Sát Thủ Vương Phi - Chương 77: Ngũ công chúa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Sát Thủ Vương Phi


Chương 77: Ngũ công chúa


Lưu Hoa Nguyệt cũng bắt đầu hồi tưởng lại. Mẫu thân nàng- Phụng Trân thân thế vẫn rất bí ẩn. Từ lúc đọc được thư, nàng cũng đã cho Chu Tước cùng Huyền Vũ điều tra qua.

Bất qua cũng chỉ biết Phụng gia là một thương gia hạng trung của Từ thành. Mẫu thân là đích nữ ở đó và năm lên mười chín thì gả cho Lưu Quang kia. Sau đó là chuyện đã nằm trong trí nhớ của “Lưu Hoa Nguyệt” rồi.

Đáng nói là trong đó không hề nói mẫu thân đã từng thân cận với nam tử nào khác. Vậy thì phụ thân thân sinh nàng từ đâu chui ra chứ? Hắn có thế lực gì mà lại một tay che đậy kín không kẽ hở chuyện này?

Đây mới là vấn đề nàng đang đau đầu suy nghĩ. Con tên giả thần giả quỷ suốt ngày dùng thần lực nói điều kì quái với nàng.

Đốt nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nàng ngước mặt nhìn hắn:” Thần, Liễu phi tự vẫn, để lại ngũ công chúa mới hai tuổi. Vậy ai là người thu dưỡng tiểu hài nữ vậy?”

Lần đầu tiên nghe nàng gọi hắn thân thiết như vậy, tim hăn liền như có một luồn ấm áp lấp đầy.

Cúi đầu xuống hôn một cái lên đôi môi anh đào của nàng:” Lần đầu tiên nàng gọi tên ta mà lại tự nhiên như vậy nha. Nguyệt nhi, nàng yêu ta rồi đúng không?”

“Hừ, chàng mau mau trả lời ta! Đừng có mà đánh trỗng lãng.”

“Được, được, nàng đừng giận. Theo ta biết thì Hoàng hậu sẽ là người thu dưỡng ngũ công chúa. Dù sao thì hoàng hậu cũng là người quản lục cung, là chủ mẫu của các hoàng tử công chúa.”

Lưu Hoa Nguyệt trầm mặc. Nàng và Dương hoàng hậu đều xuất thân từ hiện đại, nơi mà xã hội bình đẳng nam nữ, theo chế độ một vợ một chồng. Nam có thể nhút nhát, nữ có thể biết thành bá vương.

Nhưng đây lại là cổ đại, dù cho có lấy thực lực làm trọng nhưng vẫn là xã hội cũ, nam tôn nữ ti. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Lại có, ở đây suy nghĩ chẳng thoáng được như hiện đại, luôn nghĩ rằng mẹ kế sao thương nỗi con chồng.

Kì này, Tuyết tỷ tỷ lại phải thu gom phiền phức của hoàng thượng. Suy nghĩ hồi lâu, nàng mới nói:” Ta muốn tới Phượng Nghi cung. Ta có chút lo lắng cho Tuyết tỷ tỷ.”

Phong Thần gật đầu, hơi lưu luyến buông tay. Hắn cũng quay về thư phòng làm chính sự.

——————————-

Lưu Hoa Nguyệt vừa bước đến cửa  Phượng Nghi cung thì đã nghe tiếng khóc của trẻ con. Đi vào thì thấy một nữ hài mặc y phục trắng, trên trán buộc một chiếc khăn trắng thì liền biết đây là ngũ công chúa- nữ nhi thân sinh của Liễu quý phi, Liễu Dung.

Trước mặt đứa trẻ là Dương Lam Tuyết. Trên tay cô cầm một cây thủy thủ nhỏ, đưa đên trước mặt ngũ công chúa nói:” Thứ nhất, ngươi phải nín khóc, càng khóc, kẻ bức tử mẫu phi ngươi càng vui vẻ. Ngươi không được phép để kẻ thù của mình vui vẻ.

Thứ hai, ngươi phải mạnh mẽ, không thể để kẻ hại mẫu phi ngươi biết ngươi đau khổ, yếu đuối. Phải để hắn sống trong lo sợ và dằn vặt.

Thứ ba, ngươi phải cố hết sức trở thành cường giả, tìm hiểu cái chết của mẫu phi người rồi báo thù. Dùng mạng sống của kẻ kia hiến tế cho mẫu phi ngươi.

Cuối cùng, không được phép làm chuyện ngu xuẩn để bỏ phí sinh mệnh mà mẫu phi vất vả mười tháng hoài thai ngươi. Biết chưa?”

Ngũ công chúa nghe vậy, lập tức không khóc to nữa, giọng nói non nớt lộ rõ vẻ tang thương:” Mẫu hậu, ta chưa đủ tuổi để làm khảo nghiệm tra căn cốt!”

Lưu Hoa Nguyệt lúc này mới bước vào, trên tay cầm chiếc quạt phiến sắt phẩy nhẹ:” Bài khảo nghiệm căn cốt đó không đáng tin đâu! Tuyết tỷ tỷ, tỷ an ủi trẻ con hay đào tạo cường giả vậy?”

Đôi mắt của ngũ công chúa lóe lên tia sợ hãi, giọng nói đè nén sự run rẩy:” Ngươi là ai a? Sao có thể đột nhập vào Phượng Nghi cung hả?”

“Ta là ai sao? Ta là nhị thẩm của ngươi a, là phế vật trong truyền thuyết. Nhưng ngươi nhìn xem, ta đi đến Phượng Nghi cung thần quỷ không hay. Ngươi xem, chủ khảo nghiệm kia nói ta là phế vật, chẳng phải bảo thị vệ trong cung ngay cả phế vật cũng không bằng sao?” Nàng cười nhẹ nói với giọng điệu tự tin.

Dương Lam Tuyết liếc nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn ngũ công chúa, khẽ xoa đầu cô bé cười:” Không phải trong cung thường nói ta ngay cả gió cũng thổi bay được sao? Vậy ta đánh với một thị vệ cho con thấy! À đúng rồi, lúc trước là khảo nghiệm, họ nói ta là phế tài tu luyện võ giả hay luyện đan đều cực kì thấp. Con xem rồi đánh giá xem nhé! À đúng rồi tên con là…?”

Ngũ công chúa hơi mỉm cười:” Mẫu thân, nhi thần tên Phong Tú Hoan, người hãy gọi con là Hoan Hoan.”

Cô khẽ gật đầu:” Được, Hoan Hoan, đứng cạnh nhị thẩm để nàng bảo vệ con nha! Tiểu Kim tử, ngươi lại đây.”

Phong Tú Hoan chạy lại chỗ của Lưu Hoa Nguyệt, đứng hơi nép ra phía sau nàng. Bắt đầu xem cô đấu với tiểu Kim tử.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN