Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế, Tôi Mang Thai - Chương 50: Hoan hoan hỉ hỉ qua năm mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế, Tôi Mang Thai


Chương 50: Hoan hoan hỉ hỉ qua năm mới


Ba người ở nhà Trần Tử Tinh ăn cơm trưa, Châu Biên cảm thấy rất mệt, cậu ta và Mập Mạp đi từ xa đến, giờ phải lái xe về xa như vậy chỉ để ngủ một giấc thì cũng ngại.

Trần Tử Tinh liền đưa bọn họ vào trong phòng ngủ của mình.

Châu Biên vừa mới vào đến phòng đã ngã xuống giường, không lâu sau thì vang lên tiếng ngáy, âm thanh kia quả thực giống như ngày ở kí túc xá vậy.

Cậu ta ngủ mất, còn Mập Mạp thì ngồi nghịch con búp bê nhỏ, nắn nắn vuốt vuốt, muốn nói lại thôi, giống như có điều muốn nói.

Trần Tử Tinh liếc nhìn cậu ta một cái, chuyển cái ghế đến đuôi giường, kều chân hỏi, “Sao vậy? Nói đi.”

Mập Mạp ngẩn ra.

“Cũng không có gì……”

“Tôi nhìn thế nào cũng không thấy giống lắm.” Trần Tử Tinh nói, “Trạng thái này của cậu, trước khi nghỉ tết đã có rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“……” Nên nói như thế nào mới tốt đây.

Mập Mạp ngước mắt lên nhìn cậu, khuôn mặt mập mạp kia giống hệt như một quả bóng, Trần Tử Tinh chậc chậc hai tiếng, nhẹ nhàng nâng chân lên đạp cậu ta một phát, trêu ghẹo nói, “Anh Mập à, cậu đừng nhìn tôi như vậy, không thấy cay mắt à.”

“Cậu!” Mập Mạp tức đến nghiến răng nghiến lợi, Trần Tử Tinh vẫn là Trần Tử Tinh đó, nhưng mà lại lắm lời muốn chết.

Thôi được rồi, thôi được rồi.

Còn Mập Mạp, cậu ta đã quen Trần Tử Tinh từ hồi lớp mười, cả cái kí túc xá ngoài thằng anh họ nghiện mạng của cậu ta ra thì người đầu tiên cậu ta nói chuyện chính là Trần Tử Tinh, quan hệ tốt nhất cũng chính là Trần Tử Tinh.

Châu Biên không phải mỗi ngày chơi game thì cũng đang mở game, không thể trông đợi gì, mặt khác hai người bọn họ nên nói thế nào nhỉ, muốn có tiết tấu cũng như bước đi của riêng mình, chỉ có Trần Tử Tinh giống như người anh em tốt thôi, có lúc cùng cậu ấy cãi nhau ầm ĩ nhưng cậu ấy vẫn dành thời gian cùng bạn đến nhà ăn, mua đồ ăn vặt hoặc là làm mấy chuyện điên rồ của thời thiếu niên.

Cậu ta và Trần Tử Tinh là bạn tốt, anh em tốt, cho nên cậu ta hy vọng người bạn tốt, người anh em tốt này của cậu ta cũng có thể sống thật tốt.

Truyện đăng tại

“Tinh nhi, “Mập Mạp vẻ mặt như một lời không thể nói hết được, cậu ta nhìn Trần Tử Tinh rồi lại thở dài, một lúc lâu sau mới nói, “Cậu…… Lão Lục hôm nay đã tìm cậu chưa?”

Gì vậy, lại đang tính làm gì thế?

Mập Mạp cũng không biết bản thân mình đang hỏi lung tung cái gì, giống như một tên ngốc vậy.

“Lúc rạng sáng có gọi điện thoại đến, ” giọng nói của Trần Tử Tinh vô cùng thản nhiên, “Mấy hôm trước cũng có nói chuyện.”

Mập Mạp: “……”

Cậu ta luôn cảm thấy Trần Tử Tinh là một người rất thần kỳ, cậu là người liên kết mọi người trong kí túc xá lại với nhau, cậu ta nghĩ đây chắc là mị lực riêng của Trần Tử Tinh.

“Ồ, ồ.” Ánh mắt của Mập Mạp mơ hồ không cố định nói, “Cái tên Lão Lục chết tiệt, đã qua năm mới rồi, cậu ta đến tận bây giờ còn chưa chúc năm mới tôi đâu đấy.”

“Chắc là hôm nay có việc, lúc rạng sáng tôi nói chuyện với cậu ấy, em trai cậu ấy còn đến gọi một lần, với lại……” Hôm nay lúc cậu và Quan Thần nói chuyện, Quan Thần trả lời cậu rõ ràng là chậm hơn mọi lần, Trần Tử Tinh nói, “Tôi cảm thấy quan hệ giữa cậu ấy và người nhà không được tốt.”

“Kẻ có tiền có phiền não của kẻ có tiền thôi.” Mập Mạp nói.

“Tôi biết. Nhưng mà……”

“Nhưng mà cậu lo lắng cho cậu ta, rất để ý đến Lão Lục, đúng không.” Mập Mạp bỗng nhiên đánh gãy lời nói của cậu, nhìn chằm chằm Trần Tử Tinh, tiếng ngáy của Châu Biên dừng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Mập Mạp nói: “Tinh nhi, tôi hỏi thật, cậu thành thật trả lời cho tôi, cậu cảm thấy cậu và Lão Lục……như thế này có còn bình thường không?”

Trần Tử Tinh: “……”

Trái tim của Trần Tử Tinh hẫng một nhịp, mồ hôi lạnh toát ra.

Điều cậu sợ, cuối cùng cũng đến rồi.

Không khí ngưng trệ trong vài giây, “Tôi……” Trần Tử Tinh đang muốn mở miệng nói thì âm thanh leng keng leng keng bỗng nhiên vang lên.

Cậu lấy điện thoại ra, cúi đầu xuống nhìn.

Là Quan Thần gọi video đến.

“Lão Lục?” Mập Mạp nói.

“…… Ừ.” Trần Tử Tinh gật đầu.

“Nhận đi, đi ra ngoài nhận.” Mập Mạp nói, “Hai cậu cứ nói chuyện trước đi, không cần nói tôi với Châu Biên đến đây.”

Bước chân của Trần Tử Tinh trở nên nặng nề, cậu nghĩ cậu ta có lẽ đã biết tâm ý của cậu đối với Quan Thần rồi. Nhưng mà con đường của đồng tính luyến ái phía trước còn nhiều chông gai, cậu sợ, cậu sợ ba mẹ thất vọng, ánh mắt của bạn bè, nghị luận của người xung quanh, cậu sợ nhất chính là những người cậu trân trọng nhất bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ…..cậu không dám, cậu ngay cả dũng khí để bước thêm một bước thôi cũng không có thì làm sao có thể ở bên Quan Thần, cùng hắn đi qua đoạn cầu kia đây.

Mập Mạp lẳng lặng nhìn cậu.

Trần Tử Tinh không quay đầu, cũng không lộ ra biểu tình gì, cậu dừng lại một chút, “ừm” một tiếng, mở cửa ra, bước chân có chút nặng nề, cậu chậm dãi đi ra ngoài thẳng đến tận ban công, một giây trước khi cuộc gọi kết thúc cậu mới bắt máy.

“Alo?”

Hình ảnh bên kia hiện lên rất rõ ràng, là Quan Thần. Hắn đang ở trong phòng, giọng nói hơi khàn.

“Giọng nói sao lại khàn thế?” Trần Tử Tinh nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, cậu dựa vào lan can ban công nói, “Đã bảo là phải uống thuốc rồi, có mua thuốc uống không đấy?”

“Vẫn chưa.” Quan Thần lắc đầu, Trần Tử Tinh cảm thấy tâm trạng của hắn không tốt, nhưng mà Quan Thần vẫn nhìn cậu cười.

“Cậu cười cái gì……..nói mà không ngấm gì cả.” Trần Tử Tinh nói.

Quan Thần lắc đầu nói, “Cậu đang ở đâu đấy, ở ngoài ban công nhà cậu à?”

“Ừ.” Trần Tử Tinh cố gắng lấy lại tinh thần, cong lên khóe môi, “Tốt lắm, nhà tôi chỗ nào cậu cũng quen thuộc rồi đấy.”

“Tất nhiên rồi, tôi chính là đứa con ruột thứ hai của mẹ chúng ta mà, có thể không quen thuộc nhà của chúng ta sao.” Quan Thần cong cong miệng cười.

“Ai thèm mẹ chúng ta nhà chúng ta với cậu, có thấy xấu hổ không hả.” Trần Tử Tinh nói, “Tôi còn chưa được gặp ba mẹ cậu đâu đấy.”

Cậu dừng một chút, nói, “Tôi lúc nào đến nhà cậu được?”

Trần Tử Tinh cảm thấy mình là một người khá mâu thuẫn. Quan Thần đã gặp ba mẹ cậu, ba mẹ cậu cũng thích hắn, cậu cũng muốn gặp ba mẹ của Quan Thần, khiến ba mẹ Quan Thần cũng thích cậu. Nhưng mà vì sao lại thế, nếu chỉ là bạn bè bình thường hay là tình cảm anh em thì sẽ không nghĩ như thế.

Truyện đăng tại

Cậu càng nghĩ càng không hiểu thấu chính mình.

“Ừm……” Quan Thần bên kia im lặng một lúc, ngoài dự liệu hắn nói, “Tử Tinh, năm nay cậu…… đừng đến nhà tôi nữa.”

Hở? Trần Tử Tinh sửng sốt, trên màn hình di động Quan Thần kéo căng khóe miệng miễn cưỡng cười một cái.

“Nhà tôi hiện tại cậu đến không thích hợp lắm.” Hắn nói, “Tôi tính về Diêm Thành trước khi hết ngày lễ.”

Trần Tử Tinh ngay lúc đó không biết nên nói gì.

Trong lòng cậu nghẹn lại, không biết trả lời Quan Thần như thế nào. Quan Thần giống như là vô số cột sóng kích thích lên thần kinh của cậu. Trước kia Quan Thần nói, Tử Tinh, năm mới đến nhà tôi nhé. Từ lúc đó cậu vẫn luôn chờ đợi, mà bây giờ người cự tuyệt cậu lại cũng chính là Quan Thần.

Trần Tử Tinh nói: “…… Sao vậy?” Nhà cậu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

“Không có chuyện gì cả, đừng dùng vẻ mặt ấy nhìn tôi chứ ha ha ha.” Quan Thần cười hai tiếng nói, “Tôi tính mùng hai sẽ quay lại Diêm Thành, ở đây chán chết.”

Trần Tử Tinh: “…… Ừm.”

Gió lạnh thổi vào mặt, trong không khí tràn đầy hơi thở của năm mới.

“Tôi cái gì cũng không biết, Quan Thần.” Trần Tử Tinh nghẹn lại, sau đó nói, giọng nói hơi rầu rĩ, “Tôi không biết. Cậu vẫn luôn gạt tôi, nhưng tôi……”

Nhưng tôi tự phụ……

“Muốn biết……”

Bây giờ nghĩ đến, cậu thật sự chẳng hề biết gì về Quan Thần. Hiểu biết của cậu về Quan Thần chỉ dừng lại ở bên trong trường học.

Quan Thần cũng chưa từng nói với cậu.

Trần Tử Tinh thật sự rất ghét cái cảm giác hỏng bét này, điều này khiến cậu cảm thấy bản thân mình giống nhưng một người ngoài cuộc bị bài xích đẩy ra bên ngoài vậy.

Cậu không thích như vậy.

Cậu muốn hiểu Quan Thần.

Cấp bách.

Muốn biết mọi thứ về hắn.

Câu nói của Trần Tử Tinh làm cho Quan Thần giật mình.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình đang nhẹ nhàng bay bay, những thứ phiền não trong đầu đều tan biến. Là do hắn ảo tưởng ra à? Là do hắn nghe lầm sao? Hắn cảm nhận được Trần Tử Tinh cũng để ý đến hắn, chỉ cần điều đó thôi cũng có thể khiến cho Quan Thần bay lên tại chỗ.

“Tử Tinh, ” giọng nói của Quan Thần có chút dồn dập, “Chờ tôi quay lại.”

“Chờ tôi quay lại, sẽ từ từ nói với cậu.”

Trong nhà hắn hôm nay xảy ra một đống chuyện, loạn hết cả lên.

Hắn muốn chạy trốn khỏi nơi làm cho người ta cảm thấy toàn áp lực này.

Hắn muốn gặp Trần Tử Tinh.

Cho nên Quan Thần mới gọi điện thoại đến.

Trần Tử Tinh muốn biết quá khứ của hắn—điều này đối với Quan Thần mà nói chính là nằm ngoài dự liệu.

“Ừm.” Trần Tử Tinh nhìn ra đằng sau, “Mập Mạp……” Cậu muốn hỏi Mập Mạp có nói gì với cậu không, nhưng lại dừng lại, cậu nói, “Tới nhà tôi chúc tết.”

Mập Mạp ở trong phòng không đợi được nữa, chạy ra ngoài, một tay nắm cửa, ló đầu ra nhìn cậu nháy mắt ra hiệu.

“Chờ mong cậu đến đây.” Trần Tử Tinh nói.

Quan Thần nghe vậy, cười cười, hắn trêu trọc nói, “Nhớ tôi rồi à? Chuyện này không giống với cậu lắm nha, Tinh ca.”

“Nhớ cái rắm.” Trần Tử Tinh nói, “Còn thiếu mình cậu.”

Nên đến đều đã đến đây, chỉ còn thiếu một người là hắn.

“Ừm.” Quan Thần nói, “Sẽ đến.”

Trần Tử Tinh nói, “Tốt xấu gì thì cũng là người nhà, tự cậu suy nghĩ đi.”

Lời cũng đã nói hết, Trần Tử Tinh không biết tình hình trong nhà Quan Thần như thế nào.

Truyện đăng tại

Quan Thần gật gật đầu, nói được.

Sau đó thì Mập Mạp cũng không nhắc đến chuyện này nữa, còn về Trần Tử Tinh và Quan Thần cậu ta cũng chỉ muốn nhắc nhở Trần Tử Tinh một chút thôi, cậu ta nghĩ Trần Tử Tinh biết, nhưng dựa theo tính cách của cậu, cậu rất khó để đưa ra sự lựa chọn. Kéo dài càng lâu, sau này lúc lựa chọn lại càng khó, Mập Mạp chỉ có thể vì cậu làm đến đây thôi.

“Tinh nhi, đi đây.” Mập Mạp leo lên xe máy nói. Sau đó hét lên, “Châu Biên, nhanh cái chân lên!”

“Đến đây đến đây!” Châu Biên vội vàng chạy ra, lúc đi ngang qua Trần Tử Tinh, dừng lại một chút rồi nói, “Lần sau lại đến tìm cậu chơi, Tinh nhi.”

Cậu ta nói xong vỗ vỗ vai Trần Tử Tinh, bật lên ngón cái, “Anh em vẫn luôn ở đây.”

Trần Tử Tinh sửng sốt nhìn cậu ta, sau khi phản ứng lại thì cười, “Đi đi đi, cút nhanh đi.” Cậu giả vờ ghét bỏ đẩy Châu Biên ra ngoài, Châu Biên lè lưỡi lùi về phía sau, nhảy lên xe máy, Mập Mạp và cậu ta vẫy tay chào tạm biệt, sau đó chiếc xe dần đi xa biến mất khỏi tầm mắt của Trần Tử Tinh.

Trần Tử Tinh nhìn theo hướng bọn họ rời đi một lúc rồi mới vào nhà.

Buổi chiều, Vương Phượng Mai và Trần nhiều tiền lại đi chúc tết, Trần Tử Tinh ở nhà trông nhà, tiếp khách đến nhà, đến giờ này thì cũng ít người đến rồi, cậu ngồi ở sofa cửa lớn rộng mở ra ngoài có thể nhìn thấy người đi qua đi lại, khắp nơi đều thấm đượm hơi thở của nhân gian.

Trần Tử Tinh có chút không biết làm thế nào.

Cậu nghĩ, Quan Thần ơi Quan Thần, cậu rốt cuộc muốn tôi làm thế nào mới được đây.

Cậu vò loạn tóc lên, thở dài một hơi, thôi quên đi, không thèm nghĩ nữa.

Đi một bước tính một bước vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN