Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử - Chương 17: Án Chuông Đỏ Xiv
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử


Chương 17: Án Chuông Đỏ Xiv


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Nửa đêm hôm đó Điền Quân mới về đến cục cảnh sát.

Văn phòng đội điều tra Hình sự ở tầng ba rất tối, rõ ràng chỉ để lại một ngọn đèn, xem ra hôm nay mọi người được thả về rồi.

Điền Quân suy nghĩ, ngẫm nhớ lịch trực ca, tối nay là Hà Hiểu Phong và Mai Lỵ trực, có người là được rồi, quẹo đẩy cửa đi vào.

Mai Lỵ đang gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật, Hà Hiểu Phòng ngồi trên ghế không biết làm cái gì, bước tới hai bước muốn đánh thức hai người.

“Điền Quân.”
Điền Quân lúc này mới thấy Vãn đội cũng ở đây.

“Đội trưởng.”
Vãn Hồi Chu gật đầu một cái, nói “Vất vả rồi, vào rồi nói.” Liên tiếp hai ngày chạy bôn ba bên ngoài tăng ca, Vãn Hồi Chu thấy buổi tối trạng thái mọi người không còn tập trung nổi, dứt khoát hơn mười giờ cho mọi người về nghỉ ngơi, biết Điền Quân sẽ trở lại vào tối nay nên anh ở lại trong đội chờ.

Điền Quân ôm một hộp vật chứng đi theo Vãn Hồi Chu vào phòng làm việc của đội trưởng, nói “Bộ phận kỹ thuật đã tan ca rồi, đây là vật chứng cùng với hồ sơ.”
“Trước để ở chỗ tôi đi, sáng sớm ngày mai đưa qua.” Vãn Hồi Chu mở tủ khóa trong phòng làm việc ra, Điền Quân mở hộp ra kiểm tra từng thứ một “Hồ sơ ban đầu, quần áo dính máu còn có dấu vân tay.”
Vãn Hồi Chu kiểm kê rõ ràng, bỏ đồ vào tủ khóa lại nói “Về sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Hai ngày nay Điền Quân gần như không chợp mắt, vẻ mặt phong trần đầy mệt mỏi nhưng đôi mắt sáng ngời, dù sao tìm được đầu mối quan trọng đối với việc phá án của bọn họ là một bước đột phá, gật đầu nói “Vãn đội, anh có đi không? Để tôi đưa anh về.”
Điền Quân cũng nghĩ đến Vãn đội ở lại trễ như vậy đoán là để chờ hắn về.

“Không cần đâu, tôi đi bộ về, rất gần đây.” Vãn Hồi Chu khoá cửa phòng làm việc.

Điền Quân bị từ chối cũng không để ý, hắn lên xe, lúc Vãn Hồi Chu đi ngang qua thuận miệng nói “Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.” Rồi đi bộ ra khỏi cổng cục cảnh sát.

Lời cảm ơn Điền Quân còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nhìn bóng lưng Vãn đội, suy nghĩ một chút cũng không vội vã lái xe, mà đốt một điếu thuốc hút.

Quá buồn ngủ, nhắm mắt một hồi rồi lái xe đi.

Bảo vệ tiểu khu Mễ Lan nhìn bóng người ở cổng, nhìn thời gian, lại là nửa đêm, chắc chắn là đội trưởng Vãn rồi.

Những cái khác hắn không dám đảm bảo, nhưng cái vị đội trưởng Vãn mới đến này của cục cảnh sát nhìn không gần gũi nhưng lúc làm việc đúng là rất siêng năng cần mẫn.

Trước kia hắn là một công dân nhỏ bé có thành kiến không thích cảnh sát, nhưng từ khi biết đến đội trưởng Vãn khiến hắn thay đổi cái nhìn, không phải là không có cảnh sát tốt mà nên là nhìn vào phẩm chất.

Vãn Hồi Chu quẹt thẻ cổng, đẩy cổng đi vào, đối mặt với bảo vệ trong phòng trực, không khỏi gật đầu một cái.

“Vãn đội tan làm rồi à? Hôm nay em trai anh ra ra vào vào bộn rộn hồi lâu, còn mua rất nhiều đồ, người trẻ tuổi bây giờ tiêu tiền cũng phóng tay quá đi, tặng đồ cũng rất hào phóng.”
“Ừ.”
Vãn Hồi Chu nhớ ra là nói Thẩm Phán, anh còn tưởng là mua đồ ba đồ ăn vặt cho Giang Giang nên cũng không để ý lắm.

Bước vào khu chung cư, đèn phòng khách trên tầng ba vẫn sáng, Vãn Hồi Chu nhấc chân đi lên lầu, vừa mới đứng trước cửa móc chìa khoá, cửa phòng đã mở ra.

Thẩm Phán mặc một bộ đồ ngủ lụa mới đứng ở cửa, trên chân là một đôi dép lê vịt vàng lớn, không phù hợp với bộ đồ ngủ lụa màu tím sẫm của cậu.

Giang Giang để tóc dài mặc bộ đồ ngủ dễ thương quần dài áo dài, mang đôi dép lê lộp cộp chay tới bị Thẩm Phán chặn lại ở phía sau, chỉ có thể chen ra nửa người nhỏ, đôi dép con vịt to màu vàng trên chân sáng lấp lánh rực rỡ, cao hứng kêu “Baba!”
“Anh về rồi? Mau tới đổi giày đi.” Thẩm Phán tích tực lấy dép từ trong tủ giày ra.

Vãn Hồi Chu trước tiên đóng cửa lại, nhà cũ cách âm không tốt lắm.

Cúi đầu nhìn, trên mặt đất là đôi dép nhựa hoạt hình mới tinh, cũng là vịt vàng rực, cơ mà dép vịt vàng của anh có gò má hồng, không nhịn được hỏi “Dép tôi đâu.”
“Đây là của anh đó.” Thẩm Phán mở mắt nói bậy, thuận tay vỗ vỗ đầu Giang Giang “Chu Chu, dép của người một nhà thì phải giống nhau, Giang Giang chọn đó, tôi nói quá ngây thơ mà.” Bộ dáng ghét bỏ mắt nhìn của Giang Giang.

Vãn Giang Giang duỗi chân thật dài ra cho baba nhìn, bỉu môi nói “Baba không có ngây thơ, nhìn nó đẹp như vầy mà.”
Vãn Hồi Chu mở tủ giày ra nhìn một vòng, cũng không tìm thấy dép trước đây của anh đâu, không thể làm gì khác là mang đôi dép mới kia vào.

Thẩm Phán nhìn xinh đẹp không chịu nổi, cố ý để chân kế bên chân Vãn Hồi Chu, sau đó khen ngợi “Thật là đẹp.”
Mới vừa rồi còn chê mắt nhìn của Giang Giang xong.

Khi Vãn Hồi Chu không thấy, Vãn Giang Giang kéo tay baba vào phòng khách, nói “Baba, chú mua nhiều đồ lắm á.”
“Tại ghế sô pha cứng quá, tôi ngủ bị đau thắt lưng, thắt lưng của đàn ông, Chu Chu anh biết không thể nhường mà, nếu không ảnh hưởng đến tính phúc của anh rồi sao.” Thẩm Phán mang dép lê nhàn nhã đi theo phía sau mở miệng.

Vãn Hồi Chu không phản ứng, từ nhỏ anh đã không giỏi tranh cãi với mọi người, đối mặt với những lời như vậy một bên im lặng không để ý tới, đối phương nói một mạch không được đáp trả liền tự giác nhàm chán.

Nhưng Vãn Hồi Chu hiển nhiên không hiểu Thẩm Phán, một người cũng có thể tự quẩy một mình, lải nhải léo nhéo “Mới mua ghế sopha giường*, mua xong mới phát hiện bàn uống trà trong nhà không hợp lắm, tôi lại phải đi đổi bộ khác, bộ cũ tôi đưa cho anh bảo vệ gác cổng rồi——”
*Sopha giường:

“Thẩm Phán” Vãn Hồi Chu mở miệng cắt ngang, âm thanh có chút không vui.

Thẩm Phán liếc nhìn Vãn Hồi Chu, trên mặt tỏ vẻ hiểu rõ, khéo léo nói “Hai ta muốn ở cùng nhau, tôi cũng thấy mua ghế sopha cũng không tốn kém gì, Chu Chu anh không muốn sopha giường cũng không sao, hai ta ngủ chung phòng ngủ chính, giường anh bây giờ có chút nhỏ, không bằng tôi đổi giường một mét tám, tôi thấy có một cái trong cửa hàng có một cái không tệ, đang giảm còn sáu mươi sáu ngàn——”
“Quên đi.

“Vãn Hồi Chu không muốn tranh luận chuyện này nữa, không biết Thẩm Phán sẽ còn nói gì nữa.

Đưa mắt nhìn Giang Giang đang xem náo nhiệt, nói: “Tắm đi ngủ.”
“Tôi bảo tắm cho nhóc con mà nhóc con không chịu, Chu Chu không thể trách tôi nha, anh nói với nhóc con đi.” Thẩm Phán tiếp lời tố cáo.

Vãn Giang Giang nghiêng đầu làm mặt quỷ với Thẩm Phán, sau đó tung tăng đi theo baba vào phòng tắm.

Chờ Vãn Giang Giang ngủ, Vãn Hồi Chu nằm nghiêng bên cạnh đi ra ngoài, Thẩm Phán tuỳ tiện trải cái mền trên ghế sopha, bừa bộn, nhìn thấy là biết chưa từng làm việc nhà.

Vãn Hồi Chu làm như không thấy, đứng bên cạnh khuyên nhủ “Thẩm Phán, chỗ này của tôi rất nhỏ không tiện cho cậu ở lại, tôi cho là tôi đã nói rất rõ ràng.”
Thẩm Phán đang loay hoay với cái chăn, loay hoay một hồi liền từ bỏ, tiện tay kéo xuống, ngồi trên chiếc chăn không bằng phẳng, lại ngại đứng lên, nói “Chu Chu, anh muốn bội tình bạc nghĩa sao? Một trai tơ mới lớn như tôi, anh nói không cần là không cần, sau này tôi nhìn thuộc hạ sao đây?”

Vãn Hồi Chu lẳng lặng nhìn Thẩm Phán.

Thẩm Phán không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cởi bỏ bộ dáng đùa giỡn của mình ra, bước đến trước mặt Vãn Hồi Chu, hắn so với Vãn Hồi Chu cao hơn nửa cái đầu, vai rộng eo hẹp, một thân hình đẹp, một khi đứng đắn nhìn qua trưởng thành hơn rất nhiều.

Giờ phút này, Thẩm Phán cúi đầu nhìn Vãn Hồi Chu, từ góc nhìn của hắn, có thể thấy lông mi thật dài của Vãn Hồi Chu và sóng mũi cao thanh tú, khoé miệng mỏng rất đẹp.

Khuôn mặt Vãn Hồi Chu là kiểu anh thích, nếu không năm năm trước mới gặp nhau lần đầu ở khách sạn, hắn cũng không nhiệt tình như vậy.

“Tôi tưởng tôi đã nói muốn theo đuổi anh.” Thẩm Phán nói thẳng, nói xong không chờ Vãn Hồi Chu cự tuyệt lại không đứng đắn nói “Chu Chu, anh có muốn thử với tôi một chút không, trẻ khỏe sống tốt còn biết kiếm tiền, anh không lỗ lã gì.”
Một lần nữa thuyết phục thất bại.

Vãn Hồi Chu không không muốn nói chuyện với Thẩm Phán nữa, thanh niên còn trẻ ngoài miệng có thể không kiêng nể gì, nhưng anh không thể.

“Công ty của cậu thì sao? Không cần nữa?” Vãn Hồi Chu lạnh nhạt hỏi.

Mặt Thẩm Phán đầy đắc ý nói “Dời công ty tới đây là được, dù sao cũng là của nhà tôi, tôi nói gì thì là cái đó.” Nhị thế tổ* mà, nói xong lại nói “Ngày mai tôi sẽ trở về một chuyến, ngày mốt quay lại, tôi sẽ rất nhớ anh đó Chu Chu.”
*Nhị thế tổ: Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.

Tinh lực Vãn Hồi Chu đều dồn hết vào vụ án, thấy không khuyên nhủ được Thẩm Phán liền nói “Đồ đạc trong nhà không được lung tung, công ty của cậu dọn tới tìm được chỗ ở thì rời đi đi.”
Thẩm Phán:…..!
Quên mất hắn vô gia cư.

“Chu Chu tôi—— ”
“Hoặc là đi ngay bây giờ.” Vãn Hồi Chu đưa ra một lựa chọn khác.

Thẩm Phán “Chu Chu anh thật là lạnh lùng vô tình mà.”
Vãn Hồi Chu để lại cho Thẩm Phán một bóng lưng cực kỳ lạnh lùng vô tình đi vào phòng ngủ.

Trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại một mình Thẩm Phán, hắn đi tắt đèn nằm xuống cái ghế sopha giường mới mua, kéo chăn nhăn nhúm quấn mình, một tư thế không duy trì được mấy giầy liền lăn qua lộn lại, soi mói bắt bẻ như công chúa hạt đậu*.

Nhưng so với cái ghế sopha cũ đã vứt kia còn tốt chán, tối hôm qua hắn không ngủ được xíu nào.

*Công chúa hạt đậu: truyện cổ tích có 2 nghĩa.

Nghĩa sâu xa là 1 công chúa dù có sống trong nhung lụa vẫn luôn đau đáu về nỗi đau của người dân.

Nghĩa 2 là nghĩa hay dùng để châm biếm, là kiểu tiểu thư/công tử mong manh tới nỗi có xíu khổ cũng không chịu được.

Ở đây nói nhóc Phán quen ăn sung mặc sướng bh phải ngủ sopha, tự dày vò mình =)))
Nếu có thể ôm Chu Chu ngủ thì tốt quá.

Thẩm Phán bổ não một đống cảnh tượng, sau đó từ từ tiến vào giấc ngủ.

Sáng sớm ăn sáng xong, Vãn Hồi Chu đưa Giang Giang đến trường mẫu giáo, Thẩm Phán trước khi đi đứng trước cổng cục cảnh sát nhìn Vãn Hồi Chu lưu luyến không thôi, Vãn Hồi Chu không quan tâm đi thẳng vào trong cục.

Vật chứng Điền Quân đưa về đích thân Vãn Hồi Chu mang đến bộ phận kỹ thuật, trước tiên xét nghiệm DNA, lấy kết quả đi đối chiếu cơ sở dữ liệu, nếu như hung thủ đã từng có tiền án phạm tội thì có thể tìm được đối phương.

Tám giờ toàn đội đến đông đủ, không cần Vãn Hồi Chu phân phó, mỗi người tự lập thành nhóm tiếp tục ra ngoài chuyên cần điều tra tình huống khắp nơi.

Tằng Hoành Vĩ ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, cầm cốc trà nhấp một ngụm trà, nói: “Trước tiên không cần vội, chờ có kết quả xét nghiệm có thể biết hung thủ là ai, như vậy hiệu quả rất nhanh liền có thể bắt được người.”
“Nếu đối phương không có tiền án thì sao?” Âm thanh Vãn Hồi Chu lãnh đạm “Tằng đội, chúng ta còn điều tra hay không?”
Bang một tiếng, Tằng Hoành Vĩ đặt cốc trà xuống, hắn nhìn về phía Vãn Hồi Chu, đứng lên tức giận nói “Vãn đội, cậu còn trẻ, còn nhiều động lực để làm việc, mới tới chỗ này của chúng tôi có thể nghĩ đến việc lập công kiếm thành tích tôi cũng hiểu, nhưng cậu không thể không nghĩ tới sức khoẻ anh em trong đội, ở đây tra án là lấy mạng ra tra sao? Tôi làm việc ở Yến thị hơn hai mươi năm rồi, tình hình địa phương quen thuộc, tra án làm sao chính bản thân tôi hiểu rõ.”
“Tằng Hoành Vĩ.” Giọng Vãn Hồi Chu không cao, không chừa đường thương lượng mà làm việc công nói “Hôm nay tập trung điều tra làng Mộc Lý, cùng nhau.”
“Vãn Hồi Chu, mày!” Tằng Hoành Vĩ nổi điên, Vãn Hồi Chu cầm chìa khóa xe trong đội, thờ ơ nói “Đi thôi Tằng đội phó.”
Quan lớn một bậc đề chết người, mặc dù đội Điều tra Hình sự bình thường cũng chăm chỉ tương đối tự do, nhưng cũng là một nơi có tính phục tùng mệnh lệnh đoàn kết hợp tác cao.

Dù Tằng Hoành Vĩ tức giận như thế nào đi nữa hắn cũng không chọn nói không làm, hắn làm đội phó mười năm rồi, chờ Tiếu Lôi lui xuống ngồi chưa được năm năm, kết quả lại bị một thằng ranh trẻ tuổi đè ở trên đầu.

Tằng Vĩnh Hoành cảm thấy mình như một kẻ thất bại không còn mặt mũi, nhưng phải hai, ba năm nữa hắn mới về hưu, lãnh đạo trong cục coi trọng Vãn Hồi Chu mới tới này như vậy, nếu như hắn xé rách mặt, về tình về lý đều là lỗi của hắn.

Lập tức nuốt lửa giận xuống, nói “Rõ, Vãn đội.”
– ——————–
Tô: Ừm tính nay đăng 2 chương nhưng sáng mai có việc phải dậy sớm nên là làm 1 chương thôi, chờ bé nha hứa bù lại QAQ.

Btw mới nhận ra Tằng lớn tuổi hơn Chu, mấy chương trước Tô để Tằng gọi Chu là anh nhỉ….Thôi thì rảnh thì Tô beta lại sau nhé =))) Iu iu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN