Sát Thủ Kiếm Vương - Chương 17: Tình hay hận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Sát Thủ Kiếm Vương


Chương 17: Tình hay hận


Chu Thể Loan cảm nhận có luồng hơi nóng phà vào gáy mình, mặc dù đầu nặng như búa bổ nhưng nàng vẫn bật ngồi lên. Thể Loan mở to hai mắt hết cỡ khi nhận ra Lãnh Nhật Phong nằm bên mình.

Nàng giật mình nhìn lại rồi bước luôn xuống tràng kỷ.

Nàng nghiến răng nhìn Nhật Phong :

– Ngươi… Ngươi đã…

Nhật Phong với đôi mắt vô hồn, vô thức nhìn nàng.

Thể Loan bước đến bên chàng. Nàng thẳng tay tá vào mặt Nhật Phong.

– Bốp!…

– Ðồ đê tiện Nhật Phong hứng trọn cái tát của Thể Loan, năm ngón tay thon thả của nàng in lên má chàng.

Thể Loan rít lên the thé :

– Ngươi dám lợi dụng lúc ta say rượu mà cưỡng hiếp ta. Ðồ đê tiện.

Nàng lại tát vào má trái của Nhật Phong :

– Bốp!…

– Ngươi đáng chết lắm.

Thể Loan vừa nói vừa rút thanh Long kiếm ra khỏi vỏ :

– Ta sẽ giết ngươi.

Nàng vừa nói vừa giơ thẳng lưỡi kiếm toan bổ xuống đầu Nhật Phong, nhưng rồi nghĩ sao lại thu kiếm tra vào vỏ. Thể Loan nhìn Nhật Phong chằm chằm.

Nàng lắc đầu nói :

– Ngươi không còn một chút tri thức khi đã trở thành Sát Thủ Kiếm Vương mà vẫn thực hiện được hành vi đó ư?

Nàng vò trán mình cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Thể Loan cau mày với tay lấy bầu rượu đưa lên mũi ngửi. Nàng lẩm nhẩm nói :

– Chẳng lẽ trong rượu… Ngay mình cũng có hành động ngược lại y của mình.

Ý nghĩ đó lướt qua trong đầu, Thể Loan gọi lớn :

– Thư thư… Thư thư…

Không có ai đáp trả nàng.

Bất giác Thể Loan nhìn lại Nhật Phong. Chàng vẫn như cái xác chết biết thở ngây dại nhìn nàng.

Trong ánh mắt của Nhật Phong như ẩn chứa một cõi hư vô nào đó mà chốn hư vô đó chỉ có chàng mới nhìn thấy mà thôi.

Tự dưng Thể Loan chợt dâng trào một chút thương cảm nào đó đối với chàng.

Nàng buộc miệng hỏi :

– Ta tát ngươi có đau không?

Nhật Phong đờ đẫn chẳng trả lời nàng.

Có tiếng gõ cửa.

Thể Loan vội vã vận lại trang phục cho Nhật Phong và mình rồi bước ra mở cửa.

Nhược Mai Lâm bước vào.

Thể Loan nhìn nàng.

Mai Lâm hỏi :

– Sao muội nhìn ta bằng ánh mắt hằn học vậy?

– Thư thư đã bỏ thứ gì trong rượu.

– Sao muội lại hỏi thư thư điều gì lạ vậy? Muội nghi ngờ thư thư hạ độc muội à?

Thể Loan lắc đầu :

– Nếu trong rượu không có độc thì Thể Loan đâu còn đứng đây nói chuyện với thư thư.

– Vậy sao muội hỏi ta bỏ thứ gì trong rượu?

Thể Loan vỗ trán mình :

– Tại muội say quá, hỏi nhănh hỏi cuội thôi. Thư thư đừng để tâm nghe?

Mai Lâm mỉm cười :

– Tất nhiên rồi, thư thư đâu bao giờ dám hờn trách muội.

Nàng nắm tay Thể Loan :

– Thư thư đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ để muội và Lãnh Nhật Phong lên đường đến Thiếu Lâm. Chuyến đi không biết lành dữ như thế nào nhưng thư thư hy vọng muội sẽ quay về.

– Tất nhiên Thể Loan sẽ quay về cùng với thủ cấp của Tuệ Tĩnh đại sư rồi.

Mai Lâm mỉm cười :

– Nhớ dẫn luôn cả Lãnh công tử về nữa nhé.

– Y có thể chết cũng nên.

– Tìm một Sát Thủ Kiếm Vương như Lãnh Nhật Phong trong giang hồ không có người thứ hai đâu.

Thể Loan bất giác thở dài một tiếng.

Nàng bước đến nắm tay Nhật Phong :

– Ði theo ta.

Nàng dẫu Nhật Phong bước ra ngoài. Mai Lâm tiễn chân hai người đến cỗ xem song mã. Trên cỗ xe đã để sẵn cỗ quan tài dành cho Tuệ Tĩnh đại sư.

Mai Lâm nói :

– Hy vọng hai người sớm trở về. Muội bảo trọng.

Thể Loan gật đầu.

Nàng dẫn Nhật Phong ngồi lên ghế xà ích chung với mình, rồi ra roi cho đôi tuấn mã trổ vó kéo xe đi. Mai Lâm nhìn theo cỗ xe song mã, miểng điểm một nụ cười mỉm.

Giữ cương ngựa, thỉnh thoảng Thể Loan lại quay sang Nhật Phong. Nhìn Nhật Phong, Thể Loan lại lắc đầu bởi cảm nhận giờ đây chàng chỉ là cái xác biết thở mà không có hồn. Ánh mắt tinh anh ngày nào của Thần kiếm giang động Lãnh Nhật Phong giờ chẳng khác nào đôi mắt cá đờ đẫn, ngầu đục chẳng có chút thần thức.

Thể Loan thở dài hỏi :

– Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Nhật Phong im lặng.

– Ngươi có nghe ta hỏi gì không?

Chàng cũng im lặng.

Thể Loan ra roi quất vào mông tuấn mã để chúng trổ nước đại kéo xe chạy nhanh hơn.

Nàng thả lỏng dây cương.

Nàng quay sang Nhật Phong :

– Thể Loan hỏi thật ngươi. Khi gần gũi ta ngươi có cảm giác gì không? Ngươi có biết là ngươi đã ân ái với ta không? Tại sao ngươi lại làm vậy?

Nhật Phong vẫn nhìn vào cõi hư vô mà không trả lời nàng.

Thể Loan chau mày. Thuận tay nàng véo vào má chàng một cái thật đau. Thể Loan ngờ đâu Nhật Phong phải rú lên vì cái ngắt nhéo đó, nhưng ngay cả một chút nhăn mặt cũng không có trên khuôn mặt anh tuấn của chàng.

Thể Loan hừ nhạt một tiếng :

– Ngươi không biết đau nữa à?

Thể Loan bực dọc quát :

– Ngươi nhìn ta đây nè.

Nàng vừa nói vừa ghịt mặt Nhật Phong về phía mình :

– Tại sao ngươi không nói, không trả lời ta gì hết. Bộ ngươi chết rồi hả?

Nhật Phong nhìn nàng bằng ánh mắt chết ngây dại. Thể Loan chỉ điểm vào trán Nhật Phong :

– Ngươi đúng là một cái xác chết biết thở mà.

Nhật Phong vẫn trơ trơ nhìn Thể Loan, mặc cho nàng mắng nhiếc mình.

Thể Loan bực dọc :

– Ta phải để lại trên mặt ngươi một vết sẹo để ngươi nhớ mãi về ta.

Nàng rút thanh đoản kiếm, nhưng vừa toan rút kiếm ra khỏi vỏ thì mắt Nhật Phong chớp nhẹ, tay khẽ run. Thể Loan giật mình từ từ hạ đoản kiếm xuống.

Nàng thở phào một tiếng khi Nhật Phong trở lại trạng thái cũ. Thể Loan lắc đầu :

– Mình hồ đồ quá. Hiện tại Nhật Phong đâu còn là con người nữa.

Phía trước vang lên tiếng vó ngực dồn dập. Ngay lập tức bốn kỵ sĩ xuất hiện phi ngược về phía Thể Loan. Trên bốn thớt ngựa là bốn người kỵ sĩ vận y trang Tây Vực. Họ vừa vượt qua cỗ xe song mà của Thể Loan, đột ngộc ghìm cương quay đầu ngựa rượt theo nàng.

Bốn thớt nhân mã lướt qua cỗ xe Thể Loan, rồi đứng trưóc mặt chắn ngang đường.

Thể Loan cau mày. Nàng cùng ghìm cương cho đôi tuấn mã dừng chân.

Kha Cát Cát đầu đội chiếc khăn cải dạng nam trang cùng với Khư Giả Ðạt Ma và hai gã võ sĩ Tây Vực đồng loạt xuống yên ngựa.

Kha Cát Cát nhìn Thể Loan rồi quay sang Nhật Phong :

Thể Loan cau mày :

– Các vị sao lại chặn đường bản nương?

Kha Cát Cát nhìn Nhật Phong chằm chằm. Nàng cảm nhận có gì đó rất lạ lùng ở Nhật Phong, khác hẳn với lần diện ngộ ở Tây Vực.

Kha Cát Cát ôm quyền xá Thể Loan :

– Kha Cát Cát xin được thỉnh giáo cô nương.

– Ta chẳng có gì hay ho để cô nương thỉnh giáo cả.

– Kha Cát Cát chỉ muốn biết, vị này có phải là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong?

– Có thể đúng, cũng có thể không phải.

Kha Cát Cát nhướng mày :

– Nghĩa là sao. Ðúng hoặc không đúng.

Thể Loan chỉ Nhật Phong :

– Cô cứ hỏi y coi, y là ai?

Thể Loan bước đến nhìn Nhật Phong :

– Lãnh công tử!

Nhật Phong không trả lời mà trơ trơ mắt nhìn.

Kha Cát Cát hỏi :

– Lãnh công tử không nhận ra Kha Cát Cát à?

Nhật Phong vẫn im lặng.

Thể Loan mỉm cười :

– Y không trả lời cô nương, chắc không phải Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong rồi.

Cát Cát lắc đầu :

– Không thể như thế được. Làm gì trên đời có người lại giống nhau như hai giọt nước. Ðích thị đây chính là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.

Thể Loan nhếch mép nhìn Kha Cát Cát. Nàng tằng hắng lấy giọng thật nghiêm rồi mới nói :

– Nếu bản nương đoán không lầm thì tiểu cô nương đây là người của Huyền cung Tây Vực.

Kha Cát Cát gật đầu :

– Ðúng, chúng tôi là những người ở Huyền cung Tây Vực.

Thể Loan mỉm cười :

– Thế thì tôi đã có cách chứng minh cho các vị, người này không phải là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.

Khư Giã Ðạt Ma từ tốn nói :

– Lão nạp mạn phép được hỏi, cô có cách gì chứng minh vị công tử kia không phải là Lãnh Nhật Phong.

Thể Loan vo sợi dây da đánh ngựa, ôn nhu nhìn Khư Giã Ðạt Ma nói :

– Phàm trên đời cũng có chuyện ly kỳ, người giống người như hai giọt nước, nhưng trong Trung Nguyên thì ai mà không biết kiếm thuật của Lãnh Nhật Phong. Và có lẽ trong giang hồ chỉ có Thần Kiếm Giang Ðông mới xứng đáng thiên hạ vô địch kiếm, nên tôi có thiển ý thỉnh các vị ấn chứng võ công của người này xem có phải là Thần Kiếm Giang Ðông không.

Thể Loan mỉm cười nói tiếp :

– Huống chi các vị đã từng được chứng kiến kiếm thuật của Lãnh Nhật Phong khi y ra ngoài Tây Vực đưa Ðức Thái Tông về.

Kha Cát Cát nhìn Thể Loan rồi quay sang Nhật Phong. Nàng cảm nhận con người kia rất ngờ nghệch, nhưng không thể không là Lãnh Nhật Phong.

Kha Cát Cát nói :

– Ở Tây Vực, mặc dù Lãnh Nhật Phong đã thắng quỷ đao tần hồn, nhưng kiếm của người có vẻ thanh cao và không lạm sát, không biết vị này như thế nào.

– Tiểu cô nương nói rất đúng về kiếm thuật của Lãnh Nhật Phong. Thần Kiếm Giang Ðông sử dụng kiếm không có sát khí bởi vì tính cách của gã có chữ nhân, nhưng với Sát Thủ Kiếm Vương của bản nương thì kiếm phải có máu mới tra vào vỏ.

Khư Giã Ðạt Ma nheo mày :

– Sát Thủ Kiếm Vương chính là vị này?

Thể Loan gật đầu :

– Sát Thủ Kiếm Vương của bản nương cũng tìm thiên hạ vô địch kiếm để ấn chứng kiếm thuật đây.

Các vị có nhã hứng chứ?

Kha Cát Cát quay sang Khư Giã Ðạt Ma, nói bằng thứ ngôn ngữ Tây Vực :

– Khư Giã pháp gia, Cát Cát nghi ngờ người này đích thị là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong. Không bao giờ trên đời lại có hai người giống nhau như vậy. Nếu như vị cô nương kia đồng ý, chúng ta có thể thử kiếm chứng võ công của y.

Khư Giã Ðạt Ma gật đầu. Lão nhìn Thể Loan :

– Lão nạp xin được hỏi câu nữa.

– Lão cứ hỏi.

– Nếu như lão kiểm chứng người này đúng là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong thì cô nương có đồng ý cho lão nạp hỏi y một vài chuyện được không?

Thể Loan mỉm cười gật đầu :

– Bản nương rất đồng ý.

Kha Cát Cát truyền âm nhập mật nói với Khư Giã Ðạt Ma :

– Cô ta chưa quá ba mươi thế mà lúc nào cũng tự xưng là bản nương, có lẽ thân phận của cô ta rất lớn trong giang hồ Trung Nguyên.

– Lão nạp cũng nghĩ như vậy.

Khư Giã Ðạt Ma nhìn Thể Loan :

– Lão nạp cung thỉnh cô nương.

Thể Loan gật đầu. Nàng lấy thanh Long kiếm khoác trên vai trao qua Nhật Phong. Nhật Phong nhận thanh Long kiếm như nhận mệnh lệnh giết người, liền phi thân xuống khỏi cỗ xe song mã.

Chàng đứng đối mặt với Kha Cát Cát, Khư Giã Ðạt Ma và hai tên võ sĩ Tây Vực Huyền cung, hai tay khư khư giữ lấy thanh Long kiếm, đôi mắt cá chết đờ đẫn nhìn chằm chằm những người đứng trước mặt mình.

Kha Cát Cát nheo mày khi chạm vào ánh mắt của Lãnh Nhật Phong. Nàng cảm nhận xương sống mình có luồng khí lạnh chạy dọc từ dưới lên trên khiến nàng phải rùng mình.

Thể Loan thấy Kha Cát Cát rùng mình. Nàng cười khảy một tiếng nghiêm giọng nói :

– Các vị cẩn thận đó. Sát Thủ Kiếm Vương không có cái tâm nhân hậu như Lãnh Nhật Phong đâu.

Kha Cát Cát quay sang Khư Giã Ðạt Ma :

– Pháp gia, Kha Cát Cát cảm nhận có điều gì đó rất kỳ lạ ẩn hiện trong đôi mắt đờ đẫn của Lãnh công tử, nhưng người thay đổi quá.

– Chúng ta thử xem y là ai đã.

Thể Loan thấy hai người trao đổi với nhau, nheo mày nói :

– Người của bản nương đã sẵn sàng rồi sao các vị không rút binh khí ra?

Lời của Thể Loan như một lời động viên thôi thúc, và ngay lập tức hai gã võ sĩ Tây Vực đáp lại lời nàng. Cả hai đồng loạt rút xoạt hai lưỡi quỷ đao.

Có thể tả hai quỷ đao chưa được rút hết ra khỏi vỏ đao thì một ánh chớp bạch quang chói lòa đến độ Kha Cát Cát lẫn Khư Giã Ðạt Ma đều phải nhắm mắt lại.

Tất cả chỉ diễn ra trong khoảng khắc vừa đúng một lần chớp mắt của Kha Cát Cát và Khư Giã Ðạt Ma. Thật ra hai người chỉ theo phản xạ tự nhiên phải chớp mắt bởi ánh bạch quang sáng ngời. Khi cả hai mở mắt ra thì Thanh Long kiếm đã được Nhật Phong tra vào vỏ. Và Nhật Phong trở lại trạng thái ban đầu cùng với ánh mắt cá chết đờ đẫn nhìn hai người.

Khư Giã Ðạt Ma và Kha Cát Cát vẫn chưa biết vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.

– Pháp gia, phải vừa rồi y đã sử dụng kiếm pháp không?

Khư Giã Ðạt Ma cau mày :

– Lão nạp cũng không biết nữa.

Kha Cát Cát vô tình quay sang hai gã võ sĩ định hỏi. Nàng thấy hai người đó tay vẫn nắm cứng đốc khoái đao, nhưng họ có trạng thái ngờ ngợ, như những người chết mà chưa biết mình đã chết.

Kha Cát Cát hỏi :

– Hai người sao vậy?

Sau câu hỏi của nàng, hai gã võ sĩ cùng chóp mắt một lượt cùng với cái chớp mắt đó thì máu òng ọc xối xả trào ra từ giữ cần cổ. Máu phun lên, đẩy bật luôn hai cái đầu rơi xuống đất.

Kha Cát Cát biến sắc thốt lên :

– Ơ…

Nàng còn thất thần lùi hẳn luôn hai bộ.

Khư Giã Ðạt Ma cũng chẳng khác gì Kha Cát Cát cũng thối bộ với nàng. Cả hai nhìn hai người võ sĩ bằng cặp mắt vừa ngạc nhiên vừa thất thần.

Ðến lượt Khư Giã Ðạt Ma rùng mình.

Thể Loan cười khẩy nhìn hai người :

– Cô nương và lão trượng còn muốn kiểm chứng võ công của Sát Thủ Kiếm Vương nữa không?

Khư Giã Ðạt Ma bặm môi. Lão nhìn Lãnh Nhật Phong như muốn dùng thần nhãn đoạt lấy hồn chàng.

Khư Giã Ðạt Ma trầm giọng nói :

– Sát thủ của người này quá độc và tàn nhẫn.

Lão vừa từ từ lần tay ra sau lưng toan rút binh khí nhuyễn tiên, nhưng Kha Cát Cát đã đoán được ý định của Khư Giã Ðạt Ma, vội nắm lấy tay lão.

Nàng giật khẽ một cái.

Kha Cát Cát hướng mắt nhìn Thể Loan :

– Cô nương nói rất đúng, vị này không phải là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong. Chúng tôi đã mạo phạm làm phiền đến cô nương, mong cô nương đừng chấp nhứt.

Thể Loan mỉm cười :

– Tôi vẫn thấy lão trượng đây rất còn cao hứng muốn được ấn chứng võ công của Sát Thủ Kiếm Vương, sao tiểu cô nương vội khách sáo. Chẳng lẽ với một chiêu kiếm tầm thường của Sát Thủ Kiếm Vương mà các vị đã biến thành những con rùa rụt cổ à?

Lời nói khích của Thể Loan khiến Khư Giã Ðạt Ma sa sầm mặt. Lão quay sang Kha Cát Cát nói :

– Cát Cát, để pháp gia thử kiếm thuật của gã này.

Cát Cát lắc đầu :

– Không. Bên cạnh Cát Cát bây giờ chỉ còn có mỗi pháp gia thôi, người đâu thể làm chuyện vô ích đó được. Chúng ta đi.

Cát Cát nhìn lại Thể Loan :

– Sát Thủ Kiếm Vương của cô nương quả là vô địch, chúng tôi xin bội phục.

Nàng nói xong cùng với Khư Giã Ðạt Ma bốc hai xác chết của hai gã võ sĩ đặt lên lưng ngựa rồi ra roi toan bỏ đi, nhưng Thể Loan đã gọi giật lại :

– Tiểu cô nương và lão trượng dừng bước.

Khư Giã Ðạt Ma nheo mày quay lại :

– Cô nương có điều chi chỉ giáo.

– Nhị vị cô nương tìm Lãnh Nhật Phong để làm gì?

Khư Giã Ðạt Ma thoáng một chút bối rối hiện lên mặt. Lão quay sang Cát Cát.

Cát Cát mỉm cười nói :

– Lãnh công tử trước đây có đến Tây Vực, nên đã có duyên nợ với Huyền cung, nên lần này chúng tôi vào Trung Nguyên để thỉnh Lãnh công tử qua Tây Vực một lần thứ hai đặng đãi ngộ.

Thể Loan mỉm cười nhưng lại dè bĩu :

– Bản nương biết các ngươi tìm Thần Kiếm Giang Ðông để buộc y phải nói bí mật của Ðức Thái Tông. Bí mật ấy bây giờ cả Trung Nguyên đều biết, các ngươi khỏi bận công đi tìm Lãnh Nhật Phong.

Còn như Huyền cung có ý đãi ngộ Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong thì nhị vị có thể tìm y ở “Thiên Luân Bang”. Nhưng bản nương chỉ sợ các vị đến Thiên Luân bang thì được nhưng quay về Huyền cung thì không. Bản nương chỉ có bấy nhiêu lời đó thôi, và cũng có một lời khuyên các vị hãy quay về Tây Vực.

Cát Cát thở dài một tiếng rồi nói :

– Tây Vực Huyền cung rất hiếu khách, nhưng cô nương đã nói vậy rồi, chúng tôi thật thất vọng.

Nếu như cô nương gặp được Thần Kiếm Giang Ðông xin chuyển dùm lời của Cát Cát tới ý. Kha Cát Cát rất mong gặp y.

Thể Loan gật đầu :

– Ðược… bản nương sẽ chuyển lời của cô đến Nhật Phong.

Cát Cát ôm quyền xá Thể Loan :

– Ða tạ cô nương.

Nàng nói xong quay lại Khư Giã Ðạt Ma :

– Pháp gia mình đi thôi.

Hai người cùng ra roi dẫn theo đôi tuấn mã chở hai xác chết của hai tên võ sĩ. Vó ngựa của họ chẳng mấy chốc đã khuất hẳn trong tầm mắt của Thể Loan.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN