Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần - Chương 107
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần


Chương 107


Thư từ qua lại liên tục, khi phương Bắc chiến loạn liên thành, Nhĩ Dương là một trong những thành trì sắp thất thủ, thì triều đình Kiến Nghiệp lại đưa ra ý chỉ vô cùng đáng giận —— chư quận dừng chiến, làm tiền đề đàm phán hòa bình.

Đoàn sứ thần Bắc quốc quạt gió thổi lửa ở Kiến Nghiệp, thuyết phục lão hoàng đế đang bị sắc đẹp mụ mị, rồi cũng nói ra nói vào với các đại thế gia vốn không muốn chi tiền. Giữa thế gia luôn có mâu thuẫn với nhau, ví dụ như vài ngày trước đó, biểu tiểu thư Lục gia La tiểu nương tử bị lưu dân chặn đường, mà lưu dân đó được Trần nương tử Trần Tú từng giúp đỡ, nên chuyện ấy đã dẫn tới mâu thuẫn giữa Trần gia và Lục gia; chỉ có điều sức ảnh hưởng không lớn, xin lỗi tặng lễ xong, mọi chuyện cũng đã kết thúc, nhưng liệu trong lòng nghĩ như thế nào thì không biết được. Mà mâu thuẫn không lớn không nhỏ giữa thế gia, vừa hay cho đoàn sứ thần Bắc quốc cơ hội công kích Lục tam lang.

Để phương Bắc ngưng chiến đợi đàm phán, đó là kết quả mà đoàn sứ thần Bắc quốc dùng mưu mẹo mới lấy được.

Ý chỉ này vừa gửi ra Bắc, chư quân cả giận —— quân địch đã tấn công đến dưới chân thành rồi, sao giờ lại bảo ngưng chiến? Một khi dừng lại, chẳng phải sẽ thua cả sao?

Chính vào lúc này, Lục tam lang gửi thư đến các quận: tiếp tục chiến đấu. Lương thảo binh lực tới lúc nào, đó mới là điều Lục Quân bận tâm.

Lục Quân đã sớm đoán được chuyện triều đình Kiến Nghiệp không quyết đoán, đối với sĩ đại phu chỉ biết ở xa hưởng lạc mà nói, Bắc quốc sẵn lòng đưa ra lợi ích thì bọn họ cũng không muốn đánh nhau nữa. Nhưng cho dù không có giấc mơ của Lục nhị lang, thân ở phương Bắc vùi trong cuộc, Lục Quân vẫn nhận ra, một khi phương Bắc lui binh, quân đội Bắc quốc sẽ tấn công ồ ạt về phía Nam, cả Nam quốc sẽ không chống đỡ được.

Lục Quân vẫn luôn viết thư bảo Trần vương gửi lương thực đến, thuyết phục chư quận không được lui binh, nói rõ tình hình với các danh sĩ có danh vọng cao ở phương Bắc.

Bắc quốc nói Nam quốc khai chiến trước, bội ước trước, nên mới khiến chuyện đàm phán không thành công; Lục tam lang giải thích cho các danh sĩ, trọng điểm rõ ràng là đoàn sứ thần Bắc quốc đã vào Kiến Nghiệp, nhưng đại quân Bắc quốc vẫn tấn công Nhĩ Dương, bên bội ước trước là Bắc quốc mới đúng. Ngay tới chuyện Ngụy tướng quân khai chiến trước ở Nam Dương cũng xảy ra bên ngoài Nam Dương, lại còn là tập kích, ý tứ này, không cần nói nhiều hẳn cũng hiểu rõ.

Có rất nhiều rất nhiều chuyện.

Sau khi tuyết ngừng rơi, sáng sớm ở trạm dịch, Lục Quân ngồi dưới cửa sổ bắt đầu viết thư. Tùy tùng đi ra đi vào, liên tục có thư đưa đến, cũng không ngừng gửi thư ra ngoài.

Lúc Lục Quân viết thư cho các danh sĩ, chợt bút khựng lại: nếu lúc này không phải ở với La Linh Dư, chàng cũng sẽ không viết thư cho các danh sĩ, mà sẽ đích thân đến thăm bọn họ.

Không biết ở trong mơ Lục nhị lang, lúc này mình đang làm gì?

Lục Quân trầm ngâm, chợt nghe thấy tiếng ồn sau bình phong trong phòng, có lẽ người nào đó đã tỉnh.

“Lang quân…” Tùy tùng đang định báo cáo, nhưng bị Lục tam lang giơ tay ngắt lời.

Lục tam lang dặn một lát nữa hẵng bàn tiếp, đợi tùy tung khom người lui ra, chàng thuận tiện dặn bọn họ bảo tiểu lại đưa bữa sáng vào. Trong lòng tùy tùng cảm thấy lạ, đợi tới lúc ra khỏi phòng, đứng trong sân, nhìn tuyết rơi mù mịt giữa màn trời, hắn ta mới kịp phản ứng: Ơ, không phải đã xế chiều rồi sao? Sao lang quân lại dặn chuẩn bị bữa sáng? Chẳng lẽ nữ lang kia…

Tim tùy tùng đập mạnh, vội vã dẹp phăng ý nghĩ đó, không dám nghĩ sâu nữa.

Mà ở trong phòng, Lục tam lang cất chồng thư trên bàn đi rồi mới đứng dậy. Chàng mặc áo cũ trong nhà, vạt áo thả lỏng, mái tóc dài cũng chỉ thắt nửa. Lang quân chậm rãi đi vòng qua bình phong bước vào trong, dáng vẻ thong dong thoải mái, ý vị thâm trường.

Lục Quân thấy màn được vén lên, nữ lang khổ sở nằm sấp trên giường, tóc dài như thác nước, trải trên cánh tay chi chít vết bầm của nàng. Nàng khó nhọc nhặt gương đồng rơi dưới đất lên, lại ôm lấy chăn, cầm gương soi mặt.

Nữ lang ôm chăn ngồi trên giường, đang vất vả cầm bút vẽ mắt màu đỏ.

Lục Quân đi vào, trông thấy đuôi mắt nàng như dán hoa đào, trang điểm như vết sẹo, màu từ đỏ nhạt chuyển thành đỏ tươi… Lục Quân không khỏi bật cười: “Dư Nhi muội muội đúng là có nhã hứng, vừa mới tỉnh dậy, chưa gì đã muốn lo mặt mình trước. Muội muội đúng là tri kỷ, còn đặc biệt trang điểm cho ca ca xem.”

La Linh Dư: … Chải chuốt trang điểm luôn là một trong những chuyện nàng chú ý nhất, có liên quan gì tới chàng?!

Chàng lại còn chê cười nàng.

La Linh Dư sầm mặt không lên tiếng, trong bụng oán trách Lục Quân. Đêm qua nàng cầu xin chàng là thế, vậy mà chàng không dịu dàng tí nào. Hôm nay sau khi chàng tỉnh lại, trên người đều là dấu vết… Khiến nàng buồn bã không thôi, không muốn gặp Lục Quân. Nhưng vào hôm sau, câu đầu tiên của người này không phải thương xót nàng, mà là chế giễu nàng yêu cái đẹp, La Linh Dư không nhịn được trả đũa lại: “… Chẳng lẽ nơi này là nhà tranh của Gia Cát Lượng ở Nam Dương chắc? Gia Cát tiên sinh đúng là bận trăm công nghìn việc, thức khuya dậy sớm.”

Nàng châm biếm Lục Quân không ra khỏi cửa mà viết thư liên tục, noi theo danh sĩ đời trước – tiên sinh Gia Cát Khổng Minh ở Nam Dương. Nhưng sao chàng có thể so được với đại nho người ta?

Song Lục Quân không tức giận, trái lại nghe nàng nói xong, chàng còn bình tĩnh cười: “Kêu suốt một đêm, giọng khàn rồi hả?”

La Linh Dư: “…!”

Lục Quân nhìn nàng, sự quan sát nhạy bén khiến nụ cười của chàng càng thêm sâu: “Chẳng trách vừa tỉnh dậy đã phải trang điểm, thì ra không chỉ khàn giọng, mà mắt cũng sưng lên.”

La Linh Dư nổi cáu, không nhịn được nữa, ném gương trong tay đi —— là lỗi của ai hả! Đồ lưu manh háo sắc, đã thế còn đứng đây châm chọc!

Lục Quân thong dong bắt lấy chiếc gương, nhìn nàng một cái, vẫn nửa cười nửa không: “Có khàn giọng hay sưng mắt cũng không sao, ca ca đã cho người sắc thuốc cho muội rồi, uống hai ngày là sẽ khỏe lại.”

Chàng vừa dứt lời thì có người gõ cửa. Thì ra là tiểu lại nghe tùy tùng Lục tam lang dặn dò, đưa đồ ăn đến. Dưới ánh mắt kinh hãi của La Linh Dư, Lục tam lang tiện tay đặt gương xuống, không để tiểu lại đi vào mà chàng đích thân đi ra, cầm lấy hộp đựng đồ ăn. Đi hai vòng mới khép cửa, trở lại bên bàn cạnh mép giường, Lục tam lang bắt đầu sửa soạn đồ ăn.

La Linh Dư ngồi trên giường, mặt vẫn đanh lại, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn theo bóng lưng chàng. Thấy chàng mặc áo rộng, mặt nàng lập tức đỏ lên. Vì nàng nhớ đến đêm qua khi giở trò vô sỉ, Lục Quân cởi quần áo có dáng vẻ như thế nào. Khác hẳn với vẻ phong hoa lười biếng ngày thường, không có quần áo rộng trói buộc, eo hông chàng tuy gầy nhưng rắn chắc, dù không phải là con nhà võ, song cũng không phải kiểu văn nhân yếu đuối. Bình thường mặc đồ rộng nên người ta chỉ cảm thấy chàng thanh cao tuấn tú, không nhìn ra vóc dáng đẹp của chàng. Chàng nên giống như quân nhân, mặc quân trang lên người mới không lãng phí thân hình ấy… Quả nhiên trời cao thiên vị người đẹp, cái gì cũng cho Lục Quân tốt nhất.

Lúc La Linh Dư đang nghĩ này nghĩ kia, bỗng Lục Quân nhạy cảm nhìn đến.

La Linh Dư nghênh mặt: “… Hứ!”

Tuyệt đối không thừa nhận mình đang nghĩ đến chàng.

Lục Quân nhìn gương mặt đỏ, tròng mắt ướt át của nàng, rõ ràng là xao động đến nơi rồi, nhưng chàng cũng không vạch trần. Tiểu nữ kiểu cách như La muội muội nhà chàng, dù gì cũng phải cho mặt mũi mới được. Nếu chàng không nể mặt, nàng sẽ tức điên lên cho xem. Lục tam lang tự nhận rất chu đáo bỏ qua đề tài đó: “Mít Ướt đã đói chưa, xuống giường rửa mặt ăn cơm thôi.”

La Linh Dư không đáp lại chàng.

Chàng cũng không để bụng, nói tiếp: “Cuộc sống bên này khá kham khổ, không thể so được với Kiến Nghiệp. Có điều muội cứ yên sâm, sau này, nếu ta có thời gian sẽ chăm sóc muội. Lúc ca ca bận công chuyện, muội muội cứ như bây giờ đi, soi gương dán hoa, chuốt mi, không có chuyện gì thì viết chữ bắt bướm. Ta đã báo về nhà rồi, đợi chiến sự kết thúc, hai ta sẽ thành hôn. Đến lúc đó, giấc mộng ‘nhánh hoa chùm gửi’ của muội muội có thể thực hiện được rồi.”

Hai mắt La Linh Dư lập tức sáng lên!

Nỗi bất an biến mất —— thì ra hoan ái với chàng xong, chàng sẽ lấy nàng thật.

Hơn nữa gả cho chàng rồi, thật sự có thể nhận được rất nhiều lợi ích.

Nàng không cần phải vắt hết óc, dùng tiền tài có hạn để dát lên gương mặt nữ lang quý tộc nữa, cũng không cần cố gắng học tập trong mỗi trào lưu mới, để mình đứng nhất mọi thứ. Không cần chạy ngược chạy xuôi, kết giao với nữ lang các nhà. Cuối cùng nàng cũng có thể hưởng thụ những ngày tháng đẹp đẽ đã từng mơ vô số lần. Không cần ra ngoài, không cần xã giao, không cần lấy lòng ai, không cần bị người ta cười nhạo nhưng vẫn mặt dày làm như không nghe hiểu, không cần phải nghĩ xem lang quân này có thích hợp hay không, cũng không cần hễ thấy nữ lang sẽ bất giác so sánh mình với người ta.

Nàng có thể làm ổ ở nhà bắt bướm thêu thùa, hưởng thụ cuộc sống làm nhành hoa chùm gửi, được nam nhân nuôi dưỡng…

La Linh Dư không đanh mặt nữa, lúc Lục Quân miêu tả cuộc sống tương lai tốt đẹp của nàng, La Linh Dư vui vẻ cười ra tiếng. Nụ cười thật lòng, hai mắt sáng ngời, bông tai sáng rực, quyến rũ yêu kiều biết mấy. Lục Quân không thể làm như không thấy, trực tiếp đặt hộp thức ăn trong tay xuống, nghiêng người ngồi sát tới.

Chàng đưa tay bóp mặt nàng: “Sao vẫn như thế hả? Vẫn không thay đổi chút nào.”

La Linh Dư cực kỳ sung sướng, như thể nhìn thấy được bóng dáng sinh hoạt xa xỉ của mình sau này. Có tiền có thế như Lục tam lang tốt biết bao, người có tài nghệ như Lục tam lang, nhưng mãi mãi không cần dùng đến cũng quá tốt —— từng có đại nho nói với nàng Lục Quân giỏi nấu trà, còn tặng một hộp cá Cầm, để Lục Quân pha “trà cá Cầm” cho nàng uống. Đến tận bây giờ, La Linh Dư vẫn chưa thấy chàng pha trà lần nào.

Vì Lục Quân không cần ra tay lấy lòng.

Nàng cũng muốn được như chàng! Mà chỉ cần chàng cưới nàng, thì nàng có thể thực hiện được điều đó…

Chính vì quá vui nên dù Lục Quân bóp đau mặt, nàng cũng không so đo. Đôi đồng tử của nữ lang như nước trong, lúc nhìn Lục Quân, không còn vẻ ngại ngần trước sự cuồng nhiệt của chàng đêm qua, mà nhìn thế nào cũng thấy chàng cực kỳ tuấn tú. Có tài đức gì mà giấc mơ của nàng có thể thành thật —— không chỉ có thể gả vào nhà giàu, mà còn gả cho người hào phóng phong lưu như thế…

“Tuyết Thần ca ca,” La Linh Dư giang tay nũng nịu, ôm cổ chàng mà cọ vào, nở nụ cười xinh xắn, “Tuyết Thần ca ca…”

Nàng quá kích động, nhất thời quên đi cơn giận ban nãy, bây giờ cứ ôm chăn mà ngồi nơi đó. Nàng vừa giang tay như thế, chăn lập tức rơi xuống, trên làn da trắng muốt đầy đốm đỏ loang lổ, đập cả vào mắt lang quân. Ban ngày trời sáng, nên có thể thấy rõ những thứ ban đêm không thấy được. La Linh Dư kinh hãi, hét lên một tiếng, buông tay ra ôm lấy chăn, rụt người về phía sau.

Nàng ôm ngực lùi vào góc giường, hai mắt Lục Quân tối sầm, lại nghiêng người theo nàng, đè nàng ngã xuống giường. Mắt chàng nhìn chằm chằm đồi tuyết trắng ngần, anh đào nở rộ. Mềm mịn vừa tay, phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ. Trắng mịn như gốm sứ phát sáng, không hề đơn điệu chút nào.

Khiến chàng thích tới nỗi không muốn buông tay, nhìn không dứt mắt.

Lục Quân cười khẽ: “Giống như ‘lưu sương trong ngọc’. Em gái đẹp thật đấy.”

Dĩ nhiên chàng không nói đến gương mặt của nàng.

La Linh Dư thẹn thùng, giơ tay che mắt: “Tuyết Thần ca ca, huynh càng lúc càng hạ lưu.”

Lục Quân lại cười, ngọn lửa bùng lên trong mắt bị chàng đè xuống: “Muội muội lo quá rồi. Lúc này vẫn chưa đến mức đó đâu.”

La Linh Dư: “…”

Lục Quân: “Bây giờ ta vẫn còn phải kìm nén… Hiện tại chiến sự vẫn ở trước mắt, không thể mải mê nữ sắc mà lỡ quân cơ được. Để muội muội mang thai càng không dễ, ta không thể đánh mất tự suy ngẫm.”

La Linh Dư xấu hổ, giơ tay đấm chàng —— cái người này, chuyện gì cũng có thể nói ra, lại còn không chút đỏ mặt… Sao trước kia nàng lại cảm thấy chàng là danh sĩ nho nhã chứ, đúng là đồ ngốc mà.

Thì ra người nào đó đã tự suy ngẫm ư. Vất vả cho Tuyết Thần ca ca của nàng quá, bản tính ngả ngớn như thế, sao chàng có thể giả vờ thanh cao nhiều năm đến vậy?

Lục Quân cúi người hôn nàng. Chàng khen luôn miệng: “… Nuôi thế nào đây…”

Ánh sáng rực rỡ lóe lên trong mắt La Linh Dư, càng thêm phối hợp để chàng thêm vui vẻ. Chuyện vô hại với mình mà chàng còn vui, chẳng phải nàng sẽ được lợi nhiều hơn sao? Chuyện giữa nam nữ, không phải chuyện bậy bạ kia. Nàng ôm cổ chàng, giảo hoạt như nàng hồ ly nhỏ: “Dựa vào ca ca, để ca ca nuôi.”

Quả nhiên mắt Lục Quân sáng lên, mỉm cười nhìn nàng. Tay chàng nâng mặt nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Mặt chạm nhau, tóc dài lướt qua. Chỉ trong chớp mắt, hai người cùng lăn về một nơi, lang quân ôm nàng triền miên, một lời hai nghĩa: “Cái miệng nhỏ nhắn này của muội muội đúng là ngọt ngào.”

Nhưng La Linh Dư lại cứng người, bên trong chân đau quá —— tay chàng!

Giọng nàng run run: “Đừng đừng đừng đừng mà, muội còn đau…”

Lục Quân thấp giọng nói: “Ừm, không chạm vào muội. Mít Ướt đừng kêu nữa, để ta cho muội ăn ngon.”

Nhưng cái ngon của chàng lại muốn lấy hết nửa cái mạng của nàng… Như thế sao được? La Linh Dư cứng người, nhìn tròng tử đen láy của chàng, bị chàng dọa chết khiếp. Nhưng bề ngoài chàng vẫn rất bình tĩnh, ai mà biết được chàng đang nghĩ gì. Nữ lang bị đè xuống giường giày vò một trận, lúc nàng vắt óc nghĩ xem nên ngăn cản Lục tam lang thế nào, thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

La Linh Dư phản ứng rất nhanh, lập tức đẩy Lục Quân ra, cũng dùng sức đạp mạnh chàng: “Có người đến kìa!”

Lục Quân: “… Sao trông muội có vẻ mừng thế?”

La Linh Dư vội che đi sự vui mừng kinh ngạc trong mắt, nàng đúng là không lừa được Lục Quân. Lục tam lang thở dài một tiếng rồi lại nhéo mặt nàng, lúc này chàng mới lui ra. Đợi thân hình Lục Quân khuất sau bình phong, La Linh Dư sợ chàng quay lại thì sẽ nghĩ đến chuyện bậy bạ kia, nàng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mặc quần áo vào, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu như nghiền ép cơ thể…

Một lúc sau Lục Quân cầm thư trở vào, sắc mặt thờ ơ, cúi đầu đọc thư.

La Linh Dư giỏi quan sát sắc mặt, thấy thế bèn hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Lục Quân ngồi xuống, trầm ngâm: “Một nửa… Trong cuộc chiến Nam Dương, đội quân Bắc quốc có binh lực mạnh nhất trong phe chúng. Kỵ binh, bộ binh, tay cung tiễn, trang bị đều hoàn hảo. Vì để thôn tính Nam Dương mà bộ binh đã chớp được cơ hội. Vạn mũi tên bắn đi một lượt, Ngụy tướng quân suýt nữa bỏ mạng. May mắn quân ta đã có chuẩn bị trước, kịp thời dẫn binh lùi về sau, chỉ chết vài người trong mưa tên.”

La Linh Dư ngẩn người, ánh mắt tức khắc thay đổi. Nàng là nữ lang thông minh, giọng Lục Quân kỳ lạ như thế, nàng lập tức nghĩ đến ngay: “… Nhị biểu ca từng nói với muội là huynh ấy từng có một giấc mơ, mơ thấy huynh chết vì vạn tiễn xuyên tim! Huynh ấy chỉ nói qua qua, muội cũng cho chuyện này về sau không giống thực tế, nên cũng bỏ qua… Thì ra là ở nơi này!”

Nàng vội vã cầm tay Lục Quân, hai mắt nóng rực. Biết rõ chàng không sao, nhưng nghĩ đến chuyện đó vẫn khiến nàng sợ hãi. Nàng run rẩy ôm lấy chàng, không còn tâm trạng đưa đẩy, quyến rũ Lục Quân nữa: “… Huynh không sao! Huynh vẫn bình an!”

Nếu lúc này Lục Quân ở Nam Dương, nói không chừng, người chết trong trận mưa tên chính là chàng. Ngụy tướng quân thần vũ nên mới có thể thoát thân. Võ nghệ của Lục Quân chắc chắn bằng được Ngụy tướng quân, nếu chàng ở đó… Vạn tiễn xuyên tim mà chết, không phải là kết cục của Lục Quân ư?

… Lại còn bỏ mạng một cách vô tình như thế.

Lục Quân trầm tư, bỗng nhiên nói một câu: “Nếu lúc này ta không ở đây, thì ta sẽ đi viếng thăm các danh sĩ. Ta cũng không ở Nam Dương.”

La Linh Dư: “… Thế là có ý gì?”

Lục Quân mỉm cười, cúi đầu dịu dàng nhìn nàng, hôn vào má nàng: “Ý là, muội đã thay đổi vận mệnh của ta. Là muội đã cứu ta.”

Nếu nàng gả cho Hành Dương vương, ruột gan chàng như đứt từng khúc, tâm thần không yên, sẽ chết trong chiến sự này;

Nếu nàng ngoan ngoãn ở Kiến Nghiệp đợi chàng, trong lòng chàng lại có nàng, tâm thần yên ổn, giao Nam Dương cho Ngụy tướng quân, chàng sẽ đi viếng thăm các danh sĩ xung quanh, mượn dư luận đè ép Bắc quốc;

Nếu nàng đến tìm chàng, và chàng cũng tìm nàng, thì sẽ tránh được nguy cơ kia.

Chuyện khiến chàng chết thảm trong giấc mơ đầu tiên của Lục nhị lang, bất kể thế nào cũng sẽ không xảy ra. Thứ chờ chàng là một chuyện khác… Từng ly từng tí một, lúc đầu không để lộ sơ hở dấu vết nào, nhưng khi tất cả tập hợp lại với nhau, thì sẽ nảy sinh biến hóa rất lớn. Lục nhị lang sao có thể ngờ, chỉ cần hắn đồng ý để La biểu muội đến Nam Dương sớm, thì sẽ xảy ra nhiều thay đổi tới vậy?

Bây giờ Lục Hiển vẫn cảm thấy không có gì thay đổi.

Lục Quân cười nói: “Thú vị đấy.”

La Linh Dư: “Thú vị? Muội lo cho huynh lắm đấy! Hình như giấc mơ của huynh ấy là thật… Vậy phải làm sao bây giờ? Huynh ấy nằm mơ thấy huynh sẽ chết…”

Lục Quân nói: “Không sao, trong lòng ta hiểu rõ mà, vừa hay mượn cơ hội kiểm tra xem, rốt cuộc giấc mơ của nhị ca dự đoán tương lai thế nào, độ chính xác là bao nhiêu. Ừm, sợ là cần muội muội giúp đỡ nữa…”

Kế hoạch của chàng không hề nghiêm túc, vừa nghĩ vừa nói. Chàng còn chưa nói hết câu, La Linh Dư đã tích cực đứng lên hưởng ứng: “Vậy thì mau lên đi! Huynh cần muội làm gì, phối hợp với huynh thế nào? Chúng ta về Nam Dương sao… A không, là ngọn núi kia! Chúng ta cần phải tìm ngọn núi kia trước…”

Lục Quân nhìn nàng một lúc lâu, La Linh Dư khó hiểu chớp mắt nhìn lại. Lục Quân: “Không cần giấc mộng ‘nhành hoa chùm gửi’ của muội nữa à? Không phải đã bảo sẽ ở nhà bắt bướm thêu thùa sao?”

La Linh Dư sẵng giọng: “… Chuyện đó để sau hẵng nói. Sống chết ở ngay trên đầu, ai có lòng dạ bắt bướm thêu thùa nã?”

Lục Quân sờ tóc nàng, mỉm cười không đáp —— không phải là không có lòng dạ, mà là không có khả năng. Nữ lang thế gian khi đối diện với nguy cơ, đa số vẫn chỉ nghĩ tới chuyện chuyện thêu thùa bắt bướm. Nhưng La Linh Dư không như thế, thái độ của nàng rất tích cực, dũng cảm tiến tới. Chàng để nàng yên phận chờ đợi, nhưng nàng lại sốt sắng.

Chàng có dự cảm, giấc mơ “nhành hoa chùm gửi” của nàng, e cũng chỉ là lời đầu môi.

La Linh Dư đẩy chàng: “Lại còn cười! Huynh đang chê cười muội đó hả?”

Lục Quân thôi cười: “Đừng ồn ào, nghỉ ngơi một hôm đi, ngày mai chúng ta sẽ về Nam Dương.”

***

Lục nhị lang không biết tam đệ đã phá giải được giấc mơ của mình, thăm dò khả năng sống trong giấc mơ, thậm chí là đang thí nghiệm.

Lục nhị lang lo lắng suốt ngày, cảm thấy thế cục trên triều dần bất lợi với bọn họ. Trên triều càng bi quan, hắn càng muốn đi tìm Trần vương điện hạ. Mà dạo gần đây, trong thiên hạ bỗng nhiên có danh sĩ viết văn, tức giận mắng Bắc quốc gian xảo, lấy chuyện thành Nhĩ Dương bị phá để công kích Bắc quốc bội nghĩa bội ước —— ngoài mặt thì nói đàm phán với Nam quốc, nhưng sau lưng lại xuất binh công thành.

Sức ảnh hưởng của danh sĩ ở Nam quốc cũng như Bắc quốc. Văn vừa tung ra, những danh sĩ khác cũng đi theo. Văn thư của danh sĩ khiến người khắp thiên hạ thảo luận sôi nổi.

Ở Kiến Nghiệp, đoàn sứ thần Bắc quốc rơi vào cảnh hết sức lúng túng nguy hiểm, ánh mắt của cả triều đình nhìn bọn họ cũng trở nên kỳ quái, ngay tới lão hoàng đế cũng nghi ngờ không thôi. Đoàn sứ thần hốt hoảng, mắng thẳng văn nhân nói bậy bạ. Nghe nói công chúa Bắc quốc quỳ bên ngoài tầm cung bệ hạ Nam quốc đến hôn mê bất tỉnh, song bệ hạ cũng không phản ứng gì. Ngày hôm sau, đoàn sứ thần Bắc quốc bỏ ra số tiền lớn, quyên góp cho chùa Khai Thiện một bức rèm châu để lấy lòng. Đồng thời, sứ thần Bắc quốc cũng đến viếng thăm Triệu vương Lưu Hòe, dâng tặng Lưu Hòe một hộp dạ minh châu.

Khi Lưu Hòe đang do dự chơi dạ minh châu, thì một bức rèm nhỏ hơn rèm của chùa cũng được đưa tới phủ của hắn.

Thời đại này, rèm châu dùng lưu ly Thiên Trúc và chuỗi ngọc để dệt nên. Vì lưu ly rất đắt, nên người trong thiên hạ đều tâng bốc rèm châu lên trời. Bảo vật vô giá này, sợ trong Thái Sơ cung cũng chẳng có mấy bộ. Đoàn sứ thần Bắc quốc bỏ ra số tiền lớn như thế khiến Triệu vương hớn hở —— dù sao Trần vương cũng mới là kẻ thù chính trị, và Lục gia cũng thế.

Triệu vương nói giúp đoàn sứ thần Bắc quốc ở trên triều, vô cùng khinh bỉ danh sĩ.

Cũng có rải rác những người khác đứng ra tương trợ.

Trần vương Lưu Thục không tham gia vào hàng ngũ lần này, Lục Hiển lại chau mày ủ dột đến phủ viếng thăm, dùng lý do là cầu hôn tiếp. Lần này, các vị phụ tá đều tham dự thảo luận chính sự, không tránh Lục nhị lang nữa, Lục nhị lang lờ mờ phát hiện, thì ra Trần vương đã ứng phó với chuyện này từ sớm. Trước đó cảm thấy không thể dựa dẫm vào y, nên mới không chịu tiết lộ tin tức với y.

Lúc Lục nhị lang vào ngồi, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Còn Lưu Thục lại nói thật: “… Không phái binh đi, bởi vì ai ai cũng đang nhìn vào. Âm thầm chuẩn bị lương thực thì số lượng không đủ, không thể làm lớn chuyện.”

Lục Hiển nghiêm túc: “Triều đình muốn phương Bắc ngưng chiến, là muốn chặt binh lực triệt lương thực.”

Lưu Thục: “… Hiện tại, nên nghĩ cách đưa lương thực đi đã, phải giấu triều đình, tìm người, đáng tin.”

Lục Hiển nhanh chóng quyết định: “Ta đi!”

Lưu Thục nhìn hắn, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua rồi tiếp tục thảo luận với phụ ta: “Các ngươi cho rằng, phái ai là được nhất?”

Lục Hiển: “…”

Hắn trực tiếp bị bỏ qua sao? Trong mắt Trần vương, đến chuyện đưa lương thực mà hắn cũng không làm được? Nhất định là do trước kia tam lang thường nói xấu mình với Trần vương điện hạ, nên mới khiến Trần vương không tin tưởng như thế.

Các phụ tá nhìn Lục nhị lang với vẻ thông cảm, không nói gì với hắn, chỉ rối rít góp lời, đề cử người có thể vận chuyển lương thực. Trần vương không đưa ra ý kiến. Lục nhị lang lại đề cử mình, tích cực thuyết phục Trần vương. Ánh mắt Trần vương đóng đinh trên người Lục nhị lang một lúc, cuối cùng vẫn dời đi.

Rõ ràng, Trần vương vẫn không cho rằng Lục nhị lang có khả năng đối phó với mọi chuyện.

Lục nhị lang căm uất mà không nói ra được, lúc đang tức giận nghe Trần vương nói có thể phái ai đi, thì một âm thanh ôn hòa vang lên từ sau lưng: “Để ta đi đi.”

Mắt thường có thể thấy, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Lưu Thục bỗng có biểu cảm, y đột nhiên ngoảnh đầu lại.

Lục Hiển cũng đứng dậy theo mọi người, bọn họ thấy ở ngoài lương đình, Chu lang Chu Tử Ba được người hầu dẫn đến, đứng trong vườn sắc xanh sắc vàng, không biết đã nghe bọn họ thảo luận bao lâu. Chu lãng mỉm cười, mọi người lập tức thấy tai Trần vương điện hạ đỏ bừng: Không ngờ Chu lang có thể dễ dàng ra vào Trần vương phủ như thế, thậm chí chính Trần vương cũng không biết Chu lang đến, có thể thấy Trần vương đã dặn dò người hầu thế nào.

Cửa của Trần vương phủ, lúc nào cũng chào đón Chu lang.

Đầu óc Lục Hiển nổ ầm, vì trong mơ của hắn không phải như vậy. Trong mơ không có Chu Tử Ba, không có chuyện Chu Tử Ba muốn đưa lương thực lên Bắc cho Lục tam lang. Trong mơ chỉ có Trần vương bôn ba, chỉ có Trần vương phân thân…

Lần này, Trần vương né tránh rất nhanh, nhưng vẫn không đồng ý.

Chu Dương Linh mạnh hơn Lục nhị lang nhiều, nàng mỉm cười: “Chẳng những ta có thể đưa lương thực giúp điện hạ, mà ta còn có thể kêu gọi hàn môn quyên góp. Lương thực ở Giang Nam đã được đưa tới, chỉ có ta ra mặt thì bọn họ mới tin tưởng, mới có thể giao lương thực ra.”

Mắt Trần vương híp lại, khẽ nói: “… Ta vẫn chưa hỏi Chu lang bao giờ, cũng không âm thầm, điều tra huynh. Muốn hỏi Chu lang, rốt cuộc huynh có thân phận gì, mà khiến hàn môn tin tưởng đến thế?”

Dưới bao cái nhìn, phong thái của Chu lang vẫn không giảm sút. Nàng chắp tay lạy, trường bào bay lên, lúc ngẩng đầu, gương mặt vẫn sáng sủa như trước, thậm chí còn thêm vài điều: “… Người đứng đầu hàn môn là Chu Đàm, là…”

Lưu Thục nhìn chằm chặp nàng, đáy mắt y lóe lên tia sáng, như bắt được thứ gì đó, tim đập mạnh, chờ đợi lời nàng!

Chu Dương Linh: “… Là sư phụ của ta, ta cũng gọi ông ấy một tiếng ‘nghĩa phụ’.”

Trần vương ngơ ngác, trái tim rung động sắp nhảy ra ngoài lại mất mát nằm về chỗ cũ… Nhưng rồi y bại bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Chu Tử Ba là ai

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN