Sao Đen - Chương 37: BÀY LẠI THẾ CỜ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Sao Đen


Chương 37: BÀY LẠI THẾ CỜ



Hồ sơ vụ án xét xử tổ chức phản cách mạng Hoàng Quý Nhân cầm đầu chưa được trình lên Tòa án Nhân dân. Đồng chí Cục trưởng An ninh nội địa đề nghị có thêm thời gian truy cứu đầy đủ hơn.

Thực chất vấn đề là do cái chết của Hoàng Quý Nhân. Ta chưa muốn công bố tin này xuất phát từ nhận định: Các ông chủ của Nhân hiện đang rất bối rối. Sự sống chết của Nhân có ảnh hưởng trực tiếp đến mọi đối sách của họ.

Nếu biết chắc Nhân đã chết ông chủ của y se chỉ định kẻ thay thế và chiến dịch săn lùng di sản bí mật của Hoàng Quý Nhân chắc chắn được tung ra. Ta cần đẩy lui giờ hành động của địch chậm chừng nào, hay chừng đó.

Nếu chúng tin là Nhân còn sống thì chúng phải đặt ra hai tình huống sau đây: Nhân có thể đầu hàng, nộp toàn bộ tài liệu mật để đổi lấy mạng sống, tệ hơn nữa là bí mật cộng tác với ta thì vấn đề sẽ nguy hiểm và phức tạp cho chúng nhiều hơn. Nếu Nhân ngoan cố chưa chịu đầu hàng, kiên định giữ kín những bí mật thì là điều tốt cho Warrens, nhưng trong trường hợp này bộ máy của chúng vẫn đứng trước một nguy cơ vì không có gì đảm bao cho sự trung thành của Nhân trước những thử thách quyết liệt.

Cho nên giờ đây CIA đang phải điều tra sự sống chết của Nhân thậm chí chúng phải mạo hiểm cứu hoặc giết Nhân đi rồi mới dám động đến bộ máy của y.

Căn cứ vào những suy đoán trên, Bộ chỉ huy đã phân công đồng chí Nguyễn Hữu Đức đặc trách hướng tiến công chủ yếu: Tìm ra bộ sưu tập của Hoàng Quý Nhân.

Tất cả những cuộc thẩm vấn liên tục ba mươi tám tên bị bắt ở mật cứ An-pha không thấy được một đốm sáng nào về cái kho tàng bí mật của Hoàng Quý Nhân. Ta đã cho kiểm tra một vài hướng nghi ngờ nhưng không có kết quả. Về mặt tổ chức, y quả là một cao thủ. Tất cả những nhân vật đến tham gia cái gọi là “Đại hội ra mắt quốc dân” chưa một kẻ nào có được liên lạc trực tiếp với Hoàng Quý Nhân ở nội địa. Chúng chỉ được tiếp xúc qua những nhân vật trung gian và bản thân những nhân vật trung gian này cũng không được tiết lộ địa chỉ.

Một người bỗng nổi bật vai trò trong chiến dịch này là Đỗ Thúc Vượng. Anh bị cha Vũ Xuân Trinh lôi kéo nhưng kẻ mời anh đi dự “đại hội” lại không thông qua Trinh, thậm chí cha Trinh cũng chẳng biết có chuyện này. Nhưng Bộ chỉ huy rất lưu tâm đến Vượng vì anh là người duy nhất chứng kiến cái chết của Hoàng Quý Nhân và cuộc đối đầu giữa Nhân và Phan Quang Nghĩa.

Thiếu tướng Nguyễn Hữu Đức định giao việc đến gặp Vượng cho Trung tá Nguyễn Văn Bền nhưng rồi ông lại thay đổi ý kiến. Ông muốn tự mình đi. Không phải ông không tin ở anh Hai Bền, nhưng Đỗ Thúc Vượng có một cái gì đó hấp dẫn ông ngay khi họ gặp nhau lần đầu.

Từ sau cái “ngày thứ ba đẫm máu” đó Vượng trở về thành phố với một tâm trạng dửng dưng đến kỳ lạ. Ngoài hai bữa ăn phải mò đến một bà hàng quen thuộc, anh nằm khoèo ở nhà. Anh mở sách ra đọc nhưng không có chứ nào lọt được vào đầu óc. Một thực tế khủng khiếp xảy ra ngay trước mắt anh, tác động vào tâm lý anh mạnh mẽ.

Hoàng Quý Nhân là kẻ thù của anh. Điều đó thì không cần bàn cãi. Đã bao lâu anh vào tù, ra tù theo cái lệnh của hắn, bao nhiêu bài báo của anh bị tịch thu ném vào đống lửa, bao nhiêu bài diễn văn của anh bị ném đá, bị cắt đứt, bị phá đám do bàn tay chỉ huy của Nhân. Bao nhiêu cuộc biểu tình do anh dẫn đầu bị tắm trong dùi cui và hơi ngạt. Y còn ngoại tình với vợ anh, mở đường cho thằng Mỹ mò vào buồng Quế Lan và sau đó lợi dụng sự đổ bể của gia đình anh để xen vào hòng kiếm chác món hồi môn bẩn thỉu. Cái chết của hắn thật đáng đời. Thế nhưng tại sao nó không thoả mãn lòng hận thù của anh?

Chuyện Phan Quang Nghĩa bị Nhân bắn trọng thương và những lời mạt sát cửa y làm cho Vượng rất ngạc nhiên. Hoá ra Nghĩa lại là ngươi của cách mạng. Anh ta bình tĩnh dấn thân trước một công việc nguy hiểm, cái chết đã đi chệch trái tim anh, không biết giờ này Nghĩa nằm đâu và đã chết chưa?

Trong căn nhà im lặng của mình, Vượng cứ suy ngẫm miên man về những sự kiện vừa xảy ra. Thì ra những người đó có một lý tưởng để theo đuổi đến cùng, để lựa chọn cho mình cuộc sống và cái chết. Hoàng Quý Nhân leo đến những bậc thang cuối cùng của tội ác để chung cuộc nuốt một liều thuốc độc. Phan Quang Nghĩa trung thành với cách mạng. Không một cám dỗ vật chất nào lay chuyển được anh. Họ bình than chấp nhận sự hy sinh… còn mình? Mình chỉ là một thằng hèn, một kẻ sụp đổ, một tên bại trận, một lữ khách cù bơ cù bất, lang thang trên mọi đường chính trị, không biết tìm ra một cái gì để tôn thờ, để vì nó mà sống và chết. Ở tuổi mình không còn thì giờ làm lại từ đầu… Chẳng lễ đóng vai một tên chỉ điểm mà có thể coi là bước khởi đầu của một sự nghiệp mới!

Tâm trạng cửa Vượng cứ u tối như vậy trong một cuộc vật vã cô đơn, âm thầm, tiêu cực và yếm thế. Quanh anh không có một ai để chia sẻ, an ủi hoặc tranh cãi. Vượng đã nghĩ đến tự sát. Cái không tồn tại, cái trống rống, hư vô, cái vô tri vô giác bỗng cuốn hút anh. Đó mới thực sự là giải phóng hoàn toàn, là cực lạc, là Niết Bàn, là Thiên đường vĩnh cửu. Cuộc đời chỉ là hữu hạn, là một cơn ác mộng, là sự đầy đoạ…

Khi tướng Nguyễn Hữu Đức đến thăm thì Vượng chỉ còn như một cái xác ve. Thiếu tướng giật mình trước sự tiều tuỵ kinh khủng của Đỗ Thúc Vượng:

– Tôi thấy ông không được khoẻ ông Vượng ạ. Dung nhan ông làm tôi sợ hãi. Bệnh tình ông ra sao?

– Cảm ơn ông, tôi không có bệnh tật gì cả. Có lẽ tôi hơi gầy đi một chút, nhưng tinh thần vẫn mạnh khoẻ, sự suy ngẫm vẫn minh mẫn.

– Xin lỗi, ông cho tôi một nhận xét. Khó có một tinh thần mạnh khoẻ trong một cơ thể ốm yếu.

– Tôi không cảm thấy mình ốm.

– Có thể cảm giác của ông đã suy rồi. Nó không phản ánh được chính xác nữa. Cuối cùng thì tư duy bị lầm lẫn bởi những dữ kiện không chắc chắn đó.

Vượng mỉm cười vẻ nghi ngờ.

– Có lần tôi nằm trong tù ngẫu nhiên tiếp xúc với mấy người Cộng sản, người Cách mạng. Họ bị đánh đập tàn phế. Nhưng tinh thần của họ không hề ốm yếu mà lại có phần kiên định hơn.

– Thực ra tinh thần của họ cũng bị huỷ hoại, bị giảm sút. Nhưng do có kinh nghiệm đấu tranh và có sự hỗ trợ của đồng chí họ có thể làm cho quá trình giảm sút đó chậm lại và chậm hơn nhiều sự giảm sút về thể xác, một quá trình bị lệ thuộc quá nhiều vào kẻ địch.

– Nếu ta thừa nhận một quá trình giảm sút tinh thần thì cũng tức là thừa nhận có các giới hạn cuối cùng, đó là sự đầu hàng.

– Nói chung thì sự giảm sút không đến được cái mức kẻ thù mong đợi. Vì có quá trình suy đổi ở thể xác nhanh hơn nên cái chết đến với ngồi tù sớm hơn. Cái chết không đáng sợ bằng sự đầu hàng, do đó lý trí của họ đã thắng. Nhưng dù là người Cộng sản, người cách mạng mà sự suy tinh thần đến trước, kéo theo sự hao mòn của thể xác thì người đó rất khó mà đứng vững. Họ có nguy cơ chịu khuất phục trước những đòn tra tấn.

– Giờ phút này tôi không phải chịu đựng một áp lực nào về cả tình thần và thể xác. Tôi tự đánh giá được bản thân.

– Ông Vương ạ. Ông đã dùng bộ óc của ông để cân chính nó nên rất khó chính xác. Bộ óc có thể đánh giá gần đúng sự ốm yếu của cơ bắp, của lục phủ ngũ tạng, nhưng lài dễ sai lầm khi phải đánh giá sự minh mẫn của chính mình.

– Ý kiến của ông khá thú vị, nhưng vị Thánh bao giờ cũng sáng suốt, nhưng họ chỉ thành Thánh khi linh hồn thoát xác. ông thấy ý kiến của tôi có gì lẫn cẫn không?

– Vẫn lẫn cẫn nhưng ông có khá hơn trước đây, khi chưa có mặt tôi.

– Sao vậy?

– Ông cô đơn, ông không có bạn bè, không có người thân thích thậm chí không có kẻ thù ở bên nữa do đó không có sự ứng sử của bộ óc. Nó suy nghĩ tuỳ tiện. Nó cũng sẽ liệt đi như cơ bắp không vận động không đấu tranh. Cứng như răng mà không chịu nhai cũng hỏng.

– Ông nghĩ là sự có mặt của ông làm cho tôi thông minh hơn chăng?

– Không phải chỉ riêng tôi mà của bất cứ ai, cụ Luận, hay cha Vũ Xuân Trinh cũng vậy. Chỉ có cuộc sống mới kéo ông trở lại trạng thái cân bằng. Nhưng không có gì bàng có một bàn tay phụ nữ dịu dàng, một trái tim nồng hậu tình yêu ở bên ông lúc này.

Đỗ Thúc Vượng thở dài buồn buồn:

– Tất cả đã muộn tướng quân ạ. Tôi cảm thấy mình không cần cho ai nửa rồi. Thực lòng tôi muốn chét, muốn được siêu thoát.

– Ý nghĩ đó là một biểu hiện bệnh lí. Vừa rồi ông đã làm được một việc mà chúng tôi không thể làm được. Tôi coi đó là một chiến công.

– Tôi không phải là một chiến sĩ – Vượng chua chát – Đây là một chiến công của một tên chỉ điểm. – Hoàng Quý Nhân mới coi ông là tên chỉ điểm. Còn nhân dân coi ông là chiến sĩ vô danh và việc ông làm là một chiến công. Ông hiểu Nhân là con người như thế nào chưa. Nó là kẻ thù của riêng ông chỉ là chuyện nhỏ nhoi thôi. Chính nó đã nhân danh người cầm đầu “Chính phủ lâm thời của mặt trận tự do” ký với công ty hoá chất C.C.C. và cơ quan phát triển vũ khí của Ngũ Giác Đài, cho thuê nghiệm trường để thử chất độc T20.20 trên một thị trấn đông dân vùng châu thổ. Vụ án đã bị phá và ta mới công bố một phần. Phần lớn hơn còn đang nằm trong hồ sơ tuyệt mật. Tôi tiết lộ với ông là tôi kính trọng ông và để ông hiệu rõ ý nghĩa công việc ông làm.

Vượng ngạc nhiên:

– Đến như thế kia ạ?

– Nó còn làm nhiều chuyện tệ hại hơn nữa nếu không bị sa lưới.

– Dù ông có coi công việc tôi làm là một chiến công đi nữa thì tôi cũng không sao nghĩ mình có thể làm lại cuộc đời bằng những việc tương tự. Có thể công việc đó chỉ xay ra trong khoảnh khắc của một cuộc đời. Những ý nghĩ của nó còn lớn hơn cả những ai ông làm cho đất nước từ trước đến giờ. Muốn làm lại một việc như vậy cũng chẳng có cơ hội. Chúng tôi không có ý định biến ông thành một nhân viên an ninh quốc gia, mà chỉ mong ông chặn đứng những kẻ muốn mượn bàn tay ông chống lại Tổ quốc. Tuy nhiên, tất cả những việc đó cũng không phải là một sự nghiệp. Ông còn có thể làm được việc khác.

– Tôi đã bỏ phí hai phần ba cuộc đời vào những chuyện vô bổ rồi. Không đủ thời gian để bắt đầu cho một sự nghiệp nào nữa.

– Đúng, phấn đấu là cho một sự nghiệp rất khó. Rất nhiều người sinh ra chỉ để đấu tranh cho sự tồn tại của riêng mình thôi, chứ không đủ sức tạo nên một sự nghiệp. Nhưng ở đây tôi muốn nói là không nên hiểu làm lại cuộc đời theo ý nghĩ cực đoan là xoá sạch quá khứ, và bắt đầu từ con số không. Những hiểu biết khoa học của ông vượt qua một tá người như tôi cộng lại. Chúng ta cùng năm sinh, có thể chúng ta đồng khoá với nhau thời niên thiếu. Năm 1944 tôi rời ghế nhà trường đi hoạt động cách mạng còn ông thì cứ học mãi, hết trong nước lại sang Pháp, sang Mỹ… Chẳng lẽ những cái đó đều bỏ đi hay sao?

– Tôi muốn nói trên phương diện tư tưởng, phương diện ý thức hệ.

– Ngay trên lĩnh vực này cũng không cần phải làm lại tất cả. Marx phê phán Hegel nhưng thừa kế ở nhà triết học này những tư tưởng vĩ đại. Tôi nghe nói có lần Hoàng Quý Nhân đã bảo bà Hứa Quế Lan, lúc đó còn là vợ ông rằng: “‘Việt cộng có ba khẩu hiệu thì ông đã đồng xướng với họ hai. Đánh đổ ông Diệm và tự do dân chủ. Có gì đảm bảo ông không gào nốt với họ khẩu hiệu thứ ba là thống nhất Tổ quốc?” Tôi nghĩ rằng lúc đó ông chưa gào thôi chứ không phải ông chẳng thích thống nhất Tổ quốc. Chỉ có điều ông chống Cộng nên ông không muốn hợp xướng với chúng tôi tất cả. Dù vậy những người cộng sản cũng vẫn coi ông và những lực lượng có chủ trương tương tự là cần liên minh. Như vậy có nghĩa là ngay cả khi chưa gặp nhau đã có lúc chúng ta bay song song. Nay đã gặp nhau thì hoàn toàn ông có thể điều chỉnh tay lái cho thích hợp. Tôi thấy một số trí thức, nhất là những người hoạt động ở lĩnh vực xã hội thường mặc cảm mình là kẻ bại trận và coi bất cứ sự liên hệ nào với chính quyền là xu thời. Đảng chúng tôi nắm quyền, nhưng quyền lãnh đạo đó được lịch sử thừa nhận, được dân tộc trao cho một cách tin cẩn. Nếu không, làm sao chúng ta có thể thắng được những kẻ thù hung bạo và hùng mạnh như vậy? Chúng ta chỉ có một Tổ quốc chung. Khi ông hợp tác với chính quyền dân cử có nghĩa là ông phụng sự Tổ Quốc. Đó là danh dự và nghĩa vụ của mọi công dân. Có nhiều nhà bác học, luật gia, tu sĩ tốt nghiệp ở các đại học đường, các chủng viện Tây âu và Bắc Mỹ đang tự nguyện ở lại phục vụ Tổ Quốc. Giáo sư Thạch, luật sư Thành, giáo sư Sơn, tiến sĩ Chung, tiến sỹ Xuân, Linh mục Tiên có khi ông cũng quen biết họ. Họ có thể tìm được một cuộc sống giàu sang ở bất cứ phương trời nào họ muốn. Có thể còn nhiều cái họ chưa vừa ý với cách điều hành của những người cộng sản nhưng họ hiểu cái đích mà dân tộc đang đi tới. Họ tự nguyện chung chịu cảnh. sống thiếu thốn hiện nay, ngày đêm họ tận tuỵ làm việc, tìm kiếm sự phồn vinh cho đất nước. Sự nghiệp của họ lớn lao biết bao nhiêu. Sau này chính những người cộng sản sẽ xây tượng họ ở ở các giảng đường, trong các khuôn viên đại học. Ngay bây giờ chuyện đó chưa xảy ra nhưng những bức tượng như thế đã được xây trong trái tim nhân dân. Tôi đã phục vụ suốt mấy cuộc chiến tranh được thăng cấp tướng, nhưng tôi vẫn ghen với họ, kính trọng sự nghiệp cáo quý của họ. Trong tâm hồn tôi cũng đã dành những quảng trường đẹp đẽ cho những bức tượng của họ. Vậy thì tại sao ông lại cảm thấy xấu hổ khi giúp đỡ chúng tôi chống lại bọn tội phạm?

Đỗ Thúc Vượng im lặng suy nghĩ. Anh cảm động thực sự bởi thái độ chân thành và bộc trực của tướng Đức. Anh còn ngạc nhiên hơn không hiệu tại sao người đối thoại mới một lần quen biết này lại biết được lời Hoàng Quý Nhân với Hứa Quế Lan cách đây hơn hai chục năm trời.

