Sát Nhân Mạng - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Sát Nhân Mạng


Chương 24


Trong khi máy tính của Đơn vị điều tra tội phạm máy tính thuộc Cảnh sát bang gửi đi yêu cầu thông tin về Interpost, Phate ngồi trong khách sạn Bay View, một nơi đìu hiu nằm dọc bãi cát trải dài ở khu Freemont sầm uất, California, phía bắc San Jose. Chăm chú nhìn màn hình, hắn theo sát quá trình tìm kiếm của Gillette.

Gillette thừa hiểu rằng ngoài sự hồi đáp cho phải phép, một chainer nước ngoài như Interpost không đời nào cung cấp thông tin gì nhiều về nhân dạng của một khách hàng theo yêu cầu từ phía cảnh sát Mỹ. Vậy nên, đúng như Phate tiên liệu, Gillette phải dùng một cỗ máy tìm kiếm riêng để tìm thông tin cơ bản về Interpost với hy vọng khôi phục được thứ gì đó khiến cảnh sát có thể xin hoặc đổi chác lấy sự hợp tác từ nhà cung cấp dịch vụ Internet Bỉ.

Chỉ trong vài giây, cỗ máy tìm kiếm của Gillette đã tìm ra hàng chục trang đề cập đến Interpost, gửi tên và địa chỉ các trang này ngược trở lại máy của CCU. Nhưng gói dữ liệu tạo nên thông tin này lại đi chệch hướng – chúng được chuyển đến laptop của Phate. Sau đó Trapdoor sửa đổi các gói dữ liệu để chèn những demon cần mẫn của nó vào và gửi lại về CCU.

Phate hiện nhận được thông báo này:

     

TRAPDOOR Liên kết hoàn thành

Bạn có muốn vào máy tính của đối tượng? Y/N

     

Phate gõ Y, nhấn phím Enter và ngay lập tức có thể tự do dạo chơi trong hệ thống của CCU.

Hắn gõ thêm lệnh và bắt đầu xem xét các file. Điều này minh chứng cho nhận định của CCU rằng, như bất kỳ tên giết người hàng loạt quái đản khác, việc Phate đăng ảnh xác chết của Gibson, chỉ để đe dọa họ hoặc lấy cảm hứng cho sở thích phô trương tình dục bệnh hoạn. Nhưng kì thực, bức ảnh chỉ là mồi nhử để truy ra địa chỉ Internet của máy ở CCU. Khi đã đăng xong ảnh, Phate chỉ thị một bot cho hắn biết toàn bộ những địa chỉ đã download bức ảnh này. Một trong số đó là máy tính của Cơ quan Chính quyền Bang California ở khu tây San Jose. Hắn đoán đó là văn phòng CCU, dù tên miền có vẻ là của một công ty du lịch.

Phate lướt nhanh qua toàn bộ chiếc máy tính cảnh sát này, sao chép thông tin, rồi vào thẳng một file mang tên Dữ liệu Nhân sự – Đơn vị điều tra tội phạm máy tính.

Không mấy ngạc nhiên, nội dung đã được mã hóa. Phate kéo xuống một cửa sổ của Trapdoor, nhấn Giải mã. Chương trình bẻ khóa bắt đầu chạy.

Trong khi ổ cứng đang chạy rền rĩ, Phate đứng dậy và với tay lấy một lon Mountain Dew mát lạnh nằm dưới sàn. Hắn hòa 1 viên No-Doz vào lon nước, nhấp một ngụm thứ nước ngọt đó và bước đến bên cửa sổ, nơi những tia nắng rực rỡ chiếu xuyên qua đám mây dông. Dòng thác ánh sáng chói lọi ấy kích động hắn, hắn kéo vội tấm rèm cửa, quay lại với thứ màu sắc câm lặng trên màn hình, nó khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều tấm bảng màu của Chúa trời ngoài kia.

     

~oOo~
     

“Tóm được hắn rồi,” Gillette báo cho cả đội. “Phate đang ở trong máy của ta. Hãy bắt đầu cuộc truy lùng nào.”

“Hay lắm!” Tony Mott nói, miệng huýt sáo ăn mừng chiến thắng.

Gillette bắt đầu chạy HyperTrace, và sau vài tiếng ping nhỏ, từng chút một, đường thẳng nhỏ màu vàng hiển thị tuyến đường từ máy tính của CCU đến máy của Phate dần hiện lên trên màn hình.

“Anh chàng của chúng ta khá đấy, nói gì đi chứ, sếp?” Linda Sanchez thốt lên, nghiêng đầu về phía Gillette tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Có vẻ cậu ấy đã đi đúng hướng,” Bishop nói.

Mười phút trước, Gillette đã thầm nghĩ: Tin nhắn của Phate chỉ là đòn nhử. Chắc chắn tên sát nhân đã dựng lên tất cả như một siêu game thủ MUD và việc hắn đăng ảnh Lara không phải để chọc tức hay đe dọa mà để lần ra địa chỉ Internet máy của CCU và đột nhập vào nó.

Gillette đã trình bày suy nghĩ này với cả đội và nói thêm, “Vậy thì chúng ta sẽ để hắn làm thế.”

“Như vậy chúng ta có thể theo dấu hắn,” Bishop nói.

“Ông hiểu vấn đề rồi đấy,” Gillette xác nhận.

Khoát tay về phía những cỗ máy của CCU, Stephen Miller phản đối, “Nhưng chúng ta không thể để hắn xâm nhập hệ thống.”

Gillette nói ngắn gọn, “Tôi sẽ chuyển toàn bộ dữ liệu thực vào đĩa dự phòng và tải lên một số file đã mã hóa. Trong khi hắn tìm cách giải mã, ta sẽ lần ra hắn.”

Bishop tán thành và Gillette chuyển toàn bộ dữ liệu nhạy cảm, như các file nhân sự vào băng từ và thay thế bằng các file giả. Tiếp đó Gillette gửi đi một yêu cầu tìm kiếm về Interpost, khi kết quả được trả về, demon của Trapdoor bám theo cùng.

“Hắn như thể một kẻ hiếp dâm ấy,” Linda Sanchez nói, nhìn những folder trong hệ thống của họ liên tục được mở ra rồi đóng lại khi Phate lục lọi chúng.

Sự xâm phạm là tội ác của thế kỷ mới…

“Tiếp tục, tiếp tục nào,” Gillette khích lệ chương trình HyperTrace của mình, âm thanh như tiếng từ thiết bị tín hiệu tàu ngầm khẽ vang lên mỗi khi nó xác định được một đường dẫn của chuỗi kết nối.

“Nếu hắn đang sử dụng một anonymizer thì sao?” Bishop hỏi

“Tôi cũng ngờ vậy. Nếu là hắn tôi sẽ làm một cú rồi chuồn, chẳng hạn như đăng nhập từ một trạm điện thoại trả trước hoặc phòng khách sạn. Và tôi sẽ dùng máy nóng.”

Nolan lập tức giải thích, “Tức là máy tính dùng một lần rồi bỏ. Không có chút manh mối gì để lần ra anh.”

Gillette chúi người về phía trước, mắt dán vào màn hình trong khi những đường HyperTrace chậm chạp tìm đường từ CCU về phía Phate. Cuối cùng, chúng dừng tại một điểm nằm ở phía đông bắc. “Có được nhà cung cấp dịch vụ của hắn rồi!” Gillette reo lên khi đọc thông tin trên màn hình. “Hắn đang sử dụng ContraCosta Online ở Oakland.” Hắn ngẩng lên nhìn Stephen Miller. “Gọi Pac Bell truy ra nó ngay!”

Công ty điện thoại sẽ hoàn thành cuộc truy tìm từ ContraCosta Online đến chính máy của Phate. Miller cấp tốc gọi cho nhân viên an ninh của Pac Bell.

“Chỉ mấy phút nữa thôi,” Nolan nói, giọng nôn nóng. “Tiếp tục Online, cứ tiếp tục Online nào… Làm ơn.”

Trong khi đó, Stephen Miller tiếp tục thúc giục qua điện thoại và cuối cùng nở nụ cười. “Pac Bell tìm ra hắn rồi! Hắn đang ở nhà nghỉ Bay View ở Fremont.”

Bishop rút điện thoại gọi cho trung tâm đề nghị điều động đội đặc nhiệm. “Lặng lẽ tiến quân,” ông ra lệnh. “Tôi muốn các anh đến đó trong năm phút. Rất có thể hắn đang ngồi ở cửa trước, quan sát bãi đỗ trong khi xe vẫn đang chạy. Nhớ nói điều đó với đội SWAT .” Rồi ông liên lạc với Huerto Ramirez và Tim Morgan, chỉ đạo họ đến khách sạn đó.

Tony Mott nhận thấy đây quả là cơ hội được làm một cảnh sát thực thụ. Tuy vậy lần này Bishop khiến anh ta ngạc nhiên. “Được, cậu sỹ quan, lần này cho cậu đi cùng. Với điều kiện phải ở phía sau.”

“Thưa vâng,” chàng cảnh sát trẻ phấn khích đáp lại và lấy từ bàn mình ra thêm một hộp đạn.

Bishop nhìn vào thắt lưng Mott. “Tôi nghĩ với hai băng đạn sẵn có là đủ rồi.”

“Vâng, chắc chắn rồi.” Thế nhưng khi Bishop vừa quay đi, Mott vơ vội một nắm đạn cho vào túi áo khoác.

Bishop nói với Gillette, “Cậu đi cùng tôi. Chúng ta sẽ ghé qua đón Bob Shelton. Cũng tiện đường. Sau đó chúng ta sẽ cùng tự tay đi tóm tên sát nhân.”

     

~oOo~
     

Thám tử Robert Shelton sống ở một khu bình dân thuộc San Jose, cách cao tốc 280 không xa.

Trong sân các ngôi nhà đầy rẫy đồ chơi trẻ em bằng nhựa, những chiếc xe bình dân như Toyata, Ford, Chevy đỗ đầy lối đi.

Frank Bishop tấp lại trước ngôi nhà. Ông không vội bước ra mà có vẻ đang phân vân. Cuối cùng ông lên tiếng, “Tôi muốn cậu biết, về vợ của Bob… Con trai họ đã chết trong một tai nạn xe hơi. Nên vợ ông ấy chưa bao giờ thực sự vượt qua được chuyện đó. Cô ấy uống khá nhiều. Bob nói rằng cô ấy bị ốm. Nhưng sự thực không hẳn là vậy.”

“Tôi hiểu.”

Họ bước đến ngôi nhà. Bishop nhấn chuông cửa. Không có chuông vang lên nhưng có tiếng lầm rầm phát ra từ trong nhà.

Những giọng nói tức giận.

Rồi bất thình lình có một tiếng hét.

Bishop liếc sang Gillette, lưỡng lự giây lát rồi thử mở cửa. Cửa không khóa. Ông đẩy cửa, tay đặt trên cò súng. Gillette bước vào theo.

Căn nhà như một bãi chiến trường. Bát đĩa bẩn, tạp chí, quần áo vương vãi khắp phòng khách. Mùi chua nồng nặc từ rượu và quần áo bẩn. Bữa ăn cho hai người còn dở dang, những chiếc bánh kẹp pho mát thảm hại vẫn còn nguyên trên bàn. Đã 12:30, là giờ ăn trưa, nhưng Gillette không biết chỗ thức ăn đó là của hôm nay hay hôm qua, hoặc thậm chí trước đó. Họ không thấy một ai, nhưng có tiếng đổ vỡ và tiếng bước chân từ căn phòng phía sau.

Tiếng quát tháo làm Bishop và Gillette giật mình – giọng phụ nữ méo mó: “Tôi rất ổn! Anh tưởng anh điều khiển được tôi à. Tôi không hiểu thế quái nào anh lại nghĩ thế… chính anh mới khiến tôi bất thường.”

“Anh không…,” giọng Bob Shelton cất lên. Nhưng câu nói của ông lẫn vào một tiếng rơi vỡ nữa, như thể có thứ gì đó rơi xuống hoặc có thể bị vợ ông ta ném. “Ôi Chúa ơi,” ông hét lên. “Nhìn xem em đã làm gì đây.”

Tay hacker và thám tử đứng chôn chân ở phòng khách, không biết phải làm gì vì đã xâm phạm vào tình huống khó khăn của gia đình này.

“Tôi sẽ dọn dẹp,” vợ Shelton chì chiết.

“Không, để anh…”

“Hãy để tôi yên! Anh chả hiểu cái quái gì. Anh không bao giờ ở nhà. Làm sao mà anh hiểu nổi?”

Gillette tình cờ nhìn thoáng qua ngưỡng cửa một căn phòng gần đó. Hắn liếc mắt nhìn. Căn phòng tối tăm và từ bên trong tỏa ra một mùi mốc meo khó chịu. Tuy vậy điều thu hút sự chú ý của hắn không phải là mùi ấy mà là thứ gì đó ở gần lối đi. Một hộp kim loại vuông.

“Nhìn kìa.”

“Cái gì thế?” Bishop hỏi.

Gillette xem xét nó, bật cười ngạc nhiên. “Một ổ cứng Winchester cũ. Loại to. Giờ không ai dùng đến nữa nhưng vài năm trước thì chúng là đỉnh cao công nghệ đấy. Hầu hết mọi người dùng chúng để chạy bảng tin hoặc những trang web sơ khai. Tôi tưởng Bob không rành máy tính.”

Bishop nhún vai.

Dù vậy câu hỏi tại sao Bob Shelton lại có một ổ máy chủ không bao giờ được trả lời, vì ngay lúc đó, viên thám tử bước vào phòng, chớp mắt bàng hoàng trước sự hiện diện của Bishop và Gillette.

“Chúng tôi có nhấn chuông,” Bishop nói.

Shelton vẫn đờ người, có vẻ như đang cố nghĩ xem hai kẻ xâm phạm đã nghe được những gì.

“Emma ổn chứ?” Bishop hỏi.

“Cô ấy ổn,” Shelton thận trọng đáp.

“Cô ấy có vẻ không…,” Bishop cất lời.

“Chỉ là cảm cúm thôi,” Shelton ngắt lời rồi lạnh lùng nhìn Gillette. “Cậu ta làm gì ở đây?”

“Chúng tôi ghé qua để đón anh, Bob. Chúng tôi đã có manh mối là Phate đang ở Fremont. Chúng ta phải đi ngay.”

“Manh mối?”

Bishop giải thích về kế hoạch tác chiến ở khách sạn Bay View.

“OK,” ông nói trong khi đưa mắt về phía người vợ có vẻ như đang rấm rứt khóc. “Một phút nữa tôi ra. Anh chờ tôi trong xe được không?” Rồi ông liếc mắt sang Gillette, “Tôi không muốn cậu ta ở trong nhà tôi. OK?”

“Được, Bob.”

Shelton đợi đến khi Bishop và Gillette ra đến cửa trước mới trở vào căn phòng tối phía sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN