Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần
Chương 2-3
Ai ngờ lão Tống lập tức đặt mông xuống bàn làm việc của anh. “Này, Thư Dập, nhân lúc Phồn Tinh không có ở đây, cậu phân tích giúp tôi xem, cậu thấy cô ấy có thích tôi không?”
Thư Dập ngẩn người một lát rồi nói: “Cái này thì tôi không biết, anh hỏi cô ấy chứ!”
Tống Quyết Minh chép miệng, nói: “Tôi ngại không dám hỏi cô ấy mà…”
Thư Dập nói: “Để tôi nói thật lòng nhé?”
“Đương nhiên, chúng ta cần phải nói dối sao!” Lão Tống có dự cảm không tốt nên nhìn vào mắt Thư Dập. “Chẳng lẽ cậu không muốn nói thật lòng với tôi?”
“Tôi nghĩ anh và cô ấy không hợp nhau đâu. Không biết anh có phát hiện ra không, chứ cô ấy làm việc rất chu đáo, tỉ mỉ, còn anh lúc nào cũng tùy tiện, cẩu thả, ngoài mấy số liệu không sai sót, còn trong cuộc sống giống như một cuốn sách bách khoa bị lỗi, hoàn toàn không có kiến thức cơ bản.”
“Thế thì càng tốt chứ sao! Tôi và cô ấy có thể bổ sung cho nhau.”Lão Tống không phục. “Cậu cũng từng bảo con người tôi cần có một bà quản gia quản thúc còn gì!”
Thư Dập thong thả nói: “Anh đứng là cần có một bà quản gia, nhưng liệu người ta có muốn làm bà quản gia của anh không?”
“Không phải…” Lão Tống cuống lên. “Thế… Cái gì, chẳng lẽ điều kiện của tôi không đủ tốt sao? Tôi thật thà, chăm chỉ như vậy, có nhà có xe, lại không ở chung với bố mẹ, họ cũng không quản lý tôi, chẳng phải bây giờ các cô gái đều thích kiểu người như tôi sao?”
Thư Dập hỏi: “Anh nghĩ Phồn Tinh là cô gái tầm thưòng như vậy à?”
“Đương nhiên là không!”
“Thế thì đúng rồi. Tôi khuyên anh đừng chỉ nhiệt tình từ một phía, người ta nghĩ gì, muốn gì, thích gì cũng không biết, chỉ tự nghĩ là mình đối xử tốt với người ta.” Thư Dập dửng dưng quan sát lão Tống, rồi bất giác ra đòn chí mạng. “Hơn nữa bạn trai cũ của Phồn Tinh còn đẹp trai hơn anh, cũng có xe có nhà, Phồn Tinh vẫn chia tay đấy thôi.”
Lão Tống như bị sét đánh, lúc rời khỏi phòng làm việc của Thư Dập, sắc mặt anh ta tái xám, vài tiếng sau, cả công ty đều nói rằng Tống tổng đang điên vì yêu cầu biên thái của khách hàng VIP, cả buổi chiều nhốt mình trong phòng họp và điên cuồng họp với nhóm nghiên cứu, đến nỗi tất cả mọi người trong nhóm đều sợ đến tái mặt, cử một người lẻn ra ngoài cầu cứu Thư Dập.
Người được cử ra ngoài là một chàng kỹ sư, anh ta cũng khá nhanh trí, vì tiền tuyến bị bao vây, anh ta mang theo hy vọng của cả nhóm nên rất biết cách làm việc, đầu tiên là mượn cớ đi vệ sinh, sau đó rón rén đến trước phòng làm việc của Thu Dập, hỏi nhỏ Phồn Tinh: “Thư tổng có trong đó không?”
Anh ta vừa hỏi vừa lo lắng nhìn ngó xung quanh, chỉ sợ bị Tống tổng phát hiện, trong lúc đó, tiếng sư tử gầm từ phòng họp vẫn đang vọng đến.
Phồn Tinh nói: “Thư tổng đang họp qua điện thoại, nếu không gấp thì không nên làm phiền sếp.”
Anh chàng kỹ sư đó vô cùng thất vọng, nói: “Vậy lúc nào Thư tổng xong việc, phiền cô nói với sếp, nhờ sếp đến phòng họp một chuyến.”
Phồn Tinh thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Chẳng phải Tống tổng đang họp với các anh ư, sao lại cần Thư tổng qua đó?”
Anh ta như sắp khóc đến nơi. “Đừng nhắc đến nữa, hôm nay hình như Tống tổng bị khách hàng chọc giận, viết công thức đầy ba cái bảng, cả nhóm chúng tôi không ai theo kịp tư duy của anh ấy, Thư tổng mà không đến cứu thì hôm nay chúng tôi đừng hòng được về nhà ngủ.”
Phồn Tinh nói: “Được, đợi Thư tổng xong việc, tôi sẽ nhắc anh ấy một tiếng.”
Anh ta rời đi trong niềm hy vọng tràn trề. Phồn Tinh thầm nghĩ Tống tổng sao vậy nhỉ, chẳng lẽ vì ăn nhiều sủi cảo trứng quá ư?
Cô nghĩ ngợi một lát rồi bưng cốc cà phê, cầm hộp trà ướp hoa đến cho Tiểu Cần, thư ký của Tống Quyết Minh. Tiểu Cần ngày nào cũng kêu muốn giảm béo, thế nên Phồn Tinh nói với cô: “Trà hoa đấy, sản xuất ở Đức, chị mua trong cửa hàng miễn thuế ở Tam Á, giảm béo rất tốt.”
“Cảm ơn chị Phồn Tinh!” Tiểu Cần cười híp mắt. “Chị ngồi đây chơi, em có bánh ngọt ít béo, chị nêm thử nhé?”
“Chị không ăn đâu, em giữ lại mà ăn chiều. A, đúng rồi, sếp của em hôm nay làm sao vậy?”
“Làm sao em biết được?” Tiểu Cần nói. “Buổi trưa vẫn bình thường mà, vui vẻ đi rửa hộp cơm, còn không để em giúp, sau khi bước ra từ phòng làm việc của Thư tổng là giống như bánh đa ngâm nước. Có phải Thư tổng đã nói gì không nhỉ?” Tiểu Cần nháy mắt với Phồn Tinh. “Chị ở bên chỗ Thư tổng có nghe ngóng được gì không? Hay là Tống tổng cãi nhau vì Thư tổng?”
“Hôm nay hình như không có.”
“Thế mới kỳ lạ, hon một tháng nay Tống tổng không cãi nhau với Thư tổng, hai người như một cặp ấy, càng cãi nhau thì tình cảm càng tốt, không cãi nhau chứng tỏ là có vấn đề.”
Phồn Tinh vừa nhấp ngụm cà phê mà suýt bị sặc, cô ho khan vài cái xong mới nói: “Lần sau chị giới thiệu đứa bạn thân của chị cho em làm quen, hai người chắc chắn rất hợp nhau.”
“Thật ạ?” Tiểu Cần tò mò hỏi. “Chị ấy cũng thích giảm béo ạ?”
“Không, cô ấy cũng nghĩ Tống tổng và Thư tổng là một cặp.”
Thư tổng họp xong thì cũng đến giờ tan làm, Phồn Tinh do dự một lát, sau đó vẫn nói với anh: “Tống tổng đang họp tăng ca với nhóm nghiên cứu, sếp có muốn qua đó không?”
Thư Dập không ngẩng đầu lên, mười đầu ngón tay gõ như múa trên bàn phím, nói: “Tối nay tôi có hẹn ăn cơm rồi.”
Phồn Tinh lấy làm lạ, lịch trình của Thư Dập là do cô sắp xếp, trong sổ ghi chép của cô không thấy ghi hôm nay Thư Dập có hẹn ăn tối mà?
Cô hỏi: “Sếp hẹn riêng ạ? Có cần sắp xếp xe đón anh không?”
Thư Dập bỗng như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nhìn cô. “Quên chưa đặt nhà hàng.”
Cô lập tức nói: “Tôi sẽ đặt giúp, là kiểu nhà hàng thế nào ạ?”
“Kiểu nữ giới thích là được.”
Trong lòng Phồn Tinh thấy là lạ, nhưng cô cũng không nói gì, nêu ra tên của ba nhà hàng rất thích hợp cho các cặp đôi đang hẹn hò.
Thư Dập nói: “Mấy nhà hàng đó đều đến rối, tôi không thích, đổi chỗ khác đi.”
“Vậy để tôi đi tra xem chỗ nào thích hợp rồi báo cáo anh.”
Thư Dập thờ ơ gật đầu. Phồn Tinh bưóc ra ngoài, mở máy tính lên xem có trang web nào đánh giá các nhà hàng không, nhưng hoàn toàn không tìm được, thế nên cô gọi cho Cố Hân Nhiên. “Cậu biết nhà hàng nào thích hợp để hẹn hò không, giới thiệu cho tớ vài cái.”
Cố Hân Nhiên nói: “Cậu đừng coi tớ là biên tập viên ẩm thực chứ! Ít nhất thì cậu cũng phải nói với tớ là đang hẹn hò với soái ca thể loại nào thì tớ mới cho đứng thuốc trị đúng bệnh được, à quên, giới thiệu món ăn được.”
“Mau lên, giang hồ cầu cứu đấy, sếp tớ muốn hẹn hò, tớ đã chọn vài chỗ nhưng sếp đều không thích. Những nhà hàng ấy sếp đã từng dẫn người yêu cũ đến, ừm, chắc là sợ nhìn cảnh nhớ tới người ấy mà!”
“Sếp cậu muốn hẹn hò à, thế thì quá dễ! Chọn cho anh ta nhà hàng nào thật đắt, đắt nhất ấy! Chỗ nào mà bình quân mỗi người khoảng ba mươi nghìn tệ ấy, như thế cô gái nào mà chẳng đổ.”
“Ăn gì mà đến tận ba mươi nghìn tệ?”
“Nấn cục này, à, bây giờ không phải mùa, kaiseki(*) này, đó là kiểu giống như cho mèo ăn, một chốc lại mang lên một món, ăn xong cũng phải mất ba tiếng, không đói cũng thành đói.”
(*) Kaiseki: ẩm thực truyền thống của Nhật Bản, có đặc điểm là chia làm nhiều món, nhưng ít đồ ăn.
Phồn Tinh chẳng hiểu tại sao lại thấy không hào hứng lắm nên không muốn thảo luận chi tiết, chỉ nói: “Cậu chỉ cần chọn cho tớ vài nhà hàng thích hợp là được.”
Cố Hân Nhiên không hổ danh là người trong giới báo chí, chỉ một lát đã chọn được vài nhà hàng cao cấp, có cái ở trong ngõ, không thể đỗ xe được nên phải đi bộ vài trăm mét, có cái là nhà hàng Pháp, mà người phục vụ là người Pháp nên nói tiếng Anh không tốt, có cái nếu không đặt trước hai tuần thì không phục vụ…
Phồn Tinh so sánh vài lượt, sau đó quyết định chọn nhà hàng có món kaiseki ở trong ngõ. Mặc dù buổi tối ăn đồ Nhật thì lạnh lẽo, có khi thổi ra cả bụng gió, lại phải đi bộ rất xa mới tới chỗ đậu xe, nhưng hẹn hò mà, đi bộ một đoạn thì càng thích hợp để phát triển tình cảm. Cô nghĩ như vậy đấy.
Cô chọn xong nhà hàng thì vào phòng nói với Thư Dập, quả nhiên anh không có ý kiến gì. Nhưng lúc bước ra khỏi phòng, cậu kỹ sư vừa nãy chuồn ra khỏi phòng họp đã gửi cho cô ba cái phong bao vào Weixin, hỏi bằng giọng đáng thương: “Thư tổng có đến cứu bọn tôi không?”
Phồn Tinh dùng một phong bao lớn trả lời cậu ta: “Không.”
Cậu kỹ sư gào lên một tiếng như sắp khóc, rồi gửi đi mấy biểu tượng mặt khóc, cuốỉ cùng là biểu tượng vừa chạy vừa khóc.
Mặc dù Phồn Tinh cảm thấy hơi áy náy nhưng bản thân cô cũng không giúp được gì.
Cô thu dọn đồ đạc, hiếm khi sếp không tăng ca nên cô có thể về nhà sớm. Bỗng điện thoại có chuông báo tin nhắn, là của lão Tống, hỏi cô tối nay có ăn cơm với anh ta được không.
Phồn Tinh do dự một lát rồi nhắn lại: “Không phải anh đang họp ạ?”
“Dù sao cũng phải ăn tôi mà, nếu em rảnh thì anh không tăng ca nữa.”
Phồn Tinh nghĩ đến nhóm nghiên cứu đang gặp tình cảnh nước sôi lửa bỏng trong phòng họp thì do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết trả lời: “Xin lỗi Tống tổng, tối nay em hẹn bạn đi xem phim rồi ạ.”
Cô nghĩ không nên làm Tống Quyết Minh hiểu nhầm nên mới kiên quyết từ chối. Với các đổng nghiệp của nhóm nghiền cứu, đành tạm thời có lỗi với họ vậy, lần sau cô sẽ mời họ bửa điểm tâm thật ngon để bù đắp.
Phồn Tinh thu dọn xong, đợi Thư Dập đi ra, thấy anh khoác áo choàng, có lẽ là chuẩn bị rời khỏi văn phòng, liền nói: “Thư tổng, nếu không có việc gì thì tôi xin phép về trước.”
Thư Dập tự nhiên nói: “Cùng đi ăn tối nhé!”
Phồn Tinh nhất thời không phản ứng kịp. “Dạ?”
“Trưa nay cô mời tôi ăn sùi cảo trứng, thế nên tối nay tôi mời lại cô. Cô tự chọn nhà hàng thì chắc là cô thích.”
Trong đầu Phồn Tinh “ong” một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới câu: Gậy ông đập lưng ông.
Xe phải đỗ ở bên ngoài, con đường trong ngõ lát đá, mà Phồn Tinh đi giày cao gót nên mới được vài trăm mét đã chân thấp chân cao, suýt thì ngã, Thư Dập đưa tay ra đỡ cô, khiến cô có chút ngại. Trong ngõ không có đèn đường, một tay anh nắm tay cô, một tay cầm di động soi đường, ánh sáng mờ mờ màu trắng chiếu trên nền đá, tỏa ra xung quanh giống như sương bàng bạc, từng vòng tròn giống như viên đường phèn, giòn mà ngọt. Thực ra dù không có tuyết, mùa đông ở Bắc Kinh cũng rất khô, không khí lạnh lẽo nhưng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng giày cao gót của cô bước lộp cộp trên nền đá.
Cả nhà hàng chỉ có hai thực khách, chờ mãi họ mới mang món ăn lên. Đúng như Cố Hân Nhiên nói, các món ăn ít như cho mèo ăn, cứ từng chút một, nhung rất tinh tế và cũng ngon. Đồ dùng ăn uống cũng rất tỉ mỉ, giống như tranh sơn thủy, rất thanh tịnh. Điện thoại của Thư Dập rung liên tục và sáng nhấp nháy nhưng anh không nghe. Phồn Tinh sốt ruột hỏi: “Có phải có chuyện gì không ạ?”
Thư Dập nói: “Không sao đâu, lão Tống đang họp, anh ta mà họp thì thích gọi điện cho tôi, đặc biệt là lúc nhóm nghiên cứu không theo kịp tư duy của anh ta, anh ta sẽ coi tôi là đối tượng để dốc bầu tâm sự.”
Phồn Tinh nghĩ đến nhóm nghiên cứu phải chịu khổ thì có chút không cam lòng. “Hay là anh cứ nghe đi ạ, có thể là có việc gấp.”
“Không có việc gì quan trọng cả.” Ngừng một lát anh nói. “Ăn cơm quan trọng hơn.”
Bữa cơm đúng là diễn ra trong ba tiếng đồng hồ. Vị đầu bếp người Nhật có mái tóc bạc trắng dẫn theo các đệ tử tiễn họ ra tận cổng, cuối cùng còn cúi người một góc chín mươi độ để cảm ơn sự ghé thăm của họ, đến nỗi Phồn Tinh và Thư Dập cũng phải cúi người đáp lễ. Trước cổng có treo chiếc đèn lồng giấy, ánh sáng dịu nhẹ, Phồn Tinh thấy bóng của cô và Thư Dập cùng cúi song song dưới đất thì không hiểu sao lại cảm thấy có chút xấu hổ. Sau khi nói tạm biệt mấy lần và quay người đi, cô lấy di động mở đèn pin soi đường.
Điện thoại của Thư Dập đã hết pin, anh tự nhiên một tay lấy điện thoại của cô, một tay vẫn đỡ cô, hai người cùng nhau bước ra khỏi ngõ nhỏ.
Đêm đã về khuya, ngõ nhỏ càng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày gõ lộp cộp trên đường. Trong lòng Phồn Tinh rất mâu thuẫn, không biết là muốn bước nhanh ra khỏi ngõ hay là bước thật chậm ra khỏi ngõ. Bỗng nhiên cô nghe thấy Thư Dập nói: “Trăng kìa!”
Cô ngẩng đầu nhìn, đúng là trăng thật, vầng tráng cong cong treo trên nóc nhà, tỏa ánh sáng lành lạnh. Mặc dù có ánh trăng nhưng vì ngõ nhỏ ngoằn ngoèo nên vẫn rất tối, hai bên mái hiên tường của tứ hợp viện được chiếu sáng bởi ánh trăng nhàn nhạt, trông như một bức tranh thủy mặc.
Thư Dập nói: “Tay cô lạnh như vậy, hay là ăn chưa no?”
Phồn Tinh thì lại nghi ngờ Thư Dập ăn chưa no, dù sao lượng thức ăn thật sự không nhiều, hơn nữa món ăn Nhật Bản lại thanh đạm, gần như không có chất béo, một người đàn ông như anh ăn mấy món như cho mèo ăn liệu có no được không chứ?
Cô do dự nói: “Hay là đến Quỹ Nhai ăn đêm?” Nói xong cô liền có chút hối hận, vừa ăn kaiseki xong lại đòi đến Quỹ Nhai, nếu Cố Hân Nhiên biết chuyện này chắc chắn sẽ mắng cô là thật mất mặt.
Quả nhiên Thư Dập nói: “Đừng đến Quỹ Nhai.” Sau đó anh nói thêm một câu: “Chúng ta đến Ngũ Đạo Khẩu ăn bánh niên cao nướng đi!”
Thế là hai con người vừa ăn món kaiseki xong lại chạy đến Ngũ Đạo Khẩu ăn một mâm lớn bánh niên cao nướng. Cửa hàng này rất nhỏ và cũ, cũng không có mấy khách nhưng vẫn mở đến tận khuya. Thư Dập chào chủ quán với vẻ quen biết rồi hỏi Phồn Tinh: “Có ăn cay được không?”
Đợi Phồn Tinh gật đẩu, anh liền gọi suất cực cay.
Đúng là rất cay, bánh niên cao được phết bơ nướng thơm mềm, lại rưới một thìa tương lên, cay đến nỗi Phồn Tinh phải vừa ăn vừa hít hà xuýt xoa. Thư Dập nói: “Chủ quán, cho hai chai Bắc Băng Dương(*)!”
(*) Bắc Băng Dương: một loại nước ngọt có ga, màu vàng ở Trung Quốc.
Một mâm bánh niên cao đã hết sạch, lần này Phồn Tinh thấy thật sự no bụng. Thư Dập còn mua thêm một hộp bánh chưa nướng đưa cho cô, nói: “Về nhà thái thành từng miếng, nấu với cải mù tạt cũng rất ngon.”
Phồn Tinh định nói là không cần, nhưng nghe anh nói vậy, lại ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn từ hộp bánh thì bất giác cầm lấy.
Thư Dập thấy cô ôm hộp bánh giống hệt một con mèo chiêu tài, cười híp mắt, ánh mắt tràn ngập niềm vui.
Thư Dập cảm thấy tối nay thật đặc biệt, mấy năm rồi chưa được thả lỏng và thư thái đến thế. Lúc ăn kaiseki trông nghiêm túc, ngay ngắn giống như con cáo nhỏ ngồi phải đuôi của mình, lúc nói chuyện với anh, mắt cô tròn xoe đầy vẻ hiếu kỳ, lúc ăn bánh niên cao, ánh mắt cô lại thay đổi như ánh trăng chiếu xuống mái hiên ban nãy, nhưng rất ấm áp.
Anh thấy tiếc vì hôm nay đã lái xe đến đây, nếu không anh có thể cùng cô ngồi xe buýt về nhà, và anh nhất định sẽ nghĩ ra trò chơi thú vị hơn lần trước để lại được mời cô bữa cơm trưa, thật vui biết bao!
Lần gần đây nhất anh cảm thấy vui là khi nào nhỉ? Có lẽ là lúc bảy, tám tuổi, một đám con trai lần đầu tiên bắt chước người lớn chơi tú lơ khơ, anh tính bài nhanh hơn tất cả đám nhóc đó và cả buổi chiều hôm ấy, anh cảm thấy rất vui, rất thú vị. Từ đó về sau, anh không thấy có gì vui vẻ nữa, bao gồm cả việc lập nghiệp, lên sàn chứng khoán, chỉ là có cảm giác đạt được thành công khi kế hoạch được thực hiện từng bước mà thôi. Nhưng khi ở bên cạnh cô, anh thấy thật sự rất vui.
Phồn Tinh thì không nghĩ nhiều như vậy, nhà cô ở gần hơn, khi đến cổng tiểu khu, cô vui vẻ ôm hộp bánh niên cao xuống xe, chào tạm biệt Thư Dập. “Cảm ơn anh! Bữa tối hôm nay thực sự rất ngon.”
Thư Dập ranh mãnh hỏi: “Kaiseki ngon hay bánh niên cao ngon?”
Phồn Tinh nói: “Đều ngon.”
Thư Dập bất giác mỉm cười, ở đây chỉ có thể đỗ xe trong chốc lát, phía sau đã có đèn xe chiếu tới, anh vẫy vẫy tay rồi lái xe rời đi.
Ngày hôm sau đi làm, Thư Dập còn hát ngân nga lúc đi đến thang máy, ngay cả nhân viên lễ tân cũng thấy tâm trạng anh rất tốt, liền cười tươi đứng dậy chào: “Chào Thư tổng!”
“Chào!”
Anh gật đầu. Đột nhiên lão Tống xuất hiện ở bên cạnh với vành mắt đen như mắt gấu trúc, anh ta rầu rĩ nóỉ: “Cuốỉ cùng thì cậu cũng tới!”
Thư Dập nói: “Bảo anh đừng thức đêm nữa, anh xem kia, có bọng mắt rồi đấy!”
“Vậy cậu giúp tôi chăm sóc khách hàng này, tôi về nhà ngủ cái đã.”
“Khách hàng nào vậy?”
“Gọi điện cho cậu cả buổi tối mà cậu không bắt máy. Cao Bằng đột nhiên hẹn sáng nay đến công ty đấy.”
Thư Dập nghe thấy hai tiếng “Cao Bằng” thì đau đầu. “Anh gặp đỉ, hai người quen nhau mà.”
“Quen cái đầu cậu ấy!” Tống Quyết Minh nói. “Hắn gặp tôi là hận chỉ muốn đánh tôi một trận, cậu gặp đi. Tôi không gặp được đâu, tôi phải về nhà ngủ một lát.”
Không đợi Thư Dập nói gì, Tống Quyết Minh đã đeo laptop chuồn thẳng. Thư Dập chỉ biết lắc đầu, bước vào phòng làm việc của mình.
Tâm trạng của Phồn Tinh cũng rất tốt. Sáng nay cô nấu món bánh niên cao, trưa nay đã có đồ ăn, không phải đặt bên ngoài nữa. Hơn nữa hôm nay Thư Dập cũng không có lịch trình quan trọng, ngoài việc chút nữa có khách hàng lớn đến thăm. Tiểu Cần nói, vị khách này vốn hẹn Tống tổng bàn chuyện, nhưng vì Tống tổng về nhà ngủ bù nên Thư tổng mới tiếp thay.
Đúng mười giờ, đoàn khách của Công ty điện tử Trường Hà đến. Phồn Tinh ra sảnh đón tiếp, trong lòng vẫn hiếu kỳ vì đã nghe Tống tổng kể chuyện ngày xưa, không biết vị Cao tổng có mắt cao hơn đầu này là nhân vật nào.
Cô vừa nhìn thì thấy đó là một anh chàng đẹp trai, chân dài, mặc áo choàng lông cừu màu đen, giữa mùa đông còn đeo kính râm, vì cao ráo nên trông bắt mắt như minh tinh, có điều trông khá quen mắt. Phồn Tinh đoán có lẽ cô đã nhìn thấy ảnh vị Cao tổng thời thượng này ở đâu rồi, nhưng càng nghĩ lại thấy không đúng, đặc biệt là chiếc kính râm sáng lấp lánh trên khuôn mặt anh ta, thực sự là… quá quen.
Vì lịch sự nên cô không nhìn nhiều mà dẫn khách vào phòng của Thư Dập. Cô gõ cửa, nói: “Thư tổng, khách đến rồi ạ”, sau đó thì giữ cửa để khách bước vào.
Khi đi ngang qua cô, vị Cao tổng đó nói “cảm ơn”, Phồn Tinh không kìm được ngước mắt lên, đúng lúc đó bốn mắt chạm nhau. Mặc dù cách cặp kính râm, nhưng ngay cả mắt kia cũng ngăn nổi ánh mắt ranh mãnh của Cao tổng. Anh ta cười để lộ hàm răng nhỏ, rồi nói nhỏ chỉ đủ cho cô nghe thấy, “Không sai, tôi chính là gã ngốc ở sân bay đó.”
Phồn Tinh suýt thì thất lễ. Cuối cùng cô cũng nhớ ra, hôm đó ở sân bay, cô và Cố Hân Nhiên đã gặp người đàn ông khoác áo lông chồn đen.
Hóa ra là anh ta!
Cao Bằng đã sải bước lên trước, cười ha hả giơ tay về phía Thư Dập. “Thư Dập, chỗ này của anh được lắm! Bao nhiêu năm rồi mà không mời chúng tôi đến đây, lần nào cũng hẹn ở khu vườn Tô Châu, anh đuổi khéo tôi đấy à?”
Thư Dập nói: “Chẳng phải cậu không thích phòng thí nghiệm sao? Thế nên tôi mới dẫn cậu đến khu vườn đó.”
Sau phút hàn huyên, Phồn Tinh nhân cơ hội nói xen vào: “Xin hỏi các vị muốn uống gì ạ? Có trà, cà phê, nước khoáng.”
Thư Dập nói: “Đừng khách sáo, cứ tự nhiên như ở công ty của các bạn nhé!”
Cao Bằng đúng là tự nhiên như công ty của anh ta, ngồi dựa vào xô pha, nói: “Tôi muốn uống cà phê, kiểu Mỹ, cảm ơn.”
Phồn Tinh ra ngoài sắp xếp trà nước, rồi lại bước vào, cứ ra vào mấy lần như thế thì nghe thấy Thư Dập và Cao Bằng nói chuyện rất hăng say, giống như bạn bè lâu năm vậy.
Người của Công ty điện tử Trường Hà mang theo laptop và các sản phẩm điện tử vào, sau đó nói chuyện hai tiếng đồng hồ, họ nói toàn thuật ngữ chuyên ngành nên Phồn Tinh không chú ý lắm. Sau khi bàn bạc xong, Thư Dập đích thân tiễn bọn họ ra thang máy, Phồn Tinh đương nhiên đi theo phía sau. Vị Cao tổng này thật thú vị, thang máy đến, Phồn Tinh vội vàng ấn nút mở cửa, anh ta bắt tay tạm biệt với Thư Dập, rồi lại chìa tay về phía cô. “Hân hạnh được gặp cô!”
Phồn Tinh đành phải giơ tay ra bắt tay với anh ta. “Cảm ơn Cao tổng!”
Cao Bằng nheo mắt, cười mà như không cười. “Cảm ơn tôi vì cái gì?”
Phồn Tinh vẫn lịch sự đáp lại: “Cảm ơn anh đã đến thăm công ty chúng tôi.”
Cao Bằng lại cười để lộ hàm răng trắng và lúc này mới bước vào thang máy, cười khiêu khích rồi nói với Thư Dập: “Gửi lời hỏi thăm lão Tống giúp tôi nhé!”
Phồn Tinh cảm thấy vị Cao tổng này như đến đây để phá hoại vậy. May mà Thư Dập vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì. Cho đến khi bước vào văn phòng, anh nhìn đồng hồ và có vẻ đang rất vui. “Ăn trưa rồi! Trưa nay ăn gì?”
Phồn Tinh hỏi: “Sếp muốn ăn gì?”
“Có gì ăn nấy.” Hình như anh rất thoải mái. “Đơn giản một chút, tôi đói rồi.”
Phồn Tinh bất giác cong khóe môi cười, nói: “Tôi làm bánh niên cao rồi.”
Thư Dập vui vẻ tự đáy lòng. “Thế thì tốt!”
Phồn Tinh ra ngoài lấy hộp cơm, cho vào lò vi sóng quay nóng, nhân lúc không ai chú ý liền mang đến văn phòng của sếp. Thư Dập cũng thật nhanh trí, vừa nhìn thấy cô cầm hộp cơm bước vào, không nói gì, đứng dậy nháy mắt với cô rồi bước ra ngoài.
Hai người có tật giật mình nên không đi thang máy mà đi theo lối cầu thang thoát hiểm lên gian nhà kính, ngồi trước chậu cây xương rồng ăn bánh niên cao.
Từ sáng sớm, Phồn Tinh ở nhà đã chia bánh niên cao thành hai nửa, một nửa nhúng với trứng chiên lên làm bánh niên cao nướng, một nửa cho vào nấu với rau cải thành canh.
Phồn Tinh thích ăn ngọt, Thu Dập thích ăn mặn, thế nên ai cung vui, ăn say sưa.
Thu Dập nói:”Tối qua ăn bánh niên cao, trưa nay lại ăn nhưng không biết tại sao chẳng thấy ngấy chút nào.”
Phồn Tinh gắp miếng bánh niên cao ngọt cuối cùng hỏi Thư Dập:”Anh không muốn thử vị ngọt à?”
Thư Dập sợ cô ăn không no nên lắc đầu.
Phồn Tinh ăn miếng bánh niên cao ngọt cuối cùng, khoé miệng dính cả đường, hạt đường lấp lánh được ánh nắng chiếu vào trông như viên ngọc nhỏ. Cô không biết nên không lau, sau khi ăn thì uống trà táo đỏ, long nhãn, cô bị thiếu máu dạng nhẹ nên mùa đông hay uống loại trà này. Thư Dập đã nhìn quen chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng của cô, thấy cô bưng cốc lên uống một ngụm, hạt đường lấp lánh vẫn ở bên khoé miệng lung lay như sắp rơi.
Anh bất giác không kìm được hỏi::Có ngọt không?”
Phồn Tinh ngẩn người, cầm chiếc cốc có chút do dự. “Cốc này tôi vừa uống rồi, hay là tôi xuống lầu lấy một gói pha cho anh uống?”
Thư Dập đột nhiên đứng dậy, giơ tay cởi áo com lê ra rồi ném về phía sau. Chiếc áo bị ném đi bay giữa không trung giống như con diều hâu dang cánh, quệt vào một cái cây khiến đám lá cây lay động, cuối cùng nó vừa hay che lấp ống kính camera an ninh ở góc phòng.
Phồn Tinh còn đang ngơ ngác thì Thư Dập đã nghiêng người, một nụ hôn vừa nhẹ vừa ấm đáp xuống đôi môi cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!