu khác là vì nhà anh trông ngột ngạt quá, muốn thêm chút màu sáng thôi! Vì sức khỏe của anh đấy!”

“Anh cũng vì an toàn của em.” Tang Hiến xem tài liệu trong tay, cực kỳ bình thản giải thích: “Từ lần livestream trước mọi người đều biết màu xe của em rồi, em lái nó đi sẽ dễ bị nhận ra, nên đổi một màu khác dễ che giấu hơn.”

“Đm anh! Xe màu xanh như thế xuất hiện trên đường ai lại không ghé mắt nhìn thêm, chẳng bằng để như trước!”

Tang Hiến lại ngước mắt nhìn Nhiễm Thuật đầy nặng nề, đột nhiên ra vẻ tủi thân: “Em lại… quát anh.”

“…” Nhiễm Thuật lặng nhìn Tang Hiến một lúc, con hàng này lại ra tay trước! Nói hết lời cậu muốn nói rồi! Bây giờ cậu nói gì thì Tang Hiến cũng có thể nhân đó mà bật lại.

Lấy lui làm tiến, lấy công làm thủ.

Tang Hiến, anh tiến bộ đấy! Mới ba ngày không gặp đã làm người ta phải nhìn bằng con mắt khác rồi!

“Chẳng qua em…” Nhiễm Thuật cố gắng khống chế giọng định giải thích nhằm vớt vát.

Tang Hiến lại than thở: “Mười một năm, tình cảm phai nhạt rồi phải không? Bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không thể bình tĩnh mà nói.”

Nhiễm Thuật sắp nổ đầu mất.

Lại cướp lời thoại của em!!!

Quả nhiên, chính cậu cũng thấy bản thân rất ngứa đòn.

“Tang Hiến!” Nhiễm Thuật cả giận nói.

“Cũng toàn hét tên, trước kia em  gọi anh là chồng mà. Yêu thì anh ơi anh à, giận thì nặng lời gọi thẳng tên, Nhiễm Thuật, em là đồ đàn ông cặn bã hả?”

“Anh…” Nhiễm Thuật đi nhanh tới, bóp cổ Tang Hiến: “Anh im mồm cho em!”

Tang Hiến không những không im miệng mà còn nói tiếp: “Anh muốn tốt cho em, muốn tạo bất ngờ cho em, không ngờ lại rước lấy quyền cước của em…”

Nhiễm Thuật chỉ đành buông anh ra, tức đến nỗi giậm chân: “Em không dùng sức! Sao anh lại cãi vô lý như thế chứ!”

“Nhưng tấm lòng thiện lành này của anh tổn thương rồi, em làm vậy khiến anh đã bị thương tổn nặng nề lại càng thêm đau đớn.”

“Tang Hiến, anh thôi ăn nói kiểu ẩm ương với em đi, đừng có học cách nói chuyện của em!”

Tang Hiến nhếch miệng, không đáp, tiếp tục xem tài liệu.

Nhiễm Thuật lại giận đến hít thở không thông, đi lòng vòng quanh Tang Hiến, cố gắng phá bĩnh hắn.

Cậu đột ngột chỉ vào Tang Hiến nói: “Em ghét đúng cái độ dài tóc này của anh..”

Tang Hiến ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt như thể thừa nhận khả năng cố gắng gây sự của Nhiễm Thuật.

Cậu nói tiếp: “Há, anh nhìn thế là có ý gì, ghét em xen vào việc của anh đấy hả? Bây giờ em không được nói gì anh đúng không?”

Tang Hiến cụp mắt xuống, tiếp tục xem tài liệu.

“Dám bơ em! Tang Hiến, anh…” Nhiễm Thuật lại vừa lên cơn tức thì thấy Tang Hiến đưa tay đeo kính lên.

Á… Quả nhiên cậu rất thích Tang Hiến đeo kính, đẹp trai không khép nổi chân.

Câu chửi vọt đến mép cũng gắng nuốt về.

Cậu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ngày mai em sẽ sơn phòng sách của anh thành màu xanh.”

Tang Hiến không lên tiếng.

Cậu tiếp tục lẩm bẩm: “Ngọc ca của em thích màu xanh lá, ngày mai em sẽ lái xe đưa Ngọc ca đi hóng gió, cậu ấy sẽ thích lắm đây.”

Cuối cùng Tang Hiến cũng dừng việc lại.

Nhiễm Thuật thấy Tang Hiến vẫn không để ý đến mình bèn dứt khoát lấy điện thoại ra, ngồi xuống gần đó chơi.

Tang Hiến có thấy lạ hay không cũng không quan tâm. 

Lúc này Nhiễm Thuật lướt đến tạo hình trong phim mới của Lưu Huân, còn có trong video thuyết minh về diễn biến bộ phim đó.

Nhiễm Thuật đã không hề liên lạc với Lưu Huân từ sau khi hắn bày tỏ với cậu, gần đây cũng không chú ý nhiều đến chuyện của Lưu Huân. Không ngờ Lưu Huân lại nhận được bộ phim có chế tác lớn, tạo hình này này cũng khá ổn.

Có lẽ vì Nhiễm Thuật đang xem xét dáng vẻ của Lưu Huân nên mới xem lại video hai lần, khiến Tang Hiến phải để ý.

Cuối cùng Tang Hiến rốt cũng dậy đến bên cạnh Nhiễm Thuật, cúi người đè giọng nói: “Nhiễm Thuật, anh không thích màu xanh lá, nếu em thêm màu xanh cho anh ở chỗ nào đó thì anh sẽ làm chết em.”

Nhiễm Thuật bị Tang Hiến làm cho ngẩn ra nên không chú ý điện thoại, thế là video của Lưu Huân lại chiếu lại lần thứ ba.

Bấy giờ Nhiễm Thuật mới hiểu.

Nhiễm Thuật bắt đầu được nước mở van: “Anh không thích màu xanh lá cây thì sao lại đưa lại cho em con xe màu xanh?”

“…”

“Còn muốn làm chết em nữa cơ, em không chỉnh anh không được.”

Nhiễm Thuật nói xong, cất điện thoại đi rồi nhanh chân về phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa lại, cậu xoay người lại lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, không nhịn được bật cười, đồng thời cũng hơi mong đợi.

Nếu sắp phải kịch liệt, thế thì… Đi tắm trước!!

Nhiễm Thuật vào phòng tắm, thả bọt tắm vào rồi bắt đầu xả nước, sau đó tắm rửa đầu thích ý.

Sau khi đi ra, cậu cẩn thận thoa kem dưỡng thể, tiếp đó đi tới mở tủ nhỏ bên cạnh bàn trang điểm chọn lấy một hương nước hoa phù hợp rồi xịt lên không khí, sau đó xoay một vòng ở dưới.

Perfect!

Chuẩn bị xong xuôi, Nhiễm Thuật nằm trên giường chờ chực, thế mà Tang Hiến vẫn chưa vào phòng.

Cuối cùng cậu bực bội đi nhanh ra ngoài, đứng ở cửa phòng sách Tang Hiến nói vào trong bằng giọng điệu đầy tức giận: “Nói muốn làm chết em mà, sao còn chưa đi?”

Tang Hiến ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Thuật.

Máy tính truyền ra tiếng ho nhẹ, sau đó là giọng của Cung Thời An: “Nếu chủ tịch Tang có việc bận thì cứ đi đi.”

Tang Hiến nhẹ giọng đáp một câu: “Ừ.”

Nhiễm Thuật không những không thấy xấu hổ mà còn dứt khoát đi nhanh tới hỏi: “Lại là Cung Thời An? Phiền thế! Họ Lục nhà anh bị lãnh cảm hay gì? Muộn thế này rồi không đi chơi với hắn đi mà tìm chồng tôi mở họp làm gì?”

Tang Hiến vội tắt video, đẩy Nhiễm Thuật về phòng.

Nhiễm Thuật vào phòng rồi mà vẫn lườm Tang Hiến cháy mắt, ngồi trên giường vỗ vỗ, giọng sai bảo: “Lại đây!”

Tang Hiến nghe lời ngồi xuống chỗ Nhiễm Thuật chỉ định.

“Trước đó anh nói định làm chết em cơ mà? Thế sao không đến?” Nhiễm Thuật chất vấn hắn.

Tang Hiến bị hỏi vậy thì suýt bật cười, nhưng thấy Nhiễm Thuật đang nóng lắm nên đành kìm lại: “Xin lỗi, vì có cuộc họp online đột xuất nên mới chậm trễ, anh không ngờ em lại mong ngóng như thế.”

“Đấy là vấn đề tin tưởng, nếu anh đã hứa thì phải thực hiện, anh xem đúng không?” Nhiễm Thuật nghiêm túc hỏi hắn.

“Ừ, đúng là vấn đề của anh.”

“Anh xem, em còn cố ý xịt nước hoa hương chanh đấy, hiểu ý không?”

“Ừm… Em thích mùi nước hoa này?”

“Trong truyện ABO, hương chanh là mùi pheromone của rất nhiều Omega cao cấp đấy, biết chưa? Nếu em ở trong thế giới ABO thì trăm phần trăm là kiểu Omega vạn người mê đó.”

“Ồ… Thu hút hàng trăm hàng nghìn người đến xem rốt cuộc em ra vẻ được bao nhiêu? Quả thật, hi hữu thì đắt giá, người có tính nết kiểu như em đúng là hiếm có khó tìm, giống như lúc livestream mọi người vào xem vậy, họ cũng cảm thấy người như em rất “tươi”.”

“Phắc! Tự em có sức hấp dẫn riêng nhé! Em da trắng mặt đẹp chân dài miên man, lại còn eo nhỏ như kiến!” Nhiễm Thuật nói đến đầy thì chợt nghĩ ra: “Em đoán ban đầu có phải anh thấy cổ em đẹp đúng không? Chính là phạm vi này, quả nhiên mà, kiểu alpha đều thích chỗ đó.”

“Chỗ đó thì sao?” Tang Hiến nghiêm túc hỏi.

“Chỗ này là tuyến thể của omega, alpha sẽ đánh dấu ở đó, rồi họ sẽ là bạn đời duy nhất của nhau. Em cảm thấy hai chúng ta chắc chắn là trường hợp phù hợp 1000%, vì lúc anh trở bệnh chỉ có em mới là thuốc giải, đúng trời sinh một cặp.”

“Ừ, một trong những phương thức con đực dùng để đánh dấu địa bàn.” Tang Hiến gật gù theo, như đã học được.

“Hơn nữa, độ phù hợp cao sẽ tăng độ sướng.” Nhiễm Thuật chống người dậy đến gần Tang Hiến, chụt một cái lên bờ môi hắn: “Thế nên anh mới mê em như thế.”

Tang Hiến đưa tay mở điện thoại Nhiễm Thuật ra, tìm phần mềm đọc sách như định xem thử Nhiễm Thuật đang đọc sách gì.

Nhiễm Thuật chỉ huy: “Đừng có mở cái app có hình vẽ màu xanh lá đó, nước trong leo lẻo luôn, em cạch thanh thủy. Đây là máy chủ bên ngoài… tất cả đều không bị kiểm duyệt. 

“Thì ra là như vậy.” Tang Hiến vừa nói vừa mở danh sách đọc của Nhiễm Thuật, nhấp vào chương nào là chương đấy có xôi thịt.

Từ năm cấp ba Nhiễm Thuật đã chỉ thích đọc mấy thứ sách kỳ lạ, nội dung không ai hiểu được.

Nhưng thể loại thì… cũng dính chút màu hoa hướng dương. (là màu vàng=)))

Hồi đầu Nhiễm Thuật sẽ chối đây đẩy, nói mình không thích truyện như thế.

Về sau thì lười giấu, vợ chồng già với nhau, Tang Hiến biết cậu răm nên cậu cũng không buồn giấu nữa.

Tùy ý xem vài trang, Tang Hiến đột nhiên cau mày: “Cái này là…”

Nhiễm Thuật  nghiêng người sang nhìn: “Ồ, ET và cừu nhỏ. Chuyện là người ngoài hành tinh đến xâm lược đã phải lòng chú cừu nhỏ trong sáng tuyệt vời trên trái đất, sau đó chú cừu nhỏ đã cứu thế giới bằng chính sự thiện lương của mình.”

“Ờ… Cừu thật à?”

“Anh chẳng hiểu gì, đây là thể loại nhân thú.”

“…” Tang Hiến bỗng cảm thấy có lẽ mình chưa đủ biến thái, kẻ thực sự biến thái là bạn trai mình.

Nhiễm Thuật muộn màng nhận ra có gì đó sai sai, hỏi: “Không đúng… Sao chúng ta lại trò chuyện giết thời gian rồi?”

Tang Hiến ngước mắt nhìn Nhiễm Thuật thì thấy cậu hăng hái mời gọi hắn: “Đêm còn dài, chi bằng chúng ta “tới công chuyện” nhé! Thế mới không phụ thời khắc tốt đẹp như này!”

“Nhưng mà… Hôm nay em dữ với anh…”

Lại nữa.

Nhiễm Thuật chỉ đành dỗ hắn: “Anh giỏi, anh khỏe, cơ ngực anh bụp bùm bùm.”

Tang Hiến lần nữa bị chọc cười, giơ tay bắt lấy người nghịch ngợm ở bên mình.

*

Nhiễm Thuật nằm trong chăn, nhìn Tang Hiến với vẻ không vui: “Chỉ có hai lần thôi à?”

“Ừ, dạo này cơ thể em không tốt, đang phải uống thuốc đấy.”

“Em uống thuốc thì liên quan gì đến anh!??”

“Ngoan, nghe lời.” Tang Hiến hôn nhẹ lên trán Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật vùi mình trong chăn, bất đắc dĩ lầm bầm: “Anh hai tám rồi không được nữa chứ gì?”

“Là em không được.”

“Ai nói em không được?”

“Rồi, vậy em tự vào phòng tắm tắm rửa xong thì anh sẽ làm với em một hiệp nữa nhé?”

Nhiễm Thuật bèn vén chăn xuống giường, hùng hổ định đi tới phòng tắm, kết quả vừa mới đứng lên thì đã thấy chân nhũn như con chi chi, mới bước được hai bước đã nằm lại xuống giường: “Chồng, chân em bị chuột rút.”

Tang Hiến đã có kinh nghiệm với chuyện này rồi nên lập tức điều chỉnh giúp Nhiễm Thuật: “Sau này đừng lúc nào cũng gồng chân, chỉ khi em luôn căng chân thì mới bị chuột rút, phải thả lỏng đã.”

“Anh nói dễ lắm…” Nhiễm Thuật không nhịn được lầm bầm: “Em làm gì kiểm soát được lúc sướng.”

Đến khi hết chuột rút, Nhiễm Thuật như con cá mặn mất đi lý tưởng nằm bần thần trên giường, lầm bầm: “Em thật sự không được à?”

“Em được, xét theo tiêu chuẩn của đàn ông bình thường thì thể lực của em cũng khá.”

“Nhưng em chưa thấy đủ…” Nhiễm Thuật lại than thở, sau đó rúc vào ngực Tang Hiến: “Chồng, em được mà…”

Tang Hiến chỉ đành ôm Nhiễm Thuật vào phòng tắm, tắm rửa giúp cậu.

Nhiễm Thuật lại quậy một trận trong phòng tắm, dùng hết thủ đoạn nhưng Tang Hiến vẫn không đồng ý, thậm chí càng vững như bàn thạch.

Sau khi ra ngoài, Nhiễm Thuật bắt đầu giận dỗi, nằm trên giường không để ý tới Tang Hiến.

Tang Hiến dọn phòng xong rồi nằm bên cạnh Nhiễm Thuật, dịu dàng nói: “Cục cưng, cho em úp vào ngực này.”

Nhiễm Thuật cuối cùng cũng động đậy, ôm Tang Hiến không buông tay.

Lúc này Nhiễm Thuật vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng vẫn cứ thèm “ăn”, mắt không mở nổi còn lim dim rúc vào ngực Tang Hiến khẽ lẩm bẩm: “Chồng ơi, anh muốn ôm em ngủ đúng không?”

“Ừ, là anh muốn.”

“Thích em đến vậy hả… Hí hí… Em tốt thế này, cả người thơm thơm, khá là dẻo dai, người khác làm gì chịu nổi tần suất của anh, chỉ có em thôi… Sướng anh nhé…”

“Ừ, em là điều may mắn của anh.”

Hình như Nhiễm Thuật còn nói gì đó nhưng tiếc là buồn ngủ quá, cậu thầm thì câu mà Tang Hiến không nghe hiểu.

Lại cúi xuống thì thấy Nhiễm Thuật đã ngủ.

Anh hôn trán Nhiễm Thuật rồi ôm cậu cùng đi vào giấc ngủ.

Đêm đã khuya, vạn vật trở về tĩnh lặng.

Hô hấp êm dịu, cái ôm ấm áp vào lòng, lúc hít thở toàn là hương vị của người kia.

*

Vài ngày sau, bức ảnh khổng lồ mà Nhiễm Thuật đặt mua cuối cùng cũng được chuyển đến nhà Tang Hiến.

Cậu bố trí công nhân cố định ảnh trên bức tường đỏ, thành ra hai phần ba diện tích bức tường lớn đều là ảnh chân dung của Nhiễm Thuật.

Trong ảnh, cậu đứng trong ánh sáng, ánh sáng được xử lý phù hợp khiến các đường nét trên khuôn mặt mượt mà hơn, ánh mắt sâu thẳm trìu mến, khí chất cũng lắng đọng hơn, tuấn tú ngất trời.

Kiểu ảnh có tông màu tối này lại rất hợp với nhà Tang Hiến.

Nhiễm Thuật hài lòng nhìn bức tường, giới thiệu cho Tang Hiến: “Đây là Nhiễm Thuật.”

Rồi vỗ lên tường: “Màu đỏ.”

Ngay sau đó iới thiệu tiếp: “Nhiễm Thuật, hot!”

“Ừ, đúng là một bức tường rất đẹp, rất ý nghĩa.” Tang Hiến tỏ vẻ đồng ý.

“Thích không?”

“Thích cực kỳ.”

Nhiễm Thuật lại chợt than thở, ra vẻ rất ưu sầu: “Cũng chỉ có em mới khiến nhà anh hưng thịnh, bừng bừng sức sống, may mắn ùa đến…”

Rồi hết văn.

“Chủ yếu, đều nhờ tình yêu.”

“Phải, tất cả đều nhờ tình yêu.” Nhiễm Thuật nghiêm túc nhìn những bức ảnh trên tường: “Một Nhiễm Thuật đẹp trai như vậy, nếu em không phải là Nhiễm Thuật thì em cũng yêu cậu ấy rồi. Anh yêu cậu ấy cũng là chuyện thường.”

“Ừ đúng. Thế bàn trang điểm thì sao?”

“Nhiễm Thuật thành (chanh) coi trọng!”

“Chuẩn, anh đúng là cũng có nội hàm lắm.”

Dạo này công việc của Tang Hiến vẫn bề bộn như cũ.

Dù đã về nhà nhưng vẫn có họp online, trên mặt bàn luôn chất đống tài liệu.

Nhiễm Thuật xem kịch bản một lát, thấy hơi buồn ngủ bèn đi tới hỏi Tang Hiến: “Anh ngủ chưa?”

“Anh cần xem tài liệu một lúc nữa, em đi nghỉ trước đi.”

“Em muốn ngủ cùng anh cơ.”

“Ngoan, đi ngủ trước đi, có lẽ anh phải bận mấy tiếng nữa.”

Nhiễm Thuật có vẻ nghe lời, quay người đi về phòng.

Tang Hiến tiếp tục đi xem báo cáo.

Không bao lâu sau, Nhiễm Thuật quấn chăn nhỏ đi ra, đến trước người Tang Hiến rồi ngồi trên đùi hắn.

Tang Hiến hiểu ngay, giúp cậu sửa chăn quấn lên người cậu

Nhiễm Thuật ngả vào lòng Tang Hiến, đeo bịt mắt lên, tì lên bả vai Tang Hiến, không bao lâu đã ngủ thật.

Tang Hiến ôm Nhiễm Thuật tiếp tục làm việc, nửa tiếng sau tham gia cuộc họp online.

Cuộc họp này có rất nhiều người tham gia, vừa mở ra đã thấy trong lòng Tang Hiến có một người đang ngồi, hình như là đang ngủ.

Rõ là ôm người nhưng vì vóc dáng hai người quá chênh lệch nên nhìn kiểu gì cũng thấy Tang Hiến ôm Nhiễm Thuật mà như đang ôm một con mèo. 

Người trong lòng Tang Hiến là ai thì mọi người đều biết rõ.

Cũng vì lần livestream come out nổi rần rần, lại thêm Nhiễm Thuật cũng thường xuyên xuất hiện ở công ty Tang Hiến nên ai nấy đều biết hai người là người yêu.

Chỉ không ngờ yêu nhau đã mười mấy năm mà vẫn son sắt như xưa.

Hai người họ, Nhiễm Thuật có khuôn mặt đa tình, vẻ ngoài của Tang Hiến cũng có nét bạc tình, thế mà lúc nào cũng chung tình đến lạ, tình cảm không đổi thay.

Tang Hiến đeo tai nghe, cả quá trình không lên tiếng mà chỉ lắng nghe.

Mọi người đều hiểu là Tang Hiến không muốn đánh thức người trong lòng, thế nên cũng không quấy rầy.

Cuộc họp online kéo dài nửa tiếng, rất nhiều người nghe được phía Tang Hiến có tiếng lầm bầm, nhưng nghe ra hẳn không phải giọng Tang Hiến: “Em… được… mà”

Là người nào đó đang nói mớ.

Sau đó là Tang Hiến khẽ đáp: “Ừ.”

Rồi lại giém chăn cho người trong lòng.

Thẩm Quân Cảnh nhìn hai người trong video, mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng.

Nhưng rất nhiều người đều nhìn hiểu khẩu hình của anh, rằng: Đồ yêu đương vô tri.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN