Sát Nhân Mạng - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Sát Nhân Mạng


Chương 21


“Người tôi gọi là Elana,” Gillette giải thích.

Hắn quay sang Shelton, “Và ông nói đúng. Tôi đã lên mạng khi mới tới CCU. Tôi đã nói dối chuyện đó. Tôi hack vào DMV để kiểm tra xem cô ấy còn sống ở nhà bố mình không. Rồi lúc tối, tôi gọi cho Elana xem cô ấy có ở nhà không.”

“Tôi tưởng cậu đã ly hôn,” Bishop nói.

“Tôi đã ly hôn,” hắn chần chừ. “Tôi vẫn nghĩ tới cô ấy như vợ mình.”

“Elana,” Bishop nói. “Họ là Gillette?”

“Không. Cô ấy quay lại tên thời con gái. Papandolos.”

Bishop nói với Shelton, “Kiểm tra cái tên đó.”

Viên cảnh sát bấm máy gọi và lắng nghe, rồi gật đầu, “Là cô ta. Đây là địa chỉ của cô ta. Ngôi nhà thuộc sở hữu của Donald và Irene Papandolos. Không có tiền án.”

Bishop lôi ra một bộ tai nghe điện thoại. Ông nói vào mic, “Alonso à? Là Bishop. Chúng tôi khá chắc chắn là phạm nhân không có gì nguy hiểm và trong ngôi nhà đó là những người vô tội. Hãy kiểm tra và nói cho tôi anh thấy gì…” Vài phút im ắng. Rồi ông nghe tai nghe. Ông ngước lên nhìn Gillette. “Một người phụ nữ khoảng sáu mươi, tóc muối tiêu.”

“Mẹ của Elana. Irene.”

“Một người đàn ông ngoài hai mươi.”

“Tóc đen xoăn?”

Bishop nhắc lại câu hỏi, lắng nghe câu trả lời rồi gật đầu.

“Là em trai cô ấy, Christian.”

“Và một người phụ nữ tóc vàng tầm trên ba mươi. Cô ta đang đọc truyện cho hai đứa trẻ.”

“Tóc Elana màu sẫm. Đó có thể là Camilla, chị gái của cô ấy. Lúc trước tóc chị ấy màu đỏ nhưng cứ mấy tháng chị ấy lại thay màu tóc. Hai đứa nhóc là con của chị ấy. Chị ấy có bốn đứa con.”

Bishop nói vào mic, “OK, nghe có vẻ hợp lý đấy. Hãy yêu cầu mọi người rút lui. Tôi sẽ giải tỏa hiện trường.” Viên thám tử hỏi Gillette, “Tất cả những chuyện này là sao? Thay vì kiểm tra chiếc máy tính của Học viện Thánh Francis thì cậu lại bỏ trốn?”

“Tôi đã kiểm tra chiếc máy đó. Không có gì giúp ta tìm ra hắn. Ngay khi tôi khởi động máy, chương trình demon cảm nhận được điều gì đó – có thể là chúng ta đã ngắt kết nối với modem và nó tự hủy. Nếu tìm được gì có ích, tôi đã gửi lại cho ông một lời nhắn.”

“Gửi cho chúng tôi một lời nhắn?” Shelton ngắt lời, “Cậu nói như thể vừa chạy ra cửa hiệu 7/Eleven để mua thuốc lá vậy! Đồ khốn, cậu đã trốn thoát khỏi nơi giam giữ đấy!”

“Tôi không trốn.” Hắn chỉ vào chiếc kiềng chân. Hãy kiểm tra hệ thống giám sát. Nó sẽ hoạt động trở lại trong vòng một giờ. Tôi định sẽ gọi cho các ông từ nhà cô ấy và nhờ ai đó đến đón và đưa tôi về CCU. Tôi chỉ cần chút thời gian để gặp Ellie.

Bishop chăm chú nhìn tay hacker rồi hỏi, “Cô ấy có muốn gặp cậu không?”

Gillette ngập ngừng, “Có lẽ là không. Cô ấy không biết tôi đến.”

“Nhưng cậu đã gọi cho cô ấy, cậu nói vậy mà,” Shelton chỉ ra.

“Tôi gác máy ngay khi cô ấy trả lời. Tôi chỉ muốn chắc cô ấy có ở nhà tối nay.”

“Tại sao cô ta lại sống với bố mẹ?”

“Tại tôi. Cô ấy không còn tiền. Cô ấy đã chi trả hết cho luật sư và tiền phạt…” Hắn gật đầu về phía túi áo của Bishop, “Vì vậy mà tôi làm ra nó – tôi lén mang nó ra ngoài.”

“Nó được giấu bên dưới cái hộp điện thoại gì đó ở trong túi cậu, đúng không?”

Gillette gật đầu.

“Lẽ ra tôi nên yêu cầu họ kiểm tra bằng cây dò kim loại hai lần. Tôi đã bất cẩn. Vợ cậu làm gì được với thứ này?”

“Tôi sẽ đưa nó cho Ellie. Cô ấy có thể đăng ký bằng sáng chế cho nó và cấp phép sử dụng cho một công ty phần cứng. Kiếm được một khoản. Nó là kiểu modem không dây mới mà ông có thể sử dụng cho laptop. Ông có thể vào mạng khi đang di chuyển mà không cần dùng đến di động. Nó sử dụng hệ thống định vị toàn cầu để nhận biết tổng đài di động ở nơi ông đang ở, rồi tự động kết nối ông đến tín hiệu tốt nhất để truyền tải dữ liệu. Nó…”

Bishop phẩy tay trước bài giảng kỹ thuật. “Cậu đã làm ra nó à? Với những thứ cậu tìm thấy ở trong tù?”

“Tìm thấy hoặc mua được.”

“Hoặc ăn cắp được,” Shelton nói.

“Tìm thấy hoặc mua được,” Gillette nhắc lại.

Bishop hỏi, “Tại sao cậu không nói với chúng tôi cậu là Valleyman? Và cậu từng ở trong hội Knights of Access cùng Phate?”

“Bởi vì ông sẽ lại tống tôi vào tù. Và như thế thì tôi không thể giúp ông tìm ra hắn.” Gillette ngừng một chút. “Và tôi sẽ không có cơ hội được gặp Eỉlie… Nghe này, nếu tôi biết điều gì giúp bắt được Phate, tôi đã nói với ông rồi. Chắc chắn là chúng tôi từng ở cùng băng Knights of Access, nhưng đó là chuyện nhiều năm trước. Trong các băng đảng ảo, ông không bao giờ gặp gỡ kẻ mà mình giao du cùng – tôi thậm chí không biết hắn trông như thế nào, hắn gay hay thẳng, đã kết hôn hay còn độc thân. Tất cả những gì tôi biết là tên thật của hắn và hắn ở Massachusetts. Nhưng tự ông cũng đã biết điều đó cùng lúc với tôi. Cho đến trước hôm nay thì tôi chưa từng nghe nói gì về Shawn.”

Shelton tức giận nói, “Vậy cậu là một trong những tên khốn kết bè với hắn – phát tán virus và công thức làm bom, rồi làm sập tổng đài 911?”

“Không,” Gillette nói một cách quả quyết. Hắn tiếp tục giải thích rằng trong năm đầu tiên, Knights of Access là một trong những băng hàng đầu nhưng họ không bao giờ làm gì gây hại đến dân thường. Họ có những trận chiến hacking với các băng khác và đột nhập hệ thống website của các tập đoàn và Chính phủ. “Việc tệ hại nhất chúng tôi từng làm là tự viết phần mềm miễn phí vận hành y hệt như phần mềm thương mại đắt tiền rồi phát tán bản sao. Khiến cho gần chục công ty mất đi hàng ngàn đô la lợi nhuận. Chỉ thế thôi.”

Nhưng, Gillette nói tiếp, hắn bắt đầu nhận ra có một con người khác bên trong CertainDeath – tên màn hình của Holloway lúc đó. Hắn càng lúc càng trở nên nguy hiểm và manh động, bắt đầu tìm kiếm nhiều hơn về một loại truy cập đặc biệt – kiểu truy cập cho hắn cơ hội làm hại người khác. “Hắn càng lúc càng lẫn lộn giữa ai là người thật và ai là nhân vật trong trò chơi máy tính mà mình đang chơi.”

Gillette đã dành ra hàng giờ gửi tin nhắn cho Phate, cố gắng lôi hắn ra khỏi những vụ hack xấu xa và những kế hoạch ‘ăn thua đủ’ với những ai hắn xem như kẻ thù.

Cuối cùng, Gillette phải đột nhập vào máy của Holloway và sững sờ phát hiện ra hắn đã và đang viết những virus chết người – những chương trình như chương trình làm tê liệt hệ thống 911 ở Oakland hoặc chương trình chặn tín hiệu thu phát từ đài kiểm soát không lưu gửi đến các phi công. Gillette tải những virus này về máy mình sau đó viết những chương trình chống lại rồi đăng tải chúng lên mạng. Gillette còn tìm thấy phần mềm bị đánh cắp của Đại học Harvard trong máy của Holloway. Hắn gửi một bản sao cho trường và cảnh sát bang Massachusetts, cùng với địa chỉ email của CertainDeath. Holloway đã bị tóm.

Gillette không sử dụng usemame Valleyman nữa. Hiểu rõ về bản chất tàn ác không khoan nhượng của Holloway, Gillette đã phải dùng nhiều nhân dạng khác nhau khi bắt đầu hack trở lại.

Shelton nói, “Hãy đưa tên trộm vặt này về lại San Ho. Chúng ta đủ phí thời gian rồi.”

“Không, đừng. Xin đừng!”

Bishop dò xét hắn với thái độ thích thú. “Cậu muốn tiếp tục làm việc với chúng tôi?”

“Tôi buộc phải thế. Ông đã thấy Phate giỏi như thế nào rồi đấy. Ông cần ai đó cỡ như tôi mới chặn được hắn.”

“Ôi trời,” Shelton nói, bật cười. “Cậu thật có khiếu hài hước.”

“Tôi biết cậu giỏi, Wyatt,” Bishop nói. “Nhưng cậu cũng vừa trốn khỏi sự giám sát của tôi và việc đó có thể khiến tôi mất việc. Giờ thì khó mà tin được cậu, phải vậy không? Chúng tôi sẽ xoay xở với người khác vậy.”

“Ông không thể ‘xoay xở’ với người khác – không phải với kẻ như Phate. Stephen Miller không thể giải quyết được đâu. Việc này quá sức anh ta. Patricia Nolan chỉ là cảnh sát an ninh mạng – dù có giỏi cỡ nào, những người làm an ninh mạng luôn chậm một bước so với các hacker. Ông cần một ai đó cùng ‘chiến hào’ với họ.”

“Chiến hào,” Bishop khẽ nói. Câu nói của hắn có vẻ làm ông thích thú. Ông im lặng và cuối cùng cũng nói, “Tôi nghĩ rằng mình sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa.”

Mắt Shelton tối sầm vì giận dỗi. “Sai lầm tệ hại.”

Bishop khẽ gật đầu, như thể công nhận rằng có thể điều đó cũng đúng. Rồi ông nói với Shelton, “Hãy nhắc mọi người đi ăn tối và nghỉ ngơi vài giờ. Tôi sẽ đưa Wyatt về San Ho đêm nay.”

Shelton lắc đầu, ngán ngẩm với kế hoạch của đồng sự, nhưng vẫn đi làm những gì được yêu cầu.

Gillette xoa xoa cái cằm vẫn còn đau nhức của mình và nói, “Cho tôi mười phút gặp cô ấy.”

“Ai?”

“Vợ tôi.”

“Cậu nghiêm túc đấy chứ?”

“Tôi chỉ xin mười phút thôi.”

“Không được, vì một giờ trước tôi đã nhận được cuộc gọi từ David Chambers ở Bộ Quốc phòng, người suýt chút nữa thu hồi lại lệnh thả của cậu.”

“Họ đã phát hiện ra à?”

“Chắc chắn là vậy rồi. Thế nên nghe tôi nói này, con trai ạ, bầu không khí trong sạch mà cậu đang hít thở và đôi bàn tay đang tự do này của cậu – tất cả chỉ là vận may bất ngờ thôi. Lẽ ra lúc này cậu đang ngủ trong buông giam của mình đấy.” Viên thám tử nắm lấy cổ tay của gã hacker. Nhưng trước khi chiếc còng sắt kịp bập quanh nó, Gillette hỏi, “Ông đã kết hôn phải không, Bishop?”

“Phải.”

“Ông có yêu vợ mình không?”

Viên cảnh sát im lặng một lúc. Ông nhìn lên bầu trời đang mưa rồi cất chiếc còng đi. “Mười phút thôi đấy.”

     

~oOo~
     

Lúc đầu, hắn chỉ nhìn thấy dáng hình nàng, ngược ánh sáng từ phía sau.

Nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Ellie. Hình bóng thân thương của nàng, mái tóc đen dài lòa xòa buông xõa dần xuống phần lưng dưới. Khuôn mặt tròn trịa của nàng. Bằng chứng duy nhất cho nỗi căng thẳng mà nàng chắc chắn đang phải chịu đựng là cách nàng bóp chặt tay nắm ở phía bên kia cánh cửa. Những ngón tay chơi đàn piano của nàng đỏ ửng lên vì sức ép mạnh mẽ.

“Wyatt,” nàng thì thầm. “Họ…?”

“Thả anh ra?” Hắn lắc đầu.

Mắt nàng thoáng tối lại khi nhìn qua vai hắn và thấy Frank Bishop đứng giám sát trên lối đi.

Gillette nói tiếp, “Anh chỉ được ra vài ngày. Đại loại là án treo tạm thời. Anh đang giúp họ truy lùng một kẻ – Jon Holloway.”

Nàng lẩm bẩm, “Bạn cùng nhóm với anh.”

Gillette hỏi, “Em có nghe gì về hắn không?”

“Em à? Không. Sao em lại nghe về hắn chứ? Em chẳng hề gặp bất cứ bạn bè nào của anh nữa.” Liếc qua vai về phía mấy đứa nhóc nhà chị gái, Ellie bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, như thể muốn ngăn cách hoàn toàn hắn và quá khứ đã qua khỏi cuộc sống hiện tại của nàng.

“Anh đang làm gì ở đây thế? Làm sao mà anh biết được em… Khoan đã. Những cuộc gọi rồi gác máy đó. Hiển thị là ‘cuộc gọi bị chặn’. Chính là anh.”

Hắn gật đầu, “Anh muốn chắc là em đang ở nhà.”

“Tại sao?” Ellie hỏi một cách cay nghiệt.

Hắn ghét giọng điệu đó của nàng. Hắn nhớ lại lúc ở phiên tòa. Hắn cũng nhớ cái từ đó. Tại sao? Nàng rất hay hỏi thế trong những ngày trước khi hắn bị giam.

Tại sao anh không chịu từ bỏ những cái máy chết tiệt đó đi? Có thể anh đã không bị tống vào tù, anh sẽ không mất em, nếu anh chịu làm thế. Tại sao?

“Anh muốn nói chuyện với em,” giờ thì hắn nói với nàng.

“Chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả, Wyatt. Chúng ta đã có hàng năm để nói chuyện – nhưng anh lại có nhiều thứ khác để làm hơn.”

“Xin em,” hắn nói, cảm nhận nàng sắp sửa quay gót trở vào trong. Gillette nghe được cả nỗi tuyệt vọng trong giọng nói của mình nhưng hắn đã gạt bỏ cả lòng kiêu hãnh cố hữu.

“Cây cối mọc nhanh thật.” Gillette hất đầu về phía bụi cây hoàng dương rậm rạp. Elana liếc nhìn nó và vẻ mặt nàng giãn ra trong thoáng chốc. Nhiều năm trước, trong một đêm tháng mười một dịu mát, họ đã làm tình bên cạnh chính bụi cây đó, trong khi bố mẹ nàng ở trong nhà, theo dõi kết quả bầu cử.

Nhiều kỷ niệm khi họ còn bên nhau tràn về trong tâm trí Gillette – một nhà hàng thực phẩm sạch bổ dưỡng họ thường đến ăn mỗi thứ Sáu, chạy ra ngoài lúc nửa đêm để mua Pop-Tarts và pizza, đạp xe xuyên qua khu học xá trường Standford. Trong chốc lát, Wyatt Gillette vô vọng đắm chìm trong những ký ức đó.

Nhưng rồi khuôn mặt Elana bỗng cau có trở lại. Nàng liếc nhìn vào nhà qua cửa sổ buông rèm. Bọn trẻ, lúc này đã mặc pijama, tung tăng chạy khắp nơi khuất khỏi tầm nhìn của nàng. Elana quay lại và quan sát hình xăm cây cọ cùng con chim biển trên cánh tay Gillette. Nhiều năm trước, hắn đã nói với nàng rằng hắn muốn xóa nó đi và nàng có vẻ thích ý tưởng đó, nhưng hắn lại chưa bao giờ thực hiện. Giờ đây Gillette cảm thấy mình đã làm nàng thất vọng.

“Camilla và bọn nhóc thế nào?”

“Ổn cả.”

“Bố mẹ em?”

Mất kiên nhẫn, Elana hỏi, “Anh muốn gì nào, Wyatt?”

“Anh mang cho em cái này.”

Hắn đưa cho nàng chiếc bảng mạch và giải thích nó là gì.

“Tại sao anh đưa thứ này cho em?”

“Nó đáng giá rất nhiều tiền,” Gillette đưa cho nàng tờ giấy mà hắn đã tranh thủ viết trên chuyến xe buýt từ cửa hàng Goodwill, trên đó có thông số kỹ thuật của thiết bị này. “Hãy tìm cho mình một luật sư ở Sand Hill Road và bán nó cho một trong những công ty lớn này: Compaq, Apple, Sun. Họ sẽ muốn đăng ký bản quyền nó và em có thể chấp nhận đề nghị đó nhưng hãy đảm bảo họ trả cho em một khoản tiền cọc lớn. Không hoàn lại. Không chỉ là tiền bản quyền phát minh. Luật sư sẽ biết tất cả về việc này.”

“Em không muốn nó.”

“Đây không phải là một món quà. Anh chỉ đang trả lại cho em. Em đã mất ngôi nhà và khoản tiết kiệm vì anh. Em cần có đủ tiền đền bù cho chuyện đó.”

Nàng nhìn xuống tấm bảng mạch nhưng không đón lấy nó từ bàn tay đang chìa ra của hắn. “Em nên vào nhà thôi.”

“Khoan đã,” hắn nói. Có nhiều điều, rất nhiều điều nữa mà hắn muốn nói. Ngày ngày ở trong tù, hắn đã tập đi tập lại những gì cần nói, gắng tìm ra cách tốt nhất để giải bày lòng mình.

Những ngón tay mạnh mẽ của nàng – móng tay sơn màu hồng nhạt, giờ đây đang siết chặt phần lan can ẩm ướt. Nàng nhìn ra khoảng sân sũng nước mưa.

Hắn đắm đuối nhìn nàng, ngắm đôi bàn tay, mái tóc, cái cằm, đôi bàn chân.

“Đừng nói điều đó,” hắn tự nhủ. “Đừng. Nói. Điều. Đó.”

Nhưng rồi hắn lại nói ra điều đó. “Anh yêu em.”

“Không,” nàng kiên quyết đáp lại và giơ một bàn tay lên như thể muốn xua đi những lời đó.

“Anh muốn được cố gắng một lần nữa.”

“Quá muộn rồi, Wyath.”

“Anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ lặp lại những gì đã làm nữa.”

“Quá muộn,” nàng nhắc lại.

“Anh đã để mình bị cuốn đi. Anh đã không ở bên cạnh em. Nhưng anh sẽ ở bên em. Anh hứa. Em luôn muốn có con. Chúng ta có thể có con.”

“Anh đã có những chiếc máy tính của mình. Anh còn cần con cái làm gì nữa?”

“Anh đã thay đổi.”

“Anh đang ở trong tù. Anh chẳng có cơ hội để chứng tỏ với ai cả – kể cả bản thân anh – rằng anh có thể thay đổi.”

“Anh muốn có một gia đình thực sự với em.”

Nàng bước đến cửa và mở nó ra. “Em cũng đã từng muốn thế. Và xem chuyện gì đã xảy ra nào?”

Hắn buột miệng, “Đừng chuyển đến New York.”

Elana sững người. Nàng quay lại. “New York?”

“Em sắp chuyển đến New York. Với bạn em, Ed.”

“Làm thế nào mà anh biết về Ed?”

Mất kiểm soát, hắn hỏi, “Em sẽ lấy anh ta phải không?”

“Làm thế nào mà anh biết về anh ấy?” Nàng nhắc lại. “Làm thế nào mà anh biết chuyện New York?”

“Đừng làm thế, Elana. Hãy ở lại đây. Hãy cho anh một…”

“Làm thế nào?” Nàng quát lên.

Gillette nhìn xuống nơi cổng vòm, nhìn cơn mưa rơi tí tách trên lớp sơn màu xám. “Anh đã bẻ khóa tài khoản mạng của em và đọc email.”

“Anh đã làm gì cơ?” Nàng để mặc cánh cửa tự đóng lại. Cơn giận dữ xa hoa kiểu Hy Lạp tràn ngập trên khuôn mặt nàng.

Không còn đường lùi nữa. Gillette buột miệng, “Em có yêu Ed không? Em sắp cưới anh ta à?”

“Lạy Chúa, Em không thể tin được anh nữa! Ở trong tù? Anh hack vào email của em ở trong tù?”

“Em có yêu anh ta không?”

“Ed không liên quan gì đến những chuyện chết tiệt của anh. Anh nắm tất cả mọi cơ hội trên đời này để có một gia đình với em nhưng anh lại không chọn điều đó. Anh hoàn toàn không có quyền nói một từ nào về cuộc sống riêng tư của em!”

“Xin em…”

“Không! À, Ed và em sẽ đi New York. Và ba ngày nữa chúng em sẽ đi. Anh chẳng thể làm điều chết tiệt gì trên đời này để ngăn được em đâu. Tạm biệt, Wyatt. Đừng làm phiền em nữa.”

“Anh yêu…”

“Anh chẳng hề yêu một ai hết,” nàng ngắt lời. “Anh chỉ social engineer họ mà thôi.”

Nàng bước vào trong, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Hắn bước xuống bậc thềm đi về phía Bishop.

Gillette hỏi, “Số máy ở CCU là bao nhiêu?”

Bishop đưa nó cho hắn rồi tay hacker chép con số đó lên mảnh giấy thông số kỹ thuật và viết, “Hãy gọi cho anh.” Hắn gói mảnh giấy quanh chiếc bảng mạch và bỏ vào hòm thư.

Bishop dẫn hắn trở lại lối đi ẩm ướt, lạo xạo. Ông không phản ứng gì với những điều vừa chứng kiến nơi thềm nhà.

Khi hai người họ, một người có vóc dáng hoàn hảo, kẻ còn lại thì vô cùng ủ rũ – đến gần chiếc Crown Victoria, một người đàn ông bước ra từ bóng tối ở phía bên đường đối diện nhà Elana.

Anh ta chừng ngoài bốn mươi, gầy, mái tóc cắt tỉa gọn gàng và để ria. Ấn tượng đầu tiên của Gillette là hắn ta trông hơi ‘gay’. Hắn mặc áo mưa nhưng không mang ô. Gillette để ý thấy bàn tay của viên thám tử trượt ngay xuống cò súng khi gã đàn ông này tiến lại gần.

Kẻ lạ mặt bước chậm lại và thận trọng giơ ví lên, trình ra một phù hiệu và thẻ căn cước. “Tôi là Gharlie Pittman. Sở cảnh sát quận Santa Clara.”

Bishop cẩn thận đọc tấm thẻ và tỏ ra hài lòng với thẻ căn cước của Pittman.

“Anh là cảnh sát bang?” Pittman hỏi.

“Frank Bishop.”

Pittman nhìn sang Gillette, “Còn anh là….”

Trước khi Gillette kịp nói, Bishop hỏi, “Chúng tôi có thể giúp gì cho anh, Charlie?”

“Tôi đang điều tra vụ Peter Fowler.”

Gillette nhớ lại: Hắn là kẻ buôn súng đã bị Phate giết, cùng với Andy Anderson, ở Hacker’s Knoll sáng sớm hôm đó.

Pittman giải thích, “Chúng tôi nghe nói có chiến dịch liên quan ở đây tối nay.”

Bishop lắc đầu, “Báo động nhầm. Chẳng có gì giúp ích cho anh đâu. Chúc ngủ ngon, ngài cảnh sát.” Ông dợm bước qua, ra hiệu cho Gillette đi cùng, nhưng Pittman nói, “Chúng tôi đang bơi ngược dòng vụ này, Frank. Bất cứ điều gì ông có thể cho chúng tôi biết sẽ giúp ích rất nhiều. Tất cả mọi người ở trường Standford đều rúng động vì có kẻ buôn bán súng ngay trong trường. Chúng tôi là những người họ đang chống lại.”

“Chúng tôi không theo đuổi khía cạnh vũ khí của cuộc điều tra. Chúng tôi đang lần theo kẻ giết Fowler nhưng nếu muốn có thông tin, anh sẽ phải qua trụ sở Cảnh sát ở San Jose. Anh biết thủ tục rồi đấy.”

“Đó có phải văn phòng của ông?”

Bishop hiểu rõ sự cạnh tranh trong ngành cảnh sát như cuộc sống trên những con phố nhỏ ở Oakland. Ông đáp, cố tìm cách lảng tránh cho hợp lý, “Họ là những người mà anh cần nói chuyện. Đội trưởng Berstein có thể hỗ trợ anh.”

Pittman lại quay ra dò xét Gillette, có thể là đang băn khoăn gã trai trẻ mảnh khảnh trong chiếc áo khoác lấm lem này – rõ ràng không phải một cảnh sát – đang làm gì ở đây.

“Bernstein là một người thẳng thắn. Ông ta sẽ giúp anh nếu có thể.”

Đôi mắt sâu của Pittman dò xét khắp người Gillette. Rồi hắn ta liếc lên nhìn bầu trời tăm tối. “Tôi thật phát ốm vì thời tiết này. Mưa dai dẳng mãi.” Hắn quay ra nhìn Bishop. “Anh biết đây, Frank, chúng tôi ở quận, chỉ toàn được nhận phần việc đầu thừa đuôi thẹo. Chúng tôi luôn lạc lối trong những lời nói mập mờ và cuối cùng lại làm những việc mà người khác đã làm rồi. Đôi khi cũng khá mệt.”

“Chúc anh may mắn,” Bishop nói.

“Cảm ơn thám tử.” Pittman lại bước vào trong bóng tối.

Khi họ đã yên vị trong chiếc xe tuần tra, Gillette nói, “Tôi quả thật không hề muốn quay lại San Ho.”

“Chà, tôi sẽ quay lại CCU để kiểm tra bằng chứng và tranh thủ chợp mắt một chút. Mà tôi lại không thấy ở đó có phòng tạm giam.”

Gillette nói, “Tôi sẽ không trốn nữa.”

Bishop không đáp.

“Tôi thực sự không muốn quay lại nhà tù.” Viên thám tử vẫn im lặng còn tay hacker tiếp tục cố nài thêm, “Cứ còng tay tôi vào ghế nếu ông không tin tôi.”

Bishop nói, “Thắt đai an toàn vào.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN