Sát Nhân Mạng
Chương 29
Nhưng, dù có được những thông tin mà Triple-X cung cấp qua điện thoại, Phate – trong hiện thân mới là Deathknell, vẫn nằm ngoài tầm với.
Ngay khi đến CCU, Gillette khởi động HyperTrace và chạy lệnh tìm kiếm MOL.com. Hắn khám phá ra rằng tên đầy đủ của nhà cung cấp dịch vụ Internet này là Monterey Intemet Online. Nó có trụ sở tại Padfic Grove, California, cách San Jose khoảng một trăm dặm về phía nam. Nhưng khi họ liên hệ bên bảo mật của Pac Bell ở Salinas yêu cầu truy cuộc gọi từ MOL đến máy tính của Phate thì hóa ra không hề có Monterey Internet Online nào cả và vị trí địa lý thật của máy chủ là ở Singapore.
“Ôi, thật là láu cá,” Patricia Nolan lẩm bẩm trong bộ dạng ngái ngủ, nhấp một ngụm cà phê Starbucks. Buổi sáng giọng cô rất trầm, nghe như giọng đàn ông. Cô ngồi xuống cạnh Gillette. Trông cô vẫn lôi thôi như thường ngày trong chiếc váy liền màu xanh mềm mại. Rõ ràng là một người không hay dậy sớm, Nolan thậm không buồn chải mái tóc lòa xòa trên mặt.
“Tôi không hiểu,” Shelton nói, “Cái gì láu cá? Tất cả là thế nào?”
Gillette nói, “Phate tự tạo một nhà cung cấp Internet cho riêng mình. Và hắn là khách hàng duy nhất. À, có thể cả Shawn nữa. Còn máy chủ mà chúng kết nối lại đang ở Singapore – chẳng có cách nào để truy ngược lại máy của chúng.”
“Giống như một tập đoàn ốc mượn hồn ở đảo quốc Cayman Islands,” Frank Bishop nói. Dù trước đó ông chỉ có ít kiến thức về Miền xanh thẳm vô định, nhưng cũng khá giỏi áp dụng phép ẩn dụ của Thế giới thực.
“Nhưng,” Gillette nói tiếp, nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt mọi người trong đội, “địa chỉ này cũng rất quan trọng.”
“Tại sao?” Bishop hỏi
“Bởi vì như thế nghĩa là chúng ta có thể gửi cho hắn một bức thư tình.”
~oOo~
Linda Sanchez bước qua cửa trước của CCU, tay xách túi Dunkin’ Donuts, mắt thâm quầng cùng bước đi uể oải. Cô nhìn xuống và thấy chiếc áo khoác da của mình cài lệch cúc, nhưng cũng không buồn cài lại mà vẫn tiếp tục đặt thức ăn lên đĩa.
“Có thêm nhánh mới trên cây gia phả nhà cô chưa?” Bishop hỏi.
Cô lắc đầu. “Chuyện là thế này, tôi đã xem một bộ phim kinh dị, ok? Bà tôi nói là có thể kích đẻ bằng cách kể chuyện ma. Anh đã bao giờ nghe chuyện đó chưa, sếp?”
“Hoàn toàn mới mẻ với tôi,” Bishop nói.
“Dù sao, chúng tôi đoán một bộ phim kinh dị cũng có tác dụng tương tự. Nên tôi thuê phim Tiếng thét – Scream. Rồi thì sao? Con tôi và chồng nó ngủ gật trên đi văng nhưng bộ phim làm tôi phát khiếp đến mức không ngủ nổi. Thế là tôi thức nguyên đêm luôn.”
Cô đi vào phòng cà phê và mang bình ra.
Wyatt Gillette nhận ly cà phê bằng vẻ cảm kích, đây là ly thứ hai của hắn, nhưng trong bữa sáng hắn chỉ đắm mình vào những cái Pop-Tarts.
Vài phút sau, Stephen Miller đến, ngay sau đó là Tony Mott, mướt mát mồ hôi vì đạp xe.
Gillette giải thích cho toàn đội về việc Triple-X đã gửi cho họ địa chỉ mail thật của Phate và kế hoạch gửi tin nhắn cho Phate.
“Ta sẽ nói gì trong thư?” Nolan hỏi.
“Phate thân mến,” Gillette nói. “Tôi đang rất vui, ước gì anh cũng ở đây, nhân tiện, đây là ảnh một xác chết.”
“Cái gì,” Miller hỏi.
Gillette hỏi Bishop, “Ông có thể cho tôi một bức ảnh hiện trường tội phạm được không? Ảnh một xác chết ấy?”
“Để tôi xem,” viên thám tử đáp.
Gillette ra hiệu về phía tấm bảng trắng. “Tôi sẽ giả là một hacker ở Bulgari từng trao đổi ảnh với hắn, Vlast. Tôi sẽ tải lên cho hắn một tấm ảnh.”
Nolan bật cười và gật đầu. “Và hắn sẽ nhận được một con virus cùng với nó. Anh sẽ tiếp quản máy của hắn.”
“Tôi sẽ cố.”
“Tại sao cậu cần gửi ảnh?” Shelton hỏi. Ông ta có vẻ không thoải mái với ý tưởng gửi bằng chứng tội phạm kinh khủng lên Miền xanh thẳm vô định cho tất cả mọi người xem.
“Virus của tôi không thông minh như Trapdoor. Với virus này, Phate phải làm gì đó để kích hoạt nó, nhờ thế tôi mới có thể thâm nhập vào hệ thống của hắn. Hắn sẽ phải mở tấm ảnh đính kèm để con virus hoạt động.”
Bishop gọi cho trụ sở chính. Cảnh sát gửi bản fax một bức ảnh hiện trường của vụ giết người gần đây đến CCU.
Gillette liếc nhìn bức ảnh – một phụ nữ trẻ bị đánh bằng dùi cui đến chết, rồi vội quay đi ngay. Stephen Miller scan tấm ảnh sang dạng file mềm để họ có thể tải lên bằng email. Viên cảnh sát có vẻ miễn dịch với tội ác kinh hoàng trong bức ảnh và thực hiện việc scan ảnh như thường lệ. Anh đưa cho Gillette chiếc đĩa chứa hình ảnh.
Bishop hỏi, “Nếu như Phate thấy email từ Vlast và trả lời lại để hỏi xem đó có đúng là email của anh ta hoặc phản hồi lại thì sao?”
“Tôi đã nghĩ đến chuyện đó. Tôi sẽ gửi một virus khác đến Vlast, nó sẽ chặn mọi email gửi từ Mỹ.”
Gillette vào mạng để lấy bộ dụng cụ được lưu trữ tại phòng thí nghiệm không quân ở Los Alamos. Hắn tải xuống và tự sửa đổi theo ý muốn, các virus và chương trình email nặc danh của mình, không thể tin tưởng Stephen Miller nữa. Sau đó hắn gửi một bản sao của virus Chặn mail đến Vlast, và gửi cho Phate phiên bản Blackdoor-G của chính Gillette. Đây là một loại virus phổ biến cho phép một người dùng từ xa có thể tiếp quản máy tính của người khác, thường là khi họ cùng sử dụng một mạng máy tính – tương tự như hai nhân viên cùng làm trong một công ty. Tuy vậy, phiên bản của Gillette vẫn phát huy tác dụng với hai máy tính bất kỳ, chúng không nhất thiết phải kết nối trong cùng một hệ thống.
“Máy của chúng ta có cài cảnh báo. Nếu Phate mở bức ảnh khiến virus của tôi được kích hoạt thì sẽ có âm báo ở đây. Tôi sẽ xâm nhập vào máy của hắn, rồi chúng ta sẽ cũng xem xét xem có thể tìm được gì để lần ra hắn hoặc Shawn không… hoặc tìm hiểu về nạn nhân tiếp theo.”
Điện thoại reo, Miller bắt máy. Anh nói với Bishop, “Của anh, là Charles Pittman.”
Đang rót cà phê, Bishop nhấn nút loa ngoài trên điện thoại.
“Cảm ơn vì đã gọi lại, cảnh sát Pittman.”
“Không có gì, thám tử.” Giọng nói của anh ta bị bóp méo vì chiếc loa rẻ tiền. “Tôi có thể giúp gì cho ông?”
“Ồ, Charlie này, tôi biết vụ Peter Fowler của anh vẫn để ngỏ. Nhưng lần tới khi chúng tôi đang có vụ điều tra, tôi sẽ phải yêu cầu anh hoặc bất kỳ ai thuộc Cảnh sát Hạt liên hệ trước với tôi để chúng ta có thể hợp tác.”
Im lặng. “Nghĩa là sao?”
“Tôi đang nói đến chiến dịch ở khách sạn Bay View hôm qua đấy.”
“Chuyện gì cơ?” Giọng nói qua chiếc loa lộ vẻ bối rối.
“Lạy chúa,” Bob Shelton nói, đưa cặp mắt băn khoăn sang đồng sự. “Anh ta không biết gì về chuyện đó. Gã mà anh nhìn thấy không phải là Pittman.”
“Anh sỹ quan này,” Bishop hỏi gấp gáp, “Có phải tối hôm kia anh làm quen với tôi ở Sunnyvale?”
“Chúng ta có hiểu nhầm ở đây rồi, thưa ngài. Tôi đang ở Oregon, đi câu cá. Tôi nghỉ phép được một tuần rồi và ba ngày nữa tôi mới về. Tôi chỉ gọi về văn phòng để nhận tin nhắn. Tôi thấy ông nhắn tôi nên gọi lại. Đó là tất cả những gì tôi biết.”
Tony Mott nghiêng đầu về phía chiếc loa. “Ý anh là hôm qua anh không hề đến trụ sở CCU của cảnh sát bang?”
“Uhm, không, thưa ngài. Như tôi đã nói. Oregon. Câu cá.”
Mott nhìn Bishop. “Đấy là gã tự nhận là Pittman ở bên ngoài khách sạn hôm qua. Hắn nói vừa có cuộc họp ở đây. Tôi đã không nghi ngờ gì cả.”
“Không, hắn không vào đây,” Miller nói.
Bishop hỏi Pittman, “Sỹ quan, có báo cáo gì về kỳ nghỉ của anh không?”
“Chắc chắn rồi. Chúng tôi luôn gửi một thông báo.”
“Bằng giấy? Hay là qua email?”
“Hiện giờ chúng tôi dùng email cho tất cả mọi việc,” viên sỹ quan nói một cách dè dặt. “Người ta nghĩ Cảnh sát Hạt không cập nhật như mọi người, nhưng không phải thế.”
Bishop giải thích, “À, ai đó đã và đang sử dụng tên của anh. Với phù hiệu và căn cước giả.”
“Chết tiệt. Tại sao?”
“Có thể là liên quan đến một vụ điều tra giết người mà chúng tôi đang theo đuổi.”
“Tôi nên làm gì?”
“Gọi cho chỉ huy của anh và yêu cầu báo cáo về dữ liệu máy tính. Nhưng mặt khác, chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu anh tạm thời giữ kín chuyện này. Sẽ rất hữu ích nếu tên vô lại đó không hay chúng tôi đã biết chuyện. Đừng gửi bất cứ thứ gì bằng email. Chỉ sử dụng điện thoại thôi.”
“Chắc chắn rồi. Tôi sẽ gọi về trụ sở ngay bây giờ.”
Bishop xin lỗi Pittman vì đã trách nhầm anh và gác máy. Ông liếc nhìn cả đội. “Lại là social engineering.” Ông nói với Mott, “Hãy mô tả hắn, gã mà anh nhìn thấy ấy.”
“Gầy, có ria mép. Mặc một chiếc áo mưa tối màu.”
“Y như gã chúng tôi nhìn thấy ở Sunnyvale. Lúc đó hắn đang làm gì?”
“Có vẻ hắn đang rời văn phòng nhưng tôi không thực sự thấy hắn bước ra khỏi cửa. Có lẽ hắn đang rình mò xung quanh.”
Gillette nói, “Là Shawn. Chắc chắn là thế.”
Bishop đồng tình. Ông nói với Mott, “Tôi và anh cùng phác thảo hắn.” Ông quay sang Miller, “Các anh có bộ Identikit ở đây không?”
Đó là một chiếc cặp ca táp đựng những tấm nhựa trong suốt với hình ảnh các kiểu nét khác nhau trên khuôn mặt, có thể kết hợp để nhân chứng dựng lại hình ảnh kẻ tình nghi – về cơ bản nó là một họa sỹ cảnh sát gói gọn trong chiếc hộp.
Nhưng Linda Sanchez lắc đầu. “Chúng tôi không hay dùng nhận dạng khuôn mặt.”
Bishop nói, “Tôi có một bộ trong xe. Tôi sẽ quay lại ngay.”
~oOo~
Trong văn phòng, tại phòng ăn của mình, Phate đang gõ phím một cách tự mãn. Một lá cờ hiện lên màn hình, cho biết hắn vừa nhận được một email gửi vào địa chỉ cá nhân của hắn, Deathknell.
Hắn để ý thấy nó được gửi bởi Vlast, gã bạn người Bulgari.
Có cả file đính kèm email. Thời gian trước họ thường hay trao đổi những bức ảnh giết chóc, nhưng cũng đã lâu rồi. Hắn băn khoăn liệu đó có thật sự là thư Vlast gửi.
Phate rất tò mò muốn biết gã kia gửi gì cho mình nhưng hắn phải chờ cho đến khi tìm hiểu rõ đã. Còn hiện tại, hắn đang rất phấn khích với chuyến đi săn mới nhất cùng Trapdoor. Sau một tiếng phá mã mật khẩu tính theo thời gian của siêu máy tính, cuối cùng Phate đã nắm quyền truy cập gốc một hệ thống máy tính không xa nhà hắn ở Los Altos là mấy. Cũng khá mất thời gian để xâm nhập vì một khi kẻ nào đó có toàn quyền kiểm soát hệ thống đặc biệt này, hắn có thể gây hại khủng khiếp đến rất nhiều, rất nhiều người.
Hắn rê chuột qua menu.
Kế toán
Trung tâm Y tế Standford
Packard Palo AI to, Califomia
MAIN MENU
1. Quản trị
2. Nhân sự
3. Tiếp nhận bệnh nhân
4. Hồ sơ bệnh án
5. Các phòng ban theo chuyên môn
6. CMS
7. Quản lý cơ sở vật chất
8. Trung tâm Phục hồi chức năng Tyler-Kresge
9. Dịch vụ Cấp cứu
10. Hồi sức tích cực
Hắn dành thời gian xem xét toàn bộ và cuối cùng chọn số 6. Một bảng menu mới xuất hiện.
Dịch vụ y tế vi tính
1. Lịch Phẫu thuật
2. Kế hoạch quản lý và liều lượng thuốc
3. Cấp Oxygen
4. Lịch hóa trị/xạ trị ung thư
5. Kế hoạch và lịch ăn của bệnh nhân
Hắn gõ 2 và nhấn ENTER
~oOo~
Trong khu để xe của CCU, Bishop đang đi lấy bộ Identikit. Ông cảm nhận có một mối đe dọa đang đến gần, trước khi thực sự nhìn thấy trực diện gã đàn ông đó.
Bishop biết rằng kẻ xâm nhập đang ẩn mình trong màn sương mờ của buổi sớm cách đó năm mươi feet rất nguy hiểm, như cái cách bạn nhận ra có kẻ đang mang vũ khí bằng cách quan sát hắn bước xuống xe. Cách bạn nhận biết mối đe dọa đang rình rập đằng sau cánh cửa dẫn ra ngõ hẻm, hay ở ghế trước một chiếc xe đang đỗ.
Bishop chỉ ngập ngừng trong một tíc tắc. Rồi ông bước tiếp như thể không có gì đáng ngờ. Không nhìn rõ mặt kẻ xâm nhập, nhưng ông biết đó chắc chắn là Pitttman – À, Shawn thì đúng hơn. Hôm qua hắn đang rình mò nơi này thì bị Tony Mott bắt gặp và hôm nay hắn lại tiếp tục rình mò.
Có điều, viên thám tử cảm thấy rằng có vẻ hôm nay Shawn đến đây không chỉ để theo dõi, có lẽ hắn đang săn mồi.
Và Frank Bishop – một cựu chiến binh dưới những chiến hào, phán đoán rằng nếu gã này ở đây thì hẳn hắn biết loại xe mà Bishop lái. Hắn sẽ ra tay khi Bishop đang ra xe, và hẳn là hắn đã kiểm tra góc bắn, vùng bắn cũng như nhìn ngó cảnh giới xung quanh.
Vì vậy, viên thám tử vẫn tiếp tục bước ra xe, tay vỗ nhẹ túi như thể đang tìm thuốc lá, dù ông đã bỏ thuốc nhiều năm và đăm đăm nhìn vào màn mưa với khuôn mặt tư lự, cố làm ra vẻ đang chú ý đến thời tiết.
Không gì khiến những tên tội phạm bấn loạn và sẵn sàng chạy trốn hoặc tấn công, bằng sự khó đoán và chuyển động bất ngờ của cảnh sát
Ông biết mình có thể chạy thật nhanh vào trong CCU đế đảm bảo an toàn. Nhưng nếu làm thế Shawn sẽ biến mất và có thể họ sẽ không bao giờ có được cơ hội như thế này nữa. Không, Bishop không đời nào bỏ lỡ cơ hội tóm được cộng sự của kẻ giết người, giống như ông không bao giờ lờ đi những giọt nước mắt của cậu con trai bé bỏng vậy.
Tiếp tục bước đi, tiếp tục bước đi.
Tất cả đều kết thúc bằng việc này…
Một bóng đen chuyển động phía trước, có vẻ là Shawn, kẻ đang trốn bên cạnh một chiếc winnebago to lớn, thò đầu ra để ước đoán vị trí của Bishop, rồi lại né về đằng sau. Viên thám tử vẫn tiếp tục tản bộ trên đường, vờ như không nhìn thấy gì.
Khi đã đến gần chiếc Winnebago, ông né về bên phải, lôi khẩu súng quen thuộc ra khỏi bao và lăn nhanh một vòng quanh góc chiếc xe. Ông giơ súng lên.
Nhưng rồi ông nhanh chóng dừng lại.
Shawn đã chuồn mất. Trong vài giây, ông vòng ra sau chiếc xe, tên cộng sự của Phate đã biến mất.
Ở phía bên phải ông, đầu kia của bãi để xe, có tiếng cửa xe đóng sầm lại. Bishop xoay nhanh về phía có tiếng động, cúi người và giơ vũ khí lên. Nhưng ông nhận ra âm thanh đó đến từ một chiếc xe chuyển hàng. Một người đàn ông da đen cao to đang chuyển những cái hộp từ trên xe vào nhà xưởng gần đó.
Ồ, Shawn có thể đi đâu được nhỉ?
Chỉ trong khoảnh khắc, ông đã có câu trả lời. Khi cánh cửa xe bật mở phía sau ông, và trước khi ông kịp quay lại, Bishop cảm nhận một nòng súng ghì chặt vào phía sau đầu.
Viên thám tử thoáng thấy khuông mặt có ria mép của gã đàn ông gầy gò giống Shawn kề bên cạnh và tay hắn vươn ra như một con rắn, tước vũ khí khỏi tay Bishop.
Bishop nghĩ đến Brandon, rồi Jennie.
Ông thở dài.
Tất cả đều kết thúc bằng việc này…
Frank Bishop nhắm mắt lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!