Sát Thủ Kiếm Vương - Chương 1: Thần kiếm giang đông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Sát Thủ Kiếm Vương


Chương 1: Thần kiếm giang đông


Thành Hàm Dương khoác một màu trắng xóa của những bông tuyết. Trong không gian tĩnh mịch đó, những luồng gió đông se lạnh vẫn đem tuyết về phủ thêm lên những mái vòm cong vút. Đâu đâu cũng có tuyết để trang điểm cho chốn thị tứ này một màu trắng khỏa lấp đi những kiến trúc tráng lệ vốn sẵn có của một tòa thành nguy nga tráng lệ một thời đã từng là thánh địa của vị đại đế Tần Thủy Hoàng.

Không gian trắng xóa bao trùm lên thành Hàm Dương một màu tang tóc. Tất nhiên trong một tiết trời giá buốt lạnh lẽo, không một ai nghĩ đến chuyện bước ra ngoài để hứng những luồng gió đông lạnh đến cắt da, xé thịt. Tuyết vẫn vô tình rơi phủ đầy lên những con đường trải đá trong thành để cho Hàm Dương thêm cô tịch vắng lặng.

Cả tòa thành chìm trong tiết trời băng giá cô tịch, nhưng có một nơi không vắng lặng mà lại rất hoạt náo.

“Tổng đàn võ lâm”

Tòa Tổng đàn uy nghi nằm trong một khu phố sầm uất. Những ngày bình thường thì nó vắng lặng, nhưng hôm nay thì khác hẳn. Khi những tòa nhà sang trọng đóng cửa để tránh những cơn gió đông thì Tổng đàn võ lâm lại mở toang hai cánh cửa bằng gỗ sồi kiên cố, khách giang hồ tấp nập ra vào.

Trong Tổng đàn võ lâm, tất cả những vị Chưởng môn các đại phái, đại bang đều có mặt, và cả những người được thiên hạ ban tặng đại danh đại hiệp cũng tề tựu. Mọi người đều ngồi đúng thứ vị của từng môn phái trong giang hồ, ngoại trừ chiếc ngai dát vàng trước tấm hoành phi thêu bốn chữ thảo “Võ lâm vị nghĩa” thì không có người ngồi.

Mọi người đều khoác một khuôn mặt trang trọng, trông ngóng chờ đợi. Họ đang chờ đợi ai vậy, nếu không chờ võ lâm Minh chủ thì chờ ai nữa, ai có thể khiến cho các vị Chưởng môn đại phái phải chờ mình?

Có tiếng bánh xe rít lên ngoài cửa Tổng đàn. Âm thanh đó khiến mọi người thoáng nhỏ lên dời mắt nhìn ra ngoài cửa Tổng đàn.

Bang chủ Cái bang, dáng người đầy đặn, với hàm râu cá chốt như không dằn được sự nôn nóng bật đứng lên nói :

– Cỗ xa chở phạm nhân đã đến rồi.

Đúng như Trần Bá Tùng, Bang chủ Cái bang nói, ngoài cửa Tổng đàn là một cỗ xa chở tù nhân. Trên cỗ xa đó là một tráng niên bị gông xiềng. Y có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhưng không thiếu vẻ mệt mỏi, chán chường. Búi tóc của y đã được tuyết đượm một màu trắng và hai bên vai tuyết đã đóng thành băng, nhưng đôi tinh nhãn vẫn sáng một cách lạ lùng.

Một tên tù như y thế mà lại được những vị Chưởng giáo, chưởng bang trông ngóng đợi chờ ắt hẳn thân phận của y trong giang hồ đâu phải tầm thường.

Sáu gã đại hán lực lưỡng bắc cầu rồi đẩy cả cỗ xa giam phạm nhân vào trong Tổng đàn. Ngồi trên cỗ xa, đôi mắt của gã phạm nhân ánh lên nhìn qua một lượt tất cả những vị Chưởng giáo, Chưởng môn. Ánh mắt của y trông thật u uẩn và cay đắng.

Có ai đó lạnh lùng buông một câu nhạt nhẽo :

– Tên Lãnh Nhật Phong này thật may mắn, được tất cả các vị đại hiệp các vị Chưởng giáo, Chưởng môn đến tiễn đưa về cõi vô cực.

Lãnh Nhật Phong nhún vai :

– Tại hạ thật ngạc nhiên đó, nhưng cũng sẽ ghi nhận thịnh tâm của các vị.

Lãnh Nhật Phong dừng đôi tinh nhãn chiếu thẳng vào Bang chủ Cái bang Trần Bá Tùng :

– Ngày tại hạ ra đi thật quá đầy đủ, nhưng chỉ tiếc thiếu người bạn giao tri. Chắc Bang chủ không cho người bảo với họ.

Trần Bá Tùng vuốt nhúm râu cá chốt :

– Lão phu rất muốn cho những vị bằng hữu của Lãnh các hạ biết, nhưng sợ họ nghe tin này sẽ kéo đến đây làm náo loạn mà thôi chứ chẳng ích gì.

– Bang chủ suy nghĩ rất đúng. Cho những người đó biết tại hạ chỉ e máu lại chảy, đầu lại rơi. Tại hạ sẵn sàng ra đi rồi thỉnh các vị đưa tiễn.

Chưởng môn Kim bang trong bộ trường y thêu những đồng tiền vàng bước ra trước mặt Lãnh Nhật Phong :

– Lãnh Nhật Phong chết rồi, còn Chu Thế Loan thì sao?

Khuôn mặt anh tuấn pha những nét trầm tư của Lãnh Nhật Phong sa sầm xuống :

– Tại sao Chưởng môn lại nhắc đến Chu Thế Loan? Phải chăng Chưởng môn muốn giễu cợt trước khi tiễn Lãnh Nhật Phong về chầu diêm chúa?

– Thế công tử còn nhớ đến Chu Thế Loan không?

– Tại hạ là kẻ nặng tình.

Lộc Đại Kỷ ra dấu.

Hai gã đại hán từ trong hậu diện khệ nệ khiêng ra giá kiếm. Trên giá đã đặt sẵn một thanh đơn kiếm óng ánh sắc kim loại sáng ngời.

Thấy kiếm, đôi mắt của Lãnh Nhật sáng hẳn lên.

Lộc Đại Kỳ chỉ thanh kiếm :

– Thanh đơn kiếm của Lãnh công tử, tất cả mọi người đều giữ kỹ lưỡng đến hôm nay.

– Và các vị sẽ dùng nó để đưa tiễn Lãnh Nhật Phong.

Trương Giã Tòng, Chưởng môn Thanh Thành phái bước ra, ôm quyền xá Lộc Đại Kỳ :

– Lộc Chưởng môn, tại hạ có mấy lời muốn nói với Lãnh công tử.

Lộc Đại Kỷ gật đầu, lùi về chỗ cũ của mình.

Lãnh Nhật Phong nhìn thẳng vào mắt Trương Giã Tòng :

– Đạo giáo thần kiếm của Trương chưởng môn chắc chưa hợp thành?

Trương Giã Tòng cau mày :

– Quả đúng như Lãnh công tử nói, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Cũng như công tử đơn thân xông pha vào đại ngục để cứu Chu Thể Loan nên phải chịu kiếp tù đày.

– Tại hạ hành sự là có mục đích của mình. Chưởng môn muốn nói gì với tại hạ?

Trương Giã Tòng vuốt râu :

– Tất cả những vị Chưởng môn đại phái trong giang hồ đều muốn băm vằm Lãnh Nhật Phong ra làm trăm mảnh bởi hành động đại náo thiên lao cứu Chu Thể Loan.

Lãnh Nhật Phong bình thản cướp lời Trương Giã Tòng :

– Lãnh Nhật Phong đang ngồi trong cỗ xa bị gông xiềng, các vị có thể baăm vằm tại hạ thành trăm mảnh. Cứ hành xử đi.

Trương Giã Tòng lắc đầu :

– Lấy mạng công tử thì dễ quá rồi, nhưng công tử chết mà Thể Loan không chết thì thật không phải chút nào.

– Thể Loan không chết, bởi vì nàng không có trong thiên lao. Cái tại hạ thấy được ở thiên lao chỉ là cái bẫy đặt sẵn để bắt Lãnh Nhật Phong. Nhưng chỉ bao nhiêu đó thôi…

Lãnh Nhật Phong nhìn đến tấm hoành phi phía sau chiếc ngai võ lâm Minh chủ :

– Các vị nên tháo bỏ bức hoành phi “Võ lâm vị nghĩa” được rồi đó.

Chưởng môn Thanh Thành cau mày :

– Lãnh công tử nói làm chi những lời cay đắng đó. Từ trước đến nay võ lâm không vị nghĩa thì vị cái gì chứ?

– Chưởng môn càng nói thì Lãnh mỗ càng thấy những điều tráo trở của võ lâm.

Trương Giã Tòng thở dài :

– Ậy, công tử đừng nói vậy. Lão phu nghĩ có thể đứng trước cái chết công tử không còn giữ được vẻ ban đầu nữa.

Lãnh Nhật Phong mỉm cười lắc đầu :

– Tại hạ e rằng hôm nay chưa phải là ngày chết của tại hạ.

– Sao Lãnh công tử nghĩ vậy?

Lãnh Nhật Phong nhìn thanh đơn kiếm trên giá :

– Kiếm còn thì người chết sao được.

Chàng dời mắt nhìn lại Chưởng giáo Thần Long hội Tạ Đình Côn :

– Tại hạ nghĩ như vậy, không biết Tạ Chưởng môn có cao kiến gì không?

Tạ Đình Côn vuốt râu nhìn Lãnh Nhật Phong :

– Lão phu nghĩ có lẽ Lãnh các hạ đã nghĩ đúng. Kiếm chưa gãy thì người làm sao bỏ được cõi nhân gian này.

Tạ Đình Côn ra dấu.

Sau hiệu lệnh của Tạ Đình Côn tất cả những môn đồ của các đại phái lũ lượt kéo nhau ra ngoài. Trong tòa chính sảnh Tổng đàn chỉ còn lại những vị Đại Chưởng môn các đại phái.

Tạ Đình Côn rời chỗ ngồi bước đến bên cỗ xa tù :

– Tạ mỗ muốn đưa Lãnh Nhật Phong công tử đến gặp một người.

– Người đó chính là kẻ đã không muốn thanh đơn kiếm của Lãnh Nhật Phong phải bị gãy?

Tạ Đình Côn gật đầu :

– Hình như Lãnh các hạ đoán được những sự việc sắp xảy ra trong cuộc sống của mình.

Lãnh Nhật Phong nhún vai :

– Khi người ta chưa tới số chết ắt phải có điều gì đó đến để ngăn không cho họ tới Ải quỷ môn.

Lãnh Nhật Phong mỉm cười nói tiếp :

– Tại hạ đến gặp người kia bằng cỗ xa tù này à?

Tạ Đình Côn lắc đầu :

– Tất nhiên là không rồi.

– Thế thì tốt.

Đôi mắt của Lãnh Nhật Phong lóe lên tia nhìn giễu cợt. Chàng nói :

– Trong cỗ xa này, Lãnh mỗ cảm thấy tù túng quá.

– Tạ mỗ sẽ mở xiềng cho công tử.

Tạ Đình Côn vừa nói vừa lấy chìa khóa tra vào ổ. Những âm thanh lách cách phát ra khi Tạ Đình Côn vặn chiếc chìa khóa. Trong khi Tạ Đình Côn mở xiềng cho Lãnh Nhật Phong thì tất cả những Chưởng môn, Chưởng giáo đều tự động đặt tay vào binh khí của mình. Hành động của những người đó đều không lọt qua đôi tinh nhãn của Lãnh Nhật Phong. Chàng khẽ thở dài một tiếng rồi buột miệng nói :

– Thanh Huyết kiếm của tại hạ còn nằm trên giá kiếm kia mà. Xem ra các vị không tự tin vào mình lắm.

Tạ Đình Côn không đáp lời Lãnh Nhật Phong mà chăm chú nhìn vào đôi song thủ thư sinh của chàng. Lão cởi xiềng và xích :

– Lãnh các hạ đã được tự do.

– Đa tạ Chưởng giáo.

Lãnh Nhật Phong ôm quyền xá Tạ Đình Côn rồi mới bình thản bước ra khỏi cỗ xa tù. Chàng mỉm cười nói với mọi người :

– Các vị hãy tin người, thì người sẽ tin các vị. Nếu như bây giờ Lãnh mỗ muốn rời khỏi đây thì hàng cung thủ sau những ô cửa kia chẳng làm gì được tại hạ đâu.

Chàng quay lại Tạ Đình Côn :

– Tạ Chưởng giáo đưa tại hạ đi chứ?

– Mời Lãnh công tử.

Tạ Đình Côn đi trước, Lãnh Nhật Phong theo sau. Lạ một điều là tất cả những Chưởng môn đều đứng nguyên vị trí cũ với vẻ mặt trang trọng tột cùng.

Tạ Đình Côn đưa Lãnh Nhật Phong đến một gian thư phòng trang hoàng lộng lẫy thậm chí gian phòng đó đã được tẩm trầm hương thơm ngát khiến cho Lãnh Nhật Phong liên tưởng tới thư phòng của một giai nhân vương giả.

Giữa gian thư phòng đã bày sẵn một bàn đại yến.

Lãnh Nhật Phong nhìn gian phòng đó nói :

– Người muốn gặp Lãnh mỗ xem ra rất trọng Lãnh mỗ thì phải.

Tạ Đình Côn gật đầu :

– Người đó rất trọng Lãnh công tử, nhưng cũng có thể không trọng công tử.

Tạ Đình Côn chỉ bàn đại yến :

– Mời Lãnh công tử!

Lãnh Nhật Phong nhướn mày :

– Mời tại hạ dự yến, vậy người trọng tại hạ chính là Tạ Chưởng môn.

Tạ Đình Côn giả lả nói :

– Tạ mỗ đâu thể sánh bằng người này chứ.

Lãnh Nhật Phong cau mày.

Bức rèm vén lên, một lão công công phất trần gác tay bước ra :

– Lão đây mới là người đang chờ Lãnh công tử.

Lãnh Nhật Phong nhìn thẳng vào mặt lão công công đó. Mái tóc của lão đen nhánh, nhưng khuôn mặt thì đã có những nếp nhăn, giọng nói lại rất uy quyền.

Chàng từ tốn ôm quyền xá lão công công :

– Tại hạ Lãnh Nhật Phong, bái kiến công công.

Lão công công cũng xá lại chàng :

– Nghe tiếng Lãnh công tử từ lâu, nay mới được diện kiến. Hân hạnh cho lão tổng quản này quá.

– Công công nói quá, tại hạ cũng chỉ là một hảo dân trên giang hồ, đâu sánh với bật vương triền như công công.

Lão công công khoát tay :

– Khách sáo, khách sáo. Lão phu mời công tử đến đây không phải để nói những lời khách sáo rào trước đón sau. Chúng ta vào bàn tiệc kẻo rượu nhạt, thức ăn nguội lạnh. Lãnh công tử ăn uống ngon miệng.

– Công công khách sáo rồi. Tại hạ đang là một phạm nhân được công công thiết đãi bàn đại yến này thì quả không ngờ được đó.

Lão công công khoát tay :

– Ậy, đừng nói thế, kẻ có tài tất phải được người trọng thị.

Hai người ngồi xuống bàn tiệc đối mặt với nhau. Lãnh Nhật Phong một lần nữa không ngờ người hầu rượu cho mình và lão công công chẳng ai khác mà chính là chủ nhân Đằng Vương cung Ngọc Diện Kỳ Nữ Nhược Mai Lâm.

Nàng từ sau bức rèm bước ra, kéo theo một mùi thơm phấn hoa ngây ngất mà bất cứ một gã nam nhân nào mỗi khi ngửi thấy đều tơ tưởng đến hoài vọng được mỹ nhân một lần hầu phục.

Lão công công khoát tay. tdc lùi trở ra.

Nhược Mai Lâm rót rượu vào hai cái chén của lão công công và Lãnh Nhật Phong. Nàng chăm chú đứng chuốc rượu như một ả kỳ nữ ở Đằng Vương cung, chính điều đó khiến Lãnh Nhật Phong cảm nhận vị lão công công này chính là chủ nhân của chiếc ngai vàng Minh chủ còn để trống ngoài đại sảnh Tổng đàn.

Trong khi chàng còn đang nghĩ ngợi mông lung thì lão công công bưng chén rượu lên :

– Mời Lãnh công tử!

Lãnh Nhật Phong đáp lại :

– Mời lão công công.

Hai người cùng cạn chén, rồi uống cạn số rượu mà Nhược Mai Lâm đã rót ra.

Lão công công nhìn Lãnh Nhật Phong :

– Rượu của lão có ngon không?

Lãnh Nhật Phong gật đầu :

– Rất ngon. Có lẽ đây là thứ rượu Bồ đào cùng phối hợp với Nữ Nhi Hồng, pha thêm một phần ba Trạng Nguyên Hồng rồi mới được chưng cất lại.

Lão công công tròn mắt lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng :

– Hay… hay… Sao Lãnh công tử chỉ uống một chung mà biết được rượu này là do ba thứ rượu kia phối hợp lại? Lão nói thêm, đây là loại rượu đặc biệt, chỉ được dùng mỗi khi đưa tướng ra trận đó.

Lão công công vuốt chiếc phất trần :

– Chỉ một chén rượu mà Lãnh công tử nhận ra loại rượu này, người thật đáng mặt là tướng lãnh trước ba quân.

– Đa tạ lão công công quá khen, tại hạ chẳng qua chỉ là một con sâu rượu nên mới phân biệt được chứ không thể so với các tướng lãnh của đức Kim thượng.

Lão công công khoát tay :

– Khách sáo rồi, khách sáo rồi…

Nhược Mai Lâm lại rót rượu vào chén, trong khi lão công công thì múc một miếng yến xào bỏ vào chén Lãnh Nhật Phong.

Lão đặt đũa xuống bàn nói :

– Tất cả những thức ăn và rượu trên bàn này đều của Hoàng Thượng ban tặng đó.

– Tại hạ thật có phúc quá. Một phạm nhân của giang hồ, một người sắp phải xuống tử thành chầu diêm chúa lại có được đại phúc này, ắt phải có nguyên nhân.

Lão công công gật đầu :

– Đúng, công tử nói không sai.

– Công công có thể nói cho tại hạ biết được không?

– Tất nhiên lão phu phải nói rồi. Nếu không thì thức ăn và hảo tửu trên bàn đại yến này thật là phí hoài.

– Tại hạ cũng nghĩ như vậy và bây giờ đang muốn nghe cái điều lạ lùng mà tại hạ cho là đại phúc.

Lão công công trở phất trần qua vai trái, mỉm cười với Lãnh Nhật Phong :

– Cái điều mà lão phu sắp nói đây rất hệ trọng, mà có lẽ người thực hiện được sứ mạng đó ngoài Lãnh công tử e chẳng còn ai nữa.

– Công công càng nói, Lãnh Nhật Phong càng tò mò.

– Chuyện này không thể lộ ra ngoài được.

Lãnh Nhật Phong nhìn lên Nhược Mai Lâm.

Lão công công khoát tay :

– Với Nhược cô nương thì Lãnh công tử đừng lo.

Nghe những lời nói của lão công công, Nhược Mai Lâm chẳng biểu lộ nét gì gọi là bất mãn với Lãnh Nhật Phong.

Lão bưng chén rượu :

– Mời Lãnh công tử.

– Tại hạ đã lỡ uống một chén rượu tiễn tướng ra trận, không thể từ chối chén thứ hai.

– Khẳng khái, công bằng mà nói lão phu rất thích đối ẩm với Lãnh công tử.

– Tại hạ không dám nhận duyện phận đó.

Chàng vừa nói vừa bưng chén rượu uống cạn.

Hai người cùng đặt chén xuống bàn. Lão công công nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nhật Phong :

– Cái duyên của Lãnh công tử đối với lão phu rất lớn.

Lão công công lại trở chiếc phất trần từ vai trái qua vai phải :

– Lãnh công tử sẽ nhận với lão phu một sứ mạng hệ trọng… rất hệ trọng nữa.

Lão công công khoát tay ra dấu cho Nhược Mai Lâm.

Nhược Mai Lâm lẳng lặng lui gót ra ngoài. Mặc dù nàng đã ra hẳn bên ngoài rồi, nhưng trong gian phòng vẫn còn đọng mùi hương thơm da thịt nàng.

Lão công công trang trọng nói :

– Lãnh công tử sẽ đến Tây Vực tìm lại ngọc tỷ.

Lãnh Nhật Phong trang trọng hẳn lên :

– Ngọc tỷ sao lại ở Tây Vực?

– Đó là chuyện của vương triều, Lãnh công tử không cần biết đến.

Lãnh Nhật Phong trầm mặt, tự rót rượu ra hai chén. Chàng lạnh nhạt nói :

– Đức Kim thượng có vạn quân trong tay, bao nhiêu tướng lĩnh kỳ tài, sao lại cần đến Lãnh Nhật Phong?

– Ra quân, xuất tướng, ngọc tỷ e rằng sẽ không còn mà lại lắm chuyện xảy ra nữa.

Lãnh Nhật Phong nghiêm mặt gật đầu :

– Được. Tại hạ sẽ đến Tây Vực.

– Lãnh công tử đem ngọc tỷ về, lão phu nhất định sẽ có trọng thưởng cho công tử.

Lãnh Nhật Phong lắc đầu bâng quơ bảo :

– Công hầu, danh tước để làm gì, tại hạ trót đã lấy sông hồ làm công hầu, lấy Độc Hoa làm khanh tước. Đa tạ công công đã có nhã ý. Tại hạ chỉ có một nguyện vọng.

Lão công công mỉm cười rồi nói :

– Chu Thể Loan.

– Công công hiểu được Lãnh Nhật Phong.

– Thể Loan sẽ được lão phu chăm sóc cẩn thận chờ công tử trở về. Chữ tình của công tử có trọn hay không quyết định chính là sứ mạng này.

– Tại hạ hiểu.

Lão công công lại bưng rượu mời chàng :

– Mời công tử!

– Mời công công!

Hai người cùng cạn chén một lượt. Lão công công nhìn Lãnh Nhật Phong nói :

– Lão phu nghe đại danh của công tử đã lâu, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến bản lĩnh thực của công tử.

– Tại hạ không như người ta đồn đoán đâu.

– Nhưng lão phu tin vào những lời đồn đãi đó.

– Chính vì tin nên mới có cái bẫy bắt Lãnh Nhật Phong ở thiên lao.

Lão công công khoát tay :

– Ậy, chẳng qua lão chỉ muốn diện kiến với cao nhân thôi.

Lãnh Nhật Phong nhếch mép :

– Đứng trên thiên hạ có lẽ chỉ có mình công công.

– Quá khen… quá khen… lão phu không dám nhận đâu.

Lão chỉ ra ngoài cửa :

– Chúng ta ra ngoài đại sảnh chứ?

Lãnh Nhật Phong gật đầu.

Lão công công trịnh trọng rót ra hai chén rượu. Lão trao cho chàng một chén. Hai người cùng bưng chén rượu, bước ra ngoài đại sảnh Tổng đàn võ lâm.

Bên ngoài vắng lặng, chẳng còn người nào nữa. Lãnh Nhật Phong không khỏi ngạc nhiên hỏi lão công công :

– Mọi người đã bỏ đi hết rồi ư?

– Chắc họ muốn nhường gian đại sảnh lại cho Lãnh công tử.

Lão chỉ thanh kiếm nằm trên giá :

– Kiếm của công tử vẫn còn.

Lão công công bước đến giá kiếm ngắm thanh kiếm của Nhật Phong, rồi nhấc nó lên trịnh trọng trao qua tay chàng :

– Kiếm của công tử. Thanh kiếm này tốt quá.

– Người sử dụng kiếm mới là quan trọng.

Chàng chưa dứt lời thì bất ngờ xuất hiện hai gã kiếm thủ bịt mặt. Trên tay họ là trường kiếm lóa sáng. Cả hai đồng loạt bổ sập tới lão công công và Lãnh Nhật Phong. Thế kiếm tập kích của họ rất khốc liệt và tàn độc.

Ánh kiếm chưa đến thì một gã đã bị lão công công thộp trảo vào yết hầu.

– Bụp…

Lão công công dụng trảo quả là ngoài sự tưởng tượng của mọi người, nhưng khi tên kiếm thủ b. bứt nát yết hầu thì thanh kiếm của gã cũng vừa đặt vào vai lão công công chẳng có lực kình gì.

Tên thứ hai tập kích Lãnh Nhật Phong cũng chẳng khác gì tên kia. Kiếm chưa đạt đến đỉnh tàn chiêu thì đã bị khống chế hổ khẩu, chàng khẽ xoay người thì đốc kiếm trên tay của Nhật Phong đã thọc vào đúng chấn tâm của gã.

– Bộp…

Gã bật ngã ra sau, quằn quại một lúc.

Lão công công nhìn Nhật Phong :

– Lãnh công tử đưa hắn về a tỳ luôn đi.

Nhật Phong lắc đầu :

– Tại hạ không nỡ xuống tay với người ngã ngựa.

Chàng quay lại tên kiếm thủ :

– Các hạ đi được rồi đó.

Gã kiếm thủ hấp tấp đứng lên, nhưng y vừa quay lưng thì ngọn phất trần của lão công công đã vụt tới phá nát đại huyệt thiên linh cái của y.

Nhật Phong cau mày.

Lão công công nhìn lại Nhật Phong :

– Hai gã này đều đáng chết, bởi chúng là những sát thủ giết thuê ở Hàm Dương này.

– Nhưng đây là cuộc ấn chứng võ công để công công hiểu hơn về tại hạ?

Lão công công lắc đầu :

– Sứ mạng của công tử sắp thực hiện, không nên để sự nhân ái xen vào. Muốn thành công, phải tàn nhẫn.

Nhật Phong bình thản khoanh tay nghe lão công công nói. Chàng nghe xong những lời giáo huấn đó, dửng dưng hỏi lại :

– Mỗi người có một lối hành xử khác nhau.

Nhật Phong nhìn chén rượu trên tay lão công công. Chàng hỏi :

– Chén rượu của lão công công còn đây chứ?

– Tất nhiên rồi, lão phu đâu thể phí rượu đối với bọn nhãi nhép vô danh này.

– Thế thì tại hạ mời lão công công.

– Mời!

Hai người cùng cạn chén rượu. Lão công công uống xong thình lình buông chén rượu xuống.

– Choang…

Chén rượu bằng ngọc pha lê vỡ tan thành từng mảnh vụn. Lão nhìn những mảnh vụn dưới đất, lạnh lùng nói với Nhật Phong :

– Sứ mạng của Lãnh công tử nếu không thành thì cũng như chén rượu này.

Nhật Phong nhìn chén rượu trong tay mình rồi trịnh trọng trao nó qua tay lão công công :

– Phiền lão công công trao chén rượu của tại hạ cho Chu Thể Loan, nói với nàng, tại hạ sẽ lấy nó lại.

Lão công công mỉm cười :

– Lãnh công tử nói rất đúng ý của lão phu.

Nhật Phong ôm quyền :

– Tại hạ kiếu từ!

Lão công công gật đầu, vội nói :

– Mọi sự lão phu đã sắp xếp tất cả rồi, công tử có thể lên đường.

– Tại hạ đến gặp những kẻ cố tri rồi mới đi Tây Vực.

– Lão chỉ biết chờ chứ không biết xen vào sứ mạng của công tử.

– Tại hạ và lão công công sẽ gặp lại.

– Lão phu hy vọng như vậy, chứ không như chiếc chén bể tan này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN