Sát Nhân Mạng - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Sát Nhân Mạng


Chương 34


Phate bước ngay vào giữa khoang làm việc trống không, chiếc cờ lê vẫn giơ phía trên đầu.

“Không!” Hắn thì thầm.

Tiếng gõ bàn phím không hề phát ra từ những ngón tay của Wyatt Gillette. Âm thanh đó phát ra từ chiếc loa nối với máy tính. Khoang làm việc trống rỗng.

Nhưng ngay khi hắn thả chiếc cờ lê ra và vừa định rút khẩu súng ra khỏi lớp áo ngoài, Gillette bước ra từ một khoang ngay bên canh và dí khẩu súng hắn vừa lấy được từ tay đặc vụ Backle đáng thương vào cổ Phate. Hắn tước khẩu súng khỏi tay tên giết người.

“Đứng im, Jon,” Gillette nói với hắn và lục soát túi của hắn. Hắn lôi ra một chiếc đĩa nén, một chiếc đầu đĩa xách tay và tai nghe, một chùm chìa khóa và một cái ví. Thứ cuối cùng hắn tìm thấy là một con dao. Hắn đặt mọi thứ lên bàn.

“Giỏi đấy,” Phate nói, hất đầu về phía chiếc máy tính. Gillette gõ một phím và âm thanh ngưng bặt.

“Mày ghi âm tiếng đánh máy vào một file .wav. để tao tưởng mày đang ngồi đây.”

“Phải.”

Phate lắc đầu cười cay đắng.

Gillette bước lùi lại và hai phù thủy máy tính thăm dò lẫn nhau. Đây là lần gặp gỡ mặt đối mặt đầu tiên của cả hai. Họ đã từng cùng nhau chia sẻ hàng trăm bí mật và kế hoạch, cùng hàng triệu từ khóa, nhưng những lần giao tiếp đó chưa bao giờ là trực tiếp, tất cả đều dưới sự hiện thân kì diệu của những hạt electron chạy trong lõi dây đồng hay dây cáp quang.

Phate, như Gillette quan sát, có vẻ gọn gàng và khỏe mạnh so với một hacker thông thường. Hắn có làn da hơi rám nắng nhưng Gillette biết rằng màu da này là nhờ một loại mỹ phẩm nào đó, trên thế giới chẳng có hacker nào chịu bỏ thời gian bên máy tính để đến bãi biển, dù chỉ mười phút. Gương mặt của gã có vẻ vui thích nhưng đôi mắt lại lạnh lùng như những mảnh đá.

“Bộ đồ đẹp đấy,” Gillette nói, hất đầu về phía bộ đồng phục Pac Bell. Hắn nhặt chiếc đĩa nén mà Phate đã mang theo lên và nhướng một bên lông mày.

“Phiên bản Trốn tìm của tao,” Phate giải thích. Đây là một virus rất mạnh có thể càn quét mọi chiếc máy ở CCU và mã hóa các file dữ liệu cùng hệ thống điều hành. Vấn đề duy nhất là không có chìa khóa để giải mã chúng.

Hắn hỏi Gillette, “Sao mày biết là tao sẽ tới?”

“Tao đã đoán là mày thực sự định giết ai đó ở bệnh viện, cho đến khi mày bắt đầu lo lắng rằng tao đột nhập vào máy của mày và có thể đã nhìn thấy một vài ghi chép. Thế nên mày đã đổi kế hoạch. Mày dắt mũi những người khác rời khỏi đây để tìm đến tao.”

“Cũng khá chuẩn đây.”

“Mày đảm bảo tao sẽ ở lại bằng cách gửi cho chúng tao email bị mã hóa đó – giả vờ là thư gửi từ Triple-X. Chính nó gợi ý cho tao rằng mày đang đến đây. Anh ta sẽ không gửi mail cho chúng tao, anh ấy sẽ gọi điện. Với Trapdoor ở khắp nơi, Triple-X luôn ám ảnh rằng mày sẽ phát hiện ra anh ta đang giúp đỡ chúng tao.”

“À, thế nào thì cuối cùng tao cũng phát hiện ra thôi, đúng không nhỉ?” Phate lúc này mới lên tiếng, “Nó chết rồi, mày biết đấy. Triple-X.”

“Cái gì?”

“Tao có dừng chân một chút trên đường đến đây.” Hất đầu về phía con dao. “Là máu của hắn trên đó đấy. Tên hắn là Peter C. Grodsky. Sống một mình ở Sunnyvale. Làm lập trình viên của một văn phòng tín dụng vào ban ngày, hack vào ban đêm. Hắn chết ngay bên cạnh máy tính của mình. Cũng đáng đấy chứ.”

“Làm sao mà mày tìm ra được?”

“Rằng chúng mày đang trao đổi thông tin về tao?” Phate nhạo báng. “Mày nghĩ là có sự thật nào trên thế giới này mà tao không thể tìm ra nếu tao muốn sao?”

“Đổ khốn kiếp.” Gillette ấn mạnh khẩu súng và chờ đợi sự rúm ró sợ hãi của Phate. Nhưng không hề. Hắn chỉ đơn giản quay lại, bình thản, nhìn thẳng vào mắt Gillette và nói tiếp, “Dù sao, Triple-X vẫn phải chết. Hắn là nhân vật phản bội.”

“Là cái gì?”

“Trong trò chơi của chúng ta. Trò chơi chiến thuật của chúng ta. Triple-X là kẻ phản bội. Tất cả chúng đều phải chết – như Judas, hay Boromir trong Chúa tể những chiếc nhẫn. Nhân vật của mày cũng rất rõ ràng. Mày biết là gì mà?”

Những nhân vật… Gillette nhớ lại tin nhắn gửi kèm bức ảnh xác chết của Lara Gibson. Cả thế giới này chỉ là một trò chơi MUD, và con người sống trong đó chỉ là những nhân vật.

“Mày nói đi.”

“Mày là một anh hùng bị khiếm khuyết, khiếm khuyết đó thường khiến các anh hùng vướng phải rắc rối. Ồ, kết cục là mày sẽ làm điều gì đó anh hùng, cứu được vài mạng người, khán giả sẽ khóc thương mày. Nhưng mày sẽ không bao giờ đạt được mức cuối cùng của cuộc chơi.”

“Vậy khiếm khuyết của tao là gì?”

“Mày không biết à? Sự tò mò của mày.”

Rồi Gillette hỏi, “Vậy mày là nhân vật nào?”

“Tao là đối thủ của mày, giỏi và mạnh hơn mày, tao không bị hạn chế bởi quan điểm đạo đức. Nhưng những thế lực lương thiện lại chống lại tao. Điều đó khiến tao phải trở thành một tên khốn nếu muốn chiến thắng… Xem nào, còn ai nữa nhỉ? Andy Anderson à? Hắn là một kẻ khôn ngoan, tuy đã chết nhưng linh hồn vẫn tồn tại. Obi-Wan Kenobi. Frank Bishop là tên lính…”

Gillette thầm nghĩ: “Trời ơi, lẽ ra chúng ta nên cử cảnh sát bảo vệ Triple-X. Lẽ ra chúng ta đã có thể làm điều gì đó.”

Lại lấy vẻ mặt vui nhộn, Phate nhìn xuống khẩu súng trong tay Gillette. “Chúng cho mày dùng súng à?”

“Tao mượn nó đấy,” Gillette giải thích. “Từ một gã ở lại để trông chừng tao.”

“Và hắn ta, thế nào nhỉ, bị hạ gục rồi? Bị trói và bịt miệng?”

“Đại loại thế.”

Phate gật gù. “Và hắn không nhìn thấy mày làm thế nên mày sẽ nói với chúng là tao làm?”

“Chuẩn đấy.”

Một nụ cười cay đắng. “Tao quên mất mày là một tay chiến thuật MUD rất siêu. Trong Knights of Access, mày là một kẻ lặng lẽ, là gã nhà thơ. Thế nhưng, mẹ kiếp, mày chơi rất giỏi đấy.”

Gillette lôi từ trong túi ra chiếc còng tay. Hắn đã lấy nó khỏi thắt lưng của Eaekle sau khi hạ tay đặc vụ trong phòng cà phê. Hắn cảm thấy ít tội lỗi hơn nhiều so với hắn tưởng lúc đầu. Hắn thảy chiếc còng về phía Phate và bước lùi lại. “Tự còng vào.”

Tay hacker nhặt lên nhưng không còng vào cổ tay của mình. Hắn chỉ đơn giản nhìn chằm chăm hồi lâu vào Gillette. Rồi hắn nói, “Cho tao hỏi mày một câu – tại sao mày lại bước sang phe kia?”

“Cái còng tay,” Gillette lẩm bẩm, ra hiệu về phía nó. “Còng tay vào.”

Nhưng với đôi mắt khẩn nài, Phate say mê nói, “Thôi nào, Mày là một hacker. Mày sinh ra là để sống trong Miền xanh thẳm vô định. Mày đang làm gì thế, sao lại làm việc cho chúng chứ?”

“Tao làm cho họ vì tao thực sự là một hacker,” Gillette phản bác. “Mày thì không. Mày chỉ là kẻ thất bại khốn kiếp, chẳng may lại biết dùng máy móc để giết người. Đó không phải là mục đích của hacking.”

“Quyền truy cập là mục đích của hacking. Thâm nhập càng sâu càng tốt vào hệ thống của một kẻ nào đó.”

“Nhưng mày lại không dừng lại ở ổ C của họ, Jon. Mày vẫn tiếp tục dấn sâu hơn, vào thân xác của họ.” Hắn giận dữ khoát tay về phía tấm bảng, nơi gắn tấm ảnh chụp Lara Gibson và Willem Boeth. “Mày đang giết người đấy. Họ không phải là những nhân vật, không phải là các dung lượng hình ảnh. Họ là con người.”

“Thì sao? Tao không thấy có chút khác biệt gì giữa mã phần mềm và một con người cả. Đều được tạo ra vì một mục đích, con người thì sẽ chết đi, còn mã thì sẽ được thay thế bằng một phiên bản mã mới. Bên trong hay bên ngoài một cỗ máy, bên trong cơ thể con người hay bên ngoài, tế bào hay hạt electron, chẳng có gì khác biệt cả.”

“Tất nhiên là có sự khác biệt đây, Jon.”

“Vậy à?” Hắn hỏi, rõ ràng là cảm thấy lúng túng trước câu nói của Gillette. “Hãy nghĩ đi. Sự sống bắt đầu như thế nào? Sét đánh vào khối hỗn hợp sơ khai của carbon, hydro, oxy, photphat và sulfat. Mọi sinh vật sống đều được tạo nên từ những nguyên tố này, mọi sinh vật sống hoạt động nhờ vào những xung điện. Mọi vật đều được hình thành từ những nguyên tố này, dù dạng này hay dạng khác, mày cùng có thể tìm thấy chúng trong một chiếc máy tính. Thứ cũng hoạt động nhờ những xung điện.”

“Hãy giữ mớ triết lý trên trời ấy cho bọn nhóc ranh trong những phòng chat, Jon. Máy móc là thứ đồ chơi tuyệt vời, nó đã thay đổi thế giới này. Nhưng nó không sống. Nó không biết tư duy.”

“Từ bao giờ tư duy đã thành một điều kiện tiên quyết cho sự sống thế?” Phate bật cười. “Một nửa con người trên trái đất là lũ ngu ngốc, Wyatt. Những con chó và cá heo được huấn luyện còn tư duy giới hạn chín mươi phần trăm lũ người trên trái đất này.”

“Vì Chúa, chuyện gì đã xảy ra với mày vậy? Có phải mày đã lạc lối trong Thế giới ảo đến mức không thể phân biệt nổi?”

Phate trừng mắt giận dữ. “Lạc lối trong Thế giới ảo? Tao chẳng có thế giới nào khác cả! Và đó là lỗi của ai?”

“Ý mày là gì?”

“Jon Patrick Holloway đã từng có một cuộc sống thật trong thế giới thực. Hắn sống ở Cambridge, làm việc ở Harvard, có bạn bè, đi ăn tối, cũng hẹn hò. Hắn đã từng có thật như cuộc đời khốn kiếp của bất cứ ai khác. Và, mày biết không? Hắn từng thích nó! Hắn sẽ gặp một ai đó và cũng sẽ có một gia đình!” Giọng hắn như vỡ òa. “Nhưng rồi chuyện gì xảy ra? Mày đã bán đứng hắn và hủy hoại hắn. Và nơi duy nhất còn lại dành cho hắn là Thế giới ảo.”

“Không,” Gillette nói, giọng bình thản. “Con người thực của mày bị nhập vào các mạng, đánh cắp mã và phần cứng, phá hoại cuộc sống của Jon Holloway hoàn toàn chỉ là giả tạo.”

“Nhưng nó vẫn là một cái gì đó! Đó là lần tao suýt có một cuộc đời thật sự!” Phate nuốt khan và trong giây phút ấy, Gillette băn khoăn có phải hắn sắp sửa bật khóc. Nhưng tên giết người nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của mình, rồi hắn mỉm cười, liếc xung quanh căn phòng. Hắn để ý thấy hai bàn phím bị hỏng đặt ở góc phòng. “Mày mới chỉ phá được hai thôi à?” Hắn bật cười.

Chính Gillette cũng không thể nhịn cười. “Tao mới đến đây vài ngày. Cho tao thêm thời gian đã.”

“Tao nhớ mày từng nói mày không bao giờ học nổi cách gõ nhẹ nhàng.”

“Có một lần khi tao đang hack, cũng phải cách đây năm năm, thì tao làm gãy ngón út. Tao thậm chí không hề biết. Tao vẫn tiếp tục gõ phím thêm mấy tiếng nữa. Đến khi tao nhìn mấy bàn tay bắt đầu chuyển màu đen.”

“Kỉ lục của mày là gì?” Phate hỏi.

Gillette nhớ lại. “Một lần tao đã gõ trong ba mươi chín tiếng liên tục.”

“Còn tao là ba mươi bảy,” Phate đáp. “Lẽ ra còn lâu hơn nhưng tao ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy, tao không thể động đậy nổi bàn tay trong hai tiếng… Ôi, chúng ta đã làm được khối việc ra trò đây chứ, đúng không?”

Gillette nói, “Có nhớ lão đó – lão tướng không quân ấy? Chúng ta nhìn thấy lão ta trên CNN. Lão ta nói là trang web tuyển quân của bọn họ còn kín kẽ hơn Fort Knox và không một tên hacker nào có thể hack nó.”

“Và chúng ta đột nhập được vào máy VAX của họ, trong bao lâu nhỉ, khoảng mười phút?”

Hai tay hacker trẻ đã đăng quảng cáo của hãng Kimberly-Clark lên trang đó, tất cả những bức ảnh hào hùng về máy bay chiến đấu và ném bom được thay thế bằng những shot hình sản phẩm băng vệ sinh Kotex.

“Lần đó thật hay ho,” Phate nói.

“Thế còn lần chúng ta đổi đường dây chính của Văn phòng báo chí Nhà Trắng thành điện thoại trả trước?” Gillette trầm ngâm.

Cả hai im lặng. Cuối cùng Phate lên tiếng, “Ôi, mày đã từng giỏi hơn tao, mày chỉ trật đường ray thôi. Mày đà lấy cô nàng Hy Lạp đó. Tên cô ta là gì nhỉ? Ellie Papandolos đúng không nhỉ? Hắn săm soi Gillette khi nhắc đến tên cô. “Mày đã ly hôn, nhưng mày vẫn còn yêu cô ta, đúng không? Tao có thể thấy rõ điều ấy.”

Gillette im lặng

Phate nói tiếp, “Mày là một hacker. Mày không liên quan gì đến đàn bà cả, Khi những chiếc máy tính là cuộc đời của mày thì cần gì tình nhân. Chúng sẽ chỉ lầm mày tụt hậu.”

Gillette chất vấn, “Vậy Shawn thì sao?”

Phate im lìm nét mặt. “Chuyện đó thì khác. Shawn hiểu rõ tao là ai. Không có nhiều người như thế!”

“Hắn là ai?”

“Không phải chuyện của mày.” Phate nói với vẻ đe dọa, rồi ngay sau đó, hắn mỉm cười. “Thôi nào Wyatt chúng ta hãy hợp tác. Tao biết mày cũng muốn tìm hiểu Trapdoor mà. Mày không chịu mất cái gì để biết nó hoạt động thế nào à?”

“Tao thừa biết nó hoạt động như thế nào. Mày dùng một phần mềm săn tìm gói dữ liệu để làm chệch hướng các tin nhắn. Rồi lại dùng thuật giấu thư để cài một demon vào gói đó. Demon này tự kích hoạt ngay khi nó vào trong máy mục tiêu và cài đặt lại giao thức truyền thống của máy. Nó được giấu trong một chương trình trò chơi và sẽ tự hủy nếu ai đó tìm kiếm nó.”

Phate bật cười. “Nhưng thế thì giống như nói kiểu, ồ, anh chàng kia vỗ cánh tay và bay lên. Làm sao tao làm được thế? Đó là thứ mà mày không biết. Là thứ mà không một ai biết. Chẳng nhẽ mày không băn khoăn mã nguồn của nó trông như thế nào à? Hay mày không thèm xem mã đó, ngài tò mò? Nó giống như được nhìn thấy Chúa trời vậy, Wyatt. Mày biết là mày muốn mà.”

Trong một khoảnh khắc, những dòng phần mềm lập trình chạy lướt qua trong đầu Gillette – những dòng mà tự hắn sẽ viết ra để nhân bản Trapdoor. Nhưng khi đến một điểm nhất định, hình ảnh màn hình trong đầu hắn trở lên trống rỗng. Hắn không thể thấy gì nữa và hắn cảm nhận được cơn thèm khát tò mò tệ hại đang xâm chiếm hắn. Phải rồi, hắn thực sự muốn xem mã nguồn. Rất… rất muốn.

Nhưng rồi hắn nói, “Còng tay vào.”

Phate liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường. “Còn nhớ tao từng nói gì về sự trả thù khi chúng ta còn hack cùng nhau không?”

“Sự trả thù của hacker là sự trả thù kiên nhẫn. Thì sao?”

“Tao chỉ muốn gửi gắm lại ý tưởng đó. Ồ, còn điều này nữa… Mày đã từng đọc Mark Twain chưa?”

Gillette cau mày và không trả lời.

Phate nói tiếp, “Gã người Mỹ ở Connecticut trong Phiên tòa Vua Arthur. Chưa sao? À, cuốn sách đó viết về một người đàn ông sống trong những năm đầu thế kỷ 18, du hành ngược thời gian về nước Anh thời trung cổ. Có một màn cực đỉnh diễn ra khi giữa hồi gay cấn, các hiệp sỹ đã giết chết nhân vật chính hoặc ai đó, hay đại loại thế.”

“Jon, đeo còng vào tay.” Gillette giơ khẩu súng lên.

“Những gì xảy ra… mới hay. Chỗ ly kỳ là hắn có mang theo một quyển niên giám và khi tra ngày tháng năm, hắn thấy thời điểm xảy ra nhật thực. Nên hắn nói với các hiệp sỹ rằng nếu họ không giết hắn, hắn sẽ biến ngày thành đêm. Và tất nhiên là họ không tin hắn nhưng nhật thực đã xảy ra, khiến mọi người hoảng sợ và nhân vật chính đã thoát chết.”

“Thì sao?”

“Tao đã sợ rằng mình có thể vướng phải tình huống gay cấn nào đó ở đây.”

“Thế mày làm gì?”

Phate không nói gì. Nhưng chỉ vài giây sau, khi đồng hồ điểm chính xác mười hai giờ ba mươi, ẩn ý của hắn bỗng trở nên rõ ràng, con virus mà Phate chắc hẳn đã tải lên máy chủ của công ty điện lực chợt ngắt toàn bộ hệ thống điện ở văn phòng CCU.

Căn phòng chìm trong bóng tối.

Gillette nhảy lùi lại, giơ khẩu súng của Backle lên và bắn hú họa vào mục tiêu trong bóng tối. Quả đấm mạnh mẽ của Phate giáng xuống cổ Gillette và làm hắn choáng váng. Rồi hắn dùng vai xô mạnh Gillette vào tường, khiến hắn ngã xuống sàn nhà.

Hắn nghe thấy tiếng Phate vơ lấy chùm chìa khóa và những thứ khác trên bàn. Gillette với tay lên, cố gắng giữ lại chiếc ví. Nhưng Phate đã nhanh tay hơn, và tất cả những gì Gillette giữ được là chiếc máy nghe CD. Hắn cảm thấy một cơn đau choáng váng nữa khi chiếc cờ lê giáng vào cẳng chân. Gillette khuỵu xuống, giơ khẩu súng của Backle về hướng mà hắn nghĩ là Phate và kéo cò súng.

Nhưng chẳng có gì xảy xa hết. Hiển nhiên là nó đã bị khóa chốt an toàn. Ngay khi hắn định mở chốt, một bàn chân đạp thẳng vào cằm hắn. Khẩu súng văng khỏi tay và hắn lại ngã xuống sàn nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN