Nhan Lộ Thanh quay cuồng trong mơ hồ mà trở về phòng, đến đứng cũng đứng không nổi. Bất chợt, có thứ gì đó bay vèo qua người cô.
Cô giật mình, định thần lại mới nhận ra đó không phải là người, mà là… người máy.
Nói chính xác ra thì cũng chẳng giống người máy cho lắm – đầu bẹp, tứ chi là kim loại, thân giống CPU máy tính, tấm kim loại phía dưới còn có bánh xe, không đi mà trượt – hoàn toàn giống với CPU quét rác.
Cái thứ này đến trước mặt Nhan Lộ Thanh, sau đó một giọng nữ phát ra từ cái “đầu” bẹp, “Chủ nhân, đã chuẩn bị xong nước tắm cho ngài.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Tuy xấu vãi chó mèo nhưng mà trí tuệ nhân tạo trâu phết nhờ.
Mặc dù nghe gọi hai tiếng “chủ nhân” này không được tự nhiên cho lắm.
Nhan Lộ Thanh thuộc phái chủ động, ngay lập tức đi nghịch cái CPU, phát hiện ra được chỗ đặt tên trong máy. Tên hiện tại là “chủ nhân”, có lẽ là tên mặc định và nguyên chủ chưa từng đổi đi, giờ có thể tùy tiện sửa lại.
Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một chút, đổi lại thành “Maria.”
Ờ, cô dùng cái biệt danh này để nhắc nhở bản thân: Được đến đâu hay đến đấy, không cần quạu, học tập thánh mẫu Maria rửa tội cho thế giới.
Rồi sau đó là lần đầu tiên trong đời Nhan Lộ Thanh được hưởng phục vụ của trí tuệ nhân tạo, được nó xả nước tắm trong một cái bồn tắm có giá trị không nhỏ, tấm thân rách rưới này cuối cùng cũng được thư thái một chút.
Tắm xong, Nhan Lộ Thanh nhìn mình trong gương.
Trước giờ cô chưa yêu đương gì, nhưng mà từ bé đến giờ cô đã có tiếng nhiều người theo đuổi, nhắc đến người đẹp trong trường thì phải nhắc đến tên cô đầu tiên.
Ngoại trừ màu tóc nhạt hơn, lông mày này, mũi này, rồi môi này, rất giống với cô trước kia, nhưng so ra vẫn có điểm khác nhau.
Gương mặt này nhỏ hơn khiến mắt cũng to hơn, dù nét đẹp thì có đẹp nhưng thần thái không được tốt cho lắm. Lại nữa, trông nhợt nhạt cực kì, khi không có biểu cảm gì sẽ lộ ra âm khí trầm thấp, chỉ cần trang điểm đơn giản chút là có thể đi đóng vai ma nữ ngay.
Gầy đến phát sợ.
Nhan Lộ Thanh vốn dĩ cũng gầy, nhưng cô eo thon chân dài, gầy hợp với thẩm mĩ của đại chúng. Cô tự nhận dáng người mình trước kia mười phần khỏe mạnh, nào có ốm yếu như bây giờ – chân tay với eo cứ như sắp gãy đến nơi, không khác gì “người giấy” bước ra từ trong sách.
Cô chợt nhớ trong tiểu thuyết cổ lỗ sĩ ngày xưa thường miêu tả nữ chính giống như “con búp bê vải rách nát bị chơi hỏng”, xem ra rất hợp với ngoại hình của cô hiện tại.
… Thật là vê lờ.
Búp bê vải rách nát sấy tóc xong xuôi, tùy tiện chải chải vài cái, nhưng mà khi cô nhìn xuống, đột hiện phát hiện ra được dưới chân có một đống nhỏ… hình như là tóc.
Tóc mới, vừa rụng.
Búp bê vải rách nát choáng váng.
Vì! Sao! Lại! Rụng! Nhiều! Tóc! Thế! Này!!!
Thân thể này rốt cuộc rách nát đến mức nào!
Không phải cô xuyên vào bệnh nhân tâm thần à? Vì sao lại giống với người mắc bệnh nan y thế???
Nhan Lộ Thanh cứng họng nhìn mình trong gương.
Tui trọc rồi.
Tui mạnh mẽ không nổi.
–
Đêm đó Nhan Lộ Thanh ngủ không ngon, vì cô mơ thấy tóc mình rụng càng ngày càng nhiều, cuối cùng không dư lại một sợi nào, biến thành trọc lóc.
Sáng sớm hôm sau, cô vừa mới tỉnh đã nghe thấy giọng nữ máy móc, “Maria, buổi sáng tốt lành!”
“…”
Nhan Lộ Thanh nghe chữ “Maria”, thầm chửi rửa tội cái *beep*, đầu trọc ai mà chịu được, làm Maria cũng không có dễ đâu.
Cho nên, chuyện đầu tiên cô làm là trợn mắt nói với người máy, “Đưa bà đây một lọ thuốc mọc tóc.”
“???”
Người máy tự động lọc đi câu lệnh nó không hiểu, cuối cùng đưa cô một cốc nước trắng, hỏi thêm, “Chào ngài Maria, bữa sáng ngài muốn ăn gì?”
“…”
Đột nhiên có hơi hối hận vì lấy cái biệt danh này, không biết còn tưởng mình xuyên vào tiểu thuyết bối cảnh châu Âu.
Nhan Lộ Thanh rời giường, rửa mặt xong choáng đầu, phải dựa vào đầu giường. Cô cứ như phụ nữ đến kì nôn nghén mà gian nan húp cháo trắng, được hòm hòm rồi mới lết ra khỏi phòng ngủ.
Vệ sĩ áo đen đứng ngoài cửa phòng, vừa thấy cô đã khom lưng 90 độ ngay lập tức, “Dạ chào cô Nhan!”
Nhan Lộ Thanh: “Có chuyện cứ nói, ngẩng đầu lên.”
Vệ sĩ ngẩng đầu lên, Nhan Lộ Thanh lúc này mới thấy rõ anh chàng này là thanh niên Lăng Đầu Thanh to mồm phanh phui tiểu sử của nguyên chủ.
Vốn dĩ hôm qua Đại Hắc định cho anh ta từ chức, may là cô nhớ ra nên cản lại, có lẽ vì thế mà hôm nay anh ta mới xuất hiện ở đây.
Quả nhiên, Lăng Đầu Thanh trịnh trọng nói cảm ơn cô, “Cảm ơn cô Nhan vì hôm qua đã không giết… không phải, cảm ơn cô Nhan đã cho tôi một cơ hội sửa chữa sai lầm… không đúng, cảm ơn cô Nhan đã tha thứ…”
… Cho nên đồ đần này có thể chen chân vào đây chắc chắc là vì giá trị vũ lực cao.
Nhan Lộ Thanh nghe không nổi nữa, cất giọng cắt lời anh ta, “Thôi thôi, anh thương lượng với cái miệng của anh trước khi nói được không?”
“…”
Trên gương mặt đen của Lăng Đầu Thanh có mấy vạch đỏ, cuối cùng anh ta cũng ngậm mồm lại xuống tầng.
Đại Hắc nhìn cậu vệ sĩ nhỏ mặt mũi đỏ tưng bừng, hơi ngạc nhiên gọi anh ta lại gần, “Chú nói gì với cô Nhan thế? Chọc tức cổ à?”
Lăng Đầu Thanh: “Nào có. Mà em cảm thấy cô Nhan cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, cô ấy khá tốt.”
Giọng điệu Đại Hắc trầm xuống, nói như chém đinh chặt sắt, “Giả vờ đấy.”
–
Nhan Lộ Thanh cũng không biết mình bị vệ sĩ nhà mình nói xấu.
Cô ngồi trong phòng khách, bưng lấy một chén trà hoa cúc táo đỏ kỷ tử, khó khăn hớp từng ngụm.
Trước khi xuyên không, Nhan Lộ Thanh mới mười tám, vẫn là một người trẻ tuổi không mấy chú trọng đến chuyện dưỡng sinh. Chỉ là cơ thể cô vẫn còn tốt, vì cô tuân theo nguyên tắc, “Dù uống rượu hay thức khuya chơi game, mị vẫn là good girl”.
Giờ xuyên thành một kẻ tâm thần sáng bệnh chiều bệnh, còn có nguy cơ hói đầu, vậy thì phải nghiêm túc rồi.
Mặc dù mị có thân thể bệnh nan y với bệnh tâm thần, nhưng mị vẫn là một cu gái khỏe mạnh.
Thật ra hiện tại cô vẫn đang thắc mắc.
Cô xuyên đến đây rồi, thế nguyên chủ đi đâu?
Cô không theo cốt truyện của nguyên chủ thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Người khác xuyên sách có bàn tay vàng có hệ thống, cô thật sự đến một cọng lông cũng không có à?
Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ vừa uống trà. Uống được phân nữa, nhà tắm trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng mở khóa lạch cạch. Cô quay đầu sang ngó.
Cô không ngờ được người bên trong lại là người này.
Tóc Cố Từ vẫn còn ướt, trên vai còn có khăn lông, trên quần áo cũng có vết ẩm, rõ ràng là vừa mới tắm xong, chuẩn bị về phòng.
Anh đi rất chậm, bởi vì chỗ này không những rộng vô cùng mà còn có đủ thứ trang trí linh tinh xa xỉ, theo con mắt chỉ có thể nhìn mờ mờ của anh, có lẽ anh phải vừa đi vừa dò đường.
Đầu Nhan Lộ Thanh đầy dấu chấm hỏi.
Ngày hôm qua cô vào phòng Cố Từ có soi một chút, rõ ràng là trong đó có phòng tắm – Cố Từ yếu thế này, sao không tắm trong phòng mình, lê lết ra tận phòng khách làm gì?
Mải nghĩ, Cố Từ sắp vấp phải một cái bình hoa nhỏ lùn lùn.
Nhan Lộ Thanh vội vàng cản lại, “Ê này từ từ đã…”
Cố Từ dừng lại.
Nhan Lộ Thanh vội đi qua giải thích, “Chỗ này có bình hoa nè, hình như cậu không thấy được.”
Nói rồi, cô nắm tay Cố Từ, kéo anh sờ bình hoa, “Nó đó.”
Tay Cố Từ thật lạnh, cũng thật gầy. Tay Nhan Lộ Thanh cũng gầy, nên khi vừa tiếp xúc với anh, cô đột nhiên cảm giác được đồng bệnh tương liên, hoàn toàn không để ý thấy người nào đấy đang trong trạng thái đông cứng áp suất thấp.
Hai giây sau, cô nghe thấy tiếng anh đáp lại, “Ừ, sờ thấy rồi.”
“Tớ đưa cậu về phòng.” Nhan Lộ Thanh buông tay ra, đi trước anh một chút.
Hành lang dài vô cùng, mãi mới đến cửa phòng Cố Từ. Nhan Lộ Thanh không kiềm chế được thắc mắc, “Cố Từ, sao cậu không dùng nhà tắm trong phòng ấy?”
Cả cái nhà to oành thế này, còn có bao nhiêu người hầu, chắc không phải trang thiết bị có vấn đề đâu nhỉ.
Cố Từ nghe cô nói, quay đầu lại.
Nhìn vào trong đôi mắt đen láy, Nhan Lộ Thanh cảm giác như nó vừa có tiêu cự hướng về phía cô, nhưng rồi lại tan đi.
“Có dùng rồi.” Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như cũ, nghẹn lại một câu không nói ra được. Anh nghiêng người, “Cậu tiện thể vào xem xét được không?”
Vì thế mà Nhan Lộ Thanh bưng trà bước vào trong phòng của Cố Từ lần thứ hai.
Cô theo sau Cố Từ, nhìn anh đẩy cửa phòng tắm ra.
Anh từ tốn mở chốt vòi nước bồn rửa tay, không có nước.
Mở chốt vòi hoa sen, cũng không có nước.
Xong xuôi, Cố Từ dựa vào bồn rửa tay, lặng lẽ nhìn về phía Nhan Lộ Thanh không nói lời nào, tỏa ra khí chất lãnh đạm. Dáng vẻ này khiến người ta cảm giác được rằng dường như chuyện gì anh cũng biết.
“Hóa ra là hỏng rồi…” Nhan Lộ Thanh rụt lưỡi, “Cậu ra ngoài chờ đi, tớ gọi người sửa cho.”
Cố Từ cười lên, “Được, cảm ơn cậu.”
Nhan Lộ Thanh vẫn chưa quen được với gương mặt có giá trị nhan sắc cao của anh bé này, thấy anh cười mà hơi ngạc nhiên một chút, rồi sau đó cô mới ra cửa gọi Đại Hắc vào.
“Vì sao ở đây không có nước thế? Anh gọi người đến xem thử xem.” Nhan Lộ Thanh nói xong lại tự giác xả giận cho Cố Từ, “Thân thể cậu ấy không tiện, thế này hành hạ cậu ấy quá.”
Nhưng mà, biểu tình của Đại Hắc có hơi… táo bón.
Người đàn ông có vẻ ngoài trung hậu đáng tin cậy này đột nhiên xoay người vào trong nhà vệ sinh, đóng cửa lại rồi quay lại đến bên cạnh Nhan Lộ Thanh, giọng nói cực nhỏ, dường như sợ có người nghe được.
“Cô Nhan, cô đang diễn cho cậu Cố xem hay diễn cho tôi xem ạ?” Giọng anh chàng nôn nóng, “Sao cô không báo trước cho tôi, tôi không hiểu cô có ý gì cả!”
???
Nhan Lộ Thanh cũng nhỏ giọng: “Tôi diễn cái gì?”
Đại Hắc nhìn cô như nhìn thấy đồ đần.
Một hồi sau, anh ta gọi một cuộc điện thoại, “Bác sĩ Khúc, cô Nhan có lẽ thật sự phân liệt… Hoặc bị bệnh khác, tôi cảm thấy rất nghiêm trọng, bác sĩ qua xem cho cô Nhan được không?”
Nhan Lộ Thanh: ???
Cô đột nhiên hiểu ra.
Kí ức của nguyên chủ sẽ không tự động xuất hiện, chỉ khi nào cô muốn mới có thể biết được. Tình hình hiện tại quá hoang mang, Nhan Lộ Thanh đành phải lục lại chuyện ngày hôm qua…
Quả nhiên thấy được cảnh nguyên chủ sai Đại Hắc phá hỏng nhà tắm của Cố Từ.
“…”
Hóa ra chúa hề là mình.
Đờ mờ, vờ cờ lờ thật.