Sát thủ của mùi hương
Chương 118: Giả gái
Phong cảnh đang rất yên bình, đột nhiên nghe đâu đó có tiếng hốt hoảng la to: “Đâu rồi? Toàn bộ trái cây và bánh ngọt tôi để trong tủ lạnh đều đã mất sạch cả rồi”
Một người người giúp việc đang loay hoay tìm số đồ ăn bị mất trộm trong bếp, nghe vậy cô đã đứng dậy đi vào trong cau mày hỏi: “Có chuyện gì mà sáng sớm ồn ào quá vậy?”
Cô giúp việc nhìn cô lấp mấp, nét mặt tái mét đáp: “A…cô chủ, rõ ràng tối qua tôi đã để trái cây và bánh ngọt trong tủ lạnh, bây giờ lại không thấy nữa, đồ đạc trong bếp cũng có dấu hiệu bị xáo trộn lục lọi, chắc là có ai đó ở trong nhà ăn vụn rồi”
Nghe vậy cô ngạc nhiên, nhưng nhìn lại đồng hồ đã đi tới 6h35, thời gian đến công ty khá gấp rút vì cô là một tổ trưởng nghiêm khắc trong công việc, tuyệt đối không thể đi trễ.
“Vậy cô cứ nấu tạm món nào đó đi, tôi đang rất vội”
Vô Dao quay đi bảo, nhưng cô giúp việc đã chao mày buồn bã nói:
“Cô chủ, toàn bộ thức ăn trong bếp đã hết cả rồi, hiện tại không có gì để nấu cả, nếu bây giờ ra ngoài mua ít nhất cũng sẽ mất hơn 30 phút, tôi xin lỗi”
Cô nhướn mày, tỏa ý khó chịu:
“Thế thì cô phải kiểm tra trong nhà xem ai là người ăn vụn, sau đó báo cho tôi biết”
“Vâng, tôi sẽ làm theo lời cô nói, nhưng có một chuyện lạ lắm”
Cô giúp việc nói, Vô Dao bèn quay lại ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Cô ta bắt đầu ngước mắt lên trần cao, gác ngón trỏ vào cằm mình nhớ lại đáp:
“Tối qua tôi đã dọn dẹp mọi thứ trong bếp sau đó mới đi ngủ, rõ ràng lúc tôi mở tủ lạnh ra nhìn thấy hai đĩa bánh đó vẫn còn, sáng hôm sau lại phát hiện chỉ còn đĩa rỗng, bánh thì đã bị ăn sạch không còn một vụn, nước ngọt và mấy gói bim bim cũng biến mất, nếu là người trong nhà thì cũng không thể ăn nhiều thế được, với lại đây là trường hợp đầu tiên xảy ra, ai cũng biết phép tắc nên chắc chắn sẽ không làm thế,cô chủ có khi nào trong nhà…có ma không?”
Cô ta vừa dứt lời, mặt mày đã tái mét xanh xao như tàu lá chuối, Vô Dao chỉ quay mặt đi, cho rằng đó là một câu chuyện hoang đường, gạc ý bảo:
“Trên đời này làm gì có ma, với lại cô hãy thôi ngay cái suy nghĩ đó đi, chuyện này tôi sẽ tra cứu sau, bây giờ tôi đang rất bận nên sẽ đến công ty và ăn ở đó”
Sau đó cô bước chân ra khỏi bếp, cô giúp việc nhìn ra cửa sổ, đã thấy cô vội vã lái xe đi. Cô giúp việc thở dài, biết là cô đang rất giận vì không có bữa sáng, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Tại phòng Vô Dao, Tống Lục Tài lúc này mới chui ra khỏi gầm giường, hắn căng hai tay lên cao, nghoáp dài uể oải:
“Trời sáng rồi sao?”
Đây là thời gian tự do của hắn, hắn sẽ không sợ bất kì ai nhìn thấy mình, hắn ngửi thầy mùi cơ thể của bản thân, bèn nheo mày nghĩ:
(Đã hai ngày nay mình không tắm, cơ thể đã bốc mùi rồi)
Hắn đi vào phòng tắm của cô, vặn nước nóng vào bồn sau đó mới cởi bỏ hết quần áo ra bước vào thư giản. Nước ấm làm cơ thể hắn cảm thấy thoải mái, mùi thơm của phòng tắm cũng rất dễ chịu.
“Ra đây là cảm giác được tắm ở phòng con gái, cứ như thế này thì cuộc sống ở đây cũng không tệ”
Một lúc sau, hắn mới nhớ ra là mình không có đồ sạch để thay, hắn đành mặc tạm bộ áo choàng tắm của cô, sau đó bước ra ngoài rồi mở tủ quần áo của cô ra xem xét, bên trong tủ chỉ toàn đồ con gái, hắn chao mày.
“Mình đang xem cái gì bên trong này vậy?”
Thiết thực mà nói đàn ông xem tủ đồ của một phụ nữ thì thật sự không đúng đắn. Đột nhiên hắn thấy có một chiếc váy rất lạ, nên thò tay tới lấy ra xem thử. Đó là chiếc váy màu đen tôn dáng rất nổi bật, được khoét ngực sâu và có các hạt cườm đính kèm trên đó, độ dài nếu mặc vào cũng chỉ ngắn tới đầu gối, phía sau lưng chiếc váy được thiết kế dạng dây chéo lưng trông thật gợi cảm.
Hắn bắt đầu tượng tượng ra khi Vô Dao mặc nó vào, nhất định sẽ khác xa với tầm mắt của hắn thường thấy, hắn bật đỏ mặt, lắc đầu để thoát khỏi suy nghĩ đen tối của mình:
“Không không không, tại sao mình lại có một trí tưởng tượng vớ vẩn đến thế?”
Hắn cất chiếc váy vào tủ lại như cũ, sau đó đi đến giường lôi mấy gói bim bim và nước uống ra thưởng thức.
…
Ở một nơi khác, sau khi đã đưa tiễn ông chủ Diệp lên máy bay an toàn. Tiểu Nhất mới quay sang nhìn Tinh Nhiên bảo:
“Ông chủ đã đi rồi, chúng ta về thôi”
Tinh Nhiên gật đầu, bèn cùng Tiểu Nhất và đám thuộc hạ rời khỏi sân bay mất. Nhưng cũng không ngờ ở gần đó, có một tên dáng vẻ rất khả nghi đứng trong đám đông, đội mũ lưỡi trai khuất mặt, và một mắt của hắn đã bị Tước Thần lấy đi mất từ lần trước nên phải dùng bịt mắt che đi, hắn cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, khẩu ngữ cẩn thận:
“Tôi đã đi theo quan sát cô gái đó nhiều ngày nhưng không hề nhìn thấy sự hiện diện của Hàn Tước Thần, có lẽ hắn đã rời khỏi Diệp Gia rồi, thưa ông chủ”
Nghe vậy giọng người đàn ông đó vọng ra bảo:
“Trở về đi”
Bỗng tên đó ngạc nhiên, nghi vấn hỏi:
“Ông chủ, ý của ngài là không muốn tìm hắn nữa sao?”
“Del, cứ theo lệnh mà làm, ta chắc chắn rằng hắn sẽ xuất hiện vào một ngày nào đó, việc còn lại của chúng ta là hãy chờ điều đó xảy ra”
Giọng người đàn ông đó lưu loát vọng ra điện thoại, cẩn trọng lại sắc bén, tên đó không thể làm gì được ngoài việc phật ý nghe theo.
“Vâng, tôi sẽ trở về ngay thưa ngài”
Phía bên kia,Tiểu Nhất đang lái xe lạc lõng giữa thành phố, dù là nhiều lúc đi bên cạnh Tinh Nhiên, anh đều có cảm giác cô là một người nội tâm và ít nói chuyện đời tư của mình cho người khác biết. Anh quan sát cô qua tấm gương chiếu hậu, cô vẫn ngồi ở hàng ghế sau đó, ánh mắt thao thức nhìn ra ô cửa xe kì lạ nãy giờ.
“Tinh Nhiên tiểu thư, lâu lắm tôi mới thấy ông chủ đi công tác xa, mặc dù vết thương lần trước của ông ấy chưa lành hẳn, chắc là không sao đâu nhỉ?”
Anh cười ngờ nghệch bắt đại một câu chuyện, nhằm để tìm ý gì đó có thể nói chuyện với cô nhiều hơn.
Nhưng Tinh Nhiên chỉ đang nhìn những biển quảng cáo hình ảnh giới thiệu hôn lễ của Chính Lâm và Trúc Nhi, có lẽ chúng chỉ vừa được treo vào sáng nay,cô cười nhẹ, mặc dù không quen biết nhiều cho lắm, nhưng chỉ cần nhìn thấy ai đó sắp kết hôn thì lòng cô cũng rộn ràng vui mừng.
(Thật không ngờ họ đã sắp cưới rồi, chúc mừng nhé)
Tiểu Nhất thấy cô cười một mình, nên khó hiểu hỏi:
“Tinh Nhiên, cô cười gì vậy?”
Cô quay lại lắc đầu nhẹ:
“Tôi chỉ cảm thấy mọi người đang dần trở nên hạnh phúc, ước gì sau này tôi cũng có thể bước vào lễ đường nhỉ”
“Cô muốn kết hôn sao?”
Tiểu Nhất ngạc nhiên, cô bật cười trả lời:
“Có lẽ vậy, tôi đã mong ước điều đó từ khi mình còn là một cô bé, tôi đã nghĩ mình là lọ lem trong cổ tích, gặp được chàng hoàng tử và sống với nhau đến cuối đời, giờ nghĩ lại thật là buồn cười, sẽ không được như thế đâu đúng không?”
“Sẽ được thôi, nếu cô kết hôn, tôi sẽ chúc mừng cho cô, nhưng đối tượng là ai vậy? Cô đã suy nghĩ đến đó chưa?”
Câu hỏi này của anh chợt làm lòng cô bị thất thần,cô rũ mắt, thầm nghĩ:
(Mình chưa bao giờ nghĩ đối tượng của mình sẽ là ai? Nếu là lúc trước, chắc chắn mình sẽ chọn Tước Thần, nhưng…nhưng tại sao mình lại nghĩ đến anh ta trong khi mình đã có Khiết Tường chứ?)
Dù lòng đang bấn loạn khó chịu, nhưng cô vẫn ngẩn mặt nhìn Tiểu Nhất, mỉm cười đáp:
“Tôi cũng không biết, nhưng bây giờ tôi và Khiết Tường đã tiến triển xa hơn một bước, sau này có thể tôi sẽ lấy anh ấy, có lẽ vậy”
Cô thầm nhủ lòng, chắc chắn sẽ là Khiết Tường, chắc chắn như thế.
Nghe vậy Tiểu Nhất sực ngạc nhiên, nhìn qua gương chiếu hậu quan sát phần cổ cô.
(Vậy không lẽ cô ấy đã hạ quyết tâm đến với người khác rồi sao? Nói mới để ý, sợi dây chuyền đó…cũng không còn thấy nữa rồi)
…
Buổi chiều, cô giúp việc đang lau dọn bàn gần đó, thấy Vô Dao vừa trở về thì cô ta vui vẻ lên tiếng:
“A…cô chủ, cô về rồi, tối nay cô muốn ăn gì ạ?”
Vô Dao đứng lại, sắc khí nặng nề, lạnh lùng đáp:
“Cứ như bình thường là được rồi”
Sau đó cô bước đi mất, cô giúp việc không hề cảm thấy lạ vì sự lạnh nhạt này, lại còn nổi hứng nhiệt tình nghĩ:
(Mình phải vào bếp nấu cho cô chủ món gà hầm mới được, chắc cô ấy đi làm về mệt lắm)
Vô Dao lên phòng, cô đưa tay đến mở cửa ra, vốn cả ngày hôm nay đi làm đã mệt mỏi, thì một cảnh tượng hãi hùng nữa đã đập ngay trước mắt cô, khắp cả phòng cô bây giờ đều là vụn bánh và vỏ rác vứt lung tung, thủ phạm thì lại đang nằm trên giường ngủ khò khò típ mắt. Người cô bây giờ nóng ran, kích động đến mức bùng phát cơn tức giận. Đúng lúc hắn cũng vừa mở mắt ngồi dậy, nghoáp dài rồi quay sang thì tự dưng đã thấy cô đứng ngay cửa. Hắn giật bắn người, thân thể tự dưng cứng nhắc như pho tượng.
“Quả nhiên là anh”
Cô cau mày lên tiếng, hắn cứng họng, bèn liếc mắt chỗ khác nghĩ:
(Tại sao cô ta lại đột ngột trở về như vậy? Lần này xem như là tan nát đời trai rồi)
Bất chợt cô đi lại, đứng trước mặt hắn, nheo mày hỏi:
“Tại sao anh lại trốn trong phòng tôi? Lại còn ăn vụn đồ trong bếp?”
Hắn không dám nhìn thẳng vào cô, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán, đáp:
“Hết cách rồi, tôi đang bị cảnh sát truy đuổi nên mới đến nhà cô ẩn nấp, cô không xem bảng tin à?”
Cô khoanh hai tay cười nhạt,ánh mắt hiện rực tà khí, giọng ghét bỏ nhìn hắn nói:
“Chẳng phải lúc đó anh đã nói rất tự tin sao? Bây giờ thì mau rời khỏi nhà tôi đi”
“Này này, không phải là cô đang giận đấy chứ?”
Hắn đứng dậy cố gắng hạ mình để không làm cô nổi nóng, nhưng cô đã lườm hắn, hai mắt không chút cảm xúc bảo:
“Tại sao tôi phải giận? Tôi và anh không quen không biết, ngược lại anh còn đang là gương mặt hot nhất nằm trên bảng tin bây giờ, nếu anh không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát”
Dứt lời, cô lấy điện thoại ra rồi ấn số, mặt hắn hơi tái đi, chập nghĩ:
(Không được, mình không thể để cô ta báo cảnh sát, mình không thể bị bắt trong lúc này)
Hắn bất chợt quỳ xuống trước mặt cô, gục mặt gượng nói:
“Đừng gọi, tôi…tôi cầu xin cô”
Cô ngạc nhiên, hắn lại tiếp lời:
“Xem như đây là lần đầu tiên tôi cầu xin một ai đó, tôi chỉ xin cô cho tôi vài ngày ở lại đây, bây giờ tôi đã lâm vào đường cùng, không lẽ cô nhẫn tâm thấy chết không cứu sao?”
Giọng nói hắn bây giờ khô khốc, đáng thương như một chú cún nũng nịu với chủ nhân, nhưng cô không hề mềm lòng, miệng cong nhẹ cười lạnh hỏi:
“Chẳng phải anh đã nói nếu mai sau thấy anh gặp nạn, tôi cũng không được cứu sao?”
Hắn nghiếng răng, đứng dậy đặt hai tay lên vai cô nói:
“Đó chỉ là lời nói phét của tôi thôi, cô phải giúp tôi”
“Tôi không quan tâm”
Cô vẫn lạnh lùng rồi phất tay hắn ra khỏi vai mình, sau đó ấn số gọi cho cảnh sát, không lâu đã có một giọng nam bắt máy vọng ra:
“Alo, sở cảnh sát xin nghe”
Cô áp máy lên tai, hai mắt vẫn không quên tỏa ý châm chọc nhìn Tống Lục Tài, nói:
“Thật ngại quá anh cảnh sát, tôi muốn trình báo với anh một chuyện, đó ra…”
Cô đang nói, hắn vì quá hoảng loạn nên đã nhanh chóng giật lấy điện thoại cô.
“Này anh làm gì vậy?”
Cô giật mình hỏi, người nhào tới hắn đo co thì hắn lại hất tay mình vào người cô, đẩy mạnh cô ngã xuống nệm giường một cách thô bạo.
“Á…”
Vô Dao mất lợi thế nên rít lên một tiếng, cô muốn ngồi dậy, lại bị hắn dùng cả sức người nằm đè lên, hắn lại lườm cô một cách đáng sợ nhỏ giọng bảo:
“Im ngay, tôi không còn đường nào thối lui, nếu cô chống đối tôi sẽ giết cô ngay lập tức”
Nghe vậy cô bật giật mình, thân thể như bị áp đảo bởi thân thể to lớn khác nên không còn sức phảng kháng, hắn cũng chỉ muốn hăm dọa cô nên mới làm cách này, trong lúc ấy giọng người cảnh sát cũng vọng ra điện thoại bật hỏi:
“Sao vậy? Alo, có ai nghe máy không?”
“Thả tôi…ra”
Cô định thét lên kêu cứu, nào ngờ hắn đã nhanh tay bịt lấy miệng cô, sau đó áp điện thoại lên tai nhanh trí biện khẩu:
“Thật ngại quá, chúng tôi cứ tưởng con gái của mình đã bị bắt cóc nên vợ của tôi cô ấy cứ lo lắng và muốn báo cảnh sát, không ngờ chỉ là hiểu lầm, thật ra con bé chỉ đi chơi gần đây thôi, tôi xin lỗi nên không làm phiền các anh nữa”
Nghe vậy người cảnh sát cũng không có gì nghi ngờ, bèn tỏa ý tốt dặn dò:
“Vậy sao? Thế anh phải giữ trẻ con cho cẩn thận, nếu không có chuyện gì cứ gọi ngay cho sở cảnh sát, chúng tôi luôn hỗ trợ cho anh mọi lúc mọi nơi”
“Được”
Hắn nhếch môi đáp, cuộc gọi nhanh chốc bị ngắt đi, Tống Lục Tài bóp chặt điện thoại lại trong lòng bàn tay, rồi nhe răng bật cười tự mãn.
“Hưm hưm hưm, hưm hưm hưm, ahahaha”
Thấy hắn đang hả họng hốc mồm cười như một tên hề, cô ghét khuôn mặt tự cao của hắn, bèn cắn vào các đầu ngón tay hắn khiến hắn đau đớn gào thét.
“Gahhhh!!!…cô…cô dám…”
Hắn bật giật ngồi xỏm người lên, cô lại ngồi dậy đập trán mình vào trán hắn khiến hắn nhăn mặt đau đớn, nhanh chốc lùi người về sau, giơ tay lên đỡ lại sợ sệt hỏi:
“Làm gì vậy? Cô bị ấm đầu sao?”
Cô cắn răng tức giận, vớ tay lấy chiếc gối gần đó rồi đập vào mặt hắn, khí lực nóng nảy nói lớn:
“Anh hay lắm, dám bịa ra câu chuyện vớ vẩn như thế để lừa cảnh sát, anh nghĩ ai là vợ của anh hả?”
Hắn sợ sệt cong chân nhảy xuống giường như một con ếch, cầu khẩn:
“Tôi chỉ muốn cô cho tôi ở lại vài ngày, sau đó sẽ sắp xếp cách ra nước ngoài trốn thoát, tôi không có ý gì cả, cô hãy bình tĩnh lại đi”
“Anh mau đầu thú đi, dù gì anh cũng không dính vào tội giết người, án phạt sẽ thấp hơn, nhưng nếu anh cứ trốn tránh mãi anh nghĩ mình sẽ thoát được sao?”
Cô khoanh hai tay hết lời khuyên nhủ, nhưng hắn lại không phục, tức giận nói:
“Cô bị úng não sao? Nếu vào đó tôi sẽ bị ngồi ít nhất 10 năm tù, buôn hàng trái phép, lại còn bắt giữ vô số người và hành hạ họ, tôi thật sự không muốn vào tù như lão già đó”
Lão già hắn nói đến chính là ba của hắn, sau khi giết mẹ hắn thì ông ta đã lẩn trốn, cuối cùng lại ra đầu thú vì cảm thấy quá tội lỗi và cắn rứt lương tâm.
Hắn nghiếng răng, hai bàn tay nắm thành quyền gục mặt đi, cô ngạc nhiên, cảm thấy lòng hắn đang bối rối và sợ hãi sẽ lâm vào hoàn cảnh giống như ba mình.
Cô thật sự không biết làm gì khác, hắn lại ngẩn nhìn cô bằng một ánh mắt kiên định:
“Xem như tôi nợ cô, chỉ vài ngày thôi, tôi sẽ tìm cách nào đó rồi trốn ra nước ngoài, tôi cũng hứa sẽ không làm liên lụy đến cô một lần nào cả”
Cô gục mặt đi, bất chợt hỏi:
“Nhưng anh có thể giúp tôi một chuyện được không? Nếu đồng ý, tôi sẽ cho anh ở lại đây vài ngày”
“Làm gì?”
Hắn ngạc nhiên, cô ngẩn mặt thơ ngây đáp:
“Trong mấy ngày anh ở đây, thôi thì…làm nô lệ cho tôi nhé”
“Nà ní?”
Hắn bàng hoàng tột độ, cô lại cười nhẹ bảo:
“Anh sẽ phải làm theo những gì tôi nói, được chứ?”
Hắn liền chéo hai tay hai chân nhiệt liệt phản đối:
“Tôi không đồng ý, cô là loại người thuộc máu S sao?”
Cô chao mày hỏi:
“Anh đang nghĩ gì vậy? Máu S là ý gì? Tôi cần anh làm sai vặt cho tôi, được chứ?”
Nghe vậy hắn quay chỗ khác xoa gáy tóc mình, suy nghĩ gì đó một lúc mới chịu đồng ý.
“Được, nhưng tôi không thể ra ngoài với bộ dạng này, cô có bộ đồ nào cho tôi mặc không?”
Nghe đến đây cô mới cười gian manh, bèn đi đến tủ quần áo của mình rồi mở ra lấy tạm một chiếc váy, sau đó vứt lên đầu hắn bảo:
“Thay đi”
Hắn ngạc nhiên, bèn cầm lấy chiếc váy kia mà trố mắt cau mày:
“Cô đưa cái quỷ gì vậy? Đừng có đùa chứ”
“Tôi không đùa”
Cô khoanh hai tay nói:
“Nếu anh ra ngoài với bộ dạng là con gái thì anh sẽ không bị người khác nghi ngờ, tôi sẽ giúp anh trang điểm và chỉnh chu tóc một chút”
Hắn tức đến đỏ mặt, một người như hắn mà lại phải mặc đồ phụ nữ sao? Trang điểm và làm tóc, hắn nghĩ cô xem mình là ai? Cô là ai mà có quyền yêu cầu hắn làm thế?
“Tôi không đồng ý, cho dù có bị bắt vào tù thì tôi cũng không làm cái chuyện nhục nhã này”
Nghe vậy cô cười gian tà bảo:
“Vậy à, xem ra không còn cách nào khác, tôi phải gọi cho cảnh sát đến đây thôi, vì tôi rất sợ mình sẽ gặp nguy hiểm bởi tên tội phạm nào đó ngay trước mặt”
Hắn cắn răng, thầm rủa cho cô hai chữ “Tiện nhân”, sau đó quát tháo:
“Cô mới là người nguy hiểm đấy, tôi đồng ý là được chứ gì”
Sau đó hắn cầm chiếc váy đùng đùng đi vào phòng tắm mất thì cô mới cười nhẹ:
“Xem ra anh ta đã ngoan hơn rồi”
30 phút sau, hắn mới chịu mở cửa bước ra khỏi phòng tắm, cô ngồi trên giường, bất chợt quay sang, nheo mày lên tiếng:
“Thay có một chiếc váy mà đến tận nửa tiếng, anh có biết là…”
Đột nhiên cô khựng lại, hai mắt sửng sốt nhìn hắn đang trong chiếc váy màu trắng kia, còn mặt hắn thì đỏ bừng như pháo nổ, đúng là hắn đã thật sự nghe lời cô, cứ thấy cô nhìn chầm chầm vào mình thì hắn lại càng lúc càng cảm thấy hổ thẹn, cằn cộc nói:
“Cô nhìn cái gì mà nhìn, xấu hổ chết được, ông nội tôi trên cao ngước xuống sẽ nhìn thấy đứa cháu đích tôn của ông ta đang mặc cái váy rẻ rách này, ông ta sẽ chết lần hai mất”
Cô đứng dậy tiến tới hắn, che miệng bật cười thì hắn nổi cáu.
“Anh mặc vào cũng không tệ, nhưng phần trên hơi phẳng nhỉ?”
Hắn chao mày, hai tay vuốt lên vuốt xuống phần ngực mình đáp:
“Tất nhiên vì tôi là đàn ông”
“Tôi sẽ độn cho anh một chút”
Vô Dao nói như một chuyên gia, nghe vậy hắn thẳng thừng chéo hai tay từ chối, phản ứng như một chú mèo sắp bị bắt đi tắm trong khi không hề muốn và đang giằng co đấu tranh vì các cánh đàn ông, nhưng hắn thật sự đã thua thiệt.
Từ trên lầu đã vang lên một tiếng thét gào lớn, khiến những người giúp việc phía dưới lầu phải hiếu kì.
“Ta hận cô!!!”
Sau một lúc, cô đã chỉnh chu cho hắn mọi thứ. Cô nhẹ nhàng chải mái tóc giả màu nâu xoăn lọn của hắn trước gương trang điểm của mình, hắn cũng nhìn bản thân mình trong gương và hắn cho rằng điều này thật sự quá nhục nhã, mắt hắn nhướn nhướn, co giật liên hồi một cách không tin vào sự thật.
(Tại sao một người đàn ông như mình phải ăn mặc quái gở này chứ?)
“Xong rồi, chỉ còn một bước thôi”
Cô lên tiếng, đưa tay chợp lấy thỏi son trên bàn rồi cúi xuống trước mặt hắn, hắn cau mày, lắc đầu qua lại:
“Này này, tôi không muốn”
Cô bất chợt đưa các ngón tay thon dài của mình giữ lấy cằm hắn, cười nhẹ bảo:
“Tôi đã từng mơ ước mình sẽ có em gái để làm trò này, nhưng tiếc thật vì tôi là con út”
Và rồi khuôn mặt của cô cứ từ từ dí sát vào mặt hắn để tô son, hắn ngại quá nên không dám mở mắt, cằn nhằn nói:
“Nhưng tôi cũng không phải là đồ chơi của cô, tô nhanh lên dùm cái”
“Rồi rồi, tôi chỉ đang giúp anh thôi, hãy im lặng một chút đi”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!