Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế, Tôi Mang Thai - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế, Tôi Mang Thai


Chương 6


Mặt Trình Kha Nhiên đỏ bừng lên.

Mặt đỏ và ho khan là 2 thứ mà con người không thể nào giấu đi được.

Mặt đỏ là do ngại ngùng, nhưng trong mắt Diệp Thiệu việc này lại có ý nghĩa khác, đây là biểu hiện của sự chột dạ.

Trai thẳng chơi trai thẳng, cuối cùng phát hiện ra bản thân mình cũng không thẳng lắm, giờ Trình Kha Nhiên trông cực kỳ sợ hãi, mặt mũi cậu cũng trắng bệch cả ra.

Dù sao cũng chưa làm gì nhau, bối rối đến mức đỏ cả mặt như vậy sao?

Nhưng lại có hơi chút…đáng yêu.

Vốn Diệp Thiệu muốn tỏ ra dữ tợn một chút, nhưng thật ra hắn cũng không có ý định làm gì cả, đành phải đứng dậy tới gần Trình Kha Nhiên.

Trình Kha Nhiên cũng không lùn, thế nhưng đứng trước mặt hắn cũng chỉ cao đến môi của đối phương, Diệp Thiệu đứng gần như vậy khiến cậu rất áp lực.

Diệp Thiệu cố ý nghiêng người khiến môi chạm gần vào trán Trình Kha Nhiên, động tác ám muộn: “Trình Kha Nhiên, chắc cậu cũng không nghĩ tôi là trai thẳng thật đó chứ?”

“….” Cái đệt! Chẳng lẽ không phải à??? Đời còn tồn tại loại may mắn này ư?!?!?

Trình Kha Nhiên cố gắng kiềm chế cảm xúc vui sướиɠ của bản thân, cố tình làm như mình đang bị lừa, giọng nói của cậu cũng run rẩy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nếu không thẳng thì là cái gì?”

Diệp Thiệu trực tiếp hành động, hắn giơ tay lên mân mê vành tai Trình Kha Nhiên: “Nếu không thẳng thì sao à? Cậu nghĩ như thế nào? Cậu không biết chuyện gì thì sao phải run thế này?”

“Anh nghĩ nhiều rồi, chẳng qua tôi buồn ngủ quá nên không đứng được thôi.” Trình Kha Nhiên che miệng ngáp một cái, thậm chí khóe mắt còn chảy ra được 1 hàng nước mắt, bộ dáng mỹ nam lạnh lùng kia còn khiến Diệp Thiệu ngẩn ngơ ra vài giây, chỉ nghe được Trình Kha Nhiên nói tiếp: “Tôi thấy có vẻ anh rất thích mấy cái truyện cười nhạt nhẽo như thế à? Tôi đi về đây.”

“Từ từ,” Diệp Thiệu gọi cậu lại: “Nếu đã ghét tôi như vậy thì sao lại đồng ý kết hôn?”

Nếu ông nội Trình không tìm đến hắn nói về chuyện kết hôn, xưa nay Diệp Thiệu không bao giờ nghĩ về việc này.

Hắn còn nghĩ bản thân đã chết lặng với những chuyện tình cảm như vậy.

Mà Diệp Thiệu không hề ngờ tới khi bản thân kết hôn cùng một người không quen thuộc lại ghét bỏ mình như vậy, sẽ khiến hắn cảm thấy bản thân đang nhặt về thứ tình cảm mãnh liệt đã được chôn sâu trong lòng.

Lần gần nhất Diệp Thiệu cảm thấy như vậy là khi còn ngồi trêи ghế nhà trường, Trình Kha Nhiên “tỏ tình” với hắn ở sân thể ɖu͙ƈ.

Đó là lần đầu tiên Diệp Thiệu được một nam sinh chủ động tiếp cận hắn, khiến những cảm xúc kỳ lạ dần len lỏi vào lồng ngực hắn: là một chút bài xích còn vương theo mừng thầm, tò mò, hay thậm chí là thăm dò.

Ai ngờ cuối cùng là bị người ta chơi cho 1 vố.

Ban đầu Diệp Thiệu cũng không xác định được lý do bản thân đồng ý kết hôn là gì, rốt cuộc là vì muốn lấy lại thể diện năm xưa bị chơi, hay là muốn lấy lại thể diện vì…

Dù sao lúc đó cũng không suy nghĩ cẩn thận gì cho cam, đầu óc như đang chơi thuốc, kết hôn.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do tính hiếu thắng, mày chơi bố mày, đã thế bố kết hôn với mày luôn.

Chơi Diệp Thiệu tôi đây, chẳng lẽ tôi là người dễ bị chơi như vậy sao?

Nhưng Trình Kha Nhiên…vì sao lại đồng ý kết hôn?

Trình Kha Nhiên vỗ đầu một cái, tỏ ra cực kỳ hối hận: “Tôi quên thẻ phòng mất rồi, về cũng không được. Có thể ngủ tạm 1 đêm ở chỗ anh không? Anh có thấy phiền không? Nếu anh không thẳng thì có để ý tôi ở đây không?”

Diệp Thiệu: “Một giường một chăn đều ở đây, cậu không sợ thì ngủ thôi.”

Trình Kha Nhiên đi le te tới nằm xuống, còn cố tình để lại một bên giường cho Diệp Thiệu: “Nếu anh để ý thì…”

“Tôi không ngại.”

Diệp Thiệu: Hình như nhóc con không sợ thật.

Thân thẳng không sợ đối phương cong.

Diệp Thiệu cũng đi qua đó nằm xuống, hai người nằm song song nhau: “Nói cho tôi nghe một chút đi, vì sao cậu lại đồng ý kết hôn thế?”

“Thế còn anh thì sao?” Trình Kha Nhiên quay đầu hỏi hắn.

Trình Kha Nhiên còn tưởng rằng Diệp Thiệu không hề tò mò về mình một chút nào, từ lúc ông nội nói cậu có thể đi lãnh chứng với Diệp Thiệu, cậu còn không nghĩ đối phương là Diệp Thiệu hàng thật giá thật.

Mà trong quá trình đăng ký với Diệp Thiệu cả hai người đều không nói câu nào, cứ răm rắp làm theo từng trình tự một, khiến Trình Kha Nhiên còn còn cảm thấy bản thân chi là công cụ thương mại hình người của Diệp Thiệu, thậm chí chắc hắn Diệp Thiệu còn không biết cậu là ai học trường nào bao nhiêu tuổi, tất cả những gì hắn cần là một tờ giấy hôn thú.

Diệp Thiệu hỏi lại cậu: “Nguyên nhân tôi và cậu kết hôn…Cậu không biết sao?”

“Tôi biết.” Tim Trình Kha Nhiên đập thình thịch: “Anh thiếu tiền.”

Diệp Thiệu: “…..Ừm.”

Không ngờ được có một ngày sẽ bị người ta nói mình như vậy, cảm giác rất kỳ diệu.

Trình Kha Nhiên vừa hồi hộp vừa tiếc nuối, mẹ tiên sư cái khách sạn này xây phòng to thế? Vì sao lại cảm giác giường rộng đến 800m2??? Chẳng nghe rõ Diệp Thiệu đang nói cái gì.

Để xích gần lại một chút.

Dù là cùng giường cùng chăn, hai người nằm cùng một chỗ, Trình Kha Nhiên vẫn có cảm giác mình và Diệp Thiệu cách nhau đến 1500m.

Cậu thả mình vào chiếc giường lớn mềm mại: “Bộ phim mà anh giành được giải ảnh đế tôi thích lắm, ông nội của tôi lại tưởng khoảng thời gian tôi cày phim của anh là do tôi thích anh, sau đó mới nghe được ở bên anh đang có vấn đề.”

Diệp Thiệu vẫn không hiểu nổi: “….Vẫn còn nhỏ tuổi như vậy đã vội vã kết hôn à?”

Trình Kha Nhiên sửng sốt, tiện nước đẩy thuyền bịa chuyện: “Ừm, sức khỏe của tôi không tốt lắm, ông nội cũng có tuổi rồi, ông không yên tâm để tôi ở một mình một người, từ khi tốt nghiệp cấp 3 đã bắt đầu nhắc đến chuyện này, hơn nữa không phải anh về nước sẽ có công ty giải trí của riêng mình sao? Tôi cũng muốn tiến vào giới này nên…hai ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Tuyệt vời không?

Hỗ trợ lẫn nhau, cái cớ này nghe không tồi đâu.

Trình Kha Nhiên vừa giúp Diệp Thiệu vượt qua khủng hoảng kinh tế, vừa thỏa mãn tâm tư nhỏ muốn tiếp xúc với nam thần của bản thân, nhưng cậu cũng không muốn lừa gạt, níu chân Diệp Thiệu quá lâu.

Cậu do dự nói: “Ừm…chỉ cần không để ông nội của tôi biết, chuyện yêu đương của anh tôi sẽ không tham gia vào đâu, chờ khi nào tôi có chỗ đứng vững ở giới giải trí này, bên anh cũng không còn phiền toái gì nữa thì có thể thương lượng ly hôn.”

Hai chữ ly hôn kia làm trái tim Trình Kha Nhiên nhỏ máu rồi.

Diệp Thiệu thầm nghĩ, thảo nào Trình Kha Nhiên chọn mình làm đối tượng kết hôn, hóa ra là muốn vào công ty của hắn.

Lúc trước Trình Kha Nhiên chơi hắn một vố, nếu còn muốn tiến vào giới giải trí, bản thân mình vẫn sẽ mang thù, giờ hai người kết hôn rồi, lợi ích buộc chặt cả hai, còn có ông nội Trình đứng đằng sau làm hậu phương, Trình Kha Nhiên sẽ yên ổn phát triển.

Còn Diệp Thiệu mình đây, chỉ là công cụ hình người.

Sợ Diệp Thiệu phát hiện tâm tư của mình, Trình Kha Nhiên nắm chặt góc chăn, cố gắng nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không nghĩ là mình không ly hôn đó chứ? Tôi là trai thẳng.”

“Yên tâm, so với cậu tôi còn thẳng hơn.” Diệp Thiệu không nghĩ ngợi thêm, lật người ngủ.

Trình Kha Nhiên không ngủ nổi, không buồn ngủ tí nào.

Có phải Diệp Thiệu đang tức giận hay không? Chắc là không nhỉ? Mình đã đề nghị đến việc ly hôn trước rồi, chắc chắn anh ấy còn phải vui vẻ ăn mừng ấy chứ.

Nếu cậu thật tình muốn giúp Diệp Thiệu, chuyện ly hôn này vốn dĩ nên nói từ đầu, cũng khiến cho Diệp Thiệu yên tâm hơn.

Nói vài câu vô dụng vô nghĩa, không khí giữa hai người lại lạnh về đến 0 độ, Trình Kha Nhiên cũng không cảm thấy có gì không đúng, vốn dĩ Diệp Thiệu cũng không có ấn tượng tốt về cậu.

Bị ép kết hôn cùng đàn ông…Chắc chắn là nỗi sỉ nhục lớn nhất của đời Diệp Thiệu, Trình Kha Nhiên không muốn bản thân là một vết mực dây ra cuộc đời hắn, may mắn là đối phương cũng đồng ý chuyện ầm thầm kết hôn này.

Đến lúc đó đường chia thành 2 ngả cũng không ai biết được.

Khi chơi trò chơi bị thua, Trình Kha Nhiên giấu giấu giếm giếm, giấu tính hướng để kết hôn với Diệp Thiệu…Dường như đã đánh mất điểm mấu chốt trong mối quan hệ này.

Trình Kha Nhiên cảm thấy Diệp Thiệu rất thiệt thòi.

Càng thiệt thòi thì cậu càng chột dạ.

Càng chột dạ, thì lại càng không dám tiếp xúc với đối phương.

……..

Đến tận 11 giờ trưa Diệp Thiệu vẫn còn chưa tỉnh, Trình Kha Nhiên không ngủ, cậu lén lút đi xuống giường, chuẩn bị gọi Đồ Lũng về lại trường học.

Trong những ngày tới, cậu không có ý định gặp lại Diệp Thiệu nữa.

Để Diệp Thiệu nghĩ kĩ một lúc sau, không khéo khi khủng hoảng tài chính qua rồi thì lại đề nghị ly hôn.

Trình Kha Nhiên vừa ra tới cửa thì gặp Cung Trạch Ngọc.

Cung Trạch Ngọc nhìn thấy Trình Kha Nhiên, theo bản năng nghĩ rằng người trong phòng là Đồ Lũng nên hỏi cậu: “Cậu có thấy Diệp Thiệu không?”

Trình Kha nhiên “!!!”

Bị người khác biết cậu và Diệp Thiệu ngủ chung cùng một phòng, chắc chắn Diệp Thiệu sẽ tức giận.

Trình Kha Nhiên lạnh mặt nói, “Em chịu.”

LÀM ƠN ĐỪNG ĐI VÀO Ạ!!!!!

Vừa nhắc tới Diệp Thiệu, mặt mày Trình Kha Nhiên đã biến sắc rồi, Cung Trạch Ngọc cũng xác định rõ lần này Diệp Thiệu đụng phải một bức tường rồi.

Trình Kha Nhiên không hổ danh là người có bối cảnh, có thái độ với Diệp Thiệu như vậy, lời đồn về tính cách của cậu cũng không sai, quả thực là ấn tượng hơn Diệp Thiệu khi đó nhiều.

Nếu Trình Kha Nhiên muốn vào giới giải trí, có khả năng sẽ phải tiếp xúc với Diệp Thiệu.

Nhóc con này tính tình cũng đơn giản, ông nội Trình tuổi cũng đã cao, Trình Kha Nhiên lại không thể hỗ trợ việc kinh doanh của gia đình nhiều, mà tre già thì măng mọc, Diệp Thiệu là búp măng đang phát triển lớn như vậy, huống hồ gì giới giải trí xô bồ hỗn độn, Diệp Thiệu cũng có chỗ đứng mạnh mẽ ở bên trong.

Nếu quan hệ giữa Trình Kha Nhiên và Diệp Thiệu tệ như vậy, sẽ không có lợi ích gì cho cậu nhóc.

Cung Trạch Ngọc vỗ vai Trình Kha Nhiên: “Anh biết có thể cậu không ưa Diệp Thiệu, nhưng thật ra nó cũng không phải đứa tồi tệ gì, miệng của nó hơi độc tí thôi, ấn tưởng của nó với cậu cũng không tệ lắm đâu.”

Trình Kha Nhiên gật đầu: “Vâng, em sẽ cố gắng.”

Mình mà diễn tử tế một chút có phải cũng sánh ngang với ảnh đế Diệp Thiệu rồi không?

Diệp Thiệu cũng là một người kỳ quặc, chỉ để ý tới người không để ý tới hắn.

Đi gọi Đồ Lũng, Đồ Lũng không mở cửa, Trình Kha Nhiên đứng bên ngoài gõ cửa nửa ngày.

Cuối cùng Đồ Lũng cũng mở cửa ra, ngơ ngác nói: “Sao mày lại ở bên ngoài.”

“…..” Giải thích như thế nào bây giờ? Trình Kha Nhiên sờ gáy: “Lát nữa nói sau.”

Cung Trạch Ngọc tìm Diệp Thiệu khắp nơi không thấy, đành phải nhìn camera xem thế nào.

Sau đó lại được chứng kiến một khung cảnh kinh người, Diệp Thiệu lại đến phòng Trình Kha Nhiên gọi đối phương ra, dắt người vào phòng mình xong Trình Kha Nhiên cũng không đi ra ngoài nữa.

Cung Trạch Ngọc: “Ái chà chà.”

Đây là phòng giường đôi đấy??? Diệp Thiệu không muốn làm người nữa à???

Tính bảo mật của khách sạn này rất tốt, nhưng nếu Diệp Thiệu không cẩn thận như vậy, cũng rất dễ bị người khác bắt gặp.

May mà Diệp Thiệu là ông chủ của chỗ này,

Cung Trạch Ngọc lấy thẻ phòng Diệp Thiệu, đi vào còn thấy Diệp Thiệu ôm chăn ngủ say.

Cung Trạch Ngọc vẫn còn đi dép lê, phi cước đá vào chăn Diệp Thiệu một cái.

Diệp Thiệu còn đang nằm mơ, trong mơ đang ngủ cùng với Trình Kha Nhiên, ôm nhau.

Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ, Trình Kha Nhiên là trai thẳng à? Vì sao không thèm đẩy hắn ra? Nếu không đẩy ra, hắn sẽ không còn là người nữa.

Kết quả Trình Kha Nhiên đạp hắn một cái, đau vcl.

Diệp Thiệu trợn mắt tỉnh dậy.

Tâm trạng tốt của Diệp Thiệu bay đi mất rồi, phải nói là hoàn toàn đóng băng: “Mày là biến thái à? Sáng sớm chạy vào phòng bố mày làm gì?”

“Sáng sớm gì nữa, đều là đàn ông con trai, mày sợ cái gì?” Cung Trạch Ngọc ngồi trêи giường: “Tao còn chưa hỏi mày, có phải mày điên rồi không?” Có phải mày vừa ngủ với Trình Kha Nhiên không đấy? Tuy cậu ấy chơi mày một vố, nhưng mày cũng đâu có đồng ý người ta đâu, cũng chẳng mất mặt gì, tại sao lại dám làm ra việc như này? Mày nghĩ ông nội Trình có tha cho mày không?”

Diệp Thiệu ngơ ngác: “Tao ngủ với cậu ấy lúc nào?”

Nói cái mẹ gì vậy?

Cung Trạch Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Mày đừng có mà diễn, tao thấy trêи camera hết rồi.”

“……”

Cung Trạch Ngọc còn muốn nói thêm gì đó, tay lại đè lên một tập giấy nhỏ ở đầu giường, anh ta cầm lên, kinh ngạc nói: “Thiệp mời của bạn Trình Kha Nhiên này!”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Thiệu: ĐỪNG!!

Cung Trạch Ngọc: “Mày trẻ con thế, làm giả giấy hôn thú đấy à?”

Diệp Thiệu……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN