Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được? - Chương 89: Mã morse
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?


Chương 89: Mã morse


Tùy Hầu Ngọc mở intercom ra xem, xác định Hầu Mạch đã đi rồi mới quay về phòng, mỗi một bước đi đều rất nặng nề như đang luyện cước đạp thất tinh.

*Một chiêu thức, luyện thành sẽ vô địch thiên hạ này nọ.

Cậu quay ra gọi điện thoại nói chuyện với Nhiễm Thuật, nhắc đến chuyện lúc trước với cậu ta.

Nhiễm Thuật vẫn còn ở trên xe, chưa tới nhà.

Chiếc Rolls-Royce đón cậu có cách âm hàng ghế trước và ghế sau, Nhiễm Thuật cũng không sợ nội dung nói chuyện bị lái xe nghe được.

Nhiễm Thuật nghe được một nửa liền bắt đầu cười từ đầu tới cuối, hỏi tiếp: “Trời ạ, chuyện, chuyện gì thế này? Trước đại hội thể thao cậu ta còn từng từ chối cậu? Khoan đã, cậu cho chó gặm cậu rồi à?”

“Thật ra tôi không giận chuyện này, tôi giận Hầu Mạch dám nói tôi là loại hình mà cậu ta không thể chấp nhận nhất.”

Chỉ hôn môi thôi, Hầu Mạch thoải mái, cậu cũng sướng, không có chuyện gì lớn.

Nhưng dám nói cậu không phải loại hình mà Hầu Mạch thích thì không được!

Đã cho cậu thể diện rồi! Cần cậu thích chắc?! Nếu không thích thì cậu hôn tôi làm gì?!

“Lúc từ, từ chối chỉ có vài câu thoại, cũng chỉ đành nói như thế thôi chứ sao. Nhưng tại sao cậu ta lại thay đổi suy nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như thế nhỉ? Đột nhiên lại thích cậu? Lâu ngày huấn luyện sinh tình à?”

Tùy Hầu Ngọc giận đến mức uống hết nguyên một chai nước khoáng, muốn mở thêm một chai lại phát hiện trong nhà không có nước dự trữ.

Cậu chỉ có thể tiếp tục mắng chửi: “Ban đầu tớ đã định sẽ đồng ý luôn, đã thích nhau rồi thì cứ quen nhau thôi. Kết quả cậu ta nói gì mà cậu ta không vội, theo đuổi từ từ, để tôi từ từ suy nghĩ. Tớ phải suy nghĩ thế nào đây? Hả? Suy nghĩ hai ba ngày cũng chỉ cảm thấy như vậy, suy nghĩ thêm mấy ngày để làm gì nữa? Suy nghĩ hết ba bốn tháng tớ cũng không chịu được, có khác nào cậu ta đang ra cho tớ một câu hỏi khó đâu chứ?”

“Ha ha ha khụ khụ, ha ha ha!” Nhiễm Thuật ở đầu dây điện thoại bên kia cười đến mức ho một tràng, ho xong vẫn còn cười tiếp.

Hầu Mạch gặp nạn, Nhiễm Thuật nhấn like.

Tùy Hầu Ngọc bóp eo hỏi tiếp: “Cậu nói xem có phải cậu ta đang trêu chọc tớ không?”

“Chuyện, chuyện này thì cậu cứ yên tâm. Không ai dám để tính mạng mình gặp nguy hiểm mà đi trêu chọc cậu. Hơn nữa, tớ đã biết cậu ta thích cậu từ lâu.”

“Nếu cậu đã nhận ra, tại sao vào cái ngày tớ cãi nhau với Hầu Mạch cậu lại không nói đỡ cho tớ?”

“Tớ, tớ không muốn bị chó mang đi mất. Không ngờ rằng cậu ta vẫn ra tay, ài.”

Tùy Hầu Ngọc đứng ở trong phòng lấy lại tỉnh táo trong chốc lát rồi lại nói: “Không được, bây giờ tớ muốn đi lên lầu đánh với cậu ta một trận!”

“Đừng đừng đừng!” Nhiễm Thuật nhanh chóng ngăn cản: “Nếu, nếu cậu đi đánh cậu ta thật, chắc hai cậu sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Cậu ta sẽ bị cậu đánh chạy mất đấy.”

“Tớ tức chết rồi!”

“Tỏ tình thôi cũng có thể làm cho đối tượng tức đến mức này, không hổ là Hầu Mạch.”

“Làm sao bây giờ?” Tùy Hầu Ngọc đặt di động lên trên giá đỡ điện thoại, ngồi trên ghế ngẩn người, cậu tức đến nỗi ánh mắt đờ đẫn.

Nhiễm Thuật ở bên đầu dây kia hỏi: “Cậu thật sự thích cậu ta à?”

“Trước mắt thì xem ra là vậy.”

“Vậy, vậy thì làm sao được nữa. Cứ để cậu ta theo đuổi trước đi, coi như là cái giá cho việc trước đó từ chối cậu, sau này cậu tìm được cơ hội thì đồng ý ngay. Trong khoảng thời gian này, cậu cần ngủ với cậu ta thì ngủ, cần dạy dỗ thì cũng cứ tiếp tục dạy dỗ. Nếu chút xíu đó thôi cậu ta cũng chịu không được thì cũng không đáng có cậu bên cạnh, nói không chừng được mấy ngày đã chia tay.”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng tìm kiếm cái gì đó để đặt đồ ăn, dù sao cậu vẫn chưa ăn tối, trong nhà cũng không có nước uống.

Cậu nhìn xung quanh một chút mới nhận ra có gì đó sai sai. Đại Ca vẫn còn chưa về, chắc lại bị mẹ Hầu mang sang nhà bọn họ.

Cậu đang bối rối thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cậu liếc mắt sang, hơi không muốn ra khỏi chỗ nhưng vẫn đi tới cửa, mở Intercom, nhìn thấy người tới là mẹ Hầu thì nhanh chóng mở cửa.

“Chào dì ạ.” Tùy Hầu Ngọc mở cửa rồi chủ động chào hỏi.

Cậu có ấn tượng rất tốt với mẹ Hầu, không hung dữ nổi với bà.

“Dì mang mèo meo meo tới, đây là bữa tối do Hầu Mạch làm, con cũng mang vào đi.” Dáng vẻ của mẹ Hầu vẫn dịu dàng như trước, đưa hộp cơm đang mang theo trong tay cho cậu, sau đó cũng cởi ba lô mèo xuống đưa cho cậu.

Cậu nhận lấy từng cái.

Mèo meo meo?

Cái tên này không phù hợp với sự đẹp trai của Đại Ca cho lắm.

Mẹ Hầu mở miệng lần nữa: “Dì để chủ thuê nhà cho con thêm một cái bình siêu tốc, mới mua xong, đã rửa cho con rồi. Con có thể đun nước uống luôn.”

“A, được ạ.”

“Vậy dì đi về trước.”

“Dạ.”

Chờ mẹ Hầu đi rồi, Tùy Hầu Ngọc mới đi vào trong nhà, nhìn bình siêu tốc một chút rồi mới đi nấu một bình.

Cậu đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, mở hộp cơm ra, thấy gà kho Hầu Mạch làm cho cậu, tầng dưới là cơm, còn có một cái ngăn chứa nhỏ đựng dưa muối bên trong.

Cậu vừa lấy ra thì thấy thông báo tin nhắn wechat, thế là lấy điện thoại ra nhìn một chút.

Chó mặt dày đáng ghét: Cậu ăn đi nhân lúc còn nóng nhé, lần này cậu phải tự trộn rồi.

Chó mặt dày đáng ghét: Dưa muối là do mẹ tôi ướp, làm từ củ cải, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon.

Chó mặt dày đáng ghét: Tôi sợ cậu thấy tôi sẽ giận nên không dám xuống dưới. Nếu cậu hết giận rồi thì trả lời tin nhắn của tôi nhé, tôi sẽ xuống dưới tìm cậu.

Tùy Hầu Ngọc xem hết thì đặt điện thoại di động lên bàn, tiếp tục ăn cơm.

Cậu im lặng ăn cơm một lát, tiếng nấu nước trong phòng dần dần nhỏ lại, cho đến khi nó tự cắt điện.

Cậu lại đưa tay lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, không có tin nhắn mới gửi tới.

Cậu suy nghĩ một lát mới nhắn lại cho Hầu Mạch.

Lúc này Hầu Mạch đang nghe mẹ Hầu dạy bù, trước mặt mẹ của mình, hắn hoàn toàn không dám ngủ.

Điện thoại đặt ở trước mắt, hắn nhìn chằm chằm vào nó, rõ ràng không thấy được điện thoại nảy lên thông báo tin nhắn nhưng vẫn không từ bỏ ý định dùng ngón tay chạm thử, nhìn xem có tin nhắn không.

Mẹ Hầu thấy được, hỏi: “Con cãi nhau với Tiểu Ngọc à?”

“Ừm…” Hầu Mạch cũng không gạt mẹ Hầu: “Con tỏ tình với cậu ấy nhưng không thành công.”

Mẹ Hầu bị giật nảy mình, nhanh chóng hỏi: “Không phải mẹ đã nói với con nếu là con trai bình thường thì không nên rồi à?”

“Con xác định cậu ấy không thẳng rồi mới theo đuổi. Chắc chắn cậu ấy cũng có chút ý gì đó với con, chỉ tạm thời chưa chấp nhận được sự thật mình thích con trai nên đang suy nghĩ.”

“Cho nên các con đang chiến tranh lạnh?”

“Aiz, đừng nói nữa…” Hầu Mạch buồn không chịu nổi, nắm tóc.

Đúng lúc này điện thoại có thông báo tin nhắn. Bánh sữa đậu viên hung dữ rốt cuộc đã nhắn lại cho hắn.

Hắn mở voice ra nghe, sau đó buồn bực nghe lại một lần.

Tin nhắn voice trả lời có âm thanh như đang ấn phím, từ đầu tới đuôi không có chữ nào.

Mẹ Hầu cũng nghe thấy, nhắc nhở: “Chắc đây là mã Morse.”

“Dạ?!” Cao tay như vậy cơ à?

Hầu Mạch nhanh chóng tìm ví dụ mật mã Morse, nghiêm túc nghe rồi lại nghe tin nhắn thoại Tùy Hầu Ngọc gửi tới.

Mẹ Hầu cũng từng là học bá, bèn giải mã chung với Hầu Mạch.

Hai mẹ con nghiêm túc giải mã khoảng năm sáu phút thì giải ra.

Nội dung tin nhắn trả lời của Tùy Hầu Ngọc là hai chữ đơn: SB (Tên ngốc).

Hầu Mạch nhìn chằm chằm hai chữ này im lặng hồi lâu, sau đó dùng giọng nghẹn ngào hỏi mẹ: “Mẹ, con bị từ chối rồi à?”

Mẹ Hầu chỉ có thể an ủi: “Theo đuổi người ta không dễ dàng đâu, lúc trước bố của con cũng theo đuổi mẹ rất lâu.”

“Vậy tại sao mẹ lại không đồng ý?”

“Vẻ bề ngoài của ông ấy quá hung dữ, lúc nói chuyện với mẹ giống như đang mắng ấy. Mãi đến khi có một lần nhìn thấy ông ấy bị một con vật nhỏ dọa sợ mẹ mới nhận ra ông ấy cũng khá đáng yêu.”

Thật ra bố Hầu rất đẹp trai, cao lớn, mặt mày đoan chính.

Nhưng do đặc điểm của quân nhân nên giữa lông mày có một chữ “Xuyên” (川), nhìn hơi hung dữ.

Năm đó mẹ Hầu năm đó là một em gái mềm mại đúng nghĩa nên hơi sợ loại hình như bố Hầu.

Hầu Mạch thở dài một hơi, nhoài người ra bàn uể oải vô cùng: “Làm sao bây giờ đây…”

“Con cũng gửi lại cho cậu ấy một tin.”

Hầu Mạch lấy điện thoại di động ra, nghiên cứu mật mã rồi gửi lại cho Tùy Hầu Ngọc một tin nhắn thoại, cũng là mật mã Morse nhưng mà là một chuỗi chữ cái khác: i love you.

Gửi đi một khoảng thời gian không lâu, Tùy Hầu Ngọc đã gửi lại ba từ đơn: gun (cút).

Hầu Mạch muốn òa khóc, theo đuổi người khác thật khó khăn.

Lúc này mẹ Hầu mới cười nói: “Thật ra mẹ nghĩ nếu Tiểu Ngọc chán ghét con thì sẽ không thèm để ý đến con đâu. Nó còn chịu nhắn lại cho con, có khi con có cơ hội thật.”

Hầu Mạch bừng tỉnh trong nháy mắt.

Với tính cách của Tùy Hầu Ngọc, nếu hắn thật sự không còn cơ hội thì đã bị cho vào danh sách đen rồi. Bây giờ cậu vẫn còn trả lời tin nhắn, hẳn con người khó chịu này đang dùng cách khác đáp lại hắn.

Hắn lập tức dọn đồ đạc đứng dậy, nói với mẹ Hầu: “Mẹ, con đi xuống dưới lầu mặt nóng dán mông lạnh* đây!”

* Đây là một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.

“Ừm, đi đi, cố lên.”

“Dạ!” Nói xong, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, đi xuống homestay của Tùy Hầu Ngọc, đi xuống lầu như thể đang vượt qua rào cản.

Hắn gõ cửa một cái, nhanh chóng nghe tiếng “xẹt xẹt” của Intercom nhưng rồi bị tắt đi rất nhanh.

Hẳn là Tùy Hầu Ngọc nhìn thoáng qua rồi không mở cửa.

Hắn nhìn thoáng qua khóa mật mã, sau khi mẹ Hầu đưa cơm tối Tùy Hầu Ngọc đã tắt chế độ không quấy rầy thế là hắn điền mật mã vào cửa. Mới vừa đi vào đã thấy Tùy Hầu Ngọc đang đứng cạnh cửa, vẻ mặt tức giận nhìn hắn hỏi: “Ai cho cậu đi vào?”

“Đưa giấy vệ sinh cho cậu, đây là việc của tôi.” Hầu Mạch quả thật đang bưng giấy vệ sinh đi vào trong phòng.

Sau khi vào, Hầu Mạch đổi giấy vệ sinh trong phòng vệ sinh xong vẫn không đi ra khỏi phòng.

Tùy Hầu Ngọc khoanh hai tay trước ngực nhìn hắn, dáng vẻ như đang nhìn một tên cặn bã.

Hầu Mạch đẩy Tùy Hầu Ngọc vào nhà, sau đó nói: “Cậu không cần quan tâm tôi. Tôi chỉ là một cái gối, tôi ngậm miệng giữ yên lặng được không?”

“Cậu từng thấy gối ôm của ai nặng gần 75kg chưa?”

“Thật ra làm tròn lại thì tôi chỉ nặng có 70kg thôi.”

“Tôi cần cậu dạy hả?”

Hầu Mạch thật sự có nỗi khổ trong lòng.

Trúc mã người ta gặp lại nhau đều rơm rớm nước mắt, hắn và Tùy Hầu Ngọc lại cư xử như khi chưa quen nhau.

Người ta tỏ tình xong thì tràn đầy lãng mạn, hắn tỏ tình với Tùy Hầu Ngọc xong thì lại trở về như lúc chưa quen biết.

Tại sao hai người bọn họ lại lạ lùng như thế?

“Tôi thích cậu.” Hầu Mạch đột nhiên nói một câu như vậy.

“…” Thế mà Tùy Hầu Ngọc lại không biết nên trả lời như thế nào.

“Cậu có như thế nào tôi cũng thích.” Hầu Mạch tiếp tục nói.

Tùy Hầu Ngọc liếc xéo hắn một cái.

“Yêu cậu.” Hầu Mạch bắn tim.

Tùy Hầu Ngọc quay đầu bước đi.

Hầu Mạch còn muốn đi theo cậu, kết quả nhìn thấy cậu Đại Ca ngồi xuống ghế thì lập tức dừng bước.

Hầu Mạch không còn cách nào khác đành đi vào bếp dọn hộp cơm, rót một ly nước cho Tùy Hầu Ngọc, để lên bàn chờ nguội.

Không có gì để làm bèn tự nhiên đi vào trong phòng tắm tắm rửa.

Thật sự không cho rằng mình là người ngoài.

Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía cửa phòng tắm, ghét bỏ không chịu được, muốn đuổi hắn đi thì lại không nỡ.

Cậu còn đang bối rối thì Hầu Mạch đã tắm rửa xong đi về phía tủ quần áo, lần trước tới hắn đã bỏ đồ ngủ vào trong tủ.

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn khăn tắm quấn xung quanh hông Hầu Mạch, lại nhìn cơ bụng, cơ ngực trắng như tuyết và hai cái chấm hồng nọ, khóe miệng bất giác giương lên, như thế này là không tránh hắn được rồi?

Được rồi, cho ở lại vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN