Sát thủ của mùi hương - Chương 23: Bữa cơm cảm ơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Sát thủ của mùi hương


Chương 23: Bữa cơm cảm ơn


10:00 tối, chúng tôi bước trên đường tràn ngập ánh đèn, người người qua lại, tôi nhìn anh ta đi cạnh mình cười thầm

( Nghĩ lại thì hôm nay đi cùng anh ta, cứ như hẹn hò vậy?)

Cô chợt nhìn lên bầu trời, nhìn những ngôi sao đang lấp lánh đẹp đẽ rồi lên tiếng

“Anh nhìn kìa”

Anh nhìn theo ngón tay của cô chỉ lên bầu trời, chỉ về hướng một ngôi sao lẻ loi đang ở một mình giữa khoảng trời rộng,cô lại mỉm cười nhìn anh ta

“Ngôi sao đó rất giống anh và cũng khác anh, một ngôi sao lẻ loi nằm giữa khoảng trời rộng cách những ngôi sao khác”

Anh ngạc nhiên rồi bật cười nhẹ

“Sao cô có thể ví tôi như ngôi sao nhỏ bé đó?”

Cô bật cười chìa hai tay ra sau

“Tôi thấy giống mà, giống anh vì nó cô đơn và hiu quạnh, khác anh vì anh có thể lại gần người khác nhưng nó thì không thể lại gần các ngôi sao khác.”

Anh im lặng một hồi ngẫm nghĩ

( Ý cô gái này nói…là mình cô đơn sao?)

Tinh Nhiên chợt tiếp lời

“Mặc dù tôi không biết gì nhiều về anh, nhưng có thể tôi đã hiểu về anh một chút, cho dù anh không nói tên cho tôi biết, nhưng tôi tin có một ngày, tôi sẽ được gọi tên anh, cũng như anh có thể gọi tôi bằng Tinh Nhiên cũng được, vì đối với tôi anh giống như một người bạn vậy”

Anh bật ngạc nhiên nhìn cô gái đi cạnh mình

( không ngờ cô gái này lại có cảm xúc như vậy,mình sao vậy, tự dưng thấy cô ta thật dễ thương)

Anh cố nhăn mặt ngăn cảm xúc đang nổi loạn này rồi nhìn Tinh Nhiên lên tiếng:

“Đừng lảm nhảm nữa, về thôi”

12:00, tối hôm đấy, anh trằn trọc vì ngủ mãi không được nên đi lấy rượu rồi ngồi lên sofa uống, anh gác 2 chân lên bàn ngẫm nghĩ rồi vò đầu mình nhăn mặt lẩm bẩm

“Chết tiệt, sao mình cứ nghĩ tới con nhỏ đó hoài vậy? Thật bực mình”

Anh cầm chai rượu lên uống một hơi, rồi vuốt nhẹ mái tóc mình lên tự hỏi

“Mình…rốt cuộc là bị làm sao?”

Anh đứng dậy bước vào nhà vệ sinh, vặn nước trên bồn rửa mặt rồi rửa mặt mình, anh ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương ngẫm nghĩ

( Mình đã sống hơn 20 năm nhưng chưa từng khó chịu về bất kì điều gì, tiền không thiếu, nhưng cuộc sống thật vô vị, nhàm chán, không biết từ lúc nào mình chẳng cảm thấy như vậy nữa, là nhờ cô ta sao?)

Sáng hôm sau, cô ngồi trên bàn ăn thở dài

Anh nhìn cô liền thắc mắc hỏi

“Sao vậy?”

Cô dừng ăn rồi ngã người lên bàn dật dựa

“Hôm nay phải đi làm”

Anh nhếch môi

“Chẳng phải cô thích đi làm lắm sao?”

Cô ngồi tiếp lời

“Chỉ là trước hôm bị bệnh, tôi lỡ làm mất bảng tư liệu của mình rồi, không biết hôm nay nói với Quân Tổng thế nào nữa đây”

Anh hỏi tiếp

“Sao cô không làm lại?”

Cô thở dài lắc đầu

“Không kịp rồi”

Dứt lời cô đứng dậy uể oải nói

“Tôi ăn xong rồi, tôi đi nhé”

Cô đi ra cửa mất, anh nhìn bóng lưng cô rồi tiếp tục ăn.

Tại công ty CPF, tôi bước vào phòng làm việc mình nằm dài lên bàn, A Lục thấy thế đi lại hỏi

“Cô Hạ, chào buổi sáng”

Tinh Nhiên ngồi dậy nhìn A Lục mỉm cười

“chào buổi sáng quản lí”

A Lục bật cười hỏi

“Trông hôm nay cô khá uể oải, cô bị đòi nợ sao?”

Cô ngạc nhiên lẩm bẩm

“Đòi nợ? Sao anh lại nghĩ vậy?”

A Lục tiếp lời

“Không phải sao, vì hôm trước cô nghỉ bệnh có một tên xã hội đen bộ mặt rất hung mãn, cô nhìn xem, hắn đánh nát cái cửa nên tôi phải bỏ tiền ra làm cửa khác, cô Hạ nếu cô có vấn đề cá nhân với anh ta thì cũng đừng cho anh ta đến đây phá hoại cơ sở vật chất của công ty chứ?”

Lúc này cô không hiểu chuyện gì nên đành hỏi

“khoan đã, quản lí, anh nói…người đàn ông đó trông như thế nào?”

A Lục chợt ngẫm nghĩ nhớ lại

“Anh ta mặc đồ khá sang trọng, tóc đen, và…mắt màu vàng cam”

Cô ngạc nhiên lẩm bẩm

“Tóc đen, mắt màu vàng cam, sao giống anh ta quá vậy? Không phải anh ta đến đây làm loạn chứ?”

Cô nhăn mặt nhìn mọi người trong phòng làm việc thì không ngờ mọi người đang hướng nhìn cô nãy giờ, rồi cô quay lại bàn làm việc mình thầm nghĩ

( mình hi vọng anh ta chỉ làm loạn ở đây thôi, chứ nếu làm loạn khắp nơi thì mình xấu hổ chết mất)

Giờ ăn trưa, Tinh Nhiên đi khắp nơi thì mọi người nhìn cô liền chỉ trỏ bàn tán

“Nhìn kìa, đó có phải là Hạ Tinh Nhiên không?”

“Hình như cô ta nợ tiền xã hội đen nên hôm trước bị đến đây đòi đó, nhưng may mắn thay hôm đấy cô ta không đi làm”

Tinh Nhiên vừa đi vừa che mặt mình thầm rủa

( tên lưu manh chết tiệt, anh làm tôi bây giờ bị người khác nghĩ là nợ tiền xã hội đen đấy, anh là tên khốn kiếp)

Bỗng cô đang đi thì va phải Khiết Tường

“a…”

“Cô không sao chứ, Tinh Nhiên?”

Khiết Tường nhìn cô chợt hỏi

“ơ…Quân Tổng…”

( oái chết rồi, chuyện về bảng tư liệu)

Khiết Tường thắc mắc liền hỏi tiếp

“Cô làm sao vừa đi vừa che mặt vậy?”

Cô cười gượng lấp mấp

“A…đâu có…Quân Tổng, tôi có chuyện phải đi trước, gặp lại anh sau”

Cô nói xong rồi chạy đi mất, Khiết Tường nhìn bóng lưng cô chạy một cách khó hiểu.

Tan làm, cô vừa đi vừa thở dài đứng trước vỉa hè chờ taxi, đột nhiên Khiết Tường bỗng chạy xe ra nhìn cô qua cửa xe

“Tinh Nhiên, cô chưa về sao? Để tôi đưa về nhé”

Cô chợt xua tay từ chối

“A… không cần đâu”

Khiết Tường đành bước xuống xe nhíu mày

“Cô lại từ chối nữa rồi, nhưng lần này lên xe đi, tôi muốn nói với cô về công việc”

Cô lẩm bẩm

“Công việc?”

Khiết Tường bật cười

“Phải, chuyện về bảng tư liệu”

Tinh Nhiên lúng túng nhíp mắt

“A…cái này để lần sau bàn nhé, bây giờ tôi…tôi chợt nhận ra mình có việc cần làm”

Cô chợt quay lưng lại định bỏ chạy thì Khiết Tường kéo tay cô lại khiến cô ngạc nhiên.

Anh nhíu mày nói

“Cô nói dối phải không? Sao lại phải bỏ chạy chứ?”

Cô lấp mấp

“Tôi…”

Khiết Tường buông tay cô ra rồi tiếp lời

“Cô không định cho tôi 5 phút nói về bảng tư liệu do cô làm sao?”

Tinh Nhiên cúi đầu nhìn xuống đất, lấp mấp

“Xin lỗi anh, Quân Tổng, tôi…tôi lỡ làm mất bảng tư liệu rồi nên không thể đưa anh xem được, chuyện này tôi thành thật xin lỗi”

Khiết Tường bật ngạc nhiên nói

“Tinh Nhiên, cô…đừng nói vì chuyện này nên mới lãng tránh tôi đấy nhé”

Cô gật đầu nhẹ

“Ừm, tôi sợ anh sẽ thất vọng vì đã giao cho tôi làm bảng tư liệu, nhưng bây giờ tôi lại làm mất nó”

Anh che miệng mình bật cười nhẹ

“Ha…cô có muốn biết bảng tư liệu đó bây giờ nằm ở đâu không? Cô yên tâm, tôi đã đọc nó rồi”

Tinh Nhiên ngạc nhiên hỏi

“Quân Tổng, anh đọc được rồi sao?”

Khiết Tường gật đầu

“Ừ, sau khi tôi xem xong thì tôi rất ngạc nhiên tự hỏi sao cô lại lấy bảng tư liệu cũ về hương liệu hoa hồng để sửa lại thành bảng tư liệu mới cho hoa oải hương?”

Cô tiếp lời

“Ưm…vì bảng tư liệu cũ đó là do công sức của mọi người làm việc rất lâu mới hoàn thành, nên tôi muốn dùng nó sửa lại một chút để công sức mọi người đã làm không bị bỏ đi, vừa hoàn thành rất nhanh nữa”

Khiết Tường ngạc nhiên

“Đáng ngạc nhiên, cô lại có thể nghĩ cho người khác như vậy? Tinh Nhiên cô làm rất tốt”

Cô mỉm cười

“Thật sao?”

Khiết Tường nhìn đồng hồ

“Phải rồi, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm để cảm ơn, có được không?”

Tinh Nhiên nghĩ một hồi rồi hỏi

“Ngay bây giờ sao?”

Khiết Tường gật đầu

“Ừm. Sao vậy cô có việc bận sao?”

Tinh Nhiên lắc đầu

“À không chỉ là tôi đã hứa với một người bạn hôm nay sẽ về sớm, nhưng chắc không sao đâu”

Khiết Tường bật cười

“Vậy thì đi thôi, mà cô cũng nên nhắn tin cho người bạn đó nếu không người bạn đó sẽ chờ đấy”

Cô gật đầu.

Trên xe, cô vừa nhắn tin xong thì thở dài

( Hi vọng đọc tin nhắn xong, anh ta tự biết ra ngoài ăn để khỏi phải chờ mình)

Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên qua kính xe liền hỏi

“Tinh Nhiên, cô không hối hận vì đi ăn cơm với tôi chứ, trông cô nhắn tin với người bạn đó khá lo lắng”

Tinh Nhiên ngạc nhiên gật gượng

“À ừm…không có, chỉ là tôi có chút hơi căng thẳng”

Khiết Tường bật cười

“Cô căng thẳng vì đi với tôi sao?”

Tinh Nhiên lắc đầu lấp mấp

“Không, ý tôi là…không phải thế”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN