Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần - Chương 144
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần


Chương 144


Trong màn đêm đen kịt, mưa lớn bao phủ khắp đất trời. Tiếng chảy róc rách bên dưới mái hiên nghe như tiếng suối vui tai, khiến người ta thêm phần uể oải lười biếng. Trên đường phố vắng bóng người qua lại, xe ngựa quay về Trần vương phủ chòng chành. Đèn lồng đỏ treo trên đầu xe chao đảo trong màn mưa, ánh sáng đỏ chiếu lên vũng nước đọng dưới mặt đất.

Trong xe, Trần vương nhắm mắt ngồi thẳng, nhưng trong lòng đang nghĩ về nguyên nhân kết quả của những chuyện đã xảy ra. Ví dụ như ——

Có phải nhất định phụ hoàng y sẽ tìm một con dê thế tội không.

Không bức tử được Lưu Mộ, y vẫn rơi vào thế bất lợi.

Quan điểm chính trị bất đồng, kỳ vọng vào tương lai Nam quốc cũng khác biệt, mâu thuẫn giữa y và phụ hoàng cùng các huynh đệ, rồi cũng có ngày sẽ bùng nổ.

Hoàng quyền chưa từng lớn mạnh, nhưng thế gia cũng vậy. Trong lúc hai bên tranh giành nhau, nếu đặt vào thế lực hàn môn, để ba bên đối đầu sẽ ổn thỏa hơn.

Lưu Thục đặt tay lên ngực tự hỏi: có phải nếu ta không tranh giành vị trí kia thì sẽ chết không? Nếu ta không tranh giành vị trí kia, liệu hoài bão chính trị của ta có được thực hiện? Lục tam lang trông đợi vào ta, có phải là kết quả tất nhiên?

Nam quốc giàu có như vậy, nhưng bên trong lại mục nát. Lửa nóng sôi dầu, hoa tươi cài gấm. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, Nam quốc đã bị Bắc quốc nhìn ngó chòng chọc như thế nào, thậm chí hiện tại vì Triệu vương phản bội mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề này.

Nếu không có một người thừa kế ngôi vị xuất hiện để xoay chuyển tình thế, thì tương lai Nam quốc sẽ càng lâm vào nguy hiểm. Không giữ được quốc gia thì còn giải quyết ân oán cá nhân làm gì? Mà trong số các huynh đệ của y… có ai có khả năng này?

Người nào cũng chỉ muốn hưởng thụ quyền lợi của đế vương, nhưng chẳng ai muốn chịu nỗi khổ của của đế vương.

Lưu Thục nhắm mắt, làn mi rung lên. Y không ngừng tự hỏi —— Ta ư? Trước kia không muốn tranh vị là vì tự vệ, cũng không muốn tốn nhiều sinh lực. Nhưng bây giờ, chiếm được chỗ ưu tú, ta có nên đứng ra không?

Trần vương Lưu Thục ngồi trong xe liên tục tự hỏi, hỏi từng câu một, trong lòng lại có đáp án. Y vốn là người quả quyết, nên khi càng sáng tỏ thì lòng càng kiên định.

Càng hiểu được vì sao Lục Quân lại làm ra những chuyện này.

Đêm mưa mịt mùng, Trần vương ngồi xe đến Lục phủ tìm Lục tam lang. Trong Thanh viện, tam thiếu phu nhân và các thị nữ, người hầu đỡ Lục Quân vào nhĩ phòng, ngồi dựa vào thùng tắm. Bọn họ đổ mồ hôi đầm đìa, còn Lục tam lang vẫn say chưa tỉnh.

Phu quân có bề ngoài đứng đầu Kiến Nghiệp, sau khi say lại thành ra thế này. Không muốn người khác trông thấy phu quân như vậy, cho nên sau khi đổ nước nóng vào, còn chưa cởi y phục cho lang quân thì La Linh Dưđã nhanh chóng xua thị nữ người hầu ra ngoài. Toàn thân mồ hôi nhớp nhúa, hơi thở gấp gáp, nữ lang xắn tay áo lên, cởi áo cho lang quân đang nằm dựa vào thành thùng tắm ngủ say.

Đặt đầu chàng lên vai mình, dùng sức cởi y phục của chàng ra. Tháo mũ mão rồi đến áo khoác đỏ, thắt lưng, đao nhỏ, ngọc bội, tua đỏ dần dần được gỡ xuống, để lộ trung y màu trắng bên trong. Lại cởi nữa, cơ thể trần truồng. La Linh Dư đỏ mặt, hàng mi run nhè nhẹ, cởi sạch phu quân của mình như vậy, nàng vẫn có mấy phần xấu hổ.

Thẹn thùng nhìn lại, lông mi giương lên như cánh bướm, mới đầu chỉ là lén lút nhìn, sau đó lại to gan nhìn thẳng.

Lục Quân vốn tính cợt nhả, dù là thê tử chàng yêu nhất, La Linh Dư vẫn thường xuyên bị chàng giở trò giữa ban ngày ban mặt. Tuy số lần như thế khá nhiều, nhưng vì lần nào Lục Quân cởi đồ cũng là vì làm chuyện kia, và nàng thường xuyên đắm chìm trong thủ đoạn của chàng nên không có tâm tư nhìn kỹ. Hiện tại Lục Quân đang tắm, La Linh Dư mới thực sự nhìn rõ cơ thể chàng lần đầu ——

Vai rộng eo hẹp, giọt nước quanh quẩn trên tay chân thon dài của chàng, tựa chú rồng đang ngủ đông. Mái tóc dài của lang quân đen như mực, xõa tung bồng bềnh trên mặt nước, giọt nước treo trên mi chàng rơi xuống sống mũi cao, xuống cánh môi đỏ thắm, rồi trượt dọc xuống cằm và hầu kết, rơi lên vùng ngực nhẵn nhụi có hình của chàng. Giọt nước tụ lại, hơi nước bao trùm cơ thể chàng, xuống tiếp bên dưới, cách mặt nước mông lung, nàng chỉ thấy được hông chàng, cùng với thứ đồ xấu hùng dũng khiến nàng nửa sống nửa chết… La Linh Dư khẽ rên lên, x vịn lấy mép thùng gỗ, dùng tay che gương mặt đỏ bừng xấu hổ của mình.

Âm thầm phỉ nhổ một hồi, La Linh Dư xoay mặt đi, ra hiệu mình không được nghĩ nhiều, rồi nàng nghiêm túc nhìn lên mặt Lục Quân. Chàng vẫn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt, dung nhan tuấn tú. Lông mày đen tuyền, có nét dịu dàng như tranh vẽ. Trên mi dính nước làm ướt mắt chàng.

Điển trai như thế này.

Bình thường chẳng mấy khi chàng không độc miệng, nay La Linh Dư chỉ mới nhìn một lát thôi mà con tim đã đập rộn rã, nàng tiến lên trước, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại của chàng. Bình thường vuốt ve đều là chàng chủ động, là chàng nắm quyền kiểm soát, chàng muốn nhẹ nhàng thì sẽ nhẹ nhàng, muốn mạnh mẽ thì sẽ mạnh mẽ. Vì vậy bây giờ La Linh Dư muốn nếm thử xem, rốt cuộc môi của chàng có vị gì.

Chậm rãi lướtqua, môi chàng mềm thật đấy, còn nếm được cả mùi rượu mạnh… La Linh Dư như tìm được món đồ chơi vui vẻ, hơn nữa cũng dần mê muội. Nàng không nén nổi cảm giác rạo rực trong lòng, vòng tay quanh cổ chàng, lựa góc độ để hôn chàng, còn định cạy răng chàng ra.

Hơi nóng bốc lên, lưu luyến chẳng rời.

Chợt cảm thấy thân thể dưới người rung lên, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười đùa: “Không biết bình thường ta bỏ mặc muội muội thế nào mà muội muội lại đói khát như vậy, ngay cả ta đang ngủ cũng không tha.”

La Linh Dư: “…!”

Nàng cứng người, lập tức lùi ra sau, nhưng y phục trên đất làm nàng trượt chân suýt ngã, may mà Lục Quân đứng dậy chụp lấy nàng kịp thời… La Linh Dư trơ ra, thấy chàng trần truồng đứng lên, thế là hét lớn: “Không được đứng dậy!”

Nhưng muộn rồi. Lục Quân không chỉ đứng dậy mà còn kéo nàng nữa. Chàng nửa cười nửa không, ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, kéo La Linh Dư vào thùng nước, ngồi trong lòng chàng.

Nước chảy *rào rào*, trong thùng tắm có thêm một người thì nước sẽ trào ra, mặt đất ướt sũng, y phục dưới đất cũng bị dính ướt. La Linh Dư liếc nhìn, đập vào vai Lục Quân, bực tức nói: “Xem huynh kìa! Làm nước văng khắp nơi, lát nữa thị nữ đến dọn dẹp sẽ tưởng chúng ta làm gì đấy!”

Lục Quân cũng đưa mắt nhìn, thở dài nói: “Đúng là không hay thật. Hôm khác mời Dư Nhi muội muội đến ngâm suối nước nóng vậy, như thế sẽ không sợ văng nước nữa.”

Suối nước nóng ngoài trời, nhiệt độ vừa phải, lại có công hiệu trị bách bệnh, đến người thường cũng chưa thấy bao giờ.

La Linh Dư nghe vậy thì tò mò: “Muội chỉ mới nghe suối Hoàng Nữ ở Lỗ Sơn, nhưng vì quá giá trị nên đã bị mấy đại thế gia mua đứt, chưa đến đó bao giờ. Lục gia cũng có suối nước nóng sao?”

Lục Quân cúi đầu nhìn mỹ nhân trong lòng, áo mỏng trên người ướt sũng, có thể thấy rõ thứ mềm mại đầy đặn trước ngực. Chàng có cảm giác miệng lưỡi khô khốc, ánh mắt tối đi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Lục Quân giơ tay nhéo mũi nàng, mỉm cười nói: “Dư Nhi muội muội đáng thương, chưa được thấy suối nước nóng bao giờ. Coi như muội gả được phu quân tốt rồi đấy, không biết đã để muội mở mang bao nhiêu kiến thức.”

La Linh Dư trừng mắt mắng: “Mặt dày vô sỉ! Chẳng lẽ toàn là huynh tốt chứ muội không có điểm tốt hả?”

“Dĩ nhiên muội muội cũng có điểm tốt chứ,” Lục Quân cọ mũi vào nàng, đôi môi như có như không lướt qua trán nàng, bên má, cánh môi, mắt chàng đong đầy ý tình, “Sao muội muội lại đẹp thế này kia chứ? Mắt, mũi, miệng, chỗ nào cũng đẹp. Người xưa có bài phú nói thế nào nhỉ? Thêm một phân thì quá cao, nếu bớt một phân thì quá thấp; thoa phấn vào thì trắng quá, thoa son vào thì đỏ quá*…”

(*Câu trích trong bài “Đăng Đồ Tử háo sắc” khi Tống Ngọc khen một người con gái có sắc đẹp mười phân vẹn mười, toàn bộ bài mời đọc ở cuối chương.)

Giọng Lục tam lang trầm thấp lành lạnh êm tai, lời nói ra khi không độc miệng là lại dễ nghe như thế đấy. Chàng dán vào tai La Linh Dư khen nàng đẹp, La Linh Dư được khen tới mức nở ruột nở gan. Nàng cố cắn môi nén tiếng cười, ngước mắt lên nhìn chàng.

Lục Quân vừa nói vừa vén áo ướt của nàng lên. Cảm giác quen thuộc ập đến, như có một vầng sát nhạt bao phủ lấy gò ngực đầy đặn trắng muốt kia. La Linh Dư thấp giọng rên *ưm*, cách y phục nắm lấy tay chàng, không để chàng làm bậy. La Linh Dư nghiến răng: “Huynh không mệt hả? Vừa nãy còn mệt tới mức thiếp ngủ mà.”

“Sao có thể để muội muội phí tâm được, giờ ca ca không ngủ nữa. Hai ta vẫn chưa thử ‘tắm uyên ương’ lần nào.” Lục Quân dán vào vành tai đỏ như máu của La Linh Dư, khẽ cười, “Muội muội không muốn thử sao?”

Có thứ chạm nhẹ vào nàng.

La Linh Dư biến sắc, biết lần này khó mà thoát được, đầu óc nàng mơ màng, cố gắng nghĩ xem có phải mình quên điều gì không. Hơi nước bốc lên, hai người tựa vào nhau hôn môi, y phục trên người nàng dần bị trút bỏ. Chàng cúi đầu hôn lên bờ vai nõn nà của nàng, tay đặt trên hõm vai đang run rẩy. Lục Quân thở dài: “Hõm vai muội muội đẹp quá, nếu thả cá Cẩm vào đây cho nó bơi, thì đúng là cái thú trên đời.”

La Linh Dư kinh hãi, ôm cổ chàng chôn mặt vào trong: “Muội không muốn đâu. Đáng sợ quá.”

Lục Quân tiếc nuối, không nói gì, cũng không biết suy nghĩ đó đã tan biến chưa. La Linh Dư ngước cổ lên, giọt nước lướt qua bờ môi, nàng chợt nhớ tới một chuyện, móng tay bấm vào vai Lục Quân. Lục Quân hít hà dừng lại, nhướn mày nhìn nàng: “Sao hả, làm muội không sảng khoái à?”

La Linh Dư: “Đáng ghét, huynh cũng biết thế hả! Chỉ là muội chớt nhớ ra vì sao muội tới tìm huynh… Họa Nhi bị cảm, huynh có biết không?”

Lục Quân nhíu mày. Chàng không ý kiến gì với La Vân Họa, trái lại còn rất có hảo cảm với cô bé. Nhưng chàng đang động tình mà La Linh Dư lại nhắc đến muội muội nàng, thật sự tâm trạng của Lục Quân cũng không tốt lắm.

Chàng không đáp mà chỉ *ừm* một tiếng, La Linh Dư quan sát sắc mặt chàng: “Hình như có liên quan đến một người tên là ‘Việt Tử Hàn’. Tuyết Thần ca ca có biết người này không?”

Lục Quân khựng lại: “Không biết.”

La Linh Dư ngày càng hiểu sự thay đổi nhỏ trong mắt chàng, vừa bực mình vừa buồn cười, lườm chàng: “Lại lừa muội nữa rồi. Chắc chắn huynh biết! Tuyết Thần ca ca, nói cho muội biết đi.”

Lục Quân cúi đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt chàng thay đổi mấy lượt, cuối cùng vẫn không nổi giận. Lục Quân hỏi: “… Đó là ai, nhân tình của muội hả?”

La Linh Dư: “Lục Quân!”

Lục Quân lạnh lùng đáp: “Muội cứ muốn nằm trong lòng ta thảo luận về nam nhân khác với ta hả?”

La Linh Dư đảo mắt, làm ra vẻ vô tội. Nàng định nói gì đó thì đôi môi đã bị Lục Quân khóa lại. Dán môi hôn, giọng Lục Quân nghe mơ hồ: “Muội muội ngoan im lặng nào, đừng cố khích ta nổi giận… Ca ca mệt mỏi nhiều hôm, mấy ngày nay toàn tiếp xúc với công văn, không được gặp muội muội, nói chuyện với muội muội. Nếu muội muội chọc tức ta, thì đúng là tàn nhẫn…”

La Linh Dư ngẩn người, khóe mắt trông thấy sắc đen ở đáy mắt chàng, là dấu vết dù có giả ngủ cũng không hết. Nàng chợt thấy đau lòng thay Lục Quân, không muốn khiến chàng khó chịu nữa. Nàng thả lỏng mình, để cơ thể như cánh hoa cho chàng mở ra, để chàng đi vào.

Nước nóng dần nguội đi, trên đất ướt sũng. Rèm bay tứ tung, trong rèm là cảnh phong tình, so với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ thì đúng là gãi vào tiếng lòng.

Trong hơi nước mênh mông, nữ lang làm nũng: “Ca ca, như thế có khiến huynh sảng khoái không?”

Một lúc lâu sau, tiếng lang quân thở dốc tăng lên, run rẩy, trầm khàn: “Được, được… Hôm nay muội muội đúng là hiểu chuyện.”

La Linh Dư bật cười. Nàng học chàng nói chuyện, xinh đẹp tuyệt trần câu mất hồn chàng: “Chỉ mới thế thôi mà!”

Lăn qua lộn lại, mưa gió tung bay.

Lúc đầu là nữ lang bị đè trong thùng nước tắm, sau đó đổi sang không gian nhỏ hẹp. Hiếm khi nàng biết điều như vậy, Lục Quân càng trở nên hứng thú, ôm nàng ra khỏi thùng tắm, đi đến trên giường giày vò.

Mồ hôi đầm đìa, đang tận hứng niềm vui thì chợt có thị nữ ở bên ngoài báo: “Lang quân, Trần vương điện hạ cầu kiến.”

Trên giường ở trong phòng, chăn nệm bị ném xuống đất, Lục tam lang nằm trên người La Linh Dư khựng lại, toan đứng dậy. La Linh Dư dưới thân chàng vốn rúc mặt vào trong chăn, chàng vừa đứng lên thì nàng đã xoay người ôm cổ không cho chàng đi. La Linh Dư tức giận: “Không được đi! Mỗi lần y tìm chàng là chàng lại đi, y quan trọng hơn muội hả? Để y chờ một lúc thì có sao?”

Lục Quân: “… Không phải muội muội ghen đấy chứ?”

La Linh Dư hừ nói: “Để hôm nào muội cũng tìm một người bạn tốt, người ta gọi muội đi là đi gọi muội đến là đến, để xem huynh có cảm nhận gì!”

Lục Quân bật cười: “Thế thì không cần. Ghen mệt người lắm, bây giờ ca ca đã khó chịu lắm rồi, chẳng qua là vui vẻ trong đau khổ mà thôi… Nếu muội muội đã không muốn ca ca đi, vậy ca ca sẽ ở lại với muội một lúc. Cơ hội khó có được, nhất định hôm nay ca ca phải được sảng khoái.”

La Linh Dư: “…!”

Lần nữa bị đè xuống, nàng hãi hùng: “Muội, muội muội không có ý đó…” Nàng chỉ muốn tức giận Trần vương, nói với Lục Quân hai câu thôi mà.

***

Cuối cùng khi Lục Quân y phục chỉnh tề xuất hiện trước mặt Lưu Thục thì Lưu Thục đang ngồi dựa bên cửa sổ, đã bày cờ xong. Y cúi đầu nhìn bàn cờ nghĩ ngợi, chợt thoáng thấy đối diện có tay áo vung lên, Lục tam lang ngồi xuống.

Lưu Thục ngẩng đầu lên, thấy vết máu trên môi Lục Quân thì bất giác ngẩn người, im lặng —— y đã thôi hễ thấy Lục Quân sờ môi thì sẽ tưởng là Lục Quân bị thương rồi.

Lục Quân sờ môi mình, cười khẽ: “Để huynh chê cười rồi. Mèo nhỏ nhà ta dữ quá, vô tình bị cào hai cái.”

Lưu Thục không nói gì, chỉ biết gật đầu: “… Ngươi cũng thích, dữ như vậy mà.”

Quá đơn giản, dễ khống chế, Lục tam lang trái lại lười biếng, không có hứng thú. Muốn ngang tài ngang sức với chàng, dĩ nhiên La Linh Dư không phải nữ tử bình thường.

Lục Quân nhoẻn miệng cười, không nhịn được chia sẻ nỗi đắc ý trong tình trường với Lưu Thục. Sắc mặt lạnh lùng của Lưu Thục cũng dần bình tĩnh lại, trong mắt thấp thoáng ý cười. Trần vương chậm rãi nói: “Ngươi như vậy, tốt lắm.”

Lục tam lang cúi đầu pha trà cho người đối diện, thờ ơ nói: “Cũng không biết A Man định làm gì đây? Có phải vì chuyện xảy ra đêm đó mà tìm ta không?”

Lưu Thục lắc đầu.

Y không nói nhiều nhưng nghĩ rất nhiều. Nghĩ thông suốt rồi thì càng không muốn nói nhiều. Lưu Thục nhúng ngón tay vào trong ly nước, viết chữ cho Lục Quân ngồi đối diện đọc: “Hiện tại, điều quan trọng hơn là nên cứu Hành Dương vương thế nào?”

“Ta bị phụ hoàng và Triệu vương để mắt, không thể ra tay từ trong được. Nhưng Hành Dương vương không đáng chết vì tư tâm của phụ hoàng. Tư Mã tự phòng bị nghiêm ngặt, người bình thường không thể ra vào, ta cần tìm một lý do không liên quan.”

“Tam lang cảm thấy… tìm người cướp ngục như thế nào?”

Lục Quân nghiêm mặt, ấn đường giật mạnh. Chàng đột ngột nhìn chàng công tử nho nhã đối diện: “Lưu Thục, cướp ngục! Huynh đã chuẩn bị đối địch với phụ hoàng mình rồi ư?”

Lưu Thục bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”

Sớm muộn gì cũng đi tới bước này, chi bằng chuẩn bị sẵn sàng ngay từ đầu. Y không phải là người do dự, Lục Quân giúp y nhìn rõ chân tướng, nên y cũng nhanh chóng đưa ra quyết định hơn.

Lưu Thục hất quân cờ trên bàn, đứng dậy nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, lạnh giọng nói: “Nam quốc, cần một người, kế nhiệm giữ gìn.”

***

Tối hôm ấy, Lục Quân và Lưu Thục bàn chuyện suốt đêm.

Lục phủ vẫn còn nghênh đón một vị khách khác. Lục nhị lang đứng đó, tiếp đón một ông cụ.

Công chúa Lưu Đường đã tránh đi ra ngoài, Khổng tiên sinh quỳ xuống bên chân Lục nhị lang, cầu khẩn: “Nhị lang, ngày xưa ngài có quan hệ tốt với công tử nhà ta. Nay công tử nhà ta bị giam trong Đại Tư Mã tự, sợ là sẽ phải chết. Nhị lang, ngài có thể cứu công tử của chúng tôi không?”

Thật ra Lục Hiển không có giao tình tốt gì với Lưu Mộ cả. Khổng tiên sinh chỉ là có bệnh vái tứ phương, khắp thành Kiến Nghiệp này, có lẽ chỉ có Lục nhị lang Lục Hiển – người quan hệ họ hàng với Trần vương điện hạ – là có thể nhúng tay vào chuyện của Lưu Mộ.

Lục Hiển đỡ Khổng tiên sinh đứng dậy, nói: “Chuyện này do ta mà ra, là ta để ngài ấy về, nhưng không ngờ… Ta sẽ cứu ngài ấy.”

Cho dù phải cướp ngục!

___

(*) Chú thích bổ sung: Theo Đăng Đồ Tử háo sắc phú, Đăng Đồ Tử báo với Sở vương rằng Tống Ngọc là một mĩ nam rất có tài ăn nói, nhưng lại háo sắc, cho nên tuyệt đối không được để cho Tống Ngọc đến hậu cung. Nghe được những lời ấy, Tống Ngọc đã phản kích. Tống Ngọc đến trước Sở vương xin Sở vương làm chứng nhân phán xử xem thử ai mới là kẻ háo sắc. Tống Ngọc nói rằng:

“Mĩ nữ trong thiên hạ, không đâu đẹp bằng gái nước Sở; mĩ nữ nước Sở không đâu đẹp bằng gái ở quê thần; mĩ nữ ở quê thần không đâu đẹp bằng cô gái ở cách vách nhà thần. Cô gái cách vách nhà thần nếu thêm một phân thì quá cao, nếu bớt một phân thì quá thấp; thoa phấn vào thì trắng quá, thoa son vào thì đỏ quá. Chân mày như lông chim cao vút, da như tuyết trắng, eo thon, răng trắng. Giai nhân tuyệt đại như thế lại trèo tường nhìn thần suốt 3 năm, thế mà thần không hề động tâm, như vậy lẽ nào lại cho thần là kẻ háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử chẳng ra gì. Đăng Đồ Tử có vợ xấu, vợ ông ta đầu bù tóc rối, hai tai dị dạng, môi cong ra ngoài, hàm răng cao thấp không đều, bước đi tập tễnh, lại thêm lưng gù, toàn thân đầy ghẻ chốc. Đăng Đồ Tử rất thích bà ta, cùng với bà ta sinh 5 người con. Đại vương xem, chỉ cần là cô gái là Đăng Đồ Tử thích ngay, cho nên ông ta háo sắc hơn thần.”

Kì thực, nếu lấy quan điểm hiện đại để đánh giá, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ từ thuở hàn vi là việc đáng để tán dương. Nhưng khẩu tài của Tống Ngọc phi phàm, Sở vương bị ông ta thuyết phục đâm ra mê muội phán định Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Phán định đó khiến cho Đăng Đồ Tử từ đó về sau phải mang trên người tội danh háo sắc, và trở thành đại danh từ chỉ kẻ háo sắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN