Sát Nhân Mạng
Chương 41
Không thể nhúc nhích, ngoại trừ đầu và các ngón tay, Wyatt Gillette tỉnh lại và cảm nhận cơn đau lan khắp thể. Hắn không biết mình đã ngất đi bao ỉâu.
Hắn nhìn thấy Bishop vẫn đang nằm trong văn phòng. Máu dường như đã ngừng chảy nhưng hơi thở của ông rất nặng nề. Gillette cũng để ý thấy những món đồ máy tính cổ, thứ mà Phate đang cố gói ghém khi hắn và Bishop đến, vẫn ở nguyên đó. Hắn ngạc nhiên vì chúng bỏ lại tất cả những thứ này, giá trị của chúng phải đến cả triệu đô la.
Giờ thì chúng đã cao chạy xa bay, tất nhiên là vậy. Kho hàng này nằm ngay canh đường Winchester dẫn lên cao tốc 280. Đúng như Bishop và hắn đã tiên đoán, Phate và Shawn chắc chắn đã bỏ lại sau lưng đám tắc đường. Và có thể ngay lúc này, chúng đang ở đại học Bắc California, tìm giết nạn nhân cuối cùng trong lượt chơi này. Chúng…
Nhưng khoan đã, Gillette ngẫm nghĩ trong màn sương mờ mịt của cơn đau. Tại sao mình vẫn còn sống? Chẳng có lý nào chúng lại không giết hắn. Chúng đã…
Tiếng đàn ông gào thét vang lên phía sau hắn, rất gần. Gillette thở dốc vì choáng váng và cố xoay sở để quay đầu lại.
Patricia Nolan đang cúi xuống Phate, kẻ đang quằn quại vì đau đớn. Hắn ngồi dựa vào một cột kim loại gióng lên trần nhà tối tăm. Mái tóc xõa xượi thường ngày của Nolan đã được búi gọn gàng phía sau. Vẻ ngoài của một cô nàng mọt sách nhút nhát đã hoàn toàn biến mất. Cô ta nhìn Phate bằng đôi mắt của một điều tra viên. Hắn ta cũng không hề bị trói hai tay hắn thả lỏng, và Gillette đoán cô ta cũng hạ gục hắn bằng cây roi điện đó. Dù vậy, cô ta đã đổi từ thứ vũ khí công nghệ cao thành chiếc búa mà Phate đã dùng để tấn công Bishop.
Thế thì, cô ta không phải là Shawn. Vậy cô ta là ai?
“Giờ thì hiểu là tôi nghiêm túc rồi đấy,” cô ta nói với tên sát nhân, giơ chiếc búa về phía hắn như thể một giáo sư cầm cây gậy chỉ bảng. “Tôi không ngại làm đau anh đâu.”
Phate gật đầu. Mồ hôi tuôn lã chã trên khuôn mặt hắn.
Cô ta hẳn đã nhìn thấy Gillette nhúc nhắc đầu. Cô liếc nhìn hắn và kết luận rằng hắn không đáng ngại. Cô quay lại với Phate. “Tôi muốn mã nguồn của Trapdoor. Nó ở đâu?”
Hắn gật đầu về phía cái laptop để trên chiếc bàn phía sau cô ta. Nolan liếc nhìn màn hình. Chiếc búa vung lên và giáng xuống vào ngay chân hắn, với một tiếng uỵch nhẹ nhàng nhưng vô cùng đáng sợ. Hắn lại gào lên.
“Anh chẳng đi khắp nơi với một chiếc laptop chứa mã nguồn đâu. Thứ đó là giả, đúng không? Chương trình mang tên Trapdoor trong chiếc máy đó – thực ra nó là cái gì?
Cô ta lại vung búa lên.
“Shredder-4,” hắn hổn hển nói.
Một virus sẽ phá hủy tất cả dữ liệu của bất kỳ máy tính nào tải nó.
“Việc đó không ích gì đâu, Jon.” Cô ta nghiêng người lại gần hắn hơn, chiếc áo thùng thình và chiếc váy len của cô ta giãn rộng
“Giờ thì nghe đây, Tôi biết Bishop đã không gọi cứu viện vì ông đã trốn đi cùng Gillette. Mà kể cả ông ta có gọi, cũng sẽ không có ai đến dây, vì nhờ có anh, các con đường đã trở nên vô dụng. Tôi có tất cả thờ gian trên thế giới này để khiến anh phải nói ra điều tôi muốn. Và, tin tôi đi, tôi là kiểu phụ nữ có thể làm điều đó đấy. Tôi đã quá quen với việc này rồi.”
“Cút xuống địa ngục đi,” hắn hổn hển nói.
Vô cùng bình tĩnh, cô ta nắm chặt cổ tay hắn và chầm chậm kéo hắn ra, đặt bàn tay lên sàn bê tông. Hắn cố gắng kháng cự nhưng không thể. Hắn nhìn các ngón tay xòe rộng của mình, với thứ dụng cụ bằng sắt đang lơ lửng bên trên.
“Tôi muốn mã nguồn. Tôi biết anh không để nó ở đây. Anh đã tải nó lên một chỗ cất giấu – một trang FTP được bảo vệ bằng mật khẩu. Đúng không?”
Một giao thức trao đổi trang và file FTP là nơi rất nhiều hacker cất giữ chương trình của họ. Nó có thể nằm trong bất kỳ hệ thống máy tính ở bất kỳ đâu trên thế giới. Trừ khi bạn có địa chỉ chính xác trang FTP, tên người dùng và mật khẩu, nếu không thì khả năng bạn tiếp cận được file đó cũng ngang ngửa khả năng tìm thấy một chấm vi phim trong một khu rừng nhiệt đới.
Phate ngần ngừ.
Nolan dịu dàng nói, “Hãy nhìn những ngón tay này…” Cô ta vuốt ve những ngón tay thô kệch. Lát sau, cô ta thì thầm, “Mã nguồn ở đâu?”
Hẳn lắc đầu.
Chiếc búa bổ xuống ngón út của Phate. Gillette thậm chí không nghe thấy tiếng nó đập xuống. Hắn chỉ nghe thấy tiếng thét đau đớn của Phate.
“Tôi có thể làm việc này cả ngày,” cô ta bình thản nói. Nó không khiến tôi áy náy gì và đó là công việc của tôi.”
Khuôn mặt Phate tối sầm lại vì cơn thịnh nộ. Một kẻ đã quen với việc kiểm soát, một bậc thầy chơi MUD, giờ lại đang hoàn toàn tuyệt vọng. “Sao mày không cút xéo đi?” Hắn mỉm cười yếu ớt. “Mày sẽ không bao giờ tìm nổi ai muốn mày. Mày chỉ là kẻ thất bại, một con ế già mọt sách, tương lai của mày chỉ là một cuộc đời tẻ nhạt chết giẫm.”
Tia giận giữ trong mắt cô ta biến mất rất nhanh. Cô ta lại giơ cao chiếc búa.
“Không, không!” Phate gào lên. Hắn hít một hơi dài. “Được rồi… Hắn cho cô ta một địa chỉ web, tên người dùng và mật khẩu.
Nolan lôi chiếc di động ra và bấm một phím. Có vẻ như cuộc gọi được kết nối ngay lập tức. Cô ta cung cấp chi tiết về trang web của Phate cho người ở bên kia đầu dây và nói, “Tôi sẽ giữ máy. Kiểm tra xem.”
Lồng ngực Phate căng lên rồi giãn ra. Những giọt nước mắt đau đớn lăn ra từ khóe mắt hắn. Rồi hắn nhìn sang Gillette. “Chúng ta ở đây, Valleyman, hồi ba trong vở kịch của chúng ta.” Hắn ngồi thẳng dậy một chút và bàn tay đẫm máu của hắn nhúc nhích một hai inch. Hắn nhăn mặt. “Mọi thứ không diễn ra như tao đã tưởng. Có vẻ như mỗi người trong chúng ta đều có một kết thúc bất ngờ cho riêng mình, nhỉ.”
“Im mồm,” Nolan lẩm bẩm.
Nhưng Phate phớt lờ cô và tiếp tục nói với Gillette bằng giọng hổn hển, “Tao có chuyện này muốn nói với mày. Mày có nghe không đây? Hãy thành thật với bản thân, đó là quy luật, như ngày và đêm, không trừ một kẻ nào,” Hắn hung hắng ho. “Tao rất thích kịch. Đó là câu nói từ Hamlet, một trong những vở kịch yêu thích của tao. Hãy nhớ câu đó, Valleyman. Đó là lời khuyên từ một phù thủy. Hãy thành thật với chính mình.”
Khuôn mặt Nolan nhăm nhúm vì tức giận khi cô nghe điện thoại. Đôi vai cô chùng xuống và cô nói, “Chờ máy nhé.” Cô ta đặt chiếc điện thoại sang bên cạnh và lại nhặt chiếc búa lên, trừng trừng nhìn Phate, kẻ dù đã bị cơn đau nuốt chửng nhưng vẫn mỉm cười nhạt.
“Họ đã kiểm tra trang mà anh cho tôi,” cô nói, “đó hóa ra là một tài khoản email. Khi họ mở các file, trình truyền tin đã gửi thứ gì đó đến một trường đại học ở Châu Á. Đó có phải là Trapdoor không?”
“Tao không biết nó là gì,” hắn thì thầm, mắt đăm đăm bàn tay nát bét đẫm máu của mình. Một thoáng cau có trên khuôn mặt hắn chuyển thành nụ cười lạnh lùng. “Có lẽ tôi cho nhầm địa chỉ.”
“Ô, vậy cho tôi địa chỉ đúng đi.”
“Sao phải vội thế?” Hắn hỏi một cách cay độc. “Có cuộc hẹn hò quan trọng với con mèo ở nhà sao? Hay một chương trình ti vi? Hoặc một chai rượu mà mày sẽ uống với… chính mình?”
Cơn tức giận ngay lập tức bùng nổ, cô ta giáng chiếc búa xuống bàn tay hắn.
Phate lại thét lên.
Nói cho cô ta đi, Gillette nghĩ. Vì Chúa, nói đi!
Nhưng hắn cứ câm lặng trong năm phút dài như vô tận của cuộc tra tấn này, chiếc búa cứ giơ lên rồi lại giáng xuống, những ngón tay nẩy lên dưới tác dụng lực. Cuối cùng, Phate không thể chịu đựng thêm được nữa. “Được rồi, được rồi.” Hắn cho cô ta một địa chỉ, tên và mật khẩu khác.
Nolan nhấc máy lên và truyền đạt thông tin này cho người đồng nghiệp bên kia đầu dây. Vài phút chờ đợi. Cô ta lắng nghe, rồi nói, “Xem kỹ từng dòng một rồi chạy một trình biên dịch, hãy đảm bảo nó là thật.” .
Trong khi chờ đợi, cô ta nhìn quanh căn phòng chứa những chiếc máy tính cũ. Đôi mắt cô ta đôi lúc ánh lên vẻ thán phục, có lúc lại là sự say mê và niềm vui sướng khi nhìn vài vật nhất định.
Năm phút sau, người đồng nghiệp quay lại. “Tốt lắm,” Nolan nói vào điện thoại, rõ ràng hài lòng vì mã nguồn đó là thật. “Giờ hãy quay lại trang FTP đó và đoạt quyền kiểm soát gốc. Kiểm tra những đăng nhập tải lên và tải về. Xem liệu hắn có chuyển mã này đến đâu nữa không.”
Cô ta đang nói chuyện với ai vậy? Gillette băn khoăn. Để rà soát và biên soạn một chương trình phức tạp như Trapdoor thường tốn hàng giờ, Gillette đoán rất nhiều người đang làm việc này và sử dụng những siêu máy tính chuyên dụng cho việc phân tích.
Lát sau, cô ta ngẩng đầu lên và lắng tai nghe. “Tốt rồi. Hãy tiêu hủy trang FTP đó và mọi thứ liên quan đến nó. Hãy sử dụng Infekt IV… Không, ý tôi là toàn bộ mạng. Tôi không quan tâm nó liên quan đến Norad hay kiểm soát không lưu. Hủy hết đi.”
Virus này giống như một đám cháy trên cánh đồng cỏ khô, không thể kiểm soát được. Nó sẽ tự động phá hủy nội dung của tất cả các file trong trang FTP mà Phate đã dùng để cất giữ mã nguồn này và bất kỳ máy tính nào có liên kết với nó. Infekt sẽ biến đổi dữ liệu trong hàng ngàn máy tính thành chuỗi những ký hiệu vô nghĩa, và sẽ không thể tìm được bất kỳ mối liên hệ nào dù là nhỏ nhất với Trapdoor, chứ đừng nói đến mã nguồn hoạt động của nó.
Phate nhắm mắt lại và dựa đầu vào cây cột.
Nolan đứng đó, tay vẫn giữ chiếc búa, rồi cô ta bước lại gần Gillette. Hắn lăn người sang một bên và cố gắng bò đi. Nhưng cơ thể hắn vẫn không thể hoạt động sau cú sốc điện nên hắn lại đổ sập người xuống sàn nhà. Patricia tựa sát vào người hắn. Gillette nhìn chiếc búa. Rồi hắn nhìn cô ta kỹ hơn và thấy chân tóc cô ta có màu hơi khác sợi tóc, và cô đang mang kính áp tròng màu xanh lá cây. Dưới lớp trang điểm lem nhem khiến khuôn mặt cô ta trông nặng nề và trắng bệch, hắn có thể nhìn thấy những đường nét thanh tú. Nghĩa là có lẽ cô ta cũng đang mang miếng độn để khiến cơ thể săn chắc khỏe mạnh của mình tăng thêm ba mươi pound.
Rồi hắn để ý đến bàn tay cô ta.
Những ngón tay… những đầu ngón tay hơi bóng lên và có vẻ trong suốt. Và hắn hiểu ra: Tất cả những lúc bôi lớp bảo vệ móng tay, cô ta đều bôi lên đầu ngón tay – để che dấu vân tay.
Cô ta cũng social engineer họ. Ngay từ ngày đầu tiên.
Gillette thì thầm, “Cô đã theo hắn lâu rồi, đúng không?”
Nolan gật đầu. “Một năm. Kể từ khi chúng tôi nghe nói đến Trapdoor.”
“Chúng tôi là ai?”
Cô ta không đáp nhưng Gillette cũng không cần câu trả lời nữa. Gillette đoán tổ chức thuê cô ta không phải Horizon Online, hay chỉ mình Horizon, mà là một liên hợp những nhà cung cấp dịch vụ Internet để tìm ra mã nguồn của Trapdoor, phần mềm do thám tối thượng, cấp quyền truy cập hoàn toàn vào cuộc sống của những người ít cảnh giác và không hay nghi ngờ. Những ông chủ của Nolan sẽ không sử dụng Trapdoor mà viết phần mềm chống lại nó, rồi sau đó phá hủy hoặc cách ly mối đe dọa đối với ngành công nghiệp Online trị giá hàng tỉ đô này. Gillette có thể tưởng tượng ra viễn cảnh những người dùng Internet nhanh chóng từ bỏ dịch vụ đó và sẽ không bao giờ Online nữa nếu biết những hacker có thể tự do dạo chơi trong máy tính và biết mọi ngóc ngách đời sống của họ. Ăn cắp của họ. Phơi bày đời tư, thậm chí hủy hoại họ.
Và cô ta đã lợi dụng Andy Anderson, Bishop và toàn bộ đội CCU, như cô đã sử dụng cảnh sát ở Portland và bắc Virginia, nơi Phate và Shawn đã tấn công trước đó.
Cũng giống như cô ta đã lợi dụng chính Gillette.
Cô hỏi, “Hắn có nói với anh điều gì về mã nguồn không? Liệu hắn có cất giữ nó ở nơi khác?”
“Không.”
Chằng có lí gì Phate lại làm thế, nên sau khi thăm dò hắn kĩ càng, dường như cô ta tin Gillette. Rồi Nolan từ từ đứng dậy và quay lại nhìn Phate. Gillette thấy đôi mắt cô ta dò xét tay hacker một cách kỳ lạ và hắn cảm thấy một cơn lo sợ chạy qua. Giống như một lập trình viên biết cách một phần mềm vận hành từ đầu đến cuối không chút sai lệch, không phí phạm, không lạc đề, Gillette đột nhiên hiểu rõ việc Nolan sắp làm.
Hắn khẩn khoản cầu xin, “Đừng.”
“Tôi phải làm thế.”
“Không, đừng. Hắn sẽ không bao giờ được xuất hiện nữa. Hắn sẽ ở trong tù đến hết đời.”
“Anh nghĩ nhà tù sẽ giữ được một kẻ như hắn offline à? Nó sẽ không ngăn được hắn đâu.”
“Cô không được làm thế!”
“Trapdoor quá nguy hiểm,” cô nói. “Và hắn đã có mã nguồn của nó trong đầu. Có thể là cả tá những chương trình khác nữa, chúng quá nguy hiểm.”
“Không,” Gillette thì thầm một cách tuyệt vọng. “Chưa từng có hacker nào tài giỏi như hắn. Có thể là không bao giờ có. Hắn viết ra được những mã mà hầu hết chúng ta không thể tượng tượng được.”
Cô ta bước lại chỗ Phate.
“Đừng!” Gillette gào lên.
Nhung hắn biết sự phản đối của mình là vô nghĩa.
Từ chiếc túi laptop, cô ta lấy ra một hộp da nhỏ, rút một ống tiêm dưới da và hút đầy ống thứ chất lỏng từ một cái chai trong suốt. Không chút ngập ngừng, cô ta nghiêng người về phía trước và tiêm vào cổ Phate. Hắn không hề phản kháng và trong một khoảnh khắc, Gillette có cảm giác rằng hắn biết rõ mọi điều đang diễn ra và chấp nhận cái chết của mình. Phate nhìn sâu vào Gillette rồi đăm đăm nhìn hộp vỏ gỗ của chiếc máy tính Apple trên một cái bàn gần đó. Những chiếc Apple đời đầu thực sự là máy tính của hacker mà bạn chỉ cần mua phần chính của chiếc máy rồi tự xây ngôi nhà của riêng mình. Phate vẫn nhìn chằm chằm vào vật đó như thể hắn đang cố gắng nói điều gì với nó. Hắn quay sang Gillette. “Hãy…” Những lời của hắn biến thành những tiếng thì thầm.
Gillette lắc đầu.
Phate ho và tiếp tục bằng giọng yếu ớt, “Hãy thành thật với chính mình….” Rồi hắn đầu gục về phía trước và hơi thở của hắn ngưng bặt.
Gillette không khỏi cảm thấy mất mát và đau buồn. Chắc chắn, Jon Patrick Holloway đáng chết. Hắn là một con quỷ dữ và có thể tước đoạt mạng sống của một con người dễ dàng như moi trái tim ra khỏi thân thể của một nhân vật giả tưởng trong trò chơi MUD. Tuy vậy, bên trong hắn còn là một con người khác: Một kẻ viết nên những mã nguồn thanh tao như một bản nhạc, có tiếng gõ bàn phím nghe như tiếng cười lặng thầm của những hacker và có thể được nhìn nhận như một trí tuệ tài hoa vô biên, điều này, nếu được hướng theo một cách khác đi có thể tạo nên một phù thủy máy tính Jon Holloway được toàn thế giới ngưỡng mộ.
Hắn cũng từng là một người cùng Gillette tiến hành vài vụ hack để đời. Dù cuộc đời có xoay vần, sự gắn kết giữa những kẻ cùng khám phá Miền xanh thẳm vô định không bao giờ mất đi.
Patricia Nolan đứng dậy và nhìn Gillette.
Hắn nghĩ, mình tiêu rồi.
Cô hút thêm thứ chất lỏng đó vào kim tiêm, thở dài. Lần giết người này, ít nhất, cũng sẽ khiến cô ta bận lòng.
Hắn thì thầm. Lắc đầu. “Tôi sẽ không nói gì đâu.”
Hắn cố gắng lết xa ra khỏi cô ta nhưng cơ bắp hắn vẫn tê liệt vì cú sốc điện. Cô ta cúi xuống cạnh hắn, kéo cổ áo và xoa cổ hắn để tìm ven.
Gillette nhìn sang căn phòng nơi Bishop đang nằm, ông vẫn đang bất tỉnh. Viên thám tử sẽ là nạn nhân tiếp theo, hắn hiểu điều đó.
Nolan cúi người về phía trước với chiếc kim tiêm.
“Không,” Gillette thì thầm. Hắn nhắm mắt lại, hắn nghĩ về Ellie. “Không! Đừng làm thế!”
Bỗng một giọng đàn ông quát lên, “Này, ở yên đó!”
Không mất đến một giây, Nolan vứt chiếc kim tiêm xuống, lôi khẩu súng từ túi đựng laptop ra và bắn thẳng vào Tony Mott, người đang đứng ở cửa.
“Lạy Chúa,” tay cảnh sát trẻ khựng lại, la lên. “Cô đang làm cái quái gì vậy?” Anh ta nằm rạp xuống sàn nhà.
Nolan tiếp tục giơ súng lên nhưng trước khi cô ta kịp bóp cò, vài tiếng nổ lớn làm rung chuyển không gian và khiến cô ngã ngửa. Mott đang bắn cô ta bằng khẩu súng tự động mạ bạc lấp lánh.
Không một viên đạn nào bắn trúng Nolan, và cô ta bật dậy rất nhanh, tiếp tục dùng khẩu súng nhỏ hơn rất nhiều, bắn về phía Mott.
Viên cảnh sát CCU, diện chiếc quần short bó, áo sơ mi Guess và cặp kính râm Oakley đung đưa trên cổ, trườn dần vào nhà kho. Anh bắn liên tục, khiến Nolan vất vả chống trả. Cô ta cũng bắn vài phát nhưng đều trượt.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Cô ta làm cái gì vậy?”
“Cô ta đã giết Holloway. Tiếp theo sẽ là tôi.”
Nolan bắn trả rồi di chuyển dần về phía trước nhà kho.
Mott tóm lấy gấu quần Gillette và kéo hắn vào chỗ nấp rồi bắn viên đạn cuối cùng của khẩu tự động về phía Nolan. So với niềm đam mê dành cho đội SWAT, viên cảnh sát có vẻ hoảng hốt khi ở trong tình huống thực tế. Anh ta cũng là một tay súng tồi. Trong khi anh vẫn đang nạp đạn, Nolan đã biến mất sau những thùng các tông.
“Cậu có trúng đạn không?” Tay Mott run lẩy bẩy và thở như hết hơi.
“Không, cô ta cho tôi một phát súng điện hay đại loại thế. Tôi không thể cử động.”
“Thế Frank thì sao?”
“Ông ấy không bị bắn. Nhưng chúng ta phải đưa ông ấy đến bác sỹ. Sao anh biết chúng tôi ở đây?”
“Frank gọi và nói tôi kiểm tra tài liệu về nơi này.”
Gillette nhớ Bishop có gọi cho ai đó từ phòng khách sạn của Nolan.
Kiểm tra khắp gian nhà để tìm Nolan, viên cảnh sát trẻ nói, “Tay Backle thọc gậy bánh xe ấy biết Frank và cậu đi với nhau. Hắn có thiết bị nghe trộm điện thoại. Hắn nghe được địa chỉ ở đây và gọi người đến bắt cậu. Tôi đến đây để cảnh báo cậu.”
“Nhưng làm sao mà anh vượt qua được hết đám tắc đường?”
“Xe đạp của tôi, nhớ không?” Mott bò về phía Bishop, ông đang bắt đầu nhúc nhích. Rồi, từ phía bên kia phòng máy chủ, Nolan đứng dậy và bắn một loạt đạn về phía họ. Cô ta chuồn ra cửa trước.
Mott miễn cưỡng đuổi theo cô ta.
Gillette gọi, “Cẩn thận đấy. Cô ta cũng không thể trốn được vì tắc nghẽn. Cô ta sẽ ở bên ngoài, chờ đợi….”
Nhưng tiếng Gillette bị át đi và hắn nghe thấy một âm thanh đặc biệt đang càng lúc càng gần hơn. Hắn nhận ra rằng, cũng giống như hacker, những người như Patricia Nolan hẳn là chuyên gia ứng biến, một vụ kẹt xe toàn hạt sẽ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cô ta. Âm thanh đó là tiếng gầm rú của chiếc trực thăng, rõ ràng là chiếc giả làm trực thăng báo chí mà hắn đã nhìn thấy lúc trước, chính nó đã đưa cô ta đến đây.
Trong chưa đầy ba mươi giây, chiếc máy bay đã đón được cô ta và lại cất cánh, tăng tốc lượn đi, âm thanh nặng nề của cánh quạt nhanh chóng bị thay thế bởi dàn giao hưởng hết sức hài hòa của còi xe ô tô lẫn xe tải inh ỏi khắp khoảng trời chiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!