Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết - Chương 187: Ghi thù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết


Chương 187: Ghi thù


Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Trong phòng phiêu tán mùi hương hoa hồng ái muội.

Còng tay chạm vào thành giường, vang lên tiếng kêu thanh thuý.

Giường đôi bắt đầu lay động, Hạ Dương đè lên người Hứa Thừa Yến, giống như đang trừng phạt, không lưu tình chút nào.

Hứa Thừa Yến đã không chịu nổi nữa, tay bị khoá trên giường không có cách nào tránh đi được, tay trái cũng bị Hạ Dương ấn trên đỉnh đầu, chỉ có thể nhỏ giọng xin tha, bảo Hạ Dương hãy chậm một chút.

Hạ Dương nghe tiếng xin tha bên tai, không chỉ không chậm lại mà còn dùng sức hơn.

“Dáng người khá tốt sao?” Ngữ khí của Hạ Dương còn mang theo sự nguy hiểm.

Hứa Thừa Yên lúc này mới nhận ra vì sao người này lại như vậy, đành nói: “Em chỉ thuận miệng nói thôi…..”

“Thuận miệng nói cũng không được.” Thanh âm của Hạ Dương vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mà cũng đã giảm lại tiết tấu, lực độ trên tay cũng giảm bớt đi nhiều.

Hứa Thừa Yến cuối cùng cũng có thời gian thở dốc, một bàn tay cũng khôi phục được tự do, nhịn không được mà vươn tay sờ lên mặt của anh, đầu ngón tay lau đi mồ hôi trên đó, trêu chọc: “Sao anh lại ghi thù như thế chứ…..”

“Anh ghi thù sao?” Hạ Dương cau mày lại, dường như bị những lời này của cậu chọc giận, động tác không còn kiêng nể nữa.

Hứa Thừa Yến mới đầu còn có tâm tư để nghĩ tới mấy chuyện khác, nhưng chẳng mấy chốc, đã không còn dư lại tinh lực nữa, sự chú ý đã bị Hạ Dương khống chế hoàn toàn.

Thanh âm còng tay va chạm càng lúc càng kịch liệt, giường đệm cũng lay động không ngừng.

Đợi đến khi động tĩnh trên giường cuối cùng cũng chịu dừng lại thì đã là rạng sáng.

Hứa Thừa Yến vẫn chưa bình tĩnh lại sau cơn hoan ái, nhìn chằm chằm vào cái người đang đè lên mình, thoáng ngước lên, muốn hôn anh.

Hạ Dương đáp lại cái hôn của cậu, tay cũng giúp cậu mở khoá còng ra.

Còng tay là loại đặc chế để sử dụng trong việc làʍ ŧìиɦ, ở bên trong được lót một lớp đệm mềm, dù khoá vào tay cũng sẽ không để lại vết thương.

Nhưng mà do lúc mới bắt đầu có hơi kịch liệt, cổ tay của Hứa Thừa Yến vẫn bị cọ đỏ cả lên.

Hạ Dương giúp cậu xoa xoa cổ tay, rồi ôm người lên, đi về phía phòng tắm.

Hứa Thừa Yến đã mệt tới không nhúc nhích nổi, gục lên vai của Hạ Dương mà mơ màng.

Hạ Dương tẩy rửa sạch sẽ cho cậu, lại lấy chai sữa tắm, định tắm cho cậu, bỗng nhiên chú ý thấy tay phải trống trơn, nhíu mày nói: “Không có nhẫn.”

“Gì cơ?” Hứa Thừa Yến cố tỉnh táo lại, mở mắt ra.

Hạ Dương xoè tay ra trước mặt Hứa Thừa Yến, lặp lại lần nữa: “Không có nhẫn.”

Hứa Thừa Yến nhìn tay của Hạ Dương, lúc này mới phản ứng lại Hạ Dương là đang nói đến cái nhẫn dây mây.

Nhẫn kia vốn dĩ là do cậu bện lúc nhất thời nổi hứng, khá là yếu, có lẽ là lúc nãy khi vận động trên giường đã bị đứt rồi.

“Không có thì không có thôi.” Hứa Thừa Yến miết nhẹ ngón áp út của Hạ Dương.

Nhưng Hạ Dương lại rất để ý tới cái nhẫn kia, nói: “Làm thêm một cái đi.”

“Nhẫn em chỉ tuỳ tiện bện thôi cũng không để làm gì.”

“Có ích.”

Hứa Thừa Yến nhịn không được mà cười đáp: “Được rồi? Vậy để khi nào về em nhổ mấy cây cỏ trong vườn bện lại cho anh.”

“Làm bằng cỏ dễ đứt lắm, mua nhẫn cưới đi.”

Đề tài lần nữa quay trở lại chuyện mua nhẫn cưới.

Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng, đành nói: “Thật sự không cần mua đâu, đã có hai cái rồi, mua nữa cũng chẳng đeo được.”
“Có thể cất đi.” Hạ Dương nghiêm túc nói.

Hứa Thừa Yến quay qua nhìn Hạ Dương, đối diện với đôi con ngươi đen nhánh kia, cuối cùng vẫn nhượng bộ: “Vậy anh mua đi.”

Động tác của Hạ Dương rất mau lẹ, lập tức đi chuẩn bị cho chuyện nhẫn cưới, chọn một nhãn hàng xa xỉ.

Thương hiệu kia đã gửi không ít bản thảo tới, cung cấp mẫu mã .

Hạ Dương ở trong thư phòng, đối diện màn hình máy tính, lựa chọn bản phác thảo.

Hứa Thừa Yến ngồi bên cạnh? Đang cầm một bộ quần áo nhỏ thử đồ cho tiểu Ôn.

Thương hiệu V mấy hôm nay gửi đến không ít quần áo cho sủng vật, để cho Kỳ kỳ với tiểu Ôn mặc trong đám cưới.

Hứa Thừa Yến kiên nhẫn mà thay quần áo cho tiểu Ôn, mèo ta cũng rất ngoan ngoãn mà phối hợp với cậu, thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng, nghe mà mềm như bông.
Hạ Dương nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn thoáng qua bên cạnh, đúng lúc trông thấy Hứa Thừa Yến đang hôn lên mặt của Tiểu Ôn.

Một người một mèo mặt dán mặt, Hạ Dương vươn tay qua, bế tiểu Ôn sang bên cạnh.

Tiểu Ôn bị ôm xuống sô pha mặt đầy ngơ ngác mà nhìn Hạ Dương, sau lại nhìn qua chỗ Hứa Thừa Yến, quyết định vẫn đi về phía cậu.

Nhưng mà tiểu Ôn còn chưa kịp tới gần, đã bị chặn lại giữa đường.

Hạ Dương kéo Hứa Thừa Yến vào trong lòng của mình, hỏi: “Em thích cái nào?”

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua màn hình, cảm thấy khá ổn, thế là gật đầu: “Đều được hết.”

Hạ Dương nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng vẫn chưa hài lòng lắm.

Hứa Thừa Yến dựa vào vai của Hạ Dương, một bàn tay duỗi sang bên cạnh, sờ đầu tiểu Ôn, “Anh đã xem cả ngày rồi, vẫn chưa ưng cái nào à?”
“Đều chưa ổn.” Hạ Dương nhíu mày, “Để anh bảo bọn họ thiết kế lại lần nữa.”

Hạ Dương gập máy tính lại, lúc vô tình cúi đầu xuống, trông thấy một bàn tay của Hứa Thừa Yến đang đặt ở trên đầu của tiểu Ôn, mày càng nhăn chặt hơn.

Hứa Thừa Yến nhận ra ánh mắt của anh, đành thu tay về, cười nhẹ: “Sao ngay cả dấm của tiểu Ôn mà anh cũng ăn thế…..”

“Anh không ghen.”

Hứa Thừa Yến thoáng vươn tay ra, vuốt phẳng mày kiếm đang nhíu chặt của Hạ Dương, “Không thích tiểu Ôn à?”

“Không phải thế.” Hạ Dương nắm chặt lấy tay cậu.

Có thể là do hắn quá tham lam, không muốn trong mắt cậu có sự tồn tại khác.

Cho dù là tiểu Ôn hay Kỳ Kỳ thì cũng không được.

Hạ Dương nghiêng đầu hôn xuống, nhẹ nhàng đụng chạm.

Xúc cảm mềm mại dừng lại ở trên môi, Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, thuận thế mà vòng lấy cổ của Hạ Dương, hơi hé môi, làm nụ hôn càng thêm sâu.
Mà khi Hạ Dương vừa mới định gia tăng nụ hôn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo___

“Miao~~”

Tiểu Ôn đứng lên, có ý đồ xen vào giữa hai vị chủ nhân.

Đang hôn thì bị phá đám, Hạ Dương than nhẹ một tiếng, lần nữa ngăn cản động tác của Tiểu Ôn lại.

Hứa Thừa Yên mỉm cười, vẫn chui ra khỏi lồng ngực anh: “Chắc là nó đói rồi đó.”

Hứa Thừa Yến bế tiểu Ôn lên, đi ra khỏi phòng ngủ, dẫn tiểu Ôn xuống lầu tìm đồ ăn.

Sau khi đưa tiểu Ôn cho dì, Hứa Thừa Yến quay trở lại thư phòng, trông thấy Hạ Dương đang ở bàn làm việc, chăm chú xem tài liệu.

Hứa Thừa Yến bước tới từ phía sau, trông thấy trong tay của anh đang cầm một bảng danh sách khách mời cho hôn lễ.

Đám cưới của bọn họ tổ chức vào cuối tháng 9, trong một lâu đài cổ ở Châu Âu, danh sách khách mời cũng không nhiều lắm, chỉ có người nhà với mấy bạn bè thân thiết.
Tuy cậu vẫn cảm thấy hôn lễ không cần phải tổ chức long trọng quá, dù sao thì cũng đã lãnh chứng rồi, cho dù không làm thì cũng không vấn đề gì, Nhưng Hạ Dương lại rất coi trọng hôn lễ này, tràn đầy cảm giác nghi thức.

Hứa Thừa Yến lười biếng mà gối lên bả vai của Hạ Dương, hỏi: “Anh chuẩn bị xong thiệp mời chưa?”

Hạ Dương: “Mai sẽ mang đến.”

“Sắp phải kết hôn rồi…..” Hứa Thừa Yến cảm thán.

“Đúng vậy.”

Hạ Dương xoay người, ôm lấy cậu.

Bọn họ sắp kết hôn rồi.

Hứa Thừa Yến nghỉ ngơi ở nhà cũ một tuần, sau lại phải ra ngoài chạy show.

Bên KL đã hẹn trước thời gian, phải quay video tuyên truyền cho “Tình yêu vĩnh hằng.”

“Tình yêu vĩnh hằng” là một viên đá quý màu lam, giờ được nhà thiết kế của KL làm thành một bộ hệ liệt vĩnh hằng__

Trừ đôi nhẫn cưới ra, còn có một đôi khuy áo, một đôi kẹp cà vạt và một đôi ghim cài áo nữa.
Mà hệ liệt vĩnh hằng này, cũng là tác phẩm cuối cùng của đại sư.

Đá quý tuy hiếm nhưng vẫn có thể mua lại, còn tác phẩm của đại sư thì khó mà có được nữa.

Lần quay chụp này KL rất coi trọng, dù sao thì hệ liệt của vĩnh hằng ái cũng là độc nhất vô nhị, người mẫu trong video lại là chủ nhân của Hạ gia nữa, đã chi gia cái giá cao để mời nhϊếp ảnh gia và ekip.

Cũng may là quá trình khá là thuận lợi, hai vị “Người mẫu” rất phối hợp.

Sau khi quay xong, bên phía KL nhanh chóng cắt nối, đăng lên các nền tảng xã hội lớn để tuyên truyền.

Cư dân mạng cũng sôi nổi mà bình luận, mong chờ nhìn thấy diện mạo của chiếc nhẫn 300 triệu.

【 cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy đá quý ba trăm triệu! Cũng đã nhìn thấy người sở hữu đá quý giá trên trời rồi!  】

【Tui còn tưởng rằng mấy kẻ có tiền khi làm nhẫn đều là kiểu đơn giản rồi trang trí thêm viên kim cương to nữa chứ, lần đầu biết được hoá ra nhẫn còn có thể thiết kế như vậy nữa! Đỉnh thật luôn! 】
【 nghe nói là chủ nhân của Hạ gia sẽ xuất hiện, đã đặt lịch canh giờ xem! Giận ghê á! Sao lại không cho lộ mặt chứ! Tò mò chớt tui! 】

Trong video phần lớn vẫn là lộ mặt của Hứa Thừa Yến, chỉ trong một vài phân cảnh thì xuất hiện thêm một người đàn ôn thần bí, nhưng lại không lộ mặt.

Cư dân mạng thật sự rất tò mò với người đàn ông họ Hạ trông dáng hình ra sao, dù sao cũng là người hào môn, mọi người đều rất hóng chuyện.

Cũng có nhân viên trong công ty của Hạ Dương nhân cơ hội mà lên mạng, quảng cáo  cho công ty___

【 nếu mọi người cảm thấy tò mò với diện mạo của Hạ tiên sinh, hoan nghênh gửi sơ yếu lí lịch với công ty của bọn tôi! Gần đây Hạ tiên sinh đang tuyển thêm trợ lý! Phúc lợi của chúng tôi vô cùng tốt luôn ! Ngoài việc có thể nhìn thấy Hạ tiên sinh ra, thỉnh thoảng có khi còn có cơ hội gặp Hạ phu nhân thăm ban nữa!】
Lúc Hứa Thừa Yến nhìn thấy cái tên này trên mạng, là đang ăn liên hoan với Tô Đường và Lâm Trù Tiêu.

Nhân cơ hội đi ăn lần này, cậu cũng đem thiệp mời đưa cho hai người bọn họ luôn.

Tô Đường nhận thiệp mở ra xem, sau khi nhìn thấy địa điểm tổ chức lễ cưới, nhịn không được mà lên mạng tra, lập tức ngây ngốc: “Hai người tổ chức hôn lễ ở Pháp sao?”

Thiệp mời ghi tên của một toà lâu đài, Tô Đường đã lên mạng tra thử ảnh, là kiểu lâu đài xa hoa chỉ xuất hiện trong những bộ phim, vừa nhìn đã biết là hôn lễ vô cùng long trọng.

Vốn dĩ cô còn định đưa bao lì xì với quà mừng cưới, nhưng giờ vừa mới nhìn thấy địa điểm tổ chức, bỗng nhiên có cảm giác lễ vật với bao lì xì của mình không có cách nào lấy ra được, dù sao thì đây cũng là hôn lễ giới hào môn.
Hứa Thừa Yến chú ý thấy biểu cảm của Tô Đường, cho rằng cô đang khó xử, vội nói: “Lộ phí đi đường em chi hết, nếu như có công việc thì cứ xin nghỉ, tổn thất em sẽ chịu trách nhiệm.”

“Hôn lễ này chắc chắn là phải đi rồi.” Tô Đường mỉm cười: “Chỉ là lễ vật mà chị chuẩn bị, có lẽ không xứng lắm…..”

Hứa Thừa Yến: “Không sao, chỉ cần anh chị tới là được.”

Tô Đường đọc lại thiệp mời lần nữa, hỏi: “Cậu đổi tên à?”

“Vâng, Tần Chu chỉ là nghệ danh thôi.”

“Hoá ra là vậy…..” Tô Đường gật đầu, “Vậy sau này chị không thể gọi cậu là Chu Chu nữa rồi.”

Tô Đường lại suy tư thêm một lúc, hỏi dò: “Vậy chị gọi cậu là Thừa Thừa? Hay Yến Yến?”

Hứa Thừa Yến uống ngụm nước, đáp lại: “Cái gì cũng được, nhưng mà Yến Yến thì không được.”

Tô Đường nhịn không được mà hỏi: “Vì sao?”
Hứa Thừa Yến cong khóe mắt, nở nụ cười, “Yến Yến là tiên sinh nhà em gọi.”

Cậu vẫn giữ chút tâm tư nhỏ, chỉ muốn nghe Hạ Dương gọi cậu như vậy thôi.

Dù sao thù lúc bắt đầu, Hạ Dương là người gọi “Yến Yến” trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN