Sát Thủ Kiếm Vương
Chương 37: Anh hùng vì nghĩa
Lãnh Nhật Phong đặt Lâm Thanh Tử ngồi kiết đà trong một ngôi miếu Thổ thần. Chàng nhìn Lâm Thanh Tử nói :
– Thành Tử… Dù Nhật Phong có trở thành kẻ tàn phế võ công cũng không để ngươi chết trong lúc này.
Nhật Phong đặt thanh Huyết Hận kiếm xuống bên cạnh Lâm Thanh Tử rồi ngồi xuống sau lưng y.
Vận hoá chân ngươn đến tột đỉnh, trên đầu Nhật Phong xuất hiện làn khói trắng tỏa lên thẳng tắp, rồi từ từ áp đôi song thủ vào hai đại huyệt Ðại Trùy và Mệnh Môn của Lâm Thanh Tử.
Nhật Phong bắt đầu nhả chân nguyên thân khí của mình để ép những mũi kim châm đoạt mệnh ra khỏi cơ thể Lâm Thanh Tử thì từ bên ngoài ba chiếc áo cà sa lướt vào.
Ba vị sư đứng vây quanh Lãnh Nhật Phong. Vị đại sư đứng ngay bên cạnh chàng có khuôn mặt phúc hậu, điềm đạm nhu thâm nghiêm.
Nhật Phong nhướn mày nhìn những vị sư đó. Chàng lạnh nhạt hỏi :
– Mông Thiền đại sư tìm tại hạ để mở giới sát sinh.
Vị đại sư có khuôn mặt phúc hậu chính là Mông Thiền đại sư. Ðại sư tay lần chuỗi hạt, miệng niệm Phật hiệu rồi nói.
– A di đà Phật, lão nạp vì sự an lành của bá tánh mà phải mở đại giới sát sinh với Sát Thủ Kiếm Vương.
– Nhật Phong chỉ có mỗi một mạng người thôi mà có quá nhiều người muốn nó. Nhưng với đại sư, tại hạ không tiếc cái mạng mình. Nhưng trước khi đại sư xuống tay, hãy cho Nhật Phong cơ hội ép những mũi phi châm ra khỏi cơ thể của Triển Xí Phi Vân Lâm Thanh Tử.
Mông Thiền đại sư nhìn Lâm Thanh Tử. Ðại sư phát hiện trên người họ Lâm chi chít những mũi phi châm óng ánh sắc đen tuyền.
Mông Thiền đại sư cau mày, buột miệng thốt :
– Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm.
Nhật Phong gật đầu :
– Trên người Lâm Thanh Tử có ít nhất hai mươi mũi Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm.
Mông Thiền đại sư cau mày :
– Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm là ám khí bá đạo của Thiên Luân giáo, sao lại dụng nguyên thần cứu người này. Chẳng lẽ Lãnh các hạ đã buông kiếm để mong trở thành bồ tát à?
Nhật Phong lắc đầu :
– Tại hạ không có ý đó.
– Thế Lãnh kiếm thủ không biết khi ép những mũi Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm thì nguyên thần của ngươi của tan hết. Ngươi sẽ mất hết võ công và vô hình trung những chất độc trong cơ thể người này sẽ lan qua ngươi. Lúc bấy giờ Hoa Ðà, Biển Thước dù có tái thế cũng chẳng cứu được ngươi đâu.
– Nếu như vậy, đại sư sẽ không hận lòng vì phạm giới sát sinh của nhà Phật.
Mông Thiền đại sư nheo mày :
– A di đà Phật. Người này là gì của Lãnh các hạ?
– Nghĩa kim bằng tình như thủ túc.
Ðại sư bắt mạch cho Lâm Thanh Tử rồi nhìn Nhật Phong nói :
– Lão nạp muốn hỏi Lãnh kiếm thủ một câu.
– Ðại sư cứ hỏi, tại hạ sẽ trả lời.
Mông Thiền đại sư gật đầu :
– Vì nguyên cớ nào mà Lãnh kiếm thủ lại đến Thiếu Lâm tự, bắt phương trượng trụ trì Tuệ Tĩnh?
Nhật Phong thở dài :
– Hành động lúc bấy giờ của Nhật Phong không còn thần thức nữa.
Mông Thiền đại sư cau mày :
– Nghĩa là Lãnh các hạ đã bị Thiên Luân giáo đầu độc sa dược.
– Nhật Phong không van xin đại sư tặng cho một cái mạng. Có vay thì phải có trả. Nhưng đại sư đã hỏi thì Nhật Phong trả lời. Những gì đại sư suy đoán đều đúng.
Chàng thở hắt ra một tiếng, nói tiếp :
– Ðời người như một giấc chiêm bao, ra đi lúc nào cũng vậy chẳng khác gì mộng đã tan thì người mất. Tại hạ mong đại sư cho cơ hội sau cùng, ép những ngọn Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm khỏi cơ thể người bằng hữu này.
– A di đà Phật, người của Phật gia đâu tiếc chi mà không cho Lãnh kiếm thủ cơ hội này. Nhưng lão nạp hỏi, Lãnh kiếm thủ biết hậu quả sau đó như thế nào không?
– Biết.
Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ bước vào :
– Ðã biết sao công tử vẫn chui vào cái bẫy của người ta?
Mông Thiền đại sư và hai vị cao tăng quay sang Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ ôm quyền xá :
– A di đà Phật… Không ngờ lão Thần Y cũng đến đây.
Hà Tổ Tổ ôm quyền xá lại ba vị cao tăng :
– Vô tình lão phu đi qua cổ miếu này, thấy có bóng người mới ghé vào. Không ngờ lại được hội kiến với đại sư và Lãnh Nhật Phong.
Hà Như Bình từ ngoài cửa bước vào. Nàng thấy Lâm Thanh Tử với thần sắc như xác chết, hốt hoảng bước đến bên y.
– Lâm đại ca, người bị sao vậy?
Nhật Phong thở dài :
– Vì sự bất cẩn của tại hạ mà Lâm đệ hứng trọn những mũi Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm ở Ðoạn Hồn cốc.
Như Bình nhìn sững chàng :
– Chính Lãnh công tử đã phóng châm vào Lâm đại ca?
– Tại hạ cũng chẳng biết giải thích như thế nào, bởi chuyện dài dòng lắm mà có nói ra chưa hẳn Hà cô nương đã tin vào những gì Nhật Phong nói.
Hà Như Bình hừ nhạt một tiếng :
– Tại sao Lãnh công tử lại nỡ phóng châm vào Lâm Thanh Tử? Người tàn nhẫn như thế là cùng.
Trong khi Lâm Thanh Tử lúc nào cũng nghĩ đến Nhật Phong còn Nhật Phong lại nhẫn tâm với y.
Hà Tổ Tổ nheo mày :
– Bình nhi, không được nói vậy.
– Nội không thấy Lâm đại ca như thế nào à? Cũng tại nội đã cúu Lãnh Nhật Phong nên Lâm đại ca mới như thế này.
Mông Thiền đại sư chắp tay :
– A di đà Phật. Nếu lão nạp và Vạn Dược Thần Y cùng với cô không xuất hiện ở đây thì Lãnh công tử đã dụng đến nguyên thần của mình mà ép những mũi phi tiễn độc châm ra khỏi cơ thể của Lâm Thanh Tử.
Nhật Phong nhìn Như Bình :
– Hà cô nương hãy ra ngoài, tại hạ hứa không để Lâm Thanh Tử chết trong lúc này đâu.
– Ngươi nói thật đấy chứ?
Nhật Phong gật đầu.
Chàng nhìn lại Mông Thiền đại sư và Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ :
– Mong nhị tiền bối tha lỗi cho Nhật Phong.
Hà Tổ Tổ cau mày :
– Lãnh công tử không được làm như vậy, bởi đây là kế sách, thủ đoạn của Thiên Luân giáo. Chỉ cần Lãnh công tử tàn phế võ công, xem như Thiên Luân giáo nhổ được một cái gai để có thể độc bá thiên hạ.
– Nhật Phong không thể để mặc công tử rời vào thủ đoạn của Thiên Luân giáo chủ.
– Thà Nhật Phong tàn phế võ công nhưng Lâm Thanh Tử giữ được mạng.
Chàng nghiêm giọng nói :
– Nhật Phong tiếc mình chỉ có một cái mạng mà không làm được điều gì.
Hà Tổ Tổ cau mày lắc đầu :
– Lão phu nhất định không để chuyện này xảy ra được.
Nhật Phong mỉm cười :
– Ða tạ tiền bối đã lo lắng cho Nhật Phong, nhưng mạng của Lâm Thanh Tử còn quí hơn mạng Nhật Phong nữa. Sau này, khi bình phục Lâm Thanh Tử có thể thay thế Nhật Phong. Thành Tử có cái tâm trung hậu, cái thần quân tử.
– Nhưng Lâm Thanh Tử không phải là đối thủ của Lập Ái Thiên Luân giáo chủ.
– Người có tâm trung hậu vẫn hơn kẻ ác có võ công siêu phàm.
– Nói thì đúng nhưng trong nhân thế đâu có chuyện dễ dàng dành cho những kẻ có tâm mà không có lực.
Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ nhìn qua Mông Thiền đại sư :
– Ðại sư, lão phu có một đề nghị.
– A di đà Phật, xin lão thí chủ cứ nói.
– Kẻ ác có thủ đoạn thì chính nghĩa cũng phải dùng đến thủ đoạn đặc biệt để chống lại cái ác.
– A di đà Phật, kẻ dụng thủ đoạn là kẻ tiểu nhân, nhưng bần tăng lại là người của Phật môn.
– Lão phu biết đại sư là người của Phật môn nên mới có đề nghị này.
– Lão thí chủ đề nghị điều gì?
Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ nhìn Lâm Thanh Tử :
– Lâm Thanh Tử dù sao chăng nữa cũng là người nặng tình với Bình nhi, lão phu đâu có thể để y chết được, và lại càng không thể để Lãnh công tử trở thành người tàn phế đặng ma giáo hoành hành thiên hạ, độc tôn võ lâm.
Lão thở dài một tiếng nói tiếp :
– Ðể lấy những mũi Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm ra khỏi cơ thể của Lâm Thanh Tử quả là khô đấy, nhưng chỉ cần lão đại sư hỗ trợ, lão phu cũng có thể lấy ra được.
Mông Thiền đại sư lần chuỗi hạt :
– Lão thí chủ muốn bần tăng thay Lãnh Nhật Phong nhả nguyên thần để ép phi tiễn độc châm ra ngoài.
Nhật Phong cau mày nhìn Mông Thiền đại sư :
– Tại hạ không thể để đại sư hy sinh nhiều như vậy. Lâm Thanh Tử là bằng hữu thủ túc với tại hạ, y bị nạn kiếp này bởi do Nhật Phong bất cẩn, nên phải tự tay trục phi tiễn độc châm thôi.
Vạn Dược Thần Y lắc đầu :
– Lão phu có cách.
Mông Thiền đại sư nhìn Vạn Dược Thần Y :
– Cách gì?
– Lão chỉ cầu xin Mông Thiền đại sư tốn hao nguyên ngươn phân nửa thôi, rồi tự tay lão sẽ gắp từng mũi châm cho Lâm Thanh Tử. Lãm như vậy, chỉ cần đại sư nghỉ ngơi và dùng người hoàn dược của lão phu thì có thể hồi phục được công lực.
– A di đà Phật… Lão nạp còn có chuyện lớn, là phải hiệu triệu các cao tăng đến Thiên Luân cung để cứu Tuệ Tĩnh phương trượng.
– Lão phu võ đoán, mục đích của Thiên Luân giáo chỉ nhằm vào Thần Kiếm Giang Ðông. Chỉ cần Lãnh Nhật Phong trở thành người tàn phế thì ma giáo sẽ độc tôn thiên hạ ngay. Lúc bấy giờ dù đại sư có hiệu triệu hết tất cả bang phái trong giang hồ, sợ rằng họ cũng không nghe theo lời hiệu triệu của đại sư.
Hà Tổ Tổ nhìn Nhật Phong :
– Lãnh Nhật Phong có thể thay đại sư đến Thiên Luân giáo giải thoát cho phương trượng Tuệ Tĩnh.
Mông Thiền đại sư nheo mày suy nghĩ rồi nhìn Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ :
– Lão nạp quả đã nguyện không bao giờ mở đại giới sát sinh, vì sự bắt buộc mà lão nạp phải rời khỏi Nhất Thiền tự, nếu tất cả đều được như sự sắp xếp của Thần Y lão sẵn sàng.
Vạn Dược Thần Y ôm quyền xá Mông Thiền đại sư :
– Ða tạ đại sư.
Vạn Dược Thần Y quay lại Lãnh Nhật Phong :
– Lãnh công tử, chuyện ép kim châm ra khỏi cơ thể của Lâm Thanh Tử giờ đã có Mông Thiền đại sư đảm trách, công tử không cần phải lo nữa.
Nhật Phong nhìn Hà Tổ Tổ :
– Tại hạ đã mang ơn của Thần Y quá nhiều rồi.
Lão Thần Y khoát tay :
– Ê… đừng khách sáo như vậy, chuyện đại cuộc của võ lâm không thể thiếu Lãnh Nhật Phong.
Lãnh Nhật Phong, ngươi tránh ra đi. Lúc này võ lâm cần Lãnh công tử hơn lúc nào hết.
– Lão Thần Y…
Hà Tổ Tổ cau mày cướp lời. Lão khoát tay :
– Lãnh công tử đừng nói nữa… lão phu biết công tử sắp nói những gì rồi.
Nhật Phong thở dài.
Mông Thiền đại sư chắp tay, lần chuỗi hạt :
– Cái trượng của đại trượng phu là vì bá tánh chứ không vì mình. Lãnh công tử hãy đứng lên, lão nạp giúp Lâm Thanh Tử có vất vả chăng cũng chỉ tốn một chút công lực thôi.
Mông Thiền đại sư ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Tử. Lãnh Nhật Phong thở dài nhường chỗ cho lão đại sư.
Vạn Dược Thần Y nói :
– Lão nạp chỉ cần đại sư ép phi tiễn độc châm nhú ra ngoài, lập tức lão phu sẽ gắp chúng ra ngay. Trong lúc lão phu rút phi tiễn độc châm, lão đại sư phải giữ khí lực truyền vào Lâm Thanh Tử.
Lão thở ra nói tiếp :
– Chỉ cần chúng ta sơ xuất một chút thôi, phi tiễn độc châm sè chui tọt vào trong kinh mạch của Lâm Thanh Tử mà chạy đến tim, bấy giờ không còn cách nào cứu được nữa.
Lão nhìn lại Nhật Phong :
– Trong khi lão phu và lão đại sư lấy phi tiễn độc châm ra thì Lãnh công tử cảnh giới. Lão đoán một khi ma giáo đã giở thủ đoạn tất sẽ cho tai mắt theo dõi.
– Lão Thần Y và đại sư yên tâm, tại hạ sẽ không để một ai làm kinh động đến hai người.
– Thế thì tốt.
Thần Y Hà Tổ Tổ quay lại Mông Thiền đại sư :
– Chúng ta bắt đầu chứ?
Mông Thiền đại sư gật đầu. Lão từ từ vận công rồi áp song thủ vào hai huyệt Thân trụ và Mệnh môn của Lâm Thanh Tử. Từ hai cánh mũi của Mông Thiền đại sư, hai làn khói trắng bốc lên.
Xem chừng để ép phi tiễn nhú ra một chút thôi nhưng Mông Thiền đại sư cũng phải tốn rất nhiều nguyên thần, hai vị cao tăng Thiếu Lâm không nói nhưng cùng một hành động ngồi xuống hai bên lão đại sư Mông Thiền để hỗ trợ nguyên khí cho người.
Vạn Dược Thần Y cởi áo Lâm Thanh Tử một cách cẩn thận. Trên người Lâm Thanh Tử có độ ba mươi mũi phi tiễn, chúng hiện ra như những nốt ruồi bé xíu.
Vạn Dược Thần Y nghiêm mặt, xem chừng lão rất căng thẳng. Những nốt ruồi đen nhích động, Vạn Dược Thần Y quan sát từng nốt ruồi, mặc dù chỉ quan sát thôi mà mồ hôi đã rịn ra trên trán lão.
Vạn Dược Thần Y thở dài một tiếng :
– Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm quả là độc.
Lão vừa nói vừa cẩn thận tập trung đến cao độ, dùng một cái gắp nhẹ nhàng đặt vào một cái nốt ruồi lộ ra rõ nhất.
Nhật Phong có cảm tưởng Vạn Dược Thần Y phải nín thở để xử trí hành động của mình. Nếu như lúc này chỉ cần một chút phân tâm của lão thì độc châm sẽ chui tọt vào kinh mạch Lâm Thanh Tử, theo dòng huyết lưu công phá trái tim. Chính vì lẽ đó mà lão Thần Y mới căng thẳng tột cùng.
Lão Thần Y từ từ rút mũi Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm ra, nó mỏng như một sợi tơ, óng ánh sắc đen tuyền. Lão đặt mũi phi tiễn xuống một miếng lụa trắng, rồi thở hắt ra :
– Ám khí của Thiên Luân cung quả là bá đạo.
Lão quệt mồ hôi liếc nhìn Mông Thiền đại sư.
Cùng lúc đó, bên ngoài cổ miếu có tiếng chân người rầm rập. Hà Như Bình trở vào trong miếu.
Nàng toan mở miệng nhưng thấy cảnh tượng lấy Phi Tiễn Đoạt Mệnh châm quá căng thẳng, chỉ biết lấy mắt nhìn.
Nhật Phong cầm thanh Huyết Hận kiếm, thả bước đến bên Như Bình.
Như Bình truyền âm nhập mật nói với chàng :
– Thiên Luân giáo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!