– Cảm ơn ông về những lời nói tốt đẹp. Có thể là tình cảm của tôi quá yếu đuối. Tôi đang trôi nổi trên con thuyền vô định nhưng tôi sẽ điều chỉnh được sự cân lương tâm lý như lời khuyên của ông. Chỉ có điều tôi không biết “đóng kịch”, không quen nói sai với điều mình nghĩ. Thực tình tôi cũng ý thức được nghĩa vụ phải cộng tác với ông trong trường hợp bọn tội phạm định lôi kéo tôi về phía chúng.

– Chúng tôi có một chứ trương thống nhất là chỉ yêu cầu ông công tác trên tinh thần tự nguyện ở một mức độ nhất định. Tinh thần này đã được trung tá Bền nói với ông ngay từ buổi gặp đau tiên. Ông cứ nói với những kẻ lôi kéo những điều mà ông cho là đáng nói. Ông cũng chẳng phải đóng kịch và cũng không nên nói như chúng tôi. Nhưng có những điều chúng tôi đề nghị ông giữ kín cho bởi lẽ nó có ảnh hưởng đến sự thành bại của chiến dịch, đến sự sống của nhiều người.

– Tôi muốn ông nói rõ những điều tôi cần im lặng.

– Thứ nhất xin ông đừng nói với bất cứ ai, (kể cả những người ông tin tưởng nhất) về chuyện ông gặp Phan Quang Nghĩa, chuyện Hoàng Quý Nhân đã chết và cuối cùng là cuộc nói chuyện giữa chúng tôi và ông.

– Xin ông yên tâm là mọi chuyện sẽ đượcc giữ kín như ông yêu cầu. Ông có thể không tin vào quan điểm tư tưởng của tôi. Những ông hãy tin vào lời hứa của tôi.

– Cảm ơn ông. Điều cuối cùng tôi muốn nhắc nhở lại là lúc này đây ông cần có người ở bên. Chúng tôi không thể đến thăm ông vì nhiều lý do bất lợi. Có người bạn cũ nào bên ông thì tốt quá. Hay ông sang sống với gia đình cụ Nghị ít bữa?

– Tôi sẽ tự lo liệu. Vấn đề sẽ không có gì ảm đạm như ông lo lắng đâu. Hy vọng lần sau gặp nhau ông sẽ thấy tôi khoẻ hơn bây giờ.

Khi tạm biệt nhau, tướng Đức không nhắc lại yêu cầu của ông nữa. Bắt tay với Vượng, ông cảm thấy sức sống đang phục hồi trong cái cơ thể tàn tạ này. Họ thấy tin cậy ở nhau như một đôi bạn.

Những tin thất thiệt ở mật cứ An-pha không thể phong toả mãi được. Bà Lee Yan Chau đã được mật báo lại toàn bộ sự vụ. Một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập đến ngôi nhà 18 phố Lisow.

Ba nhân vật có liên quan mật thiết đến cuộc hành quân này đã ngồi lại với nhau để cứu xét lại toàn bộ di họa của vấn đề. Sau bản báo cáo ngắn gọn của bà Lee Yan Chau, ông Vương Phúc Đạt đã nhận định.

– Ủng hộ bạo loạn, ly khai ở các lân quốc là chiến lược lâu dài và kiên định của chúng ta. Bất cứ một sự kiện nào làm suy yếu kẻ thù đều phải khai thác, vì nó phù hợp với lợi ích an ninh của chúng ta. Trung Hoa thịnh trị, thiên hạ đại loạn là hai mặt đối lập của một hệ thống nhất trong chính sách đối ngoại. Phải ổn định được tình hình nội bộ, và đẩy những rắc rối ra khỏi biên giới. Chúng ta không trực tiếp điều khiển cuộc đổ bộ của đám chính khách người Việt lưu vong nhưng chúng ta ủng hộ về tinh thần hành động này của người Mỹ. Nếu họ giành được thắng lợi hoàn toàn thì cũng chẳng phải là điều ta mong đợi. Khi ta liên minh với họ vì lợi ích chiến lược song song ta cũng chỉ thực sự vui lòng khi đạt được thắng lợi song song. Nhưng nếu chỉ có họ thành công thôi thì điều đó lại đe doạ sự phát triển cách mạng của chúng ta ở khu vực này. Vừa qua chúng ta phải ủng hộ họ vì lực lượng thực tế của chúng ta ở phía Nam Việt Nam rất yếu. Ta muốn xen vào tạo cơ may để cài cắm lực lượng. Nhưng nếu chỉ trông cậy ở một hướng đi thì còn lâu chúng ta mới có được những thành quả đáng khích lệ. Sự kiện này làm sáng tỏ cho ta một vấn đề: Cần phải có những tin tức tình báo đặc biệt những tin tức có liên quan tới mặt trận Campuchia. Thưa ông Hứa Vĩnh Thanh, liệu ông có thể giúp gì Tổ quốc trong công việc này không?

– Thưa đồng chí Cục trưởng kính mến, tôi luôn luôn trung thành với Tổ quốc Trung Hoa vĩ đại. Sau cái chết của con gái, lại tiếp đến sự hy sinh của con rể. Có thể nói cả gia đình tôi đã cống hiến cho lợi ích tối thượng của đất nước. Thử hỏi bây giờ đây tôi còn gì để mà hy sinh thêm nữa!

Bà Lee Yan Chou cười vui vẻ.

– Ông Hứa ạ, chúng tôi rất kính trọng tinh thần yêu nước của ông. Tổ quốc không đòi hỏi hy sinh nữa mà còn tìm cách bù đắp những thất bại cho ông. Nhưng xin ông hãy tập trung cho sự nghiệp…

– Thưa bà Lee Yan Chou, tôi thực không hiểu ý bà. Gia đình tôi, tài sản của tôi, có cái gì tôi tiếc Tổ quốc, tiếc Đảng đâu?

– Không phải ông tiếc mà thưa ông, là chưa có cơ hội để ông cống hiến? – Vương Phúc Đạt vỗ nhè nhẹ lên vai Hứa với một cử chỉ quá thân mật và có phần hơi sỗ sàng.

– Thực tình tôi chưa rõ quý vị cần gì ở tôi?

– Khi Lưu Phụng Thiên còn là một bóng ma trùm lên toàn bộ nền kinh tế Nam Việt thì ông là cận thần của họ Lưu. Lưu có giao cho Tạ Vinh thành lập một mạng lưới tình báo kinh tế rộng khắp trên toàn bộ lãnh thổ xứ này. Những hoạt động của nó còn trùm sang cả các lĩnh vực chính trị và quân sự. Chính quyền Nam Việt lúc đó đánh hơi thấy nhưng không sao lột được cái mạng lưới bí mật đó. Tạ Vinh bị tử hình vì tội kinh tế nhưng sự thật là đòn giáng trả của chính quyền vào tổ chức bí mật này. Sau cái chết của Tạ quyền lực được trao lại cho ông, đúng không ông Hứa Vĩnh Thanh?

Mồ hôi ông già toát ra. Tại sao mụ ta lại biết chuyện này? Hứa cố giữ bình tĩnh mỉm cười chống chế.

– Thưa bà Lê Yan Chou, ý bà muốn nói đến cái commercial room1 (Thương quán) của chúng tôi chứ gì? Đó chỉ có thể coi như một thứ câu lạc bộ cho những thương gia Hoa Kiều hải ngoại. Một tổ chức đơn thuần kinh tế, lỏng lẻo. Danh sách của nó do các thành viên tự nguyện ghi tên, thậm chí chẳng ai phải đóng lệ phí nữa. Họ tụ họp ở đây vừa để trao đổi thông tin kinh tế, giới thiệu sản phẩm, liên hết kinh doanh, mua bán tín phiếu rồi uống rượu, chơi lotto, đánh poker, xoa mạt chược… Chúng tôi liên lạc với nhau bằng thư từ điện tín và cả bằng báo chí công khai nữa. Bản thân tổ chức đó cũng đã tan nát theo cái thảm họa 30 tháng tư rồi!

– Ông Hứa ơi, đấy chỉ là cái vỏ cái công khai, hợp pháp. Tôi muốn nói cái nhân, cái bí mật, cái “Hồi phong Vạn biến” kia! Gió xoáy với muôn vàn biến hoá! Ông Lưu đã dùng chữ của Khuất Nguyên để đặt cho cái tổ chức bí mật này. Mọi nhân viên của nó đều được tuyển mộ rất chặt chẽ, được huấn luyện tốt và phải tuân theo một kỷ luật thép như của những giang hồ hiệp khách. Tổ chức này đã mua được nhiều bộ trưởng, nghị sĩ… nó thao túng chính quyền Sài Gòn lũng đoạn thương trường và điều khiển nhịp độ kinh tế của Nam Việt trong nhiều thập kỷ. Chẳng lẽ ông Hứa lại không biết “Hồi phong Vạn biến” là gì?

Hứa Vĩnh Thanh im lặng.

– Tôi xin tự giới thiệu với ông một cương vị nữa của tôi. Lưu Phụng Thiên đã có lúc phải bán mình cho tôi chịu nhận làm thuộc hạ của tôi và dĩ nhiên ông ấy phải báo cáo với tôi mọi tổ chức dưới quyền ông ấy – Bà Lee Yan Chou cho Hứa Vĩnh Thanh nhìn chiếc mặt ngọc trên vòng lập lắc đeo ở cổ tay – Ông có nhận ra thứ này không?

Hứa Vĩnh Thanh giương mục kỉnh trố cặp mắt cận thị nhìn thứ bảo vật trên cổ tay người đàn bà. Bỗng ông ta đứng bật dậy như cái lò xo. Cái mặt ngọc có sức mạnh như cái vương trượng của đức vua mà mọi thần dân trong vương quốc hễ nhìn thấy là phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện.

– Thưa nữ chủ, từ giờ phút này, tôi xin chấp hành mọi mệnh lệnh của bà. Lee Yan Chou thân mật vỗ vai ông bạn già với một cử chỉ bao dung, ưu ái:

– Tôi hoan nghênh tính kỷ luật của ông. Mời ông ngồi xuống chúng ta bàn chuyện tiếp.

Hứa Vĩnh Thanh ngồi xuống với một tư thế mới. Cái tôn ti trật tự của quyền lực được xác lập ngay tức khắc.

– Ông Hứa ạ – Vương Phúc Đạt nói – Thất bại của Warrens vừa rồi cũng cho chúng ta một bài học về công tác tổ chức. Trung ương thấy rằng ta cần phải tập hợp sức mạnh của cộng đồng người Hoa trên những xứ sở họ đang cư trú lại, ở Nam Việt Nam hiện nay có hai tổ chức tình báo của Trung Hoa lục địa hoạt động. Cái đó vừa vô lý, vừa làm suy giảm những cố gắng chung, thậm chí còn gây nguy hiểm cho nhau. Trung ương muốn thống nhất hai tổ chức đó là một. Nó bổ sung những khiếm khuyết cho nhau. Trung ương sẽ đài thọ toàn bộ chi phí tài chính cho những hoạt động này. Có như vậy chúng ta mới đủ mạnh để chống lại tiểu bá Việt Nam, đặc biệt là chống lại các cơ quan an ninh phản gián của họ. Và chỉ có như vậy chúng ta mới đủ sức cạnh tranh với cả CIA nữa.

Nghe chuyện nhập cục này, Hứa Vĩnh Thanh đâu có thú vị. Cứ y như Đài Loan nghe lục địa kêu gọi thống nhất vậy. “Chung voi với Đức ông” thì chỉ có mất nghiệp, quyền lực của Hứa sẽ tàn lụi. Hứa đâu có phải là đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc. Đem thân bách chiến làm tôi triều đình rồi thì Hàng thần lơ láo phận mình ra sao? Có thể lúc đầu Đạt cũng chia sẻ cho ông ta một số quyền hành tượng trưng làm “Cục phó” chẳng hạn. Sau cùng nắm được cái huân chương rồi nghỉ hưu luôn! Nếu Hứa bán thứ này cho CIA có lẽ lại được một món tiền to. Tuy tiếc, tuy ấm ức trong lòng nhưng ứa không dám nói, có thể đã có cuộc mặc cả giữa Lee và Vương. Cuộc họp này chỉ còn ý nghĩa thông báo chuyện đã rồi. Hình như đoán biết ý nghĩ của Hứa nên bà Lee Yan Chou đã vội vàng vỗ về:

– Có lẽ ông Hứa còn phân vân không biết quyền lợi của mình ra sao. Tôi xin nói thẳng là Tổ quốc sẽ vận dụng chính sách trưng mua tài sản của các nhà tư sản khi đưa họ vào công tư hợp doanh vào trường hợp này. Ông sẽ nhận được một khoản tiền không thua kém những “Khách hàng khác” của ông là bao nhiêu. Chỉ cần ông bàn giao thật đầy đủ tất cả những gì ông nắm được. Sau đó ông chỉ thị cho người thuộc quyền nhận lệnh và báo cáo thẳng với Trung ương theo mật mã, tần số điện đài, giờ hẹn mới của Trung ương quy định. Ngân hàng Banville sẽ trả lương cho họ đầy đủ.

– Thưa bà, xin bà cho phép tôi thưa chuyện thêm với bà sau. Mặt kỹ thuật có nhiều phức tạp cần bàn kỹ, nhưng về nguyên tắc tôi xin chấp hành chỉ thị của bà để chủ trương trên được thành đạt. Cả ba đứng dậy vòng tay bắt chéo nhau tượng trưng cho sự thoả thuận đã đạt được. Bà Lee Yan Chou thết tiệc nhân dịp mở đầu giai đoạn hợp nhất trọng đại này.

Bữa tiệc đặc biệt có món óc khỉ tươi. Ba chú khỉ vàng thò đỉnh đầu qua ba cái lỗ tròn khoét trên bàn tiệc. Người hầu bàn dùng dao sắc phạt ngang làm bật mảng xương sọ những con khỉ như ta phạt quả dừa nước. Họ lấy thìa moi bộ óc tươi ra những cái bát Giang Tây xinh xinh. Khách nhậu pha thứ máu lờ lờ tiết ra từ bộ óc vào li rượu. Họ nhắm rượu với óc tươi. Ai sợ đồ sống thì có thể nướng qua bộ óc trên bát rượu hỏa thang xanh lè. Bộ óc chín tái tỏa mùi thơm là ăn ngay. Vừa ăn họ vừa xem một màn vũ Sexy. Những món ăn tinh thần vật chất đắt tiền này nhằm kéo những người luống tuổi quay lại thú vui của thời trai trẻ. Bà tỉ phú Đỏ – như người ta thường gọi Lee Yan Chou – đã tỏ ra hào phóng tạo nên cuộc sống thời Võ Tắc Thiên trong cái hộp đêm sang trọng và bí mật này.

Chỉ khi có hai người Hứa Vĩnh Thanh mới hỏi Lee Yan Chou:

– Thưa bà, bà định bán đứng đám “tiểu long” này cho Trung ương sao?

– Sao lại gọi là bán đứng? Tôi là đảng viên Cộng sản Trung Quốc. Đảng giao cho tôi một trọng trách vô cùng to lớn. Từ mấy đồng vốn nghèo nàn ban đầu, tôi đã tạo nên một sản nghiệp khổng lồ. Ba trăm ngàn tấn tàu nổi, bốn ngân hàng cùng hàng tỉ đô-la đầu tư vào thị trường chứng khoán thế giới với nhiều danh nghĩa khác nhau. Đảng cần tôi và tôi cần Đảng – Lee Yan Chou cười – Tôi không khôn thì Hồng vệ binh đã lột da tôi rồi. Tôi không chịu về nước với bất cứ chỉ thị mệnh lệnh của triều đại nào. Tôi đã trợ cấp cho nền tài chính của Đảng trong thời kỳ nước Trung Hoa Đỏ bị cô lập trước thế giới bên ngoài. Nay Đảng mở cửa sang phương Tây thì tôi sẽ có vai trò lớn lao cho sự bành trướng kinh tế sang các lân quốc. Nhưng kinh nghiệm và cả lý luận của chúng ta là kinh tế phải gắn liền với chính trị. Tôi cần có một cơ quan tình báo đủ mạnh để phục vụ cho những mục tiêu trên. Nói là sát nhập với Trung ương nhưng ta cũng phải thủ một chút gì đó cho riêng ta. Giống như cách làm giàu của tôi. Phải dựa vào tiềm năng to lớn của lục địa nhưng phải giữ được cái độc lập của ta. Nền chính trị ở lục địa luôn luôn biến động thất thường. Nếu ta không khôn ta sẽ bị sức mạnh điên rồ của nó nghiền nát.

– Thế thì bà cứ dùng bộ máy của chúng ta làm công cụ riêng sáp nhập làm gì cho rách chuyện.

– Về lâu về dài ta vẫn phải lấy uy lực của Trung ương làm đối trọng cho những tranh chấp khu vực. Ở Nam Việt Nam ta mạnh hơn Trung ương. Sát nhập lúc này ta sẽ nuốt Trung ương chứ Trung ương không nuốt nổi ta. Hoàng Quý Nhân, người con rể đầy tài năng của ông vừa chết đã toả ra cái mùi vị hấp dẫn với những con kền kền thích ăn thịt thối. Trung ương cũng đã ngửi thấy cái hơi này. Di sản của con rể ông để lại có giá trị rất lớn. Thám tử của nhiều tổ chức tình báo thế giới đánh giá không dưới năm chục triệu đô-la. Điều đó giải thích tại sao Vương Phúc Đạt hối thúc tôi nhanh chóng thu xếp việc sáp nhập lực lượng của Hồi phong Vạn biến vào Trung ương với điều kiện bồi thường cho ông một khoản đô-la lớn chưa từng có trong ngân sách chi tiêu của tình báo Trung Quốc từ xưa đến nay. Tôi và ông cần tận dụng cơ hội này, làm cho Trung ương vui lòng. Chúng ta phải tìm mọi cách đoạt bằng được món hương hỏa của con rể ông làm vốn riêng chứ không phải để chia phần với Trung ương. Đó là điều tuyệt mật của riêng hai ta. Ông hiểu tôi chứ.

– Tôi hiểu nhưng thưa bà cánh tay của chúng ta ngắn quá.

– Phải nối cho dài ra – Lee Yan Chou thì thầm vào tai Hứa Vĩnh Thanh làm cho ông ta sáng mắt ra, khuôn mặt tươi rói như trẻ ra mười tuổi. Ông đánh bạo quờ lấy bàn tay đẩy vòng nhẫn của nữ chúa mà hôn lấy hôn để…

Một kế hoạch bí mật của họ được hình thành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN