Sát Nhân Điện - Chương 2-5: Dạ Xoa 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Sát Nhân Điện


Chương 2-5: Dạ Xoa 5


Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

“Lão tiền bối, tại sao người cũng có một ngón Sát Nhân Chỉ vậy?” Hoàng Cổ Lăng hỏi.

Quái nhân lưng còng một mắt cười lớn hặc hặc, nói: “Thực Sát Nhân Chỉ đã xuất hiện, lão hủ đây là trộm được từ Nhân Từ Thánh Mẫu”.

Hoàng Cổ Lăng gật đầu nói: “Thì ra là một ngón tay cái bên phải…”

Hắn còn chưa nói xong, dưới sườn núi liền có hai người bay lên nhanh như điện, một thanh âm cực kỳ hiền lành vang lên: “Dã Lang Thần Thâu, ngươi trộm Sát Nhân Chỉ của ta, lại còn can đảm bôi xấu ta?”

Hoàng Cổ Lăng nghe được thanh âm này, thân mình như bị điện giật, toàn thân run rẩy một hồi, hai con ngươi bắn ra một cỗ hoả diễm cừu hận.

Lúc này trên sườn núi xuất hiện hai nữ nhân đang đứng, một người trung niên mỹ phụ thuỳ mị, sắc mặt như trăng tròn, nàng đúng là bang chủ Hồng Thập Tự, “Nhân Từ Thánh Mẫu” Lục Huyên Trần.

Một người khác đầu đẹp Nga Mi, mặt hồng hào ướt át, dáng vẻ vạn phương thiếu nữ, chính là đồ đệ của Lục Huyên Trần Tây Môn Ngọc Lan. Nàng vừa thấy Hoàng Cổ Lăng ở chỗ này, ngẩn người ra, lập tức mỉm cười chào: “Hoàng công tử, từ khi chia tay đến giờ vẫn khoẻ chứ!”

“Nhân Từ Thánh Mẫu” Lục Huyên Trần thấy Tây Môn Ngọc Lan nói chuyện với hắn, hai con ngươi không khỏi quét qua Hoàng Cổ Lăng một cái, nhưng thấy cặp mắt Hoàng Cổ Lăng bắn ra hung quang, nàng không khỏi ngẩn người ra.

Còn lão nhân lưng còng một mắt kia, nguyên lai là Dã Lang Thần Thâu Dịch Trung Vật danh chấn giang hồ, đã hơn mười năm không xuất hiện. Người này võ công cực cao, trời sinh tính tình cổ quái, ghét ác như cừu, cả đời chuyên lấy chuyện trộm đồ của người khác làm vui, năm đó đồng đạo bị lão trêu đùa hí lộng đến dở khóc dở cười.

“Dã Lang Thần Thâu” Dịch Trung Vật cười kiệt kiệt quái dị một tiếng, nói: “Thánh Mẫu nương nương, ngươi mạnh khỏe chứ! Sát Nhân Chỉ tức thời Nguyên Bích Quy Triệu*, kiệt kiệt! Nhưng ngươi không nên truy cứu, cả đời lão hủ sợ nhất là giao thủ với nữ nhân.”

* Nguyên Bích Quy Triệu: là một điển tích của Trung quốc thời Xuân Thu, ý chỉ vật hồi chủ.

“Nhân Từ Thánh Mẫu” Lục Huyên Trần nói một tiếng êm tai: “Lão trộm, ngươi thay ta kiểm tra xem Sát Nhân Chỉ kia là thật hay giả?”

Hoàng Cổ Lăng cả giận hừ một tiếng, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một thanh đoản kiếm, lạnh lùng nói: “Sát Nhân Chỉ kia là giả đấy, ngươi không cần giám định.”

Tây Môn Ngọc Lan thấy thần sắc trên mặt Hoàng Cổ Lăng khác thường, thân thể mềm mại nhoáng một cái ngăn trước người Hoàng Cổ Lăng, cười nói: “Hoàng công tử, người là ân sư ta, bang chủ Hồng Thập Tự…”

Hoàng Cổ Lăng giơ tay trái đẩy Tây Môn Ngọc Lan ra, quát: “Ngươi tránh ra! Ta đã sớm nhận ra bộ mặt thật của ả rồi.”

Tây Môn Ngọc Lan thấy Hoàng Cổ Lăng ngang ngược hung dữ như thế, thấy một chưởng đến không khỏi giật mình ngơ ngác.

“Nhân Từ Thánh Mẫu” Lục Huyên Trần chậm rãi nói: “Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, có phải là có chuyện muốn nói với ta?”

Hoàng Cổ Lăng đột nhiên ngửa mặt gào to một tiếng, bao nhiêu đau buồn phẫn hận đều theo tiếng gào này bạo phát ra.

Đoản kiếm trong tay hắn khẽ chấn động, lực lượng dồn xuống mũi kiếm, chỉ thấy ngân quang lấp lánh, nhấp nháy chói mắt.

“Dã Lang thần thâu” thấy được cực kỳ mơ hồ, lão âm thầm kinh hãi. Hoàng Cổ Lăng còn trẻ lại có nội công thâm hậu như vậy, tiếng gào kia quả thực có thể phá núi liệt thạch.

Trong lòng Nhân Từ Thánh Mẫu Lục Huyên Trần cũng cảm thấy quái lạ. Tây Môn Ngọc Lan càng thêm kinh ngạc, kỳ quái sao công lực Hoàng Cổ Lăng lại tinh tiến nhanh như thế?

Tiếng hét vừa qua, Hoàng Cổ Lăng nghiêm nghị quát: “Độc phụ ngươi giả nhân giả nghĩa, mối thù giết sư, Hoàng mỗ không đội trời chung với ngươi. Hôm nay ta muốn báo thù thay sư phụ, ngươi tiếp chiêu!”

Hồng Thập Tự bang chủ, “Nhân Từ Thánh Mẫu” trong chốn võ lâm giang hồ có danh vọng bậc nào, vạn người kính ngưỡng. Tuy người trong giang hồ võ lâm có cừu oán với nàng, cũng không dám nhục mạ nàng như thế. Hoàng Cổ Lăng lại to gan mắng nàng như vậy, Tây Môn Ngọc Lan và “Dã Lang Thần Thâu” không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Lục Huyên Trần bị mắng như vậy, chân mày lá liễu dựng thẳng lên, sắc mặt trầm xuống nói: “Loại người ngậm máu phun người nhục mạ người khác như ngươi, không sợ hậu quả sao?”

Giờ phút này, lửa cừu hận của Hoàng Cổ Lăng đã sôi trào lên đến ngực, hắn cười lạnh một tiếng khinh miệt, nói: “Hậu quả gì chứ?”

“Cùng lắm là chết, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Sư phụ, ta trả thù cho người đây.” Trong tiếng kêu thê lương, đoản kiếm trong tay Hoàng Cổ Lăng hoa lên, hư nhược đâm tới mi tâm “Nhân Từ Thánh Mẫu”.

Lục Huyên Trần chính là lãnh tụ võ lâm đương đại, nàng thấy một thức “Ngưỡng Quan Thiên Tượng” này của Hoàng Cổ Lăng ẩn chứa biến hoá vô cùng. Nhưng nàng có chủ tâm muốn giáo huấn hắn một lần, ống tay áo bên trái hơi lướt nhẹ qua, một cỗ ám kình đột nhiên ẩn dấu đánh đến Hoàng Cổ Lăng.

Nào ngờ Hoàng Cổ Lăng thay hình đổi vị, kiếm quang phá tan cỗ ám kình này, giống như điện quang hỏa thạch đâm đến uyển mạch “Nhân Từ Thánh Mẫu”.

“Nhân Từ Thánh Mẫu” cảm thấy nội kình ngưng tụ của mình bỗng nhiên tán đi, trong lòng rùng mình, thầm nghĩ: “Thiên hạ ngày nay sợ là không ai dám dùng loại kiếm pháp này để phá giải nội kình của ta, tên nhóc này quả nhiên thấy chết không sờn.”

Ý nghĩ của nàng vừa xong, cổ tay trái chuyển một phen, một cỗ kình lực cực lớn mãnh liệt đè lên mũi kiếm của Hoàng Cổ Lăng.

Mắt hổ Hoàng Cổ Lăng lóe lên, kiếm quang đột nhiên như đạn, đoản kiếm thành chỉ điểm đến chỗ hiểm phía dưới “Nhân Từ Thánh Mẫu”.

Nào ngờ Lục Huyên Trần là một đời nữ tử hiếm thấy, tay trái nàng trầm xuống mãnh liệt cản phá đoản kiếm Hoàng Cổ Lăng.

Hoàng Cổ Lăng dùng nhất thức “Tinh Kiến Bát Giác”, đoản kiếm vẽ một cái, khó khăn lắm mới phá giải một chiêu của nàng này, chỉ thấy thân hình hắn chuyển ra bên ngoài, “Đại Diễn Như Hoàn”, “Lục Long Trì Ngự”, “Kiếm Phá Tam Thanh”, “Thiểu Dương Tái Dẫn”, “Viêm Hoang Nhật Vĩnh”, “Ngũ Linh Nhân Uân”, liên tiếp sáu chiêu, lăng lệ ác liệt tàn nhẫn, biến ảo đến cực điểm.

Dưới sáu kiếm chiêu này, trên mặt “Nhân Từ Thánh Mẫu” phủ lên một tầng sương lạnh, tay trái biến chỉ, mãnh liệt như đạn, nàng phát ra rất nhiều nội lực, phá giải phong mở sáu chiêu khoái công này.

Giao thủ bảy tám chiêu, mạnh yếu cách xa nhau đã hiện lên rõ ràng. Tuy rằng kiếm thức Hoàng Cổ Lăng tinh ảo kỳ diệu, nhưng dưới những chiêu này thì “Nhân Từ Thánh Mẫu” lại chỉ lấy một tay phá chiêu, hơn nữa hai chân cũng không rời vị trí nửa tấc. Nếu Lục Huyên Trần tấn công, sợ là trong mấy chiêu thì Hoàng Cổ Lăng đã thất bại dưới tay nàng.

Tuy Hoàng Cổ Lăng bị lửa giận công tâm, nhưng cũng biết loại tình thế này, hắn công ra tám chiêu, sau đó rút chiêu lùi về phía sau ba bước, mũi kiếm nghiêng nghiêng hướng lên, chậm rãi bức tới.

Một thức kiếm này của hắn, dường như lão tăng nhập định, ổn như bàn thạch, lại như Kim Cương phục ma, thần uy thâm ảo khó lường, nhìn như chậm chạp, kì thực biến chiêu đổi thức cực nhanh.

Lục Huyên Trần lúc này đã nhận ra lai lịch kiếm pháp của Hoàng Cổ Lăng, tâm thần đại chấn. Lui về phía sau ba bước quát: “Sư phụ của ngươi là ai? Mau nói ra.”

Gương mặt Lục Huyên Trần vốn hiền lành nghiêm nghị, giờ phút này đã biến thành một mảnh băng sương lạnh.

Hoàng Cổ Lăng khẽ hừ một tiếng, mắt đẫm nước mắt, kêu lên: “Độc phụ, ta dưới cổ tháp đã nhận ra bộ mặt thật của ngươi, ngươi dưới vỏ bộc “Sát Nhân Điện Chủ” đã sát hại bao nhiêu võ lâm đồng đạo. Hừ, ngươi độc phụ vạn ác này, còn nhớ ba năm trước đây, ngươi ám sát Thập Thất Kiếm Thương Tôn Tiên Ki không? Ta chính là truyền nhân của người, hôm nay ta muốn lấy máu ngươi!”

Hắn nói xong, ba người “Dã Lang Thần Thâu”, Tây Môn Ngọc Lan và Lục Huyên Trần nghe được, trong nội tâm khiếp sợ cực điểm. Tây Môn Ngọc Lan biết rõ đêm đó trong cổ tháp, ân sư cải trang khuôn mặt “Sát Nhân Điện Chủ”, đi giết chín vị võ lâm Hồng cân sát thủ. Nguyên lai Hoàng Cổ Lăng lại cải trang thành Hồng cân sát thủ, đã hiểu lầm sư phụ mình chính là “Sát Nhân Điện Chủ”.

Tây Môn Ngọc Lan đột nhiên phóng tới, kêu lên: “Hoàng công tử, sư phụ ta không phải “Sát Nhân Điện Chủ”. Ngươi đã hiểu lầm, mau thu kiếm, hết thảy nguyên nhân từ từ ta sẽ giải thích với ngươi.”

Lục Huyên Trần trầm giọng quát: “Lan nhi, lui ra!”

Lúc này trên gương mặt nàng hiện ra một mảnh sát cơ lạnh lẽo, hỏi: “Ngươi quả nhiên là đồ đệ tội nhân võ lâm Tôn Tiên Ki?”

Hoàng Cổ Lăng phẫn nộ quát một tiếng: “Sư phụ ta dù có là tội nhân, cũng không thể so với loại dâm ác như ngươi.”

Đột nhiên eo hắn khẽ chuyển, nhanh như tia chớp thẳng tiến lên, đoản kiếm đâm trái quét phải, trong chốc lát công ra ba chiêu.

Kiếm thế quái dị, giống như điểm giống như chém, nhưng hàn quang lưu động, chia ra tấn công vào hơn mười chỗ huyệt đạo của Lục Huyên Trần.

Nàng đột nhiên thả người nhảy lên, đánh thẳng tới hướng Hoàng Cổ Lăng.

Lục Huyên Trần nhảy lên né qua ba kiếm quỷ dị của Hoàng Cổ Lăng, thân thể mang theo tiếng gió nhẹ nhàng của tay áo, tay phải lăng không đánh xuống, thế như lôi đình vạn quân.

Chân phải Hoàng Cổ Lăng tiến tới phía trước một bước, cổ tay khẽ đảo ngược lên một kiếm, đâm lên nghênh đón.

Cổ tay trắng nõn của Lục Huyên Trần phất một cái, lập tức có một cỗ tiềm lực đánh ra, đập trúng cổ tay phải cầm kiếm của Hoàng Cổ Lăng, nhưng thân hình nàng cũng đã rơi xuống đất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN