Sát Nhân Mạng
Chương 38
Mott và Backle rút súng và nhìn về phía cửa. Sanchez quỳ thụp xuống, lục lọi vũ khí trong túi của mình, Nolan núp dưới một cái bàn.
Frank Bishop, trườn người trên sàn nhà, lùi dần từ cửa trước xuống lối hành lang ngắn dẫn vào phòng máy chủ.
Sanchez gọi, “Anh có trúng đạn không, sếp?”
“Tôi không sao!” Viên thám tử nấp sau bức tường, đứng nhấp nhổm. Ông rút súng ra và nói, “Hắn đang ở bên ngoài là Phate! Tôi đang đứng ở hành lang. Hắn bắn vài phát vào tôi. Hắn vẫn còn ở đó!”
Backle chạy qua ông, gọi vào điện đài để cảnh báo đồng sự về tên tội phạm. Anh ta nép mình sau cửa, chăm chú nhìn lỗ đạn trên tường và những mảnh kính vỡ. Tay cầm khẩu súng bự chảng, Tony Mott chạy đến chỗ tay đặc vụ.
“Hắn ở đâu?” Backle hỏi, nhìn thật nhanh ra bên ngoài, rồi lại núp vào chỗ trốn.
“Đằng sau chiếc xe tải màu trắng kia kìa,” viên thám tử nói to. “Ở phía bên trái ấy. Chắc chắn hắn quay lại để giết Gillette. Hai người chạy sang phía bên phải, khóa hắn lại. Tôi sẽ tấn công từ sau lưng. Cúi thấp xuống. Hắn bắn cừ lắm đấy.”
Tay đặc vụ và chàng cảnh sát trẻ nhìn nhau rồi gật đầu. Cả hai cùng lao thật nhanh qua cửa trước.
Bishop nhìn họ rồi đứng dậy và tra súng vào bao. Ông sơ vin lại áo, lôi chùm chìa khóa ra và tháo còng tay cho Gillette. Ông thả chiếc còng vào túi áo.
“Anh đang làm gì vậy, sếp?” Sanchez hỏi, ngồi nhổm dậy khỏi sàn nhà.
Patricia Nolan bật cười, chừng như đã đoán ra chuyện vừa xảy ra. “Một vụ vượt ngục, đúng không?”
“Phải.”
“Nhưng còn những phát đạn?” Sanchez hỏi.
“Là tôi đấy.”
“Anh à?” Gillette hỏi, ngạc nhiên. .
“Tôi bước ra ngoài rồi bắn vài phát vào cửa trước” Ông cười hớn hở. “Cái thứ social engineering này – tôi nghĩ mình bắt đầu thành thạo chiêu này rồi đây.” Rồi viên thám tử hất đầu về phía chiếc máy tính của Phate và nói với Gillette, “Này, đừng có đứng mãi thế. Cầm lấy máy của hắn và chuồn khỏi đây thôi.”
Gillette xoa cổ tay. “Ông có chắc muốn làm việc này không?”
Bishop trả lời, “Điều tôi chắc chắn nhất là Phate và Miller có thể đang ở khu học xá trường Bắc California. Và tôi sẽ không để bất cứ ai phải chết nữa. Vậy nên hãy đi thôi.”
Tay hacker tóm lấy chiếc máy và dợm bước theo viên thám tử.
“Khoan đã,” Patrieia gọi, “Tôi đậu xe ở phía sau. Chúng ta có thể đi xe của tôi.”
Bishop ngần ngừ.
Cô nói tiếp, “Chúng ta sẽ đến khách sạn chỗ tôi. Tôi có thể giúp anh xử lý máy của hắn.”
Viên thám tử gật đầu. Ông định nói gì đó với Linda Sanchez nhưng cô ra hiệu cho ông im lặng. “Tất cả những gì tôi biết là tôi quay lại và nhìn thấy Wyatt đã chạy trốn rồi ông đuổi theo cậu ta, và tôi cũng chỉ biết là cậu ta đến Napa, với ông đuổi theo sát nút. Chúc ông bắt được cậu ta, sếp. Uống giùm tôi một cốc rượu nữa. Chúc may mắn.”
~oOo~
Nhưng có vẻ như hành động anh hùng của Bishop cũng không giúp được gì.
Trong phòng khách sạn của Patricia Nolan – căn hộ đẹp đẽ nhất mà Gillette từng thấy, tay hacker nhanh chóng giải mã được dữ liệu trong máy tính của Phate. Tuy nhiên, hóa ra đây không phải là chiếc máy lúc trước Gillette đã đột nhập vào. Nó không hẳn là một máy nóng nhưng chỉ chứa hệ điều hành, Trapdoor và một vài file những bài báo mà Shawn đã gửi cho Phate. Phần nhiều là về Seatle, nơi có thể là điểm đến tiếp theo trong trò chơi của Phate. Nhưng giờ hắn đã biết họ đang giữ máy của hắn, nên tất nhiên, hắn sẽ tìm đến nơi khác.
Không có gì liên quan đến đại học bắc California hay bất kỳ ai có khả năng trở thành nạn nhân.
Bishop thả mình vào một chiếc ghế bành bọc nhung, hai tay đan vào nhau, nhìn đăm đăm xuống sàn nhà, chán nản. “Không có gì cả.”
“Đế tôi thử xem?” Nolan hỏi. Cô ngồi xuống bên cạnh Gillette rồi kéo chuột vào danh mục. “Có thể hắn đã xóa một vài file. Anh đã thử khôi phục bằng phần mềm Restore8 chưa?”
“Không, tôi chưa,” Gillette nói. “Tôi đoán hắn đã hủy hết mọi thứ rồi.”
“Có lẽ hắn không để tâm,” cô nói. “Hắn khá tự tin rằng không ai vào được máy của hắn. Vả nếu có thì cái bẫy mã hóa sẽ ngăn chặn họ.”
Cô chạy chương trình Restore8, sau một tích tắc, những dữ liệu mà Phate đã xóa trong vài tuần hiện lên trên màn hình. Cô đọc lướt qua toàn bộ. “Không có gì về ngôi trường đó. Chả có bất kỳ điều gì về những vụ tấn công. Tôi chỉ thấy những đơn vị bit của các biên lai bán linh kiện máy tính của hắn. Phần lớn dữ liệu đã bị sai hỏng. Nhưng thứ này có thể giúp ích đây.”
Bishop và Gillette đọc màn hình.
Tay hacker nói, “Nhưng nó cũng không giúp ích gì cho chúng ta. Đó là một công ty đã mua vài linh kiện của hắn. Chúng ta cần địa chỉ của Phate, nơi từ đó những linh kiện được chuyển đi .
Gillette tiếp tục công việc của Nolan và rà lại toàn bộ số file được khôi phục. Chúng chỉ là đống rác số học. “Chẳng có gì.”
Nhưng Bishop lắc đầu. “Chờ một chút.” Ông chỉ vào màn hình. “Kéo lên.”
Gillette kéo chuột trở lại đoạn văn bản biên lai.
Bishop vỗ vào màn hình và nói, “Công ty này – San Jose Computer Products, chắc hẳn họ có lưu lại danh sách người bán linh kiện và nơi hàng được giao đi.”
“Trừ khi họ biết chúng là đồ ăn cắp,” Patricia Nolan nói. “Và họ sẽ phủ định việc biết bất cứ điều gì về Phate.”
Gillette nói, “Tôi cá là một khi đã biết Phate là kẻ giết người họ sẽ hợp tác hơn một chút đấy.”
“Hoặc bớt hợp tác hơn,” Nolan nghi ngờ nói.
Bishop nói thêm, “Nhận hàng ăn cắp là một tội danh. Tránh được San Quentin (Nhà tù Bang California) là lý do khá hay để hợp tác đấy.”
Viên thám tử vuốt mái tóc xịt keo, nghiêng người về phía trước và nhấc điện thoại. Ông gọi đến văn phòng CCU, thầm cầu mong một ai đó trong đội – không phải là Backle hoặc nhân viên FBI sẽ nhấc máy. Ông thở phào nhẹ nhõm khi Tony Mott trả lời. Viên thám tử nói, “Tony, là Frank đây. Cậu có nói chuyện được không?… Tình hình ở đó xấu thế nào?… Họ có manh mối gì không?… Không, ý tôi là, manh mối về chúng tôi ấy… Được rồi, tốt lắm. Nghe này, cậu giúp tôi việc này nhé, tìm cụm từ San Jose Computer Products, 2335 Winchester ở San Jose… Không. Tôi sẽ giữ máy.”
Một lát sau, Bishop ngẩng đầu lên. Ông chầm chậm gật đầu. “Được, hiểu rồi. Cảm ơn cậu. Chúng tôi nghĩ rằng Phate đã bán linh kiện cho họ. Chúng tôi sẽ tìm gặp ai đó ở công ty này. Nếu tìm được gì tôi sẽ báo cho cậu. Nghe này, hãy gọi cho hiệu trưởng và trưởng ban an ninh trường Bắc California và nói cho họ biết là kẻ giết người có thể đang trên đường đến. Và huy động thêm lính tới đó.”
Ông gác máy và nói với Nolan và Gillette, “Công ty đó trong sạch. Nó hoạt động khoảng mười lăm năm, chưa từng có bất kỳ rắc rối với ERS, EPA hay thuế vụ bang. Trả đầy đủ tất cả theo giấy phép kinh doanh. Nếu họ từng mua thứ gì từ Phate, có lẽ họ cũng không biết nó là hàng nóng. Hãy đến đó nói chuyện với ông McGonagle này hay ai đó xem.”
Gillette đi cùng viên thám tử. Nolan nói, “Các anh cứ đi đi. Tôi sẽ tìm kiếm thêm trong máy hắn xem có manh mối gì không.”
Dừng bước nơi cửa, Wyatt Gillette liếc lại sau lưng và nhìn thấy cô ngồi xuống bên bàn phím. Cô nở một nụ cười khích lệ nhẹ nhàng. Nhưng với hắn, dường như ánh mắt ấy có chút nuối tiếc và vẻ mặt cô ẩn chứa một hàm nghĩa khác – có lẽ cô hiểu rõ rằng sẽ chẳng có hy vọng nảy sinh chút tình cảm nào giữa họ.
Nhưng rồi, cũng giống một hacker như hắn, nụ cười đó biến mất rất nhanh và Nolan quay lại với màn hình đang sáng và bắt đầu gõ phím thật nhanh. Ngay lập tức, vẻ tập trung cao độ xâm chiếm khuôn mặt, cô thoát khỏi Thế giới thực tại để chìm đắm trong Miền xanh thẳm vô định.
~oOo~
Trò chơi này không còn vui nữa rồi.
Mồ hôi vã ra, hoảng loạn, tuyệt vọng, Phate ngồi thõng xuống bên bàn và lơ đãng nhìn xung quanh – tất cả những vật dụng máy tính quý giá từ thuở sơ khai của hắn. Hắn biết rằng Gillette và cảnh sát đang tiến đến rất gần và không thể nào tiếp tục cuộc chơi ở hạt Santa Clara thịnh vượng này nữa.
Phải thú nhận điều này quả là đau đớn với hắn, vì hắn luôn coi tuần lễ này – Tuần lễ Univac là một phiên bản đặc biệt trong trò chơi của hắn. Nó cũng giống như trò MUD nổi tiếng, những cuộc thập tự chinh, Thung lũng Silicon là vùng đất thần thánh mới và hắn muốn thắng lớn ở mọi ván.
Nhưng cảnh sát và Valleyman đã chứng tỏ rằng chúng giỏi hơn hắn tưởng nhiều.
Vì vậy, không có lựa chọn khác, hiện giờ hắn chưa có nhân dạng mới và phải chuồn đi ngay lập tức. Seatle đáng ra là điểm đến tiếp theo, nhưng có khả năng Gillette đã bẻ khóa thành công Chương trình mã hóa 12 và phát hiện ra chi tiết về trò chơi Seatle và những mục tiêu dự định ở đó.
Có lẽ hắn sẽ thử đến Chicago, cao nguyên Silicon, Hoặc tuyến đường 128, nằm ở phía bắc Boston.
Dù vậy, hắn không thể nào đợi lâu đến thế cho một cuộc chết chóc, do bị ám ảnh bởi ham muốn duy trì cuộc chơi. Nên trước tiên hắn sẽ ghé chân ở khu học xá trường đại học bắc California và để lại một quả bom xăng. Một món quà chia tay. Một tòa nhà trong khu học xá được đặt theo tên người sáng lập Thung lũng Silicon, nhưng như thế sẽ khiến mục tiêu trở nên dễ đoán, hắn đã quyết định rằng những sinh viên sống trong học xá trên con phố này sẽ phải chết. Đó là phố Yeats Hall – tên một nhà thơ, người chắc chắn chẳng dành chút thời gian nào cho máy tính hay những gì liên quan.
Khu học xá này là một khối kiến trúc bằng gỗ kiểu cũ, nên rất dễ bị lửa tấn công, đặc biệt là khi hệ thống chuông báo cháy và vòi phun nước đã bị ngắt bởi máy chủ của trường.
Tuy vậy, vẫn còn một việc cần phải làm. Nếu là kẻ khác, hắn sẽ không thèm bận tâm. Nhưng đối thủ lần này của hắn lại là Wyatt Gillette, vì vậy Phate cần mất thêm thời gian để có cơ hội đặt quả bom rồi chuồn sang bờ đông. Cơn tức giận điên loạn làm hắn muốn vồ ngay lấy một khẩu súng máy và bắn chết hàng tá người để làm quẩn chân lũ cảnh sát. Nhưng tất nhiên, đó không phải là thứ vũ khí gần gũi nhất với tâm hồn hắn, thế nên hắn chỉ đơn giản là ngồi trước máy tính và bắt đầu điềm tĩnh gõ một câu thần chú quen thuộc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!