Sao Trời
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Loại chuyện như ngủ lại thế này, có lần một tất nhiên sẽ có lần hai lần ba, nhất là Ngụy Dĩ Thần còn để lại ấn tượng rất tốt cho Chử Tinh.
Cuối tuần vội vã về nhà để ăn cơm mẹ Vương nấu được vài lần, hơn nữa còn trải qua mấy cuối tuần ở chung tương đối hài hòa, Chử Tinh đã hoàn toàn yên tâm với hoàn cảnh sống mới này.
Nhưng hiện giờ, Chử Tinh cảm thấy mình yên tâm hơi sớm rồi.
Hiển nhiên là cậu chưa từng nghĩ Ngụy Dĩ Thần sẽ đưa ra yêu cầu gặp phụ huynh vào lúc này. Hoặc là nói, không phải cậu chưa từng nghĩ tới, mà là không nghĩ nó tới đột nhiên như vậy.
Lúc ấy Ngụy Dĩ Thần ngồi đọc sách trên sofa, thấy Chử Tinh ở đối diện đang say mê chơi game, vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Cuối tuần sau chúng ta về nhà gặp ba mẹ tôi một chuyến.”
Chử Tinh lỡ tay một cái, nhân vật nhỏ trên màn hình đã hi sinh một cách anh dũng.
Sau đó cậu ngẩn người, gật đầu.
Chử Tinh nghĩ: Ít nhất thì Ngụy tiên sinh không mang mình về nhà gặp phụ huynh ngay lập tức, có một tuần làm đà điểu vẫn hơn là không.
Cho dù tự an ủi mình rất lâu, nhưng trong một tuần này cậu vẫn cảm thấy không yên lòng như cũ.
Việc cấp bách cần làm hiện giờ là tìm bạn thân giúp mình “khai sáng”.
Hà Tưởng cảm thấy, từ lúc mình biết được bí mật Chử Tinh “đã kết hôn”, bản thân càng ngày càng giống bác gái ở ủy ban khu dân cư.
Là kiểu chịu trách nhiệm điều tiết các loại vấn đề trong gia đình đó, có hiểu không?
Trên thực tế, Chử Tinh cũng tự biết chuyện này hoàn toàn không thể thay đổi, chẳng qua là cậu muốn tìm người để chia sẻ thôi. Vì vậy, từ một người không yên lòng, bây giờ biến thành hai người không yên lòng.
Thứ sáu, Ngụy Dĩ Thần lái xe đến trường học đón Chử Tinh.
Chử Tinh vừa mở cửa sau của xe đã thấy Ngụy tiên sinh một bộ vô cùng bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cậu. Cậu ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái bên cạnh, cài dây an toàn.
Ngụy Dĩ Thần: “Không cần phải căng thẳng, ba mẹ tôi đều là người rất tốt.”
Chử Tinh ủ rũ “Vâng” một tiếng.
Trong lòng cậu nhấn mạnh vô số lần, rằng Ngụy Dĩ Thần chỉ gặp dịp thì chơi thôi, mình không cần áp lực. Nhưng mà đây thật sự là đi gặp mặt phụ huynh đấy!
Công bằng mà nói, cậu được Ngụy tiên sinh chia tiền lời, nên giúp đỡ Ngụy tiên sinh việc này mới phải, ngàn lần đừng để người ta bị mất mặt trước mặt cha mẹ.
Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng cậu càng hồi hộp hơn.
Ngụy Dĩ Thần thấy Chử Tinh ngồi đến nỗi chảy mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đứa trẻ như vậy thật sự khiến người ta yêu thương.
Nghĩ nghĩ, vẫn gọi điện thoại về nhà một chuyến, chuyển thời gian ăn cơm sang sáng mai.
Chử Tinh mở to hai mắt nhìn Ngụy Dĩ Thần, vẻ mặt vừa vui sướng như mới trúng vé số, vừa có một chút may mắn rất khó phát hiện.
Ngụy Dĩ Thần buông điện thoại xuống, hỏi cậu: “Tối nay muốn ăn gì? Ăn ở ngoài cũng được, hôm nay vốn định về nhà nên tôi cho mẹ Vương nghỉ một buổi rồi.”
Chử Tinh có ảo giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, làm cậu nghe xong lời nói của Ngụy tiên sinh cũng hoàn toàn không suy nghĩ gì, vô cùng có cảm giác được đằng chân lân đằng đầu mà hỏi: “Tiệm ăn nhỏ cũng được ạ?”
Ngụy Dĩ Thần mỉm cười gật đầu, bổ sung thêm: “Nhưng mà chỉ lần này thôi, lần sau thì không được.”
Cho dù chỉ có thể ăn một lần, Chử Tinh cũng hiểu được bản thân kiếm lời rồi.
Xe dừng trước một quán mì sợi ở trung tâm thành phố.
Mặt tiền của tiệm trông có vẻ rất cũ, cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt. Ngụy Dĩ Thần tưởng Chử Tinh vô tình phát hiện được “mỹ vị nhân gian”, nhưng đến lúc thật sự ăn vào mới nhận ra hương vị không khác gì những tiệm khác, thậm chí còn hơi ngấy hơn một chút. Ngụy Dĩ Thần lịch sự ăn hai miếng, sau đó lau miệng ngồi im lặng.
Chử Tinh cách một làn khói nghi ngút hỏi: “Có phải ngài cảm thấy rất kỳ lạ, rằng tại sao em lại đến đây không?”
Ngụy Dĩ Thần yên lặng nhìn cậu.
Chử Tinh chọc bát mì nhưng không ăn ngay.
Có lẽ hành động nhân nhượng hôm nay của Ngụy Dĩ Thần làm cậu buông lỏng phòng bị, cũng có lẽ là một tuần suy nghĩ miên man gợi lại ký ức từ sâu trong lòng cậu, Chử Tinh nghĩ nghĩ rồi mở miệng: “Trước đây, khi ba em vẫn còn chưa giàu có, điều kiện gia đình vẫn chưa tốt, lần nào đến kì thi em cũng căng thẳng ăn không vào, nên mẹ đưa em đến đây. Khi ấy em cảm thấy tiệm ăn này như có ma pháp, sau khi ăn xong cả người sẽ bình tĩnh lại, tràn trề sức sống, không gì là không thể làm.”
Chử Tinh hơi dừng lại, buông đũa đang chọc bát mì xuống: “Sau mới phát hiện, hóa ra thứ có ma pháp chính là mẹ.”
Ngụy Dĩ Thần cũng không ngốc tới mức nghĩ “mẹ” trong lời của Chử Tinh là Trần Mỹ Hoa. Người có thể mang lại hồi ức ấm áp cho Chử Tinh như vậy chỉ có thể là Chử phu nhân đã qua đời. Anh bỗng nhiên không biết nên an ủi thế nào mới phải, cuối cùng ngồi ngay ngắn, buông bát trong tay xuống, bày ra tư thái nghiêm túc nghe.
Có đôi khi, yên lặng lắng nghe làm người ta thoải mái hơn bất kỳ lời an ủi nào.
Chử Tinh thở dài: “Lúc ấy gần như là em chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày mẹ không còn ở cạnh em nữa.”
Lúc cả hai về đến nhà, Ngụy Dĩ Thần mới nhận ra, lúc ấy Chử Tinh nói lý do ăn mì sợi chính là “căng thẳng trước kì thi”, nhưng rõ ràng là hôm nay ăn mì không phải do lo lắng về thi cử.
Chỉ có thể nói, tuy rằng ngoài mặt Chử Tinh không biểu hiện ra cái gì, nhưng căng thẳng trong lòng đã đạt đến độ “hồi hộp đến không ngủ được”, ngang bằng tâm trạng trước khi đi thi rồi.
Suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, Ngụy Dĩ Thần bỗng cảm thấy bạn nhỏ này thật đáng yêu.
Lúc này Chử Tinh đang ngồi xem TV ở phòng khách, nhưng hiển nhiên là ánh mắt cậu không để ý phim đang chiếu cái gì.
Ngụy tiên sinh hâm nóng ly sữa, bưng đến đặt vào trong tay bạn nhỏ nhà mình.
Chử Tinh bị dọa sợ, theo bản năng định đứng dậy dùng hai tay nhận lấy, Ngụy Dĩ Thần lại ngồi xuống với cậu, nhìn tình tiết trong phim vẫn chưa chiếu xong.
Hết phim, nhạc kết thúc vang lên, hai người họ lại không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, Ngụy Dĩ Thần nghe thấy tiếng thở dài của Chử Tinh.
Chử Tinh: “Thật ra em chỉ hơi căng thẳng thôi, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi.”
Ngụy Dĩ Thần cảm thấy hình như Chử Tinh biết đọc suy nghĩ, anh còn chưa tìm ra từ gì để an ủi thì cậu đã chủ động mở miệng.
Chử Tinh: “Bên cạnh em quả thực không có người thân nào đáng giá để em quý trọng, cho nên một tuần nay em vẫn luôn lo lắng nếu biểu hiện không tốt sẽ làm ba mẹ ngài thất vọng, quan trọng nhất là em sợ sẽ làm ngài mất mặt.”
Ngụy Dĩ Thần vừa định nói gì, Chử Tinh lại nói tiếp: “Em có ông ngoại, sau khi mẹ qua đời thì ông đã đoạn tuyệt quan hệ với ba em rồi, nhưng ông đối xử với em thật sự rất tốt. Nên là sau này em lại nghĩ, chỉ cần đối xử tốt với bạn bè người thân, bọn họ nhất định sẽ cảm nhận được.”
Chử Tinh đối diện với ánh mắt khiến người ta bị sa vào của Ngụy Dĩ Thần, nói: “Hơn nữa, nếu cha mẹ của Ngụy tiên sinh không thích em, vậy em chỉ có thể liều chết mà quấn lấy, khóc lóc xin họ chấp nhận em.”
Ngụy Dĩ Thần chậm rãi đứng dậy đối diện với Chử Tinh, biến thành tư thế một người đứng một người ngồi.
Một lúc rất lâu sau anh mới hơi cúi người, hạ xuống trán Chử Tinh một cái hôn rất nhẹ.
Ngụy Dĩ Thần: “Tôi không có ma lực, không được giỏi như dì, nhưng em có thể yên tâm, cho dù có xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn ở đây.”
Đây gần như là câu nói làm Chử Tinh an tâm nhất trong cả tuần qua. Ngụy Dĩ Thần nói xong, chúc một câu “Ngủ ngon” rồi quay về phòng ngủ chính.
Chử Tinh ngồi ngẩn ngơ một mình trên sofa, hồi lâu mới ngây ngốc sờ lên trán mình.
Cậu hoài nghi bản thân bị sốt rồi, nếu không tại sao chỗ vừa được hôn kia lại nóng đến như vậy?
Chử Tinh mở chiếc điện thoại đã nằm yên lặng trong xe cả buổi chiều, lúc ấy Hà Tưởng có gửi đến một tin nhắn:【Thấy sắc quên bạn *khinh bỉ*】
Cậu thật sự không có tâm trạng trả lời, ném điện thoại sang một bên, dùng hai tay che lại mắt mình.
Tiêu rồi, Chử Tinh nghĩ.
Chử Tinh cho rằng mình sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng có lẽ là do sữa của Ngụy tiên sinh chuẩn bị đã phát huy tác dụng, gần như là cậu vừa chạm giường đã ngủ luôn.
Trong mơ là cảnh khi mẹ cậu vẫn còn sống, bà nhẹ nhàng hôn chúc ngủ ngon lên trán của nhóc Chử Tinh. Mọi thứ đột nhiên thay đổi, cảnh vật biến thành Ngụy tiên sinh hôn lên trán thiếu niên Chử Tinh, nói với cậu một câu: “Có tôi ở đây.”
Buổi sáng tỉnh dậy, tâm trạng Chử Tinh vô cùng tốt.
Ngụy Dĩ Thần đã ngồi trên bàn ăn sáng, rất ngạc nhiên nhìn cậu: “Chào buổi sáng.”
Chử Tinh mỉm cười rạng rỡ, trả lời: “Ngụy tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Dường như là từ lời nói có thể nghe ra tâm trạng tràn đầy vui vẻ của cậu.
Ngụy Dĩ Thần bất giác cong môi cười: “Tâm trạng tốt vậy sao?”
Chử Tinh gật đầu, sợi tóc trên đỉnh đầu cũng lay động theo động tác của cậu: “Mơ rất đẹp, rất vui vẻ.”
Ngụy Dĩ Thần cầm báo uống một ngụm sữa, cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt theo.
Ngụy Dĩ Thần đã nói, lần đầu tiên gặp mặt không cần chuẩn bị gì cả. Chỉ là Chử Tinh vẫn lo lắng không thôi, vẫn tự mình chuẩn bị một ít quà nhỏ cho ba mẹ Ngụy.
Vì thế, Ngụy tiên sinh rất không hiểu nổi: “Tôi đã chuẩn bị quà từ trước rồi.”
Cho nên em không cần phí sức như thế nữa.
Chử Tinh nói: “Dù sao cũng không phải danh chính ngôn thuận, lòng em không yên.”
Chuẩn bị những thứ này mong có thể an tâm hơn.
Ngụy Dĩ Thần im lặng một lát, mở miệng: “Tôi nhớ rõ là chúng ta có giấy đăng ký kết hôn.”
Không phải là không danh chính ngôn thuận.
Chử Tinh: “…”
Có đôi khi cậu rất nghi ngờ, có phải trong giờ học môn ngữ văn, Ngụy tiên sinh không chú ý nghe giảng hay không.
Trước khi gặp mặt, Chử Tinh tự bổ não ra đủ kiểu tình huống, trong đó có tính tình, hành vi và thói quen của ba mẹ Ngụy tiên sinh, cậu phải tưởng tượng đến tất cả những khả năng có thể xảy ra, để phản ứng của mình được tự nhiên nhất.
Không ngờ là ba mẹ của Ngụy tiên sinh vô cùng hiền từ, vừa mới vào cửa đã kéo tay cậu nói chuyện không ngừng.
Lúc Chử Tinh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Ngụy Dĩ Thần lần thứ hai, anh mới mở miệng giải vây: “Quà Tiểu Tinh chuẩn bị cho ba mẹ vẫn còn ở trên xe, để tụi con ra ngoài lấy vào.”
Đi theo Ngụy Dĩ Thần ra ngoài, Chử Tinh vỗ vỗ ngực.
Ngụy Dĩ Thần bị cậu chọc cười: “Đáng sợ đến vậy sao?”
Chử Tinh nói: “Không phải, là ba mẹ của ngài quá nhiệt tình.”
Ngụy Dĩ Thần mở cốp xe đứng cười một hồi lâu mới giúp Chử Tinh mang đồ vào phòng khách.
Những thứ đắt tiền đều là do Ngụy Dĩ Thần chuẩn bị, Chử Tinh chỉ cầm theo hai món.
Một cái là bàn cờ cho ba Ngụy, một cái là khăn lụa* cho mẹ Ngụy.
* Khăn lụa
Gia chủ nhà họ Ngụy yêu cờ như mạng gần như không phải là chuyện bí mật gì, Chử Tinh đúng lúc xin được thứ quý giá này từ chỗ ông ngoại, đơn giản mượn hoa dâng Phật để lấy lòng ba Ngụy.
Còn về phần khăn lụa, khăn này là do chính tay mẹ cậu dệt, định là sau này Chử Tinh kết hôn sẽ tặng cho vợ cậu làm quà gặp mặt. Nhưng bây giờ tặng khăn này cho Ngụy tiên sinh tất nhiên không phù hợp, chỉ có thể tìm một chủ nhân mới cho nó, nên cậu mới lấy để tặng mẹ chồng.
Cha mẹ Ngụy rõ ràng là vô cùng hài lòng với món quà biểu đạt tâm ý này, nhìn Chử Tinh cũng ngày càng vừa mắt. Hai người đã được Ngụy Dĩ Thần làm công tác chuẩn bị tâm lý trong một tuần, hiện giờ gặp được người lại càng cảm thấy, con trai mình sống với đứa bé này cả đời cũng rất tốt.
Bữa trưa vô cùng phong phú, hai vị trưởng bối không ngừng gắp đồ ăn cho Chử Tinh.
Ăn cơm xong, Chử Tinh ngồi chết dí trên ghế không cử động được nữa.
Ngụy Dĩ Thần buồn cười: “Không ăn được nữa sao lại không nói?”
Chử Tinh sờ bụng đã hơi phồng lên, khóc không ra nước mắt: “Đó là ba mẹ của ngài mà, nếu em từ chối không phải là rất không hiểu chuyện ạ? Như thế không phải sẽ làm mất hết mặt mũi của ngài sao?”
Ngụy Dĩ Thần nghe xong buông chén trà nóng trong tay xuống, khẽ thở dài một tiếng, duỗi tay xoa bụng giúp cậu: “Tôi đã nói rồi, em không cần câu nệ như vậy.”
Chử Tinh mở to hai mắt, hỏi: “Thật sao?”
Ngụy Dĩ Thần gật đầu, hai tay vẫn không dừng lại.
Chử Tinh lập tức hỏi: “Vậy em có thể ợ một cái không?”
Dù sao thì cậu thật sự ăn quá no.
Ngụy Dĩ Thần chống tay vào ghế Chử Tinh đang ngồi, cười không kiềm chế được: “Tất nhiên là được.”
Sau đó nghe thấy tiếng Chử Tinh ợ bên tai, cũng không biết đứa trẻ ngốc này đã nhịn bao lâu rồi.
Hết chương 4
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!