Sao Trời
Chương 8
Vào một cuối tuần sau tiết Thanh minh, Chử Tinh mua ít đồ tới nghĩa trang lần nữa, chuẩn bị tâm sự với mẹ một hồi.
Không ngờ lúc cậu đến trước mộ của mẹ thì không chỉ thấy mộ bia được lau sạch sẽ, mà trước mặt còn có hoa quả và khói hương nhè nhẹ.
Trong nháy mắt cậu đã nghĩ là Chử Kiến Quốc tới, sau đó lại nhanh chóng phủ định. Có hai người phụ nữ là Trần Mỹ Hoa và Chử Nguyệt ở đó, Chử Kiến Quốc là người không thể nào tới đây nhất.
Vậy là ông ngoại tới sao?
Chử Tinh đoán lung tung trong lòng.
Lúc ra khỏi nghĩa trang, cậu gặp ông lão trông coi ở đây. Trước đó cậu đã nói chuyện với ông vài lần, còn từng ăn cơm cùng nhau nữa, quan hệ của hai người cũng coi như là khá quen thuộc.
Chử Tinh: “Ông ơi, hôm nay có ai tới thăm mẹ cháu ạ?”
Ông lão bị còng lưng, gật đầu nói: “Có, trông rất cao, dừng lại ở mộ mẹ cháu một lúc mới đi.”
Trái tim Chử Tinh hơi động: “Ông còn nhớ dáng vẻ người ấy thế nào không ạ?”
Ông cụ đáp: “Trông có vẻ hung dữ.”
Một đặc điểm này thôi cũng đủ để nhận ra rồi.
Chử Tinh bật cười, tạm biệt ông lão, ngồi xe bus xóc nảy vài tiếng chuẩn bị về biệt thự.
Trông rất cao, có vẻ hung dữ, lại biết vị trí mộ của mẹ, ngoài Ngụy tiên sinh thì cậu không nghĩ ra ai cả.
Đại khái là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Chử Tinh cảm thấy Ngụy tiên sinh thật sự rất rấttt ấm áp, tất nhiên là cũng vô cùng đẹp trai!
Ngay sau đó lại nhớ tới lời ông cụ bảo rất hung dữ, Chử Tinh không nhịn được cười thành tiếng.
Ngụy tiên sinh mới không hung dữ đâu, siêu cấp dịu dàng, còn rất hiểu ý người khác.
Lúc Chử Tinh về đến biệt thự, Ngụy Dĩ Thần vẫn chưa về. Mẹ Vương đang làm đồ ăn trong bếp, cậu rửa sạch tay rồi vào phụ giúp, thuận tiện học xem món này nấu như thế nào.
Mẹ Vương cười nói: “Nếu cậu học được hết rồi, không phải tôi sẽ thất nghiệp sao?”
Chử Tinh mỉm cười không nói, trong lòng suy nghĩ: Nhưng mà nếu học được rồi thì con sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh Ngụy tiên sinh để tận hưởng thế giới hai người hơn.
Điện thoại của mẹ Vương reo lên, là tiếng trống vô cùng phù hợp với gu của phụ nữ trung niên. Chử Tinh bị tiếng trống này dọa sợ, để mẹ Vương ra ngoài nhận điện thoại, còn mình thì đứng trông bếp.
Một lát sau mẹ Vương trở vào, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Chử Tinh mờ mịt: “Làm sao vậy ạ?”
Mẹ Vương hơi do dự, nói: “Tiểu thiếu gia nói tối nay sẽ không về.”
Chử Tinh “Dạ?” một tiếng, hỏi thêm: “Không về nhà ăn cơm ạ?”
Mẹ Vương chần chừ rất lâu mới trả lời: “Nói là sẽ không về nhà.”
Chử Tinh lập tức ngây ngẩn, một hồi lâu mới phản ứng lại.
Dựa theo thân phận địa vị của Ngụy tiên sinh, có nhiều tài sản bất động sản vốn chẳng phải là chuyện đáng kinh ngạc gì. Mà Ngụy tiên sinh phải ở ngoài giải quyết những nhu cầu cá nhân cũng không cần phải báo trước cho ai. Khoảng thời gian này cậu được Ngụy tiên sinh chăm sóc cẩn thận vô cùng, gần như là cưng chiều lên tận trời, cho nên bất chợt nghe được tin đêm nay đối phương sẽ không về, Chử Tinh bỗng cảm thấy có chút không thể tiếp nhận.
Mẹ Vương thấy ánh mắt của cậu càng lo lắng hơn, Chử Tinh kéo khóe miệng thành một nụ cười gượng, đáp: “Nếu Ngụy tiên sinh không về thì không cần làm nhiều món thế này, con về phòng thu dọn ít đồ trước ạ.”
Thật ra không có gì cần thu dọn cả, chỉ là Chử Tinh cảm thấy nếu đứng ngốc một hồi thì bản thân sẽ không nhịn được mà khóc mất.
Như vậy rất mất mặt.
Hai mươi năm trước của cuộc đời, trừ mẹ ra thì không có ai vừa dịu dàng vừa tri kỷ với cậu như vậy. Những người xung quanh giống như dựng một bức tường băng lạnh lẽo vây kín cậu, cậu cũng tự tạo cho mình một bức tường, từ trước đến giờ chưa từng mở lòng với ai. Hoặc là do đã quá lâu rồi chưa cảm nhận được ấm áp, nên lúc Ngụy tiên sinh bước vào cậu mới nhanh chóng lún sâu, cũng chọn cách quên đi chuyện giữa hai bọn họ vốn chẳng tồn tại tình yêu gì cả.
Tất cả đều là Ngụy tiên sinh cần cậu làm như vậy.
Chử Tinh nằm trên giường, rất tức giận bản thân mình như vậy.
Trong lòng biết đêm nay Ngụy tiên sinh không về có ý nghĩa gì, nhưng vẫn một mực tìm lý do bào chữa cho anh.
Mẹ Vương làm xong cơm tối gọi cậu xuống ăn, cách cửa phòng, Chử Tinh lại vô lực đáp: “Con không đói, cảm ơn mẹ Vương.”
Ngày hôm sau ngủ dậy, Chử Tinh ngồi xuống bàn ăn cơm vò đầu bứt tai, rõ ràng là chỉ thiếu một người nhưng lại cảm thấy phòng ăn trống rỗng vô cùng.
Cắn một miếng bánh mì cắt lát, điện thoại Chử Tinh đột nhiên rung không ngừng.
Cậu cầm lấy mở điện thoại lên, đập vào mắt là một bài báo và hình ảnh Hà Tưởng gửi tới, trong ảnh là một tờ báo nổi danh vừa mới ra lò ngày hôm nay.
Chử Tinh không có hứng thú với những cái này, thứ làm cậu nhìn chằm chằm vào chính là: Người trong tấm ảnh là bạn đời hợp pháp của cậu – Ngụy tiên sinh tối hôm qua không về nhà.
Mà trong tin tức, Ngụy tiên sinh đang có cử chỉ thân mật với người mẫu trẻ nào đó ở một tiểu khu nào đó, hư hư thực thực mà ở chung một chỗ.
Chử Tinh buông bánh mì trong tay, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu từ trên trời trút xuống.
Chuyện mình nghĩ trong lòng với chuyện sự thật bày ra trước mắt mình mang lại cảm giác hoàn toàn không giống nhau, ít nhất là tối qua Chử Tinh còn tự an ủi mình rằng Ngụy tiên sinh quá bận rộn thôi. Mà qua một đêm tới hiện tại, cậu chỉ cảm thấy sụp đổ.
Chử Tinh ngồi bụm mặt hồi lâu, điện thoại lại đột nhiên rung lên.
Cậu cho rằng Hà Tưởng gọi điện thoại tới quan tâm mình, không nhìn tên đã nhận máy.
Không ngờ đầu dây bên kia lại là giọng nói của Ngụy tiên sinh.
Ngụy Dĩ Thần: “Tiểu Tinh, em dậy rồi sao?”
Đây là lần thứ hai Ngụy tiên sinh gọi tên của cậu. Lần đầu tiên là khi gặp mặt phụ huynh, đối phương giải vây giúp cậu. Mà lần này, giọng nói ấy vẫn dịu dàng như ban đầu, nhưng trong lòng Chử Tinh lại khổ sở đến mức không chịu nổi.
Im lặng một lát, Chử Tinh mới trả lời một tiếng “Vâng”.
Thật ra cậu cũng không muốn nhận điện thoại của Ngụy tiên sinh, vẫn luôn không có tin tức gì mới là chuyện tốt nhất. Nếu Ngụy tiên sinh gọi điện tới nói tin tức trên báo kia là sự thật, vậy Ngụy tiên sinh đặt cậu ở chỗ nào?
Tình cảm thầm mến này quả thực như một trò cười.
Ngụy Dĩ Thần hỏi: “Em đã đọc báo sớm của ngày hôm nay chưa?”
Vẫn thường nói sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, Chử Tinh chỉ có thể nhắm mắt, lựa chọn mặc kệ số phận: “Đã xem rồi ạ.”
Hình như Ngụy Dĩ Thần cũng có chút căng thẳng, giọng nói hơi khẩn trương: “Đều là giả, em đừng tin.”
Nước mắt của Chử Tinh lập tức rơi xuống.
Nhiều năm như vậy, khó khăn lắm cậu mới biết yêu, vốn tưởng rằng tình cảm này chưa kịp nảy mầm đã phải chết non, kết quả một câu “em đừng tin” của đối phương làm cậu thất bại ngay lập tức.
Làm sao cậu có thể kháng cự lại một Ngụy tiên sinh như vậy đây?
Ngụy Dĩ Thần: “Tối qua tôi ăn cơm với đối tác, lúc ăn xong đã hơi muộn rồi, vì không muốn làm phiền đến em nên mới ở lại căn nhà trong nội thành. Từ Ngôn Ngôn gọi điện thoại tới nói tìm tôi có việc, nên tôi mới cho cô ấy địa chỉ của tiểu khu, kết quả là bị chụp lén.”
Trong lòng Chử Tinh có mười nghìn câu hỏi vì sao, nhưng chỉ cần Ngụy tiên sinh nói đó là giả, vậy cậu có thể ném hết vấn đề này ra sau đầu.
Ngụy Dĩ Thần lại nói tiếp: “Tôi không để cô ấy vào trong nhà, mà là đứng trong tiểu khu nói chuyện.”
Chử Tinh bị lời giải thích chân thành của Ngụy tiên sinh đả động, không kìm được tò mò hỏi: “Từ Ngôn Ngôn là ai ạ?”
Ngụy Dĩ Thần nở nụ cười: “Từ Ngôn Ngôn là con gái nhỏ nhà họ Từ, không muốn ở trong nhà nên mới chạy đi làm người mẫu. Tôi và cô ấy lớn lên cùng nhau, hôm qua cô ấy hỏi tôi, không muốn bị quy tắc ngầm thì phải làm sao.”
Chử Tinh đã từng nghe nói về Từ gia rồi, không giống như Ngụy tiên sinh đột nhiên phất lên, Từ gia là danh gia vọng tộc trăm năm nay, thế lực vô cùng phức tạp, ở thành phố này gần như có thể một tay che trời.
Nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghe nói con gái Từ gia đi làm người mẫu, bảo mật công việc thế này thật sự quá cao.
Ngụy Dĩ Thần tiếp tục: “Tôi nói với cô ấy, cậu tìm tôi cũng vô dụng, có phải tôi muốn quy tắc ngầm với cậu đâu.”
Chử Tinh nghe vậy bật cười, cảm thấy sao Ngụy tiên sinh lại có thể nói lời hài hước đến vậy chứ.
Ngụy Dĩ Thần: “Còn tức giận không?”
Chử Tinh dời ánh mắt đi chỗ khác, ngón tay nghịch khăn trải bàn, trả lời một câu dối lòng: “Em vốn không tức giận.”
Ngụy Dĩ Thần thở dài nói: “Tôi có thể nhờ em giúp một việc được không? Nếu nó làm khó em thì thôi vậy.”
Tâm tình Chử Tinh thả lỏng hơn không ít, hỏi: “Giúp việc gì ạ?”
Ngụy Dĩ Thần: “Tôi muốn chúng ta cùng nhau đi dạo phố.”
Chử Tinh lập tức mở to hai mắt, thế này là Ngụy tiên sinh muốn mời cậu đi hẹn, hẹn, hẹn hò sao?
Ngụy Dĩ Thần nói tiếp: “Sau đó để cho bộ phận quan hệ xã hội của công ty chụp mấy tấm ảnh, công bố với bên ngoài bí mật tôi đã kết hôn rồi.”
Chử Tinh đang chìm trong thất vọng vì không phải là hẹn hò, chẳng bao lâu đã bị một quả bom khác của Ngụy tiên sinh làm nổ tung.
Ngụy Dĩ Thần: “Chỉ cần chụp vài tấm là được rồi, không cần lộ mặt. Tất nhiên là, nếu em không đồng ý thì cũng không sao.”
Công ty thành công như của Ngụy Dĩ Thần thường xuyên xuất hiện ở các buổi họp báo, có bộ phận quan hệ xã hội Chử Tinh cũng biết đến, chỉ là cậu không hiểu tại sao Ngụy tiên sinh lại công bố kết hôn theo phương thức này.
Chẳng lẽ kết hôn giả vì nhu cầu của đôi bên như bọn họ không phải là nên giấu giấu giếm giếm sợ người khác phát hiện sao?
Mà cậu không những được Ngụy tiên sinh quang minh chính đại giới thiệu trước mặt lãnh đạo trường học, thậm chí tiếp theo còn sẽ đường đường chính chính đi vào tầm mắt đại chúng, từ nay về sau giúp Ngụy tiên sinh dán một cái nhãn “đã kết hôn” lên người.
Nhưng Chử Tinh cũng không ngốc, hiện giờ cậu đang cố gắng hết sức để theo đuổi được Ngụy tiên sinh, hỏi lời này không phải sẽ đẩy Ngụy tiên sinh ra xa hơn sao?
Nhưng hình như Ngụy tiên sinh cũng biết cậu đang nghĩ gì, ở đầu dây bên kia mở miệng: “Dứt khoát làm một lần cho xong luôn, sau này sẽ không xuất hiện báo lá cải như vậy nữa.”
Chử Tinh ngoan ngoãn đáp vâng.
Ngụy Dĩ Thần: “Xin lỗi vì tin tức trên báo hôm nay đã làm em tức giận.”
Chử Tinh nhớ mình từng nghe một câu nói ở đâu đó, đại ý là, người có giáo dưỡng sẽ thường treo câu “xin lỗi” và “cảm ơn” bên miệng. Từ lúc cậu quen biết Ngụy tiên sinh tới giờ, cậu đã nghe đối phương nói rất nhiều lời “xin lỗi” rồi, thật sự làm lòng người ta mềm nhũn.
Chử Tinh cười đáp: “Em có cần chuẩn bị cái gì không ạ?”
Có lẽ cậu nên dũng cảm hơn một chút.
Giọng nói Ngụy Dĩ Thần cách điện thoại vô cùng có từ tính: “Không cần, em chỉ cần phụ trách bên ở cạnh tôi là được rồi.”
Chử Tinh giật mình, cảm thấy mình vừa nghe được lời tỏ tình dễ nghe nhất trên thế gian.
Mặc dù lời này của Ngụy tiên sinh không có ý nghĩa như những gì cậu lý giải.
Tâm tình đột nhiên trở nên tốt đẹp, Chử Tinh không nhịn được ăn nhiều cơm sáng hơn. Mãi đến khi cậu dọn dẹp xong bàn ăn rồi mới nhớ là mình chưa trả lời tin nhắn của Hà Tưởng.
Sau khi gửi tin nhắn kia, có lẽ Hà Tưởng cho rằng nói lời gì cũng không quá thích hợp, vì vậy cuộc trò chuyện của bọn họ trừ hình ảnh kia ra vẫn trống rỗng, rất lâu sau mới gửi lại đây một câu:【Ừm, này, nén bi thương.】
Chử Tinh dở khóc dở cười, trả lời:【Nén cái đầu cậu á, Ngụy tiên sinh mới gọi điện cho tớ, nói tấm ảnh kia là bị chụp lén, anh ấy không có quan hệ gì với cô gái kia hết.】
Tâm trạng Hà Tưởng vô cùng phức tạp, vừa có cảm giác vui sướng khi bạn thân được hạnh phúc, vừa có cảm giác chua xót giống như cải trắng mình nuôi bao nhiêu năm bị heo nhổ đi mất.
Chử Tinh:【Hơn nữa Ngụy tiên sinh còn muốn công khai tin tức bọn tớ đã kết hôn.】
Hà Tưởng:【…】
Cuối cùng tâm trạng phức tạp cũng biến hết thành phẫn nộ vì phải ăn cơm chó.
Hà Tưởng:【Biến!】
Hết chương 8
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!