Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 129
Loan phượng đảo điên trong đêm động phòng hoa chúc, vuốt ve ai dáng vẻ thướt tha.
Mới đầu nữ lang còn thốt lên tiếng kêu bé nhỏ, có phần không dễ chịu, song lang quân lại chẳng nói chẳng rằng, chốc chốc lên tiếng đùa giỡn đôi câu; rồi về sau, nàng khàn khàn rên khẽ, giọng kéo dài như dệt tơ, mềm mại cù vào tim chàng. Có kìm nén cũng có trầm luân hưởng thụ, âm thanh nam nữ như hòa vào nhau, lúc nặng lúc nhẹ như đàn cổ ngân khúc. Người ngoài nghe thấy lại đỏ mặt tía tai.
Nam nữ ái ân xưa nay đã vậy.
Rồi dần dà cũng quen, người trong cuộc chậm rãi nếm được mỹ vị. Tình tứ ôm ấp, quyến rũ dụ dỗ, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, quấn quít chẳng muốn rời xa.
***
Sau khi thành thân, Lục tam lang tinh thần phơi phới suốt ngày. Hôm sau khi bàn luận chuyên công việc, ai ai cũng dễ bề nhận thấy nụ cười luôn thường trực trên môi chàng, thân thiết hơn hẳn so với hình tượng thanh cao không thể với tới bình thường. Trong ngày hôm ấy, biết bao người kẻ ao ước kẻ ghen tị cùng than: La nữ lang đúng là có bản lĩnh, có thể khiến lang quân kiêu ngạo như thế phải cúi người.
Ồ, giờ đây không phải là La nữ lang nữa rồi, phải là Lục tam thiếu phu nhân mới đúng.
Có điều Lục Quân cũng chỉ vui vẻ được trong ngày hôm ấy mà thôi, bởi vì buổi tối nhị ca Lục Hiển mặt mày ủ dột, thở dài thườn thượt đã đến thăm. Lục nhị lang thấy La biểu muội ở trong phòng, nhìn nữ lang xinh đẹp đang chỉ huy thị nữ người hầu bưng trà rót nước. Địa bàn của tam đệ đã có thêm một nàng kiều, sau này sẽ còn luôn ở đấy, Lục Hiển vẫn chưa quen lắm. Nhưng đồng thời Lục nhị lang cũng thầm vui: đúng là vì nhờ có mình giúp, nên tam đệ và biểu muội mới có thể sửa được chuyện tốt trăm năm. Nếu mình có thể giúp đệ đệ muội muội đến bước này, thì có lẽ cũng giải quyết được mối họa sinh non chăng?
La Linh Dư giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy Lục nhị lang đến tìm phu quân nói chuyện, không đợi nhị biểu ca ám chỉ thì nàng đã tự tìm cớ đi ra ngoài, nhường lại địa bàn trong phòng cho nhị biểu ca.
Nữ quân thướt tha dẫn tất cả người hầu trong phòng lui ra, còn quan tâm khép cửa lại. Lục Hiển nhìn đến trợn mắt há mồm, tới khi hoàn hồn, mới cúi đầu nói với Lục Quân đang ngồi nghiêm chỉnh: “… Biểu muội biết thức thời như vậy, muốn làm tam đệ khuây khỏa sao?”
Lục Quân ngồi trước bàn nhỏ, nghe thấy thế thì sờ cằm, nửa cười nửa không: “… Đúng vậy.”
Chàng sớm đã đoán được La Linh Dư sẽ như thế nào khi trở thành vợ, nhất định sẽ chăm sóc phu quân hết mực. Ngày trước chàng còn ghen tị với lang quân có thể cưới được La Linh Dư, nào ngờ một năm sau, người ôm mỹ nhân về lại là chàng. Từ khi chàng và La Linh Dư quen nhau, cả hai luôn đấu trí đấu dũng, rồi từ chán ghét trở thành tình yêu… Kể ra cũng truyền kỳ.
Có điều Lục Quân và La Linh Dư không giống nhau, La Linh Dư rất thích khoe khoang này nọ, nhưng Lục Quân lại không thích chia sẻ tâm sự của mình với người ngoài. Chàng mỉm cười, lướt qua chủ đề mình cưới vợ, đưa tay nhấc lấy bình trà trên bàn, rót trà cho nhị ca: “Nhị ca lại nằm mơ thấy gì sao? Giấu lâu như vậy, đã vất vả cho nhị ca rồi.”
Lục Hiển một lời khó nói hết: … Bây giờ hắn mới tới, thế mà tam đệ đã đoán ra hắn giấu giấc mơ kia rất lâu rồi sao?
Lục Hiển trầm ổn, trừng mắt không vui nhìn tam đệ có vẻ tùy tiện. Lục Quân vẫn bình thản, lúc này Lục Hiển mới thở dài, thấp giọng nói: “… Huynh vốn không muốn kể lại giấc mơ này, bởi vì chỉ mơ thấy một phần, không đầu không đuôi, không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì. Năm vừa qua huynh cũng giải mộng, nhưng có điều vì lờ mờ nên tính sai. Huynh cũng sợ đệ nghĩ sai chủ ý của giấc mơ.”
Lục Hiển thoáng im lặng, sau đó mới nói ——
“… Huynh nằm mơ thấy vào mùa hè, Kiến Nghiệp xảy ra bạo loạn, các thế lực khắp nơi hỗn chiến. Chiến tranh ảnh hưởng đến thành Đan Dương. Khi ấy toàn bộ Lục gia đều ở trong thành Đan Dương, chiến lửa lan đến trên người nữ quyến Lục Quân. La biểu muội bôn ba trước sau, cứu người từ trong lửa ở chỗ kẻ địch… Rất loạn, nơi nơi toàn là máu, toàn là kẻ địch xông vào. Lục gia có hộ vệ nghiêm ngặt, mới đầu các nữ quyến rất hoảng hốt, về sau cũng nghe theo sắp xếp của La biểu muội. Nhưng La biểu muội bị chấn kinh, ngay đêm đó muội ấy sinh non.”
Lục Hiển khiếp sợ, cảnh tượng trong mơ lại hiện lên rõ rệt trước mắt, mơ hồ có thể thấy được trong con hẻm âm u, nữ lang ôm bụng ngồi xổm xuống. Mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, dưới váy dính máu. Dù vẫn luôn tỉnh táo bôn ba, chu toàn với kẻ địch, lại có thể giúp phu quân cứu người nhà, nhưng máu thấm ra váy càng lúc càng nhiều, đến La Linh Dư cũng sợ hãi.
Nàng sợ hãi rơi lệ, cánh tay túm lấy thị nữ run lên: “Làm sao đây, làm sao đây… Ta không cố ý…”
Nàng khóc lóc: “Tuyết Thần ca ca… Tuyết Thần ca ca, mau đi tìm huynh ấy đi! Hu hu hu, tìm huynh ấy ——”
Trong lòng nàng hoảng hốt sợ hãi, ôm bụng khó chịu. Đây là đứa bé đầu tiên của dòng chính Lục gia trong thế hệ này, được cả gia tộc coi trọng. Đây cũng là đứa con đầu tiên của Lục Quân, nhưng, nhưng… Trong con hẻm tối mù, chiến hỏa khắp nơi, biểu muội lại chỉ có một mình, nghẹn ngào khóc nấc, cuối cùng ngất xỉu trong ngực thị nữ, cảnh tượng đó liên tục hiện lên trước mắt Lục nhị lang sau khi hắn tỉnh lại. Khi Lục Hiển nói lại giấc mơ này cho Lục Quân, lòng vẫn còn đau thương.
Tròng mắt Lục Quân co lại, chàng cụp mắt không nói gì.
Lục nhị lang thấy chàng như thế thì do dự, an ủi bảo: “Thực ra giấc mơ này rất dễ hóa giải, dễ hơn so với tử cục ngày trước của đệ nhiều. Nếu La biểu muội đã sinh non, vậy muốn giải giấc mơ này thì tạm thời tam đệ đừng chạm vào muội ấy là được. Như vậy, muội ấy sẽ không mang thai, dĩ nhiên sẽ không xảy ra bất trắc trong chiến tranh.”
Lục Quân chấn động.
Chàng giương mắt nhìn nhị ca chân thành đưa ra ý kiến. Lục Quân không nhịn được nói: “Đệ mới cưới vợ, huynh lại bảo đệ đừng chạm vào nàng ấy? Nhị ca, là huynh điên hay đệ điên đây?”
Lục Hiển không vui: “Sống chết trước mắt, sắc quan trọng đến vậy sao?”
Lục Quân: “…”
Chàng giơ tay che mặt thở dài, không nói gì thêm nữa. Nhị ca nhàn hạ trang nhã, chỉ biết đến thơ văn, không phải là người háo sắc. Tất nhiên sẽ không biết khi nếm được sắc rồi, trong lòng muốn nhịn thì thân thể cũng khó mà nhịn nổi. Chết dưới hoa mẫu đơn… Lục nhị lang vẫn chưa gặp được bông mẫu đơn của mình, cho nên cũng không biết lang quân thành thân rồi thì sẽ nghiện sắc, cứ nghĩ đến chuyện kia, khó mà nhịn được.
Lục tam lang chỉ thấp giọng nói: “Chuyện này… cứ coi như là bất trắc đi. Đa tạ nhị ca đã nhắc nhở, đệ và Linh Dư sẽ lưu ý. Chuyện trong mơ… Đệ tuyệt đối không cho phép nó xảy ra.”
Lục Hiển gật đầu, nhìn sắc mặt điềm tĩnh của tam đệ thì chần chừ: “Tuyết Thần, từ khi có đệ nhắc nhở huynh, nói huynh là người may mắn được trời cao quan tâm, huynh lại có cảm giác… huynh ngờ rằng, bản thân vốn không phải mơ thấy tình yêu của đệ và La biểu muội. Huynh chỉ nhìn chằm chằm vào tình yêu của đệ… Có lẽ do huynh chỉ quen thuộc với đệ, mà trong mơ đệ lại rất quan trọng. Cứ như nhất cử nhất động đều có thể thay đổi con đường tương lai. Nhưng cho đến bây giờ, mấu chốt giữa thực và mơ không phải là tình cảm của đệ, thực chất giấc mơ của huynh là thế cục của Nam quốc trong tương lai.”
Lục Quân nhướn mày, bất ngờ nhìn hắn.
Tim Lục Hiển đập thịch, biết ánh mắt này của Lục Quân có nghĩa là có thể mình đã đoán đúng. Rốt cuộc hắn cũng đoán trúng được một lần, Lục Hiển vô cùng kích động, cầm tay tam đệ đặt ở trên bàn: “Vậy có phải ý bảo rằng, muốn huynh thay đổi thế cục của Nam quốc không? Huynh quan trọng tới vậy sao? Huynh có thể làm gì… Đúng rồi tam đệ, vì sao ở trong mơ, lúc thành Đan Dương bốc cháy, biểu muội chăm sóc người nhà, thì cả hai chúng ta đều không ở trong thành Đan Dương? Khi đó nếu đệ ở bên cạnh biểu muội, thì muội ấy cũng không đến nỗi…”
Sắc mặt Lục Quân khá trầm tĩnh.
Có thể Lục Hiển không giải được giấc mộng của mình, song hắn hiểu tam đệ. Mi tâm hắn giật giật, nghiêng người tới trước, run rẩy thấp giọng: “… Đệ biết vì sao xảy ra chiến hỏa trong thành Kiến Nghiệp đúng không? Có liên quan đến đệ?”
Sau một lúc yên lặng, lời Lục Quân nói ra khiến Lục nhị lang khiếp sợ như nghe thấy sấm sét giữa trời quang: “Nói thật, giấc mơ này của nhị ca thực sự khiến đệ khá bất ngờ. Đệ không biết Linh Dư có thể sinh non… Bây giờ biết rồi thì ắt sẽ tránh. Nhưng ngoài điều đó ra, thật sự không cần nhị ca nói cho đệ biết thì đệ cũng có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Thậm chí đệ có thể đoán được huynh sẽ mơ thấy gì sau khi Linh Dư sinh non.”
Lục Hiển: “…!”
Nhìn ánh mắt tam đệ thâm trầm, đáy mắt đầy đốm lửa, chậm rãi nói: “Nhị ca, vì sao huynh cứ liên tục nằm mơ? Vì đề phòng tai nạn sắp đến sao? Luôn đề phòng, dè dặt đeo cùm nhảy múa ở cạnh quỹ đạo sự kiện như thế, có phải rất mệt không? Đệ đã thí nghiệm nhiều lần, trước đó có suy đoán rồi, bây giờ chỉ là nhị ca chứng minh suy đoán của đệ thôi… Mỗi một lời nói hành động hay quyết định bị thay đổi, thì giấc mơ tiên tri của huynh, về mặt nào đó sẽ bị đệ thao túng.”
“Đệ còn đoán được sau chuyện Linh Dư sinh non, nhị ca sẽ nằm mơ thấy gì… Nhưng đệ không thể nói với huynh. Một khi huynh kinh động thì sẽ hỏng đại sự của đệ. Huynh chỉ cần biết, đệ không cần mộng dạy đệ nên làm gì, mà là đệ sẽ thao túng tương lai đó đi về phía nào.”
“Nhị ca vất vả lâu rồi. Sau này, chỉ cần không có tai nạn thì nhị ca cứ đứng ngoài chờ xem thôi. Đối với đệ thì câu chuyện trong mơ của huynh không còn ích lợi gì, cũng không dẫn đường được gì, nhị ca không cần phải nói cho đệ nghe. Ồ, nhưng dĩ nhiên, nếu nhị ca nằm mơ thấy Dư Nhi muội muội thế nào thì vẫn có thể nói cùng đệ.”
Lục Hiển trố mắt, nghiến răng: “Được, huynh không hỏi nhiều… Nhưng đệ thừa nhận chiến tranh Kiến Nghiệp xảy ra là vì có đệ nhúng tay đúng không? Đệ muốn làm gì?”
Lục Quân đăm chiêu: “Vốn cũng không phải do đệ nhúng tay… Nhưng hiện tại sẽ bắt đầu vì đệ. Nhị ca cứ im lặng theo dõi thay đổi là được. Nhị ca hãy tin đệ, đệ tuyệt đối không làm chuyện bất lợi với Nam quốc.”
Lục Hiển nói chuyện với tam đệ hai canh giờ liền, cuối cùng rời khỏi phủ đệ của Lục tam lang trong ngơ ngác. Trước khi đi, Lục Quân tiễn huynh cả ra khỏi phủ, dặn dò: “Nhị ca đừng nói với ai về giấc mơ này cả… Vì không ảnh hưởng đến đại kế của đệ.”
Lục nhị lang buồn bã gật đầu, được tam đệ tiễn ra cửa. Cũng may giờ đây gánh nặng trên vai Lục Hiển đã nhẹ đi, bởi vì Lục tam lang đã nói rất rõ với hắn, giấc mơ của hắn không có ích gì nữa, hắn không cần phải cứ căng thẳng trước sau, cầu thần bái Phật đầu toàn dấu hỏi. Sự nghi ngờ bất an của hắn đã được Lục Quân tiếp nhận toàn bộ. Lục Hiển ý thức được tam đệ có mưu đồ, đáng tiếc tam đệ đã không muốn nói, thì bất luận hắn có làm gì cũng không tra hỏi được.
Lục Hiển cười khổ: Mơ lâu như vậy… Cuối cùng lại được bảo là mơ không có ích gì, cứ giao hết cho Lục Quân là được.
Có lẽ hắn có số mệnh của một sĩ đại phu nhàn tản rồi.
***
Lục Quân không thể nói với nhị ca là chiến tranh Kiến Nghiệp có liên quan đến chuyện các hoàng tử tranh quyền đoạt lợi. Sau khi chàng làm thí nghiệm về giấc mơ Lục nhị lang, bèn viết thư hỏi Trần vương Lưu Thục đang ở Kiến Nghiệp. Lưu Thục nói lão hoàng đế vốn lớn tuổi, gần đây không chỉ bị nữ sắc mụ mị mà còn trầm mê chuyện luyện đan, chỉ nghe lời phương sĩ đạo sĩ, uống đan dược lung tung, coi thái y như không. Lão hoàng đế không còn sống được bao lâu nữa… Thế nên động thái của các công tử Kiến Nghiệp cũng càng lúc càng to gan.
Triệu vương Lưu Hòe chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi.
Nhưng thứ sử Hàn Minh Tử mới được phái tới Nam Dương lại để Lục Quân phát hiện ra Lưu Hòe có cấu kết, mưu đồ với Bắc quốc. Trong lời xàm ngôn của công chúa Bắc quốc và sự giúp đỡ của quan viên Kiến Nghiệp có quan hệ tốt với sứ thần Bắc quốc, châu quận Nam quốc lại được phân chia lần nữa, chỉ cần Dĩnh Xuyên, Nam Dương xếp vào phạm vi thế lực của Lưu Hòe thì Lưu Hòe sẽ được lợi lớn, nên nghiễm nhiên sẽ muốn trao tặng Bắc quốc. Vốn định chia nhỏ Nhĩ Dương cho Bắc quốc, nhưng sự đền đáp của Triệu vương… đã bị Lục Quân nhạy bén chặt đứt.
Bắc quốc không lấy được lợi, dĩ nhiên sẽ không cam lòng, thế là Lưu Hòe phải trả cái giá lớn.
Chiến tranh Kiến Nghiệp nổi lên, chỉ dựa vào các công tử trẻ tuổi không có binh lực trong tay thì khó mà chống chọi được. Tất nhiên là do Bắc quốc gây ảnh hưởng dẫn đến… Chỉ trong chớp mắt, Lục Quân đoán được hiện tại trong quốc đô Kiến Nghiệp Nam quốc, sợ là đã có quân đội Bắc quốc trà trộn vào đó, chờ thừa nước đục thả câu.
Lục Quân mỉm cười: Muốn đục nước béo cò à… Chàng nghĩ đến nguyên nhân gây ra chiến tranh ở Kiến Nghiệp, không phải bây giờ đã đến lúc rồi sao?
Lục tam lang cụp mắt, trái lại chàng đã kìm hãm giấc mơ của Lục nhị lang, vung tay thay đổi mọi chiều hướng. Chàng muốn thao túng mọi chuyện phải tiếp diễn theo như chàng muốn, muốn từng bước một đưa bạn tốt nhiều năm của mình đi vào con đường mà chàng hy vọng Lưu Thục sẽ đi. Xem ra bây giờ không thể không tranh đoạt rồi… Nhưng lại không thể kể giấc mơ của nhị ca với người ngoài, có nói thì người ta cũng không tin. Lục Quân dứt khoát tự mình đẩy chuyện đi về phía trước.
***
Chuyện trò với nhị ca một đêm, sau đó lại lưỡng lự trầm ngâm, viết mấy phong thư gửi cho Trần vương Lưu Thục ở Kiến Nghiệp. Xong xuôi tất thảy mà La Linh Dư vẫn chưa về, Lục Quân nghĩ đến chuyện có thể nàng sẽ sinh non, trong lòng lập tức thấy áp lực. Chàng xoa trán, đi ra ngoài tìm La Linh Dư.
La Linh Dư đợi trong nhã xá tại phòng bên, đang rửa quân cờ. Một thau nước đặt trước mặt nàng, ngón tay trắng nõn của nàng khuấy nước, cùng thị nữ đổ cờ vào trong thau. Những quân cờ trắng đen như đá bóng mượt văng lung tung, ánh nước loang lổ hắt lên trên mặt nữ lang đang khom lưng, từng tia sáng dao động dập dìu.
Đôi mắt Lục Quân u ám, im lặng nhìn nàng một lúc lâu.
La Linh Dư nhanh chóng phát hiện, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn chàng, dùng ánh mắt hỏi có phải nhị biểu ca đã đi rồi không. La Linh Dư ngáp: “Tuyết Thần ca ca tới đây làm gì thế? Muội rửa xong cờ sẽ về phòng ngay.”
Lục Quân đi tới, ra hiệu cho thị nữ lui ra. Chàng đứng sau lưng La Linh Dư, bất thình lình vươn tay vuốt ve cần cổ trắng ngần của nàng. Chàng mới từ bên ngoài vào nên ngón tay rất lạnh, làm nữ lang so vai, xoay người mắng khẽ: “Huynh làm gì thế?! Huynh đúng là xấu xa, cứ thích bắt nạt muội!”
Lục Quân nhìn ánh mắt nén giận của nàng thì bật cười một tiếng, như thể chỉ thích trêu cợt nàng.
La Linh Dư nổi giận, muốn nhảy lên liều mạng với đồ xấu xa, thì bất chợt Lục Quân đã cúi người, ôm lấy vai nàng từ phía sau, môi chạm nhẹ lên tóc mai nàng, chứa tình nồng dịu dàng. La Linh Dư nhạy cảm: “Huynh sao thế? Mất hứng à? Nhị biểu ca đã nói gì ư?”
Lục Quân cụp mắt, tầm mắt vượt qua đồi ngực cong vút mà rơi xuống bụng nàng. Trong lòng lại thấy áp lực, Lục Quân thử thăm dò: “Đầu tháng sau khi đàm phán xong, sẽ trở về Kiến Nghiệp. Dư Nhi muội muội thấy… muội đừng về Kiến Nghiệp nữa, đến Nghi thành với Chu lang thì sao?”
La Linh Dư: “…!”
Nàng hỏi: “Tại sao?”
Lục Quân đáp bâng quơ: “E là Kiến Nghiệp sẽ xảy ra chiến loạn… Ta lo muội bị cuốn vào trong đó, phải chịu khổ. Nếu muội ở Nghi thành, có Chu Tử Ba, và cả danh sĩ của Chu Đàm chăm sóc… thì ta yên tâm hơn. Dư Nhi muội muội có đồng ý không?”
Chàng như đang bàn bạc với nàng, nhưng ý tứ trong câu lại rất rõ ràng, hiển nhiên là chàng đã có chủ ý. La Linh Dư được chàng ôm lấy từ phía sau, nhíu mày. Nàng không thích Lục Quân sắp xếp mọi thứ cho mình, nàng cũng không vui khi phải rời khỏi Lục Quân. Vất vả lắm nàng mới gả cho chàng, còn chưa gần gũi được hai hôm thì chàng lại muốn đưa nàng đi… Nhưng La Linh Dư nhìn lang quân dán vào mặt nàng, thấy sắc mặt Lục Quân hờ hững, có vẻ tinh thần không tốt lắm.
Tim nàng mềm đi, không muốn mới thành thân đã gây gổ với chàng.
Nữ lang dịu dàng cười nói: “Muội nghe theo phu quân hết. Muội thích việc gì cũng có phu quân chăm sóc.”
Lục Quân miễn cưỡng mỉm cười, khen nàng hiểu chuyện. Lòng chàng không yên nên không phát hiện nữ lang trong ngực đảo mắt liên hồi. Rõ ràng là không có ý định an phận.
***
Ngày hôm sau, Lục Quân nói với Chu Dương Linh về sắp xếp cho La Linh Dư. Chiến sự Nam Bắc đã kết thúc, phụ thân Nghi thành nôn nóng thúc giục, Chu Dương Linh cũng sắp phải về Nghi thành. Lúc nàng đang buồn rầu thì Lục Quân lại gửi gắm La Linh Dư cho nàng, Chu lang nữ giả nam trang sửng sốt, nhưng nàng thông minh, ngay lập tức phát giác ra điều gì đấy. Song Chu Dương Linh có ưu điểm là chưa bao giờ bối rối gây khó dễ, nên nàng đồng ý ngay.
Chu Dương Linh nói: “Tam lang yên tâm, nhất định ta sẽ chăm sóc La muội muội như muội muội ruột của mình.”
Lục tam lang càng không yên tâm: “Đừng chăm sóc quá. Dư Nhi nhà ta là ngọn cỏ đầu tường, trong chuyện tình cảm thường nhìn cái này cũng tốt, nhìn cái kia cũng không tệ, thường hay mơ hồ. Cô mà tốt với nàng quá, nàng lại dễ sinh tình… Cô đừng có vì ta mà chăm sóc ra một phu nhân hồng hạnh vượt tường là được.”
Chu Dương Linh ngẩn người, sau đó mỉm cười: “…”
Nhưng chiều hôm ấy, lúc Chu Dương Linh đang thu dọn hành trang để về Nghi thành thì La Linh Dư chạy đến, thở hổn hển đi vào tìm nàng: “Chu lang, Chu lang… Huynh phải giúp muội!”
Chu Dương Linh đặt đồ trong tay xuống, quan tâm hỏi nàng đã gặp phải chuyện gì.
Nữ lang thở dốc, được Chu lang đỡ ngồi xuống. La Linh Dư che mặt nức nở, nước mắt chan chứa. Nàng vô cùng buồn bã, oán niệm liên tục: “Phu quân muội là đồ khốn, bọn muội chỉ mới thành thân mà chàng đã muốn vứt bỏ muội, định về Kiến Nghiệp một mình. Ngoài miệng thì nói là tốt cho muội, nhưng ai biết trong lòng nghĩ gì? Không biết có phải do cảm thấy muội làm chàng mất thể diện, nên mới không muốn để muội về Kiến Nghiệp với chàng?”
“Trước đó chàng còn nói muội, trách muội lắm chuyện…”
Chu Dương Linh: “…”
Biểu cảm một lời khó nói.
Cặp phu thê này… cặp phu thê này… Trước sau giải thích lệch lạc như thế, bọn họ đúng là biết chơi mình mà.
La Linh Dư buông tay xuống, ngẩng mặt lên, hai mắt ửng đỏ, chớp đôi mắt sáng đầy động lòng: “Muội chỉ có Chu lang thôi, Chu lang à, huynh phải giúp muội đấy. Muội không thể bị vứt bỏ được…”
Chu Dương Linh thật sự, thật sự không thoát được sự cầu khẩn nũng nịu của La Linh Dư, bèn bất đắc dĩ đồng ý.
Nàng sao có thể chơi lại được đôi phu thê tân hôn này đây?
Chu Dương Linh chỉ nói: “Đáng tiếc tam lang khó đối phó, y nhạy cảm đa nghi, ta nói với y, sợ y cũng không tin ta.”
La Linh Dư cười thần bí: “Chỉ cần Chu lang giúp muội là được rồi. Còn về phu quân… Muội có cách để huynh ấy nghe.”
***
Đêm hôm ấy rất yên ả, ban đêm Lục Quân muốn ân ái nhưng lại bị La Linh Dư từ chối. Trong lòng Lục Quân vẫn còn canh cánh chuyện sinh non, nên khi nàng không chịu thì chàng cũng không ép. Nhưng đến hôm sau khi làm việc xong trở về phủ, Lục Quân đi vào thư phòng, vốn chỉ muốn đọc sách một lát. Chàng cầm sách vào nhà, bất ngờ thấy La Linh Dư cũng ở trong phòng, đang nằm trên bàn vẽ gì đấy.
Lục Quân đi qua bên người nàng, bất giác nghiêng đầu nhìn nàng thêm mấy bận. Bởi vì hôm nay nữ lang mặc y phục mỏng như cánh ve, lụa mỏng mười mấy lớp, nhưng Lục Quân vẫn có thể thấy được yếm đỏ đằng sau y phục, vạt váy trắng như tuyết, còn cả làn da như băng ngọc kia nữa. Nữ lang chỉ cài trâm bạc, mái tóc dài xõa tung trên vai, gò má như minh ngọc, không điểm trang phấn son.
Lục Quân lại nhìn nàng.
Bởi vì chàng gần như chưa thấy La Linh Dư không trang điểm bao giờ. Con người nàng rất coi trọng dung mạo, lúc gặp người ta, dù là gặp chàng thì nhất định cũng phải trang điểm kỹ càng. Ngay đến son phấn nàng điều chế cũng không chỉ có màu sắc rực rỡ, mà còn không có độc có thể ăn, cho nên Lục Quân cũng không nói được gì. Nhưng chàng vẫn tiếc nuối khi rất ít thấy dáng vẻ không son phấn của La Linh Dư ——
Mà bây giờ, nữ lang đứng cách chàng mấy trượng cúi đầu vẽ tranh lại không hề điểm trang.
Lúc này trông nàng rất nhỏ nhắn xinh xắn, ít đi diễm sắc nhưng lại nhiều thêm nét thơ ngây. Cuối cùng cũng giống dáng vẻ một cô gái mười mấy tuổi…
Bỗng La Linh Dư nghiêng đầu, nhìn lang quân ngồi nghiêng trên giường. Con ngươi nàng sáng loáng, bất thình lình nhìn tới, Lục Quân cũng không né tránh, còn cười nhìn nàng. La Linh Dư chất vấn: “Huynh nhìn muội làm gì?”
Lục Quân hơi cụp mắt, nửa cười nửa không: “Muội muội lớn rồi.”
La Linh Dư ngạc nhiên, đầu óc lại mơ màng. Nàng không trang điểm vốn là để quyến rũ Lục Quân. Thường xuyên để phu quân có cảm thụ mới là điều La Linh Dư vẫn luôn kiên trì. Nhưng lúc nàng không trang điểm có lẽ trông sẽ nhỏ tuổi hơn, vì sao Lục Quân lại nói là nàng “lớn” được?
La Linh Dư nhìn xuống theo ánh mắt Lục tam lang, thấy mắt chàng nhìn thẳng vào ngực nàng…
La Linh Dư: “…”
Khóe mắt ửng đỏ, nữ lang nhảy lên!
Nàng cũng biết người này vốn lưu manh mà.
La Linh Dư lúng túng chạy trốn, Lục Quân cười khẽ một tiếng, không nhúc nhích đứng dậy mà cúi đầu đọc sách thật. Nhưng một lát sau, tiếng bước chân rời đi đã quay lại, đuôi mắt Lục Quân liếc thấy vạt váy nữ lang lướt qua trước mặt mình, chàng cúi đầu, lại được nữ lang nghiêng người ôm lấy.
La Linh Dư quỳ ngồi trên giường, ôm cổ lang quân đang dựa vào gối, môi dán môi chàng, hôn nhau say đắm.
Lục Quân bị bất ngờ làm dịch tới, khẽ “ưm” một tiếng.
“Bộp.” Cuốn sách trong tay chàng rơi xuống đất, tiểu nương tử co rúc người vào lòng chàng. Một lúc lâu sau, Lục Quân dời môi đi, xoa nàng nói khẽ: “… Muội uống rượu à?”
La Linh Dư: “Đúng thế, Tuyết Thần ca ca cũng uống chứ?”
Lục Quân cảm thấy không đúng, theo bản năng muốn từ chối, lại nghe thấy La Linh Dư vùi trong lòng chàng làm nũng: “Người ta thích huynh thật mà, muốn ân ái với huynh. Ca ca không muốn sao?”
Bàn tay Lục Quân nắm lấy cổ tay nàng chợt trở nên căng thẳng, hô hấp dần nặng.
Tiểu yêu tinh trong lòng chàng quyến rũ, giận dữ ai oán: “Nhưng lần trước huynh khiến muội không thoải mái, nghe nói uống rượu có thể trợ hứng. Ca ca cũng uống ít chứ?”
…
Lục Quân không có tửu lượng cao, cho nên rất dễ bị hạ gục.
Nhưng thế nhân hiếm khi thấy dáng vẻ Lục tam lang làm càn, bởi vì sau khi chàng say, chẳng qua cũng chỉ phóng đãng hơn bình thường chút mà thôi. Thoạt nhìn bề ngoài thì vẫn là dáng vẻ trước sau như một. La Linh Dư quá ngọt quá đẹp, Lục Quân biết rõ là bẫy song vẫn bị tân nương nhà chàng hạ gục.
Trong cơn phóng túng, chàng giày vò nữ lang đến mức bán sống bán chết, còn kịch liệt hơn thường nhiều. Nàng càng rên thì chàng càng hưng phấn, càng không khống chế được lực dưới tay.
Nhưng chàng chỉ làm một lần rồi dừng lại, sau đó lăn ra ngủ say.
La Linh Dư hai đùi run run vòng qua chàng, từ trong màn bò ra ngoài, khắp người đầy dấu vết, cánh tay cũng phát run. Nàng trang điểm che đi dấu vết, sau đó đội nón rộng vành ra ngoài. Nàng chuốc say Lục Quân, đương nhiên là vì có chuyện muốn làm.
***
Đêm hôm ấy vốn Lục nhị lang đã ngủ, nhưng lại bị La Linh Dư gõ cửa đánh thức. Biểu muội yêu cầu hắn kể lại mình đã nói gì với Lục Quân, Lục nhị lang không chịu, La Linh Dư lập tức uy hiếp ——
“Nếu huynh không nói, thì muội sẽ nói với Tuyết Thần ca ca là huynh mặt người dạ thú, có lòng bất chính với muội, bắt nạt muội.”
Lục Hiển: “…”
Hắn khiếp sợ: “… Biểu muội!”
Sao muội lại là người như vậy?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!