Sát thủ của mùi hương - Chương 129: Gặp nguy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Sát thủ của mùi hương


Chương 129: Gặp nguy


Vài ngày sau, Khiết Tường tiếp tục đưa Tinh Nhiên đi dạo trên một con phố, một thành phố khi ban đêm sẽ tràn ngập ánh đèn vàng. Thoáng nghe bên đường, từ các tiệm cafe ngân vang lên những giai điệu nhạc không lời du dương, người người qua lại bên lề hè không ít cũng không nhiều.

Trong số đó, có không mấy ít người đi ngang qua luôn ngoái nhìn cô và Khiết Tường, xong rồi lại khe khẽ che miệng nhau xì xào bàn tán, họ sẵn sàng ủng hộ mối tình của cô và anh, vì dạo gần đây thông tin hẹn hò của hai người là chủ đề nóng nhất trên các trang báo chí.

Tuy vậy, Tinh Nhiên lại chẳng quan tâm đến mọi việc xung quanh, cô cứ thờ thẩn đi bên cạnh, vô tri vô thức nghĩ đến những chuyện nào đó đang ấp ủ bối rối trong lòng.

Chợt, Khiết Tường đưa tay sang nắm lấy tay cô, khiến cô sực ngạc nhiên, dòng suy nghĩ hỗn tạp trong đầu cũng biến mất.

Tinh Nhiên nhìn qua anh với khuôn mặt ngơ ngác, Khiết Tường có vẻ khá lo lắng cho cô, anh hỏi: “Em sao vậy? Từ nãy đến giờ anh thấy em rất lạ, anh đã hỏi rất nhiều câu nhưng em không trả lời”

Cô ngờ nghệch một lúc, đúng là từ nãy giờ cô chỉ suy nghĩ về cái tên hắc ám kia, quên mất bản thân mình lại đang đi hẹn hò Khiết Tường.

Cô biết mình đã có chút bất lịch sự, liền nở nụ cười nhẹ trả lời: “Xin lỗi, em chỉ đang nghĩ một số chuyện cá nhân thôi”

“Chuyện cá nhân à? Là chuyện gì vậy?”

Khiết Tường không đắn đo mỉm cười hỏi cô, giống hệt như anh đã nhìn thấu những gì cô đang nghĩ. Tinh Nhiên bèn ngậm miệng lại, mắt liếc sang nơi khác.

Cô đang nghĩ, chẳng lẽ bây giờ khai thật với Khiết Tường, rằng bản thân đang nghĩ đến cái tên tâm hắc lòng dạ hẹp hòi kia sao.

Khiết Tường biết cô đang nghĩ tới Tước Thần, nhưng anh vẫn vờ như không biết, nhẹ nhàng đưa tay tới xoa đầu cô, dịu dàng bảo: “Nếu em không nói thì cũng không sao đâu, dù sao cũng là lỗi của anh, khi không lại mời em ra ngoài dạo chơi thế này”

Tinh Nhiên mím môi lại, sợ anh buồn, đành tìm cớ nào đó biện giải.

“Không phải đâu, em chỉ đang nghĩ về công việc của mình thôi, người xin lỗi phải là em mới đúng, em đã khiến anh mất vui rồi”

Nghe vậy, Khiết Tường cụp ánh mắt vô hồn nhìn cô, lời nói dối của cô đúng là rất hợp lí, nhưng anh vẫn cảm thấy có điều gì đó không thể tin tưởng.

Tuy vậy, anh lại nhanh chóng nở nụ cười ôn hòa, nói: “Nhiên Nhiên, mỗi ngày được nhìn thấy em anh đã mãn nguyện lắm rồi, sau này nếu có chuyện gì thì em cứ nói với anh, đừng giấu trong lòng mãi như vậy”

Cô bèn mỉm cười gật đầu một cái, hai người kề sát bên nhau đi về phía trước trông thật thân thiết. Nhưng bất chợt đã có điều gì đó khiến Khiết Tường khựng chân lại. Anh đưa hai mắt nhìn chầm chầm về xa, cách đó chỉ tầm vài thước, anh nhận thấy có một bóng người mặc đồ đen đang đứng dựa lưng trước một bức tường tối của một cửa hiệu sách hút thuốc, rồi bóng người ấy cũng ngẩn mặt liếc mắt nhìn về phía anh, dù là đang đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che phủ đi mái tóc và mặt mũi, nhưng con ngươi sáng rực đó, một ánh mắt bất hòa không tương không thích cũng đủ để Khiết Tường nhận ra kia là ai.

Anh đột ngột kéo tay Tinh Nhiên nghoảnh lại phía sau, cô ngạc nhiên, định rướn môi hỏi thì anh đã nhanh nhảu nhìn sang cô nói: “Chúng ta trở về đường cũ đi, anh chợt nhớ ra đằng trước có một quán ăn rất ngon”

Tinh Nhiên bật cười, đáp:

“Không cần đâu, lúc nãy em đã ăn no rồi”

Rồi cô nhìn sang gần đó, có một cửa hàng bán trà gừng mà cô khá yêu thích.

Cô liền nhìn anh, trỏ tay đến quán trà đó rồi nói: “Khiết Tường, anh đợi em một chút, em vào kia mua nước rồi sẽ ra ngay”

“Được, anh đợi em” Khiết Tường gật đầu đáp lại, sau đó cũng thấy cô đi tới cửa hàng bán trà kia mất.

Lúc này, anh mới quay lại nhìn bóng người đàn ông đang đứng hút thuốc trầm ngâm một mình trước cửa hàng sách từ xa, dáng vẻ kì lạ, khắp toàn thân đều là màu đen tuốt.

Khiết Tường đi tới gần anh ta, bầu không khí ồn ào xung quanh cũng tự dưng tĩnh mịch theo sự bất hòa của hai người, Khiết Tường cười nửa miệng, thốt giọng lên tiếng:

“Tôi nên gọi anh là gì đây nhỉ? Anh Hàn…à không, là Hàn Tước Thần”

“Hừm” Tước Thần khẽ nhếch mép cười một tiếng, sau đó dùng hai ngón tay cái và trỏ rút điếu thuốc ra khỏi miệng rồi thở phào làn khói trắng lởn vởn ra bên ngoài.

“Tại sao anh lại bám theo chúng tôi? Anh muốn gì?” Khiết Tường hơi chao đôi lông mày nghiêm nghị lại hỏi, nghe vậy Tước Thần mới đưa mắt sang nhìn anh ta, cợt nhả đáp lại.

“Muốn ngắm bạn gái cũ một chút, không được sao?”

Khiết Tường cụp mắt nhìn anh, nói bằng giọng điềm tĩnh hết mức có thể, dù trong lòng đã khó chịu đến sự quấy rối này.

“Anh đang cảm thấy tiếc nuối sao? Đừng quên hôm đó ở bệnh viện chính miệng anh đã khẳng định giao Nhiên Nhiên lại cho tôi, vì vậy sau này anh cũng đừng có đeo bám cô ấy nữa”

Tước Thần nhìn điếu thuốc trên tay chỉ mới hút được một nửa, anh lịch sự đi tới tận cái sọt rác đằng kia rồi vứt vào, sau đó cho hai tay vào túi quần, quay lại nhìn Khiết Tường đáp: “Chẳng có luật lệ nào cấm tôi không thể đeo bám bạn gái cũ cả, cô ấy vẫn chưa kết hôn với anh, tôi vẫn có thể lấy lại bất cứ lúc nào”

Nét mặt Khiết Tường hơi ngạc nhiên, trong đó cũng có xen kẽ sự tức giận nhưng lại bị kìm nén, anh nói:

“Nhưng bây giờ người cô ấy yêu là tôi, anh chỉ là quá khứ, và tôi cũng chẳng quan tâm đến việc anh sẽ đeo bám cô ấy cả đời, bởi vì tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra”

“Vậy sao?” Tước Thần đứng lặng lẽ đánh giá Khiết Tường một lúc, thoạt nhìn từ đầu tới chân, anh ta đúng là có ngoại hình không tệ, nhìn qua cũng biết là một người đàn ông có học thức, bản thân lại là tổng tài của một tập đoàn sản xuất nước hoa nổi tiếng trong nước. Phẩm chất cao như vậy, Tước Thần lại cảm thấy muốn cười nhạo chính bản thân, nếu kiếm một điểm tốt trên người anh, e rằng cũng không có. Bởi vì công việc của anh có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng anh không xem nó là công việc, trước giờ anh chỉ nghĩ, giết người để giải trí, dễ thực hiện và cũng rất dễ để kiếm tiền.

Tước Thần chợt ngã ánh mắt xuống, một ánh mắt thấm thấu nỗi buồn không thể tả, giọng anh thôi thúc cất lên, cứ như đang tự trách chính mình.

“Tinh Nhiên nói đúng, tôi và anh căn bản không giống nhau, tôi không phải là một người tốt, chỉ cần liên quan đến tôi, năm lần bảy lượt cô ấy đều gặp chuyện”

Khiết Tường liền cười khẽ, một chút cũng không nhu nhượng im lặng đối phương. “Thế thì anh phải biết điều một chút, Nhiên Nhiên ở bên tôi chắc chắn sẽ rất bình yên, tôi sẽ mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy”

Tước Tước bèn bật cười nhạt, rồi ngẩn nhìn Khiết Tường một cách cao ngạo, nói:

“Hừm, cho dù thế nào đi nữa tôi vẫn không thể chấp nhận được việc mình thật sự đã đánh mất cô ấy, tôi là một kẻ xấu, vì vậy anh phải giữ cô ấy cho tốt vào”

Nghe những lời đó, Khiết Tường cho rằng Tước Thần đang thách thức anh, và sẽ tìm cách cướp cô ra khỏi tay anh, nhưng anh không lo lắng, mà lại nhanh chóng nở một nụ cười đắc ý, đáp lại: “Được, anh cứ thử xem”

“Khiết Tường” Nghe từ sau có tiếng vọng gọi lớn, Tinh Nhiên chạy tới anh, trên tay cầm hai cốc nhựa đựng trà gừng vẫn còn ấm hổi.

Khiết Tường ngạc nhiên quay lại, đã thấy Tinh Nhiên chạy đến trước mặt mình, cô ra biểu cảm chao mày, điệu bộ có chút hờn dỗi, nói: “Anh đi đâu vậy? Em vừa mua xong ra khỏi cửa hàng đã thấy anh biến mất”

Khiết Tường hơi ngạc nhiên nhìn cô, rồi anh quay ra sau, nhưng đã không còn thấy Tước Thần ở đâu nữa. Sự biến mất đúng là rất nhạy bén, anh liền nở nụ cười nhẹ, sau đó nhìn Tinh Nhiên đáp:

“Anh chỉ gặp phải người quen thôi”

“Người quen?” Cô trơ ngác lặp lại, anh tiếp lời: “Anh ta đi rồi, chỉ là người quen trong công ty”

Một tiếng sau.

Tước Thần đi bộ một mình trên một ngã tư đường vắng vẻ, ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng anh cũng nhận ra nụ cười của cô lúc đó, nụ cười hạnh phúc khi cô nắm lấy tay Khiết Tường, cùng anh ta đi dạo phố, còn anh chỉ là một kẻ đứng từ xa, chỉ giỏi nhất là quan sát khung cảnh hạnh phúc không thuộc về mình.

Anh bước từng bước trên đường, không gian tĩnh mịch không ai qua lại, anh nhìn vì sao trên trời kia, nhớ lại cô đã từng nói.

“Anh nhìn kìa” Lúc ấy cô đã trỏ tay lên bầu trời, chỉ về một ngôi sao nằm lẻ loi giữa một khoảng trời rộng mênh mông.

“Ngôi sao đó rất giống anh và khác anh, một ngôi sao lẻ loi nằm giữa khoảng trời rộng cách những ngôi sao khác”

“Sao cô có thể ví tôi như ngôi sao nhỏ bé đó?” Anh còn nhớ lúc ấy mình đã chao mày vì không hiểu nổi những lời nói ngốc nghếch của cô gái nhỏ này.

Tinh Nhiên liền nhìn anh bật cười, đáp trả: “Tôi thấy giống mà, giống anh vì nó cô đơn và hiu quạnh, khác anh vì anh có thể lại gần những người khác nhưng nó thì lại không thể lại gần các ngôi sao khác”

Tước Thần chợt nhớ lại khoảnh khắc ngẳn ngủi đó, và bây giờ khi nhìn lên bầu trời đen lạnh lẽo kia, anh cũng thấy có một ngôi sao lẻ loi nằm giữa khoảng trời rộng ấy, tựa như một năm trước, chỉ là khác một chút, bởi vì anh chỉ còn lại một mình.

(Em nói đúng, anh thấy mình thật giống ngôi sao đó, hiu quạnh và cô đơn, giá như có thể quay về một năm trước, anh nhất định sẽ chọn cách tốt nhất đó là không gặp em, chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ quen biết nhau, nếu là vậy…thì thật tốt biết mấy)

“Khung cảnh này…rất hợp để giết người đấy” Đột nhiên có một giọng nói nhả cợt từ sau vang lên, Tước Thần hơi giật mình, anh liền quay lại, nhìn bóng người đang đi tới trước mặt đó.

Anh trơ mắt kinh ngạc nhìn hắn, tên Del vẫn bám theo tìm giết anh nay lại đột nhiên bất thình lình xuất hiện.

Hắn vừa cầm một khẩu súng ngắn trên tay, đồng tử đen láy kia của hắn nheo lại, như hố vực sâu thẳm muốn nuốt chửng con mồi.

Anh nhìn hắn rồi cười nhạt, thản nhiên lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, đang định rút điếu thuốc lên ngậm thì lại bị một phát súng bắn ngang, gói thuốc lá anh đang cầm liền văng cái “bịch” xuống đất.

Tước Thần hơi kinh động vài giây, rồi lại nhắm mắt cười nửa miệng, làm tên Del kia phải bứt rứt chướng mắt, hắn khó hiểu hỏi:

“Ngươi lúc nào cũng bình thản, không nhận ra mình sắp chết sao?”

“Sợ hãi thì được gì chứ, chỉ còn lại một mắt mà nhắm bắn rất chuẩn xác, phải cảm ơn ta chứ nhỉ”

Anh đáp lại hắn một cách mỉa mai, Del liền nghiếng răng nghiếng lợi, từ một con người có hai mắt hoàn chỉnh, bây giờ hắn lại bị hỏng đi con mắt phải, nhìn được duy nhất chỉ là con mắt trái không thuận hướng.

“Tên khốn” Del mở miệng khàn giọng mắng, không che nỗi phần căm hận.

Nói xong, hắn liền giơ khẩu súng ngắn kia lên bóp cò bắn về phía anh.

Viên đạn bay rất nhanh cũng rất bất ngờ, một phát xượt qua cánh tay phải của anh, khiến anh nhíu mày rồi tự giơ cánh tay của mình lên xem, trong khi tên Del kia đang lặng lẽ quan sát từng hành động của anh, hắn bật cười nói:

“Ở đây không phải nghĩa trang, sẽ không có chỗ cho ngươi nấp như lần trước đâu”

Tước Thần nhìn vết thương bên cánh tay đang nhoi nhói rướm máu của mình, anh nheo mắt lại thầm nghĩ:

(Tên này sử dụng súng rất thành thạo, phát này hắn cố tình bắn hụt vào tay mình là ý gì?)

Rồi anh nhìn hắn, mở miệng nói:

“Ông chủ của ngươi có lẽ là người gọi ngươi đến đây, ta chẳng biết hắn là ai và có thù oán gì với Hàn Tước Thần này, nhưng thực nực cười, hắn cũng chỉ là con rùa rụt đầu, chẳng bao giờ chịu xuất hiện mà phải để tên phế hạ của mình ra tay”

Del nheo mắt lại, khuôn mặt sắc lạnh như mọi khi, đáp:

“Giết một kẻ như ngươi, chỉ cần ta là được”

Hắn lại không khiêm nhượng, định tiếp tục nổ súng, Tước Thần cảm thấy hắn khá manh động, dựa theo kinh nghiệm đợt trước chạm mặt với hắn, anh đoán tên này có lẽ vẫn chưa muốn giết anh, hoặc là muốn anh chết bằng một cách khác.

Khi anh vội quay lưng bỏ chạy, hắn liền nổ hai phát súng đến bóng lưng anh, vừa cười nhếch vừa hỏi: “Muốn chạy sao?”

Giữa đêm hôm tối tăm, tiếng súng “đoằng đoằng” lại vang lên liên tục, hai phát đạn kia một viên hụt, một viên lại xượt qua bả vai anh, Tước Thần hơi nghiếng răng, vừa chạy vừa bất giác đưa tay trái vịn lên vai phải, cố kiếm đường tẩu thoát khỏi cái tên nguy hiểm đằng sau này.

Trên đường vắng, có hai bóng đen chạy thật nhanh không ngừng nghỉ về trước, anh vừa ôm vết thương vừa chạy lách sang một đường khác để tìm cách đánh lạc hướng Del.

Đây không phải bị tấn công lần đầu, tên Del rất thích nổ súng liên tục về đối phương, nhưng nhờ tài tránh né nhanh nhẹn của anh, mấy phát đạn hắn bắn ra đều hụt ba lần bốn lượt.

Hơn 10 giờ tối. Tinh Nhiên vừa trở về nhà và đã thay một chiếc váy ngủ mỏng toang màu trắng dài ngang gối, cô nằm thảnh thơi trên giường, ánh đèn phòng vẫn chưa được tắt.

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ cạnh cô bị kéo lùa ra một cái “roẹt”. Cô bật giật mình, liền ngồi phắt dậy nhìn sang, đã thấy Tước Thần nhảy vào một cái “ịch” ngay trước mắt cô.

“Anh…anh…” Cô lấp mấp, mắt vừa nhìn xuống đã thấy cánh tay anh đang rỉ máu nhỏ từng giọt xuống sàn, mặt mũi cô tự dưng chuyển sang hốt hoảng, hỏi:

“Tay anh bị làm sao vậy?”

Anh đi tới, cứ như lâu ngày không được gặp cô, bất ngờ choàng hai tay ôm lấy gáy cô kéo vào lòng, anh gục mặt bên vai cô, khẽ đáp: “Anh bị kẻ xấu tấn công, anh đã giữ lại cái mạng của mình trở về gặp em đấy”

Cô ngạc nhiên, cất giọng run run lo lắng bên đầu anh bảo: “Nhưng anh đang chảy máu, anh mau băng vết thương lại đi”

Vài phút sau, anh ở trần ngồi ngoan ngoãn trên giường, đưa cánh tay phải bị viên đạn xướt qua đang chảy máu lúc nãy, quan sát Tinh Nhiên đang nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau miệng vết thương cho anh, biểu cảm trên mặt cô cũng lo lắng rõ rệt.

“Anh có đau không? Là ai tấn công anh vậy?”

Cô vừa lau vừa hỏi, lại không biết Tước Thần đang mãi mê ngồi ngắm nhìn cô, từng động tác lau vết thương nhẹ nhàng của cô đã khiến anh cảm thấy yên lòng, dù chỉ là một ít hạnh phúc nhỏ nhoi, anh cũng muốn tiếp nhận lấy nó, anh cười nhẹ hỏi lại.

“Em đang lo lắng cho anh sao?”

Cô bật ngượng, liền lấy băng vết thương băng lại cho anh, vùng má có chút đỏ hồng, đáp: “Tôi đâu có lo lắng cho anh, chỉ là khi thấy ai đó bị thương, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được, có phải anh lại đi gây thù chuốc oán rồi đúng không?”

“Không có” Anh đáp lại.

Tinh Nhiên bèn ngẩn mặt nhìn anh, thật sự thì trong lòng cô chẳng còn cảm giác tức giận gì với anh nữa.

Băng xong vết thương, cô bước chân xuống giường, đứng dậy bảo:

“Anh nghỉ ngơi đi, bên ngoài còn nhiều phòng trống lắm đấy, anh muốn ngủ ở đâu cũng được”

Tước Thần nửa ngồi nửa nằm trên giường, lặng lẽ quan sát cô, không nói gì cũng không đáp gì, làm cho Tinh Nhiên có chút bực bội, cau mày hỏi:

“Anh làm cái gì mà nhìn tôi như thế hả?”

Tước Thần chợt cười nhẹ, chỉ tự nhủ miệng hỏi lòng rằng:

(Tại sao ông trời lại cho tôi gặp được cô ấy chứ?)

Rồi anh đưa tay tới bắt lấy cổ tay cô, ngẩn mặt nhìn cô hỏi:

“Tinh Nhiên, nếu một ngày anh biến mất khỏi thế giới này, em sẽ không tiếc nuối chứ?”

Cô ngạc nhiên trước câu hỏi đó, rồi bèn chao mày hỏi ngược lại.

“Anh đang hỏi ngốc cái gì vậy?”

“Là vì anh cảm thấy như vậy, em trả lời anh đi” Anh khẽ giọng thúc giục, cứ như muốn được nghe chính miệng cô cho đáp án.

Cô liền liếc đi nơi khác, ngượng ngập trả lời: “Ai quan tâm chứ, nếu như anh biến mất thì cũng đâu có liên quan gì tới tôi”

Tước Thần chợt cảm thấy hụt hẫn, anh liền nở nụ cười nhẹ, bèn rời khỏi giường, mặc cái áo của mình vào rồi nói:

“Vậy sao? Anh hiểu rồi”

Anh lẳng lặng đi tới cửa phòng cô mở ra, không nghoảnh mặt lại nhìn cô, bảo:

“Cũng muộn rồi, em ngủ đi, anh không làm phiền nữa”

Nói xong anh ra ngoài mất, cánh cửa vừa đóng lại, Tinh Nhiên mới ngồi trên giường suy ngẫm, cảm thấy bản thân vừa rồi đã có chút không đúng đắn.

(Mình đang nghĩ gì vậy? Sao lại trả lời anh ta bằng câu nói đau lòng đó chứ?)

Đột nhiên điện thoại cô nằm trên đầu tủ giường bất ngờ đổ chuông, cô ngạc nhiên vớ tay lấy, đang xem số điện thoại gọi đến là ai thì cuộc gọi đã nhanh chốc bị tắt đi.

“Là ai vậy nhỉ?” Cô lẩm bẩm tự hỏi, rồi ấn dòng số lạ đó lên xem lại, bất chợt có một tin nhắn gửi tới cũng từ dòng số đó, với hàng chữ ngắn gọn.

[Tinh Nhiên, anh đã rời đi rồi, đó là điều mà em muốn phải không?]

Cô liền bật sửng sốt, miệng lẩm bẩm:

“Đây là…số của Tước Thần ư?”

Cô vội vã đứng dậy mở cửa phòng bước ra ngoài, ngó ngang ngó dọc hai bên hành lang trái phải.

“Chẳng lẽ anh ta đã thật sự rời đi, là do câu nói của mình lúc nãy sao?”

Cô lo lắng, liền nhấn gọi lại cho anh, nghe tiếng chuông đổ, cô mong anh sẽ bắt máy rồi nói chuyện cho rõ ràng, nào ngờ anh lại tắt máy đi, anh nghĩ không liên lạc với cô ngay lúc này là điều cần thiết.

Anh đã rời khỏi Diệp Gia, bây giờ anh chỉ muốn đi tìm Del, dù phải bất chấp cả tính mạng, chỉ cần điều tra ra kẻ đứng sau hắn, thì mối nguy hiểm về tính mạng của anh mới có thể an toàn, đương nhiên đó không phải là lí do duy nhất, mà anh còn lo cả cho sự an nguy của cô.

Tinh Nhiên gọi mãi cho anh không được, cô bắt đầu có cảm giác khó chịu lẫn sợ hãi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bứt rứt, giống như có một điềm xấu gì đó sắp xảy ra.

Cô chạy toạc mạng xuống phòng khách, Tiểu Nhất đang ngồi ở ghế sofa, thấy cô vội vã chạy đến cửa, anh ta liền thốt hỏi: “Tinh Nhiên tiểu thư, cô đi đâu vậy?”

Tinh Nhiên không đáp lại, lơ anh ta sang một góc, chỉ vội vã mở cửa ra rồi chạy đi mất, mặc cho Tiểu Nhất đang cảm thấy hiếu kì, không biết chuyện gì đã xảy ra với cô.

Tinh Nhiên chạy ra khỏi cổng Diệp Gia, không hiểu sao bản thân cô lại đang rất lo sợ, sợ sẽ không được nhìn thấy anh nữa, sợ từ đây sẽ giống như một năm trước, anh không từ mặt mà đột ngột rời đi, điều đáng sợ hơn, đó là anh sẽ không bao giờ quay lại.

Tinh Nhiên đành rẽ sang phải rồi dốc hơi chạy thật nhanh, vừa thở vừa tức giận nghĩ:

(Chắc là anh ấy chưa đi xa đâu, mình phải tìm cho bằng được anh ta, tại sao lại dám bỏ đi đột ngột như vậy chứ?)

Tước Thần đến ngã tư lúc nãy, cái nơi mà tên Del xuất hiện tấn công anh.

Tuy nhiên khi anh đến thì chẳng còn thấy hắn ở đó nữa, anh cau mày, nhìn xung quanh gào lớn:

“Del, ra đây đi, ta biết ngươi đang ở đây”

Nhưng những gì đáp lại anh là sự im lặng, anh nghiếng răng, lòng cảm thấy bực tức.

Đang đứng lặng lẽ một mình, thì đột nhiên có hai chiếc xe lao tới anh từ xa, anh vội né sang, nhào lộn vào bên lề, hai chiếc xe ấy cũng thắng lại đột ngột một tiếng “kít” dài giữa làn đường hiu vắng, vang lên đến chói tai.

Từ trên xe mở cửa xuống là những tên lạ mặt, không mấy ưa nhìn, nhưng trong số đó lại không có tên Del.

Chúng có hết thảy cả chục tên, mặt mũi bặm trợn, chúng đột nhiên rút dao ra, rồi tự dưng lao tới anh, xua loạn xạ về phía anh, Tước Thần nhận ra mình chỉ có một khẩu súng, anh rút ra rồi bắn hết thảy vào ba tên, cuối cùng thì đành dùng võ của bản thân đấu tay không với chúng.

Phía bên kia, Tinh Nhiên vừa chạy trên đường, vừa cầm điện thoại áp lên tai cố gọi cho anh, nhưng tất cả đều báo không thể liên lạc được.

“Kì lạ, chỉ mới đây sao lại không đổ chuông nữa” Cô lo lắng, sợ anh bỏ đi đến mức cổ nghẹn ngóc muốn khóc, cô láo liếc mắt xung quanh tìm kiếm, viền mắt không biết khi nào lại rũ rượi một màn nước chảy dọc xuống, cô không ngừng cất giọng gọi to:

“Tước Thần, anh ra đây cho tôi, mau ra đây đi”

Cô vừa chạy, vừa hay lại nghe thấy có tiếng ẩu đã ồn ào ở đâu đó, cô liền bất giác đi theo tiếng ồn kia xem thử, nào ngờ lại chứng kiến được có một cuộc hỗn loạn trước mắt từ xa.

Cô to mắt đứng nhìn, giữa đám côn đồ đang dùng gậy và dao nhào tới đánh đó, là một chàng trai đang dùng sức của mình chống chọi lại.

Ngay lập tức, cô vội chạy lại, hốt hoảng hét to: “Mau dừng lại!”

Tước Thần vừa đánh bật ngã một tên văng ra đất, nghe thấy tiếng cô, anh liền giật mình quay sang, không ngờ tới, mấp môi lẩm bẩm: “Tinh Nhiên”

Cô chạy tới liền ôm lấy cánh tay anh, mếu máo khóc hỏi:

“Anh đang làm gì vậy? Sao lại bỏ đi đột ngột, hức…còn đánh nhau ở đây nữa?”

Anh cau mày, không kìm được sự nóng giận, liền gào to mắng cô.

“Đồ ngốc, ở đây rất nguy hiểm, em xuất hiện làm cái gì chứ?”

“Là vì…” Cô đang mấp môi trả lời, nào ngờ lại tự dưng đứng hình sửng sốt to mắt, cô thấy đằng sau anh, có một tên đang cầm một chiếc gậy sắt rất dài, hắn đang chạy tới giơ lên cao, rồi bất ngờ hạ xuống đánh vào đầu anh thật mạnh.

Sau cái đánh ấy, anh đột ngột ngã xuống đất bất tỉnh, cô liền sửng sốt, nhanh chóng ngồi xuống lây mạnh anh hốt hoảng gọi:

“Tước Thần, Tước Thần, anh tỉnh lại đi, anh…”

Đột nhiên có một bàn tay bất thình lình xuất hiện từ phía sau, bịt một chiếc khăn có tẩm thuốc mê vào miệng cô, cô nhanh chóng lạc vào cơn buồn ngủ, liền nhắm mắt ngã dần người ra, lại được hai tay của ai đó đỡ lấy.

Mấy tên côn đồ kia nhìn người đó, một tên thận trọng thốt hỏi:

“Anh Del, bây giờ xử lí con nhỏ này thế nào?”

Del liền bế gọn Tinh Nhiên lên tay, đáp:

“Lo xử lí tên kia đi, cô gái này…ta có cách”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN