Sát Thủ Kiếm Vương
Chương 51: Uy vũ Vô Minh
Tất cả những người có mặt tại gian tửu quán đều ngưng thần khi Lãnh Nhật Phong bước vào.
Nhật Phong bước đến chiếc bàn kê ngay góc gian tửu quán. Gã tiểu nhị vội vã bước đến :
– Khách quan dùng chi.
– Một vò rượu hai cân và hai chiếc bánh bao nóng.
Gã tiểu nhị gật đầu :
– Tiểu nhân phục vụ ngay cho khách quan.
Gã lẫn ngay ra sau quầy rồi bưng ra một vò rượu đặt xuống bàn :
– Tạm thời khách quan dùng rượu trước, tiểu nhân sẽ mang bánh ra sau.
Nhật Phong gật đầu.
Chàng tự rót rượu ra chén, rồi uống từng ngụm. Những cặp mắt của những người kia rọi vào bàn Lãnh Nhật Phong. Nhìn những ánh mắt của những người đó, tưởng như Lãnh Nhật Phong là một nhân vật kỳ bí nào đó.
Từ ngoài tửu quán bước vào năm người. Tất cả đều vận trường y võ phục, khoác áo choàng màu vàng. Cả năm người đều sững sờ khi nhận ra Lãnh Nhật Phong đang ngồi uống rượu một mình.
Tạ Ðình Côn tằng hắng rồi nói :
– Lãnh huynh cũng có nhã hứng uống rượu một mình.
Nhật Phong bưng chén rượu nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Chàng nhìn chén rượu nói :
– Phải có nhiều người mới uống được sao?
Tạ Ðình Côn bước đến bên bàn đứng đối mặt với Nhật Phong. Y mỉm cười nói :
– Tạ mỗ nghĩ giờ đây Lãnh huynh phải tìm một chỗ thâm sơn cùng cốc nào đó để ẩn thân.
Nhật Phong vẫn không hề ngước lên, mà nhìn vào chén của mình.
Sự im lặng của chàng khiến tất cả những người khách quan có mặt tại tửu quán cảm nhận sắp có một cuộc chiến kịch liệt sắp xảy ra nên lẳng lặng rời chỗ ngồi bước ra ngoài.
Trong tửu quán thoáng chốc chỉ còn lại Lãnh Nhật Phong và Tạ Ðình Côn cùng bốn gã thuộc hạ của họ Tạ.
Nhật Phong xoay chén rượu nói :
– Tại sao tại hạ phải tìm chốn thâm sơn cùng cốc để ẩn thân?
– Lãnh huynh không biết à?
Nhật Phong lắc đầu.
– Thần Kiếm giáo đang truy tìm Lãnh huynh.
Nhật Phong ngẩng lên đối mặt với Tạ Ðình Côn :
– Tạ chưởng giáo có phải là người của Thần Kiếm giáo không?
– Tất cả các bang phái trong giang hồ đều đã thuộc về Thần Kiếm giáo.
– Nói như vậy thì Tạ Chưởng môn cũng là người của Thần Kiếm giáo.
– Không sai. Kiếm pháp của Thần Kiếm nương nương bây giờ là vô địch thiên hạ, ai ai cũng thuần phục.
Nhật Phong mỉm cười :
– Vậy sao?
– Lãnh huynh không tin?
Nhật Phong nhún vai :
– Không tin. Chính vì không tin nên tại hạ mới đi tìm Thần Kiếm giáo của Thần Kiếm nương nương.
Nhật Phong đứng lên, cầm lấy thanh Huyết Hận kiếm bước ra ngoài tửu quán.
Tạ Ðình Côn nhìn theo chân chàng. Tạ Ðình Côn không ngờ Nhật Phong sẽ bỏ đi, nhưng chàng dừng bước ngay ngưỡng cửa.
Tạ Ðình Côn nheo mày hỏi :
– Lãnh huynh tính đến Tổng đàn Thần Kiếm giáo?
Nhật Phong quay lại nhìn họ Tạ :
– Tạ chưởng giáo còn thiếu tại hạ một món nợ.
– Tạ mỗ thiếu ư?
Nhật Phong gật đầu :
– Món nợ ở Ải đầu quỷ. Nếu như Tạ các hạ muốn trả món nợ đó thì nói cho ta biết Mông Diện Thần NữKiều Vĩ Hồ và Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc đang ở đâu.
Nhật Phong vừa dứt lời thì nghe có tiếng chân người ngay sau lưng mình.
Tạ Ðình Côn và tên thuộc hạ đột nhiên quỳ xuống. Nhật Phong vẫn khoanh tay trước ngực không hề quay đầu lại.
Mông Diện Thần Nữ vỗ tay lên tiếng :
– Người đi tìm ta mà ta cứ mãi đi tìm người.
– Chúng ta đúng là có hữu duyên với nhau.
Mông Diện Thần Nữ bước đến bên Nhật Phong :
– Kiều Vĩ Hồ ngỡ đâu chẳng bao giờ gặp được ngươi nữa chứ.
– Có duyên thì ắt phải gặp thôi mà.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ nhìn nhóm Tạ Ðình Côn :
– Các ngươi lui ra, không có lệnh của ta thì không ai được vào đây.
Tạ Ðình Côn xá Kiều Vĩ Hồ :
– Tuân lệnh Nương Nương.
Tạ Ðình Côn dẫn bọn thuộc hạ lẩn nhanh ra ngoài tửu quán.
Mông Diện Thần Nữ quay sang Lãnh Nhật Phong :
– Ngươi thích uống rượu một mình hay thích uống cùng bản nương.
– Ðược uống rượu với kẻ đứng đầu giang hồ võ lâm thì ai không thích.
Mông Diện Thần Nữ mỉm cười :
– Ngươi không khách sáo.
– Tại hạ không phải là kẻ khách sáo. Mời thần nữ Nương Nương.
Nhật Phong trở lại chiếc bàn của mình. Kiều Vĩ Hồ bước theo chàng rồi ngồi xuống đối diện. Nàng đặt tay trước mặt, đưa ánh mắt long lanh nhìn Nhật Phong.
Nhật Phong rót rượu ra hai chiếc chén :
– Mời.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ đón lấy chén rượu chàng trao :
– Mời.
Hai người cùng uống cạn số rượu trong chén và cùng đặt xuống một lượt. Nếu Kiều Vĩ Hồ giữ được vẻ mặt bình thản, tươi như hoa thì mặt Nhật Phong lại lạnh lùng như một pho tượng.
Mông Diện Thần Nữ mỉm cười nói :
– Lãnh kiếm thủ đi tìm ta để làm gì?
Nhật Phong tiếp tục rót rượu ra hai chiếc chén. Chàng nhìn chén rượu của mình nói :
– Giết thần nữ vì Kiếm môn.
Mông Diện Thần Nữ mỉm cười :
– Lãnh công tử muốn giết ta à.
Nhật Phong gật đầu.
Kiều Vĩ Hồ chống tay tựa cằm :
– Lãnh công tử giết được không. Ta nghĩ đó chỉ là ảo tưởng trong kiếp này của Lãnh công tử.
Nhưng vì sao công tử lại muốn giết ta.
– Kiếm môn.
Kiều Vĩ Hồ bật cười giòn giã :
– Vì Kiếm môn ư? Ta lại nghĩ khác.
– Thần nữ Nương Nương nghĩ thế nào.
– Nếu Lãnh công tử giết Kiều Vĩ Hồ thì ngang nhiên trở thành Thần Kiếm giáo chủ. Kẻ bề trên của võ lâm, ai mà không ham chứ.
– Ai cũng ham cái danh tự thiên hạ đệ nhất nhân, nhưng tại hạ thì không.
– Không ham sao lại đòi giết bản nương.
– Thần nữ thừa biết sao có nguyên cớ đó.
Mông Diện Thần Nữ thở dài.
Nhật Phong ngẩng lên nhìn nàng nói :
– Hoàng Phủ Ngọc đã trao cho tại hạ chiếc túi phấn, mà Thần nữ thừa biết túi phấn đó của ai.
Mông Diện Thần Nữ nhún vai :
– Túi phấn đó tất nhiên của Kiều Vĩ Hồ. Thế Lãnh công tử muốn biết sự thật không?
– Tại hạ đang chờ nghe.
Mông Diện Thần Nữ gật đầu. Nàng đứng lên chắp tay sau lưng bước đến bên cửa sổ nghiêm giọng nói :
– Ta sợ khi nói ra sự thật thì Lãnh công tử không còn giữ ý niệm giết ta nữa.
– Nếu tại hạ không còn giữ ý hạ thủ Thần nữ thì sẽ sớm giao mình cho người ta.
Mông Diện Thần Nữ quay lại nhìn Nhật Phong :
– Lãnh Nhật Phong nói vậy hàm ý gì.
– Ðó là chuyện riêng của tại hạ.
Kiều Vĩ Hồ cau mày :
– Nếu bản nương đoán không lầm thì sau khi hạ thủ ta rồi thì Lãnh công tử sẽ tự kết liễu cuộc đời mình. Mà người có thể bắt Lãnh Nhật Phong giao nộp mạng chắc không ai khác là Vũ A Tú.
– Thần nữ không nên xen vào chuyện tại hạ.
– Bản nương có quyền phán xét mọi chuyện trên giang hồ.
– Ðó là giang hồ võ lâm, nhưng tại hạ đã từng không phải là người của giang hồ.
Nhật Phong đứng lên :
– Tại hạ muốn nghe câu chuyện mà Thần nữ sắp nói để sớm bỏ ý niệm hạ thủ người.
Kiều Vĩ Hồ cười mỉm :
– Ta chỉ có thể nói cho Lãnh công tử biết một điều hệ trọng. Nếu như chữ trinh của một cô gái bị người ta đánh cắp, mà người đó lại có đức cao vọng trọng thì như thế nào?
– Người mà Thần nữ muốn nói là ai?
– Chưởng môn Kiếm môn.
Nhật Phong biến sắc.
– Nếu không phải Chưởng môn Kiếm môn thì sao lão lại có túi phấn thơm của ta, và còn truyền thụ kiếm thuật cho ta, lại nghe ta đuổi Lãnh công tử khỏi Kiếm môn.
Nhật Phong lắc đầu :
– Nhật Phong không thể tin được vào lời của cô đâu. Chính sư phụ tại hạ đã đưa cô về đặng tác hợp cho Hoàng Phong kia mà.
Mông Diện Thần Nữ cười khẩy rồi nói :
– Tất cả đều là ý muốn của ta đó. Thật ra Hoàng Phong chỉ là con cờ dưới sự điều khiển của bản nương mà thôi.
Mông Diện Thần Nữ chắp tay bước đến bên bàn bưng chén rượu của nàng.
Nàng nhấp một ngụm nhỏ lấy giọng :
– Ta đã thề sẽ san bằng Kiếm môn và ước mơ của ta đã thành tụ rồi.
– Cô mở đại ngôn ắt phải có nguyên nhân.
– Cha ta đã bị Kiếm môn giết kia mà. Chính vì lẽ đó mà Kiều Vĩ Hồ mới đầu nhập Kiếm môn, dùng mê tình hương khiến lão Vô ảnh thần kiếm Hoàng Trụ phải tuân theo những gì ta muốn.
Nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt Nhật Phong :
– Lão trở thành gã nô bộc già nua trung thành, chẳng thể nào nói ra cùng ai. Lão có tội với gia phụ của ta, có lỗi với ta và cuối cùng đuổi ngươi ra khỏi Kiếm môn, bởi lẽ ta biết chỉ có Lãnh Nhật Phong mới thụ giáo được cái thần của Vô ảnh thần kiếm mà thôi.
Mông Diện Thần Nữ buông chén rượu.
– Coong…
Chiếc chén bể tan, rượu văng tung tóe.
Nàng cười khẩy nói :
– Ta uống rượu rồi đập cả chén rượu. Khi Lãnh Nhật Phong đi rồi thì Kiếm môn cũng không còn.
Hoàng Phong như một con rối trong tay ta. Y chỉ sống bằng sự thèm khát mà không bao giờ được hưởng.
Nàng bước đến đối mặt với Nhật Phong :
– Chính Hoàng Phong đã giết cha mình đó.
Nhật Phong cau mày :
– Vì sắc đẹp của cô.
– Không sai. Trong mắt Hoàng Phong, ngoài ta ra không còn ai khác kể cả cha của gã.
Mông Diện Thần Nữ đưa tay vuốt mớ tóc mai lòa xòa :
– Ta cũng có chút tội nghiệp cho lão Vô ảnh thần kiếm Hoàng Trụ. Hổ phụ mà sinh ra con cừu non ngớ ngẩn. Còn cái thần của y lại thuộc về ngươi.
Kiều Vĩ Hồ nhìn Nhật Phong :
– Nếu xét cho cùng, bản nương và Lãnh Nhật Phong cùng xuất thân từ Kiếm môn, nhưng xét về thân phận, Lãnh công tử phải tôn kính bản nương là sư mẫu nữa. Bản nương nói tất cả sự thật rồi.
Lãnh công tử còn giữ ý niệm giết bản nương nữa không. Nhật Phong thở dài một tiếng rồi lạnh nhạt nói :
– Nếu thanh Long kiếm chưa gãy có lẽ Nhật Phong chỉ biết cúi đầu, nhưng Long kiếm đã gãy rồi, Kiếm môn cũng không còn.
– Bản nương cũng đang có ý như Lãnh công tử. Lãnh Nhật Phong không còn là người của Kiếm môn, và ta cũng không nhận mình là người Kiếm môn thế thì chúng ta chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ dấn một bộ :
– Ta cũng không có ý vịn vào cái bóng của Kiếm môn để khỏa lấp những hiềm khích giữa bản nương và Lãnh công tử. Ngược lại, bản nương còn muốn thỉnh giáo kiếm pháp Thần Kiếm Giang Ðông, để xem kiếm ý của Lãnh Nhật Phong có thể làm gì được ta không nữa.
– Kiếm của tại hạ rất vô tình.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :
– Cái thần của kiếm thủ chính là sự vô tình. Nhưng trước khi vào cuộc tỷ thí kiếm thuật, ta có một đề nghị.
– Cô nói đề nghị đó ra đi.
Kiều Vĩ Hồ nhìn ra ngoài cửa :
– Tổng hộ pháp dẫn người vào.
Nhật Phong còn chưa biết ý định của Mông Diện Thần Nữ thì Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc đã dẫn A Tú vào trong tửu quán.
Nhật Phong buột miệng nói :
– A Tú…
Mông Diện Thần Nữ cười khẩy nói :
– Có phải vị cô nương Vũ A Tú này là người mà Lãnh công tử phải giao mạng mình cho thị?
Nhật Phong lưỡng lự rồi gật đầu :
– Nhật Phong thiếu A Tú một cái mạng, và phải trả cho nàng. Kiều Vĩ Hồ hãy thả A Tú ra đi.
Mông Diện Thần Nữ nhướn mày :
– Nàng đã thuộc về ta rồi.
– Nghĩa là sao?
Kiều Vĩ Hồ nhìn A Tú :
– A Tú cô nương có thể nói cho Thần Kiếm Giang Ðông biết vì sao ta nói điều đó chứ?
A Tú bặm môi nhìn Nhật Phong :
– Lãnh huynh… A Tú đã thuộc về Thần Kiếm nương nương rồi.
– Muội nói vậy có ý gì?
Kiều Vĩ Hồ trả lời Nhật Phong :
– Khi nào bản nương từ bỏ cõi trần thế này thì A Tú cô nương mới được tự do.
– Thần nữ bức ép A Tú?
Mông Diện Thần Nữ nhún vai :
– Không… A Tú cô nương tự nguyện thôi.
Mông Diện Thần Nữ hất mặt về phía A Tú :
– Bản nương nói có đúng không?
A Tú gật đầu :
– Nương Nương nói đúng.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nhìn lại Nhật Phong :
– Nhật Phong, ngươi có muốn A Tú là một kẻ tự do không?
– Tại hạ không muốn nàng ở trong Thần Kiếm giáo của cô.
Kiều Vĩ Hồ bật cười khanh khách. Thị cắt tràng tiếu ngạo gằn giọng nói :
– Ngay bây giờ bản nương có thể giao A Tú cho Tổng hộ pháp Hồ Phúc hưởng thụ, nàng ta cũng phải chấp nhận.
Nhật Phong cau mày.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :
– Nhưng bản nương không làm như vậy đâu, chỉ cần Lãnh Nhật Phong đỡ được ba chiêu của ta.
Ngược lại, nếu không đỡ được thì ngươi phải chấp nhận một điều kiện của bản nương.
Nhật Phong nhìn thẳng vào đáy mắt Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ.
Kiều Vĩ Hồ cũng đáp lại chàng bằng ánh mắt khắt khe và cay độc. Ngược lại với ánh mắt của Kiều Vĩ Hồ, hai cánh môi mọng lại điểm một nụ cười tế nhị, nhưng chính nụ cười đó lại tiềm ẩn một oai lực khiến Lãnh Nhật Phong phải bồn chồn.
Kiều Vĩ Hồ hỏi :
– Lãnh công tử đồng ý với bản nương chứ?
– Ðiều kiện gì cô hãy nói ra đi.
Kiều Vĩ Hồ gật gù, nghiêm giọng nói :
– Nếu như Lãnh công tử không đờ được ba chiêu công của bản nương thì phải gác kiếm quy ẩn, còn như muốn tiếp tục đối đầu với bản nương thì phải mang thủ cấp của Vũ A Tú đến gặp ta.
Kiều Vĩ Hồ cười khẩy, nói tiếp :
– Tất cả những gì bản nương nói ra đều tạo cho Lãnh công tử có nhiều thuận lợi. Với lại Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong chẳng lẽ lại không chống đỡ được ba chiêu công của ta sao?
– Ðược.. tại hạ chấp nhận giao ước với cô.
– Chúng ta ra ngoài.
Mông Diện Thần Nữ chắp tay sau lưng thả bước ra bên ngoài tửu quán. Nhật Phong nối gót theo nàng. Bên ngoài tất cả cao thủ của Thần Kiếm giáo đều hướng mắt nhìn Nhật Phong và Kiều Vĩ Hồ, họ chờ đợi những sự biến kỳ diệu sắp xảy ra mà từ thiên cổ đến nay giang hồ chưa từng có.
Kiều Vĩ Hồ nghiêm giọng nói :
– Tất cả mọi người không được xen vào cuộc tỷ thí giữa ta và Lãnh công tử.
Tạ Ðình Côn xướng lên :
– Tuân lệnh Thần Kiếm nương nương.
Kiều Vĩ Hồ cùng với Nhật Phong tiến về phía bãi đất trống rộng non năm trượng vuông, chung quanh có những cây tùng vây bọc.
Kiều Vĩ Hồ tuyệt nhiên vẫn giữ sắc diện bình thản đến độ người ta ngỡ thị đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Nàng nhìn Nhật Phong khẽ điểm một nụ cười tươi :
– Lãnh Nhật Phong, ngươi chuẩn bị rồi chứ?
– Tại hạ đang chờ thỉnh giáo tài nghệ của thần nữ.
– Ta nghĩ kiếp này ngươi mãi mãi là kẻ thua cuộc.
– Hãy xuất thủ đi.
Mông Diện Thần Nữ nghiêm mặt :
– Chỉ ba chiêu công của bản nương thôi.
Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa xoay tròn một vòng, lập tức chung quanh thị xuất hiện một màn sương trắng, trông tợ như một vòng lụa vây bọc che kín cả châu thân.
Trong màn sương thần công hộ thể đó, Kiều Vĩ Hồ thét lớn :
– Nhật Phong đỡ chiêu.
Cả vòng trụ thần công hộ thể vây bọc quanh Kiều Vĩ Hồ như biến hóa thành một cơn trốc khổng lồ ào ào cuốn đến Lãnh Nhật Phong.
Lần đầu tiên thấy lối vận công của Mông Diện Thần Nữ, Lãnh Nhật Phong cũng không khỏi ngạc nhiên, mặc dù chàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với đối phương.
Một đạo bạch quang từ trong vòng sương thần công bắn ra nhanh không thể tưởng, cùng lúc đó thì thanh Huyết Hận kiếm trên tay Lãnh Nhật Phong cũng chuyển dịch tạo thành một ảnh sắc hình cầu vồng đỏ rực hứng lấy đạo bạch quang.
– Chát…
Thanh Huyết Hận kiếm do chính tay Ðông Phong Ðiểu Khinh bỏ bao nhiêu tâm huyết đúc thành.
Nó có thể ví ngang với bảo kiếm bảo đao có một không hai trong giang hồ, bởi vì được đúc ra từ chất liệu Kim ô tinh, thế mà Nhật Phong có cảm tưởng lưỡi kiếm bị quằn sau khi đón đạo bạch quang của Mông Diện Thần Nữ. Cùng lúc đó chàng cảm nhận bả vai cầm kiếm của mình mát lạnh.
Lãnh Nhật Phong giật mình.
Chàng tháo lui ba bộ, cau mày nói :
– Kiếm khí vô tình!
Mông Diện Thần Nữ giải tỏa thần công hộ thể chấp tay sau lưng nhìn Lãnh Nhật Phong.
– Lãnh công tử chịu thua rồi chứ.
Nhật Phong nhìn nàng không chớp mắt, trong khi bả vaicủa chàng nhuộm đỏ máu.
Mông Diện Thần Nữ ngửa mặt cười khanh khách. Nàng nhướn mày nói :
– Cái thần của kiếm ý Kiếm môn cũng chỉ đỡ được hai chiêu công của bản nương.
Nàng tiến đến ba bộ, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nhật Phong, nghiêm giọng nói :
– Bản nương để lại Vũ A Tú cho Lãnh công tử, khi nào người có cao hứng muốn ấn chứng võ công với ta thì cứ mang thủ cấp của thị đến.
Nhật Phong thở dài một tiếng rồi ghim luôn thanh Huyết Hận kiếm xuống đất :
– Với cô lúc nào ta cũng là kẻ thua cuộc.
– Kiếp này người không còn cơ hội vũ lộng thần oai của thần kiếm rồi.
Kiều Vĩ Hồ bật cười khoái trá rồi thản nhiên quay lưng bỏ đi về phía bọn cao thủ Thần Kiếm giáo.
Mông Diện Thần Nữ tiến đến đối mặt với Vũ A Tú :
– Hãy giữ thủ cấp của cô đấy nhé.
Kiều Vĩ Hồ khoát tay. Chiếc kiệu hoa trang hoàng lộng lẫy được khiêng đến. Khi nàng vén rèm bước vào trong kiệu thì tất cả bọn cao thủ thuộc nhân của Mông Diện Thần Nữ cùng xướng lên bằng giọng hùng hồn :
– Võ lâm chính nghĩa, Thần kiếm oai vũ.
Mông Diện Thần Nữ vén rèm kiệu nhìn về phía Lãnh Nhật Phong. Ðập vào mắt Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ là pho tượng bất động Lãnh Nhật Phong đứng trước thanh Huyết Hận kiếm.
Kiều Vĩ Hồ cười khẩy, rồi nói :
– Nếu như ngươi có xuống a tỳ gặp lão Thần Kiếm Hoàng Trụ thì nhắn với lão, đây mới là cuộc tỷ kiếm chân chính.
Bọn cao thủ thuộc nhân Thần Kiếm giáo lại xướng lên :
– Thần Kiếm giáo oai vũ… Thần Kiếm giáo oai vũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!