Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 6
Sống lưng La Linh Dư cứng ngắc, áng đỏ trên mặt cũng phai đi: “…”
Lúc sáng trước khi ra ngoài nàng có thoa son sao? Hình như không mà, sao có thể lem ra mặt được… Hay ý chàng là nói đêm qua rửa mặt không sạch nên lớp trang điểm vẫn còn y xì đến tận sáng hôm nay?!
Lập tức trong đầu La Linh Dư hiện lên bộ dạng không ra gì như bà điên của mình. Tóc tai bù xù, hoa điền trên trán đỏ thắm, vài ba vết lằn in hằn trên mặt, son môi lem ra ngoài, cả gương mặt xanh xanh đỏ đỏ… Nàng đã dùng dáng vẻ này để dụ dỗ Lục tam lang vào sáng sớm sao?
Thị nữ Cẩm Nguyệt đi theo sau thấy mặt La nương tử thoắt xanh thoắt trắng, sau đó kín đáo giơ tay áo che lại. Lập tức La Linh Dư như lùn đi một cái đầu, không dám liếc mắt đưa tình nhìn lang quân nữa, cũng không còn lớn tiếng nói chuyện. Nàng thả chậm bước chân, nhắm mắt đuổi theo Lục tam lang: “Biểu ca à, chúng ta đi nhanh lên đi, muội muốn quay về.”
Lục Quân nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Được, để vi huynh dẫn biểu muội đi tham quan viện tử Lục gia.”
La Linh Dư trợn to mắt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Quân. Nhưng lập hàng mi rung lên, nàng lập tức nghĩ đến dáng vẻ bà điên của mình lúc này, thế là vội vã cúi đầu. La Linh Dư nôn nóng, người thích cái đẹp như nàng sao có thể đi khắp Lục gia trong dáng vẻ bây giờ nổi? Bị các trưởng bối Lục gia thấy thì còn đâu là dung mạo tuyệt trần của nàng… La Linh Dư thấp giọng nói: “Biểu ca, đột nhiên muội nhớ đường rồi, huynh cứ bận chuyện của mình đi, một mình muội…”
Lục Quân nghiêm túc: “Vi huynh không vội gì cả. Dù gì bình thường vi huynh ra ngoài cũng chỉ chè chén bài bạc chơi nữ nhân, thật sự quá phóng đãng. Mà đột nhiên ta muốn tu thân dưỡng tính ở nhà với biểu muội, tổ tiên nên đốt bó nhang mừng thay ta thay đổi tâm tính.”
La Linh Dư: “…!!!”
Chàng thanh niên cúi đầu nhìn nàng, tuy đã giơ tay áo che kín, nhưng xuyên qua lớp lụa mỏng, dường như nàng vẫn có thể thấy được tròng mắt đen chế giễu của Lục Quân. La Linh Dư mặt đỏ tía tai, sắc mặt thoắt trắng thoắt tím. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ cảm thấy quá mất mặt, xấu hổ muốn chết đi được. Thì ra chàng đã nghe thấy lời nàng nói với các biểu tiểu thư lúc ở trong rừng hoa rồi, mà không chỉ nghe được, lại còn diễn dịch ra…
La Linh Dư thấp giọng: “Muội không có ý đó…”
Lục Quân: “Vậy thì cho huynh trưởng cơ hội dẫn muội đi dạo đi.”
***
Buổi sáng hôm nay là chủ đề bàn tán lớn nhất Lục gia, thu hút cái nhìn của biết bao nam nữ. Chúng người hầu trợn to mắt, nhìn Lục tam lang bình thường chưa bao giờ gần gũi với các biểu tiểu thư trong nhà, vậy mà lại dẫn biểu tiểu thư mới đến khoan thai đi dạo khắp Lục gia.
Lục tam lang một vẻ thanh cao sang trọng tuấn tú, giơ tay giới thiệu mọi nơi ở Lục gia cho biểu muội sau lưng. Xưa nay chàng vô cùng lạnh nhạt, thế mà lúc này lại dẫn biểu tiểu thư đến thỉnh an các vị trưởng bối. Lục lão phu nhân ngạc nhiên đến mức nói không ra lời, đại phu nhân thì làm vỡ cả chén sứ.
Bất ngờ hơn là biểu tiểu thư không hề cảm thấy vinh hạnh, vẫn giơ tay áo che trước mặt, ấp úng không chịu lộ mặt gặp người. Ngay cả khi bái kiến lão phu nhân, nàng cũng che kín mặt. Vừa mới hỏi thì biểu tiểu thư lại như muốn khóc, nói ở trên đường vô tình gặp tam biểu ca, tam biểu ca cứ nằng nặc kéo nàng đi…
Lục Quân khí chất lạnh lùng, nét mặt vô thường, thấy chàng như vậy, Lục lão phu nhân cũng không tiện hỏi nhiều.
Những lời khen chê của mọi người về biểu tiểu thư mới đến không hề đồng nhất, nhưng nghe nói Lục tam lang dẫn La Linh Dư đi dạo vườn thì bao nhiêu người hầu đều đổ ra xem ——
Chơi thuyền giữa hồ, du ngoạn trường lang, mái chìa cong vút như cánh chim bay, lại còn có mỹ nhân bầu bạn đi kèm. Tay áo bồng bềnh, mặt nước lăn tăn gợn bóng thái dương, hắt lên mặt cả hai.
Giữa mảng sáng mảng tối, nữ lang còn trẻ đỏ mặt cúi đầu, cùng Lục tam lang đi khắp các con đường dài…
Chưa nhìn nhan sắc cũng đã cảm thấy xứng đôi vừa lứa, là trai tài gái sắc.
Bên cạnh hành lang hoa nở cùng bờ hồ mênh mông, các biểu tiểu thư tụ năm tụ ba lặng lẽ đến xem, thấy đôi nam nữ sóng vai bước đi thì không khỏi sửng sốt, trong lòng mất mát. Các biểu tiểu thư lúc sáng từng đến rừng hoa thì tức tới nỗi vặn xoắn khăn tay, trong lòng thầm mắng chửi La Linh Dư hèn hạ vô sỉ. Ngoài miệng nói hay ho biết bao, thế mà vừa quay đầu lại đi cùng Lục Quân…
Ngày thứ hai đến Lục gia, La Thị nữ đã tự chuốc không ít kẻ địch.
Buổi sáng hôm ấy, chuyện Lục tam lang dẫn La Thị nữ đi dạo trong vườn đủ để cho người nói chuyện say sưa, nói rất nhiều mà vẫn chưa thỏa mãn:
“Chưa bao giờ thấy tam lang dẫn nữ lang nào đi dạo vườn cả.”
“Lại còn đi những hai canh giờ.”
“Đáng tiếc biểu tiểu thư không chịu ló mặt, nghe nói biểu tiểu thư có dung mạo chim sa cá lặn, bọn ta chưa có duyên thấy rồi.”
“Trông tam lang đối xử với vị biểu tiểu thư này khác biệt.”
***
Trở lại “Tuyết Tố viện”, bắt gặp thị nữ Linh Ngọc đưa mắt tìm kiếm, còn có cả tiểu nương tử La Vân Họa nghe tin chạy đến xem, đáng tiếc không thấy được tam biểu ca. La Linh Dư mệt nhoài ngồi xuống giường, nửa người ê ẩm mình mẩy. Linh Tê đi ra ngoài lấy thuốc cho La Vân Họa đang sốt, còn Linh Ngọc chải suối tóc của nữ lang, nghi ngờ hỏi: “Quả nhiên tam lang đối đãi với nương tử không giống người khác… Chẳng lẽ tam lang mến mộ nương tử?”
La Linh Dư cắn môi, khóc không ra nước mắt. Dáng vẻ tiều tụy khiến người khác không tiện hỏi thêm.
Thấy nữ lang khoát tay, rốt cuộc cũng buông xuống tay áo che cả buổi sáng, lúc này cả cánh tay nàng đã mỏi nhừ lắm rồi. La Linh Dư nằm trên bàn, uể oải nói: “Đừng nói nữa, nhìn lớp trang điểm của ta xem. Tam biểu ca nói trang điểm bị lem, nên sáng nay ta cũng không dám…”
Linh Ngọc ơ một tiếng: “Nương tử không thoa phấn, mặt sạch như tuyết, làm gì có chuyện bị lem?”
Nhất thời La Linh Dư cứ ngỡ mình nghe nhầm, vội vã cầm lấy lăng kính hoa soi mặt. Trong gương là một khuôn mặt phù dung, mắt phượng khẽ xếch, dung nhan tuyệt trần… Một lúc lâu sau, La Linh Dư vẫn không nghĩ đến chuyện Lục Quân trêu chọc nàng, chần chừ một lúc mới nghi ngờ lẩm bẩm: “Có khi nào đổ mồ hôi, phấn bị lem…”
Cuộc gặp gỡ ngày hôm đó thật sự một lời khó mà nói hết, người ngoài nhìn vào khen đẹp, nhưng với La Linh Dư lại như một trò cười. La Linh Dư sinh ra bóng ma tâm lý về Lục tam lang, mấy ngày tiếp đến không dám tìm cơ hội gặp Lục Quân nữa. Mà một khi nàng không tìm cơ hội, La Linh Dư phát hiện quả thật Lục Quân không hề tham gia vào các hoạt động giữa các lang quân lục gia và chúng nữ lang, liên tục mấy ngày cũng không thấy Lục tam lang đâu. La Linh Dư thu lòng, tập trung tâm tư vào những chuyện khác, ví dụ như tạo dựng quan hệ tốt với nam nữ Lục gia.
***
T
rộn sữa đặc với bột chưng thành bánh, bánh bơ sền sệt trắng như tuyết, thêm màu trái cây vào là lập tức trở nên đỏ rực. Bánh mềm mịn đặt trong bát ngọc, màu đỏ nổi bật lên giữa màu ngọc xanh, chỉ thấy hơi nước bốc lên nghi ngút, hương vị ngọt ngào quanh quẩn trong không khí. Mấy nữ tử trong nhà chống bàn ngồi trên sạp, các nàng giương mắt nhìn đôi tay mảnh dẻ dùng muỗng bạc múc bánh ngọt ra đặt đầy khay vàng ——
Chỉ thấy những sắc màu rực rỡ chói lọi, có đỏ tươi, có trắng tuyết, lại điểm xuyết sắc vàng óng ánh nằm yên trong khay. Màu sắc nguy nga tương phản với đôi tay thanh tú của nữ lang, chói mắt đến nhường nào.
La Linh Dư nghe thấy tiếng thị nữ nuốt nước bọt, lập tức bật cười: “Đây là bánh kim ngọc mã não, bánh bơ sữa nổi danh ở Bắc quốc. Hẳn phía Nam chưa từng thấy đâu nhỉ, Linh Ngọc nếm thử xem.”
Thị nữ Linh Ngọc từ nhỏ lớn lên ở Kiến Nghiệp tròn xoe đôi mắt, nhìn bánh ngọt như hồng sơn không chớp mắt. Nàng còn chưa kịp nói gì thì tiểu nương tử La Vân Họa chín tuổi ngồi cạnh đã lập tức mở miệng: “Đây là bánh do tự tỷ tỷ ta làm, người khác không làm được đâu! Ngon lắm luôn đó!”
Cô bé xòe tay đẩy Linh Tê, Linh Tê nhìn vào mắt cô bé, cười cười múc một bát cho La Vân Họa. Đồng thời, được La Linh Dư khuyên nhủ, Linh Ngọc cũng múc cho mình một bát. Mút vào miệng, vừa sánh lại vừa tan biến, không cứng cũng không loãng. Chưa bao giờ cảm nhận được xúc giác kỳ lạ như thế, cả hàm răng như biến mất trong miệng. Linh Ngọc tỉ mỉ thưởng thức, ăn xong một muỗng, chỉ cảm thấy ngon đến mức long não, mắt sáng rực lên: “Nữ lang đúng là có tài. Món ngon thế này thật sự do nữ lang làm sao? Nô tỳ chưa bao giờ ăn món nào như vậy cả.”
Tất cả nữ tử quý tộc đều giỏi nấu nướng, La Linh Dư dặt dè mỉm cười, nhưng trong lòng rất đắc chí. Nàng không quên hỏi: “Ăn ngon không?”
Linh Ngọc lại nếm thử một muỗng nữa, thưởng thức cả nửa buổi: “Ngọt mà không ngấy, vào miệng thơm ngát, như nước nhưng lại không phải là nước… Các nương tử sẽ thích lắm cho xem. Nhưng các lang quân thì chưa chắc.”
La Linh Dư thở phào, vén tóc mai ra sau. Bắc quốc có bánh, Nam quốc dùng trà. La Linh Dư và muội muội ở ngay Nhĩ Dương, là nơi tiếp giáp giữa hai nước Bắc Nam. Tuy là người Nam quốc nhưng lại ảnh hưởng về tập tục của người Bắc quốc nhiều hơn. Sau khi tới Kiến Nghiệp, La Linh Dư thử tay nghề sửa sang vài chỗ, tạo ra chiếc bánh mã não này. Linh Ngọc là người Kiến Nghiệp chính thống, nàng ấy cảm thấy ăn ngon thì có lẽ nữ quyến toàn bộ Lục gia cũng như vậy.
Đôi mắt đẹp của La Linh Dư nhìn xoáy sâu vào thị nữ, hàng mi run run. Nhận thấy được ý tứ khác, Linh Ngọc dẫn thị nữ do La Linh Dư đưa đến đứng lên, khuỵu gối nói: “Vậy nô tỳ sẽ dẫn Linh Tê tỷ tỷ đưa đến các vị nương tử trong phủ nếm thử. Có cần đưa đến chỗ các lang quân không?”
La Linh Dư không quan tâm đến các nữ lang lắm, chủ yếu là đợi lang quân thôi: “Cứ đưa đi. Có thích hay không là chuyện của bọn họ, nhưng lễ phép hay không thì lại là chuyện của ta.”
Vốn là mục đích đó. La Linh Dư đứng dậy, cầm lấy hộp đựng thức ăn tinh xảo đến, lấy ra một chồng bát nhỏ xanh như phỉ thúy, múc đầy bánh bơ vào trong bát. Nàng vô cùng từ tốn, động tác ưu nhã, hai thị nữ sau lưng nhìn đến xuất thần. Sau khi múc đầy các bát nhỏ, La Linh Dư đứng trước bàn ăn, hàng mi chớp chớp như đang nghĩ gì đấy.
Sắc mặt nàng lúc trắng lúc đỏ, lúc lại nhíu mày như thể khó quyết định. Ngay cả La Vân Họa đang ngồi ăn bánh trên sạp cũng không tránh khỏi nghiêng người, tò mò không biết tỷ tỷ đang nghĩ gì. Đèn cầy trong phòng lay lắt, ánh nến lấp lánh trong mắt La Linh Dư, sắc mặt nàng chợt đỏ ửng như mây, khẽ cắn đôi môi.
La Linh Dư nói “đợi đã”, nhanh nhẹn lấy một chiếc bát trong hộp đựng ra. Rồi nàng lại một chiếc bình nhỏ trong hộp ở trên bàn trang điểm, vặn mở nắp bình, dốc đổ hai giọt sương lên bánh bơ sáng chói đỏ trắng nằm trong bát. La Vân Họa sau lưng nhảy cẫng lên: “Sương hoa, tỷ đã nói sẽ để sương hoa lại cho muội mà! Cả thảy cũng chỉ có được vài giọt!”
La Linh Dư phớt lờ cô bé, trịnh trọng giao chiếc bát này cho Linh Ngọc, dặn Linh Ngọc không được cầm nhầm. Nàng dịu dàng bảo: “Bát này, nhất định phải đích thân đưa cho tam biểu ca.”
Linh Ngọc: “…”
Chẳng lẽ đây chính là thiên vị?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!