Sát Nhân Mạng - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Sát Nhân Mạng


Chương 44


Frank Bishop bước quanh Shawn.

Chiếc hộp có diện tích khoảng bốn feet vuông và làm bằng những tấm thép dày. Ở phía sau là một loạt lỗ thông gió nơi hơi nóng tuôn ra thành những làn khói màu trắng như thể hơi thở trong một ngày đông. Tấm ốp phía trước không có gì ngoài ba mắt đèn màu xanh lá cây – những vật chỉ thị sáng rực thi thoảng lại nhấp nháy, cho thấy Shawn đang làm việc hết sức để thực thi lời trăng trối của Phate.

Viên thám tử cố gắng gọi lại cho Wyatt Gillette nhưng điện thoại không liên lạc được. Ông gọi cho Tony Mott ở CCU. Ông mô tả chiếc máy cho anh và Linda Sanchez, rồi giải thích rằng dường như Gillette nghĩ rằng ông có khả năng làm một việc cụ thể nào đó. Nhưng tay hacker không có đủ thời gian để nói với ông. “Có ý tưởng gì không?”

Họ tranh luận. Bishop nghĩ ông nên thử tắt chiếc máy và chặn việc truyền mã xác nhận từ Shawn gửi đến đội trưởng đội tác chiến của FBI. Tuy nhiên, Tony Mott cho rằng nếu làm thế có thể vẫn còn một chiếc máy thứ hai ở nơi khác sẽ tiếp nhận việc gửi xác nhận, và một khi xác định Shawn đã bị hạ, có thể nó đã được lập trình trước để gây thiệt hại nặng nề hơn như làm tắc nghẽn máy tính điều khiển không lưu của FAA (Cục hàng không liên bang) ở đâu đó.

Anh ta nghĩ rằng tốt hơn là tìm cách hack vào máy của Shawn và giành quyền truy cập gốc.

Bishop không phản đối ý kiến của Mott nhưng ông thấy ở đây không hề có bàn phím nào để sử dụng. Hơn nữa, chỉ còn vài phút là đến thời điểm tấn công, sẽ không có đủ thời gian để bẻ mật khẩu và kiểm soát chiếc máy.

“Tôi sẽ tắt nó đi,” ông nói. “Cứ giữ máy.”

Nhưng viên thám tử không tìm ra cách cụ thể nào để làm việc đó. Ông tìm công tắc nguồn một lần nữa nhưng không tài nào tìm ra. Ông tìm kiếm một đường thoát ra của chiếc máy cho phép ông tiếp cận cáp nguồn bên dưới lớp sàn gỗ dày nhưng cũng không hề có.

Ông nhìn đồng hồ trên tay.

Còn ba phút nữa. Không còn thời gian để ra ngoài kiếm hộp biến thế của công ty điện lực.

Và vì vậy, giống như những gì ông đã làm trong con hẻm ở Oakland sáu tháng trước, khi Tremain Winters nâng khẩu súng mười hai li lên vai, nhắm vào Bishop và hai cảnh sát khác, viên thám tử bình tĩnh lôi khẩu súng ngắn ra và bắn ba phát liên tiếp vào người đối phương.

Nhưng không như những viên đạn đã kết liễu tên đầu sỏ kia, những viên đạn bọc đồng này bị bẹp thành hình những chiếc bánh dẹt nhỏ và nẩy trên sàn nhà, lớp da của Shawn gần như không suy chuyển.

Bishop bước lại gần hơn, chọn góc đứng để tránh đạn bật ngược trở lại và xả hết cả băng đạn vào những chiếc đèn hiển thị. Một vài chiếc vỡ tan nhưng từ những lỗ thông gió, hơi nóng vẫn tiếp tục xả ra.

Bishop tóm lấy chiếc di động và quát lên với Mott, “Tôi vừa xả cả một băng đạn vào chiếc máy đó. Nó vẫn còn Online à?”

Ông phải ép chặt điện thoại vào đôi tai đã bị ù đi vì tiếng súng nổ để nghe thấy tay cảnh sát trẻ ở CCU nói rằng Shawn vẫn đang hoạt động.

Mẹ kiếp…

Ông nạp đạn và chĩa súng vào một lỗ thông gió phía sau hộp và lại xả hết cả băng đạn. Lần này đạn nẩy ra, một mẩu chì nóng rẫy va vào mu bàn tay ông và để lại một vết rách tả tơi trên da. Ông lau sạch máu và tóm lấy điện thoại.

“Xin lỗi, Frank,” Mott tuyệt vọng đáp lại. “Nó vẫn đang chạy.”

Viên cảnh sát nhìn chiếc hộp trong cơn thịnh nộ. Chà, ông cay đắng nghĩ, Phate, nếu mày định đùa với Chúa và tạo ra một dạng sống mới, mày hẳn nhiên biết làm cho nó không thể tổn thương đây.

Sáu mươi giây.

Bishop bấn loạn. Ông nghĩ đến Wyatt Gillette, người chỉ gây nên tội lỗi duy nhất là đã sa chân lầm lỡ khi cố gắng trốn tránh một tuổi thơ trống rỗng. Rất nhiều đứa trẻ mà Bishop từng tóm cổ, những đứa trẻ ở East Bay hay Haight giờ đã trở thành những kẻ giết người không gớm tay và vẫn đang tự do tự tại. Còn Wyatt Gillette chỉ đơn giản là đi theo một con đường hầu như vô hại mà Chúa trời và sự tinh hoa của chính hắn đã dẫn dắt, kết cục là, hắn với người phụ nữ hắn yêu, cùng gia đình của cô sắp gánh chịu những điều khủng khiếp.

Không còn thời gian nữa. Shawn sẽ gửi tín hiệu xác nhận bất cứ lúc nào.

Ông có thể làm gì để ngăn chặn Shawn đây?

Có lẽ là đốt cháy thứ khốn kiếp này chăng? Châm lửa bên cạnh lỗ thông gió? Ông chạy đến chỗ chiếc bàn và đổ tung toàn bộ đồ trong các ngăn kéo ra sàn nhà, tìm kiếm những que diêm hoặc một chiếc bật lửa.

Chẳng có gì.

Bỗng thứ gì đó nảy ra trong đầu ông.

Là gì?

Ông không thể nhớ chính xác, một ý nghĩ từ điều gì đó như thể đã xảy ra nhiều năm rồi – điều gì đó mà Gillette từng nói khi hắn bước vào CCU lần đầu tiên.

Tay hacker có nói đến lửa.

Hãy làm điều gì đó đi.

Ông liếc nhìn đồng hồ. Đã đến thời hạn tấn công rồi. Hai con mắt còn lại của Shawn nhấp nháy đều đều.

Hãy làm…

Lửa.

… điều gì đó.

Phải rồi! Bishop đột nhiên quay lưng lại phía Shawn và điên cuồng nhìn quanh căn phòng. Nó kia rồi! Ông chạy đến chỗ chiếc hộp nhỏ màu xám có một nút màu đỏ ở giữa – công tắc khẩn cấp của phòng máy.

Ông giáng cả bàn tay lên chiếc nút.

Từ trần nhà, âm thanh báo động inh ỏi vang lên và với một tiếng xì mạnh, dòng khí chống cháy tuôn ra từ những lỗ nhỏ của các đường ống bên trên và bên dưới cỗ máy, bao bọc hai kẻ trong căn phòng – một là con người, và một thì không, trong một màn sương trắng ma quái.

Đặc vụ tác chiến Mark Little nhìn vào màn hình máy tính trong chiếc xe tải chỉ huy.

     

MÃ ĐỎ:

     

Đây là mã phát lệnh cho cuộc tấn công.

“Hãy in ra,” Little nói với kỹ thuật viên. Rồi anh quay sang George Steadman. “Xác nhận rằng Mapleleaf bật đèn xanh cho chúng ta tấn công với quy tắc tác chiến cấp độ bốn.”

Đặc vụ này giở một quyển sách nhỏ có dấu tuyệt mật bằng chữ hoa cỡ to của Bộ Tư pháp trên bìa trước.

“Đã xác nhận.”

Little báo qua điện đài cho ba lính bắn tỉa đang kiểm soát tất cả các cửa. “Chúng tôi sắp vào. Có mục tiêu nào xuất hiện ở cửa sổ không?”

Họ đều báo cáo là không có ai.

“Tốt rồi. Nếu có bất kì kẻ nào trang bị vũ trang đi qua cửa, hãy loại chúng. Hạ chúng bằng một phát vào đầu để chúng không có thời gian nhấn bất kỳ kíp nổ nào. Nếu chúng có vẻ không có vũ khí, hãy sử dụng quyền phán quyết của riêng các anh. Nhưng tôi nhắc các anh rằng quy tắc tác chiến đã được đặt ở cấp độ bốn. Hiểu những gì tôi nói chứ?”

“Năm trên năm,” một trong những tay bắn tỉa nói và hai người còn lại xác nhận họ cũng hiểu.

Little và Steadman rời xe tải chỉ huy và chạy xuyên qua bóng tối nhập nhoạng đến với đội của họ. Little lẻn vào khoảng sân bên hông nhà, nhập vào đội mà anh chỉ huy – đội Alpha. Steadman đi với đội của mình, Bravo.

Little lắng nghe đội của mình tìm kiếm và giám sát báo cáo. “Đội trưởng đội Alpha, tia hồng ngoại cho thấy có thân nhiệt trong phòng khách và phòng khách nhỏ. Trong bếp cũng có, nhưng đó có thể là từ lò nướng.”

“Đã hiểu.” Sau đó Little thông báo qua điện đài, “Tôi sẽ dẫn đội Alpha tấn công theo hướng bên phải của ngôi nhà. Chúng tôi sẽ dùng lựu đạn cay – ba quả ở phòng khách nhỏ, ba ở phòng khách, ba ở trong bếp, ném theo thời gian năm giây một. Sau lần ném thứ ba, Bravo vào từ phía trước, Charlie từ phía sau. Chúng tôi sẽ lập vùng bắn chéo cánh từ những cửa sổ bên.”

Steadman và đội trưởng của các đội còn lại xác nhận rằng họ đã nghe thấy và nhận mệnh lệnh.

Little đeo găng tay, đội mũ trùm đầu và mũ sắt vào, trong đầu nghĩ về số súng tự động, lựu đạn rút chốt cùng áo giáp bị đánh cắp.

“Được rồi,” anh nói. “Đội Alpha tiến về trước. Đi chậm thôi. Sử dụng tất cả đồ bảo vệ có sẵn, sẵn sàng thắp nến thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN