Sát Thần - Chương 18: Cùng đi đoạn đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
252


Sát Thần


Chương 18: Cùng đi đoạn đường


Lại một Minh Tinh sứ ngã xuống đất, tinh khí trên người tán loạn.

Thạch Nham vòng quanh hắn ba vòng, liền cảm thấy huyệt đạo thân thể lại đầy tinh khí kỳ dị.

Vung chủy thủ, trên người Thạch Nham xuất hiện ô quang mờ, xuyên qua ba gã Minh Tinh sứ ở chung quanh, lấy tốc độ cao né qua ba gã Minh Tinh sứ, để lại trên người ba gã Minh Tinh sứ kia từng vết cắt.

Cả ba gã Minh Tinh sứ đều trúng “Thực Cốt Phấn”, tay chân dần dần mất hết lực lượng nên hành động chậm chạp.

Bị Thạch Nham tập kích, ba người đứng lại thành hình tam giác, kiên trì chống đỡ.

Thạch Nham vẻ mặt lạnh lùng, như ma quỷ lướt qua rất nhanh, chủy thủ vung lên phát ra hàn quang chói lọi.

“Ngao!”

Một gã Minh Tinh sứ sau lưng trúng một đao, không nhịn được kêu thảm, chửi bới nói: “Làm thịt tiểu tử này trước!”

Hai gã Minh Tinh sứ khác cũng oán hận gật đầu, không để ý ba người Triệu Hâm, Địch Nhã Lan, Hồ Long, ba gã Minh Tinh sứ toàn lực thúc dục Tinh Nguyên, chỉ thấy ba đạo hồng quang chợt từ trong lòng bàn bọn họ tay bay ra.

Hồng quang như thác nước, lại di chuyển theo tâm niệm bọn họ, giống như mũi tên nhắm kỹ vào Thạch Nham.

“Cẩn thận! Đây là ‘Minh Vương Mâu’ của ‘Ám Minh’ !” Mục Ngữ Điệp kinh hô, “Trong đầu không được có bóng dáng bọn họ, bằng không ‘Minh Vương Mâu’ kia sẽ đuổi theo ngươi!”

Dị quang trong mắt Thạch Nham chợt lóe lên, thoát ra bay ngược lại, miễn cưỡng xua đuổi ý niệm công kích ba gã Minh Tinh sứ kia ra khỏi đầu, tâm linh tái hiện trạng thái không linh.

Ba đạo “Minh Vương Mâu” đột nhiên mất đi mục tiêu, cùng nhau bắn nhanh tới bụi cỏ đằng xa, nổ lên tiếng “Đùng”, bụi cỏ nổ tung cỏ vụn bay tán loạn.

“Đáng chết!” Một tên Minh Tinh sứ mắng một câu, như lại muốn thúc dục bí pháp nào đó.

Nhưng vào lúc này, Triệu Hâm đã hít một hơi thuốc, chậm rãi từ trong tình trạng trúng dược độc “Thực Cốt Phấn” khôi phục lại, thấy hắn muốn thúc dục bí pháp, vội vàng vọt đến.

Hai tay Triệu Hâm vung lên, cánh tay như linh xà co duỗi liên tục, tiếng “Tư tư” kỳ lạ vang lên, hắn luồn lách tiến lên, cánh tay giống như có thể uốn cong từ mọi góc độ, khéo léo quấn đến một gã Minh Tinh sứ.

“Hồ Long!” Mục Ngữ Điệp khẽ quát một tiếng, tung gói thuốc cầm trong tay, Hồ Long bắt được, tham lam hít một hơi, cũng hừ một tiếng rồi vọt lên.

Triệu Hâm và Hồ Long vừa ra tay, Thạch Nham lập tức không còn chút áp lực, hai người này hít giải dược nên thân thể sẽ dần dần khôi phục, ba gã Minh Tinh sứ kia trúng “Thực Cốt Phấn” càng lúc càng vô lực, không bao lâu tất sẽ bị Triệu Hâm, Hồ Long hai người chém chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

“Địch Nhã Lan, ngươi không cần tham chiến, đưa gói thuốc cho La thúc.” Mục Ngữ Điệp thấy Địch Nhã Lan hít một hơi thuốc, cũng muốn đi qua trợ giúp hai người Triệu Hâm, vội vàng ngăn cản.

Địch Nhã Lan lập tức hiểu được, không nói lời nào, vội vàng chạy tới chỗ La Hào.

Thạch Nham dừng tay, không vội không chậm đi tới bên cạnh Mục Ngữ Điệp, thần sắc lạnh nhạt, ở một chỗ với Mục Ngữ Điệp, ánh mắt hắn quét lên người Địch Nhã Lan.

Địch Nhã Lan một đầu tóc dài đỏ thẫm, da thịt mạch sắc*, trên người chỉ có một bộ giáp trụ màu đỏ sậm diện tích không lớn, giáp trụ kia chỉ bao trùm bộ ngực sữa đầy đặn và khe núi dưới hạ thân của nàng, còn mông xinh vểnh cao, phần bụng không có một vết sẹo lồi, cái đùi thẳng dài trơn bóng đều để lộ ra ngoài.(màu vàng nhạt, mạch sắc là màu da đẹp nhất)

Địch Nhã Lan dung nhan chỉ tính là khá xinh, nhưng dáng người lại cực kỳ nóng bỏng, nàng ăn mặc lại cực kỳ dã tính, rất dễ gợi lên dục vọng chinh phục trong lòng nam nhân.

Thạch Nham đứng ở bên cạnh Mục Ngữ Điệp, nhưng không có nhìn về phía nàng, mà ánh mắt sáng quắc toàn bộ rơi xuống trên người Địch Nhã Lan, chút không che dấu bản tính nam nhân.

“Đẹp mắt không?” Mục Ngữ Điệp lông mi nhíu lại, tỏ ra không hờn giận hừ một tiếng.

Thạch Nham phục hồi tinh thần lại, nhìn về nàng nhe răng cười, thản nhiên nói: “Chỉ cần là nam nhân, nhìn thấy mỹ nữ nóng bỏng như vậy, có lẽ đều sẽ có hứng thú.”

Mục Ngữ Điệp đôi mắt ánh sáng rạng rỡ, nhìn chằm hắn thật kỹ trong chốc lát, mới che miệng cười khẽ: “Ngươi nói chuyện thật là thú vị, ngươi được bao nhiêu? Cỡ ngươi cũng có thể kêu là nam nhân sao?”

Thạch Nham ngẩn người, vừa nói với nàng như vậy, mới nhớ tới thân thể này, tuổi tác thực tế quả thật chỉ có mười bảy, lại bởi vì gần đây hình thể hắn gầy đi nghiêm trọng, người khác nhìn hắn sợ là chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi.

Thân thể non nớt như vậy, lại tự xưng mình là nam nhân, vẫn đàm luận chuyện mà thiếu nhi không nên đề cập, quả nhiên rất kỳ quái.

Lắc đầu ách nhiên thất tiếu, Thạch Nham không có giải thích, giả bộ vô tình từ bên cạnh Mục Ngữ Điệp tránh ra, đến gần phía Triệu Hâm và Hồ Long mấy mét.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một Minh Tinh sứ miệng đầy máu tươi, trúng ám kình “Thiên Xà Biến” của Triệu Hâm bị chấn nát tâm phế, thân mình lắc lư hai cái, liền khí tuyệt ngay tại chỗ.

Thạch Nham đi lên trước vài bước, từng đợt tinh khí đến từ trên người chính người nọ, chỉ có hắn mới có thể cảm giác được phương thức dũng mãnh tràn vào thân thể hắn, cảm thụ được tinh khí rót vào, hai mắt Thạch Nham đằng đằng sát khí, ý niệm thị huyết cuồng bạo từ đáy lòng lại dâng lên.

Hắn biết trước khi tinh khí toàn thân hai người chưa được tinh lọc, trong lòng sẽ thường xuyên xuất hiện loại ý niệm này.

Trải qua chuyện Tạp Lỗ, Thạch Nham đã có kinh nghiệm.

Tinh tế cảm thụ trong chốc lát, hắn phát hiện bởi vì hắn cảnh giới đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, sau khi huyệt đạo thân thể đang hấp thu tinh khí toàn thân hai người chết có cảnh giới ngang mình, hắn có thể ngăn chặn dục vọng điên cuồng trong lòng, cũng không có mất đi lý trí.

Thạch Nham cũng biết, chắc chắn là vì cảnh giới tăng lên mới có thể như thế, lúc trước sở dĩ sẽ điên cuồng rất có thể là hắn chỉ có tu vi cảnh giới Hậu Thiên, mà lúc trước Tạp Lỗ lại có cảnh giới Tiên Thiên, vượt qua cả một cấp bậc tinh lọc tinh khí đối phương, nên lực lượng tiêu cực tràn ra mới có thể trở nên đáng sợ như vậy.

“Đuổi theo!”

Khi Thạch Nham đang trầm tư, Triệu Hâm quát lạnh một tiếng, cùng Hồ Long đuổi theo hướng Minh Tinh sứ chạy trốn.

“Đừng đuổi theo! Chúng ta lập tức rời đi!” La Hào thấy đầu lĩnh Minh Nguyệt sứ cũng rút lui, nhưng không có thừa dịp đối phương “Thực Cốt Phấn” phát tác truy kích, ngược lại hét to ngăn cản hai người Triệu Hâm.

“La đại thúc, vì sao?” Triệu Hâm khó hiểu nói.

La Hào hít thật sâu một hơi mùi thơm trong gói thuốc, hấp tấp nói: “Có người đang đến đây! Tất nhiên là ‘Ám Minh’ phái ra một tiểu đội, một khi hai tiểu đội hợp lại, chúng ta muốn đi cũng đã muộn. Nhớ kỹ! Mục đích chúng ta không phải giết bao nhiêu người ‘Ám Minh’, mà là bảo vệ Tiểu Điệp thật an toàn!”

Triệu Hâm vừa nghe lại có người đến đây, liền biến sắc vội vàng gật đầu đồng ý.

La Hào cũng nhiều lời, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, liền hướng đến đây lại ôm lấy Mục Ngữ Điệp, nói với Thạch Nham: “Tiểu huynh đệ, chuyện lần này thật cám ơn ngươi, nhưng mà việc này không quan hệ với ngươi, ngươi không cần đi theo chúng ta chịu tội, nên đừng đi theo.”

“Ta còn thiếu Mục tiểu thư một mạng.”

Thạch Nham hình như vốn không biết hắn phải đối mặt với “Ám Minh” hung hãn cỡ nào, vẻ mặt bất cần, lạnh nhạt cười nói: “Chịu ân người khác phải báo đáp gấp bội, huống chi Mục tiểu thư cứu là mạng của ta. Ta là một người ân oán rõ ràng, người khác nhằm vào ta, ta sẽ hoàn trả gấp mười! Người khác đối xử tử tế với ta, ta sẽ hoàn trả lại gấp mười! Ta đi theo các ngươi một đoạn, hy vọng có thể giúp đỡ gì đó.”

“Là hán tử tốt!” Hồ Long tán thưởng nói.

Địch Nhã Lan dáng người nóng bỏng, hai mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, ha ha cười nói: “Tên tiểu gia hỏa này, chẳng những có sắc đảm, lại còn có hào đảm! Vừa rồi nhìn lén tỷ tỷ lâu như vậy, tỷ tỷ còn chuẩn bị sau này tìm ngươi tính sổ đó, nghe ngươi nói như vậy, tỷ tỷ sẽ tha thứ ngươi.”

“Ngươi…” Mục Ngữ Điệp ngạc nhiên, nàng không có đoán được Thạch Nham sẽ là người ngang bướng như thế, tâm hồn thiếu nữ có chút cảm động.

“Nếu tiểu huynh đệ khăng khăng, ta đây cũng không khuyên nữa.” La Hào cũng không nói nhiều, gật gật đầu, ôm lấy Mục Ngữ Điệp chạy đi cực nhanh.

Ba người Triệu Hâm vội vàng đuổi theo, Thạch Nham hít một hơi, cũng theo đi.

Mặc Triều Ca mang theo một đội Võ Giả Mặc gia, xuyên qua rừng rất nhanh. Trên đường, hắn đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn đột nhiên xuất hiện ra vài tên sứ giả “Ám Minh”.

Minh Nguyệt sứ “Ám Minh” cũng ngẩn người, ánh mắt quái dị nhìn đám người Mặc Triều Ca, không biết những người này đến từ nơi nào, trong lòng âm thầm lo lắng, lo lắng đối phương có thể là người La Hào bên kia hay không.

“Nhị thúc…” Mặc Nhan Ngọc môi khẽ động, nàng thấy đối phương không giống người lương thiện, muốn nhắc nhở Mặc Triều Ca cẩn thận.

Mặc Triều Ca vẻ mặt bình tĩnh, đối diện với Minh Nguyệt sứ, hồi lâu hắn đột nhiên mở miệng trước: “Chúng ta đang truy một thiếu niên lưng mang túi, thân hình rất gầy yếu, thiếu niên kia đại khái chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, mục tiêu chúng ta chính là thiếu niên kia, vô tình mạo phạm các vị.”

Minh Nguyệt sứ “Ám Minh” cũng thầm thở dài nhẹ nhõm, “Thực Cốt Phấn” trong cơ thể hắn đã bắt đầu phát tác, thực lực hiện nay không đến ba thành ban đầu, thật sự động thủ với Mặc Triều Ca thì hắn không có lợi chút nào.

Nghe Mặc Triều Ca nói hết lời, trong lòng hắn khẽ động, lúc này âm trầm nói: “Thiếu niên kia ta đã gặp, cùng ở một chỗ với mục tiêu của chúng ta.”

“Không biết thiếu niên kia hiện ở nơi nào?” Mặc Triều Ca rất có lễ phép hỏi.

Hắn cũng không biết Minh Nguyệt sứ kia trúng “Thực Cốt Phấn”, chỉ từ khí tức âm trầm trên người đối phương, Mặc Triều Ca liền đoán ra người này không dễ chọc, cho nên không dám biểu hiện ra một chút ngạo mạn của hắn.

“Bên kia.” Minh Nguyệt sứ chỉ một phương hướng, căm hận lạnh lùng nói: “Các ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, tiểu tử kia cảnh giới không cao, nhưng mà trong đám hắn dựa vào, lại có một gã Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên, Võ Giả kia còn có Võ Hồn thập bội trọng lực, thật sự không dễ đối phó.”

“Bách Kiếp nhất trùng thiên.” Mặc Triều Ca nghe vậy, nhẹ nhàng nhíu mày, chợt gật đầu nói: “Đa tạ bẩm báo!”

“Chúng ta đi!” Mặc Triều Ca phất tay, mang theo một đội Võ Giả Mặc gia vội vàng đi lên.

“Xem ra người này cũng có cảnh giới Bách Kiếp.” Sau khi bọn họ rời đi, Minh Nguyệt sứ ánh mắt chợt âm trầm lại, cười lạnh nói: “Tiểu tử phá hỏng đại sự của ta, chờ ta khôi phục lại, nhất định phải nghiền xương ngươi thành tro!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN