Sát Thủ Kiếm Vương - Chương 22: Tình muộn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Sát Thủ Kiếm Vương


Chương 22: Tình muộn


Nhược Mai Lâm dìu Nhật Phong xuống tràng kỷ trong phòng hợp cẩn của Lập Ái.

Nàng nhìn chàng nói :

– Nhật Phong, nếu ngươi có chết thì cũng còn có một giọt máu của ngươi.

Nhật Phong ngây dại nhìn nàng.

Mai Lâm lắc đầu thở dài :

– Ngươi có biết ngươi sắp chết không? Mai Lâm không muốn có cái ngày này, nhưng Mai Lâm không thể chống lại ý muốn của Lập Ái. Nhật Phong, ngươi hiểu cho ta chứ.

Mai Lâm thở dài :

– Nhật Phong, ngươi đừng oán hận Mai Lâm nhé. Dù sao chăng nữa vẫn còn giọt máu của ngươi.

Mai Lâm đặt tay lên thắt lưng Nhật Phong. Nàng vừa cởi thắt lưng của Nhật Phong vừa nói :

– Mai Lâm đã yêu Nhật Phong, và cũng đã hận Nhật Phong.

Nàng từ từ cúi xuống đặt hai cánh môi mọng ướt lên trán Nhật Phong. Mùi da thịt mùi phấn hoa, phấn thơm giai nhân như kích thích dược “mê tình” đang có trong nội tạng của Nhật Phong, khiến đôi mắt đờ đẫn vụt sáng lên. Ðôi tay Nhật Phong theo quán tính của một kẻ mất thần thức mà chỉ theo sự thôi thúc của bản năng. Ðôi tay đó đặt lên hai bờ vai của Mai Lâm ghịt trể xiêm y nàng.

Chiếc áo khoác ngoài rời khỏi tấm thân đầy đặn của Mai Lâm để lộ ra chiếc yếm thêu hoa văn nhã. Không còn chiếc áo khoác che chắn bên ngoài, thân thể nàng tỏa hương thơm của một đoá hoa đang rắc nhụy đặng dụ ong về.

Hai cánh mũi Lãnh Nhật Phong như phập phồng để thu nạp tất cả những mùi thơm mà Như Bình muốn chàng phải đưa nó vào tận cùng tâm thức. Ðôi cánh tay của nàng nhẹ êm mân mê đôi chân mày lưỡi kiếm của chàng.

Ngay cả Mai Lâm, mặc dù có ý niệm tìm một hài tử cho Lập Ái, và với nàng đây không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân, nhưng với Lãnh Nhật Phong thì lòng cũng xông xao một cảm giác khó tả.

Khi đôi tay của Nhật Phong đặt vào tiểu yêu của nàng, Mai Lâm run khẽ. Nàng buội miệng nói :

– Nhật Phong.

Nàng thấy bóng mình trong đáy mắt Nhật Phong khiến Mai Lâm tự hỏi :

– Mình đang là cái bóng trong tâm hồn của chàng sao?

Mai Lâm vừa dứt lời thì tĩnh huyệt sau gáy nàng nhói buốt. Nàng buột miệng thốt :

– Ui cha…

Tiếng của Chu Thể Loan cất ngay bên cạnh Mai Lâm :

– Trong tâm hồn của Lãnh Nhật Phong chỉ có một cái bóng của Thể Loan thôi.

Mai Lâm gượng xoay đầu nhìn Thể Loan :

– Thể Loan sao lại điểm huyệt thư thư. Hãy giải huyệt cho ta đi.

Thể Loan lắc đầu :

– Không.

– Thể Loan không còn nghĩ đến thư thư nữa à?

– Nếu trước đây Thể Loan và Nhật Phong chưa từng ân ái với nhau thì tôi lúc nào cũng nghĩ đến Nhược Mai Lâm, nhưng bây giờ thì khác.

Mai Lâm cau mày :

– Khác như thế nào. Chúng ta đã không từng ân ái với nhau à?

– Ðúng… Thể Loan và Mai Lâm đã từng ân ái với nhau, nhưng kể từ khi Thể Loan đã từng ân ái với Lãnh Nhật Phong thì cái hình của thư thư đã bị Nhật Phong xóa mất rồi. Thể Loan chỉ muốn nói với thư thư, đa tạ thư thư đã cho Thể Loan hiểu được thế nào là tình yêu. Ðến bây giờ Thể Loan mới biết mình không thể thiếu Nhật Phong được.

Trong khi Thể Loan nói thì Nhật Phong vẫn ngờ nghệch bấu ngón tay vào tiểu yêu của Mai Lâm.

Mai Lâm thở dài nói :

– Chuyện hôm nay giữa Mai Lâm và Nhật Phong chẳng qua ta phải hành động theo chỉ lệnh của Giáo chủ Thiên Luân giáo.

– Thể Loan biết nhưng sao thư thư không chọn một gã nam nhân nào khác mà lại chọn Lãnh Nhật Phong?

– Giáo chủ muốn đứa hài nhi của người phải có những phẩm chất của Lãnh Nhật Phong.

– Ðứa bé đó cũng có một phần của thư thư.

– Giáo chủ chọn Mai Lâm là cái nôi để người có hậu duệ.

– Sau khi hành sự xong, Nhật Phong cũng như những gã nam nhân khác.

Mai Lâm gật đầu :

– Nhật Phong không ngoài cái lệ đó.

– Chàng cũng phải chết.

– Nhật Phong cũng phải chết bởi đứa hài nhi kia chỉ biết mỗi một Thiên Luân giáo chủ là cha mà thôi.

Thể Loan gật đầu :

Thể Loan không muốn Nhật Phong chết.

– Dù Thể Loan không muốn Nhật Phong chết cũng không được. Một khi Nhật Phong như là cây đã cho quả, ắt cây phải tàn, đó là ý muốn của Thiên Luân giáo chủ. Thể Loan có dám chống lại ý muốn đó không? Mỗi khi Thiên Luân giáo chủ đã quyết định rồi, không ai được chống lại người. Trung Nguyên mênh mông thật, nhưng không có chỗ dung thân cho kẻ chống lại Giáo chủ Thiên Luân.

Thành Tử nhăn đôi mày vòng nguyệt mỏng như lá lúa. Nàng gắt gỏng nói :

– Tại vì ai mà Thể Loan mới có ý định không để Nhật Phong chết.

Nàng vừa nói vừa lật Mai Lâm qua một bên. Mười ngón tay của Nhật Phong bấu ghịt lấy tiểu yêu của Mai Lâm khiến nàng nhói buốt.

Thể Loan lắc đầu gỡ những ngón tay của Nhật Phong, rồi nhìn Mai Lâm nói :

– Thư thư đã cho Nhật Phong uống được mê tình?

Mai Lâm thở dài gật đầu :

– Ðó là ý của Giáo chủ.

– Và cũng chính là Giáo chủ đã ra lệnh cho thư thư cho Thể Loan uống dược mê tình.

Mai Lâm nhìn bâng quơ lên trần phòng.

Thể Loan gằn giọng hỏi nàng :

– Tại sao thư thư và Giáo chủ lại muốn Thể Loan trao thân cho Lãnh Nhật Phong?

– Mai Lâm không biết.

– Thư thư phải biết.

Tiếng của Lập Ái vọng lên sau lưng Thể Loan :

– Ngươi muốn biết lý do đó lắm hả?

Thành Tử giật mình quay ngoắt lại :

– Giáo chủ.

Lập Ái nhếch mép :

– Nha đầu, ngươi to gan dám vào trong tân hoa phòng, khi chưa có lệnh bản tọa. Cái tội đó ngươi biết phải xử như thế nào không?

– Biết, nhưng có điều Thể Loan còn muốn biết hơn là lý do gì mà Giáo chủ và Nhược Mai Lâm lại để Thể Loan trao thân cho Lãnh Nhật Phong.

Lập Ái nhún vai cười khẩy :

– Bản tọa không ngờ ngươi lại thắc mắc chuyện đó. Ngươi thật muốn biết ư?

Thể Loan gật đầu.

Lập Ái nhìn nàng bằng cặp mắt cú vọ :

– Bởi nha đầu và Lãnh Nhật Phong đến Thiếu Lâm tự.

– Chẳng lẽ chuyện trao thân cho Lãnh Nhật Phong lại liên quan đến Thiếu Lâm tự.

Lập Ái gật đầu :

– Ðúng, chuyện đó có liên quan. Bởi bản tọa muốn ngươi có chữ tình với Nhật Phong và cùng với y chết tại tòa cổ tự Thiếu Lâm. Cái chết của hai người mới tạo cho Thiên Luân cung san bằng Thiếu Lâm để trở thành giáo phái độc tôn trên giang hồ. Bây giờ thì nha đầu đã hiểu ý của bản tọa rồi chứ.

Thể Loan nhình Lập Ái lắc đầu :

– Không ngờ lão lại đối xử với Thể Loan như vậy.

– Thế con nha đầu há đã không từng có ý niệm trả hận bản tọa.

– Do đâu lão có ý nghĩ đó?

– Thế nha đầu không hận bản tọa à?

– Lão đa nghi như Tào Tháo.

– Bản tọa thà giết lầm người hơn để hậu họa cho mình.

Thể Loan nghiến răng nhìn lão :

– Chu Thể Loan này thật không ngờ tâm địa nham hiểm của ngươi.

– Thà bản tọa phụ người chứ không để người phụ ta.

Lập Ái dứt lời dấn đến một bộ. Lão đã vận công truyền nội lực vào song thủ. Cặp kim thủ siêu pháp của Thiên Luân giáo chủ ửng sắc vàng rực.

Thể Loan quắc mắt. Nàng nạt lớn :

– Dừng lại!

Lập Ái cau mày :

– Nha đầu không tự chọn cái chết cho mình thì để bản tọa giúp ngươi.

Thể Loan lắc đầu :

– Chu Thể Loan chưa muốn chết.

Lập Ái nhướng mắt lộ vẻ ngạc nhiên :

– Ngươi muốn sống được sao?

Lập Ái vừa nói vừa dấn đến một bộ nữa.

Thể Loan nghiêm giọng nói :

– Lão phải dừng tay.

– Nha đầu đã tập ra lệnh cho bản tọa từ hồi nào vậy?

– Từ lúc này.

Thể Loan vừa nói vừa lấy từ thắt lưng của mình ra những miếng họa đồ.

Nàng đưa đến trước mặt :

– Lão nhìn đi, thứ gì ở trên tay Thể Loan.

Lập Ái biến sắc :

– Nha đầu đã lấy trộm những miếng da của bản tọa?

Thể Loan gật đầu :

– Vỏ quít dầy có móng tay nhọn. Lúc nào trong đầu Thể Loan cũng có ý niệm, đặt câu hỏi tại sao lão chỉ ra lệnh cho ta và Lãnh Nhật Phong đi vào chỗ chết. Thể Loan có thể lý giải câu hỏi đó để nghi ngờ lão. Lão muốn trừ cỏ tận gốc, nên ta mới trộm những miếng da họa đồ này để phòng thân.

Lập Ái nghiến răng ken két. Gã gằn giọng nói :

– Dù trên tay nha đầu có những miếng da họa đồ, nhưng đâu có đường rời khỏi phòng tân hoa này.

– Nếu như lão giết Thể Loan thì những miếng da này cũng theo ta xuống tử thành. Lão để bao nhiêu tâm huyết cho chúng rồi, chẳng lẽ chỉ một khoảng khắc mà phủi tay sao. Thể Loan không tin lão có đủ dũng khí để mặc cho Thể Loan hủy hoại những miếng da này.

Lập Ái bặm môi. Lão rít lên the thé :

– Nha đầu muốn gì?

– Ta không muốn chết trong phòng tân hoa này.

Lập Ái lườm nàng :

– Nha đầu không muốn chết?

Thể Loan gật đầu :

– Ðúng… ta chưa muốn chết.

– Thế thì ngươi để những miéng da đó lại đây rồi đi đi.

Thể Loan lắc đầu :

– Ði dễ như vậy sao?

– Bản tọa đã nói thì nha đầu có thể đi. Nhưng nha đầu rời khỏi đây không biết có còn đất dung thân hco ngươi không nữa?

– Thể Loan và Nhật Phong có thể tự lo cho mình được.

Lập Ái nhướng mày :

– Nha đầu muốn cả Nhật Phong cùng đi à?

Thể Loan gật đầu :

– Rất muốn, bởi vì lão và Nhược Mai Lâm đã tạo cho Thể Loan một chữ tình với Nhật Phong. Lão đồng ý với Thể Loan chứ?

Thể Loan vừa nói vừa vận công vào cánh tay cầm những miếng da họa đồ. Nàng nhìn Lập Ái lạnh lùng nói :

– Lão thừa biết Thể Loan đã luyện được công phu gì của lão. Nếu lão không gật đầu thì những miếng da này sẽ biến thành tro bụi rãi xuống hồ nước tân hoa phòng của lão.

Giọng Thể Loan lạnh lùng đến độ Lập Ái phải khẩn trương hẳn lên. Lão khoát tay :

– Nha đầu đừng làm như vậy.

– Thế thì lão đã đồng ý?

– Lập Ái miễn cưỡng gật đầu :

– Bản toạ đồng ý cho nha đầu và Nhật Phong rời khỏi Thiên Luân cung.

– Làm sao Thể Loan tin được lời của lão đây.

– Nha đầu biết ta giữ chữ tín như thế nào.

Thể Loan nhún vai :

– Ta không tin, bởi lão đã từng thất tín với Lãnh Nhật Phong và đã từng đẩy Thể Loan vào chỗ chết.

Lập Ái nghe nàng nói thẹn thùng đến độ hai mang tai ửng đỏ. Lão gượng nói :

– Thế bản tọa phải làm gì để nha đầu tin mà để lại những miếng da họa đồ đó của Ðức Thái Tông?

– Kim bài Thiên Luân giáo và Nhược Mai Lâm. Khi Thể Loan và Nhật Phong rời khỏi địa phận Thiên Luân cung thì Nhược Mai Lâm sẽ được trở lại cùng với tấm kim bài Thiên Luân giáo và những miếng da họa đồ.

Lập Ái cau mày :

– Nha đầu đặt ra những điều kiện đó coi như không cho bản toạ cơ hội tiện lợi nào à?

Thể Loan lắc đầu :

– Lão được quyền chọn một trong hai điều.Một là những miếng da họa đồ sẽ cùng xuống tử thành, thứ hai là điều kiện của ta. Trên giang hồ đâu đâu cũng có Thiên Luân giáo sao lão lại không cho Thể Loan một chút tiện lợi để rời khỏi Thiên Luân cung chứ?

Lập Ái gằn giọng :

– Ðược, bản toạ chấp nhận những điều kiện của nàng.

– Thế thì tốt lắm.

Lập Ái lấy từ trong ống tay áo chiếc kim bài. Lão nhìn Thể Loan bằng ánh mắt hậm hực.

– Kim bài Thiên Luân đây, nha đầu đón lấy nó.

Thể Loan nạt lớn :

– Không.

Lập Ái hừ nhạt nói :

– Thiên Luân bài đây sao nha đầu lại không nhận?

– Lão hãy đặt nó xuống dưới chân lão rồi lui ra khỏi tân hoa phòng.

– Nha đầu nghi ngờ bản tọa có dụng tâm.

Thể Loan gật đầu :

– Thể Loan thọ được điều đó từ lão.

– Nha đầu học bản tọa nhiều quá đấy.

– Lão đã dạy Thể Loan nhiều điều mà người khác không thể nào ngờ.

Lập Ái thở dài một tiếng, rồi thả chiếc Thiên Luân kim bài xuống chân. Lão mỉm cười nói :

– Nha đầu thông minh lắm mới thụ huấn được hết những điều mà bản tọa đã dạy ngươi.

Lập Ái nói xong, quay lưng thả bước ra ngoài. Lập Ái đứng ngang ngưỡng cửa tân hoa phòng từ từ quay lại nhìn Thể Loan :

– Bản tọa rất tiếc vì đánh mất ngươi.

Lập Ái dứt lời bỏ thẳng ra bên ngoài.

Thể Loan quay lại xốc lấy Nhật Phong.

Vô hình trung, mười ngón tay của Nhật Phong bấu lấy bờ vai của Thể Loan. Cách bấu của Nhật Phong thể hiện một trạng thái rạo rực của kẻ cuồng tâm loạn thần đang tìm kiếm hoan lạc.

Thể Loan cáu gắt với Nhật Phong :

– Lúc này không phải là lúc ngươi động tình.

Nàng thở hắt ra một tiếng khi cảm nhận Nhật Phong chẳng hề nghe lời của mình. Thể Loan trừng mắt nhìn Mai Lâm :

– Nhược Mai Lâm, thuốc giải dược mê tình đâu.

– Làm gì có thuốc giải dược mê tình. Chỉ khi nào Lãnh Nhật Phong thỏa mãn thèm khát dục vọng thì dược mê tình mới hết tác dụng.

– Các người hành động như một lũ quỷ vô tâm.

Thể Loan vừa nói vừa điểm vào tĩnh huyệt của Nhật Phong, rồi mới xốc chàng lên.

Mai Lâm nói :

– Dù muội có mọc cánh hay độn thổ cũng không thoát khỏi Thiên Luân giáo đâu.

– Thể Loan biết, nhưng chẳng lẽ lại khoanh tay chờ người hành tội mình à?

Nàng với tay ấn lên một viên gạch. Một cánh cửa bí mật trên đầu tràng kỷ mở ra.

Mai Lâm cau mày :

– Thì ra muội cũng biết mật đạo này.

Thể Loan nhún vai :

– Thư thư đừng quên Thành Tử đã từng ân ái với thư thư và cũng biết thư thư đã làm gì sau khi ân ái với Thể Loan. Những cái xác chết nam nhân từ gian tân hoa phòng này được đưa ra bằng chính cái ngõ mật đạo này.

Mai Lâm thở dài :

– Muội đã theo dõi thư thư.

– Thể Loan tò mò khi đặt chân vào đây.

Thể Loan chỉ ra cửa :

– Ngoài kia có thể có cái bẫy của Lập Ái Giáo chủ nhưng lão không ngờ Thể Loan trở ra bằng chính mật đạo của lão.

Nàng nhìn Nhược Mai Lâm :

– Chúng ta đi chứ?

– Muội không giải huyệt cho Mai Lâm làm sao ta có thể đi với muội.

Thể Loan lưỡng lự một lúc, rồi hỏi Mai Lâm :

– Thư thư không muốn Nhật Phong chết chứ?

– Mai Lâm không có ý đó.

– Vậy thư thư có đồng ý để cho Thể Loan và Nhật Phong rời khỏi chỗ này chứ.

– Hai người bình an là ta mãn nguyện rồi.

– Thể Loan đa tạ thư thư.

Thể Loan vừa điểm chỉ giải huyệt cho Mai Lâm. Nàng nhìn Mai Lâm chằm chằm chờ đợi sự phản ứng của nàng.

Mai Lâm bật dậy, khoác vội chiếc áo khoác của nàng, Mai Lâm nhìn Thể Loan :

– Muội còn chờ gì nữa?

– Chờ sự phản ứng của thư thư.

– Muội sợ Mai Lâm.

Thể Loan nhìn Mai Lâm từ từ gật đầu :

– Không có thư thư thì Thể Loan khó rời khỏi địa phận Thiên Luân giáo.

Mai Lâm nghiêm giọng nói :

– Thư thư sẽ đưa muội và Nhật Phong đi.

Mai Lâm bước đến mật đạo lách người qua. Thể Loan không một chút chần chừ, xốc Nhật Phong bước theo Mai Lâm.

Thể Loan vừa xốc Nhật Phong len vào mật đạo. Trong mật đạo tối tăm khiến Thể Loan nảy sinh ý niệm bồn chồn lo lắng. Nàng thầm nghĩ, nếu như Mai Lâm không giữ lời thì khó mà đi qua được con đường tối tăm u ám này.

Ý niệm đó vừa loé lên trong đầu Thể Loan, cũng là lúc nàng cảm nhận Đan điền của mình bị lạnh buốt sau một cái nhói đau.

Thể Loan buột miệng thốt :

– Thư thư…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN