Sát Thanh
Chương 52: Họa trong họa
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Gọi liên tiếp 5 lần vẫn không có ai bắt máy, Robert chuẩn bị tạm thời từ bỏ việc liên hệ với cộng sự của y, đến phút cuối cùng, điện thoại được bắt. Y nghe thấy tiếng động rất lớn, trong bối cảnh tiếng nhạc chói tai kia, thì nghe thấy 1 giọng nói có vẻ không tỉnh táo lắm: “Rober? Tìm tôi có việc gì?”
Đương nhiên có việc rồi! Có nhiều tới mức tôi muốn phát điên luôn rồi nè!Robert cố nén xung động rít gào, đề cao giọng nói: “Rio, anh đang ở đâu? Tôi nghĩ chúng ta cần gặp mặt.”
“Ở … tôi cũng không biết, có lẽ là ở quán bar nào đó chăng, hay là night club nhỉ?” Lại thêm một tiếng nhạc của một bài nhạc mới do DJ tạo ra như tiếng di động, tựa như ghe độc mộc đang cố thoát khỏi sự khống chế của người cầm lái: “Này cô nhóc, có biết đây là đâu không?”
“Đã nói anh uống nhiều lắm rồi mà … Muốn cùng em thêm một ly nữa không … Hey, anh đẹp trai, cô ta chẳng vui đâu, em cùng anh uống nha …” Một giọng nữ khác mơ hồ lướt qua, dường như không chỉ có một người.
Khuôn mặt Robert bình tĩnh, gân xanh tại thái dương nhảy dựng lên: “— Rio! Con mẹ nó rốt cục anh đang ở chỗ nào?”
“Không biết.. có chút quen thuộc … Mấy ngọn đèn màu tím nè … Tôi nhớ hình như anh cũng từng đến đây rồi …” Đối phương nói năng lộn xộn trả lời.
Robert biết anh đang ở đâu. Là người có sở thích đi mấy cái night club, vị đặc vụ mắt lục kia không chỉ 1 lần tới quán “Yêu nữ đi đêm” này mà HIGH quá mức, sau đó bị cộng sự của y tìm được mà kéo y về lại trong xe. Có một lần y uống quá say không còn biết gì nữa, kéo vạt áo của Rio lại liên tục hỏi: “Anh là cong hay thẳng vậy? Không có bạn gái, cũng không có bạn trai … Anh là đồ thích tự kỷ à?” Kết qủa nhận được một quyền đầy căm tức của cộng sự mình thẳng vào dạ dày, khiến cho bản thân ói đến giày da đều thối.
— Hiện tại ngược lại, hiện tại là y phải đi tìm cộng sự của mình vớt trở về.
Robert quen việc dễ làm mà tìm thấy được cái night club ẩn giấu trong cái hẻm u ám, ra sức đẩy ra đoàn người không ngừng nhảy múa điên cuồng trong đại sảnh, dưới ngọn đèn chập chờn tìm kiếm chung quanh rốt cục ở tại một cái sofa rộng tìm thấy được đặc vụ tóc đen.
Anh hiển nhiên đã say tới mức không còn nhận ra được phương hướng gì nữa, ngã người về phía lưng ghế đằng sau, mái tóc đen thường ngày được chải vuốt sợi cẩn thận tỉ mỉ giờ tùy ý thả xuống, có chút mất trật tự rớt xuống phần trán trơn bóng. Áo khoác âu phục được khoác lên cái tay vịn sofa, cái áo sơmi trắng của anh được mở ra chí ít hơn 4 cái nút áo, hơn phân nửa bộ ngực bị lộ hết ra ngoài — So với người da trắng gốc, lỗ chân lông của anh rất nhẵn nhụi, lông mao cũng ít, thế nên phần cơ thể rắn chắc cùng làn da trơn truột đột ngột hiện ra thế kia, dưới ánh đèn lạnh càng tựa như đá cẩm thạch màu nhạt điêu khắc thành, dụ dỗ ánh mắt của mọi người dọc theo đường cong kiện mỹ đó tiếp tục lướt xuống, thăm dò phần bộ phận còn được che giấu ở phía trong quần áo.
Lúc này có mấy cái móng tay sơn màu sắc khác nhau không ngừng đưa qua đưa lại vuốt qua phần ngực của anh, một cô gái trang điểm đậm nhiệt tình không ngừng đọng trên phần ngực anh, phần mông dưới lớp váy ngắn không ngừng cọ qua cọ lại ở ngay giữa bắp đùi anh.
Nếu là thường ngày, Robert sẽ cố gắng thưởng thức kỳ cảnh khó gặp này, thế nhưng hôm nay y hoàn toàn chẳng còn chút hăng hái nào, trực tiếp đi lên phía trước: “Được rồi mấy cô em, nên trả anh ta lại cho tôi đi thôi.”
Có một cô gái mang hoa tai vòng tròn lớn, cổ có hình xăm, tóc vàng trong số đó, mang biểu tình như chuyện tốt bị phá hư mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn y: “Bỏ cái thủ đoạn vụng về của anh đi nha, nhóc, anh ta là của chúng tôi! Anh muốn thử nắm đấm của mấy anh em của tôi trong quán sao?”
Robert lấy ra giấy chứng nhận ở túi áo trong của áo khoác âu phục, huy chương màu vàng lắc lắc 1 chút rồi nhanh chóng được cất vào, khiến cho mấy cô gái kia không nhìn thấy rõ chữ: “Tổ chống tệ nạn. Mấy em có muốn theo tôi về sở kiểm tra nước tiểu không?”
Ba cô gái kia biến sắc, tự mình đứng dậy hậm hực đào tẩu —- Ở mấy chỗ thế này, có ai mà lại chẳng thưởng thức qua mấy cái thứ chất ảo giác kia chứ, sợ rằng trong túi xách của mấy cô gái kia cũng có chứa vài món đi.
Robert không để ý tới mấy cô gái đó, tiến lên lắc lắc vị cộng sự tóc đen ánh mắt mê ly kia, phát hiện anh đã say tới mức thần chí chẳng rõ, đành phải tiến lên nửa đỡ nửa kéo anh ra khỏi night club, nhét vào trong xe, chạy tới khu nhà trọ ở đường 86 khu Đông Manhattan, dùng tay lấy ra chìa khóa trong túi áo đối phương mà mở cửa, có chút khó khăn mà khiêng anh vào trong phòng, dường như hả giận mà đẩy anh ngã vào cái bồn tắm lớn. Sau đó kéo cái vòi hoa sen, dùng dòng nước lạnh mạnh đột ngột, hướng thẳng vào cái tên khốn đầy mùi rượu kia mà tắm
Dưới kích thích của nước lạnh, vị đặc vụ tóc đen dường như nhất thời thanh tỉnh không ít, hai tay che mặt chặn nước lạnh 1 tí, sau đó vuốt mái tóc đen ướt sũng của mình, bước chân lảo đảo mà cố gắng đứng dậy bước ra khỏi phòng tắm.
Robert đỡ lấy tay anh, trong giọng nói tràn đầy lo lắng và bất mãn: “Rio! Tôi không biết từ khi nào anh có sở thích ham uống rượu tới vậy đó.”
“Dù sao nó cũng không phải độc quyền của mình anh.” Đối phương biểu tình lãnh đạm mà trả lời.
Robert nghẹn 1 hơi, nói ngược lại: “Đây tuyệt đối không phải là Rio Laurence mà tôi quen biết! Anh ta tuyệt đối không phải là người từ bỏ nhiệm vụ trong tay mình, một mình chạy tới night club nhậu nhẹt say bét nhè, bởi vì anh ta so với bất kì ai đều cực kỳ yêu thích công việc này!”
“Cho nên tôi mới xin nghỉ 1 năm đó.” Rio bất vi sở động bỏ tay y ra. “Từ lúc tôi bước vào cục cho đến nay, đã tròn 8 năm, chưa từng 1 lần nghỉ phép qua, lần duy nhất xin nghỉ phép cũng phải bỏ dỡ giữa chừng — Chẳng lẽ bây giờ tôi không thể xin một lần nghỉ phép hoàn chỉnh chứ?”
Robert không nói gì mà chống đỡ. Nhìn anh vừa đi vừa cởi quần áo ướt sũng kia, một đường tùy ý bỏ xuống mặt sàn, cuối cùng lõa thể mà bước vào phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra bộ quần áo thường ngày. Cho dù 100% khẳng định bản thân là thẳng, thì vị đặc vụ mắt lục kia vẫn nhịn không được quay mặt sang chỗ khác, tựa như cơ thể xích lõa hoàn mỹ của đối phương đang phát ra ánh sáng chói mắt, tiếp tục nhìn nữa sẽ bị tổn thương mắt mất.
“Nhưng anh không thể cứ thế mà mặc kệ được, dù cho vụ án này, hay là … hắn.” Robert thở dài nói. “Tôi biết mâu thuẫn giữa hai người các anh rất nặng, vấn đề nghiêm trọng, cũng biết hắn ta từng lừa dối cùng lợi dụng anh — Không, là chúng ta, tôi cũng bị sự giả trang của hắn mà đùa tới xoay vòng vòng mà. Quả thực chuyện này khiến cho người ta phải phẫn nộ, thống hận, cùng với cảm giác như bị sỉ nhục sâu sắc. Nhưng tôi nghĩ, nghĩ rằng, vẫn có thứ gì đó … Không phù hợp cho lắm, dù rằng tôi không nói rõ ra được nó là gì, thế nhưng …”
Y dừng lại 1 chút, tựa như đang vì cái ý nghĩ của mình mà tìm kiếm từ ngữ cho phù hợp, thỏa đáng miêu tả: “Anh có nhớ chúng ta từng phá qua một vụ án buôn lậu cổ vật văn hóa hay không? Chính là cái bức tranh Trung Quốc cổ vô giá vậy đó? Nhìn ở bên ngoài, thì nó hoàn toàn chẳng khác gì mấy bức tranh khác cả, dù cho chúng ta dùng cacbon 14, hồng ngoại tuyến, hay dùng cách thức kiểm tra đo lường gì đi nữa, đều không tra ra được điểm kỳ quặc nào cả, lúc đó tôi đã cho rằng chúng ta đã tra lầm rồi, nó không phải là bức tranh cổ vật mà chúng ta đang tìm. Đến tận khi anh tìm mời tới một đại sư về giấy tới, đem tầng giấy Tuyên Thành ở bên ngoài của nó xé ra, mới lộ ra được thứ nằm ẩn sâu bên trong thực sự, lúc đó tôi mới biết, đây chính là ‘Họa trong họa’. Nhiều cái máy tiên tiến như thế vẫn bất lực, mà chỉ cần dùng kinh nghiệm và cảm ngộ của một chuyên gia vào nghề mấy chục năm, bằng kỹ thuật thông minh từ thời xưa, mới có thể vạch trần được sự giả dối mỏng như lớp cánh kia …”
“Rốt cục anh muốn nói gì?” Cộng sự của y hỏi lại.
“Hay là ví dụ này không thỏa đáng ta, nhưng tôi vẫn nghĩ như cũ — K.Green tựa như họa trong họa vậy.” Robert dừng lại một chút, nói. “Dù cho ở phía dưới đang ẩn giấu tột cùng là thứ gì, thì bộ dáng của nó cũng không phải thứ nó đang hiển thị hiện tại.”
“Vậy thì sao chứ? Hắn không phải danh họa, tôi cũng không có trách nhiệm cùng nghĩa vụ đi tìm tòi nghiên cứu xem ở dưới cái biểu tượng đáng ghê tởm kia có đang ẩn giấu sự thực nào còn đáng ghê tởm hơn không. Bắt lấy hắn, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi.”
Rio khom lưng ngồi ở bên giường, khuỷu tay chống đầu gối, hai tay ôm huyệt Thái Dương, từ phía sâu ở đại não quặn đau từng cơn khiến cho anh không thể suy nghĩ được gì.
“Tôi không tin anh lại đơn giản từ bỏ như thế, truy đuổi sự thật phía sau màn đêm gần như trở thành bản năng chấp nhất của anh rồi.” Robert không hề từ bỏ ý định mà khuyên nhủ. “Dù cho có gặp phải khó khăn lớn thế nào đi nữa, anh sẽ không suy sụp, lại càng không dùng cơn say để trốn tránh, anh không phải người như thế!”
Vị đặc vụ tóc đen ngẩng đầu lên từ bàn tay ngước mắt nhìn y, đôi mắt màu lam chung quanh tròng đen đầy tơ máu, cùng với dưới viền mắt là bọng đen, làm cho uể oải do lao lực quá độ khó có thể che giấu mà thẩm thấu ra: “— Anh biết tôi lần trước ngủ được là lúc nào không?” Anh bỗng nhiên chuyển chủ đề.
Robert sợ run một chút. “Tối hôm qua?”
“Ba ngày trước. Từ giây phút bắt được hắn, thì tôi đã không cách nào ngủ được nữa rồi, một phút đồng hồ cũng không ngủ được.” Rio hờ hững nói như chuyện này chẳng liên quan gì tới mình. “Anh biết một người nếu tiếp tục hoàn toàn không ngủ được, thì có thể sống được mấy ngày đây?”
“Trời ạ!” Robert biến sắc, ngồi xổm xuống cố sức nắm lấy cánh tay anh. “Vì sao? Chẳng phải anh luôn uống thuốc hay sao … Xin lỗi, không có ý rình mò chuyện riêng của anh, nhưng tôi quả thực có biết anh đang uống một số thuốc an ổn tinh thần, tuy rằng anh chẳng nói ra với ai. Đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, với nghề của chúng ta, dù ít dù nhiều cũng có vấn đề về mặt tinh thần … Là thuốc mất tác dụng, hay là do nó gây tác dụng phụ?”
Rio chậm rãi lắc đầu: “Tác dụng phụ của thuốc khá lớn, nhưng tôi đang cai, hơn nữa cũng sắp thành công rồi, vấn đề không phải là ở thuốc … Anh không hiểu sao, Robert? Trước đây, tôi chưa từng thật sự yêu ai qua cả, tìm một cô gái phù hợp, hẹn hò, kết hôn, sinh mấy đứa con, thường thường nhàn nhạt, an an ổn ổn — Tôi cho rằng tình cảm thật sự chính là như thế. Tôi cũng cho rằng mình đủ lãnh tĩnh, cũng đủ lý tính, nên với mấy cái dạng tình yêu đến chết đi sống lại, nhiệt huyết trùng não mà cười nhạt, đến tận khi gặp được Lý Tất Thanh, tôi mới nhận ra, có vài thứ một khi đã tới, thì hoàn toàn không thể dùng lý trí chi phối, lý tính của anh tựa như người leo núi bị cơn tuyết lở mà chôn vùi hoàn toàn. Tôi cam tâm tình nguyện mà vùi mình giữa thiên nhiên to lớn tráng lệ, nhưng lúc quay đầu lại phát hiện, đó là tai nạn do con người tạo ra, hai bên gắn đầy camera ở mấy chỗ bí mật để quan sát, chỉ vì muốn quay lại khoảnh khăc do dự, kinh khủng, say mê của tôi … để tìm lấy niềm vui — Anh có thể hiểu được tâm tình lúc này của tôi không, Robert?”
“— Tôi hiểu!” Vị đặc vụ mắt lục nắm chặt hai tay của anh, cực lực dùng hơi nóng trong lòng bàn tay mình truyền tới đối phương. “Tôi biết anh yêu Lý Tất Thanh, cho tới bây giờ, anh vẫn không thể chấp nhận việc đem cậu ta cùng K.Green hòa thành một, anh thậm chí cho rằng việc K.Green xuất hiện khiến cho Lý Tất Thanh tiêu vong, là K.Green mưu sát cậu ta.”
Rio xanh mặt, sau một lúc mới dùng thanh âm mệt mỏi rã rời đến cực điểm nói rằng: “Đúng vậy, đây chính là một vụ mưu sát không có thi thể, không có chứng cứ, không cách nào truy cứu, chỉ có mình tôi biết, hắn đã đem cậu thanh niên kia hoàn toàn xóa bỏ ra khỏi cuộc sống của tôi … Tôi hận hắn, Robert, tôi chưa từng một lần thuần túy xuất phát từ tình cảm cá nhân mà hận qua bất kì ai. Dù cho tội phạm có hung tàn đến cỡ nào, cũng chỉ có được sự căm phẩn của một đặc vụ Rio, còn hắn — nếu như hắn muốn tôi dùng nỗi hận mà nhớ hắn cả đời, hắn đã như nguyện rồi!”
Robert trầm mặc, giờ khắc này bỗng nhiên y nhớ tới ánh mắt của Rio. Ngay lúc vị đặc vụ tóc đen đưa mắt nhìn lên bức tranh phác họa K.Green ở trên tường, thì ở trong ánh mắt tựa như tỏa ra ánh lửa từ tận sâu trong lòng — dù cho ngọn lửa đó đến từ thán phục, thưởng thức hoặc tỉnh táo do bất đồng lập trường, nói chung, nó vẫn luôn sáng sủa nhiệt liệt, hơn nữa cũng đã kéo dài suốt 1 năm. “Chỉ có hận hắn thôi sao?” Y ma xui quỷ khiến hỏi.
Những lời này tựa như cái chìa khóa mở ra phần lồng giam ký ức, vô số hình ảnh mảnh nhỏ chen chúc chui ra, khiến cho não người phải kêu đau. Rio lấy đưa chặn lại hai bên huyệt Thái Dương, muốn đem chúng một lần nữa khóa trở lại. Nhưng anh đã muộn 1 bước, từng mảnh nhỏ khắc sâu và cường liệt ào tới —
Bàn tay từ từ lướt xuống cơ thể anh ở trong cái động nhân tạo kia.
Đôi môi dính đầy máu ngậm lấy đầu đạn.
Nụ hôn đầy mùi máu tươi ngay trước bức tường đầy đạn.
Hơi thở không ngừng quấn quít trong cái động tối đen.
Đau đớn khi tranh đấu với sức lực ngang nhau.
Sự nghiêm túc và thẳng thắn khi hắn thì thầm rằng hắn thích anh,
Tư thế thần phục nửa quỳ trước người anh không chút do dự khẩu giao.
Sự run rẩy không thể kiềm chế khi tiến vào trong cơ thể hắn — Bởi vì cách làm tình từ phía sau khiến cho hắn cảm giác không an toàn, cực lực áp chế bản năng công kích, mâu thuẫn bài xích ngoại lực xâm lấn nhưng cũng ép buộc chính mình mở rộng thân thể tiếp nhận sự đụng chạm mạnh mẽ mà sản sinh cơn run đầy mâu thuẫn — cho dù coi sự dịu dàng đó là giả dạng, cũng không cách nào xóa bỏ được sự run rẩy thực tâm đó.
Tựa như những hình ảnh đó dùng sức nhào nặn não mình, Rio hai tay thống khổ ôm lấy mái đầu tóc đen của mình, dường như rên rỉ mà nói: “Đúng vậy … Chỉ có hận.”
Robert đứng dậy, đi tới phòng khách, từ tủ thủy tinh lấy ra một chai rượu whisky, mở nắp nhét vào trong tay anh: “Nếu vậy, thì anh cứ uống đi, tốt nhất cứ say mèm, thì anh mới có thể ngủ ngon được một giấc. Nếu như anh không muốn gặp lại hắn, thì toàn bộ công việc tiếp sau đó cứ giao hết cho tôi. Ngày mai luật sư do hội kiểm sát trưởng do nhà nước cử tới, cùng đương sự tiến hành giao dịch biện tố, cố gắng khiến hắn trực tiếp nhận tội tại toà án.”
“Hắn sẽ không nhận tội đâu.” Rio mang mang mà nhìn chằm chằm bình rượu trong tay mình nói: “Hắn cho rằng toàn bộ đều là chuyện hắn phải làm, cũng sẽ không cúi đầu trước bất kì áp lực nào từ bên ngoài đâu.”
“Như vậy cơ cấu tư pháp sẽ phải đánh một trận đánh vừa dài vừa phiền phức đó. Trong cục cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đã thu thập đầy đủ chứng cứ cung cấp phía kiểm định, đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu phần của vị đặc vụ đã truy đuổi trường kỳ, rồi tự tay bắt lấy hắn, là anh đâu.” Robert nói.” Kỳ thực tôi hy vọng K.Green có thể chủ động nhận tội để giảm hình phạt, như vậy với ai cũng tốt, đỡ phải khiến quan tòa phải đánh tới cuối cùng lại phán ra quyết định chung thân, đời này cả đời không thể thấy mặt trời. Hắn phải học cách chịu thua cùng xem xét thời thế, tựa như câu ngạn ngữ Trung Quốc mà anh từng nói qua —- người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.”
—Hắn sẽ không đâu. Hắn thà rằng khiến bản thân mình bẻ gãy, cũng tuyệt đối không trái lương tâm mà bẻ cong người, trừ phi cái sự uốn lượn bẻ cong này, cũng nằm trong một phần kế hoạch của hắn.Dưới đáy lòng Rio nói, lập tức đem rượu trong chai rượu whisky rót đầy cổ họng.
Nhìn vị đặc vụ tóc đen rốt cục mê man trên giường, Robert thở dài, giúp anh đắp chăn, sau đó nặng nề bước ra khỏi nhà trọ.
XXXXXXXXXXXXX
7h30 sáng, là thời gian ăn sáng của Bạch Lâu, phòng 7R có phòng cung cấp thức ăn cùng khu ăn cơm riêng, bởi vậy các phạm nhân không cần đến căn tin công cộng của tòa nhà này chen chúc — Nói ngược lại, kỳ thực bàn ăn ở trong phòng tù thôi cũng đã đủ chật rồi.
Alessio bưng bữa sáng (hôm nay là cháo yến, sữa tươi cùng bánh ngọt, táo) đến bàn ăn inox, quét mắt nhìn khu ăn 1 vòng, rất nhanh phát hiện thấy thanh niên người Hoa mới tới kia. Hắn ngồi trong góc phòng không thu hút tầm mắt, vùi đầu ăn cháo yến, mang dáng dấp 1 thân 1 mình. Cái bàn vuông nhỏ chỉ có mỗi mình hắn, hiển nhiên do tiệc đón tiếp người mới tối hôm qua đã lộ ra lực lượng đủ đến chấn động nhân tâm, khiến cho các phạm nhân khác chỉ có thể dùng ánh mắt hàm nghĩa bất đồng mà quan sát hắn, nhưng không ai dám tiến lên — Lấy hai tên gốc Mỹ Latin là ví dụ điển hình trong phòng đi, một đứa thì cổ tay sưng phù như cái củ cải, một đứa thì do cháng váng đầu không ngừng nôn, não chấn động khiến bản thân cứ hư hư thực thực mà bị đẩy vào phòng chữa bệnh quan sát.
Vị thanh niên tóc nâu tuổi trẻ kia không có chút chần chừ nào, quyết định nghênh ngang đi tới, tới đó ngồi xuống đối diện, mang theo khẩu âm Italia rất nhỏ mà nói: “Hey, Li!”
K.Green nâng mắt lên nhìn y: “Gì?”
Alessio có chút xấu hổ ngừng lại 1 chút. “Cậu là lần đầu tiên sao? Ý tôi là, lần đầu tiên, tới đây …” Chết tiệt, cuộc nói chuyện này ngôn ngữ thật không xong mà, y dùng cái muỗng không khuấy cháo yến mạch trong cái dĩa ăn vuông, cực kỳ thất vọng với bản thân.
“Ừ.” Đối phương vẻ mặt ôn hoà trả lời, cũng không có thể hiện nét mặt bị mạo phạm. “Trước đó, ngục giam với tôi chỉ là ấn tượng có được trong mấy bộ phim cùng tiểu thuyết mà thôi, cho nên khi vào trong đây thì có chút giật mình,” Hắn cùng cái muỗng vẽ loạn phần kem trên bánh gato — tuy rằng vẻ ngoài không đẹp, nhưng nó chính là một cái bánh gato hàng thật giá thật. “Không ngờ phúc lợi trong ngục lại tốt đến vậy.”
Có chuyện để nói, khiến cho Alessio cũng thoải mái nói chuyện hơn: “Do đây là sở lưu giữ tạm của liên bang, phần lớn tội phạm trong đây đều chưa bị xử tội, từ mặt pháp luật mà nói, chúng ta là người bị tình nghi chứ không phải tội phạm. Hơn nữa phần lớn mọi người đều là đang trong quá trình chờ quan tòa thẩm phán, luật sư luôn phải ra vào thường xuyên, quá trình thẩm tra xử lí mấy vụ án lớn đều bị đưa lên báo chí, nếu như phát sinh sự kiện ngược đãi nào, bị đưa ra ngoài thì chẳng khác nào scandal cả, có chút người thậm chí còn lợi dụng chuyện này để tiến hành giao dịch với phía ngục giam, đổi lấy tiền đền cùng giảm hình phạt. Cho nên đãi ngộ ở đây rất tốt. Thái độ của mấy người cảnh ngục cũng khá tốt, thỉnh thoảng có hai ba tên xấu tính nhưng cũng chẳng dám làm chuyện gì quá phận; Đương nhiên, ‘Khách ở trọ’ cũng không được vì thế mà đùa giỡn quá trớn, bởi vì chưa tuyên án, nếu ngày nào đó vì quy phạm nội quy mà tính vào trong tội án, thì có thể khiến cho phán quyết nặng thêm.”
“Nói cách khác, đây là một khu xa hoa của xã hội văn minh, khách trọ thì văn minh, bảo an xứng chức.” K.Green dùng đầu ngón tay vẽ một hình gì đó trên lớp vỏ của quả táo. “Chí ít biểu hiện ra thì là vậy.”
Alessio nở nụ cười: “Đúng vậy, đây là một quả táo nhỏ, bên ngoài (y dùng ngón tay vẽ vẽ mấy cái hàng rào cửa sổ) là một quả táo lớn, dù cho bên trong thế nào, thì biểu hiện ra ngoài cũng là ngăn nắp xinh đẹp. À, may là cậu phạm phải pháp luật liên bang, đãi ngộ bên ngục của bang có thể coi là kém xa đó, mấy tên CO (viết tắt của Commanding Officer: sĩ quan chỉ huy) bên đó ai cũng là lưu manh cả. Mà mấy ngục giam liên bang, tốt xấu khác biệt khá lớn, dù sao cũng là New York mà, ngục giam 奥斯提威尔 là một trong 5 ngục giam xa hoa nhất của nước Mỹ đó, chúng ta gọi nó là ‘Hill’, còn một cái tai tiếng khác là ngục giam đảo Rex — cậu có biết chúng tôi gọi ngục giam phân thành 10 khu 10 người trên đảo đó là gì không?”
“Cái gì?”
“‘Mộ phần (Grave)’.”
K.Green ngừng việc gặm táo, ngẩng đầu nhìn y: “Anh biết rõ tới thế à? Không phải lần đầu vào đây?”
Alessio vội vàng trả lời: “Không, tôi là vừa vào đây đó, là do anh của tôi ở trên ngục giam đảo Rex, bọn chúng không có đem đồng bọn nhốt chung vào trong cùng ngục giam đâu.”
“Đồng bọn? Quả là anh em thân thiết cùng đánh hổ, cha con nhà binh cùng ra trận, các anh phạm tội gì, cùng nhau cướp ngân hàng?”
“Không … Sự nghiệp gia tộc thôi à.” Vị thanh niên Italia có chút thẹn thùng mà cười cười, thấy đối phương đã gần ăn xong bữa sáng, đứng dậy nói rằng. “Tôi đưa cậu đi tham quan chung quanh 1 chút vậy, hiện tại đến trước giờ tắt đèn 10h tối, đều là thời gian hoạt động tự do, chỉ có chiều 4h cùng tối 9h lúc điểm danh thì phải ở trong phòng giam chờ. Ở đây đều có khu giặt quần áo cùng phòng sưởi, phòng vẽ tranh, phòng vận động, phòng sách báo, có thể sử dụng tùy ý. Điện thoại công cộng là miễn phí, thế nhưng khi đưa ID vào thì cẩn thận bị người ta nghe lén. Trên tầng cao nhất còn có hồ bơi cùng sân bóng rổ, thế nhưng không phải ngày nào cũng mở.”
“— Nghe qua cứ như trung tâm nghỉ dưỡng vậy.”
“Trên thực tế, ngoại trừ diện tích sinh hoạt quá nhỏ, không thể tùy ý ra ngoài, cùng với mấy cái thủ tục xử lý không xong rườm rà ra, thì quả thực rất giống. Chính phủ liên bang mỗi ngày đều phải tiêu tốn hơn 90$ trên người từng người chúng ta, đây còn cao hơn cả tiền lương của mấy giai tầng tính lương bằng ngày luôn đó.”
Đang trong lúc nói chuyện, hai cảnh ngục tiến vào khu dùng cơm, nhìn chung quanh 1 chút, tới bên bàn của họ đứng lại.
“Có vấn đề gì à, Eun, Marcus, tụi tao đâu có phạm quy.” Alessio nói với cảnh ngục phụ trách khu 1.
K.Green nhận ra họ, họ chính là hai cảnh ngục tối hôm qua đã áp giải hắn vào đây. Marcus là một tên da đen trung niên cao lớn vạm vỡ, Eun là một tên da trắng thuần, mái tóc vàng tóc quăn ở dưới vành nón, dường như có chút quá trẻ, nhưng từ đầu tới cuối ở trên khuôn mặt đó chính là một nụ cười nhạt mang ý tứ hàm xúc trào phúng, khiến cho tên đó nhìn trưởng thành hơn so với cái tuổi thật của tên đó nhiều lắm.
“Không liên quan tới mày, Alessio.” Marcus nói, quay đầu hướng K.Green nâng cằm nói. “3145-107, theo tụi tao.”
“Làm gì?”
“Thay quần áo.” Tên cảnh ngục da đen theo phép mà trả lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!